Chương 58: Dò xét lẫn nhau
Ba người không để nó lao lên trước thì đã xông lên. Đặng Quan là người duy nhất trong ba người có thể dùng vũ khí, nhưng cậu ta lại không thể điều khiển nó một cách ổn định nên hiện tại cùng chỉ dám dùng và khí bình thường giống như hai người bạn của minh.
Vũ khí mà bọn họ sử dụng đều là thanh đao, vũ khí này được phổ biến cho những người sử dụng vũ khí là đao để luyện tập, không phải tất cả mọi Power đều sở hữu vũ khí đặc biệt đa phần mọi người đều sử dụng vũ khi cận chiến như: kiếm, đao, chùy, chủy thủ, thương, kích, gậy, rìu, đinh ba.
Cũng vì vậy mà trên thị trường bán rất nhiều loại để những người vừa mới phát hiện ra vũ khí mua về luyện tập.
Nhưng vũ khí được mua kháng thể nào sánh bằng thứ được tạo ra bằng máu, thịt, trái tim cùng linh hồn của con người. Linh hồn càng mạnh mẽ thì vũ khí càng biến mạnh càng cứng rắn, linh hồn yếu ớt thì vũ khí sẽ trở nên mềm mại dẻo dai, nhưng cũng có vài trường hợp vũ khí sẽ trở nên đặc biệt hơn những loại vì khí khác.
Đặng Quan cũng vì vậy mà có chút sợ hãi, cậu ta còn thấy với loại sinh vật có lớp giáp cứng rắn như thế thì làm sao một vũ khí bình thường có thể giết chết được nó. Nhưng cho dù sợ hãi thì cậu ta cũng không thể bỏ chạy được, khi bước vào ngôi trường này cậu ta đã biết dù có gặp khó khăn gì cũng phải cố gắng đương đầu với nó, huống hồ cậu ta đã không còn đối mặt một mình nữa rồi.
Dương Lệ Tú, Hoàng Hào cũng nghĩ như vậy, bọn họ liều mạng thôi chắc chắn khi cả ba cùng hợp sức lại với nhau thì có thể vượt qua. Bọn họ càng chắc chắn người đang tỏ ra xem cuộc vui ở bên kia sẽ không trơ mắt nhìn bọn họ bị đánh chết đâu.
Cũng bởi vì nghĩ như vậy mà bọn họ đã cắn răng xông lên, đây là một lần đánh cược nếu bọn họ thắng thì từ nay trở về sau sẽ có thêm một hậu thuẫn, một người mạnh như vậy chắc chắn sẽ là hậu thuẫn vững chắc nhất cho sau này. Nhưng ngược lại nếu lần đành cược này thua thì coi như bỏ cái mạng quèn này vậy dù sao khi bị khai trừ khỏi trường học này thì bọn họ cũng không sống tốt được.
Nguyễn Hàn Minh ngồi một bên xem bọn họ xông về phía con quái thú đang nhào đến, cậu không biết bọn họ đang nghĩ gì nhưng cậu chưa từng có ý nghĩ sẽ bỏ mặt bọn họ. Khi bọn họ xông lên cậu đã sử dụng thần chú bảo hộ rồi, cho dù có bị đánh trúng cũng sẽ không sao, trước khi chắc chắn có thể giúp bọn họ cậu phải kiểm tra tư chất của bọn họ xem sao.
Từ trước đến nay dù là phế vật chỉ cần ục đẻo liền có thể sáng bóng, chỉ cần cố gắng khổ luyện trải qua binh đao vạn người chà đạp thì sẽ có thể tu luyện tinh thần. Bọn họ có thể là phế vật trong mắt người khác nhưng bọn họ không thể thực sự xem mình là phế vật.
Nguyễn Hàn Minh từ trước đến nay không cần kẻ xem thường bản thân mình, giúp được một lần không có nghĩa cậu có thể giúp được cả đời vì vậy cậu muốn nhìn xem bọn họ có đáng để cậu giúp một lần hay không.
Hai bên đều có suy nghĩ giống nhau, mục tiêu có thể không giống nhau nhưng đích đến cuối cùng vẫn là một hồi xem xét lẫn nhau.
Cái nào thật sự đáng giá để mình lựa chọn, cái nào thực sự khiến mình nhìn bằng một cặp mắt khác, cái nào có thể khiến ý trí con người kiên định hơn. Tất cả đều sẽ được quyết định trong một trận chiến sống còn.
Đặng Quan, Dương Lệ Tú, Hoàng Hào cả ba người đều bị người đời xem là phế vật, bọn họ đánh cược sinh mạng để quyết tâm tìm kiếm một thứ bảo hộ mà đến chính bọn họ cũng mơ mơ màng màng không biết nó thực sự là thứ gì, khác với họ Nguyễn Hàn Minh chỉ muốn nhìn xem thứ cậu muốn giúp đỡ có thực sự cần đến sự giúp đỡ, chỉ cần suy nghĩ khác đi thì số phận được định sẵn của con người cũng sẽ thay đổi.
Cậu không cần lợi ích cụ thể, cậu làm là theo tâm trạng.
"Grừ." Tiếng kêu lớn của con quái thú vang lên khi thấy con mồi không sợ chết mà lao về phía nó.
Khuôn mặt ngay thơ đầy ngơ ngác nhìn chằm chằm bọn họ bằng đôi mắt đỏ chót đầy thèm thuồng.
Quái thú cho dù trong thân thể nào cũng là quá thú. Đã gọi là một con quái vật thì bọn chúng xem con người là thức ăn cũng giống như con người xem bọn chúng là thức ăn.
Dương Lệ Tú nhìn vào mắt nó thoáng run rẩy nhưng cô ấy vẫn cắn răng tay nắm chặt thanh đao trong tay cùng Đặng Quan, Hoàng Hào xông lên.
"Grừ..." Quái thú kinh thường kêu lên sau đó quơ tay quét ngang người bọn họ.
Đặng Quan thấy vậy liền hét lớn: "Nằm xuống."
Bà người nhanh chóng nằm xuống đất, trên lưng cảm thấy một luồng gió cực kỳ mạnh quét ngang khiến tóc bay theo luồng gió.
Ba người trừng mắt nhanh chóng bật dậy rồi chia nhau ra tiếp tục chạy về phía quái thú.
Loài quái thú có một lớp lông cực kỳ dầy như thế này thì cho dù tấn công vào người nó thì cũng không thể làm nó bị thương, không chỉ vậy bọn họ ngược lại còn trở thành con mồi trong móng vuốt của nó.
Vũ khí bọn họ cầm trên tay cực kỳ yếu ớt, chỉ cần sơ xuất đâm vào lớp lông cứng rắn nhất của nó thì chắc chắn thanh đao sẽ gãy.
Đặng Quan biết bọn họ không thể thiếu suy nghĩ mà đánh, cho dù đã quyết tâm liều mạng nhưng không ai thực sự muốn chết.
Ba người cực kỳ ăn ý với nhau mà xoay quanh con quái thú, bọn họ không đứng yên một chỗ để con quái thú bắt được mà xoay quanh nó khiến nó không biết tấn công người nào.
Tranh thủ lúc nó mơ màng khó chọn ba người liền quan sát điểm yếu của nó.
Hoàng Hào nhìn thấy cái cổ của nó chỉ có một vòng lông không quá dày liền nói lớn: "Tấn công cổ của nó."
Dương Lệ Tú nhìn theo nhưng cô ấy cau mày cảm thấy chuyện này rất khó, quái thú quá cao thực lực của bọn họ thế nào chính bọn họ hiểu rõ nhất, không thể nhảy cao như vậy mà chém vào cổ nó.
Đặng Quan càng thêm quan sát cẩn thận, vì vậy sau khi nghe hai người nói cậu ta liền nhanh chóng đề nghị: "Chúng ta phải khiến lớp đệm chân của nó bị thương, nơi đó là nơi yếu ớt nhất của những con vật có lông."
"Cậu nói đúng." Hoàng Hào gật đầu đồng ý với ý kiến này.
Dương Lệ Tú không khỏi khen ngợi: " Quan cậu thật giỏi."
Đặng Quan cũng không vì vậy mà kiêu ngạo, cậu ta hai mắt nghiêm túc nhìn con quái thú, bởi vì sự đùa giỡn của bọn họ mà nó hiện tại đã trở nên phẫn nộ, khuôn mặt đáng yêu của nó hiện tại tràn ngập lửa giận khiến nó trở nên cực kỳ ghê tởm.
"Chúng ta lên." Cậu ta hét lớn rồi xông lên đầu tiên.
Bọn họ không thể tiếp tục câu giờ được rồi. Loài quái vật đầu thỏ thân gấu này một khi biến thành khuôn mặt ghê tởm như thế này chính là dấu hiệu của sự cuồng loạn.
Vũ khí mà bọn họ sử dụng đều là thanh đao, vũ khí này được phổ biến cho những người sử dụng vũ khí là đao để luyện tập, không phải tất cả mọi Power đều sở hữu vũ khí đặc biệt đa phần mọi người đều sử dụng vũ khi cận chiến như: kiếm, đao, chùy, chủy thủ, thương, kích, gậy, rìu, đinh ba.
Cũng vì vậy mà trên thị trường bán rất nhiều loại để những người vừa mới phát hiện ra vũ khí mua về luyện tập.
Nhưng vũ khí được mua kháng thể nào sánh bằng thứ được tạo ra bằng máu, thịt, trái tim cùng linh hồn của con người. Linh hồn càng mạnh mẽ thì vũ khí càng biến mạnh càng cứng rắn, linh hồn yếu ớt thì vũ khí sẽ trở nên mềm mại dẻo dai, nhưng cũng có vài trường hợp vũ khí sẽ trở nên đặc biệt hơn những loại vì khí khác.
Đặng Quan cũng vì vậy mà có chút sợ hãi, cậu ta còn thấy với loại sinh vật có lớp giáp cứng rắn như thế thì làm sao một vũ khí bình thường có thể giết chết được nó. Nhưng cho dù sợ hãi thì cậu ta cũng không thể bỏ chạy được, khi bước vào ngôi trường này cậu ta đã biết dù có gặp khó khăn gì cũng phải cố gắng đương đầu với nó, huống hồ cậu ta đã không còn đối mặt một mình nữa rồi.
Dương Lệ Tú, Hoàng Hào cũng nghĩ như vậy, bọn họ liều mạng thôi chắc chắn khi cả ba cùng hợp sức lại với nhau thì có thể vượt qua. Bọn họ càng chắc chắn người đang tỏ ra xem cuộc vui ở bên kia sẽ không trơ mắt nhìn bọn họ bị đánh chết đâu.
Cũng bởi vì nghĩ như vậy mà bọn họ đã cắn răng xông lên, đây là một lần đánh cược nếu bọn họ thắng thì từ nay trở về sau sẽ có thêm một hậu thuẫn, một người mạnh như vậy chắc chắn sẽ là hậu thuẫn vững chắc nhất cho sau này. Nhưng ngược lại nếu lần đành cược này thua thì coi như bỏ cái mạng quèn này vậy dù sao khi bị khai trừ khỏi trường học này thì bọn họ cũng không sống tốt được.
Nguyễn Hàn Minh ngồi một bên xem bọn họ xông về phía con quái thú đang nhào đến, cậu không biết bọn họ đang nghĩ gì nhưng cậu chưa từng có ý nghĩ sẽ bỏ mặt bọn họ. Khi bọn họ xông lên cậu đã sử dụng thần chú bảo hộ rồi, cho dù có bị đánh trúng cũng sẽ không sao, trước khi chắc chắn có thể giúp bọn họ cậu phải kiểm tra tư chất của bọn họ xem sao.
Từ trước đến nay dù là phế vật chỉ cần ục đẻo liền có thể sáng bóng, chỉ cần cố gắng khổ luyện trải qua binh đao vạn người chà đạp thì sẽ có thể tu luyện tinh thần. Bọn họ có thể là phế vật trong mắt người khác nhưng bọn họ không thể thực sự xem mình là phế vật.
Nguyễn Hàn Minh từ trước đến nay không cần kẻ xem thường bản thân mình, giúp được một lần không có nghĩa cậu có thể giúp được cả đời vì vậy cậu muốn nhìn xem bọn họ có đáng để cậu giúp một lần hay không.
Hai bên đều có suy nghĩ giống nhau, mục tiêu có thể không giống nhau nhưng đích đến cuối cùng vẫn là một hồi xem xét lẫn nhau.
Cái nào thật sự đáng giá để mình lựa chọn, cái nào thực sự khiến mình nhìn bằng một cặp mắt khác, cái nào có thể khiến ý trí con người kiên định hơn. Tất cả đều sẽ được quyết định trong một trận chiến sống còn.
Đặng Quan, Dương Lệ Tú, Hoàng Hào cả ba người đều bị người đời xem là phế vật, bọn họ đánh cược sinh mạng để quyết tâm tìm kiếm một thứ bảo hộ mà đến chính bọn họ cũng mơ mơ màng màng không biết nó thực sự là thứ gì, khác với họ Nguyễn Hàn Minh chỉ muốn nhìn xem thứ cậu muốn giúp đỡ có thực sự cần đến sự giúp đỡ, chỉ cần suy nghĩ khác đi thì số phận được định sẵn của con người cũng sẽ thay đổi.
Cậu không cần lợi ích cụ thể, cậu làm là theo tâm trạng.
"Grừ." Tiếng kêu lớn của con quái thú vang lên khi thấy con mồi không sợ chết mà lao về phía nó.
Khuôn mặt ngay thơ đầy ngơ ngác nhìn chằm chằm bọn họ bằng đôi mắt đỏ chót đầy thèm thuồng.
Quái thú cho dù trong thân thể nào cũng là quá thú. Đã gọi là một con quái vật thì bọn chúng xem con người là thức ăn cũng giống như con người xem bọn chúng là thức ăn.
Dương Lệ Tú nhìn vào mắt nó thoáng run rẩy nhưng cô ấy vẫn cắn răng tay nắm chặt thanh đao trong tay cùng Đặng Quan, Hoàng Hào xông lên.
"Grừ..." Quái thú kinh thường kêu lên sau đó quơ tay quét ngang người bọn họ.
Đặng Quan thấy vậy liền hét lớn: "Nằm xuống."
Bà người nhanh chóng nằm xuống đất, trên lưng cảm thấy một luồng gió cực kỳ mạnh quét ngang khiến tóc bay theo luồng gió.
Ba người trừng mắt nhanh chóng bật dậy rồi chia nhau ra tiếp tục chạy về phía quái thú.
Loài quái thú có một lớp lông cực kỳ dầy như thế này thì cho dù tấn công vào người nó thì cũng không thể làm nó bị thương, không chỉ vậy bọn họ ngược lại còn trở thành con mồi trong móng vuốt của nó.
Vũ khí bọn họ cầm trên tay cực kỳ yếu ớt, chỉ cần sơ xuất đâm vào lớp lông cứng rắn nhất của nó thì chắc chắn thanh đao sẽ gãy.
Đặng Quan biết bọn họ không thể thiếu suy nghĩ mà đánh, cho dù đã quyết tâm liều mạng nhưng không ai thực sự muốn chết.
Ba người cực kỳ ăn ý với nhau mà xoay quanh con quái thú, bọn họ không đứng yên một chỗ để con quái thú bắt được mà xoay quanh nó khiến nó không biết tấn công người nào.
Tranh thủ lúc nó mơ màng khó chọn ba người liền quan sát điểm yếu của nó.
Hoàng Hào nhìn thấy cái cổ của nó chỉ có một vòng lông không quá dày liền nói lớn: "Tấn công cổ của nó."
Dương Lệ Tú nhìn theo nhưng cô ấy cau mày cảm thấy chuyện này rất khó, quái thú quá cao thực lực của bọn họ thế nào chính bọn họ hiểu rõ nhất, không thể nhảy cao như vậy mà chém vào cổ nó.
Đặng Quan càng thêm quan sát cẩn thận, vì vậy sau khi nghe hai người nói cậu ta liền nhanh chóng đề nghị: "Chúng ta phải khiến lớp đệm chân của nó bị thương, nơi đó là nơi yếu ớt nhất của những con vật có lông."
"Cậu nói đúng." Hoàng Hào gật đầu đồng ý với ý kiến này.
Dương Lệ Tú không khỏi khen ngợi: " Quan cậu thật giỏi."
Đặng Quan cũng không vì vậy mà kiêu ngạo, cậu ta hai mắt nghiêm túc nhìn con quái thú, bởi vì sự đùa giỡn của bọn họ mà nó hiện tại đã trở nên phẫn nộ, khuôn mặt đáng yêu của nó hiện tại tràn ngập lửa giận khiến nó trở nên cực kỳ ghê tởm.
"Chúng ta lên." Cậu ta hét lớn rồi xông lên đầu tiên.
Bọn họ không thể tiếp tục câu giờ được rồi. Loài quái vật đầu thỏ thân gấu này một khi biến thành khuôn mặt ghê tởm như thế này chính là dấu hiệu của sự cuồng loạn.