Chương 57: Khu vực nguy hiểm
Nguyễn Hàn Minh là người vừa nghĩ đến là sẽ đi làm, cậu không đợi ba người Đặng Quan nói gì liền đi theo thói quen mà tiếp tục tiến thẳng về phía trước.
Ba người Đặng Quan nhanh chóng đuổi theo, đúng là bọn họ không có thời gian nghỉ ngơi quá nhiều, hiện tại ngoại trừ cậu thì bọn họ thật sự thiếu rất nhiều điểm.
Đánh giá vào thực lực đầy khiếm khuyết của bọn họ thì đi theo Nguyễn Hàn Minh đã là những kẻ vướng chân sau rồi nói gì xin cầu cộng hưởng điểm số.
Rõ ràng một người đi đồn là phế vật như cậu lại chẳng hề phế vật tí nào, thậm chí những kẻ tự xưng là tinh anh kia cũng chưa chắc có thể bằng cậu. Nhưng bọn họ thì khác, bọn họ không chỉ là danh không xứng với thực mà bọn họ thật sự là phế vật khuyết thiếu, không phải về sức mạnh mà về bản chất thật sự của sức mạnh.
Một kẻ không thể điều khiển được vũ khí, một kẻ không thể lấy vũ khí ra, một kẻ không thể đi vào cơ giáp. Ba người đi đến đâu đều sẽ liên lụy đến người khác bởi vì bọn họ chiến đấu bằng sức mạnh của đôi tay.
Quái vật của thời đại này không phải chỉ dùng tay cùng vũ khí thông thường thì có thể hạ hết được. May mắn trên đường tìm kiếm cậu bọn họ chỉ gặp những con côn trùng vô hại nếu không thì chưa chắc có thể nhìn thấy cậu mà bình yên vô sự như thế này.
Nguyễn Hàn Minh hoàn toàn không biết ba người đi theo cậu đang nghĩ gì. Cậu chỉ tập trung đi đường, chú ý động tĩnh xung quanh.
Không những vậy dây lẽo mà cậu phái đi để trả món nợ khi nãy cũng đã làm xong nhiệm vụ mà trở về nơi nó thuộc về rồi. Không biết nhóm người đó sẽ thê thảm ra sao nhưng chuyện đó cũng không phải là chuyện của cậu.
Cậu chính là có qua có lại, người không hại ta ta cũng lười tính toán với người. Từ trước đến nay ai nhân từ với cậu cậu sẽ nhân từ với họ nhưng nếu chống đối hoặc hại cậu thì xin lỗi anh đây đạp chết ngươi.
Bốn người càng lúc đi vào càng sâu. Bọn họ đã hoàn toàn rời khỏi khu an toàn cho những học sinh yếu kém.
Khi rừng đều chia thành hai khu vực, nhưng trong hai khu vực lại chia thành nhiều lãnh thổ. Đoạn đường bọn họ đi qua nằm trong khu vực ôn hoà, côn trùng cùng quái thú không quá to lớn cũng không quá mạnh.
Con Taida kia chính là một tai nạn mà nhóm người kia gây ra. Thực chất nó nằm ở khu vực nguy hiểm, không chỉ vậy Taida có ý thức địa bàn rất mạnh, bọn chúng tuy không sống gần nhau nhưng lãnh thổ của chúng lại có cùng nhau.
Một tổ có bao nhiêu con Taida thì lãnh thổ rộng bấy nhiêu, chúng sống riêng nhưng tụ tập thành bầy đàn. May mắn đám người kia chỉ kinh động đến một con chứ nếu không có lẽ tất cả học sinh đang dự hy đều lành ít dữ nhiều rồi.
"Chúng ta vào khu vực nguy hiểm rồi. Hàn Minh cậu thật sự muốn đi vào." Đặng Quan nuốt một ngụm nước miếng rồi hỏi.
"Tất nhiên. Các người muốn kiểm tra cho xong thì nhanh chóng đạt điểm tối đa đi." Nguyễn Hàn Minh thản niên gật đầu.
Đối với cậu khu nguy hiểm hay khu an toàn đều giống nhau bởi vì những con quái thú kinh khủng trước mặt người khác kia chẳng khác nào con khỉ con trong mắt cậu.
Nguyễn Hàn Minh chính là người trời không sợ đất không sợ, đến nỗi cái chết cậu còn không sợ thì thứ gì mới khiến cậu lung lay.
Tuy hiện tại cậu đã có một điểm yếu nho nhỏ đầy đáng yêu nhưng cậu tự tin sức mạnh của anh, cũng tự tin mình có thể bảo vệ được anh.
Đúng lúc này Nguyễn Hàn Minh cảm nhận được có thứ gì đó đang đến gần, cậu dừng lại bước chân sau đó nhắc nhở những người đang chán nản đi phía sau:
"Nó đang đến."
"Ai đang đến." Dương Lệ Tú hoang mang hỏi lại.
Hoàng Hào đánh vào đầu cô rồi quát: "Quái thú chứ còn gì nữa. Bà sao lại có chỉ số thông minh đáng lo ngại như vậy hả."
Đặng Quan vội vàng ngăn hai người chuẩn bị cãi tay đôi bên cạnh lại: "Đừng ồn, mau chuẩn bị nghênh chiến."
"Được." Dương Lệ Tú nghe vậy thì ngậm miệng nhưng ánh mắt vẫn lườm Hoàng Hào một cách hung dữ.
"Tôi sẽ quan sát ba người. Cố gắng hết sức mà đánh đi." Nguyễn Hàn Minh lùi về phía sau, cậu dùng vòng bảo hộ vây quanh mình rồi nhảy lên một cái cây gần đó: "Tôi nhìn thấy rồi, nó không có lớp vỏ quá cứng đầu nhưng lớp da thì có hơi dày. Mấy người cố lên.
Ba người Đặng Quan trơ mắt nhìn cậu ngồi trên cành cây đưa mắt nhìn bọn họ một bộ xem kịch vui thì không khỏi muốn gào thét, nhưng tiếng của bọn họ còn chưa kịp phát ra thì tiếng kêu của quái thú đã vang lên.
"Gru... Gru..."
Nghe thấy tiếng kêu nháy mắt ba người đều cảm thấy cả người run rẩy, ai nói lớp lông này chỉ dày. Mẹ nó đây là một lớp áo giáp đao kiếm bất xâm đó. Bọn họ chỉ là những con người bình thường thì lấy cái gì mà đánh đây.
Nhưng chưa để bọn họ xoay đầu bỏ chạy thì hình dáng của con quái thú đã hiện ra ngay trước mặt. Nó cao khoảng hai mét, lớp lông dày cộm nhìn chẳng thấy da hay thịt đâu, móng tay cùng móng chân nhọn hoắt.
Bởi vì là loài thú có thể bò có thể đi nên chúng để móng cực kỳ dài, cũng rất ít khi mài móng để nó gọn gàng hơn.
Nhìn thân thể bên dưới thì đây đích thực là một con quái vật hung tàn nhưng khi ngước lên nhìn đầu của nó thì bọn họ thật sự không nỡ ra tay. Một khuôn mặt trắng bóc đáng yêu, hai mắt to tròn ngập nước, cái mũi đo đỏ hếch lên giống như đang ngửi thứ gì đó.
Nhìn cái đầu hiền lành đáng yêu vô hại bao nhiêu thì cái thân hình cùng tính cách thật sự của nó có bao nhiêu đáng sợ.
Ba người Đặng Quan hiểu rất rõ về con quái thú trước mặt vì vậy chẳng một ai dám lơ là khi nhìn thấy khuôn mặt vô tội đó.
Đặng Quan nhìn nó giơ móng lên chuẩn bị nhào qua thì cắn răng rặn ra từng chữ:
"Lên. Chúng ta liều chết mà đánh."
Ba người Đặng Quan nhanh chóng đuổi theo, đúng là bọn họ không có thời gian nghỉ ngơi quá nhiều, hiện tại ngoại trừ cậu thì bọn họ thật sự thiếu rất nhiều điểm.
Đánh giá vào thực lực đầy khiếm khuyết của bọn họ thì đi theo Nguyễn Hàn Minh đã là những kẻ vướng chân sau rồi nói gì xin cầu cộng hưởng điểm số.
Rõ ràng một người đi đồn là phế vật như cậu lại chẳng hề phế vật tí nào, thậm chí những kẻ tự xưng là tinh anh kia cũng chưa chắc có thể bằng cậu. Nhưng bọn họ thì khác, bọn họ không chỉ là danh không xứng với thực mà bọn họ thật sự là phế vật khuyết thiếu, không phải về sức mạnh mà về bản chất thật sự của sức mạnh.
Một kẻ không thể điều khiển được vũ khí, một kẻ không thể lấy vũ khí ra, một kẻ không thể đi vào cơ giáp. Ba người đi đến đâu đều sẽ liên lụy đến người khác bởi vì bọn họ chiến đấu bằng sức mạnh của đôi tay.
Quái vật của thời đại này không phải chỉ dùng tay cùng vũ khí thông thường thì có thể hạ hết được. May mắn trên đường tìm kiếm cậu bọn họ chỉ gặp những con côn trùng vô hại nếu không thì chưa chắc có thể nhìn thấy cậu mà bình yên vô sự như thế này.
Nguyễn Hàn Minh hoàn toàn không biết ba người đi theo cậu đang nghĩ gì. Cậu chỉ tập trung đi đường, chú ý động tĩnh xung quanh.
Không những vậy dây lẽo mà cậu phái đi để trả món nợ khi nãy cũng đã làm xong nhiệm vụ mà trở về nơi nó thuộc về rồi. Không biết nhóm người đó sẽ thê thảm ra sao nhưng chuyện đó cũng không phải là chuyện của cậu.
Cậu chính là có qua có lại, người không hại ta ta cũng lười tính toán với người. Từ trước đến nay ai nhân từ với cậu cậu sẽ nhân từ với họ nhưng nếu chống đối hoặc hại cậu thì xin lỗi anh đây đạp chết ngươi.
Bốn người càng lúc đi vào càng sâu. Bọn họ đã hoàn toàn rời khỏi khu an toàn cho những học sinh yếu kém.
Khi rừng đều chia thành hai khu vực, nhưng trong hai khu vực lại chia thành nhiều lãnh thổ. Đoạn đường bọn họ đi qua nằm trong khu vực ôn hoà, côn trùng cùng quái thú không quá to lớn cũng không quá mạnh.
Con Taida kia chính là một tai nạn mà nhóm người kia gây ra. Thực chất nó nằm ở khu vực nguy hiểm, không chỉ vậy Taida có ý thức địa bàn rất mạnh, bọn chúng tuy không sống gần nhau nhưng lãnh thổ của chúng lại có cùng nhau.
Một tổ có bao nhiêu con Taida thì lãnh thổ rộng bấy nhiêu, chúng sống riêng nhưng tụ tập thành bầy đàn. May mắn đám người kia chỉ kinh động đến một con chứ nếu không có lẽ tất cả học sinh đang dự hy đều lành ít dữ nhiều rồi.
"Chúng ta vào khu vực nguy hiểm rồi. Hàn Minh cậu thật sự muốn đi vào." Đặng Quan nuốt một ngụm nước miếng rồi hỏi.
"Tất nhiên. Các người muốn kiểm tra cho xong thì nhanh chóng đạt điểm tối đa đi." Nguyễn Hàn Minh thản niên gật đầu.
Đối với cậu khu nguy hiểm hay khu an toàn đều giống nhau bởi vì những con quái thú kinh khủng trước mặt người khác kia chẳng khác nào con khỉ con trong mắt cậu.
Nguyễn Hàn Minh chính là người trời không sợ đất không sợ, đến nỗi cái chết cậu còn không sợ thì thứ gì mới khiến cậu lung lay.
Tuy hiện tại cậu đã có một điểm yếu nho nhỏ đầy đáng yêu nhưng cậu tự tin sức mạnh của anh, cũng tự tin mình có thể bảo vệ được anh.
Đúng lúc này Nguyễn Hàn Minh cảm nhận được có thứ gì đó đang đến gần, cậu dừng lại bước chân sau đó nhắc nhở những người đang chán nản đi phía sau:
"Nó đang đến."
"Ai đang đến." Dương Lệ Tú hoang mang hỏi lại.
Hoàng Hào đánh vào đầu cô rồi quát: "Quái thú chứ còn gì nữa. Bà sao lại có chỉ số thông minh đáng lo ngại như vậy hả."
Đặng Quan vội vàng ngăn hai người chuẩn bị cãi tay đôi bên cạnh lại: "Đừng ồn, mau chuẩn bị nghênh chiến."
"Được." Dương Lệ Tú nghe vậy thì ngậm miệng nhưng ánh mắt vẫn lườm Hoàng Hào một cách hung dữ.
"Tôi sẽ quan sát ba người. Cố gắng hết sức mà đánh đi." Nguyễn Hàn Minh lùi về phía sau, cậu dùng vòng bảo hộ vây quanh mình rồi nhảy lên một cái cây gần đó: "Tôi nhìn thấy rồi, nó không có lớp vỏ quá cứng đầu nhưng lớp da thì có hơi dày. Mấy người cố lên.
Ba người Đặng Quan trơ mắt nhìn cậu ngồi trên cành cây đưa mắt nhìn bọn họ một bộ xem kịch vui thì không khỏi muốn gào thét, nhưng tiếng của bọn họ còn chưa kịp phát ra thì tiếng kêu của quái thú đã vang lên.
"Gru... Gru..."
Nghe thấy tiếng kêu nháy mắt ba người đều cảm thấy cả người run rẩy, ai nói lớp lông này chỉ dày. Mẹ nó đây là một lớp áo giáp đao kiếm bất xâm đó. Bọn họ chỉ là những con người bình thường thì lấy cái gì mà đánh đây.
Nhưng chưa để bọn họ xoay đầu bỏ chạy thì hình dáng của con quái thú đã hiện ra ngay trước mặt. Nó cao khoảng hai mét, lớp lông dày cộm nhìn chẳng thấy da hay thịt đâu, móng tay cùng móng chân nhọn hoắt.
Bởi vì là loài thú có thể bò có thể đi nên chúng để móng cực kỳ dài, cũng rất ít khi mài móng để nó gọn gàng hơn.
Nhìn thân thể bên dưới thì đây đích thực là một con quái vật hung tàn nhưng khi ngước lên nhìn đầu của nó thì bọn họ thật sự không nỡ ra tay. Một khuôn mặt trắng bóc đáng yêu, hai mắt to tròn ngập nước, cái mũi đo đỏ hếch lên giống như đang ngửi thứ gì đó.
Nhìn cái đầu hiền lành đáng yêu vô hại bao nhiêu thì cái thân hình cùng tính cách thật sự của nó có bao nhiêu đáng sợ.
Ba người Đặng Quan hiểu rất rõ về con quái thú trước mặt vì vậy chẳng một ai dám lơ là khi nhìn thấy khuôn mặt vô tội đó.
Đặng Quan nhìn nó giơ móng lên chuẩn bị nhào qua thì cắn răng rặn ra từng chữ:
"Lên. Chúng ta liều chết mà đánh."