Chương 54: Chia sẻ thịt
Ba người Đặng Quan chạy đến bên cạnh cậu liền nhìn thấy một con thú to lớn đã được nướng chín, vừa nhìn thấy bụng bọn họ liền vang lên tiếng kêu ọt ọt.
"Minh à, cậu có ăn hết nó không, nếu không thì cho tụi tôi ăn nữa nhé." Đặng Quan mặt dày mày dạn bắt đầu xin ăn.
"Nếu mấy người có thể nghĩ ra cách giữ độ nóng cho nó." Nguyễn Hàn Minh liếc nhìn cậu ta rồi nói. Dù sao con thú bự thế này một mình cậu ăn cũng không hết, hơn nữa trong khu rừng này còn biết bao nhiêu tài nguyên có thể nhét vào bụng, cần gì phải khiến mình no căng rồi bỏ quá những thức ăn ngon khác.
"Được, vậy tụi tôi làm nhé."
Đăng Quan nói xong liền cùng hai người còn lại bắt đầu dùng dao nhỏ xẻ thịt rồi rim vào một cành cây được Hoàng Hào bẻ từ trên cây sau đó chẻ nó ra thành vài khúc cây để có thể xiên thịt.
Nguyễn Hàn Minh trong lúc chờ đợi liền nằm lên võng rồi dùng chân đung đưa, cậu nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.
Ba người kia tưởng cậu ngủ liền thả nhẹ tay chân để không gây ra quá nhiều tiếng ồn ảnh hưởng đến cậu, bọn họ tìm được cậu cũng là nhờ bốn người đang nói xấu sau lưng kia, tuy định vị đồng đội có thể hiện vị trí cảu cậu nhưng vị trí cụ thể thì không thể nào hiện lên được, vì vậy khi vô tình nghe thấy bốn người kia đang cười trên sự đau khổ của người khác bọn họ liền không chút ngừng ngại mà nhanh chóng lao về phía cậu, dù sao bốn người cùng nhau đánh vẫn tốt hơn một mình cậu.
Nhưng bọn họ không ngờ được là khi đến nơi thì cậu đã giải quyết xong xui, còn nướng con quái thú to lớn này thành món ăn cho cả bọn. Có lẽ quyết định mời cậu gia nhập nhóm lúc đầu của bọn họ thực sự không sai một chút nào, người mà cả nhân loại đang không ngừng tò mò chắc chắn không phải là một người bình thường giống như những lời đồn trên tinh võng..
Ba người Đặng Quan sau khi xiên thịt vào cây liền nhanh chóng tìm vài cây củi khô đốt lên rồi để những xiên thit5 đến gần lửa, bọn họ cũng biết thịt đã chính Nguyễn Hàn Minh chỉ cần giữ độ nóng cho thịt để khi ăn sẽ ngon miệng hơn, nếu để quá gần chắc chna81 thịt sẽ bị dai thậm chí là khét nên bọn họ nhắm chỉnh độ lửa bóc lên rồi ghim vài xiên xung quanh.
Sau khi làm xong bọn họ liền gọi Nguyễn Hàn Minh, nhưng chỉ vừa lên tiếng liền nhìn thấy cậu đã mở mắt ra nhìn chằm chằm vào những xiên thịt xung quanh đóng lửa.
"Ăn đi." Nguyễn Hàn Minh ngồi dậy sau đó rút một xiên thịt lên nói.
Ba người Đăng Quan hoang hô một tiếng rồi vui vẻ cầm xiên thịt nướng lên cắn.
Đây chính là loài thú khó bắt nhất ở hành tinh này đó, thịt Taida không chỉ có thể bán mà lớp giáp của nó cũng có thể bán, tuy khi cắt thịt bọn họ khá tiết nuối bởi lớp giáp đã hoàn toàn bị cháy nếu không bọn họ lột lớp da rồi đem về bán chắt cũng được một khoảng tiền đủ để tiêu sài phung phí.
Dù bốn miệng ăn nhưng số thịt được lóc xiên vào cây thật sự quá nhiều, nên sau khi cả bốn người đều no căng mà thịt vẫn còn khá nhiều liền không khỏi cảm thấy đáng tiếc.
"Còn nhiều thịt thế này, bỏ đi thiệt đáng tiếc." Dương Lệ Tú là một cô gái thích ăn uống vì vậy nhìn thấy thức ăn ngon miệng như vậy liền không nỡ bỏ. Cái món này có lẽ cả đời cô ấy cũng không thể ăn lại lần thứ hai.
"Hay là chúng ta chia nhau bỏ vào hộp không gian đi." Hoàng Hào đề nghị. Tuy hộp không gian không thể giữ thức ăn quá lâu nhưng chỉ vài ngày cũng đủ rồi, bọn họ phải ở nơi này ba ngày ai có thể chắc chắn trong ba ngày này bọn họ có thể kiếm thứ gì đó để ăn đây, vì vậy những xiên thịt nướng này cũng xem như thức ăn dự trữ của bọn họ vậy.
"Vậy đi, ít nhất có thể ăn lúc đi đường." Đăng Quan gật đầu đồng ý. Nhưng những thứ này không phải của bọn họ vì vậy cậu ta nhìn Nguyễn Hàn Minh hỏi: "Cậu cảm thấy thế nào."
Nguyễn Hàn Minh ngẫm nghĩ một lúc cảm thấy có thể đem về cho những người quan tâm đến cậu nếm thử cũng tốt, nghe bọn họ nói thì chắc đây là thịt quý hiếm ở hành tinh này. Hơn nữa cậu có nhẫn không gian thứ này đắc gấp trăm lần hộp không gian bình thường vì vậy công dụng của nó cũng tốt hơn rất nhiều, chỉ cần bỏ vào trong thì thứ được bỏ vào vẫn sẽ được giữ nguyên vẹn, không mất đi mùi vị hay hư hao gì.
Tuy nhiên cậu cũng không hài lòng về nó cho lắm bởi vì nếu như vòng không gian của cậu vẫn còn thì cậu đã có sẵn cả một khu vườn bên trong đó rồi, như vậy thì không cần phải tìm những món ăn ngon ở thời đại này.
"Chia đi." Cậu gật đầu với ba người đồng ý chia mỗi người một phần để bỏ vào hộp không gian.
"Cậu thật tốt." Dương Lệ Tú vui vẻ nói rồi cùng hai người kia chia đều thành bốn phần. Bọn họ rất biết đều vì vậy phần của cậu nhiều hơn phần của bọn họ, nhưng dù vậy phần bọn họ giữ vẫn có thể ăn trong ba ngày tiếp theo mà không lo chết đói trong rừng.
Nguyễn Hàn Minh không để ý, cậu thu thức ăn vào nhẫn không gian sau đó điều khiển dây leo rút đi, dù sao cái võng ở trong rừng thế này cũng chỉ có cậu nằm được nếu như người khác chạm vào không chết cũng tàn phế, để tranh gây họa cho người khác thì cậu nên tốt bụng dọn dẹp một chút rồi mới rời đi.
Ba người Đăng Quan kinh hãi nhìn thứ mà cậu nằm lúc nãy là những sợi dây leo, sau khi bọn chúng rút từ từ khỏi hai cái cây sau đó soàn soạt lẫn vào lớp cỏ dày rồi biến mất trong rừng sâu liền không khỏi cảm thán, ánh mắt họ nhìn cậu cũng trở nên sùng bái. Lần đầu tiên trong cuộc đời bọn họ nhìn thấy có người có thể điều khiển cái thứ ma quỷ này, bọn chúng chính là ác mộng của rừng sâu cho dù là những quân đội được huấn luyện kỹ lưỡng hay những Power có cấp bậc cao cũng không thể lơ là bọn chúng.
Vậy mà bọn họ lại có thể chứng kiến được cảnh tượng huy hoàng như vậy, những thứ lằn quằn khó chơi này vậy mà cực kỳ ngoan ngoãn nghe theo sự sai khiến của cậu trở thành chỗ ngồi rồi làm chỗ nằm sau đó đung đưa theo nhịp chân lắc lư của cậu, đến khi cậu sử dụng chúng xong liền nhanh chóng đuổi chúng đi... Đây thật sự quá khó tin rồi.
Nguyễn Hàn Minh hoàn toàn không để tâm đến tâm trạng hỗn loạn của đồng đội mình, cậu phủi phủi quần áo không chút bụi bặm nào của mình rồi nhấc chân rời đi. Vẫn là con đường thẳng tắp không một chút do dự, cậu không cần suy nghĩ mình sẽ đi đâu sẽ đến đâu, con đường từ trước đến nay cậu luôn đi là một con đường thẳng nhưng nó lại đầy chông gai.
"Hàn Minh cậu phải đợi bọn tôi chứ." Ba người Đăng Quan giật mình tỉnh lại nhìn thấy cậu đã đi xa liền không khỏi hét lớn sau đó nhanh chóng chạy theo.
"Các người chậm quá."
"Minh à, cậu có ăn hết nó không, nếu không thì cho tụi tôi ăn nữa nhé." Đặng Quan mặt dày mày dạn bắt đầu xin ăn.
"Nếu mấy người có thể nghĩ ra cách giữ độ nóng cho nó." Nguyễn Hàn Minh liếc nhìn cậu ta rồi nói. Dù sao con thú bự thế này một mình cậu ăn cũng không hết, hơn nữa trong khu rừng này còn biết bao nhiêu tài nguyên có thể nhét vào bụng, cần gì phải khiến mình no căng rồi bỏ quá những thức ăn ngon khác.
"Được, vậy tụi tôi làm nhé."
Đăng Quan nói xong liền cùng hai người còn lại bắt đầu dùng dao nhỏ xẻ thịt rồi rim vào một cành cây được Hoàng Hào bẻ từ trên cây sau đó chẻ nó ra thành vài khúc cây để có thể xiên thịt.
Nguyễn Hàn Minh trong lúc chờ đợi liền nằm lên võng rồi dùng chân đung đưa, cậu nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.
Ba người kia tưởng cậu ngủ liền thả nhẹ tay chân để không gây ra quá nhiều tiếng ồn ảnh hưởng đến cậu, bọn họ tìm được cậu cũng là nhờ bốn người đang nói xấu sau lưng kia, tuy định vị đồng đội có thể hiện vị trí cảu cậu nhưng vị trí cụ thể thì không thể nào hiện lên được, vì vậy khi vô tình nghe thấy bốn người kia đang cười trên sự đau khổ của người khác bọn họ liền không chút ngừng ngại mà nhanh chóng lao về phía cậu, dù sao bốn người cùng nhau đánh vẫn tốt hơn một mình cậu.
Nhưng bọn họ không ngờ được là khi đến nơi thì cậu đã giải quyết xong xui, còn nướng con quái thú to lớn này thành món ăn cho cả bọn. Có lẽ quyết định mời cậu gia nhập nhóm lúc đầu của bọn họ thực sự không sai một chút nào, người mà cả nhân loại đang không ngừng tò mò chắc chắn không phải là một người bình thường giống như những lời đồn trên tinh võng..
Ba người Đặng Quan sau khi xiên thịt vào cây liền nhanh chóng tìm vài cây củi khô đốt lên rồi để những xiên thit5 đến gần lửa, bọn họ cũng biết thịt đã chính Nguyễn Hàn Minh chỉ cần giữ độ nóng cho thịt để khi ăn sẽ ngon miệng hơn, nếu để quá gần chắc chna81 thịt sẽ bị dai thậm chí là khét nên bọn họ nhắm chỉnh độ lửa bóc lên rồi ghim vài xiên xung quanh.
Sau khi làm xong bọn họ liền gọi Nguyễn Hàn Minh, nhưng chỉ vừa lên tiếng liền nhìn thấy cậu đã mở mắt ra nhìn chằm chằm vào những xiên thịt xung quanh đóng lửa.
"Ăn đi." Nguyễn Hàn Minh ngồi dậy sau đó rút một xiên thịt lên nói.
Ba người Đăng Quan hoang hô một tiếng rồi vui vẻ cầm xiên thịt nướng lên cắn.
Đây chính là loài thú khó bắt nhất ở hành tinh này đó, thịt Taida không chỉ có thể bán mà lớp giáp của nó cũng có thể bán, tuy khi cắt thịt bọn họ khá tiết nuối bởi lớp giáp đã hoàn toàn bị cháy nếu không bọn họ lột lớp da rồi đem về bán chắt cũng được một khoảng tiền đủ để tiêu sài phung phí.
Dù bốn miệng ăn nhưng số thịt được lóc xiên vào cây thật sự quá nhiều, nên sau khi cả bốn người đều no căng mà thịt vẫn còn khá nhiều liền không khỏi cảm thấy đáng tiếc.
"Còn nhiều thịt thế này, bỏ đi thiệt đáng tiếc." Dương Lệ Tú là một cô gái thích ăn uống vì vậy nhìn thấy thức ăn ngon miệng như vậy liền không nỡ bỏ. Cái món này có lẽ cả đời cô ấy cũng không thể ăn lại lần thứ hai.
"Hay là chúng ta chia nhau bỏ vào hộp không gian đi." Hoàng Hào đề nghị. Tuy hộp không gian không thể giữ thức ăn quá lâu nhưng chỉ vài ngày cũng đủ rồi, bọn họ phải ở nơi này ba ngày ai có thể chắc chắn trong ba ngày này bọn họ có thể kiếm thứ gì đó để ăn đây, vì vậy những xiên thịt nướng này cũng xem như thức ăn dự trữ của bọn họ vậy.
"Vậy đi, ít nhất có thể ăn lúc đi đường." Đăng Quan gật đầu đồng ý. Nhưng những thứ này không phải của bọn họ vì vậy cậu ta nhìn Nguyễn Hàn Minh hỏi: "Cậu cảm thấy thế nào."
Nguyễn Hàn Minh ngẫm nghĩ một lúc cảm thấy có thể đem về cho những người quan tâm đến cậu nếm thử cũng tốt, nghe bọn họ nói thì chắc đây là thịt quý hiếm ở hành tinh này. Hơn nữa cậu có nhẫn không gian thứ này đắc gấp trăm lần hộp không gian bình thường vì vậy công dụng của nó cũng tốt hơn rất nhiều, chỉ cần bỏ vào trong thì thứ được bỏ vào vẫn sẽ được giữ nguyên vẹn, không mất đi mùi vị hay hư hao gì.
Tuy nhiên cậu cũng không hài lòng về nó cho lắm bởi vì nếu như vòng không gian của cậu vẫn còn thì cậu đã có sẵn cả một khu vườn bên trong đó rồi, như vậy thì không cần phải tìm những món ăn ngon ở thời đại này.
"Chia đi." Cậu gật đầu với ba người đồng ý chia mỗi người một phần để bỏ vào hộp không gian.
"Cậu thật tốt." Dương Lệ Tú vui vẻ nói rồi cùng hai người kia chia đều thành bốn phần. Bọn họ rất biết đều vì vậy phần của cậu nhiều hơn phần của bọn họ, nhưng dù vậy phần bọn họ giữ vẫn có thể ăn trong ba ngày tiếp theo mà không lo chết đói trong rừng.
Nguyễn Hàn Minh không để ý, cậu thu thức ăn vào nhẫn không gian sau đó điều khiển dây leo rút đi, dù sao cái võng ở trong rừng thế này cũng chỉ có cậu nằm được nếu như người khác chạm vào không chết cũng tàn phế, để tranh gây họa cho người khác thì cậu nên tốt bụng dọn dẹp một chút rồi mới rời đi.
Ba người Đăng Quan kinh hãi nhìn thứ mà cậu nằm lúc nãy là những sợi dây leo, sau khi bọn chúng rút từ từ khỏi hai cái cây sau đó soàn soạt lẫn vào lớp cỏ dày rồi biến mất trong rừng sâu liền không khỏi cảm thán, ánh mắt họ nhìn cậu cũng trở nên sùng bái. Lần đầu tiên trong cuộc đời bọn họ nhìn thấy có người có thể điều khiển cái thứ ma quỷ này, bọn chúng chính là ác mộng của rừng sâu cho dù là những quân đội được huấn luyện kỹ lưỡng hay những Power có cấp bậc cao cũng không thể lơ là bọn chúng.
Vậy mà bọn họ lại có thể chứng kiến được cảnh tượng huy hoàng như vậy, những thứ lằn quằn khó chơi này vậy mà cực kỳ ngoan ngoãn nghe theo sự sai khiến của cậu trở thành chỗ ngồi rồi làm chỗ nằm sau đó đung đưa theo nhịp chân lắc lư của cậu, đến khi cậu sử dụng chúng xong liền nhanh chóng đuổi chúng đi... Đây thật sự quá khó tin rồi.
Nguyễn Hàn Minh hoàn toàn không để tâm đến tâm trạng hỗn loạn của đồng đội mình, cậu phủi phủi quần áo không chút bụi bặm nào của mình rồi nhấc chân rời đi. Vẫn là con đường thẳng tắp không một chút do dự, cậu không cần suy nghĩ mình sẽ đi đâu sẽ đến đâu, con đường từ trước đến nay cậu luôn đi là một con đường thẳng nhưng nó lại đầy chông gai.
"Hàn Minh cậu phải đợi bọn tôi chứ." Ba người Đăng Quan giật mình tỉnh lại nhìn thấy cậu đã đi xa liền không khỏi hét lớn sau đó nhanh chóng chạy theo.
"Các người chậm quá."