Chương 53: Thịt Taida
"Rống."
Tiếng kêu lớn của con thú hoang bị chọc giận, nó tức giận những kẻ đã xâm nhập vào lãnh thổ của mình. Một con thú to lớn sẽ không cho bất cứ sinh vật nào có tính công kích vào nơi nó đang sinh sống.
Nhóm học sinh hoàn toàn không biết về chuyện này, bọn họ không những chọc giận nó mà bởi vì sợ hãi còn dùng lực tinh thần công kích nó. Đúng vậy cậu bạn Support được bọn họ cổng trên lưng bởi vì quá sợ hãi nên không điều khiển được sức mạnh tinh thần của mình dẫn đến cơ chế tự động bảo vệ não của sức mạnh tinh thần phát động đánh lên người con quái vật.
Mà Nguyễn Hàn Minh là người rõ ràng hơn ai hết những kẻ làm sai gây chuyện kia không chỉ không bấm nút nhờ cứu viện mà còn dẫn theo con thú nguy hiểm như vậy đi loanh quanh cả khu rừng thậm chí dẫn dụ quái thú đến gần bạn học của mình. Cậu có thể chắc chắn nếu như hiện tại người đứng ở đây không phải là cậu mà là một người nào khác thì chỉ cần nghe tiếng kêu tức giận ở một khoảng cách gần như thế này thì cả sức lực để chạy còn không có nói gì đến việc sống sót trong tay con quái thú.
Cậu từ xưa đến nay ghét nhất là những kẻ này, trongg thế giới cá lớn nuốt cá bé cậu đã gặp rất nhiều loại người giống như vậy, thậm chí còn tàn độc hơn rất nhiều, cũng vì vậy đối với chiêu trò của họ cậu chỉ xem là trò trẻ con, nhưng dù không gây sát thương lớn đến cậu, cũng không thể cho qua chuyện này.
Nguyễn Hàn Minh đưa tinh thần lực của mình vào trong người bốn kẻ đã chạy đi khá xa kia sau đó thản nhiên tiếp tục đi về hướng con Taida đang lao đến.
"Rống." Nó nhìn thấy cậu liền nhe răng nhọn ra rồi lao nhanh đến.
"Không biết thịt của mày như thế nào." Nguyễn Hàn Minh híp mắt nhìn nó sau đó khẽ lẫm bẫm.
Đối với một người yêu thích ăn uống như cậu thì những con thú có thịt nhiều như thế này không thể bỏ qua được.
"Rống." Giống như nghe thấy lời lầm bầm của cậu con Taida càng thêm tức giận nó tăng nhanh tốc độ lao đến trước mặt cậu rồi giơ bàn tay to lớn của mình vỗ tới.
"Cháy đi." Ngọn lửa bốc lên lao vào người con quái thú nhưng bàn tay của con quái thú vật quào tới.
Nguyễn Hàn Minh nhướn mày mượn sức gió tung người lộn về sau: "Hay thật, lớn lông lá kia cứng vậy sao."
"Gào." Lại một bàn tay kéo gió lao tới.
Cậu nhanh chóng nhảy sang một bên sau đó hô: "Đao gió."
Những cơn gió hình thành một lưỡi dao chém vào cơ thể quái thú nhưng làn da sau lớp lông cũng chỉ bị say sát nhẹ. Rõ ràng lớp lông không quá dày kia không phải là thứ ngăn chặn tấn công mà đó lần đo của quái thú có tên Taida này từ khi sinh ra đã có một làn da vô cùng cứng rắn.
"Hay thật, nếu như thứ này làm áo giáp chắc tốt lắm." Nguyễn Hàn Minh khẽ cười, nếu như cậu nghĩ ra thì những người khác chắc chắn cũng nghĩ ra nhưng có vẻ nó không được quân đội đón nhận cho lắm.
Quái thú Taida hai lần tấn công đều không thể đánh trúng con mồi càng thêm nóng nảy, nó dùng cả hai tay chộp lấy cậu, tuy nhiên cơ thể tổ lớn khiến chuyển động của nó trở nên chậm chạp, vì vậy khi hai tay của nó sắp tóm được cậu, cậu liền nhẹ nhàng bật lên rồi đạp mạnh vào hai tay của nó rồi bay về trước.
Dùng.
Hai bàn tay của nó bị cậu mượn trọng lượng đạp xuống liền nện mạnh xuống mặt đất vang lên âm thanh kinh khủng, nơi bàn tay đặt xuống lõm một lỗ to, mặt đất xung quanh tạo ra những dấu nứt vỡ.
"Sét." Nguyễn Hàn Minh búng tay.
Những tia sét từ trên trời giáng xuống đánh lên người con quái thú. Cho dù lớp đã có cứng cáp cở nào thì bị sét đánh liên tục lên cũng không chống cự nổi.
Quái thú rống lớn đầy đau đớn, cả người nó bị sét đánh cháy xém cả người đầy máu, hơi thở nó thôi thóp cuối cùng không chịu nổi mà cả cơ thể nó ầm ầm ngã xuống đất.
Nguyễn Hàn Minh xác định nó không còn sống nữa mới ngừng sấm sét lại rồi đi đến gần con quái thú to lớn. Nhìn lớp da cháy xém của nó không còn lực phòng ngự nào cậu mới đưa tay lên rồi nói: "Cháy đi."
Chỉ trong vài giây một con quái thú to lớn khiến nhiều người phải khiếp sợ bởi lực phòng ngự tuyệt vời của nó đã trở thành một con Taida nướng chín, mùi thịt nướng nhanh chóng tỏa ra xung quanh.
Cậu hai lòng nhìn thành quả của mình rồi đưa tay xé một miếng thịt nướng không có gia vị rồi đưa vào miệng nếm thử. Tuy không có gia vị nên miếng thịt khá nhạt nhẽo, tuy nhiên chất thịt cho vào miệng thì khá béo cùng mềm.
"Thịt ngon." Cuối cùng cũng tìm được bữa tối cho mình cậu liền không duy chuyển nữa mà nhìn xung quanh tìm nơi để ngồi chuẩn bị thưởng thức bữa tiệc thịt ngon lành này.
Nhưng tìm một lúc lâu cũng không thấy nơi nào vừa ý, cậu lại chẳng muốn ngồi bệt xuống đất thế là cậu dùng sức mạnh phép thuật của mình gọi ra hai cái dây leo. Chỉ cần là ở rừng thì dây leo đâu đâu chả có không cần tốn nhiều sức để khiến nó đâm trồi, vì vậy chỉ mất hai giây đã có hai sợi dây leo từ một hướng bò ra rồi quấn lấy thịt của Taida lên sau đó kéo đến nơi hai cái cây đứng gần nhất.
Sau khi ra lệnh cho chúng nó bỏ thịt xuống thì quấn quanh hai cái cây tạo thành một cái võng thấp để cậu ngồi lên trên.
Nguyễn Hàn Minh nhìn cái võng tạm thời đó dây leo quấn thành liền hài lòng mà ngồi lên, cậu không phải kén chọn việc ngồi ở nơi nào tuy nhiên khi có điều kiện trong tay cậu sao lại phải ủy khuất mình đây, tuy dây leo cũng không phải mềm mại gì nhưng nó sẽ không khiến quần áo bị dơ.
Buổi tối bên trong rừng đúng là khá lạnh, gió thổi qua người khiến cậu thoáng nhiếu mày, nếu cứ để thịt thế này thì nó sẽ không còn nóng nữa. Nhưng nếu cậu dùng lửa thì lại không thể ăn được.
Trong lúc Nguyễn Hàn Minh đau đầu vì việc này thì nghe thấy tiếng gọi:
"Nguyễn Hàn Minh sao cậu không đợi bọn tôi. Hộc, hộc, hộc."
"Cậu thật xấu, xấu quá đi."
"Đúng đó rõ ràng chúng ta chung đội mà sao cậu lại chơi lẽ như thế."
Nguyễn Hàn Minh nghe tiếng cũng chẳng thèm quay đầu mắt vẫn nhìn vào thịt Taida trước mặt mà nói:
"Các người chậm quá."
Tiếng kêu lớn của con thú hoang bị chọc giận, nó tức giận những kẻ đã xâm nhập vào lãnh thổ của mình. Một con thú to lớn sẽ không cho bất cứ sinh vật nào có tính công kích vào nơi nó đang sinh sống.
Nhóm học sinh hoàn toàn không biết về chuyện này, bọn họ không những chọc giận nó mà bởi vì sợ hãi còn dùng lực tinh thần công kích nó. Đúng vậy cậu bạn Support được bọn họ cổng trên lưng bởi vì quá sợ hãi nên không điều khiển được sức mạnh tinh thần của mình dẫn đến cơ chế tự động bảo vệ não của sức mạnh tinh thần phát động đánh lên người con quái vật.
Mà Nguyễn Hàn Minh là người rõ ràng hơn ai hết những kẻ làm sai gây chuyện kia không chỉ không bấm nút nhờ cứu viện mà còn dẫn theo con thú nguy hiểm như vậy đi loanh quanh cả khu rừng thậm chí dẫn dụ quái thú đến gần bạn học của mình. Cậu có thể chắc chắn nếu như hiện tại người đứng ở đây không phải là cậu mà là một người nào khác thì chỉ cần nghe tiếng kêu tức giận ở một khoảng cách gần như thế này thì cả sức lực để chạy còn không có nói gì đến việc sống sót trong tay con quái thú.
Cậu từ xưa đến nay ghét nhất là những kẻ này, trongg thế giới cá lớn nuốt cá bé cậu đã gặp rất nhiều loại người giống như vậy, thậm chí còn tàn độc hơn rất nhiều, cũng vì vậy đối với chiêu trò của họ cậu chỉ xem là trò trẻ con, nhưng dù không gây sát thương lớn đến cậu, cũng không thể cho qua chuyện này.
Nguyễn Hàn Minh đưa tinh thần lực của mình vào trong người bốn kẻ đã chạy đi khá xa kia sau đó thản nhiên tiếp tục đi về hướng con Taida đang lao đến.
"Rống." Nó nhìn thấy cậu liền nhe răng nhọn ra rồi lao nhanh đến.
"Không biết thịt của mày như thế nào." Nguyễn Hàn Minh híp mắt nhìn nó sau đó khẽ lẫm bẫm.
Đối với một người yêu thích ăn uống như cậu thì những con thú có thịt nhiều như thế này không thể bỏ qua được.
"Rống." Giống như nghe thấy lời lầm bầm của cậu con Taida càng thêm tức giận nó tăng nhanh tốc độ lao đến trước mặt cậu rồi giơ bàn tay to lớn của mình vỗ tới.
"Cháy đi." Ngọn lửa bốc lên lao vào người con quái thú nhưng bàn tay của con quái thú vật quào tới.
Nguyễn Hàn Minh nhướn mày mượn sức gió tung người lộn về sau: "Hay thật, lớn lông lá kia cứng vậy sao."
"Gào." Lại một bàn tay kéo gió lao tới.
Cậu nhanh chóng nhảy sang một bên sau đó hô: "Đao gió."
Những cơn gió hình thành một lưỡi dao chém vào cơ thể quái thú nhưng làn da sau lớp lông cũng chỉ bị say sát nhẹ. Rõ ràng lớp lông không quá dày kia không phải là thứ ngăn chặn tấn công mà đó lần đo của quái thú có tên Taida này từ khi sinh ra đã có một làn da vô cùng cứng rắn.
"Hay thật, nếu như thứ này làm áo giáp chắc tốt lắm." Nguyễn Hàn Minh khẽ cười, nếu như cậu nghĩ ra thì những người khác chắc chắn cũng nghĩ ra nhưng có vẻ nó không được quân đội đón nhận cho lắm.
Quái thú Taida hai lần tấn công đều không thể đánh trúng con mồi càng thêm nóng nảy, nó dùng cả hai tay chộp lấy cậu, tuy nhiên cơ thể tổ lớn khiến chuyển động của nó trở nên chậm chạp, vì vậy khi hai tay của nó sắp tóm được cậu, cậu liền nhẹ nhàng bật lên rồi đạp mạnh vào hai tay của nó rồi bay về trước.
Dùng.
Hai bàn tay của nó bị cậu mượn trọng lượng đạp xuống liền nện mạnh xuống mặt đất vang lên âm thanh kinh khủng, nơi bàn tay đặt xuống lõm một lỗ to, mặt đất xung quanh tạo ra những dấu nứt vỡ.
"Sét." Nguyễn Hàn Minh búng tay.
Những tia sét từ trên trời giáng xuống đánh lên người con quái thú. Cho dù lớp đã có cứng cáp cở nào thì bị sét đánh liên tục lên cũng không chống cự nổi.
Quái thú rống lớn đầy đau đớn, cả người nó bị sét đánh cháy xém cả người đầy máu, hơi thở nó thôi thóp cuối cùng không chịu nổi mà cả cơ thể nó ầm ầm ngã xuống đất.
Nguyễn Hàn Minh xác định nó không còn sống nữa mới ngừng sấm sét lại rồi đi đến gần con quái thú to lớn. Nhìn lớp da cháy xém của nó không còn lực phòng ngự nào cậu mới đưa tay lên rồi nói: "Cháy đi."
Chỉ trong vài giây một con quái thú to lớn khiến nhiều người phải khiếp sợ bởi lực phòng ngự tuyệt vời của nó đã trở thành một con Taida nướng chín, mùi thịt nướng nhanh chóng tỏa ra xung quanh.
Cậu hai lòng nhìn thành quả của mình rồi đưa tay xé một miếng thịt nướng không có gia vị rồi đưa vào miệng nếm thử. Tuy không có gia vị nên miếng thịt khá nhạt nhẽo, tuy nhiên chất thịt cho vào miệng thì khá béo cùng mềm.
"Thịt ngon." Cuối cùng cũng tìm được bữa tối cho mình cậu liền không duy chuyển nữa mà nhìn xung quanh tìm nơi để ngồi chuẩn bị thưởng thức bữa tiệc thịt ngon lành này.
Nhưng tìm một lúc lâu cũng không thấy nơi nào vừa ý, cậu lại chẳng muốn ngồi bệt xuống đất thế là cậu dùng sức mạnh phép thuật của mình gọi ra hai cái dây leo. Chỉ cần là ở rừng thì dây leo đâu đâu chả có không cần tốn nhiều sức để khiến nó đâm trồi, vì vậy chỉ mất hai giây đã có hai sợi dây leo từ một hướng bò ra rồi quấn lấy thịt của Taida lên sau đó kéo đến nơi hai cái cây đứng gần nhất.
Sau khi ra lệnh cho chúng nó bỏ thịt xuống thì quấn quanh hai cái cây tạo thành một cái võng thấp để cậu ngồi lên trên.
Nguyễn Hàn Minh nhìn cái võng tạm thời đó dây leo quấn thành liền hài lòng mà ngồi lên, cậu không phải kén chọn việc ngồi ở nơi nào tuy nhiên khi có điều kiện trong tay cậu sao lại phải ủy khuất mình đây, tuy dây leo cũng không phải mềm mại gì nhưng nó sẽ không khiến quần áo bị dơ.
Buổi tối bên trong rừng đúng là khá lạnh, gió thổi qua người khiến cậu thoáng nhiếu mày, nếu cứ để thịt thế này thì nó sẽ không còn nóng nữa. Nhưng nếu cậu dùng lửa thì lại không thể ăn được.
Trong lúc Nguyễn Hàn Minh đau đầu vì việc này thì nghe thấy tiếng gọi:
"Nguyễn Hàn Minh sao cậu không đợi bọn tôi. Hộc, hộc, hộc."
"Cậu thật xấu, xấu quá đi."
"Đúng đó rõ ràng chúng ta chung đội mà sao cậu lại chơi lẽ như thế."
Nguyễn Hàn Minh nghe tiếng cũng chẳng thèm quay đầu mắt vẫn nhìn vào thịt Taida trước mặt mà nói:
"Các người chậm quá."