Chương 33: Bàn bạc
Chiến hạm của quân đoàn Hàng Hải bay giữa ngân hà. Bên trong phòng chủ hạm Phạm Huyền Lân nhìn chằm chằm quan não đã tối đen mà trầm mặt.
Ngày hôm qua sau khi nói chuyện cùng Nguyễn Hàn Minh xong anh liền nhận được tin cầu cứu từ hành tinh Đỏ. Nơi đó cách hành tinh anh đang đóng quân hai ba ngày bay.
Bởi vì tin cầu cứu rất khẩn cấp nên quân đoàn của bọn họ nhanh chóng chia đội rồi leo lên chiến hạm mà rời đi.
Hiện tại chiến hạm đi chưa được nữa đường thì anh lại nhận được tin tức phía bên trường học từ miệng của vợ mình.
Chuyện này thật sự rất nguy cấp, tuy bên phía trường học anh vẫn có thể thông báo cho hiệu trưởng để giải quyết tốt nhưng anh biết những cán bộ cấp cao ở Đế Đô cực kỳ không để một Normal vào mắt, tuy cậu không phải nhưng hiện tại thông tin của cậu là bí ẩn được bảo mật cực kỳ kỹ càng, nếu không có sự cho phép của anh thì không có bất kỳ ai có thể trả thông tin về cậu.
Suy ngẫm một lúc Phạm Huyền Lân liền bấm gọi cho Bùi Lam. Tiếng chuông quan não kêu lên ba tiếng liền được kết nối, khuôn mặt của Bùi Lam hiện lên màn hình, ông ta vừa thấy anh liền vui vẻ nói:
"Quý hóa quá, lão già này không ngờ chỉ mới một hai ngày mà tướng quân trẻ tuổi của nhân loại lại gọi cho ta đến hai lần. Đúng là mừng rỡ."
Phạm Huyền Lân hoàn toàn không để ý lời trêu chọc của ông mà nói thẳng vào vấn đề: "Bùi lão, tôi có chuyện cần ngài phối hợp."
Nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt anh Bùi Lam liền cau mày hỏi: "Chuyện gì?"
"Trường học của ông có người sắp bùng nổ tinh thần lực." Phạm Huyền Lân cũng không dong dài mà trực tiếp nói.
"Làm sao có thể, trường học của tôi có thiết bị đo lường tinh thần lực bạo nổ." Bùi Lam kinh ngạc nhưng rất nhanh ông ta liền lắc đầu. Bởi vì lo lắng học sinh sẽ bị bùng nổ tinh thần lực nên mỗi ngóc ngách trong trường học ông ta đều gắn thiết bị đo lường.
"Thiết bị sẽ không kiểm tra được bởi vì hắn ta bị bùng nổ tinh thần lực đó dùng thuốc cấm."
Bùi Lam nghe vậy liền tức giận đập mạnh bàn đứng dậy: "Cậu có thông tin chính xác không." Đời này của ông ta ghét nhất chính là những loại thuốc cấm phổ biến trong tinh tế này.
"Vợ tôi nhìn thấy hắn ta, em ấy báo lại cho tôi chuyện này." Phạm Huyền Lân lắc đầu.
Bùi Lam ngồi lại vào ghế, ông ta cau mày tỏ vẻ nghi ngờ: "Huyền Lân, cậu phải biết chuyện này không phải là chuyện nhỏ. Làm sao tôi có thể tin Nguyễn Hàn Minh khi tôi chẳng biết gì về cậu nhóc đó."
"Nếu như cậu ta nhìn thấy người đó thì làm sao cậu ta có thể khẳng định người đó đang mắc bệnh không những thế mà bệnh này là do dùng thuốc cấm."
Phạm Huyền Lân nghe vậy liền trầm mặt sau đó nguy hiểm nhìn ông ta: "Những gì tôi sắp nói với ông là tuyệt mật nếu như ông để lộ ra ngoài thì đừng trách tôi không nể tình."
Bùi Lam nhướn mày, vẻ mặt nghi hoặc. Đây là có chuyện gì, sao thằng nhóc này lại nói như vậy, nó đây là ủy hiệp ông sao.
"Cậu nói đi. Ta hứa sẽ không tiết lộ ra ngoài." Tuy không hiểu nhưng ông ta vẫn đồng ý.
"Vợ tôi là Support với tinh thần lực trên chín mươi phần trăm." Phạm Huyền Lân tin tưởng ông ta vì vậy nói ra sự thật, anh nói với giọng điệu đầy tự hào mà chính anh cũng không cảm thấy được.
"Trên chín mươi. Sao có thể." Toàn bộ tinh tế hơn mấy ngàn năm chưa từng xuất hiện người nào vượt quá tám mươi sáu, phải nói Support có tinh thần lực tám mươi lăm đã là bảo bối của cả nhân loại rồi.
Bùi Lam vẻ mặt kích động mà nhìn chằm chằm anh: "Đây là thông tin chính xác."
"Đúng vậy."
"Thằng nhóc cậu giấu kỹ lắm, vậy mà qua mặt được tất cả nhóm người nhìn chăm chăm kia." Bùi Lam kích động xong liền bình tĩnh trở lại mà mỉm cười đầy xấu xa.
"Hừ, chỉ cần tôi muốn một móng tay bọn họ cũng chẳng thấy được." Phạm Huyền Lân nghe vậy liền hừ lạnh. Anh biết đám người bên trên đang nhâm nhe mình, quyền lực của anh hiện tại quá uy hiếp bọn họ, bây giờ bên trên đó đều mong ước anh chết sớm một chút để chia đều quân đoàn tinh nhuệ này của anh.
Khi trước anh hoàn toàn chẳng quan tâm nhất cử nhất động của bọn họ nhưng bây giờ đã khác, vợ của anh cần có một môi trường an toàn cùng không khí trong lành để trải qua cuộc sống học tập vui vẻ nhất. Nếu như kẻ nào không có mắt đụng vào vợ anh thì đừng trách quân đoàn Hàng Hải này cùng với anh chèn ép đến chết.
Bùi Lam không có ý kiến mà nhún vai, ông ta cảm thấy anh có khả năng làm những gì mình nói, ông ta tốt nhất cứ xem như chưa biết gì thì hơn. Nghĩ như vậy ông ta liền chuyển đề tài:
"Vậy người cậu nói là ai."
"Đinh Khâm, con trai của Đinh Tùng, vợ tương lai của tứ hoàng tử." Phạm Huyền Lân từng chữ rõ ràng nói ra, mỗi câu anh nói ra có thể khiến người khác sợ hãi. Người dính đến chuyện buôn bán hàng cấm lại là người có danh phận cao như vậy, không nói đến vợ tương lai của tứ hoàng tử chỉ nói đến là con trai của vị tướng quân có tiếng ở Đế Đô này liền biết chuyện này không dễ làm.
Nhưng Phạm Huyền Lân là ai, anh là người ngay cả quốc vương còn không để vào mắt thì làm sao có thể để một thằng nhóc dựa hơi gia đình chặn lại. Không những vậy cậu ta còn là đầu mối để triệt phá đường dây buôn bán thuốc cấm ở hành tinh này.
"Cậu nghĩ có thể làm được sao." Bùi Lam đưa tay xoa trán thở dài mệt mỏi, ông ta thực sự không muốn dính dáng các thế lực lớn chút nào cả.
"Bùi lão. Ông nghĩ nếu chuyện đơn giản tôi sẽ nhắc đến với ông như thế này sao."
Bùi Lam cau mày, đúng vậy Phạm Huyền Lân không phải người dong dài như vậy, nếu như bình thường anh sẽ trực tiếp bắt người rồi trả hỏi là xong,dù là hoàng tử đi nữa cũng chẳng để vào mắt huống chi chỉ là con của một tướng quân.
Phạm Huyền Lân nhìn ông ta nghiêm túc nói ra từng chữ một: "Sự bùng nổ tinh thần lực do dùng thuốc cấm của cậu ta có thể lan ra gần như cả trường học của ông."
"Ông cũng biết không có bất kỳ ai có thể ngăn cản được chuyện này, hậu quả nó gây ra nghiêm trọng đến cở nào. Có cần tôi nhắc nhở ông không."
Bùi Lam nghe xong thì kinh hãi phải nói trường học của ông lớn cỡ nào ông vẫn biết được. Đúng là không cần anh nhắc nhở bởi vì ông ta đã từng chứng kiến vụ việc tương tự xảy ra, may mắn thay khi ấy phạm vi của nó không chạm đến chỗ ông.
"Vợ tôi có thể ngăn chặn được việc này." Phạm Huyền Lân không để ông từ trong kinh hãi trở ra liền nói thêm một chuyện khó tin.
Sắc mặt của Bùi Lam từ kinh hãi chuyển sang kinh ngạc, đây có thể là một tin tức nếu như truyền ra ngoài sẽ khiến toàn thể nhân loại mừng như điên.
Sau khi chuyển đổi cảm xúc vài lần ông ta cuối cùng cũng bình tĩnh lại, là một người từng trải không cần Phạm Huyền Lân phải nói ra ông ta cũng đoán được thứ anh cần nhờ là chuyện gì, vì vậy ông ta gật đầu đáp ứng: "Ta hỗ trợ, lão già kia chắc chắn không làm gì được vợ chồng hai người."
Phạm Huyền Lân nghe xong liền hài lòng: "Tám ngày sau sau khi diễn tập quân đoàn kết thúc mời nhiều người cùng đến chỗ ông."
"Được." Bùi Lam đáp ứng.
Hai người bàn bạc thêm một vài chuyện cần lưu ý rồi mới cúp quan não. Phạm Huyền Lân nhìn tin nhắn được người truyền tin vừa đến hành tinh Đỏ vừa nhắn đến liền đưa ra quyết định.
Tối hôm ấy một phi thuyền nhỏ bay giữa ngân hà quay đầu trở về hành tinh quân đoàn Hàng Hải đang đóng quân.
Ngày hôm qua sau khi nói chuyện cùng Nguyễn Hàn Minh xong anh liền nhận được tin cầu cứu từ hành tinh Đỏ. Nơi đó cách hành tinh anh đang đóng quân hai ba ngày bay.
Bởi vì tin cầu cứu rất khẩn cấp nên quân đoàn của bọn họ nhanh chóng chia đội rồi leo lên chiến hạm mà rời đi.
Hiện tại chiến hạm đi chưa được nữa đường thì anh lại nhận được tin tức phía bên trường học từ miệng của vợ mình.
Chuyện này thật sự rất nguy cấp, tuy bên phía trường học anh vẫn có thể thông báo cho hiệu trưởng để giải quyết tốt nhưng anh biết những cán bộ cấp cao ở Đế Đô cực kỳ không để một Normal vào mắt, tuy cậu không phải nhưng hiện tại thông tin của cậu là bí ẩn được bảo mật cực kỳ kỹ càng, nếu không có sự cho phép của anh thì không có bất kỳ ai có thể trả thông tin về cậu.
Suy ngẫm một lúc Phạm Huyền Lân liền bấm gọi cho Bùi Lam. Tiếng chuông quan não kêu lên ba tiếng liền được kết nối, khuôn mặt của Bùi Lam hiện lên màn hình, ông ta vừa thấy anh liền vui vẻ nói:
"Quý hóa quá, lão già này không ngờ chỉ mới một hai ngày mà tướng quân trẻ tuổi của nhân loại lại gọi cho ta đến hai lần. Đúng là mừng rỡ."
Phạm Huyền Lân hoàn toàn không để ý lời trêu chọc của ông mà nói thẳng vào vấn đề: "Bùi lão, tôi có chuyện cần ngài phối hợp."
Nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt anh Bùi Lam liền cau mày hỏi: "Chuyện gì?"
"Trường học của ông có người sắp bùng nổ tinh thần lực." Phạm Huyền Lân cũng không dong dài mà trực tiếp nói.
"Làm sao có thể, trường học của tôi có thiết bị đo lường tinh thần lực bạo nổ." Bùi Lam kinh ngạc nhưng rất nhanh ông ta liền lắc đầu. Bởi vì lo lắng học sinh sẽ bị bùng nổ tinh thần lực nên mỗi ngóc ngách trong trường học ông ta đều gắn thiết bị đo lường.
"Thiết bị sẽ không kiểm tra được bởi vì hắn ta bị bùng nổ tinh thần lực đó dùng thuốc cấm."
Bùi Lam nghe vậy liền tức giận đập mạnh bàn đứng dậy: "Cậu có thông tin chính xác không." Đời này của ông ta ghét nhất chính là những loại thuốc cấm phổ biến trong tinh tế này.
"Vợ tôi nhìn thấy hắn ta, em ấy báo lại cho tôi chuyện này." Phạm Huyền Lân lắc đầu.
Bùi Lam ngồi lại vào ghế, ông ta cau mày tỏ vẻ nghi ngờ: "Huyền Lân, cậu phải biết chuyện này không phải là chuyện nhỏ. Làm sao tôi có thể tin Nguyễn Hàn Minh khi tôi chẳng biết gì về cậu nhóc đó."
"Nếu như cậu ta nhìn thấy người đó thì làm sao cậu ta có thể khẳng định người đó đang mắc bệnh không những thế mà bệnh này là do dùng thuốc cấm."
Phạm Huyền Lân nghe vậy liền trầm mặt sau đó nguy hiểm nhìn ông ta: "Những gì tôi sắp nói với ông là tuyệt mật nếu như ông để lộ ra ngoài thì đừng trách tôi không nể tình."
Bùi Lam nhướn mày, vẻ mặt nghi hoặc. Đây là có chuyện gì, sao thằng nhóc này lại nói như vậy, nó đây là ủy hiệp ông sao.
"Cậu nói đi. Ta hứa sẽ không tiết lộ ra ngoài." Tuy không hiểu nhưng ông ta vẫn đồng ý.
"Vợ tôi là Support với tinh thần lực trên chín mươi phần trăm." Phạm Huyền Lân tin tưởng ông ta vì vậy nói ra sự thật, anh nói với giọng điệu đầy tự hào mà chính anh cũng không cảm thấy được.
"Trên chín mươi. Sao có thể." Toàn bộ tinh tế hơn mấy ngàn năm chưa từng xuất hiện người nào vượt quá tám mươi sáu, phải nói Support có tinh thần lực tám mươi lăm đã là bảo bối của cả nhân loại rồi.
Bùi Lam vẻ mặt kích động mà nhìn chằm chằm anh: "Đây là thông tin chính xác."
"Đúng vậy."
"Thằng nhóc cậu giấu kỹ lắm, vậy mà qua mặt được tất cả nhóm người nhìn chăm chăm kia." Bùi Lam kích động xong liền bình tĩnh trở lại mà mỉm cười đầy xấu xa.
"Hừ, chỉ cần tôi muốn một móng tay bọn họ cũng chẳng thấy được." Phạm Huyền Lân nghe vậy liền hừ lạnh. Anh biết đám người bên trên đang nhâm nhe mình, quyền lực của anh hiện tại quá uy hiếp bọn họ, bây giờ bên trên đó đều mong ước anh chết sớm một chút để chia đều quân đoàn tinh nhuệ này của anh.
Khi trước anh hoàn toàn chẳng quan tâm nhất cử nhất động của bọn họ nhưng bây giờ đã khác, vợ của anh cần có một môi trường an toàn cùng không khí trong lành để trải qua cuộc sống học tập vui vẻ nhất. Nếu như kẻ nào không có mắt đụng vào vợ anh thì đừng trách quân đoàn Hàng Hải này cùng với anh chèn ép đến chết.
Bùi Lam không có ý kiến mà nhún vai, ông ta cảm thấy anh có khả năng làm những gì mình nói, ông ta tốt nhất cứ xem như chưa biết gì thì hơn. Nghĩ như vậy ông ta liền chuyển đề tài:
"Vậy người cậu nói là ai."
"Đinh Khâm, con trai của Đinh Tùng, vợ tương lai của tứ hoàng tử." Phạm Huyền Lân từng chữ rõ ràng nói ra, mỗi câu anh nói ra có thể khiến người khác sợ hãi. Người dính đến chuyện buôn bán hàng cấm lại là người có danh phận cao như vậy, không nói đến vợ tương lai của tứ hoàng tử chỉ nói đến là con trai của vị tướng quân có tiếng ở Đế Đô này liền biết chuyện này không dễ làm.
Nhưng Phạm Huyền Lân là ai, anh là người ngay cả quốc vương còn không để vào mắt thì làm sao có thể để một thằng nhóc dựa hơi gia đình chặn lại. Không những vậy cậu ta còn là đầu mối để triệt phá đường dây buôn bán thuốc cấm ở hành tinh này.
"Cậu nghĩ có thể làm được sao." Bùi Lam đưa tay xoa trán thở dài mệt mỏi, ông ta thực sự không muốn dính dáng các thế lực lớn chút nào cả.
"Bùi lão. Ông nghĩ nếu chuyện đơn giản tôi sẽ nhắc đến với ông như thế này sao."
Bùi Lam cau mày, đúng vậy Phạm Huyền Lân không phải người dong dài như vậy, nếu như bình thường anh sẽ trực tiếp bắt người rồi trả hỏi là xong,dù là hoàng tử đi nữa cũng chẳng để vào mắt huống chi chỉ là con của một tướng quân.
Phạm Huyền Lân nhìn ông ta nghiêm túc nói ra từng chữ một: "Sự bùng nổ tinh thần lực do dùng thuốc cấm của cậu ta có thể lan ra gần như cả trường học của ông."
"Ông cũng biết không có bất kỳ ai có thể ngăn cản được chuyện này, hậu quả nó gây ra nghiêm trọng đến cở nào. Có cần tôi nhắc nhở ông không."
Bùi Lam nghe xong thì kinh hãi phải nói trường học của ông lớn cỡ nào ông vẫn biết được. Đúng là không cần anh nhắc nhở bởi vì ông ta đã từng chứng kiến vụ việc tương tự xảy ra, may mắn thay khi ấy phạm vi của nó không chạm đến chỗ ông.
"Vợ tôi có thể ngăn chặn được việc này." Phạm Huyền Lân không để ông từ trong kinh hãi trở ra liền nói thêm một chuyện khó tin.
Sắc mặt của Bùi Lam từ kinh hãi chuyển sang kinh ngạc, đây có thể là một tin tức nếu như truyền ra ngoài sẽ khiến toàn thể nhân loại mừng như điên.
Sau khi chuyển đổi cảm xúc vài lần ông ta cuối cùng cũng bình tĩnh lại, là một người từng trải không cần Phạm Huyền Lân phải nói ra ông ta cũng đoán được thứ anh cần nhờ là chuyện gì, vì vậy ông ta gật đầu đáp ứng: "Ta hỗ trợ, lão già kia chắc chắn không làm gì được vợ chồng hai người."
Phạm Huyền Lân nghe xong liền hài lòng: "Tám ngày sau sau khi diễn tập quân đoàn kết thúc mời nhiều người cùng đến chỗ ông."
"Được." Bùi Lam đáp ứng.
Hai người bàn bạc thêm một vài chuyện cần lưu ý rồi mới cúp quan não. Phạm Huyền Lân nhìn tin nhắn được người truyền tin vừa đến hành tinh Đỏ vừa nhắn đến liền đưa ra quyết định.
Tối hôm ấy một phi thuyền nhỏ bay giữa ngân hà quay đầu trở về hành tinh quân đoàn Hàng Hải đang đóng quân.