Chương 32: Thuốc cấm Varo
Chuông học vừa kêu Nguyễn Hàn Minh liền nhanh chóng rời khỏi lớp học, cậu không muốn bị học sinh cùng lớp chặn đường hỏi bài chút nào, dù sao hôm nay cậu còn có việc phải làm, ít nhất hôm nay thì không được. Cũng bởi vì vậy khi học sinh dọn dẹp xong chỗ ngồi muốn xoay đầu nhìn xuống ghế ngồi phía sau lớp liền chẳng thấy người đâu.
Nguyễn Hàn Minh sau khi đi ra khỏi lớp liền chậm rãi đi ra ngoài, cậu rời khỏi dãy phòng học mà về thẳng ký túc xá.
Đối với tân sinh mới vào trường khoảng thời gian này ngoại trừ lý thuyết cơ bản ra thì hoàn toàn chẳng có nội dung gì thú vị cả, cũng không có tuấn huấn gì.
Cậu vào phòng của mình sau đó gọi điện cho Phạm Huyền Lân, từ trước đến giờ chỉ cần cậu muốn thì sẽ nhanh chóng đi làm, còn việc có thể hay không thì đến lúc ấy cậu sẽ biến nó thành chắc chắn có thể.
"Chào buổi chiều." Màn hình vừa hiện lên giọng nói từ tính của Phạm Huyền Lân liền vang lên.
"Chào buổi chiều." Nguyễn Hàn Minh cong cong môi nở nụ cười vui vẻ: "Anh có đang bận không."
"Không, em có việc gì à." Phạm Huyền Lân lắc đầu, hiện tại nơi anh đóng quấn khá bình yên.
"Anh có biết về việc đính hôn của tứ hoàng tử hay không." Nguyễn Hàn Minh hỏi, sau đó cậu tiếp tục nói: "Bạn cùng phòng của tôi tên Đỗ Kỳ Khanh."
"Tôi có biết. Em định ra mặt cho cậu ta." Phạm Huyền Lân gật đầu rồi nheo mắt hỏi. Chỉ mới hai ngày mà quan hệ bạn cùng phòng có thể tốt như vậy sao, tuy anh không muốn nghĩ nhiều nhưng với tính cách kiêu ngạo đó của cậu thì không có khả năng giúp đỡ người mới gặp vài ngày.
Nguyễn Hàn Minh nghe anh hỏi liền lắc đầu: "Tôi chỉ đưa sự thật ra, còn lại cậu ta phải biết nắm bắt."
"Tôi sẽ gửi tư liệu cùng video cho em, cái này cũng không phải bảo mật gì." Phạm Huyền Lân nghe vậy liền gật đầu rồi nhìn chằm chằm cậu hỏi: "Trường học thế nào."
Anh biết những năm học trước đây của cậu chẳng tốt đẹp gì, mỗi ngày đi học đều là cơn ác mộng. Sau khi đi đến nơi đóng quân anh liền cho người điều tra về cậu trong những năm qua sau đó mới biết được cuộc sống của cậu khó khăn như thế nào, lúc đọc xong anh liền kìm nén không được mà tức giận đến nỗi muốn xử hết những kẻ từng bắt nạt cậu.
Nhưng lý trí không cho phép anh làm như thế vì vậy anh đã nhờ người điều tra lý lịch của những kẻ bắt nạt cậu sau đó gửi một bức hư cùng video về những hành vi sai trái của bọn họ đến trường học của bọn họ.
"Cũng được." Nguyễn Hàn Minh chẳng cảm thấy gì mà qua loa trả lời, dù sao cậu cũng chả có hứng thú học tập gì cả.
"Hàn Minh, em có muốn đến chỗ anh chơi không." Phạm Huyền Lân thấy thái độ thờ ơ của cậu liền thoáng đau lòng mà hỏi.
Nguyễn Hàn Minh nghe vậy liền kinh ngạc, cậu cũng muốn đi xem thử nơi đó như thế nào nhưng hiện tại không phải là lúc để rời khỏi nơi này. Cậu lắc đầu thở dài: "Tôi chưa đi được, tôi còn có việc bắt buộc phải làm khi có thể dùng danh nghĩa của anh."
"Tôi biết em muốn làm gì." Phạm Huyền Lân nghe vậy liền dịu dàng nói: "Em không cần quan tâm đến nó quá, tôi đã giúp em làm rồi, khi có tin tức xác thực kẻ có tội liền không thể thoát được khỏi pháp luật."
Nguyễn Hàn Minh nhìn anh, hai mắt tràn đầy sự bối rối cuối cùng thở dài mỉm cười: "Đây là phúc lợi làm vợ người bên trên à. Đúng là tốt thật."
Nếu như trước đây cậu cũng nộp mình cho ác long thì không biết có phúc lợi này hay không, nhưng chắc chắn cậu không thể bán mình dứt khoát như thế này, bởi vì ác long quá xấu rồi, hoàn toàn không hợp gu thẩm mỹ của cậu.
Phạm Huyền Lân nghe cậu nói vậy liền cong môi sau đó tiếp tục mời chào: "Vậy nghỉ hè em có đến nơi này của anh không. Anh sẽ chờ phi thuyền quân đội đến đón em."
"Được, cung kính không bằng tuân lệnh." Nguyễn Hàn Minh chớp mắt rồi cười.
"Được vậy khi đó tôi sẽ để người đến đón em." Phạm Huyền Lân quyết định.
Hai người nói với nhau thêm một lát trước khi cúp mấy Nguyễn Hàn Minh cuối cùng cũng nhớ ra một chuyện mà cậu muốn hỏi:
"Đúng rồi Huyền Lân, anh có biết người uống loại thuốc nào mà có tác dụng phụ làm đứt gãy tinh thần lực, sau một thời gian tinh thần lực sẽ bị hạ từ từ cuối cùng biến mất hay không."
"Em thấy nó sao." Phạm Huyền Lân nghe xong hai mắt liền tối đen.
Nguyễn Hàn Minh gật đầu: "Hôm nay khi đi học thì đụng phải tên dở hơi, hình như là người đã đính hôn với tứ hoàng tử kia."
"Tinh thần lực của cậu ta sắp biến mất rồi, nhưng trước khi biến mất có thể nó sẽ bùng nổ."
Đúng vậy thứ cậu nhìn thấy được không chỉ là biến mất mà bởi vì sự tham lam ghen tị mù quáng đó mà có thể đi kèm với cả tính mạng của bản thân cùng những người xung quanh.
"Phạm vi nó thế nào." Vẻ mặt Phạm Huyền Lân càng thêm trầm trọng. Trường Quân Đội Đế Đô là trường học có đông đảo học sinh ưu tú, một khi xảy ra sự việc bùng nổ tình thần lực thì thiệt hại mà trường gánh chịu không phải là chuyện nhỏ, nhân tài của đất nước được đút ra từ ngôi trường này nhiều không kể xiết, nếu như thực sự có chuyện này xảy ra thì học sinh bị ảnh hưởng bởi nó sẽ hoàn toàn trở thành phế nhân hoặc tất cả những Power có sức mạnh bậc S trực tiếp bạo nộ. Không chỉ thế nhưng người có tinh thần lực trên bảy mươi lăm phần trăm sẽ bị nhiễu xạ thậm chí là đứt gãy.
Tình trạng thê thảm đến nỗi một người quân nhân đối mặt với sinh tử như anh đều cảm thấy hổn thức huống hồ là một nhóm sinh viên chưa từng trải qua bất kỳ chuyện gì.
Nguyễn Hàn Minh thấy anh nghiêm túc như vậy liền suy nghĩ một chút rồi nói: " Bán kính cả quảng trường của trường học."
"Quá lớn." Phạm Huyền Lân nghe vậy liền cau mày với khoảng cách này thì hơn phân nữa trường học đều bị ảnh hưởng.
"Tôi có thể khiến sự bùng nổ thứ hẹp lại." Thấy anh thật sự quan tâm đến chuyện này Nguyễn Hàn Minh liền lên tiếng nói, lúc đầu cậu hoàn toàn không quan tâm đến việc này chỉ là muốn hỏi anh xem sao, nhưng nếu việc này khiến anh lo lắng thì cậu có thể giúp một tay.
Phạm Huyền Lân nghe cậu nói nhưng không đồng ý luôn, anh lo lắng việc này sẽ gây tổn thương đến cậu, nếu như có cách nào khác anh chắc chắn sẽ không để cậu làm như vậy. Nhưng hiện tại anh cũng không biết phải làm như thế nào, việc sử dụng thuốc cấm là phạm luật, nhưng thứ anh muốn không chỉ là bắt người mua hàng cấm mà phải triệt tiêu cả người bán nó.
Nhưng nếu không nói ra thì một khi có bất trắc thì bọn họ thật sự không gánh nổi, một tướng quân như anh không thể trơ mắt nhìn trụ cột của nhân loại có nguy cơ bị hủy thoại tiền đồ như vậy.
Anh cần phải suy nghĩ kỹ càng việc này: "Còn thời gian bao lâu."
"Có lẽ cậu ta đã sử dụng mấy năm rồi. Với tình trạng rút cạn như vậy thì có thể chỉ đến tám ngày." Nguyễn Hàn Minh nói.
Phạm Huyền Lân gật đầu: "Tứ hoàng tử đính hôn từ ba năm trước. Theo như em nói thì tám ngày sau chính là ngày tổ chức lễ tựu trường."
"Thời gian này cũng chỉ là suy đoán của tôi." Nguyễn Hàn Minh lắc đầu nhắc nhở, cậu chưa từng gặp tình trạng này nên chỉ suy đoán thời gian gần nhất hoàn toàn không biết chắc chắn được.
"Không sao, tôi sẽ suy tính. Cảm ơn em." Phạm Huyền Lân dịu dàng nhìn cậu sau đó trả lời câu hỏi lúc đầu của cậu: "Cậu ta rất có thể đã sử dụng một loại thuốc cấm tên là Varo, nó là loại thuốc nâng cao chỉ số phù hợp của Support. Ngoại trừ Support thì không ai có thể sử dụng được."
"Thì ra là thế, bởi vì nó là thuốc nâng cao nên cần tinh thần lực để chống đở vì vậy chỉ có Support người sở hữu tinh thần lực tự nhiên không nhiễu loạn mới có thể dùng, tuy nhiên tác dụng phụ quá lớn khiến rất nhiều Support không thể ngăn được tác dụng phụ của nó mà gây tổn hại cho bản thân." Nguyễn Hàn Minh nghe anh nói liền hiểu, những loại thuốc giúp tăng trưởng nhanh chóng thế này thường đi đôi với tác dụng phụ còn lớn hơn nó gặp mười lần.
"Đúng vậy, bởi vì như thế mà viện nghiên cứu mới dở bỏ nó ra khỏi danh sách nghiên cứu nhưng nào ngờ có người tư lợi mà tiếp tục chế tạo nó. Cũng vì việc này mà nó trở thành một loại thuốc cấm, một khi phát hiện người khác mua bán nó liền bắt lại rồi xử phạt theo pháp luật của tinh tế." Phạm Huyền Lân gật đầu đồng ý với cách nói của cậu rồi thêm vào vài chuyện.
"Có phải anh muốn bắt ổ buôn bán trái phép luôn. Đúng không." Nguyễn Hàn Minh ngộ ra, cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao anh lại băn khoăn về việc này mà không trực tiếp bắt người.
"Đúng vậy, tôi không muốn bứt dây động rừng." Phạm Huyền Lân gật đầu cũng không dấu diếm.
Nguyễn Hàn Minh suy nghĩ một chút rồi nói kế hoạch của mình: "Hay là như vậy đi, sau khi tiết mục diễn tập kết thúc anh liền kêu hiệu trưởng gọi tứ hoàng tử cùng cậu ta lại. Như vậy các anh có thể dễ dàng sử lý cậu ta rồi."
"Như vậy không được, quốc vương sẽ có cơ hội buộc tội chúng ta." Phạm Huyền Lân lắc đầu, nếu như trong phòng chỉ có vài người thì sẽ không có ai làm chứng cho việc xảy ra, Một khi tinh thần lực bùng nổ thì máy móc thiết bị cũng sẽ hỏng, không có chứng cứ.
Nguyễn Hàn Minh nghe vậy thở dài, đúng là đấu đá quyền lợi lúc nào cũng phiền não cả. Cậu hoàn toàn không muốn dính líu vào tí nào, nếu như có cơ hội cậu sẽ tự lập một khoảng trời cho riêng mình.
Phạm Huyền Lân không hề biết cậu đang suy nghĩ thứ gì, nhưng đối với đề xuất của cậu anh cảm thấy không phải vô dụng nếu như làm theo một cách khác thì nó liền trở nên hữu dụng rất nhiều. Ngày hôm ấy không chỉ có học sinh của trường mà còn có phụ huynh học sinh, nếu như anh làm tốt thì trước sự chứng kiến của một nhóm phụ huynh của cả ba phe thì cho dù là quốc vương cũng không thể làm gì bọn họ được.
Nguyễn Hàn Minh thấy anh vẫn chăm chú suy nghĩ liền mở miệng nói: "Tôi cúp máy nhé, chúc anh ngủ ngon." Nói xong cũng không đợi anh phản ứng liền cúp máy.
Hình ảnh của anh trên màn hình biến mất, giao diện trở lại bình thường, cậu tắt quan não xong liền đứng dậy đi lại tủ lấy đồ chuẩn bị vào nhà tắm.
Cạch. Cánh cửa mở ra, Đỗ Kỳ Khanh đi vào nhìn thấy cậu liền mỉm cười gật đầu.
"Tôi đi tắm trước nhé." Nguyễn Hàn Minh thấy cậu ta liền nói rồi đi vào nhà tắm.
Đỗ Kỳ Khanh đóng cửa lại rồi cũng đi lấy quần áo, cậu ta để lên bàn sau đó ngồi một bên chờ đợi.
Căn phòng im lặng đến bất thường, nữa tiếng sau ánh đèn bên trong phòng tối lại, cả căn phòng chỉ còn vang lên tiếng hít thở nhịp nhàng.
Nguyễn Hàn Minh sau khi đi ra khỏi lớp liền chậm rãi đi ra ngoài, cậu rời khỏi dãy phòng học mà về thẳng ký túc xá.
Đối với tân sinh mới vào trường khoảng thời gian này ngoại trừ lý thuyết cơ bản ra thì hoàn toàn chẳng có nội dung gì thú vị cả, cũng không có tuấn huấn gì.
Cậu vào phòng của mình sau đó gọi điện cho Phạm Huyền Lân, từ trước đến giờ chỉ cần cậu muốn thì sẽ nhanh chóng đi làm, còn việc có thể hay không thì đến lúc ấy cậu sẽ biến nó thành chắc chắn có thể.
"Chào buổi chiều." Màn hình vừa hiện lên giọng nói từ tính của Phạm Huyền Lân liền vang lên.
"Chào buổi chiều." Nguyễn Hàn Minh cong cong môi nở nụ cười vui vẻ: "Anh có đang bận không."
"Không, em có việc gì à." Phạm Huyền Lân lắc đầu, hiện tại nơi anh đóng quấn khá bình yên.
"Anh có biết về việc đính hôn của tứ hoàng tử hay không." Nguyễn Hàn Minh hỏi, sau đó cậu tiếp tục nói: "Bạn cùng phòng của tôi tên Đỗ Kỳ Khanh."
"Tôi có biết. Em định ra mặt cho cậu ta." Phạm Huyền Lân gật đầu rồi nheo mắt hỏi. Chỉ mới hai ngày mà quan hệ bạn cùng phòng có thể tốt như vậy sao, tuy anh không muốn nghĩ nhiều nhưng với tính cách kiêu ngạo đó của cậu thì không có khả năng giúp đỡ người mới gặp vài ngày.
Nguyễn Hàn Minh nghe anh hỏi liền lắc đầu: "Tôi chỉ đưa sự thật ra, còn lại cậu ta phải biết nắm bắt."
"Tôi sẽ gửi tư liệu cùng video cho em, cái này cũng không phải bảo mật gì." Phạm Huyền Lân nghe vậy liền gật đầu rồi nhìn chằm chằm cậu hỏi: "Trường học thế nào."
Anh biết những năm học trước đây của cậu chẳng tốt đẹp gì, mỗi ngày đi học đều là cơn ác mộng. Sau khi đi đến nơi đóng quân anh liền cho người điều tra về cậu trong những năm qua sau đó mới biết được cuộc sống của cậu khó khăn như thế nào, lúc đọc xong anh liền kìm nén không được mà tức giận đến nỗi muốn xử hết những kẻ từng bắt nạt cậu.
Nhưng lý trí không cho phép anh làm như thế vì vậy anh đã nhờ người điều tra lý lịch của những kẻ bắt nạt cậu sau đó gửi một bức hư cùng video về những hành vi sai trái của bọn họ đến trường học của bọn họ.
"Cũng được." Nguyễn Hàn Minh chẳng cảm thấy gì mà qua loa trả lời, dù sao cậu cũng chả có hứng thú học tập gì cả.
"Hàn Minh, em có muốn đến chỗ anh chơi không." Phạm Huyền Lân thấy thái độ thờ ơ của cậu liền thoáng đau lòng mà hỏi.
Nguyễn Hàn Minh nghe vậy liền kinh ngạc, cậu cũng muốn đi xem thử nơi đó như thế nào nhưng hiện tại không phải là lúc để rời khỏi nơi này. Cậu lắc đầu thở dài: "Tôi chưa đi được, tôi còn có việc bắt buộc phải làm khi có thể dùng danh nghĩa của anh."
"Tôi biết em muốn làm gì." Phạm Huyền Lân nghe vậy liền dịu dàng nói: "Em không cần quan tâm đến nó quá, tôi đã giúp em làm rồi, khi có tin tức xác thực kẻ có tội liền không thể thoát được khỏi pháp luật."
Nguyễn Hàn Minh nhìn anh, hai mắt tràn đầy sự bối rối cuối cùng thở dài mỉm cười: "Đây là phúc lợi làm vợ người bên trên à. Đúng là tốt thật."
Nếu như trước đây cậu cũng nộp mình cho ác long thì không biết có phúc lợi này hay không, nhưng chắc chắn cậu không thể bán mình dứt khoát như thế này, bởi vì ác long quá xấu rồi, hoàn toàn không hợp gu thẩm mỹ của cậu.
Phạm Huyền Lân nghe cậu nói vậy liền cong môi sau đó tiếp tục mời chào: "Vậy nghỉ hè em có đến nơi này của anh không. Anh sẽ chờ phi thuyền quân đội đến đón em."
"Được, cung kính không bằng tuân lệnh." Nguyễn Hàn Minh chớp mắt rồi cười.
"Được vậy khi đó tôi sẽ để người đến đón em." Phạm Huyền Lân quyết định.
Hai người nói với nhau thêm một lát trước khi cúp mấy Nguyễn Hàn Minh cuối cùng cũng nhớ ra một chuyện mà cậu muốn hỏi:
"Đúng rồi Huyền Lân, anh có biết người uống loại thuốc nào mà có tác dụng phụ làm đứt gãy tinh thần lực, sau một thời gian tinh thần lực sẽ bị hạ từ từ cuối cùng biến mất hay không."
"Em thấy nó sao." Phạm Huyền Lân nghe xong hai mắt liền tối đen.
Nguyễn Hàn Minh gật đầu: "Hôm nay khi đi học thì đụng phải tên dở hơi, hình như là người đã đính hôn với tứ hoàng tử kia."
"Tinh thần lực của cậu ta sắp biến mất rồi, nhưng trước khi biến mất có thể nó sẽ bùng nổ."
Đúng vậy thứ cậu nhìn thấy được không chỉ là biến mất mà bởi vì sự tham lam ghen tị mù quáng đó mà có thể đi kèm với cả tính mạng của bản thân cùng những người xung quanh.
"Phạm vi nó thế nào." Vẻ mặt Phạm Huyền Lân càng thêm trầm trọng. Trường Quân Đội Đế Đô là trường học có đông đảo học sinh ưu tú, một khi xảy ra sự việc bùng nổ tình thần lực thì thiệt hại mà trường gánh chịu không phải là chuyện nhỏ, nhân tài của đất nước được đút ra từ ngôi trường này nhiều không kể xiết, nếu như thực sự có chuyện này xảy ra thì học sinh bị ảnh hưởng bởi nó sẽ hoàn toàn trở thành phế nhân hoặc tất cả những Power có sức mạnh bậc S trực tiếp bạo nộ. Không chỉ thế nhưng người có tinh thần lực trên bảy mươi lăm phần trăm sẽ bị nhiễu xạ thậm chí là đứt gãy.
Tình trạng thê thảm đến nỗi một người quân nhân đối mặt với sinh tử như anh đều cảm thấy hổn thức huống hồ là một nhóm sinh viên chưa từng trải qua bất kỳ chuyện gì.
Nguyễn Hàn Minh thấy anh nghiêm túc như vậy liền suy nghĩ một chút rồi nói: " Bán kính cả quảng trường của trường học."
"Quá lớn." Phạm Huyền Lân nghe vậy liền cau mày với khoảng cách này thì hơn phân nữa trường học đều bị ảnh hưởng.
"Tôi có thể khiến sự bùng nổ thứ hẹp lại." Thấy anh thật sự quan tâm đến chuyện này Nguyễn Hàn Minh liền lên tiếng nói, lúc đầu cậu hoàn toàn không quan tâm đến việc này chỉ là muốn hỏi anh xem sao, nhưng nếu việc này khiến anh lo lắng thì cậu có thể giúp một tay.
Phạm Huyền Lân nghe cậu nói nhưng không đồng ý luôn, anh lo lắng việc này sẽ gây tổn thương đến cậu, nếu như có cách nào khác anh chắc chắn sẽ không để cậu làm như vậy. Nhưng hiện tại anh cũng không biết phải làm như thế nào, việc sử dụng thuốc cấm là phạm luật, nhưng thứ anh muốn không chỉ là bắt người mua hàng cấm mà phải triệt tiêu cả người bán nó.
Nhưng nếu không nói ra thì một khi có bất trắc thì bọn họ thật sự không gánh nổi, một tướng quân như anh không thể trơ mắt nhìn trụ cột của nhân loại có nguy cơ bị hủy thoại tiền đồ như vậy.
Anh cần phải suy nghĩ kỹ càng việc này: "Còn thời gian bao lâu."
"Có lẽ cậu ta đã sử dụng mấy năm rồi. Với tình trạng rút cạn như vậy thì có thể chỉ đến tám ngày." Nguyễn Hàn Minh nói.
Phạm Huyền Lân gật đầu: "Tứ hoàng tử đính hôn từ ba năm trước. Theo như em nói thì tám ngày sau chính là ngày tổ chức lễ tựu trường."
"Thời gian này cũng chỉ là suy đoán của tôi." Nguyễn Hàn Minh lắc đầu nhắc nhở, cậu chưa từng gặp tình trạng này nên chỉ suy đoán thời gian gần nhất hoàn toàn không biết chắc chắn được.
"Không sao, tôi sẽ suy tính. Cảm ơn em." Phạm Huyền Lân dịu dàng nhìn cậu sau đó trả lời câu hỏi lúc đầu của cậu: "Cậu ta rất có thể đã sử dụng một loại thuốc cấm tên là Varo, nó là loại thuốc nâng cao chỉ số phù hợp của Support. Ngoại trừ Support thì không ai có thể sử dụng được."
"Thì ra là thế, bởi vì nó là thuốc nâng cao nên cần tinh thần lực để chống đở vì vậy chỉ có Support người sở hữu tinh thần lực tự nhiên không nhiễu loạn mới có thể dùng, tuy nhiên tác dụng phụ quá lớn khiến rất nhiều Support không thể ngăn được tác dụng phụ của nó mà gây tổn hại cho bản thân." Nguyễn Hàn Minh nghe anh nói liền hiểu, những loại thuốc giúp tăng trưởng nhanh chóng thế này thường đi đôi với tác dụng phụ còn lớn hơn nó gặp mười lần.
"Đúng vậy, bởi vì như thế mà viện nghiên cứu mới dở bỏ nó ra khỏi danh sách nghiên cứu nhưng nào ngờ có người tư lợi mà tiếp tục chế tạo nó. Cũng vì việc này mà nó trở thành một loại thuốc cấm, một khi phát hiện người khác mua bán nó liền bắt lại rồi xử phạt theo pháp luật của tinh tế." Phạm Huyền Lân gật đầu đồng ý với cách nói của cậu rồi thêm vào vài chuyện.
"Có phải anh muốn bắt ổ buôn bán trái phép luôn. Đúng không." Nguyễn Hàn Minh ngộ ra, cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao anh lại băn khoăn về việc này mà không trực tiếp bắt người.
"Đúng vậy, tôi không muốn bứt dây động rừng." Phạm Huyền Lân gật đầu cũng không dấu diếm.
Nguyễn Hàn Minh suy nghĩ một chút rồi nói kế hoạch của mình: "Hay là như vậy đi, sau khi tiết mục diễn tập kết thúc anh liền kêu hiệu trưởng gọi tứ hoàng tử cùng cậu ta lại. Như vậy các anh có thể dễ dàng sử lý cậu ta rồi."
"Như vậy không được, quốc vương sẽ có cơ hội buộc tội chúng ta." Phạm Huyền Lân lắc đầu, nếu như trong phòng chỉ có vài người thì sẽ không có ai làm chứng cho việc xảy ra, Một khi tinh thần lực bùng nổ thì máy móc thiết bị cũng sẽ hỏng, không có chứng cứ.
Nguyễn Hàn Minh nghe vậy thở dài, đúng là đấu đá quyền lợi lúc nào cũng phiền não cả. Cậu hoàn toàn không muốn dính líu vào tí nào, nếu như có cơ hội cậu sẽ tự lập một khoảng trời cho riêng mình.
Phạm Huyền Lân không hề biết cậu đang suy nghĩ thứ gì, nhưng đối với đề xuất của cậu anh cảm thấy không phải vô dụng nếu như làm theo một cách khác thì nó liền trở nên hữu dụng rất nhiều. Ngày hôm ấy không chỉ có học sinh của trường mà còn có phụ huynh học sinh, nếu như anh làm tốt thì trước sự chứng kiến của một nhóm phụ huynh của cả ba phe thì cho dù là quốc vương cũng không thể làm gì bọn họ được.
Nguyễn Hàn Minh thấy anh vẫn chăm chú suy nghĩ liền mở miệng nói: "Tôi cúp máy nhé, chúc anh ngủ ngon." Nói xong cũng không đợi anh phản ứng liền cúp máy.
Hình ảnh của anh trên màn hình biến mất, giao diện trở lại bình thường, cậu tắt quan não xong liền đứng dậy đi lại tủ lấy đồ chuẩn bị vào nhà tắm.
Cạch. Cánh cửa mở ra, Đỗ Kỳ Khanh đi vào nhìn thấy cậu liền mỉm cười gật đầu.
"Tôi đi tắm trước nhé." Nguyễn Hàn Minh thấy cậu ta liền nói rồi đi vào nhà tắm.
Đỗ Kỳ Khanh đóng cửa lại rồi cũng đi lấy quần áo, cậu ta để lên bàn sau đó ngồi một bên chờ đợi.
Căn phòng im lặng đến bất thường, nữa tiếng sau ánh đèn bên trong phòng tối lại, cả căn phòng chỉ còn vang lên tiếng hít thở nhịp nhàng.