Chương 26: Vô Thượng tông không có mấy người đầu óc bình thường
"Hôm nay còn có chim sẻ nướng sao? Tiểu sư thúc, chim sẻ nướng là tốt nhất, ăn rất ngon ô."
Nguyên Diệp sau ngày Lâm Độ chủ động nói chuyện với hắn, cũng dám chủ động bắt chuyện với nàng.
Lâm Độ cao giọng nói: "Thi thoảng cũng ăn mấy món mới, miễn ngon là được."
"Con chim sẻ này từ đâu đến? Tông môn chúng ta tràn ngập linh khí, nuôi ra đám chim cũng thông minh. Trước đây khi ta luyện kiếm cũng chưa thể đánh trúng được chúng, bay nhanh quá trời."
Mặc Lân kẹp lên một con chim, cắn một miếng, tiểu sư thúc có vẻ rất thích ăn ngọt mặn, nhưng không thể không nói cái này ăn ngon thật.
Lâm Độ trầm ngâm một lát: "A, trời quá là lạnh, con chim tự bị đông cứng, rơi từ trên cây xuống."
Mặc Lân trước tiên ồ một tiếng, lại cắn một miếng nữa, con chim này rất xốp giòn, đến mức có thể nhai cả xương rồi trực tiếp nuốt chửng: "Quả thật là rất lạnh."
Bây giờ là tháng 11, Vô Thượng Tông lại nằm trên vùng núi cao phía bắc, tuy rằng còn chưa có tuyết rơi nhưng đã kết sương.
"Nhưng mà...... Mùa đông năm nay ấm phải không?" Hạ Thiên Vô mở miệng.
Bàn tay cầm đũa của Lâm Độ run nhè nhẹ: "Đúng vậy, mùa đông ấm, có thể là chim bay từ phương nam đến, không thích ứng được liền bang một, chết cóng."
"Cũng đúng ha." Hạ Thiên Vô bị thuyết phục.
"Đúng rồi, Thiên Vô, mấy cái thuốc hư ném liền nổ lần trước ngươi luyện có còn không? Cho ta một ít đi? Đến lúc đó ta đi bí cảnh, coi như mìn ném chơi."
Lâm Độ nhìn về phía Hạ Thiên Vô, ánh mắt chân thành.
Hạ Thiên Vô im lặng một lát: "Tiểu sư thúc, đó là hỏa nhung đan."
Hỏa nhung đan, trong tên có lửa, thực tế là một đan dược cực kỳ ôn hòa, có thể tư âm bổ thận.
Lâm Độ mười phần áy náy: "Xin lỗi, ta không có nói ngươi không......"
"Ý của ta là, luyện hỏng hỏa nhung đan nổ tung không đủ uy lực, nếu không đổi thành luyện hỏng chích long đan? Cái đó mạnh hơn."
Khuôn mặt Hạ Thiên Vô xinh đẹp vô song, chỉ có nốt chu sa ở khóe mắt đặc biệt diễm lệ, khi nàng nói những lời này, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì lớn, như thể đang nói rằng mùa đông năm nay ấm ha.
Lâm Độ thở phào nhẹ nhõm, vốn tưởng rằng làm sẽ tổn thương lòng tự trọng của nhị sư điệt, nhưng thực hiển nhiên ——đệ tử Vô Thượng Tông, không có mấy mấy người đầu óc bình thường.
Nàng rất yên tâm.
Lâm Độ cảm thấy cuộc sống thế này rất tốt, tốt đến mức nàng mau quên mất mục đích tới Vô Thượng Tông.
Thẳng đến ngày trước khi đi bí cảnh, nàng ở trong mấy trăm tên đệ tử Trung Châu gặp được nữ chủ của phó bản đầu tiên mà mình hoàn thành, Đỗ Thược.
Cái kia muốn tế thế cứu nhân Đỗ Thược.
Đỗ Thược cũng liếc mắt thấy được Lâm Độ, cũng không phải do cố ý tìm kiếm mà là do người Vô Thượng Tông đi đến chỗ cũng nổi bật, hơn nữa trong bốn người, Lâm Độ toàn thân khí chất lại quá mức hấp dẫn.
Thiếu niên đã sớm không phải tên nhóc gầy gò một thân qua loa thanh bào như hồi mới gặp, nàng thoạt nhìn quá rất khá, trông rực rỡ hẳn lên, trừ bỏ làn da vẫn còn quá nhợt nhạt, còn lại mặc kệ là áo gấm lộng lẫy hay áo gai vải bố, đều giống như khí vận của tuyết mỏng vùng núi xa.
Bất cứ kẻ nào nhìn thấy đứa trẻ đó, trong lòng đều sẽ vô cớ hiện lên một chút thương tiếc và mong muốn được tới gần —— nàng trông có vẻ quá đơn bạc cô độc.
Lâm Độ đã nhận ra một ánh mắt đặc biệt ân cần, loại ân cần này thật khác thường, cho nên nàng không hề ngoài ý muốn bắt được chủ nhân tầm mắt kia, Đỗ Thược.
Nàng năm đó cũng nhìn bé mèo dần trở nên tròn trịa của mình như vậy.
A đúng, nàng vốn có một con mèo.
Nàng đã từng nhặt được một con mèo bị bệnh về tai bị vứt bỏ, nàng bỏ ra mấy vạn cũng không thể giữ bé mèo lại bao lâu.
Thời điểm nhặt được, lưng con mèo gầy trơ cả xương, luôn nằm liệt.
Lâm Độ biết, con mèo rất đau, nàng chỉ có thể tận khả năng mà tiêu tiền trì hoãn bệnh tình của nó, rốt cuộc da thịt trên lưng cũng dày hơn một chút, sờ vào không còn chạm vào xương nữa, sẽ nằm trong lòng nàng khò khè khò khè.
Khi đó nàng chính là nhìn mèo như thế.
Hiện tại Đỗ Thược cũng nhìn mình như vậy.
Lâm Độ không thể diễn tả được cảm giác của mình lúc này, bé mèo đó đã tới để tạm thời chữa trị cuộc sống vô vọng của nàng.
Hiện giờ, có lẽ, nàng cũng là tới để cứu chữa cuộc sống của họ.
Lâm Độ liền xa xa cười với Đỗ Thược, lại không biết bao nhiêu người bị nụ cười kia làm cho ngây người.
Nụ cười đó không phải nụ cười bất cần vô nghĩa mà thiếu niên ngày xưa thường mang, thiếu niên lạnh lùng chỉ là hơi hơi mỉm cười, liền giống như băng tuyết tan vào mùa xuân, trong nháy mắt liền ngửi được xuân thủy hương vị.
Không riêng gì Đỗ Thược sửng sốt trong chốc lát, Nghê Cẩn Huyên cũng nhìn ngây dại.
Ước chừng mấy hơi thở sau, trong đám người hết đợt này đến đợt khác mà vang câu hỏi: "Vô Thượng Tông cái kia thanh bào thiếu niên là ai?"
Bí cảnh hôm nay dùng lời Lâm Độ nói gọi là gà mờ mổ nhau, tu sĩ từ các tông các phái tới đều là cầm tâm cảnh cùng Phượng Sơ cảnh, trong đó một bộ phận nhỏ là đệ tử mới nhập môn năm nay.
Lâm Độ quay đầu búng tay một cái, Nghê Cẩn Huyên mới tỉnh hồn lại.
Nàng tính toán thời gian: "Còn có mười lăm phút bí cảnh sẽ mở ra, bản đồ bí cảnh này các ngươi đều đã có, nếu gặp được nguy hiểm nhớ gọi cho ta."
Ba tên đệ tử nhìn tiểu sư thúc trước mắt, lại nhìn nhau, cảm thấy tiểu sư thúc những lời này hình như là nói ngược.
Tuy nói tu vi của nàng là cao nhất trong bốn người bọn họ, nhưng nàng thân thể gầy yếu, không có khả năng tự bảo vệ mình, nếu gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ?
Nghe nói bộ thương thanh tùng hạc văn lông cáo trắng trên người Lâm Đô là pháp y do Phượng Triêu đặc biệt tìm từ nhà kho của tông môn ra, phía trên khắc có trận pháp phòng ngự huyền phẩm nhị giai.
Nhưng ba người cũng không phản bác Lâm Độ, đều ngoan ngoãn gật đầu, dự định sau khi vào bí cảnh sẽ đi tìm tiểu sư thúc càng sớm càng tốt.
Lệnh bài của đệ tử tông môn bọn họ được trang bị trận pháp cảm ứng, có thể tìm được đồng môn ở gần.
Lâm Độ đã nhìn ra bọn họ không tin nàng, nhưng cũng không vạch trần.
Thật ra làm ma ốm cũng khá tốt, ít nhất, vừa đến nơi, nàng đã nghe rõ ràng trong đám người đang trơ trẽn dõng dạc khoe khoang.
"Thanh Vân Bảng đệ nhất thiên phú? Ta hôm nay muốn xem đệ nhất thiên phú này có bao nhiêu năng lực, có thể qua được mười chiêu dưới kiếm ta hay."
"Cũng không biết đệ nhất thiên phú này rốt cuộc là nhãi ranh thế nào, chưa đủ lông đủ cánh, thật có thể làm đao động đậy sao?"
Lâm Độ nghe vậy chỉ cười.
Những người này đúng là đoán trúng rồi, Lâm Độ nàng quả thật không nhấc nổi đao.
Đến nỗi có thể qua mười chiêu dưới kiếm của người kia hay không, vậy muốn xem hắn có thể huy ra nổi mười chiêu hay không.
Để biểu hiện sự tôn trọng, Lâm Độ tỏ vẻ có thể không dùng quạt Phù Sinh.
Vì thế khi có người đi lên tự báo họ tên, hỏi tiếp Lâm Độ là ai, ba đệ tử cùng chắn trước người Lâm Độ: "Ngươi tìm tiểu sư thúc có chuyện gì?"
"Không có việc gì, chính là muốn chiêm ngưỡng phong thái của đệ nhất thiên phú một chút thôi."
Người tới là kiếm tu, nhìn qua khoảng hai mươi ba mươi tuổi, đã là cầm tâm cảnh đại viên mãn, đặt ở Trung Châu cũng coi như thanh niên anh tài, cũng là nhân tài kiệt xuất trong những tu sĩ đến đây.
Hắn nhìn lướt qua Vô Thượng Tông bốn người, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại trên người cõng huyền thiết đại đao Yến Thanh, mắt hổ sáng quắc, nóng lòng muốn thử.
Lông mi Lâm Độ giật giật, nàng Trúc Cơ lúc sau đó xem như thoát thai hoán cốt, người cũng cao lên không ít, mười ba tuổi vốn chính là thời kì hoàng kim để con gái phát triển chiều cao, hai thứ chồng lên, nàng đã cao gần bằng Yến Thanh 17 tuổi, cho nên ba người che phía trước nàng thật sự không thể ngăn trở nàng.
Nàng giơ tay, một đạo khí kình nhẹ nhàng đẩy ra Nguyên Diệp cùng Nghê Cẩn Huyên đang che ở trước người, sau đó bình tĩnh mà nhìn về thanh niên cường tráng trước mặt: "Tại hạ Lâm Độ, thân truyền đệ tử đời thứ 99 của Vô Thượng Tông, đệ nhất thiên phú Thanh Vân Bảng, các hạ đang tìm ta?"
Nguyên Diệp sau ngày Lâm Độ chủ động nói chuyện với hắn, cũng dám chủ động bắt chuyện với nàng.
Lâm Độ cao giọng nói: "Thi thoảng cũng ăn mấy món mới, miễn ngon là được."
"Con chim sẻ này từ đâu đến? Tông môn chúng ta tràn ngập linh khí, nuôi ra đám chim cũng thông minh. Trước đây khi ta luyện kiếm cũng chưa thể đánh trúng được chúng, bay nhanh quá trời."
Mặc Lân kẹp lên một con chim, cắn một miếng, tiểu sư thúc có vẻ rất thích ăn ngọt mặn, nhưng không thể không nói cái này ăn ngon thật.
Lâm Độ trầm ngâm một lát: "A, trời quá là lạnh, con chim tự bị đông cứng, rơi từ trên cây xuống."
Mặc Lân trước tiên ồ một tiếng, lại cắn một miếng nữa, con chim này rất xốp giòn, đến mức có thể nhai cả xương rồi trực tiếp nuốt chửng: "Quả thật là rất lạnh."
Bây giờ là tháng 11, Vô Thượng Tông lại nằm trên vùng núi cao phía bắc, tuy rằng còn chưa có tuyết rơi nhưng đã kết sương.
"Nhưng mà...... Mùa đông năm nay ấm phải không?" Hạ Thiên Vô mở miệng.
Bàn tay cầm đũa của Lâm Độ run nhè nhẹ: "Đúng vậy, mùa đông ấm, có thể là chim bay từ phương nam đến, không thích ứng được liền bang một, chết cóng."
"Cũng đúng ha." Hạ Thiên Vô bị thuyết phục.
"Đúng rồi, Thiên Vô, mấy cái thuốc hư ném liền nổ lần trước ngươi luyện có còn không? Cho ta một ít đi? Đến lúc đó ta đi bí cảnh, coi như mìn ném chơi."
Lâm Độ nhìn về phía Hạ Thiên Vô, ánh mắt chân thành.
Hạ Thiên Vô im lặng một lát: "Tiểu sư thúc, đó là hỏa nhung đan."
Hỏa nhung đan, trong tên có lửa, thực tế là một đan dược cực kỳ ôn hòa, có thể tư âm bổ thận.
Lâm Độ mười phần áy náy: "Xin lỗi, ta không có nói ngươi không......"
"Ý của ta là, luyện hỏng hỏa nhung đan nổ tung không đủ uy lực, nếu không đổi thành luyện hỏng chích long đan? Cái đó mạnh hơn."
Khuôn mặt Hạ Thiên Vô xinh đẹp vô song, chỉ có nốt chu sa ở khóe mắt đặc biệt diễm lệ, khi nàng nói những lời này, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì lớn, như thể đang nói rằng mùa đông năm nay ấm ha.
Lâm Độ thở phào nhẹ nhõm, vốn tưởng rằng làm sẽ tổn thương lòng tự trọng của nhị sư điệt, nhưng thực hiển nhiên ——đệ tử Vô Thượng Tông, không có mấy mấy người đầu óc bình thường.
Nàng rất yên tâm.
Lâm Độ cảm thấy cuộc sống thế này rất tốt, tốt đến mức nàng mau quên mất mục đích tới Vô Thượng Tông.
Thẳng đến ngày trước khi đi bí cảnh, nàng ở trong mấy trăm tên đệ tử Trung Châu gặp được nữ chủ của phó bản đầu tiên mà mình hoàn thành, Đỗ Thược.
Cái kia muốn tế thế cứu nhân Đỗ Thược.
Đỗ Thược cũng liếc mắt thấy được Lâm Độ, cũng không phải do cố ý tìm kiếm mà là do người Vô Thượng Tông đi đến chỗ cũng nổi bật, hơn nữa trong bốn người, Lâm Độ toàn thân khí chất lại quá mức hấp dẫn.
Thiếu niên đã sớm không phải tên nhóc gầy gò một thân qua loa thanh bào như hồi mới gặp, nàng thoạt nhìn quá rất khá, trông rực rỡ hẳn lên, trừ bỏ làn da vẫn còn quá nhợt nhạt, còn lại mặc kệ là áo gấm lộng lẫy hay áo gai vải bố, đều giống như khí vận của tuyết mỏng vùng núi xa.
Bất cứ kẻ nào nhìn thấy đứa trẻ đó, trong lòng đều sẽ vô cớ hiện lên một chút thương tiếc và mong muốn được tới gần —— nàng trông có vẻ quá đơn bạc cô độc.
Lâm Độ đã nhận ra một ánh mắt đặc biệt ân cần, loại ân cần này thật khác thường, cho nên nàng không hề ngoài ý muốn bắt được chủ nhân tầm mắt kia, Đỗ Thược.
Nàng năm đó cũng nhìn bé mèo dần trở nên tròn trịa của mình như vậy.
A đúng, nàng vốn có một con mèo.
Nàng đã từng nhặt được một con mèo bị bệnh về tai bị vứt bỏ, nàng bỏ ra mấy vạn cũng không thể giữ bé mèo lại bao lâu.
Thời điểm nhặt được, lưng con mèo gầy trơ cả xương, luôn nằm liệt.
Lâm Độ biết, con mèo rất đau, nàng chỉ có thể tận khả năng mà tiêu tiền trì hoãn bệnh tình của nó, rốt cuộc da thịt trên lưng cũng dày hơn một chút, sờ vào không còn chạm vào xương nữa, sẽ nằm trong lòng nàng khò khè khò khè.
Khi đó nàng chính là nhìn mèo như thế.
Hiện tại Đỗ Thược cũng nhìn mình như vậy.
Lâm Độ không thể diễn tả được cảm giác của mình lúc này, bé mèo đó đã tới để tạm thời chữa trị cuộc sống vô vọng của nàng.
Hiện giờ, có lẽ, nàng cũng là tới để cứu chữa cuộc sống của họ.
Lâm Độ liền xa xa cười với Đỗ Thược, lại không biết bao nhiêu người bị nụ cười kia làm cho ngây người.
Nụ cười đó không phải nụ cười bất cần vô nghĩa mà thiếu niên ngày xưa thường mang, thiếu niên lạnh lùng chỉ là hơi hơi mỉm cười, liền giống như băng tuyết tan vào mùa xuân, trong nháy mắt liền ngửi được xuân thủy hương vị.
Không riêng gì Đỗ Thược sửng sốt trong chốc lát, Nghê Cẩn Huyên cũng nhìn ngây dại.
Ước chừng mấy hơi thở sau, trong đám người hết đợt này đến đợt khác mà vang câu hỏi: "Vô Thượng Tông cái kia thanh bào thiếu niên là ai?"
Bí cảnh hôm nay dùng lời Lâm Độ nói gọi là gà mờ mổ nhau, tu sĩ từ các tông các phái tới đều là cầm tâm cảnh cùng Phượng Sơ cảnh, trong đó một bộ phận nhỏ là đệ tử mới nhập môn năm nay.
Lâm Độ quay đầu búng tay một cái, Nghê Cẩn Huyên mới tỉnh hồn lại.
Nàng tính toán thời gian: "Còn có mười lăm phút bí cảnh sẽ mở ra, bản đồ bí cảnh này các ngươi đều đã có, nếu gặp được nguy hiểm nhớ gọi cho ta."
Ba tên đệ tử nhìn tiểu sư thúc trước mắt, lại nhìn nhau, cảm thấy tiểu sư thúc những lời này hình như là nói ngược.
Tuy nói tu vi của nàng là cao nhất trong bốn người bọn họ, nhưng nàng thân thể gầy yếu, không có khả năng tự bảo vệ mình, nếu gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ?
Nghe nói bộ thương thanh tùng hạc văn lông cáo trắng trên người Lâm Đô là pháp y do Phượng Triêu đặc biệt tìm từ nhà kho của tông môn ra, phía trên khắc có trận pháp phòng ngự huyền phẩm nhị giai.
Nhưng ba người cũng không phản bác Lâm Độ, đều ngoan ngoãn gật đầu, dự định sau khi vào bí cảnh sẽ đi tìm tiểu sư thúc càng sớm càng tốt.
Lệnh bài của đệ tử tông môn bọn họ được trang bị trận pháp cảm ứng, có thể tìm được đồng môn ở gần.
Lâm Độ đã nhìn ra bọn họ không tin nàng, nhưng cũng không vạch trần.
Thật ra làm ma ốm cũng khá tốt, ít nhất, vừa đến nơi, nàng đã nghe rõ ràng trong đám người đang trơ trẽn dõng dạc khoe khoang.
"Thanh Vân Bảng đệ nhất thiên phú? Ta hôm nay muốn xem đệ nhất thiên phú này có bao nhiêu năng lực, có thể qua được mười chiêu dưới kiếm ta hay."
"Cũng không biết đệ nhất thiên phú này rốt cuộc là nhãi ranh thế nào, chưa đủ lông đủ cánh, thật có thể làm đao động đậy sao?"
Lâm Độ nghe vậy chỉ cười.
Những người này đúng là đoán trúng rồi, Lâm Độ nàng quả thật không nhấc nổi đao.
Đến nỗi có thể qua mười chiêu dưới kiếm của người kia hay không, vậy muốn xem hắn có thể huy ra nổi mười chiêu hay không.
Để biểu hiện sự tôn trọng, Lâm Độ tỏ vẻ có thể không dùng quạt Phù Sinh.
Vì thế khi có người đi lên tự báo họ tên, hỏi tiếp Lâm Độ là ai, ba đệ tử cùng chắn trước người Lâm Độ: "Ngươi tìm tiểu sư thúc có chuyện gì?"
"Không có việc gì, chính là muốn chiêm ngưỡng phong thái của đệ nhất thiên phú một chút thôi."
Người tới là kiếm tu, nhìn qua khoảng hai mươi ba mươi tuổi, đã là cầm tâm cảnh đại viên mãn, đặt ở Trung Châu cũng coi như thanh niên anh tài, cũng là nhân tài kiệt xuất trong những tu sĩ đến đây.
Hắn nhìn lướt qua Vô Thượng Tông bốn người, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại trên người cõng huyền thiết đại đao Yến Thanh, mắt hổ sáng quắc, nóng lòng muốn thử.
Lông mi Lâm Độ giật giật, nàng Trúc Cơ lúc sau đó xem như thoát thai hoán cốt, người cũng cao lên không ít, mười ba tuổi vốn chính là thời kì hoàng kim để con gái phát triển chiều cao, hai thứ chồng lên, nàng đã cao gần bằng Yến Thanh 17 tuổi, cho nên ba người che phía trước nàng thật sự không thể ngăn trở nàng.
Nàng giơ tay, một đạo khí kình nhẹ nhàng đẩy ra Nguyên Diệp cùng Nghê Cẩn Huyên đang che ở trước người, sau đó bình tĩnh mà nhìn về thanh niên cường tráng trước mặt: "Tại hạ Lâm Độ, thân truyền đệ tử đời thứ 99 của Vô Thượng Tông, đệ nhất thiên phú Thanh Vân Bảng, các hạ đang tìm ta?"