Chương 25: Một cái quạt xếp giết người kiểu gì?
"Vô tình đạo?" Diêm Dã lông mi run lên, "Là cái gì cho ngươi ảo giác như vậy?"
Lâm Độ không thể nói, bởi vì Diêm Dã nên đi theo Lạc Trạch, sinh với băng tuyết, hóa với băng tuyết.
Băng tuyết là có tình sao?
Nàng cũng không quá muốn đi sâu vào vấn đề này, ý niệm này chính là bỗng nhiên toát ra như vậy.
"Tùy tiện hỏi thôi."
Diêm Dã rũ mắt, đem thần thức dừng trên người đồ đệ nhỏ thu về: "Không phải, ta cũng không phải là vô tình đạo."
Này tu chân đại đạo 3000, căn cứ sở trường cá nhân, có thể chia làm kiếm tu, đao tu, thể tu, khí tu, trận tu, v.v. cái này có thể lựa chọn ngay tại thời điểm nhập đạo.
Nhưng điều chân chính quyết định ngươi có thể bước trên con đường lớn đi đến phi thăng hay không, là tu sĩ ở kinh lịch rất nhiều, có lẽ là lần thứ ba, có lẽ thứ năm thậm chí thứ lần bảy, mới lựa chọn đạo thống.
Tỷ như...... thái thượng vong tình, thậm chí vô tình, cũng hoặc là hình sát, hoan hỉ mọi việc như thế tu sĩ sở cảm ngộ ra, một trong những quy tắc của Thiên Đạo.
Kia thậm chí không phải tự mình lựa chọn, có lẽ là Thiên Đạo quy tắc chọn ngươi.
Diêm Dã không biết tại sao đồ đệ nhỏ lại đột nhiên hỏi cái này, nhưng hắn rất có trách nhiệm mà nói cho nàng: "Ta tu, là mệnh."
Lâm Độ sửng sốt một chút: "Mệnh?"
Diêm Dã gật đầu: "Mệnh."
Diêm Dã cả đời tinh thông tính toán, tính ra cuộc đời hắn thầy trò duyên duy nhất là ngày xuân phùng hàn, lâm tuyền độ thủy.
Vậy là có Lâm Độ.
Lâm Độ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, người cầm kịch bản trong tay như nàng, rất có thể sau này cũng sẽ bước lên con đường tu mệnh.
"Kia sư phụ liền không tính đến, đồ đệ ngươi khả năng sẽ không sống được bao lâu?"
Diêm Dã duỗi tay, chính xác tuyệt đối búng vào đầu nàng: "Nếu còn nói lại lần nữa, liền tự nhảy vào Lạc Trạch rửa não đi."
"Người khác thế nào ta không biết, ta cùng Khương Lương, muốn ngươi sống thì ngươi nhất định phải tồn tại."
Lâm Độ ngày ngày dụng công tính toán, sợ tóc làm vướng mình nên hằng ngày đều quàng khăn lưới vấn tóc, lúc này cách khăn lưới búng như vậy, cách lớp lưới đen cũng có thể nhìn ra vệt đỏ.
Ngày thứ hai khi Lâm Độ từ trong nhập định mở mắt, liền nhìn thấy vết bầm tím trên trán.
Lão già này xuống tay thật tàn nhẫn.
Trước tiên học thuộc lòng sách, sau đó dùng đồ ăn sáng, ăn sáng xong liền đi thư lâu tính toán trận pháp tàn phiến, tiếp theo trở lại Lạc Trạch bày trận pháp cho Diêm Dã kiểm nghiệm, rồi tự giác phá vỡ lớp băng dày vào Lạc Trạch tẩy não, dùng xong bữa tối lại hồi động phủ nhập định tu luyện, đây là một ngày củaLâm Độ.
Cũng giống như cuộc sống sinh hoạt cao trung hoặc là thi lên thạc sĩ, ngày qua ngày, bình phàm mộc mạc, khi đã quen thì dường như cũng không quá mệt mỏi.
Lâm Độ cảm thấy Tu chân giới thiếu cafe đá kiểu Mỹ cùng khói, thực mau nàng tìm được vật thay thế Ice Americano.
Xung quanh Lạc Trạch có băng sơn, đều không phải là tuyết sơn, mà là băng sơn.
Dưới lớp băng có cây trà, Diêm Dã nghe nàng phàn nàn vì sao không có trà đá, liền tự tay hái, bào chế theo phương pháp cổ xưa, chế thành lá trà cho nàng, dùng linh thủy ở miệng thác nước trên Lạc Trạch ngâm nở, ngâm một đêm ra được trà đá, màu xanh nhạt, uống hơi đắng, hương trà mát lạnh, phá lệ thấm vào ruột gan.
Mà bản thân lá trà này là từ một gốc trà vương mẫu 3000 năm tuổi, được bao phủ bởi băng tuyết tự nhiên, hương thơm linh khí ngào ngạt của nơi địa linh nhân kiệt này đã được tích lũy mấy trăm năm, một cân lá trà thu được, là thiên nhiên hóa giải tâm ma, ích thần thanh tâm trân phẩm, nếu là đem ra thị trường, một trăm linh tinh cũng không nhất định mua được ba lạng.
Lâm Độ chỉ cảm thấy sau khi uống trà xong tính được nhanh hơn, thầm nghĩ quả nhiên muốn tăng hiệu suất học tập còn phải là nước đá caffeine nâng cao tinh thần.
Hôm nay, nàng chỉ tốn nửa ngày đã tính xong cái tàn trận cuối cùng, cũng không vội đi tìm Diêm Dã, dứt khoát lấy cây quạt kia ra thưởng thức.
Giọng nói sẽ chỉ thúc giục nàng thời gian ăn cơm bỗng nhiên lần nữa vang lên: "Cây quạt kia, thiếu cái đồ vật, nhưng cũng không phải là hoàn toàn vô dụng."
Lâm Độ giật mình: "Tiền bối?"
Nàng thậm chí không biết người canh giữ thư lâu đến tột cùng là ai, ngay cả Diêm Dã dường như dũng không rõ ràng lắm.
"Biết đánh thần thức lạc ấn sao?"
Lâm Độ đương nhiên biết, bậc này tiểu pháp thuật, nàng đều tự học được từ trong sách.
Nàng giải phóng thần thức, tiếp theo đem cây quạt toàn diện bao vây, chờ đợi linh bảo mềm hoá và tiếp nhận.
"Đó là một kiện thiên phẩm linh bảo, bất quá, hiện tại chỉ có thể tính là nửa cái thiên phẩm linh bảo."
Thanh âm kia lại lần nữa vang lên.
Thần thức vốn đang lơ lửng tại mặt ngoài bỗng nhiên rung động, giống như rơi vào hố đen sâu thẳm.
Lâm Độ giơ tay kết ấn, đem thần thức của mình thác ấn phía trên linh bảo.
Màu xám bạc xỉn trên bề mặt quạt xếp chưa từng mở ra giờ phút này giống như kim loại dưới nhiệt độ cao dần dần tan chảy, lộ ra ánh sáng kim loại mềm mại.
Tại đây một khắc, Lâm Độ đã biết tên của linh bảo này.
Phù Sinh.
Mà cái này đích xác không phải là một linh bảo hoàn chỉnh, bởi vì nó còn có cái linh vật cộng sinh, mộng bút.
Mộng bút vẽ Phù Sinh.
Lâm Độ duỗi tay nắm lấy cán quạt, bá mà một cái mở ra quạt xếp.
Bên trong như cũ sáng đến độ có thể soi bóng người, chất liệu của cây quạt xếp này không phải là trúc mộc tầm thường, mà là vàng nóng chảy tổng, trên tay cầm có những đường vát cứng, trừ cái này ra không thấy bất luận điêu khắc gì.
Nan quạt và mặt quạt đều có những hình vuông sắc bén lạnh lẽo cứng rắn, vừa mở ra, giống như đồ khảm xà cừ ngọc trai tỏa sáng đủ loại màu sắc, mơ hồ còn có thể nhìn thấy khuôn mặt bị phá thành mảnh nhỏ của Lâm Độ.(kiểu soi vào cái gương vỡ í)
Sau đó màu nền của mặt quạt hóa thành màu xanh biếc, phía trên chậm rãi kết lên băng sương, rõ ràng có thể thấy được quá trình hình thành của các bông tuyết đủ màu sắc, trong suốt như pha lê.
Lâm Độ lúc đầu hơi giật mình, thực mau liền hiểu ra tại sao vật này lại có tên là Phù Sinh.
Nàng thu hồi cây quạt, cảm thấy thứ này cũng chỉ có thể làm màu làm mè, ai ngờ ngay sau đó, người trong thư lâu nói: "Đây cũng là một kiện lợi khí giết người."
"Một cây quạt xếp giết người kiểu gì?"
"Đã biết cuộc đời, tức có thể giết người."
Lâm Độ sửng sốt trong nháy mắt, "Huyễn trận?"
Lần này, không ai trả lời nàng.
Lâm Độ cũng không thèm để ý, nắm cây quạt đứng dậy, đi ra thư lâu.
Tiếp theo, rót vào linh lực vào cán quạt.
Vẩy về phía trước.
Không có việc gì xảy ra.
Lâm Độ cười nhạt, lắc lắc đầu, nàng đang làm cái gì tiên hiệp mộng đẹp đâu.
Quả nhiên cùi bắp cầm linh bảo vẫn là cùi bắp.
Nàng vừa muốn xoay người trở về thư lâu, bỗng nhiên nghe được kết băng thanh âm.
Vụn vặt, nhưng đối với ngũ cảm nhanh nhạy tu sĩ mà nói, đặc biệt rõ ràng.
Lâm Độ bỗng nhiên quay đầu lại, phát hiện tuyết tùng xanh biếc hai bên thềm đá của thư lâu lại ở một tấc từng tấc kết đầy băng sương, mà trên thềm đá, màu trắng băng giá cũng đang chậm rãi bò lên.
Mà trên cành cây, có một con chim chưa phản ứng, móng vuốt nhỏ bé đã bị đông cứng liền vào cành, mà sương giá còn tiếp tục dâng cao.
Lâm Độ muốn nhanh chóng giải bỏ, nhất thời không đúng pháp, giật giật đánh vào thần thức bên trong linh bảo, câu thông nửa ngày, chú chim kia gấp đến độ mở ra cánh cũng không thể bay đã bị đông lạnh tới tận cổ.
"Ai da không phải, ta không muốn hôm nay liền sát sinh a, điểu huynh ngươi chờ ta một chút, ta liền tới cứu ngươi đây."
Lâm Độ thử thử, khép lại quạt xếp, lần nữa rót vào linh lực, chỉ về hướng cành cây phía xa.
Một đạo linh lực hóa thành một con dao băng nhỏ, cắt dứt luôn cành cây, cả cành lẫn chim rơi đánh rầm xuống đất, nhìn từ xa giống như một xiên chim nướng đương phèn.
Lâm Độ:......
"Quên đi, bếp sau có thêm đồ ăn."
Lâm Độ không thể nói, bởi vì Diêm Dã nên đi theo Lạc Trạch, sinh với băng tuyết, hóa với băng tuyết.
Băng tuyết là có tình sao?
Nàng cũng không quá muốn đi sâu vào vấn đề này, ý niệm này chính là bỗng nhiên toát ra như vậy.
"Tùy tiện hỏi thôi."
Diêm Dã rũ mắt, đem thần thức dừng trên người đồ đệ nhỏ thu về: "Không phải, ta cũng không phải là vô tình đạo."
Này tu chân đại đạo 3000, căn cứ sở trường cá nhân, có thể chia làm kiếm tu, đao tu, thể tu, khí tu, trận tu, v.v. cái này có thể lựa chọn ngay tại thời điểm nhập đạo.
Nhưng điều chân chính quyết định ngươi có thể bước trên con đường lớn đi đến phi thăng hay không, là tu sĩ ở kinh lịch rất nhiều, có lẽ là lần thứ ba, có lẽ thứ năm thậm chí thứ lần bảy, mới lựa chọn đạo thống.
Tỷ như...... thái thượng vong tình, thậm chí vô tình, cũng hoặc là hình sát, hoan hỉ mọi việc như thế tu sĩ sở cảm ngộ ra, một trong những quy tắc của Thiên Đạo.
Kia thậm chí không phải tự mình lựa chọn, có lẽ là Thiên Đạo quy tắc chọn ngươi.
Diêm Dã không biết tại sao đồ đệ nhỏ lại đột nhiên hỏi cái này, nhưng hắn rất có trách nhiệm mà nói cho nàng: "Ta tu, là mệnh."
Lâm Độ sửng sốt một chút: "Mệnh?"
Diêm Dã gật đầu: "Mệnh."
Diêm Dã cả đời tinh thông tính toán, tính ra cuộc đời hắn thầy trò duyên duy nhất là ngày xuân phùng hàn, lâm tuyền độ thủy.
Vậy là có Lâm Độ.
Lâm Độ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, người cầm kịch bản trong tay như nàng, rất có thể sau này cũng sẽ bước lên con đường tu mệnh.
"Kia sư phụ liền không tính đến, đồ đệ ngươi khả năng sẽ không sống được bao lâu?"
Diêm Dã duỗi tay, chính xác tuyệt đối búng vào đầu nàng: "Nếu còn nói lại lần nữa, liền tự nhảy vào Lạc Trạch rửa não đi."
"Người khác thế nào ta không biết, ta cùng Khương Lương, muốn ngươi sống thì ngươi nhất định phải tồn tại."
Lâm Độ ngày ngày dụng công tính toán, sợ tóc làm vướng mình nên hằng ngày đều quàng khăn lưới vấn tóc, lúc này cách khăn lưới búng như vậy, cách lớp lưới đen cũng có thể nhìn ra vệt đỏ.
Ngày thứ hai khi Lâm Độ từ trong nhập định mở mắt, liền nhìn thấy vết bầm tím trên trán.
Lão già này xuống tay thật tàn nhẫn.
Trước tiên học thuộc lòng sách, sau đó dùng đồ ăn sáng, ăn sáng xong liền đi thư lâu tính toán trận pháp tàn phiến, tiếp theo trở lại Lạc Trạch bày trận pháp cho Diêm Dã kiểm nghiệm, rồi tự giác phá vỡ lớp băng dày vào Lạc Trạch tẩy não, dùng xong bữa tối lại hồi động phủ nhập định tu luyện, đây là một ngày củaLâm Độ.
Cũng giống như cuộc sống sinh hoạt cao trung hoặc là thi lên thạc sĩ, ngày qua ngày, bình phàm mộc mạc, khi đã quen thì dường như cũng không quá mệt mỏi.
Lâm Độ cảm thấy Tu chân giới thiếu cafe đá kiểu Mỹ cùng khói, thực mau nàng tìm được vật thay thế Ice Americano.
Xung quanh Lạc Trạch có băng sơn, đều không phải là tuyết sơn, mà là băng sơn.
Dưới lớp băng có cây trà, Diêm Dã nghe nàng phàn nàn vì sao không có trà đá, liền tự tay hái, bào chế theo phương pháp cổ xưa, chế thành lá trà cho nàng, dùng linh thủy ở miệng thác nước trên Lạc Trạch ngâm nở, ngâm một đêm ra được trà đá, màu xanh nhạt, uống hơi đắng, hương trà mát lạnh, phá lệ thấm vào ruột gan.
Mà bản thân lá trà này là từ một gốc trà vương mẫu 3000 năm tuổi, được bao phủ bởi băng tuyết tự nhiên, hương thơm linh khí ngào ngạt của nơi địa linh nhân kiệt này đã được tích lũy mấy trăm năm, một cân lá trà thu được, là thiên nhiên hóa giải tâm ma, ích thần thanh tâm trân phẩm, nếu là đem ra thị trường, một trăm linh tinh cũng không nhất định mua được ba lạng.
Lâm Độ chỉ cảm thấy sau khi uống trà xong tính được nhanh hơn, thầm nghĩ quả nhiên muốn tăng hiệu suất học tập còn phải là nước đá caffeine nâng cao tinh thần.
Hôm nay, nàng chỉ tốn nửa ngày đã tính xong cái tàn trận cuối cùng, cũng không vội đi tìm Diêm Dã, dứt khoát lấy cây quạt kia ra thưởng thức.
Giọng nói sẽ chỉ thúc giục nàng thời gian ăn cơm bỗng nhiên lần nữa vang lên: "Cây quạt kia, thiếu cái đồ vật, nhưng cũng không phải là hoàn toàn vô dụng."
Lâm Độ giật mình: "Tiền bối?"
Nàng thậm chí không biết người canh giữ thư lâu đến tột cùng là ai, ngay cả Diêm Dã dường như dũng không rõ ràng lắm.
"Biết đánh thần thức lạc ấn sao?"
Lâm Độ đương nhiên biết, bậc này tiểu pháp thuật, nàng đều tự học được từ trong sách.
Nàng giải phóng thần thức, tiếp theo đem cây quạt toàn diện bao vây, chờ đợi linh bảo mềm hoá và tiếp nhận.
"Đó là một kiện thiên phẩm linh bảo, bất quá, hiện tại chỉ có thể tính là nửa cái thiên phẩm linh bảo."
Thanh âm kia lại lần nữa vang lên.
Thần thức vốn đang lơ lửng tại mặt ngoài bỗng nhiên rung động, giống như rơi vào hố đen sâu thẳm.
Lâm Độ giơ tay kết ấn, đem thần thức của mình thác ấn phía trên linh bảo.
Màu xám bạc xỉn trên bề mặt quạt xếp chưa từng mở ra giờ phút này giống như kim loại dưới nhiệt độ cao dần dần tan chảy, lộ ra ánh sáng kim loại mềm mại.
Tại đây một khắc, Lâm Độ đã biết tên của linh bảo này.
Phù Sinh.
Mà cái này đích xác không phải là một linh bảo hoàn chỉnh, bởi vì nó còn có cái linh vật cộng sinh, mộng bút.
Mộng bút vẽ Phù Sinh.
Lâm Độ duỗi tay nắm lấy cán quạt, bá mà một cái mở ra quạt xếp.
Bên trong như cũ sáng đến độ có thể soi bóng người, chất liệu của cây quạt xếp này không phải là trúc mộc tầm thường, mà là vàng nóng chảy tổng, trên tay cầm có những đường vát cứng, trừ cái này ra không thấy bất luận điêu khắc gì.
Nan quạt và mặt quạt đều có những hình vuông sắc bén lạnh lẽo cứng rắn, vừa mở ra, giống như đồ khảm xà cừ ngọc trai tỏa sáng đủ loại màu sắc, mơ hồ còn có thể nhìn thấy khuôn mặt bị phá thành mảnh nhỏ của Lâm Độ.(kiểu soi vào cái gương vỡ í)
Sau đó màu nền của mặt quạt hóa thành màu xanh biếc, phía trên chậm rãi kết lên băng sương, rõ ràng có thể thấy được quá trình hình thành của các bông tuyết đủ màu sắc, trong suốt như pha lê.
Lâm Độ lúc đầu hơi giật mình, thực mau liền hiểu ra tại sao vật này lại có tên là Phù Sinh.
Nàng thu hồi cây quạt, cảm thấy thứ này cũng chỉ có thể làm màu làm mè, ai ngờ ngay sau đó, người trong thư lâu nói: "Đây cũng là một kiện lợi khí giết người."
"Một cây quạt xếp giết người kiểu gì?"
"Đã biết cuộc đời, tức có thể giết người."
Lâm Độ sửng sốt trong nháy mắt, "Huyễn trận?"
Lần này, không ai trả lời nàng.
Lâm Độ cũng không thèm để ý, nắm cây quạt đứng dậy, đi ra thư lâu.
Tiếp theo, rót vào linh lực vào cán quạt.
Vẩy về phía trước.
Không có việc gì xảy ra.
Lâm Độ cười nhạt, lắc lắc đầu, nàng đang làm cái gì tiên hiệp mộng đẹp đâu.
Quả nhiên cùi bắp cầm linh bảo vẫn là cùi bắp.
Nàng vừa muốn xoay người trở về thư lâu, bỗng nhiên nghe được kết băng thanh âm.
Vụn vặt, nhưng đối với ngũ cảm nhanh nhạy tu sĩ mà nói, đặc biệt rõ ràng.
Lâm Độ bỗng nhiên quay đầu lại, phát hiện tuyết tùng xanh biếc hai bên thềm đá của thư lâu lại ở một tấc từng tấc kết đầy băng sương, mà trên thềm đá, màu trắng băng giá cũng đang chậm rãi bò lên.
Mà trên cành cây, có một con chim chưa phản ứng, móng vuốt nhỏ bé đã bị đông cứng liền vào cành, mà sương giá còn tiếp tục dâng cao.
Lâm Độ muốn nhanh chóng giải bỏ, nhất thời không đúng pháp, giật giật đánh vào thần thức bên trong linh bảo, câu thông nửa ngày, chú chim kia gấp đến độ mở ra cánh cũng không thể bay đã bị đông lạnh tới tận cổ.
"Ai da không phải, ta không muốn hôm nay liền sát sinh a, điểu huynh ngươi chờ ta một chút, ta liền tới cứu ngươi đây."
Lâm Độ thử thử, khép lại quạt xếp, lần nữa rót vào linh lực, chỉ về hướng cành cây phía xa.
Một đạo linh lực hóa thành một con dao băng nhỏ, cắt dứt luôn cành cây, cả cành lẫn chim rơi đánh rầm xuống đất, nhìn từ xa giống như một xiên chim nướng đương phèn.
Lâm Độ:......
"Quên đi, bếp sau có thêm đồ ăn."