Chương 7
17.
Hôm đó, tôi đang làm việc bình thường ở công ty, bỗng nhiên nhà tôi gọi điện dồn dập khiến tôi phải về nhà.
Vừa bước vào cửa nhà, tôi đã nghe thấy Lục Thần nói về việc hủy hôn:
"Chú Lê, cháu nghĩ chúng ta nên hủy bỏ hôn ước giữa cháu và Lê Thu Thu!"
Tôi bóp chặt đùi, nước mắt tuôn như dòng sông dữ dội, không ngừng nghỉ.
"Lục ca ca, tại sao anh lại làm vậy với em? Em làm gì không đúng sao? Anh tại sao lại muốn giải hủy hôn ước."
【Mặc dù theo kịch bản, bây giờ đúng là đoạn Lục Thần nên hủy hôn. Nhưng trước kia người không chịu hủy hôn bằng mọi giá lại là anh ta, sao bây giờ anh lại tiếp tục kịch bản?】
【Có lẽ anh ta giống như trong nguyên tác, khinh thường, ghét bỏ mình, nên mới hủy hôn.】
【Cái gì chứ, anh mà dám coi thường tôi à, chỉ có tôi mới coi thường anh.】
Lục Thần siết chặt hai nắm đấm, như thể đang cố kìm nén điều gì đó.
Tôi nhìn anh: 【Bất chợt nhớ ra, anh cũng có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi, anh cứ coi như lúc nãy tôi chẳng nghĩ gì cả.】
Lục Thần: "......"
Anh nghĩ, nếu không phải vì Việt Kỳ Trạch xen vào, mối hôn ước này anh không hề muốn hủy.
Lục Thần quyết định không quan tâm đến tôi, mà tiếp tục nói chuyện với bố mẹ tôi: "Thưa cô chú, cháu và Lê Thu Thu không có tình cảm, cưỡng ép bên nhau chỉ có thêm oán hận, nên hủy hôn ước sẽ tốt hơn."
Bố mẹ trong truyện của tôi nghe vậy không trả lời, mà hỏi ý kiến của tôi.
"Thu Thu, con muốn hủy bỏ hôn ước không?"
Tôi trưng bộ mặt đầy nước mắt: "Bố ơi, vì Lục ca ca quyết tâm muốn hủy hôn ước, thì cứ hủy đi! Miễn là Lục ca ca hạnh phúc, con sẵn lòng hủy hôn."
【Tôi phỉ nhổ! Trên đời này ai cũng xứng đáng được hạnh phúc, chỉ có một nhân vật chính ngược văn như anh là không xứng.】
Phó Dĩnh - người mẹ trong truyện thấy tôi khóc như mưa, đau lòng không thôi, lấy khăn tay lau nước mắt cho tôi.
"Con gái! Lục Thần hủy hôn không lấy con, đó là thiệt thòi của cậu ta. Lục Thần tính là cái thá gì, sau này mẹ sẽ giới thiệu cho con nhiều thanh niên tài giỏi lại đẹp trai hơn"
"Mẹ!" Tôi ôm lấy mẹ rồi nức nở nói: "Cảm ơn mẹ."
Vì chính tôi, người trong cuộc, đã đồng ý hủy hôn, bên bố mẹ tự nhiên cũng không có ý định giữ lại.
Vì vậy, hôn ước giữa nữ phụ độc ác và nam chính đã chính thức được hủy bỏ.
18.
Tôi giờ chỉ còn một cảnh cuối cùng cần thực hiện, đó là gia đình nhà họ Lê phá sản, bố mẹ nhảy lầu tự tử, còn tôi thì chết dưới bánh xe.
Nhưng ngay bước đầu tiên đã gặp trở ngại.
Phó tổng Tề Linh gần đây rất tức giận, bởi vì lãnh đạo của cô ấy luôn đưa ra những quyết định sai lầm.
Nhưng may mắn là nhờ có Tề Linh tìm ra và khắc phục kịp thời những lỗi lầm, nếu không Lê giađã phá sản rồi.
Có Tề Linh hỗ trợ là phúc khí ba đời mà Lê gia tu luyện được. Nhưng tôi cần phải thực hiện cảnh phá sản, làm sao tôi có thể đạt được kết cục phá sản đây?
Tôi ngồi trong phòng ngủ của mình, nhìn vào cuốn lịch, và cũng đã vẽ một vòng tròn vào hai ngày sau.
Ngày đó, là ngày trong nguyên tác vợ chồng nhà họ Lê qua đời.
Nhưng hiện tại, Lê gia không phá sản, bố mẹ trong thế giới này có lẽ sẽ có thể sống sót.
Tôi không thể tiến hành như trong cốt truyện, và gần đây trái tim tôi đau đớn mỗi ngày. Và càng về sau, cảm giác đau càng trở nên tồi tệ hơn.
Dù sao thì kết cục của nhân vật nữ phụ của tôi cũng là cái chết, chết sớm hay chết muộn cũng như nhau thôi.
Nếu tôi chết sớm, Lê gia không cần phải phá sản, và bố mẹ tôi cũng không cần phải chết.
Cách này khá là tốt.
Vào ngày mà bố mẹ tôi đáng lẽ phải mất mạng, tôi đợi chờ cái chết đến.
Đột nhiên, chuông điện thoại reo lên, tôi bắt máy: "Lê Thu Thu, anh là Việt Kỳ Trạch, em nhanh chóng đến Lê thị đi, chú và dì đang định nhảy lầu."
19.
Đây là lần đầu tiên và duy nhất trong đời tôi lái xe quá tốc độ. Tôi đã lái xe với tốc độ nhanh nhất tới tòa nhà tập đoàn Lê thị và lao lên tầng thượng.
Khi tôi đến nơi, tôi phát hiện không chỉ có Việt Kỳ Trạch mà Lục Thần và cả Lăng Lệ cũng ở đó.
Khi Lục Thần thấy tôi đến, anh ấy nói: "Thu Thu, bố mẹ cô đã giao toàn bộ cổ phần của Lê thị cho tôi, họ nói..."
Lục Thần dừng lại không nói tiếp.
Tôi sốt ruột: "Bây giờ là lúc nào rồi, anh còn ngập ngừng, cuối cùng họ đã nói gì thế?"
Lục Thần trả lời thẳng: "Họ nói trong nguyên tác tôi áp đảo và mua lại Lê thị, vậy nên giao toàn bộ cổ phần cho tôi, Lê thị được đặt trong tay tôi, cũng coi như là theo đúng cốt truyện."
Tôi không dám tin vào những gì mình nghe được: "Những lời này có ý nghĩa gì?"
Liệu có phải...
Tôi nhìn hai người chuẩn bị nhảy xuống: "Bố mẹ, ý các hai người là gì?"
Khuôn mặt của bố mẹ rất hiền lành, ngay cả khi chuẩn bị nhảy lầu, vẻ mặt vẫn tràn đầy lòng từ bi.
Tất nhiên lòng từ bi của họ chỉ dành riêng cho con gái mình.
Bố Lê: "Con gái ngoan, thực ra bố và mẹ cũng có thể nghe thấy tiếng lòng của con. Chúng ta nghe được tiếng nói lòng của con sớm hơn tụi Lục Thần, từ khi con mới sinh ra, năng lực đọc suy nghĩ này đã xuất hiện. Vì vậy chuyện nhảy lầu này, bố mẹ đã chuẩn bị tâm lý nhiều năm."
Mẹ tôi Phó Dĩnh: "Thu Thu à, bố mẹ định theo kịch bản phá sản đấy, nhưng Phó tổng Tề quá giỏi, những quyết định cố ý sai lầm của chúng ta đều bị cô ấy phát hiện và sửa chữa."
Bố Lê: "Thế là kịch bản phá sản không thể tiếp tục, những ngày này, bố và mẹ nhìn thấy con lén lút trốn trong phòng ngủ, một mình chịu đựng đau đớn như kim châm xương tủy."
Phó Dĩnh: "Chúng ta làm cha mẹ, thấy con đau, lòng chúng ta cũng đau. Để con không phải chịu đựng hình phạt vi phạm kịch bản nữa, chúng ta quyết định sẽ theo kịch bản gốc để con có thể sống trọn đời."
Tôi vừa khóc vừa nói: "Con không cần bố mẹ làm như vậy, trong truyện gốc con sẽ sớm chết thôi, bố mẹ chết chỉ làm con sống thêm vài tháng mà thôi. Điều này không xứng đáng, con thà chết vì cơn đau thắt ngực, còn bố mẹ thì sống lâu trăm tuổi, đó mới là kết cục tốt nhất."
Bố Lê và mẹ nhìn nhau, sau đó nhìn tôi một cách dịu dàng.
Bố Lê: "Con yêu, làm cha mẹ, chúng ta mong con có thể sống dù một ngày cũng là thêm. Dùng hai mạng già của chúng ta để đổi lấy hai tháng sống thêm cho con, đó là xứng đáng."
Sau đó ông kéo tay Phó Dĩnh, cả hai cùng nhảy xuống.
"Đừng!"
Hôm đó, tôi đang làm việc bình thường ở công ty, bỗng nhiên nhà tôi gọi điện dồn dập khiến tôi phải về nhà.
Vừa bước vào cửa nhà, tôi đã nghe thấy Lục Thần nói về việc hủy hôn:
"Chú Lê, cháu nghĩ chúng ta nên hủy bỏ hôn ước giữa cháu và Lê Thu Thu!"
Tôi bóp chặt đùi, nước mắt tuôn như dòng sông dữ dội, không ngừng nghỉ.
"Lục ca ca, tại sao anh lại làm vậy với em? Em làm gì không đúng sao? Anh tại sao lại muốn giải hủy hôn ước."
【Mặc dù theo kịch bản, bây giờ đúng là đoạn Lục Thần nên hủy hôn. Nhưng trước kia người không chịu hủy hôn bằng mọi giá lại là anh ta, sao bây giờ anh lại tiếp tục kịch bản?】
【Có lẽ anh ta giống như trong nguyên tác, khinh thường, ghét bỏ mình, nên mới hủy hôn.】
【Cái gì chứ, anh mà dám coi thường tôi à, chỉ có tôi mới coi thường anh.】
Lục Thần siết chặt hai nắm đấm, như thể đang cố kìm nén điều gì đó.
Tôi nhìn anh: 【Bất chợt nhớ ra, anh cũng có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi, anh cứ coi như lúc nãy tôi chẳng nghĩ gì cả.】
Lục Thần: "......"
Anh nghĩ, nếu không phải vì Việt Kỳ Trạch xen vào, mối hôn ước này anh không hề muốn hủy.
Lục Thần quyết định không quan tâm đến tôi, mà tiếp tục nói chuyện với bố mẹ tôi: "Thưa cô chú, cháu và Lê Thu Thu không có tình cảm, cưỡng ép bên nhau chỉ có thêm oán hận, nên hủy hôn ước sẽ tốt hơn."
Bố mẹ trong truyện của tôi nghe vậy không trả lời, mà hỏi ý kiến của tôi.
"Thu Thu, con muốn hủy bỏ hôn ước không?"
Tôi trưng bộ mặt đầy nước mắt: "Bố ơi, vì Lục ca ca quyết tâm muốn hủy hôn ước, thì cứ hủy đi! Miễn là Lục ca ca hạnh phúc, con sẵn lòng hủy hôn."
【Tôi phỉ nhổ! Trên đời này ai cũng xứng đáng được hạnh phúc, chỉ có một nhân vật chính ngược văn như anh là không xứng.】
Phó Dĩnh - người mẹ trong truyện thấy tôi khóc như mưa, đau lòng không thôi, lấy khăn tay lau nước mắt cho tôi.
"Con gái! Lục Thần hủy hôn không lấy con, đó là thiệt thòi của cậu ta. Lục Thần tính là cái thá gì, sau này mẹ sẽ giới thiệu cho con nhiều thanh niên tài giỏi lại đẹp trai hơn"
"Mẹ!" Tôi ôm lấy mẹ rồi nức nở nói: "Cảm ơn mẹ."
Vì chính tôi, người trong cuộc, đã đồng ý hủy hôn, bên bố mẹ tự nhiên cũng không có ý định giữ lại.
Vì vậy, hôn ước giữa nữ phụ độc ác và nam chính đã chính thức được hủy bỏ.
18.
Tôi giờ chỉ còn một cảnh cuối cùng cần thực hiện, đó là gia đình nhà họ Lê phá sản, bố mẹ nhảy lầu tự tử, còn tôi thì chết dưới bánh xe.
Nhưng ngay bước đầu tiên đã gặp trở ngại.
Phó tổng Tề Linh gần đây rất tức giận, bởi vì lãnh đạo của cô ấy luôn đưa ra những quyết định sai lầm.
Nhưng may mắn là nhờ có Tề Linh tìm ra và khắc phục kịp thời những lỗi lầm, nếu không Lê giađã phá sản rồi.
Có Tề Linh hỗ trợ là phúc khí ba đời mà Lê gia tu luyện được. Nhưng tôi cần phải thực hiện cảnh phá sản, làm sao tôi có thể đạt được kết cục phá sản đây?
Tôi ngồi trong phòng ngủ của mình, nhìn vào cuốn lịch, và cũng đã vẽ một vòng tròn vào hai ngày sau.
Ngày đó, là ngày trong nguyên tác vợ chồng nhà họ Lê qua đời.
Nhưng hiện tại, Lê gia không phá sản, bố mẹ trong thế giới này có lẽ sẽ có thể sống sót.
Tôi không thể tiến hành như trong cốt truyện, và gần đây trái tim tôi đau đớn mỗi ngày. Và càng về sau, cảm giác đau càng trở nên tồi tệ hơn.
Dù sao thì kết cục của nhân vật nữ phụ của tôi cũng là cái chết, chết sớm hay chết muộn cũng như nhau thôi.
Nếu tôi chết sớm, Lê gia không cần phải phá sản, và bố mẹ tôi cũng không cần phải chết.
Cách này khá là tốt.
Vào ngày mà bố mẹ tôi đáng lẽ phải mất mạng, tôi đợi chờ cái chết đến.
Đột nhiên, chuông điện thoại reo lên, tôi bắt máy: "Lê Thu Thu, anh là Việt Kỳ Trạch, em nhanh chóng đến Lê thị đi, chú và dì đang định nhảy lầu."
19.
Đây là lần đầu tiên và duy nhất trong đời tôi lái xe quá tốc độ. Tôi đã lái xe với tốc độ nhanh nhất tới tòa nhà tập đoàn Lê thị và lao lên tầng thượng.
Khi tôi đến nơi, tôi phát hiện không chỉ có Việt Kỳ Trạch mà Lục Thần và cả Lăng Lệ cũng ở đó.
Khi Lục Thần thấy tôi đến, anh ấy nói: "Thu Thu, bố mẹ cô đã giao toàn bộ cổ phần của Lê thị cho tôi, họ nói..."
Lục Thần dừng lại không nói tiếp.
Tôi sốt ruột: "Bây giờ là lúc nào rồi, anh còn ngập ngừng, cuối cùng họ đã nói gì thế?"
Lục Thần trả lời thẳng: "Họ nói trong nguyên tác tôi áp đảo và mua lại Lê thị, vậy nên giao toàn bộ cổ phần cho tôi, Lê thị được đặt trong tay tôi, cũng coi như là theo đúng cốt truyện."
Tôi không dám tin vào những gì mình nghe được: "Những lời này có ý nghĩa gì?"
Liệu có phải...
Tôi nhìn hai người chuẩn bị nhảy xuống: "Bố mẹ, ý các hai người là gì?"
Khuôn mặt của bố mẹ rất hiền lành, ngay cả khi chuẩn bị nhảy lầu, vẻ mặt vẫn tràn đầy lòng từ bi.
Tất nhiên lòng từ bi của họ chỉ dành riêng cho con gái mình.
Bố Lê: "Con gái ngoan, thực ra bố và mẹ cũng có thể nghe thấy tiếng lòng của con. Chúng ta nghe được tiếng nói lòng của con sớm hơn tụi Lục Thần, từ khi con mới sinh ra, năng lực đọc suy nghĩ này đã xuất hiện. Vì vậy chuyện nhảy lầu này, bố mẹ đã chuẩn bị tâm lý nhiều năm."
Mẹ tôi Phó Dĩnh: "Thu Thu à, bố mẹ định theo kịch bản phá sản đấy, nhưng Phó tổng Tề quá giỏi, những quyết định cố ý sai lầm của chúng ta đều bị cô ấy phát hiện và sửa chữa."
Bố Lê: "Thế là kịch bản phá sản không thể tiếp tục, những ngày này, bố và mẹ nhìn thấy con lén lút trốn trong phòng ngủ, một mình chịu đựng đau đớn như kim châm xương tủy."
Phó Dĩnh: "Chúng ta làm cha mẹ, thấy con đau, lòng chúng ta cũng đau. Để con không phải chịu đựng hình phạt vi phạm kịch bản nữa, chúng ta quyết định sẽ theo kịch bản gốc để con có thể sống trọn đời."
Tôi vừa khóc vừa nói: "Con không cần bố mẹ làm như vậy, trong truyện gốc con sẽ sớm chết thôi, bố mẹ chết chỉ làm con sống thêm vài tháng mà thôi. Điều này không xứng đáng, con thà chết vì cơn đau thắt ngực, còn bố mẹ thì sống lâu trăm tuổi, đó mới là kết cục tốt nhất."
Bố Lê và mẹ nhìn nhau, sau đó nhìn tôi một cách dịu dàng.
Bố Lê: "Con yêu, làm cha mẹ, chúng ta mong con có thể sống dù một ngày cũng là thêm. Dùng hai mạng già của chúng ta để đổi lấy hai tháng sống thêm cho con, đó là xứng đáng."
Sau đó ông kéo tay Phó Dĩnh, cả hai cùng nhảy xuống.
"Đừng!"