Chương 6
13.
Tôi sắp phải làm theo kịch bản rồi.
Lợi dụng chức vụ của mình trong quá trình hợp tác với Lục thị, tôi chỉ định Lăng Lệ là người liên hệ với dự án của tôi.
Tôi cầm một bộ hồ sơ tìm đến Lăng Lệ và ném nó lên bàn làm việc.
"Cái này cô làm là cái quái gì thế, dữ liệu sai, cô mang về sửa lại, sửa xong sau ngày mốt mang tới khách sạn Hoa Viên"
【Ôi, theo kịch bản thì tôi phải bảo cô ấy mang đến ngày mai, nhưng tôi lại sợ cô ấy không thể thoát được những tên lưu manh mà tôi thuê như trong câu chuyện gốc.】
【Nếu đi vào ngày mốt thì cô ấy sẽ tránh được bọn lưu manh. Dù sao theo kịch bản, miễn là cuối cùng tôi tự gánh chịu hậu quả là được.】
Lăng Lệ dừng lại một chút, với tay lấy hồ sơ: "Tôi hiểu rồi, giám đốc Lê."
Tôi nhấn mạnh lại: "Nhớ kỹ thời gian, ngày mốt mang đến."
Lăng Lệ hít một hơi thật sâu: "Được, tôi nhớ rồi."
14.
Ngày hôm sau, tại khách sạn Hoa Viên.
Tôi đứng trước cửa khách sạn, tự động viên mình.
"Lê Thu Thu, chẳng qua chỉ là ngủ với người ta một đêm, không sao đâu. Nhìn này, cô trả tiền rồi mà, nó giống như đàn ông đi mua dâm vậy thôi, cứ coi như đi gọi trai vậy."
Tôi tự động viên mãi đến lúc những giọt nước mắt đang chực trào ra cuối cùng cũng rơi xuống.
Thật là khó chịu.
Trước kia khi đọc tiểu thuyết, tôi chỉ nghĩ rằng những nhân vật phản diện xấu xa đáng bị trừng phạt.
Nhưng khi thực sự bản thân trở thành nhân vật phản diện, thì không ai là muốn chấp nhận kết cục như vậy cả.
Tôi lau đi nước mắt trên khuôn mặt, như thể đang lao vào chiến trường, tôi bước vào khách sạn Hoa Viên với tâm thế sẵn sàng đối mặt với cái chết.
Trong cốt truyện gốc, nhân vật phản diện tìm đến vài tên du côn. Vì muốn theo sát cốt truyện, nên tôi vẫn liên lạc với những tên du côn đó.
Chỉ là...
"Việt Kỳ Trạch, sao anh lại ở đây?"
Tôi tưởng rằng mình đã mở cánh cửa địa ngục gặp phải quỷ dữ. Nhưng không có quỷ dữ, thay vào đó là một kẻ phản diện điển trai với bộ vest tinh tế.
Việt Kỳ Trạch nhìn tôi, đôi mắt hẹp dài của anh ấy nhếch lên: "Không phải em đã nói là muốn bắt anh về "nuôi" từ lâu rồi sao? Trước đây em còn nói muốn có một đêm xuân với anh cơ mà."
Tôi làm mặt nghiêm túc, kiên quyết không thừa nhận những lời này: "Tôi không nói những lời này".
Anh ta cười nói: 'Đúng, em thật sự không nói qua, nhưng em không phải luôn nói một đằng nghĩ một nẻo sao. Không nói, nhưng trong lòng đã nghĩ qua.'"
Dù trong lòng thực sự đã nghĩ qua, nhưng tôi không thể nào thừa nhận.
Nếu thừa nhận không phải là cho anh ta biết tôi thèm khát cơ thể anh ta sao, như vậy không phải sẽ lộ ra tôi là một sắc nữ sao.
(Tác giả để là lsp có nghĩa là 老色批/ háo sắc)
Tôi mặt lạnh như tiền: "Anh đừng nói lung tung, trong lòng tôi cũng không nghĩ như vậy, trong lòng tôi chỉ có Lục Thần ca ca".
【 Mặc dù tôi thực sự đã nghĩ như vậy nhưng chỉ cần tôi không thừa nhận bằng miệng, anh ta sẽ không có bằng chứng để chứng minh tôi tham muốn nhan sắc của anh ta.】
【Anh ta nói cái gì vậy! Đó không phải là suy nghĩ trong lòng tôi vừa rồi sao, anh ta làm sao mà nói ra hết như vậy được? Anh ta làm sao biết được, chẳng lẽ anh ta có thể đọc được tâm trí của tôi?】
Việt Kỳ Trạch nhìn tôi với ánh mắt sắc bén: "Đúng, anh có đọc tâm thuật, có thể biết được những gì em đang nghĩ."
Anh ta có đọc tâm thuật.
!!!
【Vậy những suy nghĩ tưởng tượngtrong lòng tôi trước đây, anh đều nghe thấy rồi.】
Việt Kỳ Trạch gật đầu: "Đúng, anh đều nghe thấy hết."
Ha ha, anh không phải gật đầu, mà là đang chứng kiến cảnh tôi muốn chết đi vì xấu hổ.
Anh ta tiến lại gần tôi, nâng khuôn mặt tôi lên: "Anh đã khiến Viên Vũ đi rồi, bây giờ cảnh tiếp theo sẽ do anh đồng hành cùng em, được không?"
Dù sao thì cũng là ngủ với người ta, theo kịch bản nếu không phải là nam chính, thì nữ phụ tình huống nào cũng chỉ có ăn quả đắng.
Nếu đã vậy, tại sao tôi không chọn một người mình thích để cùng trải qua cảnh tiếp theo của câu chuyện.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng khi nhìn thấy kẻ phản diện, tim tôi đập nhanh hơn, đôi khi lộ ra cảm xúc làm tôi đau tim, những điều này đều chứng minh rằng tôi thích Việt Kỳ Trạch.
"Được, cảnh tiếp theo này tôi sẽ cùng anh đi qua."
Tôi đứng lên đầu ngón chân, tiến sát đến gần khóe môi anh ta.
15.
Đột nhiên "bộp" một tiếng, cánh cửa không được đóng kỹ bị người ta đẩy mạnh vào.
"Đừng động, tôi đã gọi cảnh sát, họ sẽ đến ngay. Lê Thu Thu, cô đừng sợ, tôi đến cứu cô rồi."
Tiếng nói này rất quen tai, là giọng của Lăng Lệ.
Quả nhiên, ngay sau đó, bóng dáng cô ấy lao vào. Sau đó cô ấy thấy tôi và kẻ phản diện đang hôn nhau.
Lăng Lệ không biết Việt Kỳ Trạch, nhưng cô ấy thấy tôi và anh ta thân mật, nghĩ rằng tôi bị bắt nạt.
"Cút đi, anh thả Lê Thu Thu ra ngay."
Cô ấy vung cây gậy sắt trong tay mình, đánh về phía Việt Kỳ Trạch.
Anh ta sợ cây gậy làm tôi bị thương, không dám tránh, đành dùng lưng để hứng trọn cú đòn.
"Lăng Lý, đừng đánh nữa, anh ấy là bạn của tôi, không phải người xấu."
Tôi lập tức gọi Lăng Lệ dừng lại.
Lăng Lê dừng tay: "Hả? Anh ta không phải là giang hồ lưu manh sao?"
Tôi: "Ai nói anh ấy là giang hồ lưu manh?"
Cô ấy chỉ vào tôi: "Trước đây cô đã nói vậy."
Tôi nói: "Tôi nói với cô rằng Việt Kỳ Trạch là một tên lưu manh vô lại lúc nào thế?"
Cô ấy đáp: "...Cô đã nghĩ trong đầu hôm qua."
【Cô ấy cũng có khả năng đọc suy nghĩ? Có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi?】
Lăng Lệ do dự một lát, cuối cùng vẫn gật đầu: "Đúng, tôi có thể nghe thấy tiếng lòng của cô, và... theo những gì tôi quan sát, Lục Thần cũng có thể lén nghe được tiếng lòng của cô."
Tôi: "! "
Chuyện quái gì đây, tại sao lại có nhiều người có khả năng đọc suy nghĩ thế, và họ lại chỉ nhắm vào tiếng lòng của một mình tôi để nghe lén.
Tôi ngay lập tức gọi hệ thống: 【Chuyện này là sao vậy, tại sao cả nam chính, nữ chính và kẻ phản diện đều có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi? Ông trời ơi, ông làm sao thế, vừa bắt tôi đi theo kịch bản vừa cho người khác nghe lén tiếng lòng của tôi.】
Vấn đề là, điều này khiến tôi không còn một chút riêng tư nào.
Tiếp theo, phần kịch bản mà tôi phải gánh thì không cần phải trải qua nữa, bởi vì nữ chính đã đến cứu nữ phụ.
Do nguyên nhân là nhân vật chính làm hỏng kịch bản, nên tôi sẽ không bị trừng phạt.
Nhưng bây giờ, tôi cũng mất cơ hội có 1 đêm xuân nồng cháy với Việt Kỳ Trạch rồi.
16.
Kể từ ngày biết mình bị nhóm nhân vật chính nghe được tiếng lòng tôi đã buồn phiền suốt hai tháng qua.
Việt Kỳ Trạch vuốt nhẹ lông mày đang nhíu chặt của tôi: "Gần đây tôi thấy em luôn nhíu mày, có phải em đang lo lắng về cốt truyện không?"
Tôi: "Có chút phiền, tên Lục Thần này làm sao vậy, tôi không đủ kịch tính sao? Tại sao anh ta không hủy hôn? Hơn nữa, anh ta không hủy hôn, mỗi lần tôi ra ngoài gặp anh, tôi đều có cảm giác như đang đi ngoại tình."
Vì kỹ năng đọc suy nghĩ quái đản kia, cốt truyện đã bị lệch hẳn khỏi quỹ đạo. Tôi cố gắng kéo nó trở lại nhưng không thành.
Đám cưới mà nam chính phải hủy cũng không hủy.
Việt Kỳ Trạch xoa xoa đầu tôi: "Đừng lo, anh ta sẽ sớm hủy hôn thôi."
Trong lòng anh nghĩ: Tôi đã nói trước rồi, tôi sẽ giúp em đá Lục Thần đi mà.
Tôi sắp phải làm theo kịch bản rồi.
Lợi dụng chức vụ của mình trong quá trình hợp tác với Lục thị, tôi chỉ định Lăng Lệ là người liên hệ với dự án của tôi.
Tôi cầm một bộ hồ sơ tìm đến Lăng Lệ và ném nó lên bàn làm việc.
"Cái này cô làm là cái quái gì thế, dữ liệu sai, cô mang về sửa lại, sửa xong sau ngày mốt mang tới khách sạn Hoa Viên"
【Ôi, theo kịch bản thì tôi phải bảo cô ấy mang đến ngày mai, nhưng tôi lại sợ cô ấy không thể thoát được những tên lưu manh mà tôi thuê như trong câu chuyện gốc.】
【Nếu đi vào ngày mốt thì cô ấy sẽ tránh được bọn lưu manh. Dù sao theo kịch bản, miễn là cuối cùng tôi tự gánh chịu hậu quả là được.】
Lăng Lệ dừng lại một chút, với tay lấy hồ sơ: "Tôi hiểu rồi, giám đốc Lê."
Tôi nhấn mạnh lại: "Nhớ kỹ thời gian, ngày mốt mang đến."
Lăng Lệ hít một hơi thật sâu: "Được, tôi nhớ rồi."
14.
Ngày hôm sau, tại khách sạn Hoa Viên.
Tôi đứng trước cửa khách sạn, tự động viên mình.
"Lê Thu Thu, chẳng qua chỉ là ngủ với người ta một đêm, không sao đâu. Nhìn này, cô trả tiền rồi mà, nó giống như đàn ông đi mua dâm vậy thôi, cứ coi như đi gọi trai vậy."
Tôi tự động viên mãi đến lúc những giọt nước mắt đang chực trào ra cuối cùng cũng rơi xuống.
Thật là khó chịu.
Trước kia khi đọc tiểu thuyết, tôi chỉ nghĩ rằng những nhân vật phản diện xấu xa đáng bị trừng phạt.
Nhưng khi thực sự bản thân trở thành nhân vật phản diện, thì không ai là muốn chấp nhận kết cục như vậy cả.
Tôi lau đi nước mắt trên khuôn mặt, như thể đang lao vào chiến trường, tôi bước vào khách sạn Hoa Viên với tâm thế sẵn sàng đối mặt với cái chết.
Trong cốt truyện gốc, nhân vật phản diện tìm đến vài tên du côn. Vì muốn theo sát cốt truyện, nên tôi vẫn liên lạc với những tên du côn đó.
Chỉ là...
"Việt Kỳ Trạch, sao anh lại ở đây?"
Tôi tưởng rằng mình đã mở cánh cửa địa ngục gặp phải quỷ dữ. Nhưng không có quỷ dữ, thay vào đó là một kẻ phản diện điển trai với bộ vest tinh tế.
Việt Kỳ Trạch nhìn tôi, đôi mắt hẹp dài của anh ấy nhếch lên: "Không phải em đã nói là muốn bắt anh về "nuôi" từ lâu rồi sao? Trước đây em còn nói muốn có một đêm xuân với anh cơ mà."
Tôi làm mặt nghiêm túc, kiên quyết không thừa nhận những lời này: "Tôi không nói những lời này".
Anh ta cười nói: 'Đúng, em thật sự không nói qua, nhưng em không phải luôn nói một đằng nghĩ một nẻo sao. Không nói, nhưng trong lòng đã nghĩ qua.'"
Dù trong lòng thực sự đã nghĩ qua, nhưng tôi không thể nào thừa nhận.
Nếu thừa nhận không phải là cho anh ta biết tôi thèm khát cơ thể anh ta sao, như vậy không phải sẽ lộ ra tôi là một sắc nữ sao.
(Tác giả để là lsp có nghĩa là 老色批/ háo sắc)
Tôi mặt lạnh như tiền: "Anh đừng nói lung tung, trong lòng tôi cũng không nghĩ như vậy, trong lòng tôi chỉ có Lục Thần ca ca".
【 Mặc dù tôi thực sự đã nghĩ như vậy nhưng chỉ cần tôi không thừa nhận bằng miệng, anh ta sẽ không có bằng chứng để chứng minh tôi tham muốn nhan sắc của anh ta.】
【Anh ta nói cái gì vậy! Đó không phải là suy nghĩ trong lòng tôi vừa rồi sao, anh ta làm sao mà nói ra hết như vậy được? Anh ta làm sao biết được, chẳng lẽ anh ta có thể đọc được tâm trí của tôi?】
Việt Kỳ Trạch nhìn tôi với ánh mắt sắc bén: "Đúng, anh có đọc tâm thuật, có thể biết được những gì em đang nghĩ."
Anh ta có đọc tâm thuật.
!!!
【Vậy những suy nghĩ tưởng tượngtrong lòng tôi trước đây, anh đều nghe thấy rồi.】
Việt Kỳ Trạch gật đầu: "Đúng, anh đều nghe thấy hết."
Ha ha, anh không phải gật đầu, mà là đang chứng kiến cảnh tôi muốn chết đi vì xấu hổ.
Anh ta tiến lại gần tôi, nâng khuôn mặt tôi lên: "Anh đã khiến Viên Vũ đi rồi, bây giờ cảnh tiếp theo sẽ do anh đồng hành cùng em, được không?"
Dù sao thì cũng là ngủ với người ta, theo kịch bản nếu không phải là nam chính, thì nữ phụ tình huống nào cũng chỉ có ăn quả đắng.
Nếu đã vậy, tại sao tôi không chọn một người mình thích để cùng trải qua cảnh tiếp theo của câu chuyện.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng khi nhìn thấy kẻ phản diện, tim tôi đập nhanh hơn, đôi khi lộ ra cảm xúc làm tôi đau tim, những điều này đều chứng minh rằng tôi thích Việt Kỳ Trạch.
"Được, cảnh tiếp theo này tôi sẽ cùng anh đi qua."
Tôi đứng lên đầu ngón chân, tiến sát đến gần khóe môi anh ta.
15.
Đột nhiên "bộp" một tiếng, cánh cửa không được đóng kỹ bị người ta đẩy mạnh vào.
"Đừng động, tôi đã gọi cảnh sát, họ sẽ đến ngay. Lê Thu Thu, cô đừng sợ, tôi đến cứu cô rồi."
Tiếng nói này rất quen tai, là giọng của Lăng Lệ.
Quả nhiên, ngay sau đó, bóng dáng cô ấy lao vào. Sau đó cô ấy thấy tôi và kẻ phản diện đang hôn nhau.
Lăng Lệ không biết Việt Kỳ Trạch, nhưng cô ấy thấy tôi và anh ta thân mật, nghĩ rằng tôi bị bắt nạt.
"Cút đi, anh thả Lê Thu Thu ra ngay."
Cô ấy vung cây gậy sắt trong tay mình, đánh về phía Việt Kỳ Trạch.
Anh ta sợ cây gậy làm tôi bị thương, không dám tránh, đành dùng lưng để hứng trọn cú đòn.
"Lăng Lý, đừng đánh nữa, anh ấy là bạn của tôi, không phải người xấu."
Tôi lập tức gọi Lăng Lệ dừng lại.
Lăng Lê dừng tay: "Hả? Anh ta không phải là giang hồ lưu manh sao?"
Tôi: "Ai nói anh ấy là giang hồ lưu manh?"
Cô ấy chỉ vào tôi: "Trước đây cô đã nói vậy."
Tôi nói: "Tôi nói với cô rằng Việt Kỳ Trạch là một tên lưu manh vô lại lúc nào thế?"
Cô ấy đáp: "...Cô đã nghĩ trong đầu hôm qua."
【Cô ấy cũng có khả năng đọc suy nghĩ? Có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi?】
Lăng Lệ do dự một lát, cuối cùng vẫn gật đầu: "Đúng, tôi có thể nghe thấy tiếng lòng của cô, và... theo những gì tôi quan sát, Lục Thần cũng có thể lén nghe được tiếng lòng của cô."
Tôi: "! "
Chuyện quái gì đây, tại sao lại có nhiều người có khả năng đọc suy nghĩ thế, và họ lại chỉ nhắm vào tiếng lòng của một mình tôi để nghe lén.
Tôi ngay lập tức gọi hệ thống: 【Chuyện này là sao vậy, tại sao cả nam chính, nữ chính và kẻ phản diện đều có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi? Ông trời ơi, ông làm sao thế, vừa bắt tôi đi theo kịch bản vừa cho người khác nghe lén tiếng lòng của tôi.】
Vấn đề là, điều này khiến tôi không còn một chút riêng tư nào.
Tiếp theo, phần kịch bản mà tôi phải gánh thì không cần phải trải qua nữa, bởi vì nữ chính đã đến cứu nữ phụ.
Do nguyên nhân là nhân vật chính làm hỏng kịch bản, nên tôi sẽ không bị trừng phạt.
Nhưng bây giờ, tôi cũng mất cơ hội có 1 đêm xuân nồng cháy với Việt Kỳ Trạch rồi.
16.
Kể từ ngày biết mình bị nhóm nhân vật chính nghe được tiếng lòng tôi đã buồn phiền suốt hai tháng qua.
Việt Kỳ Trạch vuốt nhẹ lông mày đang nhíu chặt của tôi: "Gần đây tôi thấy em luôn nhíu mày, có phải em đang lo lắng về cốt truyện không?"
Tôi: "Có chút phiền, tên Lục Thần này làm sao vậy, tôi không đủ kịch tính sao? Tại sao anh ta không hủy hôn? Hơn nữa, anh ta không hủy hôn, mỗi lần tôi ra ngoài gặp anh, tôi đều có cảm giác như đang đi ngoại tình."
Vì kỹ năng đọc suy nghĩ quái đản kia, cốt truyện đã bị lệch hẳn khỏi quỹ đạo. Tôi cố gắng kéo nó trở lại nhưng không thành.
Đám cưới mà nam chính phải hủy cũng không hủy.
Việt Kỳ Trạch xoa xoa đầu tôi: "Đừng lo, anh ta sẽ sớm hủy hôn thôi."
Trong lòng anh nghĩ: Tôi đã nói trước rồi, tôi sẽ giúp em đá Lục Thần đi mà.