Chương 19: Bóc lựu
Edit+beta: LQNN203
Tạ Bạc và Lâm Dĩ Vi đứng trước một khách sạn tên là "Khách sạn Hữu Khách".
Sau khi Tạ Bạc đi loanh quanh nhiều nơi và so sánh nhiều khách sạn, đây là khách sạn duy nhất trông trang trọng hơn một chút.
Trước đó có một khách sạn nhỏ, nam sinh đang chơi game ở quầy lễ tân liếc nhìn Lâm Dĩ Vi, thuận miệng hỏi một câu "Không phải gái bán hoa chứ", bị Tạ Bạc đẩy ngã xuống đất, tát vào miệng mấy cái, mặt đầy tức giận: "Nói ai là gái bán hoa, hả? Nói lại xem."
Lâm Dĩ Vi kéo anh ra khỏi khách sạn, trước khi đối phương báo cảnh sát...
Trên đường đi sắc mặt anh trông rất khó coi, có vẻ đặc biệt nhạy cảm với từ đó.
Lâm Dĩ Vi nhớ Hứa Thiến Hi đã nói, mẹ của Tạ Bạc từng làm gái ở khu đèn đỏ.
Từ này, là một vùng cấm đối với anh.
Vì vậy, anh không phải là không có điều cấm kỵ nào, cũng có mảnh đất nhạy cảm của riêng mình.
Lúc nhận phòng, Lâm Dĩ Vi đưa chứng minh thư, đặc biệt nhắc nhở cô muốn hai phòng.
Tạ Bạc mỉm cười, không phản đối chuyện này, cầm thẻ phòng đi lên lầu.
Hiện tại trong khách sạn gần như không có khách, hai phòng gần nhau, Lâm Dĩ Vi vừa vào phòng đã đóng cửa lại, Tạ Bạc rõ ràng nghe thấy tiếng ổ khóa kêu "cạch cạch".
Đề phòng anh như đề phòng trộm ấy.
Căn phòng tương đối sạch sẽ và ngăn nắp, sau khi Lâm Dĩ Vi vào phòng, cô lập tức kiểm tra ổ cắm điện trong phòng, xác nhận không có camera mini mới thở phào nhẹ nhõm.
Trước đây cô đã bị chụp lén, không phải ở khách sạn mà là trong phòng thử đồ.
Lâm Gia rất tức giận, cố gắng hết sức để tranh luận với chủ cửa hàng, thậm chí còn gọi cảnh sát, cuối cùng vẫn không giải quyết được gì, khách hàng ra vào nhiều đến mức căn bản không thể truy ra nguồn gốc của chiếc camera mini.
Một cô gái tầng lớp áp chót như cô chỉ có thể cẩn thận và bảo vệ bản thân hơn.
Một lúc sau, có tiếng gõ cửa.
"Ai đấy?"
"Còn có thể là ai?" Giọng nói từ tính trầm thấp của Tạ Bạc vang lên.
"Chuyện gì vậy?"
"Cùng nhau ra ngoài mua chút đồ.". Tì? truуệ? haу tại ~ T R?MTR??Ệ?﹒v? ~
Lâm Dĩ Vi mở cửa, nhìn người đàn ông cao hơn cô rất nhiều trước mặt: "Mua gì vậy?"
"Ga trải giường, còn có dầu gội đầu."
"Không phải đều có rồi sao?"
"Tôi không dùng những gì người khác đã dùng."
Được rồi, anh là một người đàn ông rất chú trọng.
Lâm Dĩ Vi và Tạ Bạc bước ra khỏi khách sạn và đi đến con đường sầm uất của thị trấn.
Lúc này mới mười giờ tối, trong khu trung tâm vẫn còn có rất nhiều người đi bộ, cửa hàng chưa đóng cửa, đèn đuốc sáng trưng.
Tạ Bạc phải mua tất cả mọi thứ, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, chăn ga, dầu gội, sữa tắm... Mọi thứ anh cần dùng đều phải được thay mới.
Lâm Dĩ Vi cũng nhân cơ hội này mua cho mình rất nhiều đồ dùng sinh hoạt, cũng mua chăn bông và ga trải giường, nhưng... cô là mua cỡ của chiếc giường đơn ở trường.
Giường của cô chỉ có một bộ ga trải giường, cũng không có ga trải giường để thay nên thừa dịp Tạ Bạc bỏ tiền chiêu đãi, cô đều mua hết.
Thậm chí cô còn mua rất nhiều băng vệ sinh.
Tạ Bạc thấy cô đang ra sức chiếm tiện nghi, cũng không nói gì, sợ nói toạc ra cô gái nhỏ sẽ xấu hổ không mua nữa.
Lòng tự trọng cực kỳ mạnh mẽ, còn đặc biệt dễ nổi giận.
Cô sống trong hoàn cảnh khó khăn đến ngay cả quần áo tử tế cũng không có, nếu không phải điều kiện ở thị trấn nhỏ có hạn, Tạ Bạc thật sự sẽ dẫn cô đi dạo cửa hàng quần áo nữ nổi tiếng, cho cô thay đổi diện mạo của mình.
...
Trong cửa hàng tiện lợi, Lâm Dĩ Vi nhìn thấy khi Tạ Bạc tính tiền liền thuận tay lấy ra một hộp bao cao su.
Cô gái nhỏ nhanh tay nhanh mắt chộp lấy chiếc hộp, đặt lại lên kệ, trừng mắt nhìn anh: "Không được."
Tạ Bạc cười nham nhở: "Không muốn tôi đeo?"
"Anh nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện đó."
Tạ Bạc không ép buộc, cầm bao thuốc lá, quét mã QR thanh toán.
Lâm Dĩ Vi nhận được cuộc gọi từ Diệp An Ninh, hỏi cô và Tạ Bạc đã đi đâu.
"Tôi cảm thấy có chút không khỏe cho nên về trước." Lâm Dĩ Vi thấp giọng nói: "Tạ Bạc đưa tôi về."
"Như vậy à, cậu ổn chứ?"
"Không sao, cậu đừng lo lắng."
"Mình còn nói sẽ đợi các cậu ở vạch đích, vậy mình bảo Lê Độ đưa mình về luôn. Hôm nay cậu chơi thế nào, có vui không?"
"Vui lắm, An An, cảm ơn cậu đã đưa tôi đi chơi."
"Không có gì, lần sau chúng ta lại hẹn nhau nhé."
Lâm Dĩ Vi cúp điện thoại, cô biết Diệp An Ninh không phải là một cô gái ngu ngốc như Trì Tây Ngữ.
Quả nhiên, cô ấy lập tức gọi điện lại cho Tạ Bạc, hỏi anh xác nhận: "Tạ Bạc, anh về rồi à?"
Tạ Bạc nghe điện thoại, hơi ngước mắt lên.
Lâm Dĩ Vi nhìn ra ý đồ xấu trong mắt anh, nắm lấy góc áo anh, bảo anh đừng nói bừa.
Tạ Bạc ôm lấy eo cô gái, đẩy cô dựa vào kệ hàng rồi cúi người hôn cô.
Lâm Dĩ Vi né tránh đôi môi sắc bén của anh.
"Ừm, em về đi, không cần lo lắng cho chúng tôi." Anh lạnh lùng nói với Diệp An Ninh trong điện thoại: "Xe hỏng rồi, chúng tôi ở lại thị trấn Lộc Cảng một đêm, ngày mai sẽ trở về."
"Đúng vậy, tôi và người bạn thân của em - Lâm Dĩ Vi."
Anh cố tình nhấn mạnh phát âm của ba chữ "người bạn thân", chơi xấu nhìn Lâm Dĩ Vi.
Lâm Dĩ Vi túm lấy góc áo của anh, xương ngón tay trắng bệch, hung hăng trừng mắt nhìn anh.
Anh chính là cố ý... khiến cô và Diệp An Ninh cạch mặt nhau.
Quả nhiên, sau khi Diệp An Ninh cúp điện thoại, cô ấy liền gửi cho Lâm Dĩ Vi một tin nhắn chất vấn nghiêm khắc: "Cậu và anh ấy ở cùng nhau thì ở cùng nhau, vì sao lại muốn gạt mình?"
"..."
Lâm Dĩ Vi đẩy Tạ Bạc ra, giận dữ bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
Tạ Bạc đuổi kịp, nắm lấy cổ tay cô.
"Tránh ra!" Cô vùng vẫy mạnh mẽ, "Đồ khốn!"
"Giận à?" Anh nói với giọng điệu lười biếng, "Không phải chứ Dĩ Dĩ, em là người của Trì Tây Ngữ, sẽ không thực sự coi Diệp An Ninh là bạn chứ?"
Lâm Dĩ Vi biết sớm muộn gì mình cũng sẽ phản bội Diệp An Ninh.
Nhưng... cô ấy thực sự rất tốt với Lâm Dĩ Vi.
Lâm Dĩ Vi chưa bao giờ muốn phụ lòng người tốt với mình, nên đã nói dối cô ấy, không muốn làm cô ấy buồn.
Nhưng nghĩ kỹ lại, cô đồng ý làm những gì Trì Tây Ngữ nói... Dù thế nào đi chăng nữa, điều đó cũng sẽ khiến cô ấy tổn thương.
Cô thực sự rất mâu thuẫn, tất cả những chuyện này chỉ có thể trách Tạ Bạc, cô trừng đôi mắt đỏ hoe nhìn anh: "Anh thật sự rất đáng ghét."
Nói xong, cô vội vàng cúi đầu soạn tin nhắn xin lỗi Diệp An Ninh.
Tạ Bạc cười lạnh, ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói: "Dĩ Dĩ, nhìn em xem, muốn làm gái hư nhưng lại chưa đủ hư, nếu tôi là em... Tôi sẽ không có loại cảm giác tội lỗi này. Một khi cảm thấy tội lỗi, em sẽ không thể làm gì được."
Hơi thở nóng ẩm phả vào tai cô, khiến tai cô nhột nhột.
Đúng vậy, nếu cô chọn Trì Tây Ngữ, số phận cô sẽ phải quyết liệt với Diệp An Ninh.
Mâu thuẫn rối ren như vậy, không thể thành công làm gì được, không thể quyến rũ Tạ Bạc, cũng không thể cứu được anh trai.
Lâm Dĩ Vi túm lấy cổ áo Tạ Bạc, kiễng chân hôn lên môi anh.
Đầu óc Tạ Bạc trống rỗng vài giây, sau đó anh mới phản ứng, ra sức ôm lấy gáy cô, Lâm Dĩ Vi đột nhiên dùng sức, cắn môi anh.
Vị tanh và mặn đọng lại trên đầu lưỡi rồi lan tỏa.
Lâm Dĩ Vi đẩy anh ra.
Tạ Bạc liếm một vệt máu đỏ trên khóe môi, cười nói: "Em xem, quyến rũ tôi sao dễ dàng thế."
Lâm Dĩ Vi bướng bỉnh nhìn anh: "Tạ Bạc, làm tổn thương người khác thật sự khiến anh vui vẻ sao?"
Câu nói này khiến nụ cười của Tạ Bạc nhạt đi một chút.
"Đừng có mẹ nó quy chụp cho tôi." Anh nhếch khóe môi lạnh lùng, "Cầu mà không có được nên mới đau khổ, các cô ấy muốn có tôi, đâu phải việc liên quan đến tôi, tôi mẹ nó không phải con vịt, cảm xúc của ai tôi cũng phải quan tâm?"
"Anh chính là dựa vào người khác thích anh, muốn làm gì thì làm, chà đạp lên sự chân thành của người khác."
Đột nhiên, Tạ Bạc túm tóc cô và kéo cô lại, buộc Lâm Dĩ Vi phải ngẩng mặt lên đối mặt với anh.
"Không phải em đang ỷ lại vào việc ông đây thích em sao."
Thanh âm Tạ Bạc trở nên âm trầm lạnh lùng: "Dĩ Dĩ, em không phát hiện sao, chúng ta là loại người giống nhau, ít nhất, tôi dám thừa nhận. Còn em, vì mục đích riêng của mình, một bên làm những việc khiến người khác tổn thương, một bên phán xét đạo đức, còn muốn tôi chia sẻ cảm giác tội lỗi thay em. Bộ dạng này của em, thật dối trá đến cùng cực."
Mắt Lâm Dĩ Vi đỏ hoe.
Tạ Bạc có thể nhìn thấu bản chất thật của cô, cô là loại người như thế, một kẻ đáng sợ.
Nhưng cô có thể làm gì? Nếu được lựa chọn, ai lại không muốn trở thành một cô gái đơn thuần trong sáng.
Khóe mắt đỏ thẫm, vẻ bướng bỉnh trong mắt cô... cuối cùng cũng khiến Tạ Bạc mềm lòng.
Anh buông cô ra, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối bù của cô: "Được rồi, không khóc, là tôi nói nặng lời, được rồi, tôi có lỗi."
Hiển nhiên, Lâm Dĩ Vi ăn mềm không ăn cứng----
"Có lỗi phải nói xin lỗi."
"Xin lỗi, cục cưng."
"Tôi không phải cục cưng của anh."
"Xin lỗi, lợn."
Lâm Dĩ Vi xoay người định rời đi, nhưng Tạ Bạc lại kéo cô lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay cô: "Có muốn nghe lời khuyên của tôi không, đừng mẹ nó cảm thấy áy náy, làm gái hư triệt để luôn có gì không tốt. Dù em trông như thế nào, tôi đều ok."
Lâm Dĩ Vi bướng bỉnh lau nước mắt bằng tay áo sơ mi.
Dọc đường đi không để ý đến Tạ Bạc, nhưng cô không hề mất bình tĩnh mà đi loanh quanh, vẫn đi theo anh suốt đường đi.
Cô nghe lời anh, không còn cảm thấy áy náy nữa.
Cô cần phải để mắt tới mục tiêu của mình.
Đi ngang qua một cửa hàng đồ lót, Tạ Bạc bước vào, cầm lấy một chiếc quần lót ren màu đen, quay lại mỉm cười hỏi cô: "Mua đồ lót không cục cưng? Hôm nay em không thay à?"
"..."
Lâm Dĩ Vi mắng anh "lưu manh".
Tạ Bạc đích thân xách chiếc quần lót ren đen trong suốt đi đến quầy lễ tân tính tiền, Lâm Dĩ Vi đành phải đuổi theo: "Tôi không muốn mặc cái này!"
"Tôi cảm thấy cũng không tệ lắm."
"Tôi muốn mặc đồ cotton nguyên chất." Cô tức giận nói rồi quay lại kệ chọn một bộ đồ lót liền mạch màu trắng cotton nguyên chất.
Dù vậy, Tạ Bạc vẫn mua chung với chiếc quần ren đen.
Thẩm mỹ của đàn ông luôn thô bạo trực tiếp.
Anh chỉ muốn nhìn thấy Lâm Dĩ Vi mặc cái đó.
Trở lại khách sạn ở tầng dưới, có một người bán hàng đang bày quầy bán trái cây, Lâm Dĩ Vi đã hoàn toàn bình tĩnh lại, nói với anh: "Tạ Bạc, tôi muốn ăn lựu, mua cho tôi."
Tạ Bạc cười nói: "Còn muốn ăn gì nữa, tôi mua luôn cho em."
"Còn muốn ăn tôm hùm Boston, tôi thấy ở các tiệm thủy sản, to dữ lắm, nhưng tôi chưa bao giờ ăn."
"Vậy chỉ có thể trở về mời em thôi."
Sau khi trở về phòng, Tạ Bạc nhìn Lâm Dĩ Vi bóc vỏ quả lựu, đãi từng hạt lựu vào đĩa bằng đầu ngón tay dài và cân đối.
Bàn tay của cô rất đẹp, nhưng có những vết chai giữa các đầu ngón tay, do nhiều năm cầm cọ vẽ hoặc do làm công việc nặng nhọc.
Tạ Bạc đi tới, nhân lúc cô chưa chuẩn bị, liền cầm đĩa lên, một ngụm nuốt hết hạt lựu.
Lâm Dĩ Vi:......
Cô tức giận đá anh một cái, "Muốn ăn thì tự mình bóc đi!"
Tạ Bạc nhai lung tung, nhổ hạt ra, ngược lại nói: "Tôi ghét ăn lựu, phiền phức."
"Vậy anh còn ăn!"
"Nếu có người bóc thì là chuyện khác."
Lâm Dĩ Vi dùng dao cắt một quả lựu khác: "Chỉ cần anh nói một câu, sẽ có rất nhiều người chạy tới bóc lựu cho anh."
Tạ Bạc tàn nhẫn cười: "Nếu có người bóc, cũng phải xem gia có chịu lộ mặt ăn hay không."
"Tạ Bạc, anh thật sự là một tên khốn."
"Tôi thừa nhận, không dối trá lại mạnh miệng như ai kia."
Lâm Dĩ Vi cho mấy hạt lựu vào miệng: "Lựu là một loại trái cây rất kỳ lạ, vỏ đắng hạt ngọt. Khi còn nhỏ, tôi đã nghĩ cuộc đời là như vậy, sau khi đắng cay, chỉ còn lại vị ngọt, nên tôi không sợ chịu khổ chút nào."
"Còn nhỏ đã bắt đầu suy nghĩ cuộc đời."
"Kết quả là tôi sai rồi." Lâm Dĩ Vi nheo mắt lại, ăn một hạt lựu khác, "Sau đắng cay vẫn là đắng cay. Đây căn bản chỉ là lời nói dối."
"Nhưng em vẫn thích ăn."
"Ừm, anh trai tôi sẽ bóc lựu cho tôi, nên tôi vẫn luôn thích ăn."
"Em có anh trai?"
Lâm Dĩ Vi tức khắc cảnh giác, vội vàng đổi chủ đề: "Đã muộn rồi, anh nên về đi."
"Gấp cái gì."
Tạ Bạc ngồi bên cạnh cô, nhặt nửa quả lựu còn lại lên và cùng cô bóc vỏ.
Móng tay của anh tách dọc theo đường thịt quả, Lâm Dĩ Vi cảm thấy sẽ cấn vào thịt nếu vào thêm một tấc nữa.
Sạch sẽ, thật xinh đẹp.
Tạ Bạc chưa bao giờ làm những việc này, nước lựu bắn tung tóe khắp nơi, Lâm Dĩ Vi lau mặt, tức giận nói: "Anh thật ngốc, bắn đầy mặt tôi rồi!"
Tạ Bạc nhếch khoé miệng: "Còn nói... Đêm đó không biết là ai, bắn vào mặt tôi."
*****
Editor: Quá trời hai cái mỏ hỗn?
Tạ Bạc và Lâm Dĩ Vi đứng trước một khách sạn tên là "Khách sạn Hữu Khách".
Sau khi Tạ Bạc đi loanh quanh nhiều nơi và so sánh nhiều khách sạn, đây là khách sạn duy nhất trông trang trọng hơn một chút.
Trước đó có một khách sạn nhỏ, nam sinh đang chơi game ở quầy lễ tân liếc nhìn Lâm Dĩ Vi, thuận miệng hỏi một câu "Không phải gái bán hoa chứ", bị Tạ Bạc đẩy ngã xuống đất, tát vào miệng mấy cái, mặt đầy tức giận: "Nói ai là gái bán hoa, hả? Nói lại xem."
Lâm Dĩ Vi kéo anh ra khỏi khách sạn, trước khi đối phương báo cảnh sát...
Trên đường đi sắc mặt anh trông rất khó coi, có vẻ đặc biệt nhạy cảm với từ đó.
Lâm Dĩ Vi nhớ Hứa Thiến Hi đã nói, mẹ của Tạ Bạc từng làm gái ở khu đèn đỏ.
Từ này, là một vùng cấm đối với anh.
Vì vậy, anh không phải là không có điều cấm kỵ nào, cũng có mảnh đất nhạy cảm của riêng mình.
Lúc nhận phòng, Lâm Dĩ Vi đưa chứng minh thư, đặc biệt nhắc nhở cô muốn hai phòng.
Tạ Bạc mỉm cười, không phản đối chuyện này, cầm thẻ phòng đi lên lầu.
Hiện tại trong khách sạn gần như không có khách, hai phòng gần nhau, Lâm Dĩ Vi vừa vào phòng đã đóng cửa lại, Tạ Bạc rõ ràng nghe thấy tiếng ổ khóa kêu "cạch cạch".
Đề phòng anh như đề phòng trộm ấy.
Căn phòng tương đối sạch sẽ và ngăn nắp, sau khi Lâm Dĩ Vi vào phòng, cô lập tức kiểm tra ổ cắm điện trong phòng, xác nhận không có camera mini mới thở phào nhẹ nhõm.
Trước đây cô đã bị chụp lén, không phải ở khách sạn mà là trong phòng thử đồ.
Lâm Gia rất tức giận, cố gắng hết sức để tranh luận với chủ cửa hàng, thậm chí còn gọi cảnh sát, cuối cùng vẫn không giải quyết được gì, khách hàng ra vào nhiều đến mức căn bản không thể truy ra nguồn gốc của chiếc camera mini.
Một cô gái tầng lớp áp chót như cô chỉ có thể cẩn thận và bảo vệ bản thân hơn.
Một lúc sau, có tiếng gõ cửa.
"Ai đấy?"
"Còn có thể là ai?" Giọng nói từ tính trầm thấp của Tạ Bạc vang lên.
"Chuyện gì vậy?"
"Cùng nhau ra ngoài mua chút đồ.". Tì? truуệ? haу tại ~ T R?MTR??Ệ?﹒v? ~
Lâm Dĩ Vi mở cửa, nhìn người đàn ông cao hơn cô rất nhiều trước mặt: "Mua gì vậy?"
"Ga trải giường, còn có dầu gội đầu."
"Không phải đều có rồi sao?"
"Tôi không dùng những gì người khác đã dùng."
Được rồi, anh là một người đàn ông rất chú trọng.
Lâm Dĩ Vi và Tạ Bạc bước ra khỏi khách sạn và đi đến con đường sầm uất của thị trấn.
Lúc này mới mười giờ tối, trong khu trung tâm vẫn còn có rất nhiều người đi bộ, cửa hàng chưa đóng cửa, đèn đuốc sáng trưng.
Tạ Bạc phải mua tất cả mọi thứ, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, chăn ga, dầu gội, sữa tắm... Mọi thứ anh cần dùng đều phải được thay mới.
Lâm Dĩ Vi cũng nhân cơ hội này mua cho mình rất nhiều đồ dùng sinh hoạt, cũng mua chăn bông và ga trải giường, nhưng... cô là mua cỡ của chiếc giường đơn ở trường.
Giường của cô chỉ có một bộ ga trải giường, cũng không có ga trải giường để thay nên thừa dịp Tạ Bạc bỏ tiền chiêu đãi, cô đều mua hết.
Thậm chí cô còn mua rất nhiều băng vệ sinh.
Tạ Bạc thấy cô đang ra sức chiếm tiện nghi, cũng không nói gì, sợ nói toạc ra cô gái nhỏ sẽ xấu hổ không mua nữa.
Lòng tự trọng cực kỳ mạnh mẽ, còn đặc biệt dễ nổi giận.
Cô sống trong hoàn cảnh khó khăn đến ngay cả quần áo tử tế cũng không có, nếu không phải điều kiện ở thị trấn nhỏ có hạn, Tạ Bạc thật sự sẽ dẫn cô đi dạo cửa hàng quần áo nữ nổi tiếng, cho cô thay đổi diện mạo của mình.
...
Trong cửa hàng tiện lợi, Lâm Dĩ Vi nhìn thấy khi Tạ Bạc tính tiền liền thuận tay lấy ra một hộp bao cao su.
Cô gái nhỏ nhanh tay nhanh mắt chộp lấy chiếc hộp, đặt lại lên kệ, trừng mắt nhìn anh: "Không được."
Tạ Bạc cười nham nhở: "Không muốn tôi đeo?"
"Anh nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện đó."
Tạ Bạc không ép buộc, cầm bao thuốc lá, quét mã QR thanh toán.
Lâm Dĩ Vi nhận được cuộc gọi từ Diệp An Ninh, hỏi cô và Tạ Bạc đã đi đâu.
"Tôi cảm thấy có chút không khỏe cho nên về trước." Lâm Dĩ Vi thấp giọng nói: "Tạ Bạc đưa tôi về."
"Như vậy à, cậu ổn chứ?"
"Không sao, cậu đừng lo lắng."
"Mình còn nói sẽ đợi các cậu ở vạch đích, vậy mình bảo Lê Độ đưa mình về luôn. Hôm nay cậu chơi thế nào, có vui không?"
"Vui lắm, An An, cảm ơn cậu đã đưa tôi đi chơi."
"Không có gì, lần sau chúng ta lại hẹn nhau nhé."
Lâm Dĩ Vi cúp điện thoại, cô biết Diệp An Ninh không phải là một cô gái ngu ngốc như Trì Tây Ngữ.
Quả nhiên, cô ấy lập tức gọi điện lại cho Tạ Bạc, hỏi anh xác nhận: "Tạ Bạc, anh về rồi à?"
Tạ Bạc nghe điện thoại, hơi ngước mắt lên.
Lâm Dĩ Vi nhìn ra ý đồ xấu trong mắt anh, nắm lấy góc áo anh, bảo anh đừng nói bừa.
Tạ Bạc ôm lấy eo cô gái, đẩy cô dựa vào kệ hàng rồi cúi người hôn cô.
Lâm Dĩ Vi né tránh đôi môi sắc bén của anh.
"Ừm, em về đi, không cần lo lắng cho chúng tôi." Anh lạnh lùng nói với Diệp An Ninh trong điện thoại: "Xe hỏng rồi, chúng tôi ở lại thị trấn Lộc Cảng một đêm, ngày mai sẽ trở về."
"Đúng vậy, tôi và người bạn thân của em - Lâm Dĩ Vi."
Anh cố tình nhấn mạnh phát âm của ba chữ "người bạn thân", chơi xấu nhìn Lâm Dĩ Vi.
Lâm Dĩ Vi túm lấy góc áo của anh, xương ngón tay trắng bệch, hung hăng trừng mắt nhìn anh.
Anh chính là cố ý... khiến cô và Diệp An Ninh cạch mặt nhau.
Quả nhiên, sau khi Diệp An Ninh cúp điện thoại, cô ấy liền gửi cho Lâm Dĩ Vi một tin nhắn chất vấn nghiêm khắc: "Cậu và anh ấy ở cùng nhau thì ở cùng nhau, vì sao lại muốn gạt mình?"
"..."
Lâm Dĩ Vi đẩy Tạ Bạc ra, giận dữ bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
Tạ Bạc đuổi kịp, nắm lấy cổ tay cô.
"Tránh ra!" Cô vùng vẫy mạnh mẽ, "Đồ khốn!"
"Giận à?" Anh nói với giọng điệu lười biếng, "Không phải chứ Dĩ Dĩ, em là người của Trì Tây Ngữ, sẽ không thực sự coi Diệp An Ninh là bạn chứ?"
Lâm Dĩ Vi biết sớm muộn gì mình cũng sẽ phản bội Diệp An Ninh.
Nhưng... cô ấy thực sự rất tốt với Lâm Dĩ Vi.
Lâm Dĩ Vi chưa bao giờ muốn phụ lòng người tốt với mình, nên đã nói dối cô ấy, không muốn làm cô ấy buồn.
Nhưng nghĩ kỹ lại, cô đồng ý làm những gì Trì Tây Ngữ nói... Dù thế nào đi chăng nữa, điều đó cũng sẽ khiến cô ấy tổn thương.
Cô thực sự rất mâu thuẫn, tất cả những chuyện này chỉ có thể trách Tạ Bạc, cô trừng đôi mắt đỏ hoe nhìn anh: "Anh thật sự rất đáng ghét."
Nói xong, cô vội vàng cúi đầu soạn tin nhắn xin lỗi Diệp An Ninh.
Tạ Bạc cười lạnh, ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói: "Dĩ Dĩ, nhìn em xem, muốn làm gái hư nhưng lại chưa đủ hư, nếu tôi là em... Tôi sẽ không có loại cảm giác tội lỗi này. Một khi cảm thấy tội lỗi, em sẽ không thể làm gì được."
Hơi thở nóng ẩm phả vào tai cô, khiến tai cô nhột nhột.
Đúng vậy, nếu cô chọn Trì Tây Ngữ, số phận cô sẽ phải quyết liệt với Diệp An Ninh.
Mâu thuẫn rối ren như vậy, không thể thành công làm gì được, không thể quyến rũ Tạ Bạc, cũng không thể cứu được anh trai.
Lâm Dĩ Vi túm lấy cổ áo Tạ Bạc, kiễng chân hôn lên môi anh.
Đầu óc Tạ Bạc trống rỗng vài giây, sau đó anh mới phản ứng, ra sức ôm lấy gáy cô, Lâm Dĩ Vi đột nhiên dùng sức, cắn môi anh.
Vị tanh và mặn đọng lại trên đầu lưỡi rồi lan tỏa.
Lâm Dĩ Vi đẩy anh ra.
Tạ Bạc liếm một vệt máu đỏ trên khóe môi, cười nói: "Em xem, quyến rũ tôi sao dễ dàng thế."
Lâm Dĩ Vi bướng bỉnh nhìn anh: "Tạ Bạc, làm tổn thương người khác thật sự khiến anh vui vẻ sao?"
Câu nói này khiến nụ cười của Tạ Bạc nhạt đi một chút.
"Đừng có mẹ nó quy chụp cho tôi." Anh nhếch khóe môi lạnh lùng, "Cầu mà không có được nên mới đau khổ, các cô ấy muốn có tôi, đâu phải việc liên quan đến tôi, tôi mẹ nó không phải con vịt, cảm xúc của ai tôi cũng phải quan tâm?"
"Anh chính là dựa vào người khác thích anh, muốn làm gì thì làm, chà đạp lên sự chân thành của người khác."
Đột nhiên, Tạ Bạc túm tóc cô và kéo cô lại, buộc Lâm Dĩ Vi phải ngẩng mặt lên đối mặt với anh.
"Không phải em đang ỷ lại vào việc ông đây thích em sao."
Thanh âm Tạ Bạc trở nên âm trầm lạnh lùng: "Dĩ Dĩ, em không phát hiện sao, chúng ta là loại người giống nhau, ít nhất, tôi dám thừa nhận. Còn em, vì mục đích riêng của mình, một bên làm những việc khiến người khác tổn thương, một bên phán xét đạo đức, còn muốn tôi chia sẻ cảm giác tội lỗi thay em. Bộ dạng này của em, thật dối trá đến cùng cực."
Mắt Lâm Dĩ Vi đỏ hoe.
Tạ Bạc có thể nhìn thấu bản chất thật của cô, cô là loại người như thế, một kẻ đáng sợ.
Nhưng cô có thể làm gì? Nếu được lựa chọn, ai lại không muốn trở thành một cô gái đơn thuần trong sáng.
Khóe mắt đỏ thẫm, vẻ bướng bỉnh trong mắt cô... cuối cùng cũng khiến Tạ Bạc mềm lòng.
Anh buông cô ra, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối bù của cô: "Được rồi, không khóc, là tôi nói nặng lời, được rồi, tôi có lỗi."
Hiển nhiên, Lâm Dĩ Vi ăn mềm không ăn cứng----
"Có lỗi phải nói xin lỗi."
"Xin lỗi, cục cưng."
"Tôi không phải cục cưng của anh."
"Xin lỗi, lợn."
Lâm Dĩ Vi xoay người định rời đi, nhưng Tạ Bạc lại kéo cô lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay cô: "Có muốn nghe lời khuyên của tôi không, đừng mẹ nó cảm thấy áy náy, làm gái hư triệt để luôn có gì không tốt. Dù em trông như thế nào, tôi đều ok."
Lâm Dĩ Vi bướng bỉnh lau nước mắt bằng tay áo sơ mi.
Dọc đường đi không để ý đến Tạ Bạc, nhưng cô không hề mất bình tĩnh mà đi loanh quanh, vẫn đi theo anh suốt đường đi.
Cô nghe lời anh, không còn cảm thấy áy náy nữa.
Cô cần phải để mắt tới mục tiêu của mình.
Đi ngang qua một cửa hàng đồ lót, Tạ Bạc bước vào, cầm lấy một chiếc quần lót ren màu đen, quay lại mỉm cười hỏi cô: "Mua đồ lót không cục cưng? Hôm nay em không thay à?"
"..."
Lâm Dĩ Vi mắng anh "lưu manh".
Tạ Bạc đích thân xách chiếc quần lót ren đen trong suốt đi đến quầy lễ tân tính tiền, Lâm Dĩ Vi đành phải đuổi theo: "Tôi không muốn mặc cái này!"
"Tôi cảm thấy cũng không tệ lắm."
"Tôi muốn mặc đồ cotton nguyên chất." Cô tức giận nói rồi quay lại kệ chọn một bộ đồ lót liền mạch màu trắng cotton nguyên chất.
Dù vậy, Tạ Bạc vẫn mua chung với chiếc quần ren đen.
Thẩm mỹ của đàn ông luôn thô bạo trực tiếp.
Anh chỉ muốn nhìn thấy Lâm Dĩ Vi mặc cái đó.
Trở lại khách sạn ở tầng dưới, có một người bán hàng đang bày quầy bán trái cây, Lâm Dĩ Vi đã hoàn toàn bình tĩnh lại, nói với anh: "Tạ Bạc, tôi muốn ăn lựu, mua cho tôi."
Tạ Bạc cười nói: "Còn muốn ăn gì nữa, tôi mua luôn cho em."
"Còn muốn ăn tôm hùm Boston, tôi thấy ở các tiệm thủy sản, to dữ lắm, nhưng tôi chưa bao giờ ăn."
"Vậy chỉ có thể trở về mời em thôi."
Sau khi trở về phòng, Tạ Bạc nhìn Lâm Dĩ Vi bóc vỏ quả lựu, đãi từng hạt lựu vào đĩa bằng đầu ngón tay dài và cân đối.
Bàn tay của cô rất đẹp, nhưng có những vết chai giữa các đầu ngón tay, do nhiều năm cầm cọ vẽ hoặc do làm công việc nặng nhọc.
Tạ Bạc đi tới, nhân lúc cô chưa chuẩn bị, liền cầm đĩa lên, một ngụm nuốt hết hạt lựu.
Lâm Dĩ Vi:......
Cô tức giận đá anh một cái, "Muốn ăn thì tự mình bóc đi!"
Tạ Bạc nhai lung tung, nhổ hạt ra, ngược lại nói: "Tôi ghét ăn lựu, phiền phức."
"Vậy anh còn ăn!"
"Nếu có người bóc thì là chuyện khác."
Lâm Dĩ Vi dùng dao cắt một quả lựu khác: "Chỉ cần anh nói một câu, sẽ có rất nhiều người chạy tới bóc lựu cho anh."
Tạ Bạc tàn nhẫn cười: "Nếu có người bóc, cũng phải xem gia có chịu lộ mặt ăn hay không."
"Tạ Bạc, anh thật sự là một tên khốn."
"Tôi thừa nhận, không dối trá lại mạnh miệng như ai kia."
Lâm Dĩ Vi cho mấy hạt lựu vào miệng: "Lựu là một loại trái cây rất kỳ lạ, vỏ đắng hạt ngọt. Khi còn nhỏ, tôi đã nghĩ cuộc đời là như vậy, sau khi đắng cay, chỉ còn lại vị ngọt, nên tôi không sợ chịu khổ chút nào."
"Còn nhỏ đã bắt đầu suy nghĩ cuộc đời."
"Kết quả là tôi sai rồi." Lâm Dĩ Vi nheo mắt lại, ăn một hạt lựu khác, "Sau đắng cay vẫn là đắng cay. Đây căn bản chỉ là lời nói dối."
"Nhưng em vẫn thích ăn."
"Ừm, anh trai tôi sẽ bóc lựu cho tôi, nên tôi vẫn luôn thích ăn."
"Em có anh trai?"
Lâm Dĩ Vi tức khắc cảnh giác, vội vàng đổi chủ đề: "Đã muộn rồi, anh nên về đi."
"Gấp cái gì."
Tạ Bạc ngồi bên cạnh cô, nhặt nửa quả lựu còn lại lên và cùng cô bóc vỏ.
Móng tay của anh tách dọc theo đường thịt quả, Lâm Dĩ Vi cảm thấy sẽ cấn vào thịt nếu vào thêm một tấc nữa.
Sạch sẽ, thật xinh đẹp.
Tạ Bạc chưa bao giờ làm những việc này, nước lựu bắn tung tóe khắp nơi, Lâm Dĩ Vi lau mặt, tức giận nói: "Anh thật ngốc, bắn đầy mặt tôi rồi!"
Tạ Bạc nhếch khoé miệng: "Còn nói... Đêm đó không biết là ai, bắn vào mặt tôi."
*****
Editor: Quá trời hai cái mỏ hỗn?