Chương 18: Chậm một chút
Edit+beta: LQNN203
Mấy chiếc mô tô mạnh mẽ lao tới, bẻ lái quanh những khúc cua trên đường, phát ra tiếng phanh gấp chói tai.
Người đàn ông ngồi trên một trong những chiếc mô tô hạng nặng màu đen là Tạ Bạc.
Anh cao gần 1m9, vai rộng eo thon, không có vẻ gì là lỗ mãng mà chỉ cảm thấy mảnh khảnh và cân đối, rất dễ nhận ra.
Anh cởi chiếc mũ bảo hiểm có kính, mái tóc đen ngắn bị gió đêm ập đến làm rối tung, đôi mắt đẹp như hoa đào có vẻ lười biếng, cằm hơi hếch, đường nét lạnh lùng như lưỡi dao sắc nhọn.
Các cô gái, trong đó có Diệp An Ninh, điên cuồng hét lên.
Cô ấy nắm lấy tay Lâm Dĩ Vi, chạy tới chỗ Tạ Bạc: "Bạc gia, còn tưởng anh sẽ không tới!"
Trên môi Tạ Bạc nở một nụ cười ngả ngớn, xoa đầu cô ấy: "Sao lại không tới chứ."
Anh nói như vậy với Diệp An Ninh, nhưng đôi mắt đầy ẩn ý của anh... luôn dính lấy Lâm Dĩ Vi.
Diệp An Ninh đẩy Lâm Dĩ Vi ra: "Tạ Bạc, hôm nay em đặc biệt đưa Vi Vi bạn em tới đây chơi, anh nhất định phải sắp xếp cho cô ấy một anh chàng đẹp trai đáng tin cậy, chăm sóc cô ấy thật tốt, không được để nam sinh xấu bắt nạt cô ấy."
Tạ Bạc quay người nói: "A Độ, cậu dẫn Vi Vi đi chơi."
Lê Độ phát ra một tiếng chói tai, đôi chân dài chống chiếc xe máy, lấy kính bảo hộ trong cốp xe ra ném cho Lâm Dĩ Vi: "Bạc gia đặc biệt quan tâm, đương nhiên hoàn thành sứ mệnh, chơi với tôi không thành vấn đề gì, bạn học Vi Vi, cậu cứ tùy tiện chọn bất cứ anh chàng đẹp trai nào cậu muốn trong số những anh chàng đẹp trai trong đội chúng ta."
Lâm Dĩ Vi chân thành đến mức thực sự bước đến trước mặt các chàng trai và nhìn từng anh chàng đi xe máy đẹp trai này, chuẩn bị chọn ra người đẹp mắt nhất.
Tạ Bạc biết cô thuộc về nhan khống "Cấp chủ tịch Hiệp hội Ngoại hình", nếu không, đêm đó cô sẽ không liếc mắt một cái liền chọn anh.
Sắc mặt anh tối sầm, đưa tay móc cổ Lâm Dĩ Vi ra sau, nói với Lê Độ: "Không phải chọn, A Độ, cậu dẫn cô ấy đi."
Lâm Dĩ Vi chỉ vào một anh chàng cứng rắn có cánh tay sắp nổ tung ở hàng cuối: "Nhưng tôi muốn anh chàng đó."
"Muốn cái rắm."
Lý Độ đẩy xe tới bên cạnh cô, cười nói: "Cũng không còn cách nào, Bạc gia chỉ yên tâm để tôi dẫn cô đi chơi."
Lâm Dĩ Vi liếc nhìn anh chàng cứng rắn, anh chàng đó cũng nhìn cô với ánh mắt tiếc nuối.
Diệp An Ninh tự nhiên ngồi vào ghế sau xe Tạ Bạc, quay người nói với Lâm Dĩ Vi: "Vi Vi, kỹ thuật của Lê Độ không tệ, đừng sợ, tụi mình chờ cậu phía trước!"
"Ừm."
Một tiếng "oành", xe máy của Tạ Bạc lao ra trước. Ngay lập tức, mấy chàng trai lên xe và đi theo anh ra ngoài.
Lâm Dĩ Vi liên tục dặn dò Lệ Độ: "Anh... Anh Lê, anh lái chậm một chút."
Lê Độ đeo kính bảo hộ vào, nhẹ giọng nói: "Giống như Bạc gia, cứ gọi tôi A Độ là được."
"Ừm, A Độ."
Lê Độ nổ máy, điều khiển xe máy lên đường, giữ tốc độ trong vòng 50.
Nhưng tốc độ này đối với Lâm Dĩ Vi vẫn là quá nhanh: "A Độ, làm ơn chậm lại một chút, tôi bị say xe."
"Cô vậy mà say xe?"
"Không cho phép người khác say xe trong câu lạc bộ các anh sao?"
"Tôi chỉ tò mò thôi, sao bị say xe còn tới chơi đua xe?"
"Tôi đi cùng An Ninh."
"Không phải chứ."
Lê Độ giảm tốc độ xuống còn 30, lái xe chậm rãi xuyên qua núi đêm trên đường quốc lộ.
"Cô đến đây chỉ để gặp Bạc gia phải không."
"Sao có thể được."
"Cô đã mặc quần áo của anh ấy luôn rồi, còn nói không đến gặp anh ấy?"
Lâm Dĩ Vi giật mình, phủ nhận: "Cái áo này kiểu dáng bình thường, có thể tìm được khắp nơi."
"Nhưng chiếc có thêu chữ cái đầu trong tên tiếng Anh của anh ấy trên cổ áo là chiếc duy nhất ở thành phố Thanh Cảng."
Cô nhanh chóng cúi đầu xuống, quả nhiên nhìn thấy bên trong cổ áo có một sợi chỉ thêu màu vàng, một chữ cái tiếng Anh rất Gothic được thêu kín đáo----
T.
Dường như cảm nhận được cô gái đang lo lắng, Lê Độ an ủi: "Yên tâm, anh ấy chỉ mặc chiếc áo này ở nhà. Cả Diệp An Ninh và Trì Tây Ngữ đều không biết chuyện đó."
Lâm Dĩ Vi thở ra một hơi khiếp vía, tay nắm chặt quần áo quanh eo anh ta: "Sau này không mặc nữa."
"Trong tất cả những cô gái mà tôi từng gặp, cô có thái độ ác liệt nhất với anh ấy đấy." Lê Độ mỉm cười nói: "Anh ấy vậy mà có thể chịu đựng được, trong ấn tượng của tôi, Bạc gia không phải là người có tính tình tốt như vậy."
Lâm Dĩ Vi nhìn tấm lưng gầy gò của chàng trai qua cặp kính màu xám, hỏi: "Anh rất thân với anh ta sao?"
"Chúng tôi biết nhau từ lâu, cùng nhau lớn lên."
"Cho nên anh vẫn luôn là tùy tùng của anh ta?"
"Tôi không phải tùy tùng của anh ấy, bạn tôi ơi, cô có hiểu sự khác nhau trong đó không?"
"Tôi hiểu." Lâm Dĩ Vi đã sớm nhìn ra Lê Độ và Tạ Bạc có quan hệ thân thiết, "Nhưng hình như anh rất nghe lời anh ta."
"Anh ấy đã cứu tôi, lần đó anh ấy đã mạo hiểm mạng sống của mình để cõng tôi ra khỏi đám cháy. Chân anh ấy vì lần đó bị bỏng, thậm chí còn phải phẫu thuật ghép da." Lê Độ hơi nghiêng đầu, "Bạc gia là một người trọng tình trọng nghĩa, lại luôn biến mình thành kẻ ích kỷ tồi tệ."
Anh ta bất đắc dĩ cười: "Không biết anh ấy nghĩ gì."
"Có phải vết trắng trên chân phải của anh ta không?"
Lâm Dĩ Vi nhớ tới cô từng nhìn thấy một mảng da trắng bất thường ở chân phải của anh, có thể là da ghép sau khi bị bỏng, cô còn cho rằng đó là vết bớt.
"Mẹ kiếp!" Lê Độ kêu lên: "Chẳng phải gần với mệnh căn sao, nơi riêng tư như vậy sao cô có thể nhìn thấy!"
"..."
"A, hai người, quan hệ của hai người quả nhiên không tầm thường! Tôi còn tưởng hai người có quan hệ trong sáng, hóa ra không phải! Cô vậy mà đã lấy đi lần đầu của Bạc gia, mẹ ơi!" Lê Độ trong nháy mắt biến thành một người dì buôn chuyện, phanh xe dừng lại, hưng phấn hỏi: "Làm thế nào cô hạ được anh ấy! Mau nói cho tôi biết đi! Có bao nhiêu cô gái muốn hạ anh ấy nhưng không hạ được."
Lâm Dĩ Vi hối hận, nhưng đã muộn: "Chỉ là ngoài ý muốn, anh đừng để Trì Tây Ngữ biết!"
"Đừng lo, tôi sẽ không nói thêm một lời nào về những chuyện Bạc gia không muốn người khác biết." Lê Độ cười nói, "Khó trách tôi đã nói rồi, sao anh ấy có thể liều lĩnh đắc tội Trì Tây Thành, nửa đêm đi cướp một cô gái."
Lâm Dĩ Vi không thể luôn để Lê Độ nhìn thấu mình, điều này khiến cô cảm thấy bất an nên bắt đầu tìm hiểu thông tin về anh ta.
Cô liếc nhìn đôi giày thể thao cũ kỹ, thô kệch của anh ta, nói: "Trông anh cũng không giống ai trong đám bọn họ."
Lê Độ không hề né tránh điều này: "Tôi vốn không phải, không có cơ hội học đại học, ban đầu tôi làm công nhân cho một tiệm sửa xe, chủ tiệm đó vô nhân tính, chỉ cho tôi 500 nhân dân tệ một tháng, tôi không thể làm gì với 500 nhân dân tệ, ăn cơm cũng không đủ. Sau này, khi Bạc gia thấy tôi khốn khổ như thế nào, đã cho tôi một công việc trong câu lạc bộ, cho tôi có thể vừa đi làm, đồng thời tham gia các kỳ thi tự học dành cho người lớn, thỉnh thoảng còn có thể đến đại học các cô giao lưu."
"Cho nên, không chỉ là bạn bè mà còn là mối quan hệ giữa sếp và nhân viên."
"Cô gái, cô là FBI à, điều tra và phản điều tra giỏi như vậy."
"Anh hỏi thăm tôi, tôi không được phép hỏi thăm anh sao."
"Uầy, sao lại không?" Lê Độ dài giọng nói: "Nhưng cô hãy nghe lời khuyên của tôi. Dù mục đích tiếp cận Diệp An Ninh hay Trì Tây Ngữ của cô là gì, tôi khuyên cô nên dừng lại. Trong vòng này, cô và tôi đều là không phải như vậy, nếu Tạ Bạc không bảo vệ cô, cô sẽ chết rất thảm. Hơn nữa tôi cũng không thể cam đoan anh ấy sẽ bảo vệ cô đến cùng, dù sao anh ấy cũng có mục đích của mình, đã phải trả giá rất nhiều."
Lâm Dĩ Vi cắn răng, trầm giọng nói: "Tôi không hiểu ý anh."
"Tốt nhất là không hiểu."
Khi họ đang nói chuyện, từ xa có một tia sáng cao màu trắng lóe lên, chiếc mô tô hạng nặng màu đen của Tạ Bạc hiện ra trước mặt họ.
Diệp An Ninh xuống xe nói với hai người: "Hai người chậm quá, chúng tôi sắp đến đích rồi, hai người nửa đường lên núi còn dừng lại ở đây nói chuyện lâu!"
"Tôi bảo Lê Độ đi chậm lại." Lâm Dĩ Vi nói: "Tôi bị say xe."
"Lê Độ, sao anh lại làm bạn tôi say xe, không phải tôi đã bảo anh lái xe vững sao?"
"Mẹ kiếp! Cô ấy say xe liên quan gì đến tôi, tôi lái cũng chưa tới 30!"
"Anh căn bản không có kỹ thuật!"
Lâm Dĩ Vi cười đồng ý: "Đúng vậy, anh chính là không có kỹ thuật!"
Lê Độ lại lên xe máy: "Đúng vậy, tôi thừa nhận kỹ thuật của tôi không tốt, sao không tìm người có kỹ thuật tốt đưa cô đi đi? Chỉ là không biết Diệp tiểu thư có chịu hay không thôi."
Diệp An Ninh thẳng thắn nói: "Có gì mà không chịu, chuyện này anh phải hỏi Bạc gia."
"Không được!" Lâm Dĩ Vi nhanh chóng lên xe Lê Độ không đợi Tạ Bạc lên tiếng, "A Độ khá ổn."
Tạ Bạc cởi mũ bảo hiểm ra, lẩm bẩm hai chữ----
"Đổi xe."
Diệp An Ninh mỉm cười đẩy Lâm Dĩ Vi lên xe của Tạ Bạc, còn mình ngồi sau lưng Lê Độ: "Bạc gia, cô ấy thiếu kinh nghiệm lại nhút nhát, anh chăm sóc cô ấy chút nhé!"
Tạ Bạc nhếch môi nói: "Đương nhiên, tôi sẽ chăm sóc tốt cho bạn em."
Vừa nói, Lê Độ vừa nổ máy, gầm lên một tiếng rồi lái xe ra ngoài: "Bọn em đợi anh ở vạch đích!"
"An An!" Lâm Dĩ Vi gọi cô ấy một tiếng, muốn họ đừng đi nhanh như vậy, nhưng trong phút chốc chiếc xe máy đã biến mất ở cuối khúc cua.
Đêm tối, gió núi gào thét.
Lâm Dĩ Vi nhìn người đàn ông ngồi trên xe máy.
Anh nghịch chiếc mũ bảo hiểm, gió thổi lùa vài sợi tóc trên trán, đôi mắt tinh anh như sao nhìn về chiếc áo sơ mi trắng cô đang mặc: "Sao em còn nghiện mặc đồ của tôi? Trộm từ nhà gia chủ nữa chứ."
"Tôi... không có gì để mặc."
"Nói dối."
"Tin hay không thì tùy."
"Không đáng thương như vậy chứ."
"Cái bị rách trước đó đã là cái đẹp nhất của tôi rồi." Lâm Dĩ Vi thành thật nói: "Cho tôi mượn cái này của anh khẩn cấp trước."
"Lát nữa tới nhà tôi, em có thể chọn mặc bất cứ thứ gì em thích trong tủ quần áo của tôi." Tạ Bạc nói nửa đùa nửa thật.
"Không đi." Lâm Dĩ Vi ngồi ở ghế sau xe anh, "Lái chậm một chút, say xe."
"Say xe còn tới chơi?"
"Tôi phải đến đây, tôi có KPI phải hoàn thành."
Anh không trực tiếp nổ máy mà tò mò quay lại hỏi: "Tôi trở thành KPI của em khi nào?"
Đối với Tạ Bạc, Lâm Dĩ Vi không có gì giấu diếm, thẳng thắn nói: "Trì Tây Ngữ muốn anh xa lánh Diệp An Ninh, bảo tôi dụ dỗ anh, khi nào anh bỏ rơi Diệp An Ninh, khi đó KPI của tôi mới hoàn thành."
Tạ Bạc cười lạnh: "Nhàm chán."
Lâm Dĩ Vi cho biết: "Tôi từng có một người chị hàng xóm, vì để cưới được một người đàn ông tốt nên chị ấy đã cố hết sức tham gia vào giới thượng lưu. Chị ấy mua túi xách và quần áo xa xỉ vượt quá khả năng của mình, trả hàng chục nghìn để có thể tham gia Citywalk trong thành phố, nơi có rào cản gia nhập, cuộc sống vất vả nhưng bề ngoài lại hào nhoáng. Tôi luôn cảm thấy, coi hôn nhân như sự nghiệp và đặt hạnh phúc của mình cho một người đàn ông giống như một tấm gương, quay đầu lại sẽ chẳng còn gì cả."
"Còn nói người khác." Trong mắt Tạ Bạc tràn đầy mỉa mai, "Đến gần Trì Tây Ngữ, bị cô ấy bài bố như con rối giật dây, chẳng phải cũng là sự nghiệp của em sao?"
Lâm Dĩ Vi thẳng thắn nói: "Cho nên tôi không cảm thấy mình cao thượng lắm, ngược lại có thể càng hèn hạ hơn, bởi vì tôi phải lừa gạt một cô gái chân thành kết bạn với tôi."
"Theo lý, nếu như tôi thích em thì nên để em đạt được mong muốn của mình, để em mang theo chiến lợi phẩm đến chỗ Trì Tây Ngữ đòi công." Anh véo má cô, đôi môi mỏng gần như chạm vào cô, "Nhưng có phải em nên bỏ chút công sức không, cố gắng quyến rũ tôi, vậy mới đúng."
"Tôi... sẽ cố gắng."
Tạ Bạc cười lạnh, giật lấy kính bảo hộ trong tay cô, ném chiếc mũ bảo hiểm của mình cho cô: "Tối nay, tôi sẽ cho em cơ hội này."
"Tôi không đội mũ bảo hiểm." Lâm Dĩ Vi từ chối, "Lớp trang điểm trôi mất."
"Kỹ năng trang điểm này của em làm em trông giống quỷ ấy, còn lâu mới giống con người."
"..."
Tạ Bạc đeo kính bảo hộ lên đầu, quay người đội mũ bảo hiểm cho cô.
Chiếc mũ bảo hiểm vẫn còn chứa đầy nhiệt độ cơ thể của anh.
Bên ngoài mũ bảo hiểm, chiếc xe máy gầm rú lao đi.
Tốc độ của anh nhanh hơn Lê Độ rất nhiều, gió lớn gào thét, thổi vào người như một mũi dao đâm vào da thịt.
Lâm Dĩ Vi ôm chặt quần áo quanh eo anh: "Tạ Bạc, chậm một chút!"
Người đàn ông mắt điếc tai ngơ không những không giảm tốc độ mà còn nhấn ga cho chiếc xe máy phóng nhanh trên con đường rừng vắng lặng trống trải.
Đêm nay có ánh trăng, bóng cây đung đưa, ngoài ra trên biển hướng dẫn chỉ còn lại bóng đèn xe máy phản chiếu.
"Tạ Bạc, tôi sắp nôn rồi."
"Em dám nôn lên người tôi thử xem."
Cuối cùng, Lâm Dĩ Vi vòng tay qua eo anh, tựa đầu vào tấm lưng rộng và rắn chắc của anh, nhắm chặt mắt lại.
Chỉ khi nhắm mắt lại, mới có thể vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng.
Tạ Bạc cảm nhận được cô gái ôm mình từ phía sau, làn da trên lưng trở nên nhạy cảm, như có sức sống, cố gắng hết sức hấp thụ nhiệt độ cơ thể cô.
Da anh đang đói khát, anh khao khát sự gần gũi và tiếp xúc da kề da với cô.
Tạ Bạc cũng cố gắng tiếp xúc với những cô gái khác, chẳng hạn như Diệp An Ninh.
Nhưng chỉ là không thể khơi lên một chút hứng thú, huống chi chuyện đó, ngay cả chạm vào cũng khiến Tạ Bạc cảm thấy chán ghét.
Anh mong muốn được cô ôm lâu hơn nên ở ngã ba đường phía trước, Tạ Bạc không ngần ngại chọn con đường bên trái ra khỏi nội thành, đưa cô vượt qua rừng núi yên tĩnh.
Một đi không trở lại.
Không biết đã qua bao lâu, Lâm Dĩ Vi nhận thấy có gì đó không ổn, anh tăng tốc và lái xe một quãng đường dài như vậy nhưng vẫn chưa về đích.
Trong vùng hoang dã trải dài, có rất nhiều bóng cây, chỉ có ánh trăng sáng chiếu thẳng vào phía trước, treo cao trên bầu trời, là chỉ dẫn duy nhất trên con đường hoang dã.
Khi một người ở trong khu rừng tối tăm vô tận không có ánh lửa, theo bản năng sẽ cảm thấy sợ hãi.
"Tạ Bạc, sao nơi này không có người?"
Tạ Bạc không có phản ứng.
"Tạ Bạc." Cô siết chặt góc áo anh, "Tạ Bạc! Nói đi."
"Anh biến thành quỷ rồi à?"
"Nếu anh không nói gì, tôi sẽ nhảy xuống! Nói đi!"
Tạ Bạc chậm rãi lẩm bẩm: "Đồ ngốc."
"..."
"Bầu không khí lãng mạn như vậy đã bị con lợn em phá hỏng."
"Không lãng mạn chút nào, đáng sợ lắm! Vừa rồi tôi nhìn thấy đống mộ, rốt cuộc đi đâu vậy?"
Anh lại im lặng, lười để ý đến cô.
Nửa giờ sau, xung quanh dần dần xuất hiện người và nhà cửa.
Họ rời thành phố Thanh Cảng và đến một thị trấn nhỏ vô danh ở khu vực xung quanh.
Ở đây không có nhà cao tầng, chỉ có những căn nhà gỗ thấp tầng không cao hơn tầng ba, có những gánh hàng rong, quán ăn, quán nướng, đèn xoay của các tiệm làm tóc thắp sáng yếu ớt, tùy ý có thể nhìn thấy một số khách sạn và nhà nghỉ nhỏ...
Đến ngã tư Tạ Bạc nhấn phanh, quay người lại nói với cô: "Bảo bối, xuống xe."
"Nơi này là ở đâu?"
"Thị trấn Lộc Cảng, cuộc biểu tình đã từng diễn ra ở đây."
"Tại sao lại tới đây?"
Tạ Bạc đỗ xe bên đường, nghiêng người kiểm tra xe máy: "Hệ thống phanh báo động, chúng ta cần tìm tiệm sửa xe để sửa."
"Bây giờ sao?"
"Ừm."
"Vậy... khi nào chúng ta có thể quay về?"
"Không biết."
Cô đi theo Tạ Bạc, đẩy xe máy đến tiệm sửa xe, Tạ Bạc cùng nhân viên bảo trì trong tiệp thương lượng giá cả thay phanh, Lâm Dĩ Vi đứng một mình bên đường, lấy điện thoại di động ra, mở ứng dụng taxi.
Thị trấn nằm ở vùng núi và quá hẻo lánh, lúc này... màn hình trống rỗng, không có phương tiện nào cả.
"Người đẹp, gọi xe sao?" Một nam tài xế xe tải đi tới, không có ý tốt hỏi cô: "Đi đâu vậy, anh trai đưa em đi."
"Không không."
Khi Tạ Bạc ra khỏi tiệm bảo trì, Lâm Dĩ Vi nhanh chóng chạy tới, Tạ Bạc kéo cô theo sau, sau đó tài xế xe tải mới ngượng ngùng từ bỏ.
"Lúc này đừng rời khỏi tầm mắt của tôi." Anh cười nhắc nhở: "Nếu em bị bán đi, tôi phải đau lòng mấy ngày."
Lâm Dĩ Vi đành phải ngoan ngoãn đi theo anh, thấp giọng hỏi: "Bây giờ phải làm sao, sửa xe mất bao lâu?"
"Nếu nhanh thì ngày mai."
"..."
Mấy chiếc mô tô mạnh mẽ lao tới, bẻ lái quanh những khúc cua trên đường, phát ra tiếng phanh gấp chói tai.
Người đàn ông ngồi trên một trong những chiếc mô tô hạng nặng màu đen là Tạ Bạc.
Anh cao gần 1m9, vai rộng eo thon, không có vẻ gì là lỗ mãng mà chỉ cảm thấy mảnh khảnh và cân đối, rất dễ nhận ra.
Anh cởi chiếc mũ bảo hiểm có kính, mái tóc đen ngắn bị gió đêm ập đến làm rối tung, đôi mắt đẹp như hoa đào có vẻ lười biếng, cằm hơi hếch, đường nét lạnh lùng như lưỡi dao sắc nhọn.
Các cô gái, trong đó có Diệp An Ninh, điên cuồng hét lên.
Cô ấy nắm lấy tay Lâm Dĩ Vi, chạy tới chỗ Tạ Bạc: "Bạc gia, còn tưởng anh sẽ không tới!"
Trên môi Tạ Bạc nở một nụ cười ngả ngớn, xoa đầu cô ấy: "Sao lại không tới chứ."
Anh nói như vậy với Diệp An Ninh, nhưng đôi mắt đầy ẩn ý của anh... luôn dính lấy Lâm Dĩ Vi.
Diệp An Ninh đẩy Lâm Dĩ Vi ra: "Tạ Bạc, hôm nay em đặc biệt đưa Vi Vi bạn em tới đây chơi, anh nhất định phải sắp xếp cho cô ấy một anh chàng đẹp trai đáng tin cậy, chăm sóc cô ấy thật tốt, không được để nam sinh xấu bắt nạt cô ấy."
Tạ Bạc quay người nói: "A Độ, cậu dẫn Vi Vi đi chơi."
Lê Độ phát ra một tiếng chói tai, đôi chân dài chống chiếc xe máy, lấy kính bảo hộ trong cốp xe ra ném cho Lâm Dĩ Vi: "Bạc gia đặc biệt quan tâm, đương nhiên hoàn thành sứ mệnh, chơi với tôi không thành vấn đề gì, bạn học Vi Vi, cậu cứ tùy tiện chọn bất cứ anh chàng đẹp trai nào cậu muốn trong số những anh chàng đẹp trai trong đội chúng ta."
Lâm Dĩ Vi chân thành đến mức thực sự bước đến trước mặt các chàng trai và nhìn từng anh chàng đi xe máy đẹp trai này, chuẩn bị chọn ra người đẹp mắt nhất.
Tạ Bạc biết cô thuộc về nhan khống "Cấp chủ tịch Hiệp hội Ngoại hình", nếu không, đêm đó cô sẽ không liếc mắt một cái liền chọn anh.
Sắc mặt anh tối sầm, đưa tay móc cổ Lâm Dĩ Vi ra sau, nói với Lê Độ: "Không phải chọn, A Độ, cậu dẫn cô ấy đi."
Lâm Dĩ Vi chỉ vào một anh chàng cứng rắn có cánh tay sắp nổ tung ở hàng cuối: "Nhưng tôi muốn anh chàng đó."
"Muốn cái rắm."
Lý Độ đẩy xe tới bên cạnh cô, cười nói: "Cũng không còn cách nào, Bạc gia chỉ yên tâm để tôi dẫn cô đi chơi."
Lâm Dĩ Vi liếc nhìn anh chàng cứng rắn, anh chàng đó cũng nhìn cô với ánh mắt tiếc nuối.
Diệp An Ninh tự nhiên ngồi vào ghế sau xe Tạ Bạc, quay người nói với Lâm Dĩ Vi: "Vi Vi, kỹ thuật của Lê Độ không tệ, đừng sợ, tụi mình chờ cậu phía trước!"
"Ừm."
Một tiếng "oành", xe máy của Tạ Bạc lao ra trước. Ngay lập tức, mấy chàng trai lên xe và đi theo anh ra ngoài.
Lâm Dĩ Vi liên tục dặn dò Lệ Độ: "Anh... Anh Lê, anh lái chậm một chút."
Lê Độ đeo kính bảo hộ vào, nhẹ giọng nói: "Giống như Bạc gia, cứ gọi tôi A Độ là được."
"Ừm, A Độ."
Lê Độ nổ máy, điều khiển xe máy lên đường, giữ tốc độ trong vòng 50.
Nhưng tốc độ này đối với Lâm Dĩ Vi vẫn là quá nhanh: "A Độ, làm ơn chậm lại một chút, tôi bị say xe."
"Cô vậy mà say xe?"
"Không cho phép người khác say xe trong câu lạc bộ các anh sao?"
"Tôi chỉ tò mò thôi, sao bị say xe còn tới chơi đua xe?"
"Tôi đi cùng An Ninh."
"Không phải chứ."
Lê Độ giảm tốc độ xuống còn 30, lái xe chậm rãi xuyên qua núi đêm trên đường quốc lộ.
"Cô đến đây chỉ để gặp Bạc gia phải không."
"Sao có thể được."
"Cô đã mặc quần áo của anh ấy luôn rồi, còn nói không đến gặp anh ấy?"
Lâm Dĩ Vi giật mình, phủ nhận: "Cái áo này kiểu dáng bình thường, có thể tìm được khắp nơi."
"Nhưng chiếc có thêu chữ cái đầu trong tên tiếng Anh của anh ấy trên cổ áo là chiếc duy nhất ở thành phố Thanh Cảng."
Cô nhanh chóng cúi đầu xuống, quả nhiên nhìn thấy bên trong cổ áo có một sợi chỉ thêu màu vàng, một chữ cái tiếng Anh rất Gothic được thêu kín đáo----
T.
Dường như cảm nhận được cô gái đang lo lắng, Lê Độ an ủi: "Yên tâm, anh ấy chỉ mặc chiếc áo này ở nhà. Cả Diệp An Ninh và Trì Tây Ngữ đều không biết chuyện đó."
Lâm Dĩ Vi thở ra một hơi khiếp vía, tay nắm chặt quần áo quanh eo anh ta: "Sau này không mặc nữa."
"Trong tất cả những cô gái mà tôi từng gặp, cô có thái độ ác liệt nhất với anh ấy đấy." Lê Độ mỉm cười nói: "Anh ấy vậy mà có thể chịu đựng được, trong ấn tượng của tôi, Bạc gia không phải là người có tính tình tốt như vậy."
Lâm Dĩ Vi nhìn tấm lưng gầy gò của chàng trai qua cặp kính màu xám, hỏi: "Anh rất thân với anh ta sao?"
"Chúng tôi biết nhau từ lâu, cùng nhau lớn lên."
"Cho nên anh vẫn luôn là tùy tùng của anh ta?"
"Tôi không phải tùy tùng của anh ấy, bạn tôi ơi, cô có hiểu sự khác nhau trong đó không?"
"Tôi hiểu." Lâm Dĩ Vi đã sớm nhìn ra Lê Độ và Tạ Bạc có quan hệ thân thiết, "Nhưng hình như anh rất nghe lời anh ta."
"Anh ấy đã cứu tôi, lần đó anh ấy đã mạo hiểm mạng sống của mình để cõng tôi ra khỏi đám cháy. Chân anh ấy vì lần đó bị bỏng, thậm chí còn phải phẫu thuật ghép da." Lê Độ hơi nghiêng đầu, "Bạc gia là một người trọng tình trọng nghĩa, lại luôn biến mình thành kẻ ích kỷ tồi tệ."
Anh ta bất đắc dĩ cười: "Không biết anh ấy nghĩ gì."
"Có phải vết trắng trên chân phải của anh ta không?"
Lâm Dĩ Vi nhớ tới cô từng nhìn thấy một mảng da trắng bất thường ở chân phải của anh, có thể là da ghép sau khi bị bỏng, cô còn cho rằng đó là vết bớt.
"Mẹ kiếp!" Lê Độ kêu lên: "Chẳng phải gần với mệnh căn sao, nơi riêng tư như vậy sao cô có thể nhìn thấy!"
"..."
"A, hai người, quan hệ của hai người quả nhiên không tầm thường! Tôi còn tưởng hai người có quan hệ trong sáng, hóa ra không phải! Cô vậy mà đã lấy đi lần đầu của Bạc gia, mẹ ơi!" Lê Độ trong nháy mắt biến thành một người dì buôn chuyện, phanh xe dừng lại, hưng phấn hỏi: "Làm thế nào cô hạ được anh ấy! Mau nói cho tôi biết đi! Có bao nhiêu cô gái muốn hạ anh ấy nhưng không hạ được."
Lâm Dĩ Vi hối hận, nhưng đã muộn: "Chỉ là ngoài ý muốn, anh đừng để Trì Tây Ngữ biết!"
"Đừng lo, tôi sẽ không nói thêm một lời nào về những chuyện Bạc gia không muốn người khác biết." Lê Độ cười nói, "Khó trách tôi đã nói rồi, sao anh ấy có thể liều lĩnh đắc tội Trì Tây Thành, nửa đêm đi cướp một cô gái."
Lâm Dĩ Vi không thể luôn để Lê Độ nhìn thấu mình, điều này khiến cô cảm thấy bất an nên bắt đầu tìm hiểu thông tin về anh ta.
Cô liếc nhìn đôi giày thể thao cũ kỹ, thô kệch của anh ta, nói: "Trông anh cũng không giống ai trong đám bọn họ."
Lê Độ không hề né tránh điều này: "Tôi vốn không phải, không có cơ hội học đại học, ban đầu tôi làm công nhân cho một tiệm sửa xe, chủ tiệm đó vô nhân tính, chỉ cho tôi 500 nhân dân tệ một tháng, tôi không thể làm gì với 500 nhân dân tệ, ăn cơm cũng không đủ. Sau này, khi Bạc gia thấy tôi khốn khổ như thế nào, đã cho tôi một công việc trong câu lạc bộ, cho tôi có thể vừa đi làm, đồng thời tham gia các kỳ thi tự học dành cho người lớn, thỉnh thoảng còn có thể đến đại học các cô giao lưu."
"Cho nên, không chỉ là bạn bè mà còn là mối quan hệ giữa sếp và nhân viên."
"Cô gái, cô là FBI à, điều tra và phản điều tra giỏi như vậy."
"Anh hỏi thăm tôi, tôi không được phép hỏi thăm anh sao."
"Uầy, sao lại không?" Lê Độ dài giọng nói: "Nhưng cô hãy nghe lời khuyên của tôi. Dù mục đích tiếp cận Diệp An Ninh hay Trì Tây Ngữ của cô là gì, tôi khuyên cô nên dừng lại. Trong vòng này, cô và tôi đều là không phải như vậy, nếu Tạ Bạc không bảo vệ cô, cô sẽ chết rất thảm. Hơn nữa tôi cũng không thể cam đoan anh ấy sẽ bảo vệ cô đến cùng, dù sao anh ấy cũng có mục đích của mình, đã phải trả giá rất nhiều."
Lâm Dĩ Vi cắn răng, trầm giọng nói: "Tôi không hiểu ý anh."
"Tốt nhất là không hiểu."
Khi họ đang nói chuyện, từ xa có một tia sáng cao màu trắng lóe lên, chiếc mô tô hạng nặng màu đen của Tạ Bạc hiện ra trước mặt họ.
Diệp An Ninh xuống xe nói với hai người: "Hai người chậm quá, chúng tôi sắp đến đích rồi, hai người nửa đường lên núi còn dừng lại ở đây nói chuyện lâu!"
"Tôi bảo Lê Độ đi chậm lại." Lâm Dĩ Vi nói: "Tôi bị say xe."
"Lê Độ, sao anh lại làm bạn tôi say xe, không phải tôi đã bảo anh lái xe vững sao?"
"Mẹ kiếp! Cô ấy say xe liên quan gì đến tôi, tôi lái cũng chưa tới 30!"
"Anh căn bản không có kỹ thuật!"
Lâm Dĩ Vi cười đồng ý: "Đúng vậy, anh chính là không có kỹ thuật!"
Lê Độ lại lên xe máy: "Đúng vậy, tôi thừa nhận kỹ thuật của tôi không tốt, sao không tìm người có kỹ thuật tốt đưa cô đi đi? Chỉ là không biết Diệp tiểu thư có chịu hay không thôi."
Diệp An Ninh thẳng thắn nói: "Có gì mà không chịu, chuyện này anh phải hỏi Bạc gia."
"Không được!" Lâm Dĩ Vi nhanh chóng lên xe Lê Độ không đợi Tạ Bạc lên tiếng, "A Độ khá ổn."
Tạ Bạc cởi mũ bảo hiểm ra, lẩm bẩm hai chữ----
"Đổi xe."
Diệp An Ninh mỉm cười đẩy Lâm Dĩ Vi lên xe của Tạ Bạc, còn mình ngồi sau lưng Lê Độ: "Bạc gia, cô ấy thiếu kinh nghiệm lại nhút nhát, anh chăm sóc cô ấy chút nhé!"
Tạ Bạc nhếch môi nói: "Đương nhiên, tôi sẽ chăm sóc tốt cho bạn em."
Vừa nói, Lê Độ vừa nổ máy, gầm lên một tiếng rồi lái xe ra ngoài: "Bọn em đợi anh ở vạch đích!"
"An An!" Lâm Dĩ Vi gọi cô ấy một tiếng, muốn họ đừng đi nhanh như vậy, nhưng trong phút chốc chiếc xe máy đã biến mất ở cuối khúc cua.
Đêm tối, gió núi gào thét.
Lâm Dĩ Vi nhìn người đàn ông ngồi trên xe máy.
Anh nghịch chiếc mũ bảo hiểm, gió thổi lùa vài sợi tóc trên trán, đôi mắt tinh anh như sao nhìn về chiếc áo sơ mi trắng cô đang mặc: "Sao em còn nghiện mặc đồ của tôi? Trộm từ nhà gia chủ nữa chứ."
"Tôi... không có gì để mặc."
"Nói dối."
"Tin hay không thì tùy."
"Không đáng thương như vậy chứ."
"Cái bị rách trước đó đã là cái đẹp nhất của tôi rồi." Lâm Dĩ Vi thành thật nói: "Cho tôi mượn cái này của anh khẩn cấp trước."
"Lát nữa tới nhà tôi, em có thể chọn mặc bất cứ thứ gì em thích trong tủ quần áo của tôi." Tạ Bạc nói nửa đùa nửa thật.
"Không đi." Lâm Dĩ Vi ngồi ở ghế sau xe anh, "Lái chậm một chút, say xe."
"Say xe còn tới chơi?"
"Tôi phải đến đây, tôi có KPI phải hoàn thành."
Anh không trực tiếp nổ máy mà tò mò quay lại hỏi: "Tôi trở thành KPI của em khi nào?"
Đối với Tạ Bạc, Lâm Dĩ Vi không có gì giấu diếm, thẳng thắn nói: "Trì Tây Ngữ muốn anh xa lánh Diệp An Ninh, bảo tôi dụ dỗ anh, khi nào anh bỏ rơi Diệp An Ninh, khi đó KPI của tôi mới hoàn thành."
Tạ Bạc cười lạnh: "Nhàm chán."
Lâm Dĩ Vi cho biết: "Tôi từng có một người chị hàng xóm, vì để cưới được một người đàn ông tốt nên chị ấy đã cố hết sức tham gia vào giới thượng lưu. Chị ấy mua túi xách và quần áo xa xỉ vượt quá khả năng của mình, trả hàng chục nghìn để có thể tham gia Citywalk trong thành phố, nơi có rào cản gia nhập, cuộc sống vất vả nhưng bề ngoài lại hào nhoáng. Tôi luôn cảm thấy, coi hôn nhân như sự nghiệp và đặt hạnh phúc của mình cho một người đàn ông giống như một tấm gương, quay đầu lại sẽ chẳng còn gì cả."
"Còn nói người khác." Trong mắt Tạ Bạc tràn đầy mỉa mai, "Đến gần Trì Tây Ngữ, bị cô ấy bài bố như con rối giật dây, chẳng phải cũng là sự nghiệp của em sao?"
Lâm Dĩ Vi thẳng thắn nói: "Cho nên tôi không cảm thấy mình cao thượng lắm, ngược lại có thể càng hèn hạ hơn, bởi vì tôi phải lừa gạt một cô gái chân thành kết bạn với tôi."
"Theo lý, nếu như tôi thích em thì nên để em đạt được mong muốn của mình, để em mang theo chiến lợi phẩm đến chỗ Trì Tây Ngữ đòi công." Anh véo má cô, đôi môi mỏng gần như chạm vào cô, "Nhưng có phải em nên bỏ chút công sức không, cố gắng quyến rũ tôi, vậy mới đúng."
"Tôi... sẽ cố gắng."
Tạ Bạc cười lạnh, giật lấy kính bảo hộ trong tay cô, ném chiếc mũ bảo hiểm của mình cho cô: "Tối nay, tôi sẽ cho em cơ hội này."
"Tôi không đội mũ bảo hiểm." Lâm Dĩ Vi từ chối, "Lớp trang điểm trôi mất."
"Kỹ năng trang điểm này của em làm em trông giống quỷ ấy, còn lâu mới giống con người."
"..."
Tạ Bạc đeo kính bảo hộ lên đầu, quay người đội mũ bảo hiểm cho cô.
Chiếc mũ bảo hiểm vẫn còn chứa đầy nhiệt độ cơ thể của anh.
Bên ngoài mũ bảo hiểm, chiếc xe máy gầm rú lao đi.
Tốc độ của anh nhanh hơn Lê Độ rất nhiều, gió lớn gào thét, thổi vào người như một mũi dao đâm vào da thịt.
Lâm Dĩ Vi ôm chặt quần áo quanh eo anh: "Tạ Bạc, chậm một chút!"
Người đàn ông mắt điếc tai ngơ không những không giảm tốc độ mà còn nhấn ga cho chiếc xe máy phóng nhanh trên con đường rừng vắng lặng trống trải.
Đêm nay có ánh trăng, bóng cây đung đưa, ngoài ra trên biển hướng dẫn chỉ còn lại bóng đèn xe máy phản chiếu.
"Tạ Bạc, tôi sắp nôn rồi."
"Em dám nôn lên người tôi thử xem."
Cuối cùng, Lâm Dĩ Vi vòng tay qua eo anh, tựa đầu vào tấm lưng rộng và rắn chắc của anh, nhắm chặt mắt lại.
Chỉ khi nhắm mắt lại, mới có thể vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng.
Tạ Bạc cảm nhận được cô gái ôm mình từ phía sau, làn da trên lưng trở nên nhạy cảm, như có sức sống, cố gắng hết sức hấp thụ nhiệt độ cơ thể cô.
Da anh đang đói khát, anh khao khát sự gần gũi và tiếp xúc da kề da với cô.
Tạ Bạc cũng cố gắng tiếp xúc với những cô gái khác, chẳng hạn như Diệp An Ninh.
Nhưng chỉ là không thể khơi lên một chút hứng thú, huống chi chuyện đó, ngay cả chạm vào cũng khiến Tạ Bạc cảm thấy chán ghét.
Anh mong muốn được cô ôm lâu hơn nên ở ngã ba đường phía trước, Tạ Bạc không ngần ngại chọn con đường bên trái ra khỏi nội thành, đưa cô vượt qua rừng núi yên tĩnh.
Một đi không trở lại.
Không biết đã qua bao lâu, Lâm Dĩ Vi nhận thấy có gì đó không ổn, anh tăng tốc và lái xe một quãng đường dài như vậy nhưng vẫn chưa về đích.
Trong vùng hoang dã trải dài, có rất nhiều bóng cây, chỉ có ánh trăng sáng chiếu thẳng vào phía trước, treo cao trên bầu trời, là chỉ dẫn duy nhất trên con đường hoang dã.
Khi một người ở trong khu rừng tối tăm vô tận không có ánh lửa, theo bản năng sẽ cảm thấy sợ hãi.
"Tạ Bạc, sao nơi này không có người?"
Tạ Bạc không có phản ứng.
"Tạ Bạc." Cô siết chặt góc áo anh, "Tạ Bạc! Nói đi."
"Anh biến thành quỷ rồi à?"
"Nếu anh không nói gì, tôi sẽ nhảy xuống! Nói đi!"
Tạ Bạc chậm rãi lẩm bẩm: "Đồ ngốc."
"..."
"Bầu không khí lãng mạn như vậy đã bị con lợn em phá hỏng."
"Không lãng mạn chút nào, đáng sợ lắm! Vừa rồi tôi nhìn thấy đống mộ, rốt cuộc đi đâu vậy?"
Anh lại im lặng, lười để ý đến cô.
Nửa giờ sau, xung quanh dần dần xuất hiện người và nhà cửa.
Họ rời thành phố Thanh Cảng và đến một thị trấn nhỏ vô danh ở khu vực xung quanh.
Ở đây không có nhà cao tầng, chỉ có những căn nhà gỗ thấp tầng không cao hơn tầng ba, có những gánh hàng rong, quán ăn, quán nướng, đèn xoay của các tiệm làm tóc thắp sáng yếu ớt, tùy ý có thể nhìn thấy một số khách sạn và nhà nghỉ nhỏ...
Đến ngã tư Tạ Bạc nhấn phanh, quay người lại nói với cô: "Bảo bối, xuống xe."
"Nơi này là ở đâu?"
"Thị trấn Lộc Cảng, cuộc biểu tình đã từng diễn ra ở đây."
"Tại sao lại tới đây?"
Tạ Bạc đỗ xe bên đường, nghiêng người kiểm tra xe máy: "Hệ thống phanh báo động, chúng ta cần tìm tiệm sửa xe để sửa."
"Bây giờ sao?"
"Ừm."
"Vậy... khi nào chúng ta có thể quay về?"
"Không biết."
Cô đi theo Tạ Bạc, đẩy xe máy đến tiệm sửa xe, Tạ Bạc cùng nhân viên bảo trì trong tiệp thương lượng giá cả thay phanh, Lâm Dĩ Vi đứng một mình bên đường, lấy điện thoại di động ra, mở ứng dụng taxi.
Thị trấn nằm ở vùng núi và quá hẻo lánh, lúc này... màn hình trống rỗng, không có phương tiện nào cả.
"Người đẹp, gọi xe sao?" Một nam tài xế xe tải đi tới, không có ý tốt hỏi cô: "Đi đâu vậy, anh trai đưa em đi."
"Không không."
Khi Tạ Bạc ra khỏi tiệm bảo trì, Lâm Dĩ Vi nhanh chóng chạy tới, Tạ Bạc kéo cô theo sau, sau đó tài xế xe tải mới ngượng ngùng từ bỏ.
"Lúc này đừng rời khỏi tầm mắt của tôi." Anh cười nhắc nhở: "Nếu em bị bán đi, tôi phải đau lòng mấy ngày."
Lâm Dĩ Vi đành phải ngoan ngoãn đi theo anh, thấp giọng hỏi: "Bây giờ phải làm sao, sửa xe mất bao lâu?"
"Nếu nhanh thì ngày mai."
"..."