CHƯƠNG 6: ĐÃ LÂU KHÔNG GẶP MÀ KHÔNG LÊN TIẾNG CHÀO HỎI SAO
CHƯƠNG 6: ĐÃ LÂU KHÔNG GẶP MÀ KHÔNG LÊN TIẾNG CHÀO HỎI SAO
Quả nhiên “lửa” đã cháy đến chỗ cô! Quả nhiên cô không nên nhiều chuyện đi giúp Tần Mạn Mạn!
Giản Đường hối hận muốn chết.
“Này, hỏi cô đó, bà thím dọn vệ sinh.”
Giản Đường chỉ đành nhắm mắt gật đầu.
Tên kia bật cười khoái chí, nói với Tần Mạn Mạn: “Nghe chưa? Nhân viên dọn vệ sinh còn biết nhìn tình hình hơn cô đấy.” Nói xong anh ta cầm chai rượu nện mạnh lên bàn: “Uống sạch nó đi. Bằng không gọi Tô Mịch lên đây.” Tô Mịch chính là người đã phỏng vấn Giản Đường.
Nhắc đến chị Mịch, Tần Mạn Mạn hơi sợ hãi. Nhà cô ta nghèo, đến Đông Kinh làm phục vụ cũng là vì Đông Kinh trả lương cao. Nếu gọi chị Mịch đến thì chẳng phải cô ta sẽ mất việc luôn sao?
“Đừng gọi chị Mịch!” Tần Mạn Mạn cầm lấy chai rượu trên bàn: “Tôi uống!” Nói xong còn chưa uống thì nước mắt đã chảy ra.
“Chờ đã.” Trong bóng tối, một giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên. Giản Đường đang quay lưng về phía góc tối, vừa nghe thấy giọng nói này, cơ thể cô đã không kìm được run rẩy.
Ánh mắt cô bắt đầu hoảng loạn, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
“Quay người lại.” Trong bóng tối, âm thanh kia ra lệnh.
Hai chân Giản Đường như đeo chì, nặng tới mức không nhúc nhích được, cô gắng sức tự nhủ: Không phải nói với mình.
“Tôi nói lại lần nữa, quay người lại, bà, thím, dọn, vệ, sinh.”
Trái tim Giản Đường như bị người ta đập một cú, cô biết, cô phải nghe theo. Hàm răng cô đánh vào nhau vang lên tiếng kèn kẹt, bộ quần áo vừa dày vừa nặng khiến cô phải khó khăn quay lại.
Bầu không khí vô cùng kỳ quặc, lúc này ai cũng phát hiện ra chuyện kỳ lạ.
Cậu ấm bất cần kia liền đưa tay lên miệng huýt sáo: “Có trò hay xem rồi.”
Một người đàn ông ngồi trên ghế sô pha quát: “Hi Thần, cậu im miệng đi, đừng quấy rối tôi xem kịch.”
“Đệch, Bạch Dương Hàng cậu đúng là hư hỏng.”
Giản Đường sợ hãi vô cùng, cô muốn trốn!
Ba năm lao tù, một nghìn không trăm chín mươi lăm ngày đêm sống trong nước sôi lửa bỏng, sau khi bò ra từ địa ngục không thấy ánh mặt trời, cô không dám có bất kỳ ý nghĩ không an phận nào với Thẩm Tư Cương nữa. Cảm xúc duy nhất đối với người đàn ông này chỉ còn là nỗi sợ hãi.
Lòng si mê và tình yêu với người đàn ông này đã bị cô chôn giấu trong lòng từ lâu, vĩnh viễn sẽ không thể hiện ra nữa.
“Ngẩng đầu lên.” Giọng nói chậm rãi ra lệnh, Giản Đường gần như là cử động theo mệnh lệnh của anh.
Ánh đèn mờ tối, mà người đàn ông ấy lại ngồi trong góc, lúc cô tiến vào không nhìn kĩ, thảo nào không phát hiện ra.
Thẩm Tư Cương như đế vương tao nhã ngồi trên ghế sô pha trong góc phòng, cánh tay thon dài đặt trên tay vịn, mu bàn tay chống cằm, phong độ nho nhã nhưng cặp mắt dưới gọng kính vàng kia nhìn chằm chằm cô như con sói đói, bất cứ lúc nào cũng có thể xé nát cô.
Thời gian ba năm chẳng những không hề để lại dấu vết nơi anh mà còn khiến anh tỏa sáng hơn qua những năm tháng mài giũa.
Gương mặt ấy ẩn dưới ánh đèn lờ mờ như được mạ ánh vàng. Anh ngồi ở đó mà toàn thân tản ra sức hấp dẫn chấn động lòng người.
Thế nhưng cô không dám nhìn nhiều, vội vã cúi đầu xuống.
“Ha ha.” Thẩm Tư Cương cười giễu, giọng cười lạnh lẽo và nguy hiểm: “Đã lâu không gặp, sao vậy? Không lên tiếng chào hỏi sao?”
Giản Đường sắc mặt trắng bệch: “Ngài Thẩm.”
Giản Đường cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, tay cô bóp chặt đùi, cố sức giữ bình tĩnh.
Nhưng mỗi hành động của cô đều bị người đàn ông ngồi trên ghế sô pha nhìn thấu.
Thẩm Tư Cương nheo mắt quan sát Giản Đường... Nếu không phải hôm nay gặp cô ở Đông Kinh thì anh đã quên mất là còn có người này.
Cô thay đổi rất nhiều, nếu không phải nhân viên phục vụ kia vô tình gọi “chị Giản Đường” thì có lẽ anh đã không nhận ra.
Ánh đèn trong phòng mờ tối, anh cũng chỉ có thể nhìn qua loa, nhưng ngay cả như vậy anh cũng không thể không thừa nhận, Giản Đường đã thay đổi rất nhiều, đúng là ngoài dự liệu của anh.
“Ra lúc nào?” Thẩm Tư Cương thờ ơ hỏi.
Giản Đường quýnh lên, mặt cắt không còn giọt máu, cô ngẩng đầu dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn người đàn ông đối diện... Cầu xin anh, đừng nói, đừng nói chuyện tôi từng ngồi tù trước mặt người khác! Cầu xin anh - Trong đôi mắt kia rõ ràng viết những lời này!
Thẩm Tư Cương cau mày, đột nhiên anh giơ tay chỉ chai rượu trong tay Tần Mạn Mạn, cười lạnh nhìn Giản Đường: “Tôi biết cô muốn nói gì. Được, chỉ cần cô uống hết chi rượu này, tôi sẽ đồng ý thỉnh cầu của cô.”
Giản Đường tái mặt nhìn chai Vodka trong tay Tần Mạn Mạn.
Bols Vodka là một trong số vài loại Vodka khá nổi tiếng trên thế giới, nồng độ khoảng 40 độ. Vẻ mặt Giản Đường trắng bệch nhìn chai Vodka, há miệng muốn nói gì đó.
Người đàn ông trên ghế sô pha như thể thợ săn vờn mồi, con ngươi đen kịt của anh giễu cợt nhìn Giản Đường: “Tính nhẫn nại của tôi có hạn.”
Nghe giọng nói quen thuộc đó, sắc mặt Giản Đường càng trắng hơn.
“Tôi, tôi không biết uống rượu.”
Vừa dứt lời nói dối Giản Đường đã cảm thấy tê cả da đầu, cô sắp bị ánh mắt kia xiên qua rồi. Bàn tay ở nơi anh không nhìn thấy lặng lẽ siết chặt... Cô như tù nhân bị phán tội, căng thẳng chờ đợi phán quyết sau cùng.
“Anh Thẩm, anh, anh tha cho tôi đi.” Vì sống, Giản Đường có thể vứt bỏ tự tôn, nằm rạp trên mặt đất cầu xin tha thứ: “Cầu xin anh, hãy tha cho tôi lần này, chỉ cần đừng bắt tôi uống rượu thì muốn tôi làm gì cũng được.” Cô muốn sống, chỉ có sống sót mới có thể trả nợ được.
Đúng vậy, cô thiếu một món nợ lớn, nhưng chủ nợ tuyệt đối không phải Hạ Viên Miên.
Trên gương mặt nghiêng ẩn dưới ánh đèn mờ tối của người đàn ông thoáng hiện vẻ kinh ngạc rồi lập tức vô cảm nói: “Chỉ là một chai rượu mà thôi, uống không được mà cô đã dễ dàng quỳ xuống rồi ư? Giản Đường, sự kiêu căng ngạo mạn, thà chết cũng phải bảo vệ danh dự của cô đâu?
Danh dự ư?
Giản Đường cắm mặt xuống đất, nở nụ cười thê lương và giễu cợt.
Danh dự là gì? Có thể ăn không? Có thể giúp cô sống sót không?
Cô quỳ xuống không phải vì tránh một chai rượu, cô là vì sống sót!
Đau khổ nhắm mắt, chỉ cần vừa nhắm lại là trước mắt cô lại hiện lên từng gương mặt nhục nhã. Chỉ có một người ngoại lệ, mà cô bé ấy cuối cùng lại bởi vì cômà chết ở trong ngục giam tăm tối kia!
Sinh mạng trẻ trung 20 tuổi, cứ như vậy tàn lụi tại nơi ẩm thấp u ám ấy.
Đều là vì cô, vì Giản Đường cô!
Đây là tội, là nợ, tội nợ không thể trả hết!
Cô không nợ Hạ Viên Miên, cô nợ cô gái dũng cảm đứng ra bảo vệ cô trong tù, cuối cùng lại chết oan chết ức!
Toàn thân Giản Đường không ngừng run rẩy, cô dường như lại nhìn thấy cô bé ấy cả người đầy máu nằm trong lòng cô gọi từng tiếng “chị Giản Đường”. Trong giây phút hấp hối, cô gái ấy đã dùng giọng nói dễ nghe nhất kể về quê hương và giấc mộng của mình.
Quả nhiên “lửa” đã cháy đến chỗ cô! Quả nhiên cô không nên nhiều chuyện đi giúp Tần Mạn Mạn!
Giản Đường hối hận muốn chết.
“Này, hỏi cô đó, bà thím dọn vệ sinh.”
Giản Đường chỉ đành nhắm mắt gật đầu.
Tên kia bật cười khoái chí, nói với Tần Mạn Mạn: “Nghe chưa? Nhân viên dọn vệ sinh còn biết nhìn tình hình hơn cô đấy.” Nói xong anh ta cầm chai rượu nện mạnh lên bàn: “Uống sạch nó đi. Bằng không gọi Tô Mịch lên đây.” Tô Mịch chính là người đã phỏng vấn Giản Đường.
Nhắc đến chị Mịch, Tần Mạn Mạn hơi sợ hãi. Nhà cô ta nghèo, đến Đông Kinh làm phục vụ cũng là vì Đông Kinh trả lương cao. Nếu gọi chị Mịch đến thì chẳng phải cô ta sẽ mất việc luôn sao?
“Đừng gọi chị Mịch!” Tần Mạn Mạn cầm lấy chai rượu trên bàn: “Tôi uống!” Nói xong còn chưa uống thì nước mắt đã chảy ra.
“Chờ đã.” Trong bóng tối, một giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên. Giản Đường đang quay lưng về phía góc tối, vừa nghe thấy giọng nói này, cơ thể cô đã không kìm được run rẩy.
Ánh mắt cô bắt đầu hoảng loạn, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
“Quay người lại.” Trong bóng tối, âm thanh kia ra lệnh.
Hai chân Giản Đường như đeo chì, nặng tới mức không nhúc nhích được, cô gắng sức tự nhủ: Không phải nói với mình.
“Tôi nói lại lần nữa, quay người lại, bà, thím, dọn, vệ, sinh.”
Trái tim Giản Đường như bị người ta đập một cú, cô biết, cô phải nghe theo. Hàm răng cô đánh vào nhau vang lên tiếng kèn kẹt, bộ quần áo vừa dày vừa nặng khiến cô phải khó khăn quay lại.
Bầu không khí vô cùng kỳ quặc, lúc này ai cũng phát hiện ra chuyện kỳ lạ.
Cậu ấm bất cần kia liền đưa tay lên miệng huýt sáo: “Có trò hay xem rồi.”
Một người đàn ông ngồi trên ghế sô pha quát: “Hi Thần, cậu im miệng đi, đừng quấy rối tôi xem kịch.”
“Đệch, Bạch Dương Hàng cậu đúng là hư hỏng.”
Giản Đường sợ hãi vô cùng, cô muốn trốn!
Ba năm lao tù, một nghìn không trăm chín mươi lăm ngày đêm sống trong nước sôi lửa bỏng, sau khi bò ra từ địa ngục không thấy ánh mặt trời, cô không dám có bất kỳ ý nghĩ không an phận nào với Thẩm Tư Cương nữa. Cảm xúc duy nhất đối với người đàn ông này chỉ còn là nỗi sợ hãi.
Lòng si mê và tình yêu với người đàn ông này đã bị cô chôn giấu trong lòng từ lâu, vĩnh viễn sẽ không thể hiện ra nữa.
“Ngẩng đầu lên.” Giọng nói chậm rãi ra lệnh, Giản Đường gần như là cử động theo mệnh lệnh của anh.
Ánh đèn mờ tối, mà người đàn ông ấy lại ngồi trong góc, lúc cô tiến vào không nhìn kĩ, thảo nào không phát hiện ra.
Thẩm Tư Cương như đế vương tao nhã ngồi trên ghế sô pha trong góc phòng, cánh tay thon dài đặt trên tay vịn, mu bàn tay chống cằm, phong độ nho nhã nhưng cặp mắt dưới gọng kính vàng kia nhìn chằm chằm cô như con sói đói, bất cứ lúc nào cũng có thể xé nát cô.
Thời gian ba năm chẳng những không hề để lại dấu vết nơi anh mà còn khiến anh tỏa sáng hơn qua những năm tháng mài giũa.
Gương mặt ấy ẩn dưới ánh đèn lờ mờ như được mạ ánh vàng. Anh ngồi ở đó mà toàn thân tản ra sức hấp dẫn chấn động lòng người.
Thế nhưng cô không dám nhìn nhiều, vội vã cúi đầu xuống.
“Ha ha.” Thẩm Tư Cương cười giễu, giọng cười lạnh lẽo và nguy hiểm: “Đã lâu không gặp, sao vậy? Không lên tiếng chào hỏi sao?”
Giản Đường sắc mặt trắng bệch: “Ngài Thẩm.”
Giản Đường cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, tay cô bóp chặt đùi, cố sức giữ bình tĩnh.
Nhưng mỗi hành động của cô đều bị người đàn ông ngồi trên ghế sô pha nhìn thấu.
Thẩm Tư Cương nheo mắt quan sát Giản Đường... Nếu không phải hôm nay gặp cô ở Đông Kinh thì anh đã quên mất là còn có người này.
Cô thay đổi rất nhiều, nếu không phải nhân viên phục vụ kia vô tình gọi “chị Giản Đường” thì có lẽ anh đã không nhận ra.
Ánh đèn trong phòng mờ tối, anh cũng chỉ có thể nhìn qua loa, nhưng ngay cả như vậy anh cũng không thể không thừa nhận, Giản Đường đã thay đổi rất nhiều, đúng là ngoài dự liệu của anh.
“Ra lúc nào?” Thẩm Tư Cương thờ ơ hỏi.
Giản Đường quýnh lên, mặt cắt không còn giọt máu, cô ngẩng đầu dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn người đàn ông đối diện... Cầu xin anh, đừng nói, đừng nói chuyện tôi từng ngồi tù trước mặt người khác! Cầu xin anh - Trong đôi mắt kia rõ ràng viết những lời này!
Thẩm Tư Cương cau mày, đột nhiên anh giơ tay chỉ chai rượu trong tay Tần Mạn Mạn, cười lạnh nhìn Giản Đường: “Tôi biết cô muốn nói gì. Được, chỉ cần cô uống hết chi rượu này, tôi sẽ đồng ý thỉnh cầu của cô.”
Giản Đường tái mặt nhìn chai Vodka trong tay Tần Mạn Mạn.
Bols Vodka là một trong số vài loại Vodka khá nổi tiếng trên thế giới, nồng độ khoảng 40 độ. Vẻ mặt Giản Đường trắng bệch nhìn chai Vodka, há miệng muốn nói gì đó.
Người đàn ông trên ghế sô pha như thể thợ săn vờn mồi, con ngươi đen kịt của anh giễu cợt nhìn Giản Đường: “Tính nhẫn nại của tôi có hạn.”
Nghe giọng nói quen thuộc đó, sắc mặt Giản Đường càng trắng hơn.
“Tôi, tôi không biết uống rượu.”
Vừa dứt lời nói dối Giản Đường đã cảm thấy tê cả da đầu, cô sắp bị ánh mắt kia xiên qua rồi. Bàn tay ở nơi anh không nhìn thấy lặng lẽ siết chặt... Cô như tù nhân bị phán tội, căng thẳng chờ đợi phán quyết sau cùng.
“Anh Thẩm, anh, anh tha cho tôi đi.” Vì sống, Giản Đường có thể vứt bỏ tự tôn, nằm rạp trên mặt đất cầu xin tha thứ: “Cầu xin anh, hãy tha cho tôi lần này, chỉ cần đừng bắt tôi uống rượu thì muốn tôi làm gì cũng được.” Cô muốn sống, chỉ có sống sót mới có thể trả nợ được.
Đúng vậy, cô thiếu một món nợ lớn, nhưng chủ nợ tuyệt đối không phải Hạ Viên Miên.
Trên gương mặt nghiêng ẩn dưới ánh đèn mờ tối của người đàn ông thoáng hiện vẻ kinh ngạc rồi lập tức vô cảm nói: “Chỉ là một chai rượu mà thôi, uống không được mà cô đã dễ dàng quỳ xuống rồi ư? Giản Đường, sự kiêu căng ngạo mạn, thà chết cũng phải bảo vệ danh dự của cô đâu?
Danh dự ư?
Giản Đường cắm mặt xuống đất, nở nụ cười thê lương và giễu cợt.
Danh dự là gì? Có thể ăn không? Có thể giúp cô sống sót không?
Cô quỳ xuống không phải vì tránh một chai rượu, cô là vì sống sót!
Đau khổ nhắm mắt, chỉ cần vừa nhắm lại là trước mắt cô lại hiện lên từng gương mặt nhục nhã. Chỉ có một người ngoại lệ, mà cô bé ấy cuối cùng lại bởi vì cômà chết ở trong ngục giam tăm tối kia!
Sinh mạng trẻ trung 20 tuổi, cứ như vậy tàn lụi tại nơi ẩm thấp u ám ấy.
Đều là vì cô, vì Giản Đường cô!
Đây là tội, là nợ, tội nợ không thể trả hết!
Cô không nợ Hạ Viên Miên, cô nợ cô gái dũng cảm đứng ra bảo vệ cô trong tù, cuối cùng lại chết oan chết ức!
Toàn thân Giản Đường không ngừng run rẩy, cô dường như lại nhìn thấy cô bé ấy cả người đầy máu nằm trong lòng cô gọi từng tiếng “chị Giản Đường”. Trong giây phút hấp hối, cô gái ấy đã dùng giọng nói dễ nghe nhất kể về quê hương và giấc mộng của mình.