CHƯƠNG 5: RƯỚC HỌA VÀO THÂN
CHƯƠNG 5: RƯỚC HỌA VÀO THÂN
Giản Đường còn đang sợ hãi, chưa kịp thở phào thì đột nhiên nhận ra mình bị người đàn ông xa lạ này ôm eo.
“Á á á...” Giản Đường kinh hoàng, cô lớn chừng này rồi nhưng trừ anh trai thì chưa từng bị ai ôm thân mật như vậy... bao gồm cả... anh ấy.
Tiêu Hoành sầm mặt bịt miệng Giản Đường: “Câm miệng! Kêu cái con khỉ! Cô thật là kỳ quái! Người bình thường lúc sắp ngã sẽ giật mình kêu lên theo bản năng, cô thì ngược lại, lúc ngã không kêu, giờ kêu cái quái gì!”
“Anh anh anh... anh buông tay trước đã.”
Tiêu Hoành nhìn bộ dạng lắp bắp khả nghi của cô thì chợt nảy ra suy nghĩ: “Ồ, cô không phải là vì bị tôi ôm mới kêu đó chứ?” Tiêu Hoành nhìn sắc mặt cô gái thay đổi, khóe miệng không kìm được giật giật.
“... Xem ra đúng là như vậy.” Tiêu Hoành đảo mắt, nở nụ cười kỳ quái: “Này cô gái, không phải là cô chưa từng bị đàn ông ôm như vậy đó chứ?”
Tiêu Hoành thấy phản ứng của cô gái vô cùng thú vị, nhìn cô gái trong lòng đỏ bừng tai, anh ta nảy ý đùa dai, bèn siết chặt tay ôm ngang eo cô gái.
Tiêu Hoành nhìn cô gái đỏ bừng mặt mà như phát hiện ra trò chơi mới... Thời buổi này vẫn còn cô gái bị ôm eo là đỏ mặt hay sao! Quá mới lạ! Quá thú vị!
Tiêu Hoành kích động vô cùng.
Vòng tay ôm Giản Đường cố ý bóp nắn, vừa nắm một cái lại toàn là vải vóc, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, Tiêu Hoành bất chấp mò vào trong lớp áo của Giản Đường sờ một cái, trong lòng liền giật mình.
“Anh làm gì thế!”
Giản Đường giãy giụa đẩy Tiêu Hoành ra, mà Tiêu Hoành thì vô cùng ngạc nhiên nhìn Giản Đường: “Eo của cô...” Anh ta không biết nên nói sao nữa, vừa rồi sờ một cái đã thấy không giống vòng eo bình thường của con gái rồi.
Tiêu Hoành trước nay đều tự cho mình là người tình quốc dân, đám con gái anh ta qua lại không đến hàng nghìn thì cũng phải hàng trăm, trong đó có đủ các minh tinh, người mẫu quốc tế, nhưng vòng eo anh ta vừa sờ là nhỏ nhất trong tất cả những người con gái anh ta từng qua lại, gầy đến nỗi anh ta dùng một tay cũng có thể bao quanh hơn nửa vòng eo ấy!
“Cô...” Anh ta vài lần mở miệng, muốn nói “thì ra trời nóng mà cô mặc nhiều thế là bởi vì vóc dáng này à”, nhưng vừa nhìn thấy cô gái xa lạ trước mặt này rõ ràng đang đau đớn lại giả vờ như không để tâm, nhìn thấy ánh mắt muốn lên án nhưng lại tự ti của cô, anh ta chẳng thể thốt lên lời.
Nhiều năm sau này Tiêu Hoành vẫn không thể quên ánh mắt của Giản Đường khi ấy, hiện giờ anh ta còn chưa hiểu được vì sao ánh mắt của một người lại có thể vừa kiêu ngạo vừa tự ti, hai loại tính cách hoàn toàn tương phản ấy lại có thể hòa trộn với nhau được ư?
Rốt cuộc phải trải qua những gì mới có thể khiến một người sở hữu hai phẩm chất hoàn toàn khác biệt như vậy?
Giản Đường đẩy Tiêu Hoành ra rồi bỏ chạy. Cô căn bản không chạy nhanh được, chưa đi được vài bước đã té nhào. Cô không quan tâm tiếp tục đứng dậy vịn tường mà đi, cố gắng hết sức cách xa Tiêu Hoành.
Đầu cô rất hỗn loạn... Cứ như bị người ta phát hiện ra chuyện thảm hại nhất của mình vậy.
Sau khi ra tù cô chỉ muốn cuộc sống yên bình, có miếng cơm ăn, có chỗ để ngủ, tự cung tự cấp, để dành chút tiền đến Nhĩ Hưng, dùng đôi mắt này ngắm nhìn nơi trời xanh biển rộng mà trong ngục giam vĩnh viễn không bao giờ thấy.
Cô không chịu nổi bất kỳ sóng gió nào nữa.
Tiêu Hoành muốn đến giúp cô, nhưng anh ta chỉ cần đi nhanh hơn một chút thì cô gái kia lại nháo nhào như thể bị ma đuổi, cô vịn tường, kéo lê cơ thể, trông vô cùng chật vật.
Tiêu Hoành không thể làm gì khác hơn là đành ngưng bước.
Phòng 606, Giản Đường gõ cửa rồi bước vào. Vừa đi vào, cô liền nhận ra bầu không khí vô cùng kỳ lạ. Dưới ánh đèn mờ tối, vài người khách đang ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh là mấy cô người mẫu.
Duy chỉ có một cô bé dáng vẻ trong sáng đang đứng trước bàn thủy tinh trong phòng.
Cô nhận ra cô bé này, là một nhân viên phục vụ mới tới tên Tần Mạn Mạn, cô bé ở cùng ký túc xá với cô, là sinh viên trường đại học S.
“Chị Giản Đường...” Tần Mạn Mạn đột nhiên nức nở gọi cô, Giản Đường giật mình, toàn thân căng ra .
Bảy tám cặp mắt trong phòng đổ dồn vào cô, Giản Đường đành khó khăn lên tiếng: “Tôi là nhân viên vệ sinh ở tầng dưới được gọi đến quét dọn.” Cô vừa lên tiếng là đã bại lộ chất giọng khàn đặc của mình.
Đám người trong phòng bất mãn cau mày.
Giản Đường đã làm ở Đông Kinh ba tháng, biết nên làm nhiều nói ít. Cô chỉ là một nhân viên vệ sinh, cho dù có người bất mãn chất giọng của cô thì cũng sẽ không ai thật sự nhắm vào cô. Nhưng chuyện của Tần Mạn Mạn thì cô không rõ, lo chuyện bao đồng sẽ chẳng có kết cục tốt.
Cô cúi đầu tránh Tần Mạn Mạn, đi thẳng đến chỗ nhà vệ sinh trong phòng. Phòng vip có cả nhà vệ sinh, trong đó có đầy đủ dụng cụ lau dọn đặt trong tủ chuyên dụng, sẽ không ảnh hưởng đến mĩ quan.
Giản Đường một tay cầm cây lau nhà một tay xách thùng nước đi ra.
Cô chỉ cắm đầu vào quét dọn, Tần Mạn Mạn vẫn luôn nhìn cô với ánh mắt cầu cứu, song cô không để tâm.
Cuộc sống lao tù ba năm đã dạy cho cô biết, không được thể hiện , phải nhớ kĩ vị trí của mình. Bằng không người khác chỉ động một ngón tay cũng có thể khiến cô sống không bằng chết.
Cô không phải Tần Mạn Mạn, tuy đều là người gia cảnh túng quẫn nhưng Tần Mạn Mạn còn có bố mẹ, còn là sinh viên đại học S. Còn Giản Đường cô bây giờ chỉ là một tù nhân đã từng vào nhà lao!
Cô chẳng là gì cả, không thể chịu nổi gió táp mưa sa, không chịu nổi bất cứ biến động nhỏ nào, càng không có bản lĩnh giúp người khác.
“Hát xong bài này rồi cô có thể đi.” Một người đàn ông nói với Tần Mạn Mạn.
Giản Đường lặng lẽ ngẩng đầu, thấy Tần Mạn Mạn đang cắn môi, như thể đã chịu sự sỉ nhục vô cùng to lớn: “Tôi không...”
Cây lau nhà trong tay Giản Đường chợt bất cẩn lướt qua giày của Tần Mạn Mạn, Tần Mạn Mạn giật mình, cũng quên luôn lời mình muốn nói, nhìn sang Giản Đường.
Giản Đường ngẩng đầu xin lỗi: “Xin lỗi đã lau vào giày của em.”
Một biến số nho nhỏ lại hấp dẫn ánh mắt của vài người đàn ông trong phòng.
Giản Đường lại nghe thấy Tần Mạn Mạn căm hận nói: “Tôi không phải người mẫu, cũng không phải tiếp viên. Tôi không hát, tôi chỉ là nhân viên phục vụ bưng trà rót nước thôi!”
Giản Đường lúc này hối hận đến muốn đập chết mình luôn... Có những người có thể giúp, có những người lại không thể giúp được!
Tần Mạn Mạn lựa chọn thế nào Giản Đường không biết, thế nhưng nếu là Giản Đường, cô sẽ không vì một bài hát mà đắc tội với đám cậu ấm này. Kẻ có thể ở phòng vip của Đông Kinh đều có thân phận cao, sao có thể tha thứ cho một nhân viên phục vụ nho nhỏ làm trái ý bọn họ chứ?
Tần Mạn Mạn không nể mặt những cậu ấm này, bọn họ sao có thể dễ dàng tha thứ cho cô được?
Đám cậu ấm này có dạng con gái nào mà chưa từng gặp? Nhìn Tần Mạn Mạn trong sáng xinh xắn thì kêu cô hát một bài, chính là đã cho cô nấc thang đi xuống rồi. Nếu như Tần Mạn Mạn nghe lời hát xong rồi đi, những cậu ấm này sẽ không làm khó cô.
Xem ra Giản Đường đã mất công giúp Tần Mạn Mạn rồi, còn bị đám khách trong phòng chúý nữa.
Cô nghĩ thầm: Phải mau quét dọn sạch rồi đi. Ở lâu thêm một phút thì không biết sẽ xảy ra biến cố gì. Vừa rồi cô giúp Tần Mạn Mạn, nếu vì thế mà đắc tội với đám khách trong phòng thì sẽ bị liên lụy. Mau chóng rời khỏi đây thì hơn.
“Ồ, ra vẻ thanh cao à?” Lần này đổi lại là giọng nói bất cần đời, “Không muốn hát à? Được thôi, uống hết chai rượu trên bàn này rồi cô cũng có thể đi.”
“Tôi không uống! Tôi cũng không phải gái hầu rượu!”
“Ha ha ha, không uống?” Kẻ có giọng nói bất cần kia bật cười: “Cái này e là không phải cô nói không thì là không được. Đã làm việc ở Đông Kinh thì đừng nói là nhân viên phục vụ, cho dù là bà thím dọn vệ sinh, chỉ cần là yêu cầu của khách thì phải ngoan ngoãn phối hợp chứ?”
Giản Đường nghe thấy mấy chữ “bà thím dọn vệ sinh” mà trong lòng nảy sinh dự cảm không lành. Ngay sau đó, dự cảm đã linh nghiệm.
“Này, bên kia. Đúng, chính là cô đó. Bà thím dọn vệ sinh, cô nói có phải không?”
Giản Đường còn đang sợ hãi, chưa kịp thở phào thì đột nhiên nhận ra mình bị người đàn ông xa lạ này ôm eo.
“Á á á...” Giản Đường kinh hoàng, cô lớn chừng này rồi nhưng trừ anh trai thì chưa từng bị ai ôm thân mật như vậy... bao gồm cả... anh ấy.
Tiêu Hoành sầm mặt bịt miệng Giản Đường: “Câm miệng! Kêu cái con khỉ! Cô thật là kỳ quái! Người bình thường lúc sắp ngã sẽ giật mình kêu lên theo bản năng, cô thì ngược lại, lúc ngã không kêu, giờ kêu cái quái gì!”
“Anh anh anh... anh buông tay trước đã.”
Tiêu Hoành nhìn bộ dạng lắp bắp khả nghi của cô thì chợt nảy ra suy nghĩ: “Ồ, cô không phải là vì bị tôi ôm mới kêu đó chứ?” Tiêu Hoành nhìn sắc mặt cô gái thay đổi, khóe miệng không kìm được giật giật.
“... Xem ra đúng là như vậy.” Tiêu Hoành đảo mắt, nở nụ cười kỳ quái: “Này cô gái, không phải là cô chưa từng bị đàn ông ôm như vậy đó chứ?”
Tiêu Hoành thấy phản ứng của cô gái vô cùng thú vị, nhìn cô gái trong lòng đỏ bừng tai, anh ta nảy ý đùa dai, bèn siết chặt tay ôm ngang eo cô gái.
Tiêu Hoành nhìn cô gái đỏ bừng mặt mà như phát hiện ra trò chơi mới... Thời buổi này vẫn còn cô gái bị ôm eo là đỏ mặt hay sao! Quá mới lạ! Quá thú vị!
Tiêu Hoành kích động vô cùng.
Vòng tay ôm Giản Đường cố ý bóp nắn, vừa nắm một cái lại toàn là vải vóc, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, Tiêu Hoành bất chấp mò vào trong lớp áo của Giản Đường sờ một cái, trong lòng liền giật mình.
“Anh làm gì thế!”
Giản Đường giãy giụa đẩy Tiêu Hoành ra, mà Tiêu Hoành thì vô cùng ngạc nhiên nhìn Giản Đường: “Eo của cô...” Anh ta không biết nên nói sao nữa, vừa rồi sờ một cái đã thấy không giống vòng eo bình thường của con gái rồi.
Tiêu Hoành trước nay đều tự cho mình là người tình quốc dân, đám con gái anh ta qua lại không đến hàng nghìn thì cũng phải hàng trăm, trong đó có đủ các minh tinh, người mẫu quốc tế, nhưng vòng eo anh ta vừa sờ là nhỏ nhất trong tất cả những người con gái anh ta từng qua lại, gầy đến nỗi anh ta dùng một tay cũng có thể bao quanh hơn nửa vòng eo ấy!
“Cô...” Anh ta vài lần mở miệng, muốn nói “thì ra trời nóng mà cô mặc nhiều thế là bởi vì vóc dáng này à”, nhưng vừa nhìn thấy cô gái xa lạ trước mặt này rõ ràng đang đau đớn lại giả vờ như không để tâm, nhìn thấy ánh mắt muốn lên án nhưng lại tự ti của cô, anh ta chẳng thể thốt lên lời.
Nhiều năm sau này Tiêu Hoành vẫn không thể quên ánh mắt của Giản Đường khi ấy, hiện giờ anh ta còn chưa hiểu được vì sao ánh mắt của một người lại có thể vừa kiêu ngạo vừa tự ti, hai loại tính cách hoàn toàn tương phản ấy lại có thể hòa trộn với nhau được ư?
Rốt cuộc phải trải qua những gì mới có thể khiến một người sở hữu hai phẩm chất hoàn toàn khác biệt như vậy?
Giản Đường đẩy Tiêu Hoành ra rồi bỏ chạy. Cô căn bản không chạy nhanh được, chưa đi được vài bước đã té nhào. Cô không quan tâm tiếp tục đứng dậy vịn tường mà đi, cố gắng hết sức cách xa Tiêu Hoành.
Đầu cô rất hỗn loạn... Cứ như bị người ta phát hiện ra chuyện thảm hại nhất của mình vậy.
Sau khi ra tù cô chỉ muốn cuộc sống yên bình, có miếng cơm ăn, có chỗ để ngủ, tự cung tự cấp, để dành chút tiền đến Nhĩ Hưng, dùng đôi mắt này ngắm nhìn nơi trời xanh biển rộng mà trong ngục giam vĩnh viễn không bao giờ thấy.
Cô không chịu nổi bất kỳ sóng gió nào nữa.
Tiêu Hoành muốn đến giúp cô, nhưng anh ta chỉ cần đi nhanh hơn một chút thì cô gái kia lại nháo nhào như thể bị ma đuổi, cô vịn tường, kéo lê cơ thể, trông vô cùng chật vật.
Tiêu Hoành không thể làm gì khác hơn là đành ngưng bước.
Phòng 606, Giản Đường gõ cửa rồi bước vào. Vừa đi vào, cô liền nhận ra bầu không khí vô cùng kỳ lạ. Dưới ánh đèn mờ tối, vài người khách đang ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh là mấy cô người mẫu.
Duy chỉ có một cô bé dáng vẻ trong sáng đang đứng trước bàn thủy tinh trong phòng.
Cô nhận ra cô bé này, là một nhân viên phục vụ mới tới tên Tần Mạn Mạn, cô bé ở cùng ký túc xá với cô, là sinh viên trường đại học S.
“Chị Giản Đường...” Tần Mạn Mạn đột nhiên nức nở gọi cô, Giản Đường giật mình, toàn thân căng ra .
Bảy tám cặp mắt trong phòng đổ dồn vào cô, Giản Đường đành khó khăn lên tiếng: “Tôi là nhân viên vệ sinh ở tầng dưới được gọi đến quét dọn.” Cô vừa lên tiếng là đã bại lộ chất giọng khàn đặc của mình.
Đám người trong phòng bất mãn cau mày.
Giản Đường đã làm ở Đông Kinh ba tháng, biết nên làm nhiều nói ít. Cô chỉ là một nhân viên vệ sinh, cho dù có người bất mãn chất giọng của cô thì cũng sẽ không ai thật sự nhắm vào cô. Nhưng chuyện của Tần Mạn Mạn thì cô không rõ, lo chuyện bao đồng sẽ chẳng có kết cục tốt.
Cô cúi đầu tránh Tần Mạn Mạn, đi thẳng đến chỗ nhà vệ sinh trong phòng. Phòng vip có cả nhà vệ sinh, trong đó có đầy đủ dụng cụ lau dọn đặt trong tủ chuyên dụng, sẽ không ảnh hưởng đến mĩ quan.
Giản Đường một tay cầm cây lau nhà một tay xách thùng nước đi ra.
Cô chỉ cắm đầu vào quét dọn, Tần Mạn Mạn vẫn luôn nhìn cô với ánh mắt cầu cứu, song cô không để tâm.
Cuộc sống lao tù ba năm đã dạy cho cô biết, không được thể hiện , phải nhớ kĩ vị trí của mình. Bằng không người khác chỉ động một ngón tay cũng có thể khiến cô sống không bằng chết.
Cô không phải Tần Mạn Mạn, tuy đều là người gia cảnh túng quẫn nhưng Tần Mạn Mạn còn có bố mẹ, còn là sinh viên đại học S. Còn Giản Đường cô bây giờ chỉ là một tù nhân đã từng vào nhà lao!
Cô chẳng là gì cả, không thể chịu nổi gió táp mưa sa, không chịu nổi bất cứ biến động nhỏ nào, càng không có bản lĩnh giúp người khác.
“Hát xong bài này rồi cô có thể đi.” Một người đàn ông nói với Tần Mạn Mạn.
Giản Đường lặng lẽ ngẩng đầu, thấy Tần Mạn Mạn đang cắn môi, như thể đã chịu sự sỉ nhục vô cùng to lớn: “Tôi không...”
Cây lau nhà trong tay Giản Đường chợt bất cẩn lướt qua giày của Tần Mạn Mạn, Tần Mạn Mạn giật mình, cũng quên luôn lời mình muốn nói, nhìn sang Giản Đường.
Giản Đường ngẩng đầu xin lỗi: “Xin lỗi đã lau vào giày của em.”
Một biến số nho nhỏ lại hấp dẫn ánh mắt của vài người đàn ông trong phòng.
Giản Đường lại nghe thấy Tần Mạn Mạn căm hận nói: “Tôi không phải người mẫu, cũng không phải tiếp viên. Tôi không hát, tôi chỉ là nhân viên phục vụ bưng trà rót nước thôi!”
Giản Đường lúc này hối hận đến muốn đập chết mình luôn... Có những người có thể giúp, có những người lại không thể giúp được!
Tần Mạn Mạn lựa chọn thế nào Giản Đường không biết, thế nhưng nếu là Giản Đường, cô sẽ không vì một bài hát mà đắc tội với đám cậu ấm này. Kẻ có thể ở phòng vip của Đông Kinh đều có thân phận cao, sao có thể tha thứ cho một nhân viên phục vụ nho nhỏ làm trái ý bọn họ chứ?
Tần Mạn Mạn không nể mặt những cậu ấm này, bọn họ sao có thể dễ dàng tha thứ cho cô được?
Đám cậu ấm này có dạng con gái nào mà chưa từng gặp? Nhìn Tần Mạn Mạn trong sáng xinh xắn thì kêu cô hát một bài, chính là đã cho cô nấc thang đi xuống rồi. Nếu như Tần Mạn Mạn nghe lời hát xong rồi đi, những cậu ấm này sẽ không làm khó cô.
Xem ra Giản Đường đã mất công giúp Tần Mạn Mạn rồi, còn bị đám khách trong phòng chúý nữa.
Cô nghĩ thầm: Phải mau quét dọn sạch rồi đi. Ở lâu thêm một phút thì không biết sẽ xảy ra biến cố gì. Vừa rồi cô giúp Tần Mạn Mạn, nếu vì thế mà đắc tội với đám khách trong phòng thì sẽ bị liên lụy. Mau chóng rời khỏi đây thì hơn.
“Ồ, ra vẻ thanh cao à?” Lần này đổi lại là giọng nói bất cần đời, “Không muốn hát à? Được thôi, uống hết chai rượu trên bàn này rồi cô cũng có thể đi.”
“Tôi không uống! Tôi cũng không phải gái hầu rượu!”
“Ha ha ha, không uống?” Kẻ có giọng nói bất cần kia bật cười: “Cái này e là không phải cô nói không thì là không được. Đã làm việc ở Đông Kinh thì đừng nói là nhân viên phục vụ, cho dù là bà thím dọn vệ sinh, chỉ cần là yêu cầu của khách thì phải ngoan ngoãn phối hợp chứ?”
Giản Đường nghe thấy mấy chữ “bà thím dọn vệ sinh” mà trong lòng nảy sinh dự cảm không lành. Ngay sau đó, dự cảm đã linh nghiệm.
“Này, bên kia. Đúng, chính là cô đó. Bà thím dọn vệ sinh, cô nói có phải không?”