Chương : 67
Liên Hảo bị Lan Đình Phương ép vào phòng, anh hung hăng đem cô ném lên giường, cởi áo ra, sáp lại gần, để cô nhìn rõ cánh tay anh.
"Cố Liên Hảo, mở to hai mắt nhìn rõ cho anh, những thứ này đều là do em mà có."
Mọi thứ tựa như một thước phim quay chậm, Liên Hảo đờ đẫn chuyển động ánh mắt, từng chút từng chút một nhìn vào nơi anh chỉ, có một chút sợ hãi, cùng một chút cám dỗ.
Ánh đèn nhợt nhạt rơi trên cánh tay anh. Trước đây, trên cánh tay bóng loáng kia không hề có mười mấy vết sẹo như vết đạn lớn nhỏ như vậy, những vết sẹo này cũng không dày đặc, phía trên có vài cái hơi mờ phải nhìn cẩn thận mới có thể thấy rõ, ở giữa có vài cái rất rõ ràng, phía dưới cùng có một cái nhìn có vẻ dữ tợn, chúng phân tán rải rác trên cánh tay anh.
Liên Hảo ngơ ngác nhìn.
Trong mắt Lan Đình Phương có sự chật vật, tựa như chúa tể sơn lâm mất đi móng vuốt và răng nanh.
"Ngày 8 tháng 8 năm 2008, với tư cách là người lãnh đạo của một công ty tư nhân, anh được mời đến tham dự hội nghị thượng đỉnh truyền thông báo chí thế giới và trở thành một trong số mười người trong ba trăm người được mời có cơ hội diễn thuyết trong thời gian mười phút, người tổ chức thậm chí còn dành cho anh thời gian nhiều hơn năm phút so với chín người còn lại. Diễn thuyết kết thúc, tiếng vỗ tay kéo dài trong ba phút. Cuối cùng, một vị tiền bối mà anh sùng bái nhất xưa nay chưa từng có ở trước mặt mọi người nói rằng trong mười năm tới anh có thể sáng lập ra một vương quốc truyền thông có thể cạnh tranh với phương Tây. Đêm đó, anh rất cao hứng nên uống không ít rượu, trở lại khách sạn, anh cảm thấy bản thân mình nên nói với em một chút gì đó, chẳng hạn như khoe với em về những thành tựu của anh, chẳng hạn như, cùng em nói tiếng cám ơn, chẳng hạn như, giả vờ hỏi em có khỏe hay không, hoặc là nói với em, Liên Hảo, anh hối hận. Một khắc kia, khi nhận tờ giấy thỏa thuận ly hôn từ trong tay luật sư anh liền bắt đầu hối hận, vô cùng vô cùng hối hận. Sau đó, sẽ nói với em, Liên Hảo, trở về đi, chúng ta bắt đầu một lần nữa."
"Thế nhưng, khi anh cố lấy dũng khí gọi vào số của em, dãy số ấy không thể nào gọi được. Vì thế, anh gọi cho Kha Oánh. Người phụ nữ xấu tính kia đem anh ra mắng không ra gì, cô ấy mắng anh là rác, là ôn thần, cô ấy nói một người rác rưởi như anh không xứng với em, hơn nữa, em cũng sẽ không thể ở cùng với anh. Số điện thoại không gọi được kia là một chứng minh. Cô ấy nói nếu anh quả thật có lòng trắc ẩn thì nên buông em ra cho em một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới, cô ấy còn nói đây là việc mà anh phải làm, coi như là anh bù lại thua thiệt cho em. Cô ấy nói chuyện xui xẻo nhất đời này của Cố Liên Hảo chính là gặp Lan Đình Phương."
"Sau đó, tất cả sự vui sướng của anh đều biến mất. Anh cảm thấy Kha Oánh nói rất đúng. Khi anh biết Kha Oánh nói đúng, anh khó chịu cực kỳ, tựa như anh đang tiến vào một cái động tối không có không khí."
Tay Lan Đình Phương chậm rãi xoa vết sẹo trên cùng trên cánh tay mình, rũ mắt xuống, anh nói:
"Lúc đó anh đang hút thuốc, sau đó, cũng không biết thế nào mà thuốc trong tay anh lại dụi vào nơi này, điếu thuốc kia mang đến đau đớn như cứu anh ra từ trong động tối. Dường như, kể từ đó trở đi mọi chuyện đã không thể vãn hồi được nữa."
Ngón tay anh vuốt ve vết sẹo này, chuyên chú, chuyên tâm, tựa như một nghệ thuật gia đang giảng giải về tác phẩm của mình, hoặc là nhà nghiên cứu y học đang giải quyết vấn đề nan giải của họ.
"Kế tiếp, cái này là ở thời điểm mừng năm mới làm ra. Anh nhớ tới năm ngoái vừa về đến nhà, nghĩ là có thể nhìn thấy em cùng em mừng năm mới, nhưng khi đó trong nhà lại vắng tanh không một bóng người, vì vậy anh liền nổi điên. Kế tiếp nữa, cái này là của ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta. Tự bản thân anh biết anh như vậy là không bình thường, nhưng mà có quan hệ gì đâu? À, đúng rồi, cái ở phía dưới này là khi đó đưa em đến bên Nguyên Anh Hùng làm ra, về phần cái này....."
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa.." Liên Hảo đau đớn thốt lên, bịt kín tai mình lại.
"Được rồi, được rồi, chúng ta không nói nữa." Lan Đình Phương dịu dàng nói, nâng tay lau nước mắt cho Liên Hảo.
Cuối cùng, anh đem nước mắt cô lau sạch sẽ, nâng mặt cô lên, hồi lâu, anh nói:
"Liên Hảo, nếu như thế này cũng không gọi là yêu, vậy thì, anh thật sự không biết cái gì mới gọi là yêu."
Vì thế, lại có nước mắt từ trong hốc mắt Liên Hảo trào ra.
Ngón tay cô cẩn thận chạm vào những vết sẹo trên cánh tay anh, cau mày, hít hít mũi, sau đó nói:
"Đình Phương, anh thật sự không có chạm qua Thư Tiểu Tiểu? Anh thật sự cũng chỉ tặng một số thứ cho cô ấy thôi sao? Còn có, Đình Phương, thời điểm anh đuổi theo Bách An Ny cả một vòng trái đất anh có lên giường với cô ấy hay không? Những phóng viên đó đã chụp được ảnh các người rời khỏi khách sạn."
Lan Đình Phương cười, trong mắt anh lóe lên một tia sáng. Anh kéo tay cô dọc theo cánh tay đi đến ngực, qua xương sườn, qua bụng dưới và dừng lại một chút, sau đó nắm chặt bàn tay đang muốn chạy trốn của cô.
"Liên Hảo, sau khi em đi, nó tựa như một đứa nhỏ biết nhận thức, vô cùng cố chấp, sự siêng năng cũng chỉ dành cho một nơi duy nhất mà nó muốn đến."
"Liên Hảo, khi anh nghĩ đến em, nó cũng nghĩ đến."
Liên Hảo ngẩn ngơ, sau đó nhiệt độ dưới bàn tay đột nhiên cao lên, sau đó nữa là đứa nhỏ cố chấp kia ngẩn đầu.
Liên Hảo tuy hoảng nhưng không có bỏ tay ra, mà dùng tay bóp một cái. Anh thở dài, ẩn nhẫn hừ một tiếng. Liên Hảo giương mắt, người nọ so với cô cũng không tốt bao nhiêu, gương mặt trắng nõn đỏ lên như ăn phải ớt.
Liên Hảo quỳ gối, chòm người lên, nghiêng đầu, hôn môi anh.
Hai cơ thể giống như hai linh hồn song sinh có tâm hồn kết nối tương thông với nhau, khi môi Liên Hảo chạm vào môi anh, tình triều điên cuồng kéo đến, đầu lưỡi anh tựa như thủy triều, không biết mệt mỏi cuốn lấy, dây dưa với đầu lưỡi của cô. Cho đến khi hơi thở của anh tràn ngập khoang miệng cô, lúc này anh mới lưu luyến chuyển qua vành tai.
Liên Hảo thở gấp, ngay cả những đầu ngón chân cô cũng đang run rẩy. Tư thế hiện tại của bọn họ có chút vặn vẹo, lúc này cô đang trong tư thế nửa quỳ, bàn tay bởi vì bị anh cố định ở... mà vô cùng xấu hổ.
Vừa cử động, Liên Hảo đã bị Lan Đình Phương thô bạo áp ở trên giường. Anh thô lỗ xé quần áo của cô, xé toạc áo ngực của cô ra, bàn tay cũng không một chút thương hương tiếc ngọc xoa lên bộ ngực. Sau đó, răng anh cũng không hề thương hương tiếc ngọc cắn lên đỉnh ngực cô, đầu lưỡi cuốn lấy một cách khiêu khích, tựa như một con rắn nhỏ gặp được thức ăn mà nó yêu thích.
Đầu óc Liên Hảo nhu muốn nổ tung, cơ thể giống như rơi vào trong biển lửa, một nửa là đau đớn một nửa là cuồng hoan.
"Đình... Đình Phương, nhẹ... Nhẹ chút.. Xin anh..." Liên Hảo nói không thành tiếng.
Liên Hảo cầu xin như vậy cũng không khiến cho người đàn ông trên người mình thương hương tiếc ngọc dừng lại, động tác của anh càng trở nên thô lỗ, bàn tay càng vội vàng chuyển đến nút quần jeans của cô. Vì là quần jeans bó sát người, hơn nữa Lan Đình Phương rất gấp, gỡ một tay không được, anh vậy mà tức giận muốn dùng hai tay kéo ra. Dùng một chút lực, hai người ôm nhau té từ trên giường xuống đất. Họ rơi xuống thảm lông, biến thành anh ở trên cô ở dưới.
Nhìn ánh mắt sáng quắc của nhau, trong ánh mắt cả hai đều có tình triều nồng đậm.
"Còn trốn không?"
"Không trốn!"
Giây tiếp theo, họ lại bắt đầu thay đổi vị trí. Anh ở trên cô ở dưới. Tay Lan Đình Phương lại một lần nữa đặt lên nút quần của Liên Hảo, hiển nhiên, chiếc nút này cũng vẫn không muốn hợp tác với anh, Liên Hảo hất tay Lan Đình Phương ra, hừ mũi: "Để em."
Nút quần được gỡ ra, Lan Đình Phương vừa mắng cái nút không chịu hợp tác kia vừa vội vàng kéo quần jeans của Liên Hảo xuống. Thời điểm đi vào anh cũng không có một chút thương hương tiếc ngọc nào. Còn mặc một nửa quần cứ như vậy mà vọt vào.
Cô vẫn khít khao như lần đầu tiên đi vào, nhận thức này khiến trong lòng Lan Đình Phương dễ chịu một chút, đồng thời, anh cũng trở nên phẫn nộ. Người đàn ông kia nhất định cũng đã ở trên người cô thể nghiệm cái loại mất hồn tận xương này. Anh càng dùng sức thúc sâu vào trong cơ thể cô hơn, cố gắng xóa sạch hết dấu vết của người kia trên cơ thể này.
Thời điểm anh đẩy vào, Liên Hảo đau đến nhăn mũi lại, ngón tay siết chặt, muốn bấu víu vào một cái gì đó để giảm bớt cái loại đau đớn này, nhưng lại không biết nên bắt lấy cái gì, hai tay cứ giơ ở giữa không trung, không chỗ đặt. Cuối cùng, cô vòng tay ôm lấy lưng anh, cơ hồ là khi tay vừa chạm vào người anh, cùng lúc đó, anh liền bắt đầu chuyển động.
Dưới lưng là tấm thảm lông cừu thủ công của Thổ Nhĩ Kỳ, mềm mại, giống như nằm ở trên một đám mây, nhưng người đàn ông ở trên cơ thể cô dường như cố tình muốn đem nơi này biến thành một lò mổ. Đúng vậy, là lò mổ. Thoạt nhìn, anh dường như muốn đem cô ăn tươi nuốt sống, mỗi một lần va chạm đều giống như muốn làm gãy xương của cô.
Cùng anh kết hôn sáu năm, Liên Hảo chưa từng cảm nhận được Lan Đình Phương còn có một mặt thô lỗ vội vàng xao động như vậy. Này... Được rồi, là tục tằn vội vàng xao động. Biểu hiện của anh không khác gì một gã du côn, hung hăng mù quáng, chỉ một mực lao đầu về phía trước.
Dù sao cũng đã ba năm không có làm qua việc này, Lan Đình Phương điên cuồng quả thật khiến Liên Hảo không thể nào tiếp thu được, cô không khỏi nhíu mày. Anh lập tức hôn xuống mi tâm của cô, động tác cũng chậm lại, chầm chậm, từng chút từng chút một hôn cho đến khi chân mày cô không còn nhíu lại nữa. Môi anh hôn dọc theo chân mày đi đến bên tai cô, thủ thỉ: " Xin lỗi em, Liên Hảo. Kể từ sau khi em rời đi anh không có làm qua, nhất thời không kiềm chế được."
Kể từ sau khi em rời đi anh không có làm qua, nhất thời không kiềm chế được! Một lời thú nhận quá đỗi tuyệt vời!
Bàn tay đặt ở trên lưng anh nhẹ nhàng di chuyển đến cổ, ôm lấy, khom người, hôn từ huyệt thái dương anh đi xuống, hôn dài đến tai, đầu lưỡi cô khẽ liếm, trong nháy mắt, anh giống như bị điện giật, gầm nhẹ một tiếng, cả cơ thể ở trên người cô không ngừng run rẩy.
Cô duỗi chân ra, đầu ngón chân kẹp lấy một phần quần còn vướng trên đùi anh, từng chút từng chút một kéo xuống, thành công cởi xong quần của anh. Đầu ngón chân cô bắt đầu trêu chọc, dọc theo bắp chân hướng lên trên bắp đùi trong, đặt lên chỗ cực nóng kia, nhấn nhấn, thành công thấy được biểu cảm muốn sống không được muốn chết không xong của anh.
"Cố --- Liên --- Hảo ----" Anh nghiến răng nghiến lợi: "Em đừng khiến anh phải phát điên."
Liên Hảo mỉm cười.
Cuối cùng, vẻ đẹp của Cố Liên Hảo khiến Lan Đình Phương không thể nào kiềm chế được. Cuối cùng, Cố Liên Hảo khiến cho Lan Đình Phương mê mệt thần hồn điên đảo.
Tấm thảm thủ công Thổ Nhĩ Kỳ trở thành vườn địa đàng nguyên thủy nhất của đôi nam nữ. Lan Đình Phương cư xử như một con sói phấn khích, vài lần Liên Hảo ở dưới người anh liên tiếp cầu xin tha thứ, mà mỗi một lần cầu xin đều sẽ đổi lấy một lần tiến vào càng sâu càng mạnh của anh.
Anh còn thích trêu chọc cô như trêu chọc một con mèo: "Liên Hảo, em thích không?" Khi cô không trả lời, anh sẽ cố ý để cô mở miệng nói ra từ thích.
Cuối cùng, Liên Hảo rốt cuộc oán hận lưu lại dấu răng của mình ở trên bờ vai anh.
Sau khi kết thúc, anh ôm cô lên giường. Dưới ánh mắt sáng quắt của Lan Đình Phương, cô hơi hơi đỏ mặt, và kết quả là rước lấy một trận cười nhạo của anh. Tay anh không chịu ở yên, len vào dưới chăn, nắm lấy ngực cô.
"Lan Đình Phương, từ khi nào thì anh biến thành động vật ăn thịt rồi?" Liên Hảo tức giận, hất tay anh ra: "Không phải trước kia anh rất khô khan sao?"
Anh lật người lại, đè lên người Liên Hảo, tay lần đến đùi cô, dọc theo sườn đùi, đưa ngón tay đi vào.
"Liên Hảo, không giống nữa..."
Mặt Liên Hảo nhanh chóng biến thành gà chọi, cái người này.....
"Trước kia là sung sướng đơn thuần, hiện tại là say mê, là trầm mê, trầm mê đến nỗi muốn anh đem mạng của anh cho em, anh cũng nguyện ý."
Lúc này mặt Liên Hảo đã đỏ như muốn nhỏ máu, lại nghe anh nói:
"Liên Hảo, chúng ta lại làm một lần nữa..."
"Anh điên rồi.. Vừa mới xong..."
"Suỵt... Vừa rồi là ở trên thảm, bây giờ là ở trên giường. Không phải mọi người đều nói là lên giường thôi sao? Trên thảm không tính..."
"Lan Đình Phương, anh..."
"Cố Liên Hảo, mở to hai mắt nhìn rõ cho anh, những thứ này đều là do em mà có."
Mọi thứ tựa như một thước phim quay chậm, Liên Hảo đờ đẫn chuyển động ánh mắt, từng chút từng chút một nhìn vào nơi anh chỉ, có một chút sợ hãi, cùng một chút cám dỗ.
Ánh đèn nhợt nhạt rơi trên cánh tay anh. Trước đây, trên cánh tay bóng loáng kia không hề có mười mấy vết sẹo như vết đạn lớn nhỏ như vậy, những vết sẹo này cũng không dày đặc, phía trên có vài cái hơi mờ phải nhìn cẩn thận mới có thể thấy rõ, ở giữa có vài cái rất rõ ràng, phía dưới cùng có một cái nhìn có vẻ dữ tợn, chúng phân tán rải rác trên cánh tay anh.
Liên Hảo ngơ ngác nhìn.
Trong mắt Lan Đình Phương có sự chật vật, tựa như chúa tể sơn lâm mất đi móng vuốt và răng nanh.
"Ngày 8 tháng 8 năm 2008, với tư cách là người lãnh đạo của một công ty tư nhân, anh được mời đến tham dự hội nghị thượng đỉnh truyền thông báo chí thế giới và trở thành một trong số mười người trong ba trăm người được mời có cơ hội diễn thuyết trong thời gian mười phút, người tổ chức thậm chí còn dành cho anh thời gian nhiều hơn năm phút so với chín người còn lại. Diễn thuyết kết thúc, tiếng vỗ tay kéo dài trong ba phút. Cuối cùng, một vị tiền bối mà anh sùng bái nhất xưa nay chưa từng có ở trước mặt mọi người nói rằng trong mười năm tới anh có thể sáng lập ra một vương quốc truyền thông có thể cạnh tranh với phương Tây. Đêm đó, anh rất cao hứng nên uống không ít rượu, trở lại khách sạn, anh cảm thấy bản thân mình nên nói với em một chút gì đó, chẳng hạn như khoe với em về những thành tựu của anh, chẳng hạn như, cùng em nói tiếng cám ơn, chẳng hạn như, giả vờ hỏi em có khỏe hay không, hoặc là nói với em, Liên Hảo, anh hối hận. Một khắc kia, khi nhận tờ giấy thỏa thuận ly hôn từ trong tay luật sư anh liền bắt đầu hối hận, vô cùng vô cùng hối hận. Sau đó, sẽ nói với em, Liên Hảo, trở về đi, chúng ta bắt đầu một lần nữa."
"Thế nhưng, khi anh cố lấy dũng khí gọi vào số của em, dãy số ấy không thể nào gọi được. Vì thế, anh gọi cho Kha Oánh. Người phụ nữ xấu tính kia đem anh ra mắng không ra gì, cô ấy mắng anh là rác, là ôn thần, cô ấy nói một người rác rưởi như anh không xứng với em, hơn nữa, em cũng sẽ không thể ở cùng với anh. Số điện thoại không gọi được kia là một chứng minh. Cô ấy nói nếu anh quả thật có lòng trắc ẩn thì nên buông em ra cho em một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới, cô ấy còn nói đây là việc mà anh phải làm, coi như là anh bù lại thua thiệt cho em. Cô ấy nói chuyện xui xẻo nhất đời này của Cố Liên Hảo chính là gặp Lan Đình Phương."
"Sau đó, tất cả sự vui sướng của anh đều biến mất. Anh cảm thấy Kha Oánh nói rất đúng. Khi anh biết Kha Oánh nói đúng, anh khó chịu cực kỳ, tựa như anh đang tiến vào một cái động tối không có không khí."
Tay Lan Đình Phương chậm rãi xoa vết sẹo trên cùng trên cánh tay mình, rũ mắt xuống, anh nói:
"Lúc đó anh đang hút thuốc, sau đó, cũng không biết thế nào mà thuốc trong tay anh lại dụi vào nơi này, điếu thuốc kia mang đến đau đớn như cứu anh ra từ trong động tối. Dường như, kể từ đó trở đi mọi chuyện đã không thể vãn hồi được nữa."
Ngón tay anh vuốt ve vết sẹo này, chuyên chú, chuyên tâm, tựa như một nghệ thuật gia đang giảng giải về tác phẩm của mình, hoặc là nhà nghiên cứu y học đang giải quyết vấn đề nan giải của họ.
"Kế tiếp, cái này là ở thời điểm mừng năm mới làm ra. Anh nhớ tới năm ngoái vừa về đến nhà, nghĩ là có thể nhìn thấy em cùng em mừng năm mới, nhưng khi đó trong nhà lại vắng tanh không một bóng người, vì vậy anh liền nổi điên. Kế tiếp nữa, cái này là của ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta. Tự bản thân anh biết anh như vậy là không bình thường, nhưng mà có quan hệ gì đâu? À, đúng rồi, cái ở phía dưới này là khi đó đưa em đến bên Nguyên Anh Hùng làm ra, về phần cái này....."
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa.." Liên Hảo đau đớn thốt lên, bịt kín tai mình lại.
"Được rồi, được rồi, chúng ta không nói nữa." Lan Đình Phương dịu dàng nói, nâng tay lau nước mắt cho Liên Hảo.
Cuối cùng, anh đem nước mắt cô lau sạch sẽ, nâng mặt cô lên, hồi lâu, anh nói:
"Liên Hảo, nếu như thế này cũng không gọi là yêu, vậy thì, anh thật sự không biết cái gì mới gọi là yêu."
Vì thế, lại có nước mắt từ trong hốc mắt Liên Hảo trào ra.
Ngón tay cô cẩn thận chạm vào những vết sẹo trên cánh tay anh, cau mày, hít hít mũi, sau đó nói:
"Đình Phương, anh thật sự không có chạm qua Thư Tiểu Tiểu? Anh thật sự cũng chỉ tặng một số thứ cho cô ấy thôi sao? Còn có, Đình Phương, thời điểm anh đuổi theo Bách An Ny cả một vòng trái đất anh có lên giường với cô ấy hay không? Những phóng viên đó đã chụp được ảnh các người rời khỏi khách sạn."
Lan Đình Phương cười, trong mắt anh lóe lên một tia sáng. Anh kéo tay cô dọc theo cánh tay đi đến ngực, qua xương sườn, qua bụng dưới và dừng lại một chút, sau đó nắm chặt bàn tay đang muốn chạy trốn của cô.
"Liên Hảo, sau khi em đi, nó tựa như một đứa nhỏ biết nhận thức, vô cùng cố chấp, sự siêng năng cũng chỉ dành cho một nơi duy nhất mà nó muốn đến."
"Liên Hảo, khi anh nghĩ đến em, nó cũng nghĩ đến."
Liên Hảo ngẩn ngơ, sau đó nhiệt độ dưới bàn tay đột nhiên cao lên, sau đó nữa là đứa nhỏ cố chấp kia ngẩn đầu.
Liên Hảo tuy hoảng nhưng không có bỏ tay ra, mà dùng tay bóp một cái. Anh thở dài, ẩn nhẫn hừ một tiếng. Liên Hảo giương mắt, người nọ so với cô cũng không tốt bao nhiêu, gương mặt trắng nõn đỏ lên như ăn phải ớt.
Liên Hảo quỳ gối, chòm người lên, nghiêng đầu, hôn môi anh.
Hai cơ thể giống như hai linh hồn song sinh có tâm hồn kết nối tương thông với nhau, khi môi Liên Hảo chạm vào môi anh, tình triều điên cuồng kéo đến, đầu lưỡi anh tựa như thủy triều, không biết mệt mỏi cuốn lấy, dây dưa với đầu lưỡi của cô. Cho đến khi hơi thở của anh tràn ngập khoang miệng cô, lúc này anh mới lưu luyến chuyển qua vành tai.
Liên Hảo thở gấp, ngay cả những đầu ngón chân cô cũng đang run rẩy. Tư thế hiện tại của bọn họ có chút vặn vẹo, lúc này cô đang trong tư thế nửa quỳ, bàn tay bởi vì bị anh cố định ở... mà vô cùng xấu hổ.
Vừa cử động, Liên Hảo đã bị Lan Đình Phương thô bạo áp ở trên giường. Anh thô lỗ xé quần áo của cô, xé toạc áo ngực của cô ra, bàn tay cũng không một chút thương hương tiếc ngọc xoa lên bộ ngực. Sau đó, răng anh cũng không hề thương hương tiếc ngọc cắn lên đỉnh ngực cô, đầu lưỡi cuốn lấy một cách khiêu khích, tựa như một con rắn nhỏ gặp được thức ăn mà nó yêu thích.
Đầu óc Liên Hảo nhu muốn nổ tung, cơ thể giống như rơi vào trong biển lửa, một nửa là đau đớn một nửa là cuồng hoan.
"Đình... Đình Phương, nhẹ... Nhẹ chút.. Xin anh..." Liên Hảo nói không thành tiếng.
Liên Hảo cầu xin như vậy cũng không khiến cho người đàn ông trên người mình thương hương tiếc ngọc dừng lại, động tác của anh càng trở nên thô lỗ, bàn tay càng vội vàng chuyển đến nút quần jeans của cô. Vì là quần jeans bó sát người, hơn nữa Lan Đình Phương rất gấp, gỡ một tay không được, anh vậy mà tức giận muốn dùng hai tay kéo ra. Dùng một chút lực, hai người ôm nhau té từ trên giường xuống đất. Họ rơi xuống thảm lông, biến thành anh ở trên cô ở dưới.
Nhìn ánh mắt sáng quắc của nhau, trong ánh mắt cả hai đều có tình triều nồng đậm.
"Còn trốn không?"
"Không trốn!"
Giây tiếp theo, họ lại bắt đầu thay đổi vị trí. Anh ở trên cô ở dưới. Tay Lan Đình Phương lại một lần nữa đặt lên nút quần của Liên Hảo, hiển nhiên, chiếc nút này cũng vẫn không muốn hợp tác với anh, Liên Hảo hất tay Lan Đình Phương ra, hừ mũi: "Để em."
Nút quần được gỡ ra, Lan Đình Phương vừa mắng cái nút không chịu hợp tác kia vừa vội vàng kéo quần jeans của Liên Hảo xuống. Thời điểm đi vào anh cũng không có một chút thương hương tiếc ngọc nào. Còn mặc một nửa quần cứ như vậy mà vọt vào.
Cô vẫn khít khao như lần đầu tiên đi vào, nhận thức này khiến trong lòng Lan Đình Phương dễ chịu một chút, đồng thời, anh cũng trở nên phẫn nộ. Người đàn ông kia nhất định cũng đã ở trên người cô thể nghiệm cái loại mất hồn tận xương này. Anh càng dùng sức thúc sâu vào trong cơ thể cô hơn, cố gắng xóa sạch hết dấu vết của người kia trên cơ thể này.
Thời điểm anh đẩy vào, Liên Hảo đau đến nhăn mũi lại, ngón tay siết chặt, muốn bấu víu vào một cái gì đó để giảm bớt cái loại đau đớn này, nhưng lại không biết nên bắt lấy cái gì, hai tay cứ giơ ở giữa không trung, không chỗ đặt. Cuối cùng, cô vòng tay ôm lấy lưng anh, cơ hồ là khi tay vừa chạm vào người anh, cùng lúc đó, anh liền bắt đầu chuyển động.
Dưới lưng là tấm thảm lông cừu thủ công của Thổ Nhĩ Kỳ, mềm mại, giống như nằm ở trên một đám mây, nhưng người đàn ông ở trên cơ thể cô dường như cố tình muốn đem nơi này biến thành một lò mổ. Đúng vậy, là lò mổ. Thoạt nhìn, anh dường như muốn đem cô ăn tươi nuốt sống, mỗi một lần va chạm đều giống như muốn làm gãy xương của cô.
Cùng anh kết hôn sáu năm, Liên Hảo chưa từng cảm nhận được Lan Đình Phương còn có một mặt thô lỗ vội vàng xao động như vậy. Này... Được rồi, là tục tằn vội vàng xao động. Biểu hiện của anh không khác gì một gã du côn, hung hăng mù quáng, chỉ một mực lao đầu về phía trước.
Dù sao cũng đã ba năm không có làm qua việc này, Lan Đình Phương điên cuồng quả thật khiến Liên Hảo không thể nào tiếp thu được, cô không khỏi nhíu mày. Anh lập tức hôn xuống mi tâm của cô, động tác cũng chậm lại, chầm chậm, từng chút từng chút một hôn cho đến khi chân mày cô không còn nhíu lại nữa. Môi anh hôn dọc theo chân mày đi đến bên tai cô, thủ thỉ: " Xin lỗi em, Liên Hảo. Kể từ sau khi em rời đi anh không có làm qua, nhất thời không kiềm chế được."
Kể từ sau khi em rời đi anh không có làm qua, nhất thời không kiềm chế được! Một lời thú nhận quá đỗi tuyệt vời!
Bàn tay đặt ở trên lưng anh nhẹ nhàng di chuyển đến cổ, ôm lấy, khom người, hôn từ huyệt thái dương anh đi xuống, hôn dài đến tai, đầu lưỡi cô khẽ liếm, trong nháy mắt, anh giống như bị điện giật, gầm nhẹ một tiếng, cả cơ thể ở trên người cô không ngừng run rẩy.
Cô duỗi chân ra, đầu ngón chân kẹp lấy một phần quần còn vướng trên đùi anh, từng chút từng chút một kéo xuống, thành công cởi xong quần của anh. Đầu ngón chân cô bắt đầu trêu chọc, dọc theo bắp chân hướng lên trên bắp đùi trong, đặt lên chỗ cực nóng kia, nhấn nhấn, thành công thấy được biểu cảm muốn sống không được muốn chết không xong của anh.
"Cố --- Liên --- Hảo ----" Anh nghiến răng nghiến lợi: "Em đừng khiến anh phải phát điên."
Liên Hảo mỉm cười.
Cuối cùng, vẻ đẹp của Cố Liên Hảo khiến Lan Đình Phương không thể nào kiềm chế được. Cuối cùng, Cố Liên Hảo khiến cho Lan Đình Phương mê mệt thần hồn điên đảo.
Tấm thảm thủ công Thổ Nhĩ Kỳ trở thành vườn địa đàng nguyên thủy nhất của đôi nam nữ. Lan Đình Phương cư xử như một con sói phấn khích, vài lần Liên Hảo ở dưới người anh liên tiếp cầu xin tha thứ, mà mỗi một lần cầu xin đều sẽ đổi lấy một lần tiến vào càng sâu càng mạnh của anh.
Anh còn thích trêu chọc cô như trêu chọc một con mèo: "Liên Hảo, em thích không?" Khi cô không trả lời, anh sẽ cố ý để cô mở miệng nói ra từ thích.
Cuối cùng, Liên Hảo rốt cuộc oán hận lưu lại dấu răng của mình ở trên bờ vai anh.
Sau khi kết thúc, anh ôm cô lên giường. Dưới ánh mắt sáng quắt của Lan Đình Phương, cô hơi hơi đỏ mặt, và kết quả là rước lấy một trận cười nhạo của anh. Tay anh không chịu ở yên, len vào dưới chăn, nắm lấy ngực cô.
"Lan Đình Phương, từ khi nào thì anh biến thành động vật ăn thịt rồi?" Liên Hảo tức giận, hất tay anh ra: "Không phải trước kia anh rất khô khan sao?"
Anh lật người lại, đè lên người Liên Hảo, tay lần đến đùi cô, dọc theo sườn đùi, đưa ngón tay đi vào.
"Liên Hảo, không giống nữa..."
Mặt Liên Hảo nhanh chóng biến thành gà chọi, cái người này.....
"Trước kia là sung sướng đơn thuần, hiện tại là say mê, là trầm mê, trầm mê đến nỗi muốn anh đem mạng của anh cho em, anh cũng nguyện ý."
Lúc này mặt Liên Hảo đã đỏ như muốn nhỏ máu, lại nghe anh nói:
"Liên Hảo, chúng ta lại làm một lần nữa..."
"Anh điên rồi.. Vừa mới xong..."
"Suỵt... Vừa rồi là ở trên thảm, bây giờ là ở trên giường. Không phải mọi người đều nói là lên giường thôi sao? Trên thảm không tính..."
"Lan Đình Phương, anh..."