Chương : 66
Ở trước mắt mọi người, Liên Hảo cứ như vậy kéo tay Lan Đình Phương đi lướt qua chiếc bình phong xa hoa, xuyên qua hành lang gấp khúc. Người giữ cửa ăn mặc bảnh bao mỉm cười tháo nón xuống nghiêng người cúi chào: "Phu nhân, đi thong thả."
Liên Hảo đứng ở trước mặt người giữ cửa, kiễng chân, ngẩng đầu: "Nhìn cho kỹ, tôi không phải là phu nhân, ít nhất, tôi không phải là phu nhân trong suy nghĩ của anh."
Đúng vậy, ít nhất, cô sẽ không để cho những ngón tay của mình làm loạn, sẽ không đem tay đặt lên mông đàn ông một cách trắng trợn, cũng sẽ không.....
Nghĩ đến đây, ánh mắt Liên Hảo nhìn xuống bụng Lan Đình Phương, người này hôm nay còn mặc quần da bó sát người, cái cô Tô Tứ này đúng là một người phụ nữ không có hảo tâm, nói cái gì mà nếu Lan Đình Phương mặc quần da nhất định rất mẹ nó, xinh đẹp!!!
Đỉnh đầu nghe thấy tiếng cười nhẹ của anh, anh nói: "Anh thấy rõ. Anh không có phản ứng. Nếu hành động kia là do Cố Liên Hảo làm, thì kết quả sẽ hoàn toàn khác."
Liên Hảo đỏ mặt, cũng không biết là vì chất cồn còn lại hay là vì lời nói của anh.
Ra khỏi cái nơi ngợp trong vàng son kia, gió thổi qua, suy nghĩ đã có chút tĩnh táo, Liên Hảo cúi đầu im lặng không nói gì cứ một mực đi về phía trước. Hiện tại trong đầu cô cực loạn, còn mang theo một chút kích động. Tại sao mọi chuyện đều hết lần này đến lần khác trở nên trái ngược với những gì mà cô mong muốn? Rõ ràng là muốn cùng anh phân rõ giới hạn nhưng cuối cùng lại có vẻ càng dây dưa với anh nhiều hơn.
Vừa bước vài bước, đã bị anh ôm lấy từ phía sau, hơi thở anh gắt gao đè ép cô: "Liên Hảo, em đang ghen."
"Không có!" Liên Hảo không hề suy nghĩ nói.
"Những lời mà em nói ở khách sạn lúc đó lạnh lùng đến mức khiến anh thật sự sợ hãi." Giờ phút này, Lan Đình Phương tựa như một người sống sót sau tai nạn.
Trước đây, anh vĩnh viễn cũng không thể tưởng tượng được rằng sẽ có một người phụ nữ dễ dàng ảnh hưởng đến vui buồn của anh như thế, thiên đường hay địa ngục, tất cả chỉ vì một câu nói, một động tác, thậm chí một luồng tư tưởng trong lúc đó của cô mà định đoạt.
"Tôi không có ghen." Liên Hảo cũng không biết là nói cho anh nghe hay là nói cho chính bản thân mình nghe: "Chỉ là tôi nhìn không quen, tôi không thích những ngón tay làm móng loè loẹt kia."
Anh ở trên đỉnh đầu cô cười phì một tiếng.
"Được, được, em không có ghen, là vì em nhìn không quen, là vì em không thích nghệ thuật làm móng, thật ra anh cũng không thích."
Anh từ phía sau lưng di chuyển lên trước mặt Liên Hảo, cùng cô mặt đối mặt. Anh khẽ cúi đầu, ánh mắt như mỉm cười, những ngón tay dịu dàng vuốt lên chân mày cô.
"Liên Hảo, chúng ta về nhà thôi!"
Cảnh đêm như một tấm rèm mở ra ở sau lưng anh, hương thơm thoang thoảng của vườn hoa hồng được thiết kế trên tầng cao nhất đang tỏa ra, những ngọn đèn thưa thớt trên giàn hoa khiến cho không gian giữa khuya trở nên lãng mạn và say sưa. Liên Hảo cảm thấy có làm thế nào cũng không thoát khỏi sự lôi kéo của anh, cứ như vậy để mặc cho anh nắm lấy tay mình rời khỏi Phong Lâm Các.
Lúc về đến nhà thì cũng đã gần rạng sáng. Ngọn đèn ấm áp, những con cá cảnh nhiệt đới có thể sánh với công viên hải dương Mỹ đang bơi qua bơi lại không biết mệt mỏi, Ca Ca nằm ở trên sofa ngủ say, trong đôi mắt của người đang đứng bên trái, Lan Đình Phương, người mà Cố Liên Hảo yêu mười năm, dường như muốn rơi lệ.
Khung cảnh này vì sao lại đến chậm như vậy! Trong mắt Liên Hảo cũng tụ đầy sương mù.
Một ngày mới lại đến đúng hẹn, xuyên qua rèm cửa sổ dày, Liên Hảo biết hôm nay nhất định lại là một ngày nắng đẹp. Cô chán ghét việc nằm ở trên giường như thế này. Ngẩn người một lúc, trong phòng bếp có tiếng vang rất nhỏ, là tiếng nói chuyện của Lan Đình Phương và người giúp việc.
"Dì, dì không cần dọn phòng ngủ, vợ tôi còn đang nghỉ ngơi."
Một lúc sau, hình như người giúp việc kia hỏi một câu: "Lan tiên sinh, cơm trưa là làm cho vợ ngài?"
Lại một lúc sau nữa, tiếng bước chân và giọng nói của người giúp việc càng gần hơn, dường như đang đề cập tới: "Nếu con rể tôi mà đối xử với con gái tôi tốt bằng một nửa Lan tiên sinh thì tôi đã cảm thấy mỹ mãn."
"Dì, tôi trước kia so với con rể của dì còn muốn tệ hơn." Anh đã nói như vậy.
Sau khi người giúp việc rời đi, Lan Đình Phương liền bước vào phòng ngủ chính, cơ thể anh cọ qua cọ lại từ phía sau ôm lấy Liên Hảo, Liên Hảo theo bản năng lấy tay đẩy anh ra, cùng anh kéo ra một chút khoảng cách.
Anh dùng mũi cọ lên tóc Liên Hảo, nói:
"Thư Tiểu Tiểu không phải là tình nhân của anh. Chỉ là vì có một ngày cô ấy làm một việc giống hệt như việc mà em đã từng làm, cô ấy mang anh đi ngắm mặt trời mọc và hỏi anh câu hỏi giống như đúc câu hỏi của em. Sau đó, anh phát hiện gáy của cô ấy cũng có vết sẹo tương tự em. Vì thế, từ đó trở đi, anh tặng cho cô ấy rất nhiều rất nhiều thứ, những thứ mà anh nghĩ muốn tặng cho em. Anh cứ như vậy mà ở bên cô ấy. Không khéo là mọi người đều nói cô ấy cùng An Ny giống nhau. Hai người bọn họ đến cùng là giống hay không giống anh không quan tâm, anh chỉ biết là ở trong một cái nháy mắt đó cô ấy làm một hành động giống như đúc hành động của em và ở sau gáy có vết sẹo giống vết sẹo của em."
"Còn có...." Anh dè dặt nói: "Còn có, anh đã từng hôn lên vết sẹo sau gáy cô ấy, trừ việc này ra anh không có làm gì khác nữa cả."
Liên Hảo tiếp tục trầm mặc, anh cũng không có tiếp tục nói nữa, bọn họ cứ nằm như vậy, sau đó, một âm thanh vô cùng không hài hòa đã đánh vỡ sự trầm mặc này.
Bàn tay Lan Đình Phương trực tiếp đặt lên bụng Liên Hảo: "Liên Hảo, bụng em đang kháng nghị."
Khi Liên Hảo còn chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào thì anh đã ôm lấy cô, đem cô tới phòng tắm.
Trên bàn cơm có rau xanh, cháo trắng, còn có một số món ăn khai vị mua từ siêu thị. Lan Đình Phương đang múc cháo vào chén cho Liên Hảo.
Ngồi xuống bàn ăn, cô không buồn hé răng tiếp nhận cháo, đôi đũa, cái đĩa mà Lan Đình Phương đưa cho mình. Liên Hảo im lặng ăn, một lúc sau, cô nhíu mày, nhìn Lan Đình Phương ngồi ở đối diện đang ngây ngốc nhìn mình, hừ một câu: "Anh không ăn sao?"
Người ngồi ở đối diện mất tự nhiên sờ sờ tóc trên trán, nói: "À, anh quên mất."
Hành động vô tình này của anh vậy mà lại làm cho lòng Liên Hảo gợn sóng.
Bởi vì Liên Hảo cứ chăm chăm nhìn anh cho nên anh bối rối, ăn có chút vội vàng, thành ra bị sặc, cuối cùng nghẹn đến đỏ mặt chạy vào phòng tắm.
Phòng tắm truyền đến tiếng ho khan kiềm nén, Liên Hảo bước vào, đứng ở bên cạnh, tay vuốt lưng anh, giận dữ: "Ai bắt anh ăn gấp như vậy!"
Anh hàm hồ nói thầm: "Ai kêu em nhìn anh như vậy làm gì! Mỗi lần em nhìn anh như vậy trong lòng anh liền cảm thấy hoảng, sợ em nói em không muốn ở bên anh nữa."
Trái tim Cố Liên Hảo như bị đao cắt, cô chưa từng gặp qua một Lan Đình Phương như vậy, rất dè dặt cẩn trọng, rất biết nghe lời.
Đêm đến, đồng hồ dừng ở vị trí 11 giờ rưỡi, Liên Hảo lặng lẽ đem theo túi hành lý mà mình đã mang đến bước ra khỏi phòng ngủ. Lan Đình Phương đang ngủ trong phòng bên trái phòng ngủ chính. Liên Hảo nương theo đèn tường rón ra rón rén đứng ở trước cánh cửa khép chặt kia, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh cửa, nói nhỏ: "Thực xin lỗi, Đình Phương."
Đúng vậy, thực xin lỗi, Đình Phương, cô chỉ có thể làm như vậy, tiếp tục ngây ngốc ở bên cạnh anh thêm một phút một giây cô đều có khả năng bị đánh cho tơi bời.
Ảm đạm, xoay người, toàn bộ đèn đuốc trong nháy mắt sáng bừng, không một chỗ nào là không có ánh sáng. Đứng ở bên dưới ánh đèn, Lan Đình Phương cầm điều khiển đèn từ xa ngồi ở trên sofa trong phòng khách, mặt tái mét nhìn cô, trong mắt có sát khí, giữa chân mày mang theo phẫn nộ.
Dưới tình huống bất thình lình đó, Liên Hảo theo bản năng lùi lại vài bước, vài bước này khiến lưng cô dán chặt vào bên trên cánh cửa.
Lan Đình Phương cầm điều khiển trong tay tức giận ném xuống đất, tiếng vang chói tai kia khiến cho Liên Hảo phải nhắm hai mắt lại, gắt gao siết chặt túi hành lý trong tay.
Lan Đình Phương từng bước một hướng về phía Cố Liên Hảo, trong đêm khuya tĩnh lặng này, mỗi một bước chân của anh dường như đang dẫm đạp lên trái tim Liên Hảo, sâu lắng và nặng nề.
Anh đứng ở trước mặt cô, nâng cằm cô lên, như muốn đem cô ăn tươi nuốt sống: "Cố Liên Hảo, mở to mắt ra nhìn anh."
Liên Hảo càng nhắm chặt mắt lại.
"Bởi vì muốn rời đi, cho nên mới đối xử với anh tốt như vậy, cùng nhau ra ngoài ăn tối, cùng nhau xem phim, để anh hôn em?" Có trời biết ở rạp chiếu phim, khi môi anh chạm vào môi cô, sự ngọt ngào của cô khiến anh hoàn toàn say đắm.
"Sau đó, lại uống rượu cùng anh. Thì ra, em đã có chuẩn bị từ trước." Lan Đình Phương giờ này khắc này thật sự muốn giết chết Cố Liên Hảo, nếu như vậy, có phải mọi chuyện sẽ đi đến hồi kết?
"Cố Liên Hảo, có phải rất lạ là vì sao anh lại xuất hiện ở nơi này? Kỳ thực nói lạ cũng không đúng, từ khi em ở đây, cơ hồ anh mỗi ngày đều ngủ ở trong này. Hỏi anh vì sao ngủ ở trong này? Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ sợ em giống như tối nay nửa đêm chạy trốn. Cố Liên Hảo, hiện tại chắc là em rất đắc ý? Đúng như lời em nói, ngay cả anh cũng thật không ngờ anh mẹ nó sẽ lưu lạc đến nông nỗi này. Hiện tại, Cố tiểu thư, không, phải là Nguyên phu nhân, em vừa lòng chưa?"
"Hả? Em vừa lòng chưa?"
Gần nửa đêm, giọng nói của anh như mưa rền gió dữ, mà Liên Hảo thì lại cảm giác bản thân mình như một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh giữa mưa bão và xoáy nước, không biết phải làm thế nào cho phải.
"Đình Phương, anh không yêu tôi..." Liên Hảo mở to mắt, nước mắt dọc theo khóe mắt điên cuồng rơi xuống.
Cuối cùng vẫn đem những lời này nói ra. Hầu hết đàn ông đều thường đem sự cảm động, cảm kích, thói quen, áy náy, quyến luyến, sự tôn trọng và ký ức để suy thành tình yêu.
"Anh không yêu em???" Lan Đình Phương giận đến bật cười, cười đến nỗi mỗi khối xương trên người đều đau nhói, chúng nó đang khanh khách chuyển động: "Cố Liên Hảo, nếu hiện tại trong tay anh có một con dao, anh thật sự muốn giết chết em. Không yêu em? Vậy thì vài ngày nay anh dốc sức làm nhiều chuyện ngu ngốc như vậy là vì cái gì? Chẳng lẽ em không biết là chỉ cần Lan Đình Phương không thích thì sẽ không bao giờ lãng phí một chút tinh lực nào?"
"Không phải." Liên Hảo cố chấp nói: "Không phải, anh chỉ là muốn ở trên người tôi tìm kiếm sự quen thuộc."
"Sự quen thuộc?" Tay Lan Đình Phương "Oành" một tiếng đánh vào cánh cửa: "Lại là cái ý nghĩ quái quỷ gì?"
"Bách An Ny nói! Cô ta nói anh chỉ là muốn tìm sự quen thuộc ở trên người tôi!" Liên Hảo chăm chăm quan sát anh.
Lan Đình Phương nâng tay lên, uốn cong các ngón tay và sau đó gõ vào trán Liên Hảo: "Bách An Ny nói? Cố Liên Hảo, em có thể thông minh hơn được không?"
"Tôi cảm thấy Bách An Ny nói đúng!" Liên Hảo giằng co với anh.
Anh cảm thấy mình hiện tại không khác gì đang chọi gà.
"Được, được, được, Cố Liên Hảo, hiện tại anh sẽ cho em thấy Lan Đình Phương anh đến cùng thì yêu Cố Liên Hảo như thế nào."
Anh dễ dàng đem cô khóa chặt trong lòng, mở cửa, xem Liên Hảo như một món đồ mà quăng lên trên giường, chỉ với một cái nhấc tay, chiếc áo trên người anh được cởi bỏ.
Trong nháy mắt chặn ở trước mặt Liên Hảo, cố định đầu cô và buộc cô nhìn vào cánh tay anh.
"Cố Liên Hảo, mở to hai mắt nhìn rõ cho anh, tất cả những thứ này đều là do em ban tặng."
Liên Hảo đứng ở trước mặt người giữ cửa, kiễng chân, ngẩng đầu: "Nhìn cho kỹ, tôi không phải là phu nhân, ít nhất, tôi không phải là phu nhân trong suy nghĩ của anh."
Đúng vậy, ít nhất, cô sẽ không để cho những ngón tay của mình làm loạn, sẽ không đem tay đặt lên mông đàn ông một cách trắng trợn, cũng sẽ không.....
Nghĩ đến đây, ánh mắt Liên Hảo nhìn xuống bụng Lan Đình Phương, người này hôm nay còn mặc quần da bó sát người, cái cô Tô Tứ này đúng là một người phụ nữ không có hảo tâm, nói cái gì mà nếu Lan Đình Phương mặc quần da nhất định rất mẹ nó, xinh đẹp!!!
Đỉnh đầu nghe thấy tiếng cười nhẹ của anh, anh nói: "Anh thấy rõ. Anh không có phản ứng. Nếu hành động kia là do Cố Liên Hảo làm, thì kết quả sẽ hoàn toàn khác."
Liên Hảo đỏ mặt, cũng không biết là vì chất cồn còn lại hay là vì lời nói của anh.
Ra khỏi cái nơi ngợp trong vàng son kia, gió thổi qua, suy nghĩ đã có chút tĩnh táo, Liên Hảo cúi đầu im lặng không nói gì cứ một mực đi về phía trước. Hiện tại trong đầu cô cực loạn, còn mang theo một chút kích động. Tại sao mọi chuyện đều hết lần này đến lần khác trở nên trái ngược với những gì mà cô mong muốn? Rõ ràng là muốn cùng anh phân rõ giới hạn nhưng cuối cùng lại có vẻ càng dây dưa với anh nhiều hơn.
Vừa bước vài bước, đã bị anh ôm lấy từ phía sau, hơi thở anh gắt gao đè ép cô: "Liên Hảo, em đang ghen."
"Không có!" Liên Hảo không hề suy nghĩ nói.
"Những lời mà em nói ở khách sạn lúc đó lạnh lùng đến mức khiến anh thật sự sợ hãi." Giờ phút này, Lan Đình Phương tựa như một người sống sót sau tai nạn.
Trước đây, anh vĩnh viễn cũng không thể tưởng tượng được rằng sẽ có một người phụ nữ dễ dàng ảnh hưởng đến vui buồn của anh như thế, thiên đường hay địa ngục, tất cả chỉ vì một câu nói, một động tác, thậm chí một luồng tư tưởng trong lúc đó của cô mà định đoạt.
"Tôi không có ghen." Liên Hảo cũng không biết là nói cho anh nghe hay là nói cho chính bản thân mình nghe: "Chỉ là tôi nhìn không quen, tôi không thích những ngón tay làm móng loè loẹt kia."
Anh ở trên đỉnh đầu cô cười phì một tiếng.
"Được, được, em không có ghen, là vì em nhìn không quen, là vì em không thích nghệ thuật làm móng, thật ra anh cũng không thích."
Anh từ phía sau lưng di chuyển lên trước mặt Liên Hảo, cùng cô mặt đối mặt. Anh khẽ cúi đầu, ánh mắt như mỉm cười, những ngón tay dịu dàng vuốt lên chân mày cô.
"Liên Hảo, chúng ta về nhà thôi!"
Cảnh đêm như một tấm rèm mở ra ở sau lưng anh, hương thơm thoang thoảng của vườn hoa hồng được thiết kế trên tầng cao nhất đang tỏa ra, những ngọn đèn thưa thớt trên giàn hoa khiến cho không gian giữa khuya trở nên lãng mạn và say sưa. Liên Hảo cảm thấy có làm thế nào cũng không thoát khỏi sự lôi kéo của anh, cứ như vậy để mặc cho anh nắm lấy tay mình rời khỏi Phong Lâm Các.
Lúc về đến nhà thì cũng đã gần rạng sáng. Ngọn đèn ấm áp, những con cá cảnh nhiệt đới có thể sánh với công viên hải dương Mỹ đang bơi qua bơi lại không biết mệt mỏi, Ca Ca nằm ở trên sofa ngủ say, trong đôi mắt của người đang đứng bên trái, Lan Đình Phương, người mà Cố Liên Hảo yêu mười năm, dường như muốn rơi lệ.
Khung cảnh này vì sao lại đến chậm như vậy! Trong mắt Liên Hảo cũng tụ đầy sương mù.
Một ngày mới lại đến đúng hẹn, xuyên qua rèm cửa sổ dày, Liên Hảo biết hôm nay nhất định lại là một ngày nắng đẹp. Cô chán ghét việc nằm ở trên giường như thế này. Ngẩn người một lúc, trong phòng bếp có tiếng vang rất nhỏ, là tiếng nói chuyện của Lan Đình Phương và người giúp việc.
"Dì, dì không cần dọn phòng ngủ, vợ tôi còn đang nghỉ ngơi."
Một lúc sau, hình như người giúp việc kia hỏi một câu: "Lan tiên sinh, cơm trưa là làm cho vợ ngài?"
Lại một lúc sau nữa, tiếng bước chân và giọng nói của người giúp việc càng gần hơn, dường như đang đề cập tới: "Nếu con rể tôi mà đối xử với con gái tôi tốt bằng một nửa Lan tiên sinh thì tôi đã cảm thấy mỹ mãn."
"Dì, tôi trước kia so với con rể của dì còn muốn tệ hơn." Anh đã nói như vậy.
Sau khi người giúp việc rời đi, Lan Đình Phương liền bước vào phòng ngủ chính, cơ thể anh cọ qua cọ lại từ phía sau ôm lấy Liên Hảo, Liên Hảo theo bản năng lấy tay đẩy anh ra, cùng anh kéo ra một chút khoảng cách.
Anh dùng mũi cọ lên tóc Liên Hảo, nói:
"Thư Tiểu Tiểu không phải là tình nhân của anh. Chỉ là vì có một ngày cô ấy làm một việc giống hệt như việc mà em đã từng làm, cô ấy mang anh đi ngắm mặt trời mọc và hỏi anh câu hỏi giống như đúc câu hỏi của em. Sau đó, anh phát hiện gáy của cô ấy cũng có vết sẹo tương tự em. Vì thế, từ đó trở đi, anh tặng cho cô ấy rất nhiều rất nhiều thứ, những thứ mà anh nghĩ muốn tặng cho em. Anh cứ như vậy mà ở bên cô ấy. Không khéo là mọi người đều nói cô ấy cùng An Ny giống nhau. Hai người bọn họ đến cùng là giống hay không giống anh không quan tâm, anh chỉ biết là ở trong một cái nháy mắt đó cô ấy làm một hành động giống như đúc hành động của em và ở sau gáy có vết sẹo giống vết sẹo của em."
"Còn có...." Anh dè dặt nói: "Còn có, anh đã từng hôn lên vết sẹo sau gáy cô ấy, trừ việc này ra anh không có làm gì khác nữa cả."
Liên Hảo tiếp tục trầm mặc, anh cũng không có tiếp tục nói nữa, bọn họ cứ nằm như vậy, sau đó, một âm thanh vô cùng không hài hòa đã đánh vỡ sự trầm mặc này.
Bàn tay Lan Đình Phương trực tiếp đặt lên bụng Liên Hảo: "Liên Hảo, bụng em đang kháng nghị."
Khi Liên Hảo còn chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào thì anh đã ôm lấy cô, đem cô tới phòng tắm.
Trên bàn cơm có rau xanh, cháo trắng, còn có một số món ăn khai vị mua từ siêu thị. Lan Đình Phương đang múc cháo vào chén cho Liên Hảo.
Ngồi xuống bàn ăn, cô không buồn hé răng tiếp nhận cháo, đôi đũa, cái đĩa mà Lan Đình Phương đưa cho mình. Liên Hảo im lặng ăn, một lúc sau, cô nhíu mày, nhìn Lan Đình Phương ngồi ở đối diện đang ngây ngốc nhìn mình, hừ một câu: "Anh không ăn sao?"
Người ngồi ở đối diện mất tự nhiên sờ sờ tóc trên trán, nói: "À, anh quên mất."
Hành động vô tình này của anh vậy mà lại làm cho lòng Liên Hảo gợn sóng.
Bởi vì Liên Hảo cứ chăm chăm nhìn anh cho nên anh bối rối, ăn có chút vội vàng, thành ra bị sặc, cuối cùng nghẹn đến đỏ mặt chạy vào phòng tắm.
Phòng tắm truyền đến tiếng ho khan kiềm nén, Liên Hảo bước vào, đứng ở bên cạnh, tay vuốt lưng anh, giận dữ: "Ai bắt anh ăn gấp như vậy!"
Anh hàm hồ nói thầm: "Ai kêu em nhìn anh như vậy làm gì! Mỗi lần em nhìn anh như vậy trong lòng anh liền cảm thấy hoảng, sợ em nói em không muốn ở bên anh nữa."
Trái tim Cố Liên Hảo như bị đao cắt, cô chưa từng gặp qua một Lan Đình Phương như vậy, rất dè dặt cẩn trọng, rất biết nghe lời.
Đêm đến, đồng hồ dừng ở vị trí 11 giờ rưỡi, Liên Hảo lặng lẽ đem theo túi hành lý mà mình đã mang đến bước ra khỏi phòng ngủ. Lan Đình Phương đang ngủ trong phòng bên trái phòng ngủ chính. Liên Hảo nương theo đèn tường rón ra rón rén đứng ở trước cánh cửa khép chặt kia, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh cửa, nói nhỏ: "Thực xin lỗi, Đình Phương."
Đúng vậy, thực xin lỗi, Đình Phương, cô chỉ có thể làm như vậy, tiếp tục ngây ngốc ở bên cạnh anh thêm một phút một giây cô đều có khả năng bị đánh cho tơi bời.
Ảm đạm, xoay người, toàn bộ đèn đuốc trong nháy mắt sáng bừng, không một chỗ nào là không có ánh sáng. Đứng ở bên dưới ánh đèn, Lan Đình Phương cầm điều khiển đèn từ xa ngồi ở trên sofa trong phòng khách, mặt tái mét nhìn cô, trong mắt có sát khí, giữa chân mày mang theo phẫn nộ.
Dưới tình huống bất thình lình đó, Liên Hảo theo bản năng lùi lại vài bước, vài bước này khiến lưng cô dán chặt vào bên trên cánh cửa.
Lan Đình Phương cầm điều khiển trong tay tức giận ném xuống đất, tiếng vang chói tai kia khiến cho Liên Hảo phải nhắm hai mắt lại, gắt gao siết chặt túi hành lý trong tay.
Lan Đình Phương từng bước một hướng về phía Cố Liên Hảo, trong đêm khuya tĩnh lặng này, mỗi một bước chân của anh dường như đang dẫm đạp lên trái tim Liên Hảo, sâu lắng và nặng nề.
Anh đứng ở trước mặt cô, nâng cằm cô lên, như muốn đem cô ăn tươi nuốt sống: "Cố Liên Hảo, mở to mắt ra nhìn anh."
Liên Hảo càng nhắm chặt mắt lại.
"Bởi vì muốn rời đi, cho nên mới đối xử với anh tốt như vậy, cùng nhau ra ngoài ăn tối, cùng nhau xem phim, để anh hôn em?" Có trời biết ở rạp chiếu phim, khi môi anh chạm vào môi cô, sự ngọt ngào của cô khiến anh hoàn toàn say đắm.
"Sau đó, lại uống rượu cùng anh. Thì ra, em đã có chuẩn bị từ trước." Lan Đình Phương giờ này khắc này thật sự muốn giết chết Cố Liên Hảo, nếu như vậy, có phải mọi chuyện sẽ đi đến hồi kết?
"Cố Liên Hảo, có phải rất lạ là vì sao anh lại xuất hiện ở nơi này? Kỳ thực nói lạ cũng không đúng, từ khi em ở đây, cơ hồ anh mỗi ngày đều ngủ ở trong này. Hỏi anh vì sao ngủ ở trong này? Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ sợ em giống như tối nay nửa đêm chạy trốn. Cố Liên Hảo, hiện tại chắc là em rất đắc ý? Đúng như lời em nói, ngay cả anh cũng thật không ngờ anh mẹ nó sẽ lưu lạc đến nông nỗi này. Hiện tại, Cố tiểu thư, không, phải là Nguyên phu nhân, em vừa lòng chưa?"
"Hả? Em vừa lòng chưa?"
Gần nửa đêm, giọng nói của anh như mưa rền gió dữ, mà Liên Hảo thì lại cảm giác bản thân mình như một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh giữa mưa bão và xoáy nước, không biết phải làm thế nào cho phải.
"Đình Phương, anh không yêu tôi..." Liên Hảo mở to mắt, nước mắt dọc theo khóe mắt điên cuồng rơi xuống.
Cuối cùng vẫn đem những lời này nói ra. Hầu hết đàn ông đều thường đem sự cảm động, cảm kích, thói quen, áy náy, quyến luyến, sự tôn trọng và ký ức để suy thành tình yêu.
"Anh không yêu em???" Lan Đình Phương giận đến bật cười, cười đến nỗi mỗi khối xương trên người đều đau nhói, chúng nó đang khanh khách chuyển động: "Cố Liên Hảo, nếu hiện tại trong tay anh có một con dao, anh thật sự muốn giết chết em. Không yêu em? Vậy thì vài ngày nay anh dốc sức làm nhiều chuyện ngu ngốc như vậy là vì cái gì? Chẳng lẽ em không biết là chỉ cần Lan Đình Phương không thích thì sẽ không bao giờ lãng phí một chút tinh lực nào?"
"Không phải." Liên Hảo cố chấp nói: "Không phải, anh chỉ là muốn ở trên người tôi tìm kiếm sự quen thuộc."
"Sự quen thuộc?" Tay Lan Đình Phương "Oành" một tiếng đánh vào cánh cửa: "Lại là cái ý nghĩ quái quỷ gì?"
"Bách An Ny nói! Cô ta nói anh chỉ là muốn tìm sự quen thuộc ở trên người tôi!" Liên Hảo chăm chăm quan sát anh.
Lan Đình Phương nâng tay lên, uốn cong các ngón tay và sau đó gõ vào trán Liên Hảo: "Bách An Ny nói? Cố Liên Hảo, em có thể thông minh hơn được không?"
"Tôi cảm thấy Bách An Ny nói đúng!" Liên Hảo giằng co với anh.
Anh cảm thấy mình hiện tại không khác gì đang chọi gà.
"Được, được, được, Cố Liên Hảo, hiện tại anh sẽ cho em thấy Lan Đình Phương anh đến cùng thì yêu Cố Liên Hảo như thế nào."
Anh dễ dàng đem cô khóa chặt trong lòng, mở cửa, xem Liên Hảo như một món đồ mà quăng lên trên giường, chỉ với một cái nhấc tay, chiếc áo trên người anh được cởi bỏ.
Trong nháy mắt chặn ở trước mặt Liên Hảo, cố định đầu cô và buộc cô nhìn vào cánh tay anh.
"Cố Liên Hảo, mở to hai mắt nhìn rõ cho anh, tất cả những thứ này đều là do em ban tặng."