Chương : 32
"Lan Đình Phương, tối mai anh tới đón tôi. Ngày mai chúng ta cùng nhau đi xem phim đi!" Cô ở đầu bên kia điện thoại thì thầm nói.
Lan Đình Phương gắt gao nắm chặt điện thoại, chậm rãi đi đến phòng của Ca Ca, tay dừng ở trên bộ lông của nó vuốt ve. Có lẽ là vì rất thư thái nên cơ thể nó run lẩy bẩy, sau lại tiếp tục ngủ ngon.
Trong màn đêm yên tĩnh, Lan Đình Phương nghe được những lời nói của chính mình: "Ca Ca, vừa mới rồi, mẹ con hẹn ba xem phim. Con nói xem đây là có ý gì? Nhìn xem, lần này lại bị mẹ con đoạt trước, hẳn là ba nên nói "này Liên Hảo chúng ta buổi tối cùng nhau xem phim đi", lời này nên để ba nói ra! Nhưng không sao, sau này, ba sẽ học từng chút một, học những tình tiết trong phim khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn kia, mẹ con nói kỳ thực mẹ con cũng thích như vậy. Sau này, nếu mẹ con thích, ba đều sẽ học từng chút một."
Bên này, Liên Hảo tắt điện thoại, đi tới trước cửa sổ, nửa bả vai tựa vào trên tường, cô có cảm giác đêm Bắc Kinh và sự cô đơn dường như có liên quan đến nhau.
Suốt cả ngày hôm nay, Phương Hữu Vi cảm thấy Lan tiên sinh cực kỳ quỷ dị. Ngày hôm nay, việc mà Lan tiên sinh làm nhiều nhất là xem đồng hồ. Buổi sáng đang họp đến một nửa đột nhiên thốt ra một câu: "Tôi vừa mới nói gì?" Anh còn đem công tác ở nước ngoài đẩy lùi hoặc hoãn lại, một số dự án gần đây được đưa vào chương trình nghị sự cũng bị mắc cạn vô thời hạn.
Khi gặp khách hàng Nhật Bản, hai người thậm chí còn trao đổi về quan điểm gia đình. Trong quá trình trao đổi, 70% nội dung đều là Lan tiên sinh hướng vị khách hàng Nhật Bản lãnh giáo về cách làm như thế nào lấy lòng mẹ của đứa nhỏ nhà mình.
Anh còn cầm máy tính bảng thần bí lẩm nhẩm đến hơn bốn giờ chiều trước khi tan tầm, nghe nói những nam nữ nhân viên gặp qua anh, ai cũng đều nhận được nụ cười mê người của anh.
Lúc bảy giờ Lan Đình Phương tới đón Liên Hảo. Liên Hảo ra đến cửa nhà khách thì ngay lập tức nhìn thấy anh, phố thị cũng vừa lúc lên đèn.
Động tác tiếp nhận túi từ trên tay cùng với việc giúp cô mở cửa xe lúc này vô cùng lưu loát tự nhiên. Lúc nhỏ, Liên Hảo thường đi theo bà ngoại đến Macao. Khi đó đi trên khắp các con đường ngoằng nghoèo của phố thị, cô thường bắt gặp được cảnh tượng những người đàn ông phong độ lịch sự sẽ vì người phụ nữ yểu điệu xinh đẹp của mình mà cằm túi xách mở cửa xe. Khi đó, Liên Hảo cũng mơ ước, bản thân có phải hay không trưởng thành cũng sẽ xinh đẹp như vậy, sau đó sẽ có một ngày bất ngờ gặp gỡ một chàng trai phong độ lịch sự. Khi đó, cô cho rằng tình yêu kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần cầm túi xách mở cửa xe, thì đó là tình yêu.
Tình yêu, kỳ thực nói đơn giản có thể rất đơn giản, nhưng nếu luận về phức tạp thì trên đời này cái gì đều không có sự phức tạp của nó. Cho nên, cô cùng anh luôn luôn ở trong một vòng luẩn quẩn.
Trong xe vang lên âm nhạc nhẹ nhàng, chất lượng âm thanh vô cùng tuyệt vời. Liên Hảo ngồi ở ghế phó lái, lắng nghe âm thanh hoàn mỹ của Aston Martin, vượt qua những ánh đèn neon trên khắp những con đường.
Anh nắm tay cô đi tới rạp chiếu phim không một bóng người.
Bên trong rạp được bố trí tựa như đang ở bên dưới trời sao. Liên Hảo nhìn thấy tựa đề của bộ phim có tên là《 Mộng 》. Không ai nói gì cả, chỉ có phim nhựa cùng hình ảnh trên màn hình sàn sạt chuyển động.
Trên màn hình là bộ phim thật dài nói về tình yêu bi thương của một cô gái đến từ Sao Thủy và chàng trai nhân loại.
Thời điểm bộ phim kết thúc, Liên Hảo cứ ngơ ngác ngồi nhìn màn hình trống rỗng. Sau đó trên màn hình trống rỗng hiện ra đầy trời pháo hoa, giữa những chùm pháo hoa đó Liên Hảo thấy được một dòng chữ.
[Bộ phim Lan Đình Phương gửi tới Cố Liên Hảo.]
Đến thời khắc này, nước mắt Liên Hảo cuối cùng cũng từng giọt từng giọt rơi xuống.
Nếu ở ba năm trước Liên Hảo thấy được bộ phim này, cô nhất định sẽ cảm thấy đây là một hạnh phúc vô cùng lớn. Khi đó, Cố Liên Hảo có lẽ còn có thể nghĩ, Thượng Đế tại một khắc kia mang cô đi, cô cũng sẽ không hề cảm thấy tiếc nuối.
Nhưng đã không thể nữa.
Nước mắt cứ "Lách tách" "Lách tách" rơi ở trên tay cô. Liên Hảo cảm thấy những giọt nước mắt này nhất định rất lớn, bằng không sao lại có thể phát ra âm thanh?
Anh nhìn cô rồi ghét sát lại gần, nâng mặt cô lên, ngón cái phân biệt theo hai bên lau đi nước mắt cô, anh nói:
"Thì ra, Cố Liên Hảo cũng sẽ khóc như thế này."
Mặt của anh càng lúc càng tới gần. Đây là khuôn mặt cô đã từng khắc sâu yêu, đây là hơi thở mà cô đã từng mê luyến!
Nhưng đã không thể nữa.
Khi môi anh sắp chạm đến môi cô, Liên Hảo mở mắt ra, nói:
"Đình Phương, tôi đã kết hôn."
Liên Hảo kéo tay anh chạm đến ngón áp út của mình.
"Đình Phương, chiếc nhẫn này không phải dùng để gạt người khác."
Rạp chiếu phim cứ như vậy mà trở nên im lặng, một lúc sau, Liên Hảo nghe được Lan Đình Phương nở nụ cười yếu ớt, anh ghé vào bên tai cô, tựa như thì thầm:
"Cố Liên Hảo, tôi thấy, cô có vẻ đã hiểu lầm. Cô cho là tôi làm như vậy là vì níu kéo cô sao? Không, không phải, tôi chính là cảm thấy trước kia tôi mẹ nó có chút quá đáng, để cho người phụ nữ đi theo tôi vẻn vẹn mười năm mà cái gì cũng không có làm vì cô. Không phải cô nói thích tình tiết buồn nôn giống phim ảnh này sao? Tôi cảm thấy bản thân nên nghĩ đến cô làm một chút gì đó, tôi là muốn bù lại mười năm đã để cô thua thiệt. Chỉ như vậy mà thôi. Cô không cần phải dùng lý do kết hôn này để ngụy trang, cùng tôi phân rõ giới hạn."
Liên Hảo giật giật, rút tay ra.
"Là như vậy sao!" Miệng cô run run.
"Đương nhiên là như vậy!" Lan Đình Phương đem ánh mắt hướng lên màn hình: "Bằng không cô cho là như thế nào? Cố Liên Hảo, có lẽ cô còn không biết, hiện tại Lan Đình Phương đối với phụ nữ có bao nhiêu lực hấp dẫn. Phòng PR của tôi mỗi ngày đều phải đau đầu vì số lượng thư tình từ khắp nơi gửi đến. Có phụ nữ vì biểu đạt tình yêu mà xâm tên tôi trên cơ thể, còn có người sưu tập ảnh chụp, đủ loại phụ nữ ám chỉ muốn cùng tôi kết giao. Mỗi lần tôi xuất hiện trước công chúng, có hàng tá nữ nghệ sĩ hết người này đến người khác tìm đến tôi...."
"Đình Phương!" Liên Hảo đứng lên: "Chúng ta trở về đi."
Lan Đình Phương không hề động, anh nhàn nhạt nói: "Được, tôi để Tiểu Đao đưa cô trở về. Tôi còn có một cuộc hẹn khác, tôi không có thói quen để phụ nữ phải chờ đợi."
Sau khi Tiểu Đao lại nhìn thấy người đã trở thành Cố tiểu thư, vợ trước của Lan tiên sinh, anh ta mới loáng thoáng hiểu ra hành vi quái dị của Cố tiên sinh mấy ngày nay. Trên đường đưa Cố tiểu thư trở về chỗ của cô, anh ta có vài lời hay muốn thay Lan tiên sinh nói ra, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt bình tĩnh kia của Cố tiểu thư, anh ta liền nuốt xuống.
Có lẽ có một số việc cũng chỉ là do Lan tiên sinh một bên tình nguyện.
Lúc Liên Hảo trở lại nhà khách bọn trẻ đều đã ngủ. Sau khi trở lại phòng uống một chút rượu, Liên Hảo nằm ở trên giường mê mê trầm trầm rơi vào mộng đẹp.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Liên Hảo bị một trận tiếng đập cửa không hề có kết cấu đánh thức. Trong mơ màng cô còn tưởng rằng cô bây giờ còn đang ở New Jersey, bọn trẻ lại bắt đầu đùa dai. Trong mơ màng mở cửa, sau khi thấy rõ ràng người đứng ngoài cửa là Lan Đình Phương, Liên Hảo tỉnh táo hẳn. Cô nhớ ra hiện tại mình đang ở Bắc Kinh, nhớ ra mấy giờ trước, người này còn ở trước mặt mình khoe khoan các cô gái vì ba chữ Lan Đình Phương này mà có bao nhiêu điên cuồng.
Còn không chờ Liên Hảo biết rõ ý đồ của vị khách không mời mà đến này thì đã bị một cỗ lực thật lớn kéo vào trong lòng anh. Không để Liên Hảo làm rõ đã phát sinh chuyện gì thì miệng đã bị chặn lại, đầu lưỡi mang theo vị rượu của anh tiến quân thần tốc, quấn lấy đầu lưỡi Liên Hảo, như dây mạn đằng.
Liên Hảo bị mang vào trong phòng, cửa bị đóng lại, cô bị áp đảo trên ván cửa, bàn tay anh cố định ót Liên Hảo, bức cô bày ra tư thế đáp lại. Ngọn đèn ở trên đầu theo sự kịch liệt dây dưa của bọn họ mà chợt lóe chợt lóe. Liên Hảo dùng chân đạp anh, anh vẫn cứ như vậy không buông ra, dùng bàn tay còn lại nắm lấy chân cô bức cô phải cuốn lấy thắt lưng anh. Anh hôn dọc theo khóe miệng cô đi xuống, khi hôn tới cổ áo ngủ, thân thể anh gắt gao dán vào cô. Liên Hảo thậm chí còn cảm giác được cổ nóng rực đang dán tại bụng mình.
Liên Hảo buông tha giãy giụa, đờ đẫn tựa vào bên trên ván cửa, đờ đẫn nói: "Lan Đình Phương, vì sao anh lại làm điều này với tôi! Tôi không nghĩ ra được bất cứ lý do gì để anh có thể đối với tôi như vậy."
Động tác của Lan Đình Phương trong nháy mắt ngừng lại, duy trì tư thế cương cứng ghé vào trên người Liên Hảo. Không một ai cử động, trong không khí chỉ còn lại tràn ngập tiếng thở dốc động tình của anh.
Anh ghé vào trên người cô, dùng thái dương nhịn không được lên lên xuống xuống cọ lên cổ Liên Hảo, giọng điệu như thú nhỏ cầu xin, anh nói:
"Liên Hảo, nói với anh, làm thế nào em mới bằng lòng yêu anh một lần nữa?"
Dường như có cái gì đó bỗng chốc đánh trúng huyệt rơi lệ của cô, nước mắt không tiếng động dọc theo khóe mắt hai bên rơi xuống.
Bắc Kinh là một tòa thành thị luôn khiến Liên Hảo dễ dàng rơi lệ.
Anh hôn đi nước mắt, nói với cô.
"Có phải bởi vì Bách An Ny hay không? Anh nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy là như vậy. Có phải chuyện tối hôm qua khiến cho em sợ hãi? Em sợ anh sẽ lại một lần nữa bởi vì Bách An Ny mà bỏ em? Sẽ không, Liên Hảo, sẽ không bao giờ phát sinh chuyện như vậy nữa. Liên Hảo, anh sợ, hối hận, thậm chí anh còn không chỉ một lần hy vọng anh có thể giống với người đàn ông nhân loại trong phim kia, có thể được trở lại hai giờ trong quá khứ, như vậy, anh nhất định sẽ đi đến hội trường đó, nghe em nói với anh là em yêu anh. Sau đó, nắm tay em đi đến giáo đường, ở trước mặt tất cả mọi người cùng em thề non hẹn biển, hướng mọi người hứa hẹn chỉ có cái chết mới có thể đem chúng ta tách ra."
Cái người này, thế nào lại đột nhiên nói ra nhiều lời tâm tình như vậy? Cái người này, vậy mà có thể đem toàn bộ tâm tình mà Cố Liên Hảo trong suốt mười năm yêu anh luôn muốn được nghe nhất nói ra.
Những lời này nếu như nói ở đúng thời điểm thì tốt biết bao nhiêu! Sẽ tốt biết bao nhiêu!
Liên Hảo nhẹ nhàng chạm tay lên tóc Lan Đình Phương.
"Đình Phương, ngày đó không phải tôi đã nói với anh rồi sao? Tôi đã bắt đầu cuộc sống mới của mình, hơn nữa, tôi cảm thấy bản thân vẫn còn có thể."
"Đình Phương, tôi thật sự đã kết hôn."
Editor: Mọi người vẫn đang theo dõi truyện chứ? Thấy hay thì cho xin một ⭐️ để có động lực edit với nè(๑˃̶͈̀◡˂̶͈́๑)♥
Lan Đình Phương gắt gao nắm chặt điện thoại, chậm rãi đi đến phòng của Ca Ca, tay dừng ở trên bộ lông của nó vuốt ve. Có lẽ là vì rất thư thái nên cơ thể nó run lẩy bẩy, sau lại tiếp tục ngủ ngon.
Trong màn đêm yên tĩnh, Lan Đình Phương nghe được những lời nói của chính mình: "Ca Ca, vừa mới rồi, mẹ con hẹn ba xem phim. Con nói xem đây là có ý gì? Nhìn xem, lần này lại bị mẹ con đoạt trước, hẳn là ba nên nói "này Liên Hảo chúng ta buổi tối cùng nhau xem phim đi", lời này nên để ba nói ra! Nhưng không sao, sau này, ba sẽ học từng chút một, học những tình tiết trong phim khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn kia, mẹ con nói kỳ thực mẹ con cũng thích như vậy. Sau này, nếu mẹ con thích, ba đều sẽ học từng chút một."
Bên này, Liên Hảo tắt điện thoại, đi tới trước cửa sổ, nửa bả vai tựa vào trên tường, cô có cảm giác đêm Bắc Kinh và sự cô đơn dường như có liên quan đến nhau.
Suốt cả ngày hôm nay, Phương Hữu Vi cảm thấy Lan tiên sinh cực kỳ quỷ dị. Ngày hôm nay, việc mà Lan tiên sinh làm nhiều nhất là xem đồng hồ. Buổi sáng đang họp đến một nửa đột nhiên thốt ra một câu: "Tôi vừa mới nói gì?" Anh còn đem công tác ở nước ngoài đẩy lùi hoặc hoãn lại, một số dự án gần đây được đưa vào chương trình nghị sự cũng bị mắc cạn vô thời hạn.
Khi gặp khách hàng Nhật Bản, hai người thậm chí còn trao đổi về quan điểm gia đình. Trong quá trình trao đổi, 70% nội dung đều là Lan tiên sinh hướng vị khách hàng Nhật Bản lãnh giáo về cách làm như thế nào lấy lòng mẹ của đứa nhỏ nhà mình.
Anh còn cầm máy tính bảng thần bí lẩm nhẩm đến hơn bốn giờ chiều trước khi tan tầm, nghe nói những nam nữ nhân viên gặp qua anh, ai cũng đều nhận được nụ cười mê người của anh.
Lúc bảy giờ Lan Đình Phương tới đón Liên Hảo. Liên Hảo ra đến cửa nhà khách thì ngay lập tức nhìn thấy anh, phố thị cũng vừa lúc lên đèn.
Động tác tiếp nhận túi từ trên tay cùng với việc giúp cô mở cửa xe lúc này vô cùng lưu loát tự nhiên. Lúc nhỏ, Liên Hảo thường đi theo bà ngoại đến Macao. Khi đó đi trên khắp các con đường ngoằng nghoèo của phố thị, cô thường bắt gặp được cảnh tượng những người đàn ông phong độ lịch sự sẽ vì người phụ nữ yểu điệu xinh đẹp của mình mà cằm túi xách mở cửa xe. Khi đó, Liên Hảo cũng mơ ước, bản thân có phải hay không trưởng thành cũng sẽ xinh đẹp như vậy, sau đó sẽ có một ngày bất ngờ gặp gỡ một chàng trai phong độ lịch sự. Khi đó, cô cho rằng tình yêu kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần cầm túi xách mở cửa xe, thì đó là tình yêu.
Tình yêu, kỳ thực nói đơn giản có thể rất đơn giản, nhưng nếu luận về phức tạp thì trên đời này cái gì đều không có sự phức tạp của nó. Cho nên, cô cùng anh luôn luôn ở trong một vòng luẩn quẩn.
Trong xe vang lên âm nhạc nhẹ nhàng, chất lượng âm thanh vô cùng tuyệt vời. Liên Hảo ngồi ở ghế phó lái, lắng nghe âm thanh hoàn mỹ của Aston Martin, vượt qua những ánh đèn neon trên khắp những con đường.
Anh nắm tay cô đi tới rạp chiếu phim không một bóng người.
Bên trong rạp được bố trí tựa như đang ở bên dưới trời sao. Liên Hảo nhìn thấy tựa đề của bộ phim có tên là《 Mộng 》. Không ai nói gì cả, chỉ có phim nhựa cùng hình ảnh trên màn hình sàn sạt chuyển động.
Trên màn hình là bộ phim thật dài nói về tình yêu bi thương của một cô gái đến từ Sao Thủy và chàng trai nhân loại.
Thời điểm bộ phim kết thúc, Liên Hảo cứ ngơ ngác ngồi nhìn màn hình trống rỗng. Sau đó trên màn hình trống rỗng hiện ra đầy trời pháo hoa, giữa những chùm pháo hoa đó Liên Hảo thấy được một dòng chữ.
[Bộ phim Lan Đình Phương gửi tới Cố Liên Hảo.]
Đến thời khắc này, nước mắt Liên Hảo cuối cùng cũng từng giọt từng giọt rơi xuống.
Nếu ở ba năm trước Liên Hảo thấy được bộ phim này, cô nhất định sẽ cảm thấy đây là một hạnh phúc vô cùng lớn. Khi đó, Cố Liên Hảo có lẽ còn có thể nghĩ, Thượng Đế tại một khắc kia mang cô đi, cô cũng sẽ không hề cảm thấy tiếc nuối.
Nhưng đã không thể nữa.
Nước mắt cứ "Lách tách" "Lách tách" rơi ở trên tay cô. Liên Hảo cảm thấy những giọt nước mắt này nhất định rất lớn, bằng không sao lại có thể phát ra âm thanh?
Anh nhìn cô rồi ghét sát lại gần, nâng mặt cô lên, ngón cái phân biệt theo hai bên lau đi nước mắt cô, anh nói:
"Thì ra, Cố Liên Hảo cũng sẽ khóc như thế này."
Mặt của anh càng lúc càng tới gần. Đây là khuôn mặt cô đã từng khắc sâu yêu, đây là hơi thở mà cô đã từng mê luyến!
Nhưng đã không thể nữa.
Khi môi anh sắp chạm đến môi cô, Liên Hảo mở mắt ra, nói:
"Đình Phương, tôi đã kết hôn."
Liên Hảo kéo tay anh chạm đến ngón áp út của mình.
"Đình Phương, chiếc nhẫn này không phải dùng để gạt người khác."
Rạp chiếu phim cứ như vậy mà trở nên im lặng, một lúc sau, Liên Hảo nghe được Lan Đình Phương nở nụ cười yếu ớt, anh ghé vào bên tai cô, tựa như thì thầm:
"Cố Liên Hảo, tôi thấy, cô có vẻ đã hiểu lầm. Cô cho là tôi làm như vậy là vì níu kéo cô sao? Không, không phải, tôi chính là cảm thấy trước kia tôi mẹ nó có chút quá đáng, để cho người phụ nữ đi theo tôi vẻn vẹn mười năm mà cái gì cũng không có làm vì cô. Không phải cô nói thích tình tiết buồn nôn giống phim ảnh này sao? Tôi cảm thấy bản thân nên nghĩ đến cô làm một chút gì đó, tôi là muốn bù lại mười năm đã để cô thua thiệt. Chỉ như vậy mà thôi. Cô không cần phải dùng lý do kết hôn này để ngụy trang, cùng tôi phân rõ giới hạn."
Liên Hảo giật giật, rút tay ra.
"Là như vậy sao!" Miệng cô run run.
"Đương nhiên là như vậy!" Lan Đình Phương đem ánh mắt hướng lên màn hình: "Bằng không cô cho là như thế nào? Cố Liên Hảo, có lẽ cô còn không biết, hiện tại Lan Đình Phương đối với phụ nữ có bao nhiêu lực hấp dẫn. Phòng PR của tôi mỗi ngày đều phải đau đầu vì số lượng thư tình từ khắp nơi gửi đến. Có phụ nữ vì biểu đạt tình yêu mà xâm tên tôi trên cơ thể, còn có người sưu tập ảnh chụp, đủ loại phụ nữ ám chỉ muốn cùng tôi kết giao. Mỗi lần tôi xuất hiện trước công chúng, có hàng tá nữ nghệ sĩ hết người này đến người khác tìm đến tôi...."
"Đình Phương!" Liên Hảo đứng lên: "Chúng ta trở về đi."
Lan Đình Phương không hề động, anh nhàn nhạt nói: "Được, tôi để Tiểu Đao đưa cô trở về. Tôi còn có một cuộc hẹn khác, tôi không có thói quen để phụ nữ phải chờ đợi."
Sau khi Tiểu Đao lại nhìn thấy người đã trở thành Cố tiểu thư, vợ trước của Lan tiên sinh, anh ta mới loáng thoáng hiểu ra hành vi quái dị của Cố tiên sinh mấy ngày nay. Trên đường đưa Cố tiểu thư trở về chỗ của cô, anh ta có vài lời hay muốn thay Lan tiên sinh nói ra, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt bình tĩnh kia của Cố tiểu thư, anh ta liền nuốt xuống.
Có lẽ có một số việc cũng chỉ là do Lan tiên sinh một bên tình nguyện.
Lúc Liên Hảo trở lại nhà khách bọn trẻ đều đã ngủ. Sau khi trở lại phòng uống một chút rượu, Liên Hảo nằm ở trên giường mê mê trầm trầm rơi vào mộng đẹp.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Liên Hảo bị một trận tiếng đập cửa không hề có kết cấu đánh thức. Trong mơ màng cô còn tưởng rằng cô bây giờ còn đang ở New Jersey, bọn trẻ lại bắt đầu đùa dai. Trong mơ màng mở cửa, sau khi thấy rõ ràng người đứng ngoài cửa là Lan Đình Phương, Liên Hảo tỉnh táo hẳn. Cô nhớ ra hiện tại mình đang ở Bắc Kinh, nhớ ra mấy giờ trước, người này còn ở trước mặt mình khoe khoan các cô gái vì ba chữ Lan Đình Phương này mà có bao nhiêu điên cuồng.
Còn không chờ Liên Hảo biết rõ ý đồ của vị khách không mời mà đến này thì đã bị một cỗ lực thật lớn kéo vào trong lòng anh. Không để Liên Hảo làm rõ đã phát sinh chuyện gì thì miệng đã bị chặn lại, đầu lưỡi mang theo vị rượu của anh tiến quân thần tốc, quấn lấy đầu lưỡi Liên Hảo, như dây mạn đằng.
Liên Hảo bị mang vào trong phòng, cửa bị đóng lại, cô bị áp đảo trên ván cửa, bàn tay anh cố định ót Liên Hảo, bức cô bày ra tư thế đáp lại. Ngọn đèn ở trên đầu theo sự kịch liệt dây dưa của bọn họ mà chợt lóe chợt lóe. Liên Hảo dùng chân đạp anh, anh vẫn cứ như vậy không buông ra, dùng bàn tay còn lại nắm lấy chân cô bức cô phải cuốn lấy thắt lưng anh. Anh hôn dọc theo khóe miệng cô đi xuống, khi hôn tới cổ áo ngủ, thân thể anh gắt gao dán vào cô. Liên Hảo thậm chí còn cảm giác được cổ nóng rực đang dán tại bụng mình.
Liên Hảo buông tha giãy giụa, đờ đẫn tựa vào bên trên ván cửa, đờ đẫn nói: "Lan Đình Phương, vì sao anh lại làm điều này với tôi! Tôi không nghĩ ra được bất cứ lý do gì để anh có thể đối với tôi như vậy."
Động tác của Lan Đình Phương trong nháy mắt ngừng lại, duy trì tư thế cương cứng ghé vào trên người Liên Hảo. Không một ai cử động, trong không khí chỉ còn lại tràn ngập tiếng thở dốc động tình của anh.
Anh ghé vào trên người cô, dùng thái dương nhịn không được lên lên xuống xuống cọ lên cổ Liên Hảo, giọng điệu như thú nhỏ cầu xin, anh nói:
"Liên Hảo, nói với anh, làm thế nào em mới bằng lòng yêu anh một lần nữa?"
Dường như có cái gì đó bỗng chốc đánh trúng huyệt rơi lệ của cô, nước mắt không tiếng động dọc theo khóe mắt hai bên rơi xuống.
Bắc Kinh là một tòa thành thị luôn khiến Liên Hảo dễ dàng rơi lệ.
Anh hôn đi nước mắt, nói với cô.
"Có phải bởi vì Bách An Ny hay không? Anh nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy là như vậy. Có phải chuyện tối hôm qua khiến cho em sợ hãi? Em sợ anh sẽ lại một lần nữa bởi vì Bách An Ny mà bỏ em? Sẽ không, Liên Hảo, sẽ không bao giờ phát sinh chuyện như vậy nữa. Liên Hảo, anh sợ, hối hận, thậm chí anh còn không chỉ một lần hy vọng anh có thể giống với người đàn ông nhân loại trong phim kia, có thể được trở lại hai giờ trong quá khứ, như vậy, anh nhất định sẽ đi đến hội trường đó, nghe em nói với anh là em yêu anh. Sau đó, nắm tay em đi đến giáo đường, ở trước mặt tất cả mọi người cùng em thề non hẹn biển, hướng mọi người hứa hẹn chỉ có cái chết mới có thể đem chúng ta tách ra."
Cái người này, thế nào lại đột nhiên nói ra nhiều lời tâm tình như vậy? Cái người này, vậy mà có thể đem toàn bộ tâm tình mà Cố Liên Hảo trong suốt mười năm yêu anh luôn muốn được nghe nhất nói ra.
Những lời này nếu như nói ở đúng thời điểm thì tốt biết bao nhiêu! Sẽ tốt biết bao nhiêu!
Liên Hảo nhẹ nhàng chạm tay lên tóc Lan Đình Phương.
"Đình Phương, ngày đó không phải tôi đã nói với anh rồi sao? Tôi đã bắt đầu cuộc sống mới của mình, hơn nữa, tôi cảm thấy bản thân vẫn còn có thể."
"Đình Phương, tôi thật sự đã kết hôn."
Editor: Mọi người vẫn đang theo dõi truyện chứ? Thấy hay thì cho xin một ⭐️ để có động lực edit với nè(๑˃̶͈̀◡˂̶͈́๑)♥