Chương : 31
"Lan tiên sinh, tôi không có không thoải mái, anh còn không rõ sao? Kia chính là một cái cớ, một cái cớ để tôi tránh anh, tôi cho rằng mình đã biểu hiện rất rõ ràng."
Liên Hảo một hơi nói ra.
Anh cúi đầu: "Không có không thoải mái là tốt rồi!"
Liên Hảo khịt khịt mũi, quay đầu muốn rời đi, dù sao cũng là người đàn ông mà bản thân cô xem như như châu như bảo yêu mười năm, chung quy không nỡ nhìn anh ăn nói khép nép như thế.
Tay bị anh nắm lấy, anh nói: "Để anh đưa em về, đã trễ thế này anh không an tâm. Anh cũng chỉ đưa em trở về, nếu em không thích nói chuyện, anh một câu cũng sẽ không nói."
Liên Hảo thật sự không có cách nào để từ chối anh.
Hai người một trước một sau đi tới bãi đỗ xe, Lan Đình Phương thoáng cùng Liên Hảo bảo trì một khoảng cách thích hợp. Vừa mới mở cửa xe để Liên Hảo đi vào trước liền nghe được một giọng nói thanh thúy vang lên giữa bãi đỗ xe.
"Lan Lan!" Một thân ảnh màu trắng bước ra từ chỗ tối.
Trái tim Lan Đình Phương trầm xuống, cuối cùng anh cũng tin, trên thế giới này mỗi một cá nhân đều sẽ đạt được một mức độ hạnh phúc nhất định của riêng mình. Tuy nhiên, hạnh phúc dành cho anh đã sớm cạn kiệt. Hiện tại, Thượng Đế không bao giờ để cho anh dễ dàng chạm vào cái gọi là hạnh phúc ấy nữa.
Hai từ "Lan Lan" này rất lâu trước kia đã từng là cái đinh đóng ở trong lòng Liên Hảo. Bách An Ny luôn dùng thanh âm mềm nhũn gọi "Lan Lan" của cô ta, khi đó Cố Liên Hảo ngay cả ghen tị cũng không dám.
Liên Hảo ngồi ở trên xe, nhắm hai mắt lại, thời gian phút chốc quay ngược lại quá khứ, dường như cô lại nhìn thấy hình ảnh của bản thân, tránh ở một chỗ không có người, giống một con chuột lén lút, nhẹ giọng học bộ dáng Bách An Ny gọi cái tên "Lan Lan" này.
Lan Đình Phương cứng đờ người đứng ở nơi đó, anh đã có nửa năm không có gặp Bách An Ny, anh cho rằng bản thân cự tuyệt đã đủ rõ ràng.
Bách An Ny cũng không ý thức được trong xe có người, cô ta bước đến bên cạnh Lan Đình Phương, bày ra ý cười mê người, nhấc tay lên làm trạng thái đầu hàng: "Anh xem, em đã quên anh không thích em gọi anh là Lan Lan. Cũng đúng, anh hiện tại như thế này gọi anh là Lan Lan cũng không hay lắm. Được rồi, được rồi, em đã nhớ kỹ, về sau em không gọi anh như vậy nữa. Anh xem anh này, sao lại nhăn mày thành như vậy?"
Tay Bách An Ny vừa định xoa mày Lan Đình Phương, giữa không trung liền bị bắt được.
Giọng nói của Lan Đình Phương tựa như lưỡi hái giữa mùa đông buốt giá: "Bách An Ny, tôi cho rằng tôi đã nói đủ rõ ràng."
Anh đẩy cô ta ra, mở cửa xe.
Bách An Ny run rẩy: "Đình Phương, em nguyện ý chờ anh, em nguyện ý dành thời gian cả đời chờ đợi anh."
Lan Đình Phương khởi động động cơ ô tô, Bách An Ny lớn tiếng hô lên: "Em đã thấy cô gái tên Thư Tiểu Tiểu kia, vì sao anh tình nguyện chọn cô ta mà không thể tha thứ cho em?"
Khi thân xe lướt qua trước mắt Bách An Ny, cô ta mới nhìn rõ có một thân ảnh mảnh khảnh đang ngồi trong xe Lan Đình Phương. Bách An Ny ngơ ngác đứng ở nơi đó, người ngồi trong xe là Thư Tiểu Tiểu sao? Cô ta đã gặp qua cô gái đó, khi cô gái đó cười, rất giống với cô ta.
Chiếc xe chạy rất nhanh, cuối cùng phát tiết thắng gắp một cái, sau đó vững vàng chạy.
Một lúc sau, Lan Đình Phương xuyên qua xe kính nhìn Liên Hảo, chậm rãi mở miệng: "Anh cùng cô ta không có gì, anh cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới cùng cô ta có cái gì, khi đó..."
"Đủ rồi!" Liên Hảo ngăn anh tiếp tục đem lời nói tiếp: "Anh không cần phải nói những lời này cùng tôi, tôi cũng không có hứng thú muốn biết."
Dừng một chút, Liên Hảo nhẹ giọng nói: "Lan Đình Phương, chúng ta đã ly hôn. Vào ngày 8 tháng 8 năm 2007, Cố Liên Hảo cùng Lan Đình Phương đã giải trừ mối quan hệ hôn nhân."
Bàn tay nắm lấy tay lái siết chặt, khớp xương nhô lên tựa như muốn đâm thủng làn da: "Cố Liên Hảo, vì sao lúc đó không đem mọi chuyện nói với anh?"
"Đúng vậy, vì sao lúc đó không nói cho anh?" Liên Hảo không chỉ một lần tự hỏi mình, vì sao không đem mọi chuyện nói cho anh? Nếu đem hết thảy nói cho anh, mặc kệ kết quả như thế nào mẹ cô cũng sẽ không rời bỏ cô mà đi.
Liên Hảo buông một tiếng thở dài, chiếc xe nhỏ với khả năng cách âm vô cùng tuyệt vời này dường như cách biệt với thế giới ồn ào bên ngoài. Trên thế giới này mỗi ngày luôn có sinh ly tử biệt diễn ra, Lan Đình Phương mà Cố Liên Hảo yêu mười năm dường như đã trở thành một khối xương cốt trên người cô. Tại cái khoan xe nho nhỏ này, khối xương kia hòa cùng máu thịt biến thành đau thương sâu thẩm trong tâm hồn cô.
"Đình Phương, có lẽ anh không biết phụ nữ có đôi khi có rất nhiều tâm tư kỳ quái. Giống như khi xem phim thấy được một ít tình tiết buồn nôn, miệng khinh thường nhưng trong lòng làm sao lại không hy vọng những tình tiết buồn nôn này phát sinh ở trên người mình. Kỳ thực, Cố Liên Hảo cũng có lúc có những thời khắc như vậy."
"Tôi cuối cùng cho rằng bản thân đợi anh, cùng anh mười năm hẳn là có tư cách để cho anh đến chờ tôi trong vài giờ. Nhưng anh lại không nghĩ như vậy. Cũng tốt, tình cảm vốn không thể dùng những con số để so sánh được, kết quả như vậy cũng là điều hiển nhiên."
Bên trong xe yên lặng bất động, sau đó, ở một chỗ ven đường ngừng lại, Lan Đình Phương ghé đầu vào trên tay lái, hai vai hơi hơi rung động, hồi lâu, anh nói:
"Thực xin lỗi, Cố Liên Hảo!"
Liên Hảo gật đầu, nghiêng đầu lau đi nước mắt trên khóe mắt, rũ mắt xuống không dám nhìn Lan Đình Phương: "Đình Phương, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, chúng ta đều hiểu rõ những thứ ban đầu kỳ thực rốt cuộc không thể tìm trở lại, mặc kệ anh tiếc nuối cũng được, ảo não hay áy náy cũng được, tất cả đều dừng lại ở đây đi!"
"Lan Đình Phương, tôi cũng không muốn gặp lại anh, cho nên, không cần lại xuất hiện trước mặt tôi, tôi cần phải bắt đầu cuộc sống mới, và cũng đã bắt đầu cuộc sống mới."
Anh không lên tiếng, khởi động xe, đến nhà khách, mở cửa xe giúp cô, đưa cô đến tận cửa phòng, cùng cô vẫy tay nói "tạm biệt".
Lan Đình Phương lái xe không có mục tiêu, trong xe còn lưu lại hơi thở của cô, một loại cùng loại với ngọt ngào xen lẫn ưu thương.
Đem xe ngừng lại, vươn tay, điện thoại của cô rơi ở sau xe nằm trong lòng bàn tay anh. Đó là một chiếc Nokia phổ thông sản xuất năm 2008, góc cạnh của điện thoại đã bị sướt nước sơn. Cố Liên Hảo là người phụ nữ luyến tiếc những thứ đã quen thuộc. Lan Đình Phương thật vui mừng vì Cố Liên Hảo là một người phụ nữ có thói quen như vậy, vì nếu như vậy thì cơ hội của anh càng tăng nhiều hơn.
Nhưng cô nói cô muốn có một cuộc sống mới, cô muốn có cuộc sống mới vậy thì anh phải làm sao bây giờ?
Tôi cần bắt đầu cuộc sống mới, và cũng đã đang bắt đầu cuộc sống mới.
Vừa mới rồi cô đã nói với anh như vậy. Không biết cuộc sống mới cùng với cuộc điện thoại mà cô nhận giữa trưa kia có quan hệ gì không? Cuộc gọi kia kéo dài đúng nửa giờ, cô lúc ấy dựa vào trên tường, phần lớn thời gian điều cười đến thật thoải mái, thoải mái đến mức khiến anh phải ghen tị. Người ở đầu bên kia rốt cuộc là ai? Sao lại có thể khiến cô thoải mái cười vui vẻ như thế!
Thời điểm cô bước xuống xe, Lan Đình Phương đã nhìn thấy điện thoại cô rơi xuống ở ghế sau, anh không nghĩ sẽ nói cho cô, thậm chí anh còn còn đắc chí, đây là ông trời cho anh một cơ hội, để anh có được một cái cớ hoàn hảo đem điện thoại đến trả lại cho cô.
Nhấn vào lịch sử cuộc gọi của điện thoại, cái tên liên lạc nhiều nhất trong lịch sử cuộc gọi là "Di sản khiến người ta đau đầu", cuộc gọi hơn nửa giờ vào buổi trưa cũng đến từ "Di sản khiến người ta đau đầu" này.
Di sản khiến người ta đau đầu? Lan Đình Phương nhíu mày, cảm thấy có chút không thích hợp, về phần không thích hợp ở đâu anh cũng nói không nên lời. Anh không chút do dự ấn xuống số điện thoại của "Di sản khiến người ta đau đầu". Trong quá trình chờ đợi điện thoại kết nối, lòng bàn tay Lan Đình Phương đều toát ra mồ hôi, trong đầu né tránh hình ảnh phát sáng trên ngón áp út của Liên Hảo.
Rốt cục, điện thoại được kết nối, tiếp điện thoại là một giọng nữ, Lan Đình Phương tắt điện thoại, thật sâu thở ra một hơi, như tìm được đường sống trong chỗ chết, giống một người điên ha ha phá lên cười. Liên Hảo là một người phụ nữ luyến tiếc quá khứ, nếu không cô làm sao có thể trong lòng cất giấu một người đàn ông cả một thập kỷ!
Thời điểm Lan Đình Phương ở nơi này cười ha ha, đồng thời trong lúc đó Tiểu Phàm cầm điện thoại của Nguyên Anh Hùng không biết phải làm sao, cô ấy vụng trộm nhìn Anh Hùng đang chụp ảnh. Cái người Nguyên Anh Hùng này thực sự làm cho người ta chảy nước miếng mà. Nhưng mà, bà quản gia vừa mới gọi đến là ai?
Những đứa trẻ ở học viện trở về vào khoảng mười giờ. Một ngày quá nhiều hành trình rõ ràng khiến bọn trẻ kiệt sức, cơ hồ vừa chạm vào đến giường sẽ ngay lập tức đi gặp Chu công. Ngay cả Emma bình thường vô cùng hiếu động cũng ngoan ngoãn tắm rửa xong liền leo lên giường. Liên Hảo vừa đắp chăn cho cô bé xong, ai có thể ngờ cô nhóc này lại xốc chăn lên, ôm cổ Liên Hảo, vô cùng hồn nhiên nói ra: "Liên Hảo, con thích Lan, sau khi lớn lên con muốn gả cho chú ấy."
Liên Hảo có chút dở khóc dở cười, cô nhóc này trưởng thành cũng quá sớm rồi, một tháng trước còn nói gả cho Bieber, đảo mắt một cái liền chuyển qua Lan Đình Phương rồi.
Lan Đình Phương! Lan Đình Phương! Liên Hảo ở trong lòng thở dài.
Về tới phòng của mình, vừa mới tắm rửa xong đã có người gõ cửa. Liên Hảo cho rằng là viện trưởng Ngô, sau khi mở cửa mới phát hiện lại là Lan Đình Phương.
Cửa cũng chỉ mở ra một nửa, Liên Hảo đứng ở khe hở nhìn anh. Còn không có chờ cô mở miệng, Lan Đình Phương liền cười hì hì giơ túi giấy trong tay lên, trên tay anh còn cầm điện thoại của cô.
"Điện thoại của em rơi trên xe anh, anh mang trả lại cho em thuận tiện mua cháo, buổi tối em cũng không có ăn cái gì, anh sợ em bị đói."
Ánh sáng trong hành lang của nhà khách không được tốt cho lắm. Đôi mắt của Lan Đình Phương giống như những ngôi sao và mặt trăng tẩm mình trong mặt nước. Liên Hảo nhắm mắt lại, trong một đêm khuya như thế này, người đàn ông ở trong lòng cô mười năm đang khẩn thiết nhìn cô.
Cảnh tượng như vậy sẽ làm người ta dễ dàng kích động, làm cho người ta dễ dàng mơ mộng. Cảnh tượng như vậy khiến Liên Hảo sợ hãi, thật lâu thật lâu trước kia tâm của Cố Liên Hảo đã sớm cằn cõi già nua.
"Tôi sẽ ăn, anh trở về đi!" Liên Hảo tiếp nhận túi giấy cùng di động trong tay Lan Đình Phương.
Tôi sẽ ăn, câu nói này khiến trong lòng Lan Đình Phương dâng lên niềm vui sướng không thể nào tả được. Khi cô nói những lời này, giọng nói vô cùng dịu dàng, khiến trong lòng Lan Đình Phương vô cùng vui sướng, và khi cô nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng, Lan Đình Phương lại càng vui sướng hơn nữa. Những vui sướng này cộng lại làm tăng thêm sự căng thẳng của Lan Đình Phương, cũng làm ảnh hưởng đến thị giác, khiến cho anh quên luôn cánh cửa kính trong hành lang. Trong mắt anh lúc ấy đều là bộ dáng dịu dàng vừa rồi của cô, do đó không để ý đến xung quanh, khuôn mặt cùng với cánh cửa kính tiếp xúc với nhau, tạo nên một tiếng "Ầm".
Sau lưng nghe được một tiếng cười nho nhỏ, tiếng cười kia cũng khiến cho Lan Đình Phương vui sướng, quay đầu lại nói một câu mà sau này khi anh nhớ tới, cảm thấy có chút ngốc không thể nào tả được.
"Không đau, Liên Hảo, không đau, không đau một chút nào!" Anh không chỉ thể hiện bằng lời nói mà còn dùng hành động cơ thể, hướng về phía người đang dựa vào khung cửa kia lắc lắc tay.
Trở lại trong xe, Lan Đình Phương có chút ảo não, anh cảm thấy người đàn ông trông có hơi ngốc vừa rồi nhất định không phải là anh.
Về đến nhà, di động vang lên.
Trong suốt quá trình gần một ngàn ngày, Lan Đình Phương cuối cùng cũng nhận được một cuộc gọi từ Cố Liên Hảo.
Liên Hảo một hơi nói ra.
Anh cúi đầu: "Không có không thoải mái là tốt rồi!"
Liên Hảo khịt khịt mũi, quay đầu muốn rời đi, dù sao cũng là người đàn ông mà bản thân cô xem như như châu như bảo yêu mười năm, chung quy không nỡ nhìn anh ăn nói khép nép như thế.
Tay bị anh nắm lấy, anh nói: "Để anh đưa em về, đã trễ thế này anh không an tâm. Anh cũng chỉ đưa em trở về, nếu em không thích nói chuyện, anh một câu cũng sẽ không nói."
Liên Hảo thật sự không có cách nào để từ chối anh.
Hai người một trước một sau đi tới bãi đỗ xe, Lan Đình Phương thoáng cùng Liên Hảo bảo trì một khoảng cách thích hợp. Vừa mới mở cửa xe để Liên Hảo đi vào trước liền nghe được một giọng nói thanh thúy vang lên giữa bãi đỗ xe.
"Lan Lan!" Một thân ảnh màu trắng bước ra từ chỗ tối.
Trái tim Lan Đình Phương trầm xuống, cuối cùng anh cũng tin, trên thế giới này mỗi một cá nhân đều sẽ đạt được một mức độ hạnh phúc nhất định của riêng mình. Tuy nhiên, hạnh phúc dành cho anh đã sớm cạn kiệt. Hiện tại, Thượng Đế không bao giờ để cho anh dễ dàng chạm vào cái gọi là hạnh phúc ấy nữa.
Hai từ "Lan Lan" này rất lâu trước kia đã từng là cái đinh đóng ở trong lòng Liên Hảo. Bách An Ny luôn dùng thanh âm mềm nhũn gọi "Lan Lan" của cô ta, khi đó Cố Liên Hảo ngay cả ghen tị cũng không dám.
Liên Hảo ngồi ở trên xe, nhắm hai mắt lại, thời gian phút chốc quay ngược lại quá khứ, dường như cô lại nhìn thấy hình ảnh của bản thân, tránh ở một chỗ không có người, giống một con chuột lén lút, nhẹ giọng học bộ dáng Bách An Ny gọi cái tên "Lan Lan" này.
Lan Đình Phương cứng đờ người đứng ở nơi đó, anh đã có nửa năm không có gặp Bách An Ny, anh cho rằng bản thân cự tuyệt đã đủ rõ ràng.
Bách An Ny cũng không ý thức được trong xe có người, cô ta bước đến bên cạnh Lan Đình Phương, bày ra ý cười mê người, nhấc tay lên làm trạng thái đầu hàng: "Anh xem, em đã quên anh không thích em gọi anh là Lan Lan. Cũng đúng, anh hiện tại như thế này gọi anh là Lan Lan cũng không hay lắm. Được rồi, được rồi, em đã nhớ kỹ, về sau em không gọi anh như vậy nữa. Anh xem anh này, sao lại nhăn mày thành như vậy?"
Tay Bách An Ny vừa định xoa mày Lan Đình Phương, giữa không trung liền bị bắt được.
Giọng nói của Lan Đình Phương tựa như lưỡi hái giữa mùa đông buốt giá: "Bách An Ny, tôi cho rằng tôi đã nói đủ rõ ràng."
Anh đẩy cô ta ra, mở cửa xe.
Bách An Ny run rẩy: "Đình Phương, em nguyện ý chờ anh, em nguyện ý dành thời gian cả đời chờ đợi anh."
Lan Đình Phương khởi động động cơ ô tô, Bách An Ny lớn tiếng hô lên: "Em đã thấy cô gái tên Thư Tiểu Tiểu kia, vì sao anh tình nguyện chọn cô ta mà không thể tha thứ cho em?"
Khi thân xe lướt qua trước mắt Bách An Ny, cô ta mới nhìn rõ có một thân ảnh mảnh khảnh đang ngồi trong xe Lan Đình Phương. Bách An Ny ngơ ngác đứng ở nơi đó, người ngồi trong xe là Thư Tiểu Tiểu sao? Cô ta đã gặp qua cô gái đó, khi cô gái đó cười, rất giống với cô ta.
Chiếc xe chạy rất nhanh, cuối cùng phát tiết thắng gắp một cái, sau đó vững vàng chạy.
Một lúc sau, Lan Đình Phương xuyên qua xe kính nhìn Liên Hảo, chậm rãi mở miệng: "Anh cùng cô ta không có gì, anh cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới cùng cô ta có cái gì, khi đó..."
"Đủ rồi!" Liên Hảo ngăn anh tiếp tục đem lời nói tiếp: "Anh không cần phải nói những lời này cùng tôi, tôi cũng không có hứng thú muốn biết."
Dừng một chút, Liên Hảo nhẹ giọng nói: "Lan Đình Phương, chúng ta đã ly hôn. Vào ngày 8 tháng 8 năm 2007, Cố Liên Hảo cùng Lan Đình Phương đã giải trừ mối quan hệ hôn nhân."
Bàn tay nắm lấy tay lái siết chặt, khớp xương nhô lên tựa như muốn đâm thủng làn da: "Cố Liên Hảo, vì sao lúc đó không đem mọi chuyện nói với anh?"
"Đúng vậy, vì sao lúc đó không nói cho anh?" Liên Hảo không chỉ một lần tự hỏi mình, vì sao không đem mọi chuyện nói cho anh? Nếu đem hết thảy nói cho anh, mặc kệ kết quả như thế nào mẹ cô cũng sẽ không rời bỏ cô mà đi.
Liên Hảo buông một tiếng thở dài, chiếc xe nhỏ với khả năng cách âm vô cùng tuyệt vời này dường như cách biệt với thế giới ồn ào bên ngoài. Trên thế giới này mỗi ngày luôn có sinh ly tử biệt diễn ra, Lan Đình Phương mà Cố Liên Hảo yêu mười năm dường như đã trở thành một khối xương cốt trên người cô. Tại cái khoan xe nho nhỏ này, khối xương kia hòa cùng máu thịt biến thành đau thương sâu thẩm trong tâm hồn cô.
"Đình Phương, có lẽ anh không biết phụ nữ có đôi khi có rất nhiều tâm tư kỳ quái. Giống như khi xem phim thấy được một ít tình tiết buồn nôn, miệng khinh thường nhưng trong lòng làm sao lại không hy vọng những tình tiết buồn nôn này phát sinh ở trên người mình. Kỳ thực, Cố Liên Hảo cũng có lúc có những thời khắc như vậy."
"Tôi cuối cùng cho rằng bản thân đợi anh, cùng anh mười năm hẳn là có tư cách để cho anh đến chờ tôi trong vài giờ. Nhưng anh lại không nghĩ như vậy. Cũng tốt, tình cảm vốn không thể dùng những con số để so sánh được, kết quả như vậy cũng là điều hiển nhiên."
Bên trong xe yên lặng bất động, sau đó, ở một chỗ ven đường ngừng lại, Lan Đình Phương ghé đầu vào trên tay lái, hai vai hơi hơi rung động, hồi lâu, anh nói:
"Thực xin lỗi, Cố Liên Hảo!"
Liên Hảo gật đầu, nghiêng đầu lau đi nước mắt trên khóe mắt, rũ mắt xuống không dám nhìn Lan Đình Phương: "Đình Phương, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, chúng ta đều hiểu rõ những thứ ban đầu kỳ thực rốt cuộc không thể tìm trở lại, mặc kệ anh tiếc nuối cũng được, ảo não hay áy náy cũng được, tất cả đều dừng lại ở đây đi!"
"Lan Đình Phương, tôi cũng không muốn gặp lại anh, cho nên, không cần lại xuất hiện trước mặt tôi, tôi cần phải bắt đầu cuộc sống mới, và cũng đã bắt đầu cuộc sống mới."
Anh không lên tiếng, khởi động xe, đến nhà khách, mở cửa xe giúp cô, đưa cô đến tận cửa phòng, cùng cô vẫy tay nói "tạm biệt".
Lan Đình Phương lái xe không có mục tiêu, trong xe còn lưu lại hơi thở của cô, một loại cùng loại với ngọt ngào xen lẫn ưu thương.
Đem xe ngừng lại, vươn tay, điện thoại của cô rơi ở sau xe nằm trong lòng bàn tay anh. Đó là một chiếc Nokia phổ thông sản xuất năm 2008, góc cạnh của điện thoại đã bị sướt nước sơn. Cố Liên Hảo là người phụ nữ luyến tiếc những thứ đã quen thuộc. Lan Đình Phương thật vui mừng vì Cố Liên Hảo là một người phụ nữ có thói quen như vậy, vì nếu như vậy thì cơ hội của anh càng tăng nhiều hơn.
Nhưng cô nói cô muốn có một cuộc sống mới, cô muốn có cuộc sống mới vậy thì anh phải làm sao bây giờ?
Tôi cần bắt đầu cuộc sống mới, và cũng đã đang bắt đầu cuộc sống mới.
Vừa mới rồi cô đã nói với anh như vậy. Không biết cuộc sống mới cùng với cuộc điện thoại mà cô nhận giữa trưa kia có quan hệ gì không? Cuộc gọi kia kéo dài đúng nửa giờ, cô lúc ấy dựa vào trên tường, phần lớn thời gian điều cười đến thật thoải mái, thoải mái đến mức khiến anh phải ghen tị. Người ở đầu bên kia rốt cuộc là ai? Sao lại có thể khiến cô thoải mái cười vui vẻ như thế!
Thời điểm cô bước xuống xe, Lan Đình Phương đã nhìn thấy điện thoại cô rơi xuống ở ghế sau, anh không nghĩ sẽ nói cho cô, thậm chí anh còn còn đắc chí, đây là ông trời cho anh một cơ hội, để anh có được một cái cớ hoàn hảo đem điện thoại đến trả lại cho cô.
Nhấn vào lịch sử cuộc gọi của điện thoại, cái tên liên lạc nhiều nhất trong lịch sử cuộc gọi là "Di sản khiến người ta đau đầu", cuộc gọi hơn nửa giờ vào buổi trưa cũng đến từ "Di sản khiến người ta đau đầu" này.
Di sản khiến người ta đau đầu? Lan Đình Phương nhíu mày, cảm thấy có chút không thích hợp, về phần không thích hợp ở đâu anh cũng nói không nên lời. Anh không chút do dự ấn xuống số điện thoại của "Di sản khiến người ta đau đầu". Trong quá trình chờ đợi điện thoại kết nối, lòng bàn tay Lan Đình Phương đều toát ra mồ hôi, trong đầu né tránh hình ảnh phát sáng trên ngón áp út của Liên Hảo.
Rốt cục, điện thoại được kết nối, tiếp điện thoại là một giọng nữ, Lan Đình Phương tắt điện thoại, thật sâu thở ra một hơi, như tìm được đường sống trong chỗ chết, giống một người điên ha ha phá lên cười. Liên Hảo là một người phụ nữ luyến tiếc quá khứ, nếu không cô làm sao có thể trong lòng cất giấu một người đàn ông cả một thập kỷ!
Thời điểm Lan Đình Phương ở nơi này cười ha ha, đồng thời trong lúc đó Tiểu Phàm cầm điện thoại của Nguyên Anh Hùng không biết phải làm sao, cô ấy vụng trộm nhìn Anh Hùng đang chụp ảnh. Cái người Nguyên Anh Hùng này thực sự làm cho người ta chảy nước miếng mà. Nhưng mà, bà quản gia vừa mới gọi đến là ai?
Những đứa trẻ ở học viện trở về vào khoảng mười giờ. Một ngày quá nhiều hành trình rõ ràng khiến bọn trẻ kiệt sức, cơ hồ vừa chạm vào đến giường sẽ ngay lập tức đi gặp Chu công. Ngay cả Emma bình thường vô cùng hiếu động cũng ngoan ngoãn tắm rửa xong liền leo lên giường. Liên Hảo vừa đắp chăn cho cô bé xong, ai có thể ngờ cô nhóc này lại xốc chăn lên, ôm cổ Liên Hảo, vô cùng hồn nhiên nói ra: "Liên Hảo, con thích Lan, sau khi lớn lên con muốn gả cho chú ấy."
Liên Hảo có chút dở khóc dở cười, cô nhóc này trưởng thành cũng quá sớm rồi, một tháng trước còn nói gả cho Bieber, đảo mắt một cái liền chuyển qua Lan Đình Phương rồi.
Lan Đình Phương! Lan Đình Phương! Liên Hảo ở trong lòng thở dài.
Về tới phòng của mình, vừa mới tắm rửa xong đã có người gõ cửa. Liên Hảo cho rằng là viện trưởng Ngô, sau khi mở cửa mới phát hiện lại là Lan Đình Phương.
Cửa cũng chỉ mở ra một nửa, Liên Hảo đứng ở khe hở nhìn anh. Còn không có chờ cô mở miệng, Lan Đình Phương liền cười hì hì giơ túi giấy trong tay lên, trên tay anh còn cầm điện thoại của cô.
"Điện thoại của em rơi trên xe anh, anh mang trả lại cho em thuận tiện mua cháo, buổi tối em cũng không có ăn cái gì, anh sợ em bị đói."
Ánh sáng trong hành lang của nhà khách không được tốt cho lắm. Đôi mắt của Lan Đình Phương giống như những ngôi sao và mặt trăng tẩm mình trong mặt nước. Liên Hảo nhắm mắt lại, trong một đêm khuya như thế này, người đàn ông ở trong lòng cô mười năm đang khẩn thiết nhìn cô.
Cảnh tượng như vậy sẽ làm người ta dễ dàng kích động, làm cho người ta dễ dàng mơ mộng. Cảnh tượng như vậy khiến Liên Hảo sợ hãi, thật lâu thật lâu trước kia tâm của Cố Liên Hảo đã sớm cằn cõi già nua.
"Tôi sẽ ăn, anh trở về đi!" Liên Hảo tiếp nhận túi giấy cùng di động trong tay Lan Đình Phương.
Tôi sẽ ăn, câu nói này khiến trong lòng Lan Đình Phương dâng lên niềm vui sướng không thể nào tả được. Khi cô nói những lời này, giọng nói vô cùng dịu dàng, khiến trong lòng Lan Đình Phương vô cùng vui sướng, và khi cô nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng, Lan Đình Phương lại càng vui sướng hơn nữa. Những vui sướng này cộng lại làm tăng thêm sự căng thẳng của Lan Đình Phương, cũng làm ảnh hưởng đến thị giác, khiến cho anh quên luôn cánh cửa kính trong hành lang. Trong mắt anh lúc ấy đều là bộ dáng dịu dàng vừa rồi của cô, do đó không để ý đến xung quanh, khuôn mặt cùng với cánh cửa kính tiếp xúc với nhau, tạo nên một tiếng "Ầm".
Sau lưng nghe được một tiếng cười nho nhỏ, tiếng cười kia cũng khiến cho Lan Đình Phương vui sướng, quay đầu lại nói một câu mà sau này khi anh nhớ tới, cảm thấy có chút ngốc không thể nào tả được.
"Không đau, Liên Hảo, không đau, không đau một chút nào!" Anh không chỉ thể hiện bằng lời nói mà còn dùng hành động cơ thể, hướng về phía người đang dựa vào khung cửa kia lắc lắc tay.
Trở lại trong xe, Lan Đình Phương có chút ảo não, anh cảm thấy người đàn ông trông có hơi ngốc vừa rồi nhất định không phải là anh.
Về đến nhà, di động vang lên.
Trong suốt quá trình gần một ngàn ngày, Lan Đình Phương cuối cùng cũng nhận được một cuộc gọi từ Cố Liên Hảo.