Chương : 14
Trước khi rời khỏi tòa soạn, Liên Hảo còn nghe được giọng nói đố kỵ của An Mỹ Nhân, cô ấy nói:
"Bách An Ny thật sự là một người may mắn, trên người cô ta hội đủ tất cả các khía cạnh của sắc đẹp, tài năng và khí chất. Năm trước trở thành người Trung Quốc trẻ tuổi biểu diễn ở lễ trao giải Grammy, bây giờ còn ở bên Mark John. Mark John lai lịch cũng không hề nhỏ đâu nhé, chú anh ta là một nhà chế tác lớn, ba mẹ đều là những giọng ca nổi tiếng, còn có người bác là nghị viên của quốc hội Anh. Bách An Ni không khác gì cô bé lọ lem phiên bản hiện đại."
Liên Hảo tựa vào trên thang máy.
Không, không phải! Bách An Ny cho tới bây giờ không phải là một cô bé lọ lem, lại càng không phải là một người may mắn. Cô ấy là một người mỗi thời mỗi khắc luôn sẵn sàng cho thành công đến bất cứ lúc nào.
Liên Hảo còn nhớ rõ năm đó cô ấy đứng ở trước tờ quảng cáo, đối với quảng cáo của nhà hát lớn Opera Sydney lớn tiếng tuyên bố: "Một ngày nào đó, tôi sẽ đứng trên sân khấu của nhà hát Opera Sydney." Cuối cùng cũng có một ngày, giấc mộng của Bách An Ny thật sự tỏa sáng.
Bách An Ny sinh ra trong một gia đình nghèo khó, căn bệnh của cha cô ấy đã đem cái gia đình vốn không dư dả gì kéo tới sơn cùng thủy tận. Cuối cùng, cha cô ấy uống một lượng lớn thuốc ngủ kết thúc sinh mệnh.
Năm đó, cô ấy mười sáu tuổi.
Bách An Ny đối với đàn violon rất si mê, cô ấy nói với Liên Hảo, cô ấy muốn dùng tiếng đàn của mình để chiến đấu với số phận, cô ấy muốn số phận phải cúi đầu với mình.
Bách An Ny rất quyến rũ, khuôn mặt xinh đẹp cùng với cơ thể cân đối, hấp dẫn rất nhiều đàn ông, nhưng cô ấy chỉ thích Lan Lan của cô ấy.
"Là tôi chủ động theo đuổi anh ấy, theo đuổi ba năm mới chạm được đến trái tim anh." Cô ấy đã từng rất tự hào nói ra.
Trước khi cô ấy đi Anh, Liên Hảo nhớ rõ giai đoạn đó Lan Đình Phương cùng Bách An Ny luôn trong tình trạng cãi nhau. Người chưa bao giờ khóc như Bách An Ny lại vì những ngày đó mà dễ dàng rơi nước mắt.
Liên Hảo biết, Bách An Ny thật sự rất yêu Lan Đình Phương.
Hiện tại, cô ấy muốn đính hôn.
Như vậy, có phải cô ấy đã quên Lan Lan của mình ở bờ bên kia đại dương rồi? Và ở phía bên này đại dương, anh có hay không cũng đem An An của anh cất vào trong quá khứ?
Một ngày này, Liên Hảo đi dạo khắp các trung tâm mua sắm sầm uất ở Bắc Kinh. Phương tiện truyền thông trong trung tâm thương mại đâu đâu cũng đều nói về tình hình của Bách An Ny và một thanh niên đầy triển vọng của nền công nghiệp âm nhạc Anh. Đài truyền hình địa phương nổi tiếng còn tuyên bố rằng, đây là một cuộc đính ước Trung - Anh điển hình, rất có lợi trong việc xúc tiến mối quan hệ hữu nghị Trung - Anh. Cũng có truyền thông nước Anh dự đoán Bách An Ny cùng John đính hôn sẽ đem lại cho nước Anh bao nhiêu hiệu quả và lợi ích kinh tế.
Liên Hảo cảm thấy có chút buồn cười, nhưng cô lại cười không nổi.
Liên Hảo mua một ly cà phê và tìm một chổ trong trung tâm thương mại ngồi nghỉ chân. Chiếc TV nhỏ nơi cô ngồi đã nói xong tin tức về Bách An Ny, MC trích lời của một nhà truyền thông, đánh giá việc Bách An Ny đính hôn có lẽ là vì nguyên do muốn quảng bá cho nhóm nhạc của họ, vì từ ngày hai mươi tháng sáu đến ngày tám tháng tám, nhóm nhạc này sẽ có một cuộc lưu diễn vòng quanh thế giới, và cũng bởi vì bọn họ chỉ tuyên bố họ đính hôn chứ không phải là kết hôn. Phải biết rằng ở trong giới giải trí, đính hôn nhưng cuối cùng lại không kết hôn có đến cả khối người.
Khi nghe đến chuyến lưu diễn cuối cùng của Bách An Ny địa điểm là tại Quảng Châu, Liên Hảo triệt để rối loạn, một loại dự cảm của phụ nữ khiến cho trong lòng cô sinh ra hoảng sợ.
Liên Hảo đã mua rất nhiều thứ mà ngay cả cô cũng không biết mình đã mua cái gì nữa, sau đó mang theo túi lớn túi nhỏ đến chỗ làm của Kha Oánh.
Hiện tại, cô có chút hoảng, giống một đứa nhỏ không biết nên làm thế nào cho phải.
Sau khi trải qua đoạn thời gian vui vẻ ngắn ngủi cùng Lan Đình Phương, Liên Hảo cảm thấy bản thân trở nên ngày càng có lòng tham, cô ngàn vạn lần muốn lưu giữ khoảnh khắc này thật lâu, nhưng cô không biết phải làm thế nào để giữ nó lại.
Kha Oánh tan tầm nhìn đến chính là một Liên Hảo mà cô ấy chưa từng gặp qua, cầm trong tay túi lớn túi nhỏ đứng ở cột mốc đường, mặc cho những chiếc xe lớn nhỏ chạy qua trước mặt, cô cũng chỉ mờ mịt đứng ở nơi đó, những tòa nhà cao tầng xung quanh tưởng chừng như giây tiếp theo sẽ đem cô nuốt chửng.
Có thể khiến Liên Hảo như vậy trên đời này cũng chỉ có thể là Lan Đình Phương. Trong đáy lòng cô ấy thở dài một hơi, tiến đến.
Bọn họ đến một quán trà nhỏ do hai chị em người Tạng mở ra, nơi này môi trường cực kì thoải mái, hơn nữa còn hạn chế khách đến, Liên Hảo cùng Kha Oánh cách một đoạn thời gian sẽ đến nơi này uống một chút sữa dê và trà bơ.
Ánh nắng buổi trưa nhàn nhạt rơi xuống tứ hợp viện, rèm cửa sổ trong gió tháng năm nhẹ nhàng lay động. Nếu bình thường, Liên Hảo sẽ để hai chị em người Tạng đến hát một đoạn bài hát tiếng Tạng, mặc dù cô không thể hiểu được ý nghĩa của lời bài hát đó. Nhưng hôm nay cô lại không có tâm tình. Tựa lưng vào trên đệm, Liên Hảo ở trong vị bơ nồng đậm nhắm hai mắt lại.
Kha Oánh cũng tựa vào trên đệm mềm, không hề động, cô ấy đang chờ đợi, chờ đợi Liên Hảo mở miệng. Liên Hảo hiện tại cùng Liên Hảo hai ngày trước mặt mày hớn hở quả thực như hai người khác nhau.
Nửa ngày sau, cô mở mắt, uống một ngụm sữa dê, nói: "Kha Oánh, Bách An Ny đính hôn."
"Vậy thì sao?" Kha Oánh không thể phủ nhận, kỳ thực, trong nội tâm cô ấy đã sớm đem mười tám đời tổ tông của Lan Đình Phương hung hăng mắng chửi, đáng chết, cái tên đàn ông âm dương quái khí này dám khiến cho Cố Liên Hảo biến thành chim sợ cành cong, cái quái gì cũng trở nên sợ hãi.
Cố Liên Hảo là ai, là nữ anh hùng trong lớp của bọn họ, là nữ hào kiệt, có thể không chớp mắt ngồi ở trong căn phòng tối như mực, uống cà phê nhàn nhã xem bộ phim được đánh giá là kinh dị hàng đầu thế giới. Đối với những tên côn đồ bỡn cợt cô, cô sẽ ân cần thăm hỏi cậu em nhỏ trong đũng quần bọn chúng. Có thể mắt cũng không chớp đi rạch xe Ferrari vừa mới mua chỉ chạy mấy trăm km. Có thể ở trên lớp học đột nhiên cầm lấy túi sách đứng lên, sau đó đối với giáo viên nói: "Thưa thầy, em muốn bỏ lớp, à mà.. Không, em muốn bỏ tất cả các môn học."
Kha Oánh nhìn đến Liên Hảo của hiện tại, một bụng hỏa cứ như vậy bùng lên, cô hung hăng uống một ngụm sữa dê, bạo lực đặt cốc xuống bàn.
"Vậy thì sao? Lan Đình Phương là chồng của cậu, mối quan hệ của hai người được pháp luật bảo vệ, anh ta còn có thể chạy đi đâu được?"
Quan hệ của hai người được pháp luật bảo vệ? Cố Liên Hảo không hiếm lạ gì tờ giấy mỏng kia, thật sự không hiếm lạ gì.
"Kha Oánh, cậu cũng biết mà." Liên Hảo cười khổ: "Cậu cũng biết mình quá hiểu chuyện này, mình chỉ để ý là người khác ở bên mình nhưng tâm có thật sự ở bên mình hay không. Mình biết, Lan Đình Phương những năm gần đây từ đầu đến cuối chưa từng quên Bách An Ny. Cậu biết không, anh ấy cũng không bao giờ tham dự vào mục giải trí, có một lần bọn mình đi một nhà hàng dùng cơm, nhà hàng kia đang phát ca khúc của Bách An Ny, anh ấy nghe xong lập tức quay đầu bước đi. Hiện tại cô ấy tuyên bố đính hôn một cách phô trương như vậy, còn đem tin trực tiếp phát cho truyền thông Á Thái, Kha Oánh, mình có dự cảm, chuyện này không đơn giản như vậy."
Kha Oánh trầm mặc.
Bách An Ny cô ấy có biết đến, học cùng khoa với bọn cô, cùng Lan Đình Phương như hình với bóng. Vào thời điểm đó, Kha Oánh cảm thấy kia hai người sẽ không thể tách rời. Bách An Ny là một người không cam lòng và luôn nắm bắt cơ hội, cô ấy từng chứng kiến qua thủ đoạn của cô ta, Bách An Ny chỉ cần nói hai ba câu đã khiến cho giảng viên âm nhạc đem chìa khóa phòng luyện đàn giao cho cô ta.
Sau này, nhìn đến thành công của Bách An Ny, Kha Oánh cũng không bất ngờ lắm.
"Kha Oánh! Mình cảm thấy thật bất an." Liên Hảo nâng tay ôm lấy mặt: "Cậu không biết đâu, mấy ngày qua Đình Phương đối với mình rất tốt, mấy ngày qua anh ấy giống như một lần nữa nhận thức được là mình muốn làm vợ anh ấy cả đời. Vài ngày nay, mỗi ngày tỉnh lại mình đều có thể nhìn đến anh ấy ngủ ở bên cạnh mình, sáng hôm đó khi mình nhìn đến đầu của mình cùng đầu của anh ấy kề sát vào nhau, mình đã không thể kiềm nổi mà bật khóc."
Kha Oánh lại bắt đầu đau lòng, đau lòng nhịn không được đi đến bên người Liên Hảo, đem đầu cô nhẹ nhàng đặt trên vai mình.
"Những khi vì anh ấy mà làm bữa sáng, trong lòng mình thật sự rất vui, vì chỉ có Cố Liên Hảo là người phụ nữ duy nhất có thể làm chuyện này cho Lan Đình Phương."
"Mình mừng vì trên đời này có một loại quan hệ gọi là hôn nhân, mình mừng vì có cái phát minh gọi là hôn thú, luật hôn nhân gia đình, nó khiến cho một người phụ nữ cùng một người đàn ông có thể danh chính ngôn thuận sống cùng một nhà, mình mừng vì buổi sáng có thể vì anh ấy làm bữa sáng. Kha Oánh, những ngày qua, mình đã hạnh phúc đến như vậy đó."
Hỏi thế gian tình là gì, vì sao đã biết đó là con đường chết thế nhưng vẫn cứ cấm đầu lao vào.
"Kha Oánh, mình có một dự cảm mãnh liệt, mình sẽ mất đi Đình Phương, dự cảm của mình rất chuẩn xác, lần đó bà ngoại mất, mình ở trên lớp không biết thế nào lại vô cùng buồn ngủ, sau khi ngủ dậy không hiểu sao lại có một cái ý niệm trong đầu chính là cảm thấy hoảng loạn, mặc dù mình không có lý do gì để hoảng loạn cả. Nửa tiếng sau, bà ngoại mình qua đời."
Kha Oánh đến trước mặt Liên Hảo, nhìn thẳng vào mắt cô.
"Liên Hảo." Kha Oánh chậm rãi nói: "Lan Đình Phương sẽ thấy, anh ta cuối cùng sẽ thấy cái tốt của Cố Liên Hảo, hơn nữa cũng sẽ yêu cậu."
"Anh ấy có nhìn thấy không?" Liên Hảo thì thào nói: "Anh ấy cuối cùng sẽ thấy, sẽ phát hiện mình yêu anh ấy nhiều như vậy, và rồi anh ấy cũng sẽ yêu mình sao?"
Một Liên Hảo mờ mịt như thế khiến cho Kha Oánh xót xa, năm qua năm ngày qua ngày chờ đợi đã xóa đi hết góc cạnh của nữ cường nhân năm nào, khiến cho cô trở nên lo được lo mất.
Kha Oánh biết cô không thể cứ tiếp tục như thế nữa.
"Hãy nghe mình nói, Liên Hảo." Kha Oánh hít một hơi thật sâu: "Thay vì cậu cứ chờ đợi một cách mù quán như vậy, không bằng cậu lựa chọn một cơ hội nói với anh ta, nói cho anh ta biết cậu yêu anh ta."
Liên Hảo kích động lắc đầu: "Không thể, không thể, Kha Oánh, mình không thể."
Sau khi nói xong những lời này cô vội vàng cầm lấy túi xách bên cạnh, Kha Oánh không cho cô trốn tránh, đè lại bả vai cô.
"Cố Liên Hảo, cậu sợ hãi sao? Sợ sau khi cậu nói cho anh ta, anh ta sẽ tức giận, hay là sợ cậu nói cho anh ta, anh ta vẫn không yêu cậu, và sau đó cậu sẽ không có lý do nào để ở bên anh ta được nữa?"
"Cố Liên Hảo, mình không cho phép cậu yêu hèn mọn như vậy, hèn mọn đến không còn là chính mình, Cố Liên Hảo là một người phụ nữ tốt, mình không hy vọng cô ấy cả đời hãm sâu bên dưới vũng bùn tên gọi Lan Đình Phương!"
"Cố Liên Hảo, cậu bây giờ còn trẻ, con đường phải đi phía trước vẫn còn dài, mình hy vọng người đàn ông đi cùng cậu đến cuối cuộc đời này sẽ yêu và quý trọng cậu. Bởi vì trên thế giới này không có ai tốt hơn Cố Liên Hảo, một người phụ nữ xứng đáng với tình yêu."
Hoa hải đường đỏ trong sân đang nở rộ, giống như dòng máu sục sôi trong lòng Liên Hảo lúc này, Liên Hảo hồi tưởng lại thời niên thiếu, thời niên thiếu độc nhất vô nhị.
"Đem hết thảy nói cho anh ta đi! Đến lúc đó, nếu anh ta thực sự không yêu cậu, cậu liền từ bỏ, đi tìm một người mà cậu yêu và yêu cậu, Cố Liên Hảo phải cùng một người như vậy ở cùng nhau mới được, Cố Liên Hảo xứng đáng với cuộc sống tươi sáng hơn."
"Cuộc sống tươi sáng!" Liên Hảo nhớ kỹ, năm chữ này dường như tiếp thêm lòng can đảm vô tận trong cô.
Cố Liên Hảo, đã đến lúc nên thay đổi, cô muốn có một cuộc sống tươi sáng hơn.
"Bách An Ny thật sự là một người may mắn, trên người cô ta hội đủ tất cả các khía cạnh của sắc đẹp, tài năng và khí chất. Năm trước trở thành người Trung Quốc trẻ tuổi biểu diễn ở lễ trao giải Grammy, bây giờ còn ở bên Mark John. Mark John lai lịch cũng không hề nhỏ đâu nhé, chú anh ta là một nhà chế tác lớn, ba mẹ đều là những giọng ca nổi tiếng, còn có người bác là nghị viên của quốc hội Anh. Bách An Ni không khác gì cô bé lọ lem phiên bản hiện đại."
Liên Hảo tựa vào trên thang máy.
Không, không phải! Bách An Ny cho tới bây giờ không phải là một cô bé lọ lem, lại càng không phải là một người may mắn. Cô ấy là một người mỗi thời mỗi khắc luôn sẵn sàng cho thành công đến bất cứ lúc nào.
Liên Hảo còn nhớ rõ năm đó cô ấy đứng ở trước tờ quảng cáo, đối với quảng cáo của nhà hát lớn Opera Sydney lớn tiếng tuyên bố: "Một ngày nào đó, tôi sẽ đứng trên sân khấu của nhà hát Opera Sydney." Cuối cùng cũng có một ngày, giấc mộng của Bách An Ny thật sự tỏa sáng.
Bách An Ny sinh ra trong một gia đình nghèo khó, căn bệnh của cha cô ấy đã đem cái gia đình vốn không dư dả gì kéo tới sơn cùng thủy tận. Cuối cùng, cha cô ấy uống một lượng lớn thuốc ngủ kết thúc sinh mệnh.
Năm đó, cô ấy mười sáu tuổi.
Bách An Ny đối với đàn violon rất si mê, cô ấy nói với Liên Hảo, cô ấy muốn dùng tiếng đàn của mình để chiến đấu với số phận, cô ấy muốn số phận phải cúi đầu với mình.
Bách An Ny rất quyến rũ, khuôn mặt xinh đẹp cùng với cơ thể cân đối, hấp dẫn rất nhiều đàn ông, nhưng cô ấy chỉ thích Lan Lan của cô ấy.
"Là tôi chủ động theo đuổi anh ấy, theo đuổi ba năm mới chạm được đến trái tim anh." Cô ấy đã từng rất tự hào nói ra.
Trước khi cô ấy đi Anh, Liên Hảo nhớ rõ giai đoạn đó Lan Đình Phương cùng Bách An Ny luôn trong tình trạng cãi nhau. Người chưa bao giờ khóc như Bách An Ny lại vì những ngày đó mà dễ dàng rơi nước mắt.
Liên Hảo biết, Bách An Ny thật sự rất yêu Lan Đình Phương.
Hiện tại, cô ấy muốn đính hôn.
Như vậy, có phải cô ấy đã quên Lan Lan của mình ở bờ bên kia đại dương rồi? Và ở phía bên này đại dương, anh có hay không cũng đem An An của anh cất vào trong quá khứ?
Một ngày này, Liên Hảo đi dạo khắp các trung tâm mua sắm sầm uất ở Bắc Kinh. Phương tiện truyền thông trong trung tâm thương mại đâu đâu cũng đều nói về tình hình của Bách An Ny và một thanh niên đầy triển vọng của nền công nghiệp âm nhạc Anh. Đài truyền hình địa phương nổi tiếng còn tuyên bố rằng, đây là một cuộc đính ước Trung - Anh điển hình, rất có lợi trong việc xúc tiến mối quan hệ hữu nghị Trung - Anh. Cũng có truyền thông nước Anh dự đoán Bách An Ny cùng John đính hôn sẽ đem lại cho nước Anh bao nhiêu hiệu quả và lợi ích kinh tế.
Liên Hảo cảm thấy có chút buồn cười, nhưng cô lại cười không nổi.
Liên Hảo mua một ly cà phê và tìm một chổ trong trung tâm thương mại ngồi nghỉ chân. Chiếc TV nhỏ nơi cô ngồi đã nói xong tin tức về Bách An Ny, MC trích lời của một nhà truyền thông, đánh giá việc Bách An Ny đính hôn có lẽ là vì nguyên do muốn quảng bá cho nhóm nhạc của họ, vì từ ngày hai mươi tháng sáu đến ngày tám tháng tám, nhóm nhạc này sẽ có một cuộc lưu diễn vòng quanh thế giới, và cũng bởi vì bọn họ chỉ tuyên bố họ đính hôn chứ không phải là kết hôn. Phải biết rằng ở trong giới giải trí, đính hôn nhưng cuối cùng lại không kết hôn có đến cả khối người.
Khi nghe đến chuyến lưu diễn cuối cùng của Bách An Ny địa điểm là tại Quảng Châu, Liên Hảo triệt để rối loạn, một loại dự cảm của phụ nữ khiến cho trong lòng cô sinh ra hoảng sợ.
Liên Hảo đã mua rất nhiều thứ mà ngay cả cô cũng không biết mình đã mua cái gì nữa, sau đó mang theo túi lớn túi nhỏ đến chỗ làm của Kha Oánh.
Hiện tại, cô có chút hoảng, giống một đứa nhỏ không biết nên làm thế nào cho phải.
Sau khi trải qua đoạn thời gian vui vẻ ngắn ngủi cùng Lan Đình Phương, Liên Hảo cảm thấy bản thân trở nên ngày càng có lòng tham, cô ngàn vạn lần muốn lưu giữ khoảnh khắc này thật lâu, nhưng cô không biết phải làm thế nào để giữ nó lại.
Kha Oánh tan tầm nhìn đến chính là một Liên Hảo mà cô ấy chưa từng gặp qua, cầm trong tay túi lớn túi nhỏ đứng ở cột mốc đường, mặc cho những chiếc xe lớn nhỏ chạy qua trước mặt, cô cũng chỉ mờ mịt đứng ở nơi đó, những tòa nhà cao tầng xung quanh tưởng chừng như giây tiếp theo sẽ đem cô nuốt chửng.
Có thể khiến Liên Hảo như vậy trên đời này cũng chỉ có thể là Lan Đình Phương. Trong đáy lòng cô ấy thở dài một hơi, tiến đến.
Bọn họ đến một quán trà nhỏ do hai chị em người Tạng mở ra, nơi này môi trường cực kì thoải mái, hơn nữa còn hạn chế khách đến, Liên Hảo cùng Kha Oánh cách một đoạn thời gian sẽ đến nơi này uống một chút sữa dê và trà bơ.
Ánh nắng buổi trưa nhàn nhạt rơi xuống tứ hợp viện, rèm cửa sổ trong gió tháng năm nhẹ nhàng lay động. Nếu bình thường, Liên Hảo sẽ để hai chị em người Tạng đến hát một đoạn bài hát tiếng Tạng, mặc dù cô không thể hiểu được ý nghĩa của lời bài hát đó. Nhưng hôm nay cô lại không có tâm tình. Tựa lưng vào trên đệm, Liên Hảo ở trong vị bơ nồng đậm nhắm hai mắt lại.
Kha Oánh cũng tựa vào trên đệm mềm, không hề động, cô ấy đang chờ đợi, chờ đợi Liên Hảo mở miệng. Liên Hảo hiện tại cùng Liên Hảo hai ngày trước mặt mày hớn hở quả thực như hai người khác nhau.
Nửa ngày sau, cô mở mắt, uống một ngụm sữa dê, nói: "Kha Oánh, Bách An Ny đính hôn."
"Vậy thì sao?" Kha Oánh không thể phủ nhận, kỳ thực, trong nội tâm cô ấy đã sớm đem mười tám đời tổ tông của Lan Đình Phương hung hăng mắng chửi, đáng chết, cái tên đàn ông âm dương quái khí này dám khiến cho Cố Liên Hảo biến thành chim sợ cành cong, cái quái gì cũng trở nên sợ hãi.
Cố Liên Hảo là ai, là nữ anh hùng trong lớp của bọn họ, là nữ hào kiệt, có thể không chớp mắt ngồi ở trong căn phòng tối như mực, uống cà phê nhàn nhã xem bộ phim được đánh giá là kinh dị hàng đầu thế giới. Đối với những tên côn đồ bỡn cợt cô, cô sẽ ân cần thăm hỏi cậu em nhỏ trong đũng quần bọn chúng. Có thể mắt cũng không chớp đi rạch xe Ferrari vừa mới mua chỉ chạy mấy trăm km. Có thể ở trên lớp học đột nhiên cầm lấy túi sách đứng lên, sau đó đối với giáo viên nói: "Thưa thầy, em muốn bỏ lớp, à mà.. Không, em muốn bỏ tất cả các môn học."
Kha Oánh nhìn đến Liên Hảo của hiện tại, một bụng hỏa cứ như vậy bùng lên, cô hung hăng uống một ngụm sữa dê, bạo lực đặt cốc xuống bàn.
"Vậy thì sao? Lan Đình Phương là chồng của cậu, mối quan hệ của hai người được pháp luật bảo vệ, anh ta còn có thể chạy đi đâu được?"
Quan hệ của hai người được pháp luật bảo vệ? Cố Liên Hảo không hiếm lạ gì tờ giấy mỏng kia, thật sự không hiếm lạ gì.
"Kha Oánh, cậu cũng biết mà." Liên Hảo cười khổ: "Cậu cũng biết mình quá hiểu chuyện này, mình chỉ để ý là người khác ở bên mình nhưng tâm có thật sự ở bên mình hay không. Mình biết, Lan Đình Phương những năm gần đây từ đầu đến cuối chưa từng quên Bách An Ny. Cậu biết không, anh ấy cũng không bao giờ tham dự vào mục giải trí, có một lần bọn mình đi một nhà hàng dùng cơm, nhà hàng kia đang phát ca khúc của Bách An Ny, anh ấy nghe xong lập tức quay đầu bước đi. Hiện tại cô ấy tuyên bố đính hôn một cách phô trương như vậy, còn đem tin trực tiếp phát cho truyền thông Á Thái, Kha Oánh, mình có dự cảm, chuyện này không đơn giản như vậy."
Kha Oánh trầm mặc.
Bách An Ny cô ấy có biết đến, học cùng khoa với bọn cô, cùng Lan Đình Phương như hình với bóng. Vào thời điểm đó, Kha Oánh cảm thấy kia hai người sẽ không thể tách rời. Bách An Ny là một người không cam lòng và luôn nắm bắt cơ hội, cô ấy từng chứng kiến qua thủ đoạn của cô ta, Bách An Ny chỉ cần nói hai ba câu đã khiến cho giảng viên âm nhạc đem chìa khóa phòng luyện đàn giao cho cô ta.
Sau này, nhìn đến thành công của Bách An Ny, Kha Oánh cũng không bất ngờ lắm.
"Kha Oánh! Mình cảm thấy thật bất an." Liên Hảo nâng tay ôm lấy mặt: "Cậu không biết đâu, mấy ngày qua Đình Phương đối với mình rất tốt, mấy ngày qua anh ấy giống như một lần nữa nhận thức được là mình muốn làm vợ anh ấy cả đời. Vài ngày nay, mỗi ngày tỉnh lại mình đều có thể nhìn đến anh ấy ngủ ở bên cạnh mình, sáng hôm đó khi mình nhìn đến đầu của mình cùng đầu của anh ấy kề sát vào nhau, mình đã không thể kiềm nổi mà bật khóc."
Kha Oánh lại bắt đầu đau lòng, đau lòng nhịn không được đi đến bên người Liên Hảo, đem đầu cô nhẹ nhàng đặt trên vai mình.
"Những khi vì anh ấy mà làm bữa sáng, trong lòng mình thật sự rất vui, vì chỉ có Cố Liên Hảo là người phụ nữ duy nhất có thể làm chuyện này cho Lan Đình Phương."
"Mình mừng vì trên đời này có một loại quan hệ gọi là hôn nhân, mình mừng vì có cái phát minh gọi là hôn thú, luật hôn nhân gia đình, nó khiến cho một người phụ nữ cùng một người đàn ông có thể danh chính ngôn thuận sống cùng một nhà, mình mừng vì buổi sáng có thể vì anh ấy làm bữa sáng. Kha Oánh, những ngày qua, mình đã hạnh phúc đến như vậy đó."
Hỏi thế gian tình là gì, vì sao đã biết đó là con đường chết thế nhưng vẫn cứ cấm đầu lao vào.
"Kha Oánh, mình có một dự cảm mãnh liệt, mình sẽ mất đi Đình Phương, dự cảm của mình rất chuẩn xác, lần đó bà ngoại mất, mình ở trên lớp không biết thế nào lại vô cùng buồn ngủ, sau khi ngủ dậy không hiểu sao lại có một cái ý niệm trong đầu chính là cảm thấy hoảng loạn, mặc dù mình không có lý do gì để hoảng loạn cả. Nửa tiếng sau, bà ngoại mình qua đời."
Kha Oánh đến trước mặt Liên Hảo, nhìn thẳng vào mắt cô.
"Liên Hảo." Kha Oánh chậm rãi nói: "Lan Đình Phương sẽ thấy, anh ta cuối cùng sẽ thấy cái tốt của Cố Liên Hảo, hơn nữa cũng sẽ yêu cậu."
"Anh ấy có nhìn thấy không?" Liên Hảo thì thào nói: "Anh ấy cuối cùng sẽ thấy, sẽ phát hiện mình yêu anh ấy nhiều như vậy, và rồi anh ấy cũng sẽ yêu mình sao?"
Một Liên Hảo mờ mịt như thế khiến cho Kha Oánh xót xa, năm qua năm ngày qua ngày chờ đợi đã xóa đi hết góc cạnh của nữ cường nhân năm nào, khiến cho cô trở nên lo được lo mất.
Kha Oánh biết cô không thể cứ tiếp tục như thế nữa.
"Hãy nghe mình nói, Liên Hảo." Kha Oánh hít một hơi thật sâu: "Thay vì cậu cứ chờ đợi một cách mù quán như vậy, không bằng cậu lựa chọn một cơ hội nói với anh ta, nói cho anh ta biết cậu yêu anh ta."
Liên Hảo kích động lắc đầu: "Không thể, không thể, Kha Oánh, mình không thể."
Sau khi nói xong những lời này cô vội vàng cầm lấy túi xách bên cạnh, Kha Oánh không cho cô trốn tránh, đè lại bả vai cô.
"Cố Liên Hảo, cậu sợ hãi sao? Sợ sau khi cậu nói cho anh ta, anh ta sẽ tức giận, hay là sợ cậu nói cho anh ta, anh ta vẫn không yêu cậu, và sau đó cậu sẽ không có lý do nào để ở bên anh ta được nữa?"
"Cố Liên Hảo, mình không cho phép cậu yêu hèn mọn như vậy, hèn mọn đến không còn là chính mình, Cố Liên Hảo là một người phụ nữ tốt, mình không hy vọng cô ấy cả đời hãm sâu bên dưới vũng bùn tên gọi Lan Đình Phương!"
"Cố Liên Hảo, cậu bây giờ còn trẻ, con đường phải đi phía trước vẫn còn dài, mình hy vọng người đàn ông đi cùng cậu đến cuối cuộc đời này sẽ yêu và quý trọng cậu. Bởi vì trên thế giới này không có ai tốt hơn Cố Liên Hảo, một người phụ nữ xứng đáng với tình yêu."
Hoa hải đường đỏ trong sân đang nở rộ, giống như dòng máu sục sôi trong lòng Liên Hảo lúc này, Liên Hảo hồi tưởng lại thời niên thiếu, thời niên thiếu độc nhất vô nhị.
"Đem hết thảy nói cho anh ta đi! Đến lúc đó, nếu anh ta thực sự không yêu cậu, cậu liền từ bỏ, đi tìm một người mà cậu yêu và yêu cậu, Cố Liên Hảo phải cùng một người như vậy ở cùng nhau mới được, Cố Liên Hảo xứng đáng với cuộc sống tươi sáng hơn."
"Cuộc sống tươi sáng!" Liên Hảo nhớ kỹ, năm chữ này dường như tiếp thêm lòng can đảm vô tận trong cô.
Cố Liên Hảo, đã đến lúc nên thay đổi, cô muốn có một cuộc sống tươi sáng hơn.