Chương : 13
Thật lâu thật lâu trước kia Liên Hảo luôn chờ đợi một thời khắc như vậy. Lúc Lan Đình Phương hôn cô, cô còn cho rằng đây chỉ là một giấc mộng. Cũng không thể trách cô, ai có thể nghĩ đến anh sẽ hôn cô trong lúc cô đang ngủ đâu kia chứ.
Chỉ đến tận khi tay Lan Đình Phương che mắt cô lại, Liên Hảo mới biết được đây không phải là mơ.
Nụ hôn này dây dưa có lẽ thật lâu, cũng có lẽ ngắn ngủn trong nháy mắt, chỉ là thời điểm buông nhau ra, cả hai người đều thở hổn hển.
Bởi vì tiếng thở dốc bên dưới ngọn đèn kiều diễm kia, không khí lúc này cũng trở nên kiều diễm.
Lan Đình Phương lại cúi đầu xuống, lần này môi anh dừng ở xương quai xanh của cô, tay kéo chiếc áo T-shirt rộng như một chiếc váy trên người cô xuống, phía dưới còn có áo trong, tay anh từ áo trong đi vào, chạm vào áo lót trực tiếp đẩy ra khóa gài, nội y màu tím rơi trên mặt đất, tay anh đặt lên ngực cô, ngón tay ở trên đỉnh ngực bắt đầu gây sóng gió.
Ngay cả đầu ngón chân Liên Hảo cũng đều cuộn lên, dưới ánh đèn rực rỡ, cô cảm thấy bản thân giống như một người sắp chết đuối. Những suy nghĩ duy nhất còn lại nói với cô rằng, nơi này là phòng khách, bọn họ đang ở trên sô pha.
Cảm giác được sự thay đổi của cơ thể anh, Liên Hảo đẩy anh ra một chút, lí nhí nói ra: "Đình.... Đình Phương, đây.. Đây là phòng khách."
"Phòng khách thì như thế nào?" Lan Đình Phương thở hổn hển nói: "Em quên cửa kính nhà chúng ta là thủy tinh nguyên chất nhập khẩu rồi sao?"
Đúng vậy, lúc trước mua nhà ở đây, dì của cô nói với cô rằng, ở trong phòng này mặc hay không mặc quần áo đứng ở phía trước cửa sổ ngắm phong cảnh cũng không có gì đáng ngại.
Nhà chúng ta, anh nói nhà chúng ta. Liên Hảo tâm tình thật tốt nở nụ cười, còn không có cười xong đã bị anh hôn lấy.
Tay anh đang kéo quần đùi của cô, hôm nay cô mặc một chiếc quần đùi jean, khóa kéo là một loạt hàng nút, Lan Đình Phương mở ra nút đầu tiên, đụng đến viền ren bên trong.
Nút khóa thứ hai chết tiệt! Tay Lan Đình Phương dừng ở viền ren đang phát run, nút khóa thứ hai làm thế nào cũng mở không ra.
Trong lòng giống như thiêu đốt một phen phát hỏa, muốn đem người phụ nữ này nhét vào thân thể của chính mình, cùng nhau thiêu đốt mới cảm thấy thỏa mãn.
Một Lan Đình Phương mang theo tình triều như vậy Liên Hảo cảm thấy rất xa lạ, thân thể của cô bắt đầu run lên, khẩn trương tựa như lần đầu tiên của bọn họ.
Hiện tại cô cũng chỉ mặc một cái áo trong, một bên dây đeo của áo trong cũng đã bị anh làm đứt, mà quần áo của anh vẫn còn hoàn chỉnh, bên dưới ánh đèn chói lọi, Liên Hảo lắp bắp nói:
"Đình.... Đình Phương, em...Em còn chưa có... Tắm rửa!"
"Tắm rửa?" Lan Đình Phương dừng một chút, cũng không để ý tới nút khóa thứ hai kia nữa mà ôm lấy cô: "Anh cũng chưa có tắm, cùng nhau."
Khi tiến vào phần sâu nhất của cơ thể cô, tất cả các giác quan đều nói với anh rằng lần này khác với những lần trước. Bọn họ giống như đang ở trong phòng tắm của suối nước nóng ngoài trời, trong không khí tản ra hơi thở rừng rậm nguyên thủy, tỏa ra hơi nước mù sương, ở lúc cô đạt được cực hạn, họ cùng nhau hòa vào chốn thiên đường hoan ái.
Giờ khắc này, Lan Đình Phương cảm thấy bản thân anh tựa như một du khách lang thang rốt cục tìm được bến cảng ấm áp làm nơi trú ẩn.
Giờ khắc này, anh vô cùng cảm kích cô, cảm kích cô cứ như vậy hết lần này đến lần khác bao dung anh.
Lan Đình Phương ở giờ khắc này nhớ tới lần đầu tiên của bọn họ. Đó là một buổi tối có ánh trăng bạc, giường của bọn họ đặt ở cạnh nhau, rèm ngăn cách được kéo ra, ánh trăng nhàn nhạt rơi xuống trên giường. Bọn họ mới cưới nhau được sáu ngày.
Cặp vợ chồng mới cưới là hai người xa lạ quen thuộc.
Đêm đó, bọn họ uống một chút rượu, cô đặt tay lên ngực anh, cúi ánh mắt, lông mi run rẩy và ẩm ướt.
Tháng bảy ở Nghiễm Châu vô cùng nóng bức, phòng bọn họ thuê trần nhà không có chức năng tản nhiệt, một khi đến buổi tối không khác gì một cái lò nướng. Chiếc quạt nhỏ đang hoạt động, nhưng mồ hôi vẫn cứ không ngừng chảy ra. Anh bắt đầu thương hại cô, một đêm như thế này, cô đáng ra nên ở trong phòng có gắn điều hòa, nghe những bản nhạc tuyệt vời.
Bởi vì thương hại, anh hôn cô, muốn dùng nụ hôn trấn an tâm hồn của cô. Sau đó cô cởi nút quần áo của anh trước, những việc tiếp theo đều là những việc hiển nhiên.
Khi Lan Đình Phương tiến vào cơ thể của cô, lúc anh cảm giác được một tầng trở ngại, anh sửng sờ. Anh chưa từng có dự định cùng một người có tính cách như Liên Hảo ở cùng một chỗ, vì thế, khi đó anh nghĩ đến việc lùi bước, anh nghĩ Cố Liên Hảo nên có được những thứ tốt hơn, ít nhất cô vẫn còn thứ quý trọng nhất, anh muốn giữ cho cô một phần quý trọng kia, nhưng anh biết kỳ thực bản thân anh không thể nào chịu đựng được.
Ngay lúc tư tưởng của anh rơi vào hỗn loạn, tay cô ôm chặt lấy thắt lưng anh chủ động hướng đến, bên dưới ánh trăng sáng tỏ, khuôn mặt cô bởi vì đau đớn mà trắng bệch. Lần đầu tiên của bọn họ cứ như vậy hừng hực cho xong việc.
Sáu năm, bọn họ đối với cơ thể nhau vô cùng quen thuộc, anh biết hết những bộ phận nhạy cảm của cô, bộ phận nhạy cảm của cô rất kỳ lạ, ở gáy. Sau này anh mới biết được sau gáy cô có một vết sẹo, vết sẹo này là khi cô cùng bà ngoại đến trong miếu bái tổ bị nhan làm cho bị thương, khi đó sư thái trong miếu không biết dùng loại thuốc gì, cô nói với anh, mỗi lần anh hôn lên gáy, cô sẽ nghĩ ngay đến mùi hương của loại thuốc đó.
Trên thực tế, anh hôn nơi đó cũng chỉ một, hai lần. Lan Đình Phương là một người rất vụng về, và anh không sẵn sàng cho việc trao đi cảm xúc của mình.
Trước kia, mẹ anh nói anh là một người ích kỷ giống ba mình, chỉ biết yêu bản thân. Ba anh là một họa sĩ tài hoa, khi ông còn trẻ, ông kết thúc cuộc đời mình bằng một sợi dây thừng mà không lưu lại một lời giải thích nào, bỏ lại hai mẹ con anh, năm ấy anh cũng chỉ có bảy tuổi.
Dừng lại ở trong cơ thể cô, kiềm chế tình triều mãnh liệt, anh ôn nhu hôn cô, ít nhất vào giờ khắc này, anh muốn đối xử dịu dàng với cô.
Liên Hảo cảm giác bản thân giờ phút này tựa như một hạt giống nhỏ, mà anh là bùn đất thơm tho, dưới sự dẫn dắt của anh, cô ngửi thấy sương đêm và nhìn thấy ánh trăng màu bạc mênh mông vô bờ.
Anh xoay người cô lại, để đầu cô tựa vào mép bồn, đẩy tóc trên gáy cô ra và khẽ hôn lên vết bỏng.
Thật tốt, Liên Hảo nhắm hai mắt lại, cô lại ngửi thấy mùi thơm đó, nhìn thấy được chùa miếu, gương mặt nhu hòa của sư thái, phổ độ chúng sinh bồ tát, hương khói lượn lờ dâng lên, cô nhìn thấy bầu trời, bầu trời xanh thẩm vời vợi.
Thật tuyệt!
Tinh thần thật tốt khiến Liên Hảo muốn gọi thật to, và cô đã thật sự làm như vậy: "Đình Phương, Đình Phương, Đình Phương."
Anh cứ ra vào từ phía sau như thế, không để lại một chút điểm hở nào, lấp đầy thế giới tốt đẹp trong sự tưởng tượng của Liên Hảo.
Đây là tình yêu, một tình yêu thông thường và tuyệt vời, nó có thể đẩy chúng ta rơi xuống vực sâu, cũng có thể nâng chúng ta lên tận bầu trời cao xanh vời vợi.
Bọn họ cùng nhau chia xẻ một hồi thịnh yến cuồng hoan, cuồng hoan qua đi, cô tựa vào trong lòng anh, hai người cùng nhau tựa vào bồn tắm.
Liên Hảo cầm điều khiển từ xa, trần nhà phòng tắm được mở ra, thông qua lớp kính trong suốt ngắm nhìn bầu trời đêm Bắc Kinh, bọn họ ai cũng không nói gì, cứ như vậy ở bên trong bồn tắm nặng nề ngủ.
Những ngày sau đó là khoảng thời gian vui sướng nhất kể từ khi Liên Hảo kết hôn tới nay, Lan Đình Phương dù muộn đến cỡ nào đi chăng nữa mỗi buổi tối đều sẽ trở về. Anh bắt đầu đem một ít công việc về nhà làm, có đôi khi quá bận rộn, anh sẽ để cho Liên Hảo hỗ trợ trả lời một số email, cứ vài ngày như vậy, bọn họ đã trở nên có sự ăn ý trong công việc.
Anh sẽ đem xe ngừng trước cửa siêu thị chờ đợi Liên Hảo, hoặc cùng nhau đến nhà hàng dùng cơm. Thường thì họ sẽ tự nấu ăn, cô dọn bàn anh sắp xếp bát đĩa, nếu buổi tối có thời gian rãnh cô và anh đều trốn ở nhà xem phim. Nếu gặp phải bộ phim nào buồn tẻ, anh dứt khoát gối đầu lên đùi Liên Hảo ngủ. Giờ phút này, Liên Hảo không thể nào để tâm đến bộ phim kia được nữa, cô ngây ngốc ngắm nhìn người ngủ ngon lành trên đùi cô, cười một cách ngớ ngẩn.
Tuy rằng, anh rất ít khi hôn cô, nhưng mà cuộc sống vợ chồng của bọn họ cũng bắt đầu chợt gia tăng, có vài lần ở phòng tắm, một lần là ở trên sofa, và thậm chí có một lần ở trong phòng bếp, mỗi một lần... Này... Được rồi! Liên Hảo thừa nhận, mỗi một lần của bọn họ đều thật sự rất nóng bỏng, anh còn thích đem cô đặt ở dưới thân mình liên tiếp cầu xin tha thứ, còn mang theo một chút biến thái nhỏ, ép cô dù thế nào cũng phải kêu tên của anh.
Cuộc sống như vậy khiến cho Liên Hảo sinh ra ảo giác, kết hôn sáu năm, bọn họ lúc này mới chân chính nghênh đón thời kỳ tân hôn.
Hạnh phúc này đến quá đột ngột, Liên Hảo có cảm giác như mình đang bước trên băng mỏng.
Tháng sáu bắt đầu đến, Bắc Kinh bắt đầu tiến vào thời kỳ giữa hè.
Đầu tháng sáu, Lan Đình Phương dưới sự đề nghị của bác sĩ gia đình bắt đầu tiến hành cai thuốc, anh còn son sắt thề rằng sẽ đuổi kịp xu hướng hiện tại, sang năm sinh một cục cưng Thế vận hội Olympic.
Tất cả mọi thứ đều thật hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức khiến Liên Hảo cho rằng bản thân đã vượt qua được thời kỳ lạnh giá gian nan, nghênh đón thời kỳ xuân về hoa nở.
Mặc dù cô biết hiện tại Lan Đình Phương đối với cô còn chưa phải là yêu, nhưng ít nhất, anh không khép mình lại. Anh bắt đầu đối với bản thân mở lòng, anh biết cách đáp lại bản thân. Anh đã rất nỗ lực và có thái độ tích cực.
Tuy nhiên, túi rách làm sao có thể giữ được trân châu.
Giữa tháng sáu, Liên Hảo đến tòa soạn giao bản thảo. Lần này tòa soạn đặc biệt yêu cầu cô viết một bài viết về đề tài du lịch, điều mà hầu hết các công ty du lịch đều rất hoan nghênh, báo du lịch《 Good Hope 》, Họ thường sử dụng Good Hope như một bản tin dự báo thời tiết để lựa chọn địa điểm du lịch thích hợp.
Tin đồn là đặc thù của công việc văn phòng, đặc biệt là trong môi trường làm việc như tòa soạn, một số công việc của những người này có liên quan đến lĩnh vực nghệ thuật, nên họ đều sẽ mang theo một vài điểm tản mạn. Liên Hảo đem bản thảo giao cho chủ biên, hai người tiến hành vài trao đổi đơn giản về bản thảo.
Từ văn phòng chủ biên đi ra, bên trong các ô vuông làm việc đều trống rỗng, bọn họ đang tụ tập ở trước TV treo trên tường. Ngay cả khi Liên Hảo đi ngang qua bọn họ cũng không chú ý đến. Đi được vài bước, một cái tên đã lâu cứ như vậy lọt vào tai cô, khi đã nghe được một cách rõ ràng, bước chân Liên Hảo lảo đảo.
Giọng nói của nữ phóng viên vô cùng rõ ràng.
"Bách An Ny, một thành viên của ban nhạc nổi tiếng theo phong cách hiện đại của Hoa Kỳ, đã đưa ra một thông cáo báo chí vào sáng nay. Sau chuyến lưu diễn toàn cầu vào tháng bảy, cô sẽ đính hôn với ca sĩ chính của ban nhạc là Mark John. Bách An Ny vốn có danh xưng tinh linh âm nhạc, và bởi vì cô mang quốc tịch Trung Quốc cùng với việc cô đại biểu cho nước nhà lấy được nhiều thành tựu lớn khiến cho cô ở Trung Quốc, Châu Á tạo được tiếng vang. Bên cạnh đó cô cùng Mark John là trai tài gái sắc trong giới giải trí, Mark John cũng nhiều lần ở chỗ công cộng biểu đạt tình yêu của anh đối với Bách An Ny, nhưng trong các cuộc phỏng vấn của truyền thông, Bách An Ny luôn nhấn mạnh rằng cô và Mark không có khả năng. Lần này đột nhiên tuyên bố đính hôn đúng là quá bất ngờ. Bởi vì tin tức trực tiếp là từ truyền thông Á Thái phát ra, hiện tại có rất nhiều nhà truyền thông đang canh giữ ở bên ngoài của tòa nhà văn phòng truyền thông Á Thái, tôi phóng viên đài...."
Những lời mà nữ phóng viên nói sau đó, Liên Hảo đã không thể nghe được nữa.
Điều duy nhất còn lại trong đầu cô là sáng hôm nay Lan Đình Phương tiếp nhận một cuộc điện thoại, tiếp xong điện thoại anh đi thư phòng, lúc từ thư phòng đi ra sắc mặt anh tái nhợt, ánh mắt vô cùng ảm đảm.
Sau đó, ở phòng bếp truyền đến thanh âm, tiếng bát đĩa rơi xuống vỡ vụn.
"Trượt tay!" Anh cứ như vậy nhìn Liên Hảo, nhàn nhạt nói.
Chỉ đến tận khi tay Lan Đình Phương che mắt cô lại, Liên Hảo mới biết được đây không phải là mơ.
Nụ hôn này dây dưa có lẽ thật lâu, cũng có lẽ ngắn ngủn trong nháy mắt, chỉ là thời điểm buông nhau ra, cả hai người đều thở hổn hển.
Bởi vì tiếng thở dốc bên dưới ngọn đèn kiều diễm kia, không khí lúc này cũng trở nên kiều diễm.
Lan Đình Phương lại cúi đầu xuống, lần này môi anh dừng ở xương quai xanh của cô, tay kéo chiếc áo T-shirt rộng như một chiếc váy trên người cô xuống, phía dưới còn có áo trong, tay anh từ áo trong đi vào, chạm vào áo lót trực tiếp đẩy ra khóa gài, nội y màu tím rơi trên mặt đất, tay anh đặt lên ngực cô, ngón tay ở trên đỉnh ngực bắt đầu gây sóng gió.
Ngay cả đầu ngón chân Liên Hảo cũng đều cuộn lên, dưới ánh đèn rực rỡ, cô cảm thấy bản thân giống như một người sắp chết đuối. Những suy nghĩ duy nhất còn lại nói với cô rằng, nơi này là phòng khách, bọn họ đang ở trên sô pha.
Cảm giác được sự thay đổi của cơ thể anh, Liên Hảo đẩy anh ra một chút, lí nhí nói ra: "Đình.... Đình Phương, đây.. Đây là phòng khách."
"Phòng khách thì như thế nào?" Lan Đình Phương thở hổn hển nói: "Em quên cửa kính nhà chúng ta là thủy tinh nguyên chất nhập khẩu rồi sao?"
Đúng vậy, lúc trước mua nhà ở đây, dì của cô nói với cô rằng, ở trong phòng này mặc hay không mặc quần áo đứng ở phía trước cửa sổ ngắm phong cảnh cũng không có gì đáng ngại.
Nhà chúng ta, anh nói nhà chúng ta. Liên Hảo tâm tình thật tốt nở nụ cười, còn không có cười xong đã bị anh hôn lấy.
Tay anh đang kéo quần đùi của cô, hôm nay cô mặc một chiếc quần đùi jean, khóa kéo là một loạt hàng nút, Lan Đình Phương mở ra nút đầu tiên, đụng đến viền ren bên trong.
Nút khóa thứ hai chết tiệt! Tay Lan Đình Phương dừng ở viền ren đang phát run, nút khóa thứ hai làm thế nào cũng mở không ra.
Trong lòng giống như thiêu đốt một phen phát hỏa, muốn đem người phụ nữ này nhét vào thân thể của chính mình, cùng nhau thiêu đốt mới cảm thấy thỏa mãn.
Một Lan Đình Phương mang theo tình triều như vậy Liên Hảo cảm thấy rất xa lạ, thân thể của cô bắt đầu run lên, khẩn trương tựa như lần đầu tiên của bọn họ.
Hiện tại cô cũng chỉ mặc một cái áo trong, một bên dây đeo của áo trong cũng đã bị anh làm đứt, mà quần áo của anh vẫn còn hoàn chỉnh, bên dưới ánh đèn chói lọi, Liên Hảo lắp bắp nói:
"Đình.... Đình Phương, em...Em còn chưa có... Tắm rửa!"
"Tắm rửa?" Lan Đình Phương dừng một chút, cũng không để ý tới nút khóa thứ hai kia nữa mà ôm lấy cô: "Anh cũng chưa có tắm, cùng nhau."
Khi tiến vào phần sâu nhất của cơ thể cô, tất cả các giác quan đều nói với anh rằng lần này khác với những lần trước. Bọn họ giống như đang ở trong phòng tắm của suối nước nóng ngoài trời, trong không khí tản ra hơi thở rừng rậm nguyên thủy, tỏa ra hơi nước mù sương, ở lúc cô đạt được cực hạn, họ cùng nhau hòa vào chốn thiên đường hoan ái.
Giờ khắc này, Lan Đình Phương cảm thấy bản thân anh tựa như một du khách lang thang rốt cục tìm được bến cảng ấm áp làm nơi trú ẩn.
Giờ khắc này, anh vô cùng cảm kích cô, cảm kích cô cứ như vậy hết lần này đến lần khác bao dung anh.
Lan Đình Phương ở giờ khắc này nhớ tới lần đầu tiên của bọn họ. Đó là một buổi tối có ánh trăng bạc, giường của bọn họ đặt ở cạnh nhau, rèm ngăn cách được kéo ra, ánh trăng nhàn nhạt rơi xuống trên giường. Bọn họ mới cưới nhau được sáu ngày.
Cặp vợ chồng mới cưới là hai người xa lạ quen thuộc.
Đêm đó, bọn họ uống một chút rượu, cô đặt tay lên ngực anh, cúi ánh mắt, lông mi run rẩy và ẩm ướt.
Tháng bảy ở Nghiễm Châu vô cùng nóng bức, phòng bọn họ thuê trần nhà không có chức năng tản nhiệt, một khi đến buổi tối không khác gì một cái lò nướng. Chiếc quạt nhỏ đang hoạt động, nhưng mồ hôi vẫn cứ không ngừng chảy ra. Anh bắt đầu thương hại cô, một đêm như thế này, cô đáng ra nên ở trong phòng có gắn điều hòa, nghe những bản nhạc tuyệt vời.
Bởi vì thương hại, anh hôn cô, muốn dùng nụ hôn trấn an tâm hồn của cô. Sau đó cô cởi nút quần áo của anh trước, những việc tiếp theo đều là những việc hiển nhiên.
Khi Lan Đình Phương tiến vào cơ thể của cô, lúc anh cảm giác được một tầng trở ngại, anh sửng sờ. Anh chưa từng có dự định cùng một người có tính cách như Liên Hảo ở cùng một chỗ, vì thế, khi đó anh nghĩ đến việc lùi bước, anh nghĩ Cố Liên Hảo nên có được những thứ tốt hơn, ít nhất cô vẫn còn thứ quý trọng nhất, anh muốn giữ cho cô một phần quý trọng kia, nhưng anh biết kỳ thực bản thân anh không thể nào chịu đựng được.
Ngay lúc tư tưởng của anh rơi vào hỗn loạn, tay cô ôm chặt lấy thắt lưng anh chủ động hướng đến, bên dưới ánh trăng sáng tỏ, khuôn mặt cô bởi vì đau đớn mà trắng bệch. Lần đầu tiên của bọn họ cứ như vậy hừng hực cho xong việc.
Sáu năm, bọn họ đối với cơ thể nhau vô cùng quen thuộc, anh biết hết những bộ phận nhạy cảm của cô, bộ phận nhạy cảm của cô rất kỳ lạ, ở gáy. Sau này anh mới biết được sau gáy cô có một vết sẹo, vết sẹo này là khi cô cùng bà ngoại đến trong miếu bái tổ bị nhan làm cho bị thương, khi đó sư thái trong miếu không biết dùng loại thuốc gì, cô nói với anh, mỗi lần anh hôn lên gáy, cô sẽ nghĩ ngay đến mùi hương của loại thuốc đó.
Trên thực tế, anh hôn nơi đó cũng chỉ một, hai lần. Lan Đình Phương là một người rất vụng về, và anh không sẵn sàng cho việc trao đi cảm xúc của mình.
Trước kia, mẹ anh nói anh là một người ích kỷ giống ba mình, chỉ biết yêu bản thân. Ba anh là một họa sĩ tài hoa, khi ông còn trẻ, ông kết thúc cuộc đời mình bằng một sợi dây thừng mà không lưu lại một lời giải thích nào, bỏ lại hai mẹ con anh, năm ấy anh cũng chỉ có bảy tuổi.
Dừng lại ở trong cơ thể cô, kiềm chế tình triều mãnh liệt, anh ôn nhu hôn cô, ít nhất vào giờ khắc này, anh muốn đối xử dịu dàng với cô.
Liên Hảo cảm giác bản thân giờ phút này tựa như một hạt giống nhỏ, mà anh là bùn đất thơm tho, dưới sự dẫn dắt của anh, cô ngửi thấy sương đêm và nhìn thấy ánh trăng màu bạc mênh mông vô bờ.
Anh xoay người cô lại, để đầu cô tựa vào mép bồn, đẩy tóc trên gáy cô ra và khẽ hôn lên vết bỏng.
Thật tốt, Liên Hảo nhắm hai mắt lại, cô lại ngửi thấy mùi thơm đó, nhìn thấy được chùa miếu, gương mặt nhu hòa của sư thái, phổ độ chúng sinh bồ tát, hương khói lượn lờ dâng lên, cô nhìn thấy bầu trời, bầu trời xanh thẩm vời vợi.
Thật tuyệt!
Tinh thần thật tốt khiến Liên Hảo muốn gọi thật to, và cô đã thật sự làm như vậy: "Đình Phương, Đình Phương, Đình Phương."
Anh cứ ra vào từ phía sau như thế, không để lại một chút điểm hở nào, lấp đầy thế giới tốt đẹp trong sự tưởng tượng của Liên Hảo.
Đây là tình yêu, một tình yêu thông thường và tuyệt vời, nó có thể đẩy chúng ta rơi xuống vực sâu, cũng có thể nâng chúng ta lên tận bầu trời cao xanh vời vợi.
Bọn họ cùng nhau chia xẻ một hồi thịnh yến cuồng hoan, cuồng hoan qua đi, cô tựa vào trong lòng anh, hai người cùng nhau tựa vào bồn tắm.
Liên Hảo cầm điều khiển từ xa, trần nhà phòng tắm được mở ra, thông qua lớp kính trong suốt ngắm nhìn bầu trời đêm Bắc Kinh, bọn họ ai cũng không nói gì, cứ như vậy ở bên trong bồn tắm nặng nề ngủ.
Những ngày sau đó là khoảng thời gian vui sướng nhất kể từ khi Liên Hảo kết hôn tới nay, Lan Đình Phương dù muộn đến cỡ nào đi chăng nữa mỗi buổi tối đều sẽ trở về. Anh bắt đầu đem một ít công việc về nhà làm, có đôi khi quá bận rộn, anh sẽ để cho Liên Hảo hỗ trợ trả lời một số email, cứ vài ngày như vậy, bọn họ đã trở nên có sự ăn ý trong công việc.
Anh sẽ đem xe ngừng trước cửa siêu thị chờ đợi Liên Hảo, hoặc cùng nhau đến nhà hàng dùng cơm. Thường thì họ sẽ tự nấu ăn, cô dọn bàn anh sắp xếp bát đĩa, nếu buổi tối có thời gian rãnh cô và anh đều trốn ở nhà xem phim. Nếu gặp phải bộ phim nào buồn tẻ, anh dứt khoát gối đầu lên đùi Liên Hảo ngủ. Giờ phút này, Liên Hảo không thể nào để tâm đến bộ phim kia được nữa, cô ngây ngốc ngắm nhìn người ngủ ngon lành trên đùi cô, cười một cách ngớ ngẩn.
Tuy rằng, anh rất ít khi hôn cô, nhưng mà cuộc sống vợ chồng của bọn họ cũng bắt đầu chợt gia tăng, có vài lần ở phòng tắm, một lần là ở trên sofa, và thậm chí có một lần ở trong phòng bếp, mỗi một lần... Này... Được rồi! Liên Hảo thừa nhận, mỗi một lần của bọn họ đều thật sự rất nóng bỏng, anh còn thích đem cô đặt ở dưới thân mình liên tiếp cầu xin tha thứ, còn mang theo một chút biến thái nhỏ, ép cô dù thế nào cũng phải kêu tên của anh.
Cuộc sống như vậy khiến cho Liên Hảo sinh ra ảo giác, kết hôn sáu năm, bọn họ lúc này mới chân chính nghênh đón thời kỳ tân hôn.
Hạnh phúc này đến quá đột ngột, Liên Hảo có cảm giác như mình đang bước trên băng mỏng.
Tháng sáu bắt đầu đến, Bắc Kinh bắt đầu tiến vào thời kỳ giữa hè.
Đầu tháng sáu, Lan Đình Phương dưới sự đề nghị của bác sĩ gia đình bắt đầu tiến hành cai thuốc, anh còn son sắt thề rằng sẽ đuổi kịp xu hướng hiện tại, sang năm sinh một cục cưng Thế vận hội Olympic.
Tất cả mọi thứ đều thật hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức khiến Liên Hảo cho rằng bản thân đã vượt qua được thời kỳ lạnh giá gian nan, nghênh đón thời kỳ xuân về hoa nở.
Mặc dù cô biết hiện tại Lan Đình Phương đối với cô còn chưa phải là yêu, nhưng ít nhất, anh không khép mình lại. Anh bắt đầu đối với bản thân mở lòng, anh biết cách đáp lại bản thân. Anh đã rất nỗ lực và có thái độ tích cực.
Tuy nhiên, túi rách làm sao có thể giữ được trân châu.
Giữa tháng sáu, Liên Hảo đến tòa soạn giao bản thảo. Lần này tòa soạn đặc biệt yêu cầu cô viết một bài viết về đề tài du lịch, điều mà hầu hết các công ty du lịch đều rất hoan nghênh, báo du lịch《 Good Hope 》, Họ thường sử dụng Good Hope như một bản tin dự báo thời tiết để lựa chọn địa điểm du lịch thích hợp.
Tin đồn là đặc thù của công việc văn phòng, đặc biệt là trong môi trường làm việc như tòa soạn, một số công việc của những người này có liên quan đến lĩnh vực nghệ thuật, nên họ đều sẽ mang theo một vài điểm tản mạn. Liên Hảo đem bản thảo giao cho chủ biên, hai người tiến hành vài trao đổi đơn giản về bản thảo.
Từ văn phòng chủ biên đi ra, bên trong các ô vuông làm việc đều trống rỗng, bọn họ đang tụ tập ở trước TV treo trên tường. Ngay cả khi Liên Hảo đi ngang qua bọn họ cũng không chú ý đến. Đi được vài bước, một cái tên đã lâu cứ như vậy lọt vào tai cô, khi đã nghe được một cách rõ ràng, bước chân Liên Hảo lảo đảo.
Giọng nói của nữ phóng viên vô cùng rõ ràng.
"Bách An Ny, một thành viên của ban nhạc nổi tiếng theo phong cách hiện đại của Hoa Kỳ, đã đưa ra một thông cáo báo chí vào sáng nay. Sau chuyến lưu diễn toàn cầu vào tháng bảy, cô sẽ đính hôn với ca sĩ chính của ban nhạc là Mark John. Bách An Ny vốn có danh xưng tinh linh âm nhạc, và bởi vì cô mang quốc tịch Trung Quốc cùng với việc cô đại biểu cho nước nhà lấy được nhiều thành tựu lớn khiến cho cô ở Trung Quốc, Châu Á tạo được tiếng vang. Bên cạnh đó cô cùng Mark John là trai tài gái sắc trong giới giải trí, Mark John cũng nhiều lần ở chỗ công cộng biểu đạt tình yêu của anh đối với Bách An Ny, nhưng trong các cuộc phỏng vấn của truyền thông, Bách An Ny luôn nhấn mạnh rằng cô và Mark không có khả năng. Lần này đột nhiên tuyên bố đính hôn đúng là quá bất ngờ. Bởi vì tin tức trực tiếp là từ truyền thông Á Thái phát ra, hiện tại có rất nhiều nhà truyền thông đang canh giữ ở bên ngoài của tòa nhà văn phòng truyền thông Á Thái, tôi phóng viên đài...."
Những lời mà nữ phóng viên nói sau đó, Liên Hảo đã không thể nghe được nữa.
Điều duy nhất còn lại trong đầu cô là sáng hôm nay Lan Đình Phương tiếp nhận một cuộc điện thoại, tiếp xong điện thoại anh đi thư phòng, lúc từ thư phòng đi ra sắc mặt anh tái nhợt, ánh mắt vô cùng ảm đảm.
Sau đó, ở phòng bếp truyền đến thanh âm, tiếng bát đĩa rơi xuống vỡ vụn.
"Trượt tay!" Anh cứ như vậy nhìn Liên Hảo, nhàn nhạt nói.