Chương : 86
Tu vi của hắn tăng vọt lên, khí tức toàn thân bạo tăng mấy lần. Đây chính là Nhiên Huyết, bí thuật cấm kỵ. Tuy có thể chống đỡ không quá ba mươi hơi thở nhưng như vậy cũng đủ lắm rồi!
Vốn dĩ hắn còn không xác định được việc có nên dùng một chiêu này không nhưng bây giờ thì hắn không thể không làm như vậy. Cứ đánh tiếp như thế này thì cho dù đánh tới hừng đông cũng không phân được thắng bại, việc này không có lợi cho hắn nên hắn phải tốc chiến tốc thắng.
Nhưng đối phương có năm người cũng không phải kẻ yếu mà còn phối hợp với nhau, nên thậm chí hắn còn có chút rớt xuống hạ phong.
Có Nhiên Huyết rồi, tình thế sẽ đảo ngược.
Hơi thở đầu tiên, Cơ Trường Không triển khai Man Vương Quyền, lực lượng mênh mông cuồn cuộn trực tiếp đánh bức tranh bốn màu nứt ra.
Hơi thở thứ hai, hắn hoá thành lưu quang, cả người hoá thành tàn ảnh lao thẳng đến chỗ Lâm Lôi. Lâm Lôi vội vàng ứng chiến, bốn người khác cũng nhao nhao lao tới cứu nhưng Cơ Trường Không bỗng nhiên chuyển hướng bước một cái vượt qua hư không đến gần Lâm Phong trước nhất.
Oanh!
Bị đánh bất ngờ, Lâm Phong không đề phòng nên bị đánh bay ngược ra sau, nửa cánh tay trái đều bị đánh nát.
Hơi thở thứ ba, thứ tư, hắn dùng thân thể đối chiến với những người còn lại. Tuy máu tươi đầm đề thân thể nhưng không bị thương nặng chỗ nào.
Hơi thở thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, hắn dùng Tinh Thần Vẫn Lạc đánh trọng thương Lâm Vũ. Nắm tay to lớn đánh trúng ngực Lâm Vũ làm cho ngực của y mém tí nữa là nổ tung. Tuy không bị vậy nhưng xương sườn của y gãy không biết bao nhiêu cái, bị trúng một kích này y đã không còn năng lực tác chiến.
Cơ Trường Không dốc toàn lực thi triển bí pháp, khí huyết toàn thân biến mất với một tốc độ kinh khủng. Chỉ trong chớp mắt, vốn dĩ hắn dù không được xem là quá cường tráng nhưng khí huyết lại tràn đầy. Vậy mà bây giờ chúng lại biến mất hơn nữa.
Khí huyết toàn thân là gốc rễ, da mặt của hắn đang dùng một tốc độ mắt thường có thể thấy được mà nhăn lại, đầy nếp uốn.
Oanh oanh oanh!
Hắn không quan tâm điều này, chỉ một mực dốc hết sức mình ra tay đánh chiến, mỗi một kích đều có một người bay ra ngoài, tình trạng của họ thê thảm vô cùng.
"Dung Binh Luyện Thể!"
Rốt cuộc Lâm Lôi không chịu đựng được nữa, y hét lớn một tiếng, sau lưng xuất hiện lôi đình ầm ầm rồi sau đó dung nhập vào trong người y. Trong nháy mắt, khí tức của y đã bạo tăng đến Đạp Hư tầng sáu đỉnh phong.
Đây là bí pháp của Chiến Hồn điện, lúc trước Lâm Tôn Thiên đã từng dùng, đây là thủ đoạn liều mạng.
"Tầng sáu cũng phải chết!" Cơ Trường Không đã điên rồi.
Tóc tai bù xù, toàn thân toàn máu, cả người giống như một ác quỷ lao ra từ địa ngục vậy.
Oanh!
Lại một tiếng nổ vang lên, hắn không tránh né, cứng rắn chịu một kích của Lâm Lôi nhưng quả đấm của hắn cũng hung hăng nện lên đầu của y.
Đây là muốn dùng thương đổi thương, lưỡng bại câu thương, nhưng thân thể của hắn cường hãn hơn, chiến ý lại bừng bừng, ý chí kiên cố hơn nên hắn đã thắng, còn Lâm Lôi thì đã bị doạ sợ cho đứng tim, nên đã định y sẽ thất bại.
Bành bành bành, bành bành bành. . .
Nắm đấm rơi xuống không ngừng, lực lượng kinh khủng trong mỗi kích đều tạo nên vô số rung động; Lâm Lôi hoàn toàn không có lực phản kháng, giống như một đống cát trong không trung, bị hành hung liên tục.
"Bắt người thân của ta, giết ân nhân của ta, muốn giết ta, vấy bẩn thanh danh của ta... Tất cả đều phải dùng tính mệnh các ngươi để hoàn lại."
"Đi chết đi!"
Cuối cùng Cơ Trường Không rống lên một tiếng, đánh bay Lâm Lôi văng xa đến mấy chục thước, rồi sau đó nắm lấy cây trường mâu phi thẳng về phía trước.
Phốc!
Trường mâu hoá thành một đạo lưu quang lạnh băng đuổi theo Lâm Lôi; trường mâu sắc bén nhẹ nhàng xuyên thủng ngực của y nhưng lực của trường mâu vẫn không tiêu tán mà tiếp tục mang y bay ngược ra sau. Cuối cùng, trường mâu phát ra một tiếng 'phập', đem Lâm Lôi ghim lên trên bức tường ở xa.
"Ôi ôi, ôi ôi. . ."
Lâm Lôi giãy giụa trong vô vọng, cổ họng phát ra tiếng 'ôi, ôi', cố gắng dùng hai tay rút trường mâu ra nhưng lại không thể làm được, chỉ có thể không ngừng run rẩy giãy giụa.
"Tại sao lại có thể được?" Một vài tu giả lúc trước mở miệng chê bai y giờ cảm thấy xấu hổ vô cùng. Bọn họ từng nói Cơ Trường Không sẽ không chịu nổi một kích nhưng không ngờ rằng năm người vây tấn công một người lại bị giết mất một, đây là rạch mặt trần trụi.
Thậm chí có vài người còn xấu hổ muốn tìm cái lỗ để chui xuống, tránh ánh mắt chế giễu của những người xung quanh. Thật sự là xấu hổ chết mất thôi, không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.
Có lẽ với tu vi của Cơ Trường Không, nhiều người không nhìn ra được rằng bọn họ còn không chịu nổi một kích của hắn, có lẽ việc dốc sức liều mạng của hắn không đáng nhắc tới, có lẽ trong mắt bọn họ thì hành động điên cuồng của hắn là ngu ngốc, nhưng từ giờ khắc này hình ảnh của hắn sẽ có nhiều người nhớ đến.
Hắn đã làm được, Lâm Lôi hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Dù có đến cứu thì y cũng phải chết, bởi vì một kích của Cơ Trường Không đã đánh tan sinh cơ của y, giờ không chết thì cũng nhờ vào sinh mệnh ương ngạnh của một tu giả Đạp Hư mà thôi.
"Ta nói rồi, vi lão trưởng thôn, ta sẽ dùng cây trường mâu này ghim lên tường, vì tất cả người trong thôn mà báo thù." Cơ Trường Không khàn giọng hét lớn. Những nơi ánh mắt hắn đảo qua, phần lớn tu giả ở đấy đều cuối đầu, không phải vì tu vi không bằng hắn mà cúi đầu mà là bị sự điên cuồng cùng với dũng khí của hắn chấn nhiếp!
"Đáng chết, đáng chết, ngươi đã giết Lâm Lôi." Bốn người còn lại cũng hoá điên rồi.
Chẳng ai ngờ rằng, một kiến hôi, một tiện dân nhưng lại có lá gan to như vậy, có sự quyết đoán và chiến lực như vậy. Đường đường là một cường giả Đạp Hư tầng năm, lại dùng Dung Binh Luyện Thể rồi đạt đến tầng sáu nhưng cuối cùng vẫn bị giết dễ dàng như vậy!
Hắn dựa vào cái gì mà to gan như vậy, tại sao hắn dám làm như vậy, bọn người Lâm Phá Thiên run rẩy nghĩ.
Ngoài sợ hãi và phẫn nộ ra thì một cái tiện dân rõ ràng lại đánh chết một Trưởng lão phân điện Chiến Hồn điện, đây là sỉ nhục cực kỳ, so với việc Lâm Tôn Thiên chết trận quả là làm cho bọn họ khó tiếp nhận được.
Nhưng sau đó, Cơ Trường Không cũng không cho bọn họ thời gian để tức giận.
Hiện tại thời gian đã trôi qua một nửa, thân thể Cơ Trường Không đã héo khô rồi, tóc đã hoàn toàn biến thành màu trắng, nếp nhăn trên mặt xuất hiện dày đặc.
Đây là đại giới phải bỏ ra, bí pháp đốt máu rất khủng bố, Cơ Trường Không dốc toàn lực thi triển thì tu vi đã tăng vọt đến tầng sáu đỉnh phong thậm chí là tầng bảy, nhưng mà đại giới này cũng không phải ai cũng có thể chịu đựng được.
Rặc rặc!
Một âm thanh nhỏ vang lên, Lâm Phong chết trận tại chỗ. Cơ Trường Không dùng một quyền xuyên thủng ngực của y, sau đó lại vặn gãy cổ của y.
Phốc!
Lâm Vũ trúng một quyền ở phía sau lưng, cột sống bị chặt đứt, coi như thoát chết cũng làm một người tàn phế.
"Đi mau." Lâm Điện bảo vệ Lâm Phá Thiên lui về phía sau, bọn họ đã bị doạ cho muốn vỡ mật. Hiện tại chiến lực Cơ Trường Không thật sự là quá kinh khủng, cho dù là lực lượng hay vẫn là tốc độ đều vượt xa bọn họ.
Đặc biệt là trên người bọn họ dù có pháp khí khủng bố nhưng bọn họ cũng không dám thi triển, vì bọn họ cảm giác rằng trong không trung đang có một cỗ lực lượng lớn bao phủ toàn bộ thành trì, một khi sử dụng pháp khí khủng bố kia thì lực lượng này sẽ lập tức xé tan bọn họ thành từng mảnh.
Đến lúc đó coi như là Chiến Hồn điện cũng không nói được gì, ai bảo ngươi vận dụng bí bảo ở Yêu Huyết thành!
Cái cảm giác nghẹn họng này không biết phải nói thế này cho thoả. Lúc bình thường, nếu gặp trường hợp như vậy, dù tu vi ngươi không bằng người nhưng chỉ cần lấy bí bảo ra thì bọn họ có mạnh cũng phải chết; đâu có giống như bây giờ, đứng đấy mà chờ quyền đến đoạt mạng.
Việc này đương nhiên là do tứ đại gia tộc làm. Dù sao nếu mọi người có chết thì cũng không thể làm gì quá đáng được, giống như Chiến Hồn điện đã từng tính toán thế hệ trẻ tuổi Yêu Huyết thành, chỉ cần không bị nắm thót thì sau này cứ lấp liếm là xong.
Lâm Điện cố gắng lùi càng nhanh càng tốt nhưng tốc độ của Cơ Trường Không nhanh hơn y; hắn bước một bước vượt qua khoảng cách mấy chục trượng tung ra một quyền, đánh chết Lâm Điện ngay tại chỗ,
Tu vi của y yếu nhất đám, chỉ có Đạp Hư tầng bốn nên dưới tay Cơ Trường Không thì yếu như một con kiến.
"Lâm Phá Thiên, nhận lấy cái chết!"
Trước mắt chì còn lại mỗi Lâm Phá Thiên, sát ý hiện lên trong mắt Cơ Trường Không mênh mông như biển, nắm đấm to lớn giống như xuyên qua hư không đánh xuống người y, lực lượng kinh khủng bộc phát trong nháy mắt.
Oanh!
Lâm Phá Thiên bay ngược ra sau như một mũi tên, đâm vào toà nhà phía sau.
Trúng một quyền này của Cơ Trường Không, gân cốt toàn thân Lâm Phá Thiên không biết đứt bao nhiêu cái, nội tạng vỡ nát. Nếu như vào thời khắc nguy cơ ấy, trên người hắn không có một tia hào quang xuất hiện thoáng qua bảo vệ y thì bây giờ y đã hoàn toàn đi tong rồi.
Lâm Phá Thiên thất bại không chỉ trên phương diện tu vi mà quan trọng hơn là niềm tin; ý chí của y bị phá huỷ, ngay cả ý chí muốn giết Cơ Trường Không cũng không còn. Giờ khắc này, y đã hoàn toàn bại.
Thua một tiện dân, bại dưới trong tay một kiến hôi, điều này đã làm cho y nhục chí, không còn mong muốn báo thù nữa.
Trên con đường xa hoa truỵ lạc, Cơ Trường Không ngạo nghễ đứng thẳng, giống như một Thái Cổ Thần Sơn không ngã, làm cho người ta sinh lòng ngưỡng mộ.
Tất cả mọi người nhìn thấy một màng như vậy, tức sinh lòng phức tạp. Cho dù lúc trước bọn họ có đối với Cơ Trường Không là khinh thường hay cỗ vũ thì hiện tại bọn họ đều cảm khái. Lấy yếu thắng mạnh, nhỏ thắng lớn, lấy đê tiện áp cao quý, tình cảnh này, đủ để ghi khắc trong lòng mọi người.
"Đi mau, lão gia hỏa kia đến rồi!"
Nhìn thấy Cơ Trường Không còn muốn đánh nữa, muốn giết chết Lâm Phá Thiên hoàn toàn, một người đã quát nhẹ với hắn.
"Hừ, coi như ngươi gặp may." Hoả diễm màu máu toàn thân hắn phụt tắt, hắn không quay đầu mà đánh ra một quyền vào hư không, xa xa là nơi Lâm Phá Thiên đang ở đấy. Sau đó, hắn chạy hết tốc lực, còn chuyện Lâm Phá Thiên có bị chết hay không thì cũng không còn liên quan tới hắn.
Cơ Trường Không đã đi nhưng tất cả mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, hành động vĩ đại của hắn làm nhiệt huyết cho mọi người hoàn toàn sôi trào.
Vừa cười vừa uốn chén rượu trong tay, nghĩ đến những gì vừa xảy ra, quả là hay.
Vốn dĩ hắn còn không xác định được việc có nên dùng một chiêu này không nhưng bây giờ thì hắn không thể không làm như vậy. Cứ đánh tiếp như thế này thì cho dù đánh tới hừng đông cũng không phân được thắng bại, việc này không có lợi cho hắn nên hắn phải tốc chiến tốc thắng.
Nhưng đối phương có năm người cũng không phải kẻ yếu mà còn phối hợp với nhau, nên thậm chí hắn còn có chút rớt xuống hạ phong.
Có Nhiên Huyết rồi, tình thế sẽ đảo ngược.
Hơi thở đầu tiên, Cơ Trường Không triển khai Man Vương Quyền, lực lượng mênh mông cuồn cuộn trực tiếp đánh bức tranh bốn màu nứt ra.
Hơi thở thứ hai, hắn hoá thành lưu quang, cả người hoá thành tàn ảnh lao thẳng đến chỗ Lâm Lôi. Lâm Lôi vội vàng ứng chiến, bốn người khác cũng nhao nhao lao tới cứu nhưng Cơ Trường Không bỗng nhiên chuyển hướng bước một cái vượt qua hư không đến gần Lâm Phong trước nhất.
Oanh!
Bị đánh bất ngờ, Lâm Phong không đề phòng nên bị đánh bay ngược ra sau, nửa cánh tay trái đều bị đánh nát.
Hơi thở thứ ba, thứ tư, hắn dùng thân thể đối chiến với những người còn lại. Tuy máu tươi đầm đề thân thể nhưng không bị thương nặng chỗ nào.
Hơi thở thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, hắn dùng Tinh Thần Vẫn Lạc đánh trọng thương Lâm Vũ. Nắm tay to lớn đánh trúng ngực Lâm Vũ làm cho ngực của y mém tí nữa là nổ tung. Tuy không bị vậy nhưng xương sườn của y gãy không biết bao nhiêu cái, bị trúng một kích này y đã không còn năng lực tác chiến.
Cơ Trường Không dốc toàn lực thi triển bí pháp, khí huyết toàn thân biến mất với một tốc độ kinh khủng. Chỉ trong chớp mắt, vốn dĩ hắn dù không được xem là quá cường tráng nhưng khí huyết lại tràn đầy. Vậy mà bây giờ chúng lại biến mất hơn nữa.
Khí huyết toàn thân là gốc rễ, da mặt của hắn đang dùng một tốc độ mắt thường có thể thấy được mà nhăn lại, đầy nếp uốn.
Oanh oanh oanh!
Hắn không quan tâm điều này, chỉ một mực dốc hết sức mình ra tay đánh chiến, mỗi một kích đều có một người bay ra ngoài, tình trạng của họ thê thảm vô cùng.
"Dung Binh Luyện Thể!"
Rốt cuộc Lâm Lôi không chịu đựng được nữa, y hét lớn một tiếng, sau lưng xuất hiện lôi đình ầm ầm rồi sau đó dung nhập vào trong người y. Trong nháy mắt, khí tức của y đã bạo tăng đến Đạp Hư tầng sáu đỉnh phong.
Đây là bí pháp của Chiến Hồn điện, lúc trước Lâm Tôn Thiên đã từng dùng, đây là thủ đoạn liều mạng.
"Tầng sáu cũng phải chết!" Cơ Trường Không đã điên rồi.
Tóc tai bù xù, toàn thân toàn máu, cả người giống như một ác quỷ lao ra từ địa ngục vậy.
Oanh!
Lại một tiếng nổ vang lên, hắn không tránh né, cứng rắn chịu một kích của Lâm Lôi nhưng quả đấm của hắn cũng hung hăng nện lên đầu của y.
Đây là muốn dùng thương đổi thương, lưỡng bại câu thương, nhưng thân thể của hắn cường hãn hơn, chiến ý lại bừng bừng, ý chí kiên cố hơn nên hắn đã thắng, còn Lâm Lôi thì đã bị doạ sợ cho đứng tim, nên đã định y sẽ thất bại.
Bành bành bành, bành bành bành. . .
Nắm đấm rơi xuống không ngừng, lực lượng kinh khủng trong mỗi kích đều tạo nên vô số rung động; Lâm Lôi hoàn toàn không có lực phản kháng, giống như một đống cát trong không trung, bị hành hung liên tục.
"Bắt người thân của ta, giết ân nhân của ta, muốn giết ta, vấy bẩn thanh danh của ta... Tất cả đều phải dùng tính mệnh các ngươi để hoàn lại."
"Đi chết đi!"
Cuối cùng Cơ Trường Không rống lên một tiếng, đánh bay Lâm Lôi văng xa đến mấy chục thước, rồi sau đó nắm lấy cây trường mâu phi thẳng về phía trước.
Phốc!
Trường mâu hoá thành một đạo lưu quang lạnh băng đuổi theo Lâm Lôi; trường mâu sắc bén nhẹ nhàng xuyên thủng ngực của y nhưng lực của trường mâu vẫn không tiêu tán mà tiếp tục mang y bay ngược ra sau. Cuối cùng, trường mâu phát ra một tiếng 'phập', đem Lâm Lôi ghim lên trên bức tường ở xa.
"Ôi ôi, ôi ôi. . ."
Lâm Lôi giãy giụa trong vô vọng, cổ họng phát ra tiếng 'ôi, ôi', cố gắng dùng hai tay rút trường mâu ra nhưng lại không thể làm được, chỉ có thể không ngừng run rẩy giãy giụa.
"Tại sao lại có thể được?" Một vài tu giả lúc trước mở miệng chê bai y giờ cảm thấy xấu hổ vô cùng. Bọn họ từng nói Cơ Trường Không sẽ không chịu nổi một kích nhưng không ngờ rằng năm người vây tấn công một người lại bị giết mất một, đây là rạch mặt trần trụi.
Thậm chí có vài người còn xấu hổ muốn tìm cái lỗ để chui xuống, tránh ánh mắt chế giễu của những người xung quanh. Thật sự là xấu hổ chết mất thôi, không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.
Có lẽ với tu vi của Cơ Trường Không, nhiều người không nhìn ra được rằng bọn họ còn không chịu nổi một kích của hắn, có lẽ việc dốc sức liều mạng của hắn không đáng nhắc tới, có lẽ trong mắt bọn họ thì hành động điên cuồng của hắn là ngu ngốc, nhưng từ giờ khắc này hình ảnh của hắn sẽ có nhiều người nhớ đến.
Hắn đã làm được, Lâm Lôi hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Dù có đến cứu thì y cũng phải chết, bởi vì một kích của Cơ Trường Không đã đánh tan sinh cơ của y, giờ không chết thì cũng nhờ vào sinh mệnh ương ngạnh của một tu giả Đạp Hư mà thôi.
"Ta nói rồi, vi lão trưởng thôn, ta sẽ dùng cây trường mâu này ghim lên tường, vì tất cả người trong thôn mà báo thù." Cơ Trường Không khàn giọng hét lớn. Những nơi ánh mắt hắn đảo qua, phần lớn tu giả ở đấy đều cuối đầu, không phải vì tu vi không bằng hắn mà cúi đầu mà là bị sự điên cuồng cùng với dũng khí của hắn chấn nhiếp!
"Đáng chết, đáng chết, ngươi đã giết Lâm Lôi." Bốn người còn lại cũng hoá điên rồi.
Chẳng ai ngờ rằng, một kiến hôi, một tiện dân nhưng lại có lá gan to như vậy, có sự quyết đoán và chiến lực như vậy. Đường đường là một cường giả Đạp Hư tầng năm, lại dùng Dung Binh Luyện Thể rồi đạt đến tầng sáu nhưng cuối cùng vẫn bị giết dễ dàng như vậy!
Hắn dựa vào cái gì mà to gan như vậy, tại sao hắn dám làm như vậy, bọn người Lâm Phá Thiên run rẩy nghĩ.
Ngoài sợ hãi và phẫn nộ ra thì một cái tiện dân rõ ràng lại đánh chết một Trưởng lão phân điện Chiến Hồn điện, đây là sỉ nhục cực kỳ, so với việc Lâm Tôn Thiên chết trận quả là làm cho bọn họ khó tiếp nhận được.
Nhưng sau đó, Cơ Trường Không cũng không cho bọn họ thời gian để tức giận.
Hiện tại thời gian đã trôi qua một nửa, thân thể Cơ Trường Không đã héo khô rồi, tóc đã hoàn toàn biến thành màu trắng, nếp nhăn trên mặt xuất hiện dày đặc.
Đây là đại giới phải bỏ ra, bí pháp đốt máu rất khủng bố, Cơ Trường Không dốc toàn lực thi triển thì tu vi đã tăng vọt đến tầng sáu đỉnh phong thậm chí là tầng bảy, nhưng mà đại giới này cũng không phải ai cũng có thể chịu đựng được.
Rặc rặc!
Một âm thanh nhỏ vang lên, Lâm Phong chết trận tại chỗ. Cơ Trường Không dùng một quyền xuyên thủng ngực của y, sau đó lại vặn gãy cổ của y.
Phốc!
Lâm Vũ trúng một quyền ở phía sau lưng, cột sống bị chặt đứt, coi như thoát chết cũng làm một người tàn phế.
"Đi mau." Lâm Điện bảo vệ Lâm Phá Thiên lui về phía sau, bọn họ đã bị doạ cho muốn vỡ mật. Hiện tại chiến lực Cơ Trường Không thật sự là quá kinh khủng, cho dù là lực lượng hay vẫn là tốc độ đều vượt xa bọn họ.
Đặc biệt là trên người bọn họ dù có pháp khí khủng bố nhưng bọn họ cũng không dám thi triển, vì bọn họ cảm giác rằng trong không trung đang có một cỗ lực lượng lớn bao phủ toàn bộ thành trì, một khi sử dụng pháp khí khủng bố kia thì lực lượng này sẽ lập tức xé tan bọn họ thành từng mảnh.
Đến lúc đó coi như là Chiến Hồn điện cũng không nói được gì, ai bảo ngươi vận dụng bí bảo ở Yêu Huyết thành!
Cái cảm giác nghẹn họng này không biết phải nói thế này cho thoả. Lúc bình thường, nếu gặp trường hợp như vậy, dù tu vi ngươi không bằng người nhưng chỉ cần lấy bí bảo ra thì bọn họ có mạnh cũng phải chết; đâu có giống như bây giờ, đứng đấy mà chờ quyền đến đoạt mạng.
Việc này đương nhiên là do tứ đại gia tộc làm. Dù sao nếu mọi người có chết thì cũng không thể làm gì quá đáng được, giống như Chiến Hồn điện đã từng tính toán thế hệ trẻ tuổi Yêu Huyết thành, chỉ cần không bị nắm thót thì sau này cứ lấp liếm là xong.
Lâm Điện cố gắng lùi càng nhanh càng tốt nhưng tốc độ của Cơ Trường Không nhanh hơn y; hắn bước một bước vượt qua khoảng cách mấy chục trượng tung ra một quyền, đánh chết Lâm Điện ngay tại chỗ,
Tu vi của y yếu nhất đám, chỉ có Đạp Hư tầng bốn nên dưới tay Cơ Trường Không thì yếu như một con kiến.
"Lâm Phá Thiên, nhận lấy cái chết!"
Trước mắt chì còn lại mỗi Lâm Phá Thiên, sát ý hiện lên trong mắt Cơ Trường Không mênh mông như biển, nắm đấm to lớn giống như xuyên qua hư không đánh xuống người y, lực lượng kinh khủng bộc phát trong nháy mắt.
Oanh!
Lâm Phá Thiên bay ngược ra sau như một mũi tên, đâm vào toà nhà phía sau.
Trúng một quyền này của Cơ Trường Không, gân cốt toàn thân Lâm Phá Thiên không biết đứt bao nhiêu cái, nội tạng vỡ nát. Nếu như vào thời khắc nguy cơ ấy, trên người hắn không có một tia hào quang xuất hiện thoáng qua bảo vệ y thì bây giờ y đã hoàn toàn đi tong rồi.
Lâm Phá Thiên thất bại không chỉ trên phương diện tu vi mà quan trọng hơn là niềm tin; ý chí của y bị phá huỷ, ngay cả ý chí muốn giết Cơ Trường Không cũng không còn. Giờ khắc này, y đã hoàn toàn bại.
Thua một tiện dân, bại dưới trong tay một kiến hôi, điều này đã làm cho y nhục chí, không còn mong muốn báo thù nữa.
Trên con đường xa hoa truỵ lạc, Cơ Trường Không ngạo nghễ đứng thẳng, giống như một Thái Cổ Thần Sơn không ngã, làm cho người ta sinh lòng ngưỡng mộ.
Tất cả mọi người nhìn thấy một màng như vậy, tức sinh lòng phức tạp. Cho dù lúc trước bọn họ có đối với Cơ Trường Không là khinh thường hay cỗ vũ thì hiện tại bọn họ đều cảm khái. Lấy yếu thắng mạnh, nhỏ thắng lớn, lấy đê tiện áp cao quý, tình cảnh này, đủ để ghi khắc trong lòng mọi người.
"Đi mau, lão gia hỏa kia đến rồi!"
Nhìn thấy Cơ Trường Không còn muốn đánh nữa, muốn giết chết Lâm Phá Thiên hoàn toàn, một người đã quát nhẹ với hắn.
"Hừ, coi như ngươi gặp may." Hoả diễm màu máu toàn thân hắn phụt tắt, hắn không quay đầu mà đánh ra một quyền vào hư không, xa xa là nơi Lâm Phá Thiên đang ở đấy. Sau đó, hắn chạy hết tốc lực, còn chuyện Lâm Phá Thiên có bị chết hay không thì cũng không còn liên quan tới hắn.
Cơ Trường Không đã đi nhưng tất cả mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, hành động vĩ đại của hắn làm nhiệt huyết cho mọi người hoàn toàn sôi trào.
Vừa cười vừa uốn chén rượu trong tay, nghĩ đến những gì vừa xảy ra, quả là hay.