Chương : 85
Ầm ầm!
Một tiếng nổ chấn động toàn bộ Yêu Huyết Thành, vô số tu giả trong thành trì ngàn dặm bừng tỉnh ngay lập tức. Còn chỗ vốn dĩ là đường đi trước phân điện Chiến Hồn Điện thì ầm ầm nổ tung, nhiều tu giả bỏ chạy để tránh bị vạ lây.
Năm người liên thủ đánh một mình Cơ Trường Không, hắn bị đánh bay ngược ra sau, tông nát vòm rồi cửa rớt xuống đường cái. Cánh cửa lớn này của Chiến Hồn điện cũng không phải là một phần của Yêu Huyết thành mà là do bọn họ tự dựng nên, vì vậy Cơ Trường Không mới có khả năng đụng nát nó. Chứ nếu không thì sẽ không thể nào có tình huống này xảy ra.
Năm người lao ra từ trong tiểu viện, bốn đại cường giả Đạp Hư đứng trên không trung, còn Lâm Phá Thiên thì bước từng bước vào, dồn ép Cơ Trường Không.
"Thật không biết tự lượng sức mình, chỉ là một tên tiểu tốt Thiên Môn tầng bốn cũng dám huênh hoang. Cứ coi như ngươi là Thể tu thì cùng lắm cũng chỉ có tu vi Đạp Hư tầng ba; ta thật ko biết nên chửi ngươi cuồng vọng hay là chửi ngươi ngu ngốc đây." Lâm Phá Thiên từng bước đến gần, khí thế như bừng bừng.
"Cũng chỉ có vậy, Giết!"
Hắn lau máu nơi khoé miệng, hét lớn một tiếng rồi xông lên.
Long Chiến Vu Dã, Kỳ Huyết Huyền Hoàng, trong chốc lát, chiến lực của hắn đã tăng lên gấp đôi, thậm chí có thể sánh với Đạp Hư tầng bốn. Một quyền của hắn xuất ra, điều bất ngờ hiện lên, Lâm Phá Thiên biến sắc bị đánh bay ra xa mấy chục thước.
Nhưng như thế cũng không làm tổn thương y được.
"Ngươi nghĩ rằng bổn toạ không có chuẩn bị sao! Đồ kiến hôi ti tiện, ta sẽ cho ngươi biết hai từ 'vô lực' viết thế nào!" Khí tức toàn thân Lâm Phá Thiên càng thêm mênh mông cuồn cuộn, khủng bố vô biên, khoé miệng xuất hiện ý cười, giống như thợ săn sắp ra tay bắt lấy con mồi.
Tự tin tràn đầy, khí thế ngập trời, mang theo ngạo khí có từ bụng mẹ.
Bốn người đang đứng trong không trung cũng để mặc cho hai người tự quyết đấu, bọn họ cũng không có ý tham gia nhưng cũng vô ý mà hữu ý đứng chặn ở bốn phía đề phòng hắn chạy trốn.
"Bại tướng dưới tay mà thôi, còn dám nói khoác mà không biết ngượng." Cơ Trường Không thương cảm lắc đầu.
"Đã như vậy thì bổn toạ mở mang kiến thức cho ngươi. Chiến Thần Bát Thức, tiếp thức thứ nhất của ta, Chiến Thần Phá Thiên!" Lâm Phá Thiên, tóc đen sau lưng tung bay tán loạn.
Oanh!
Mây gió nổi lên, trời đất rung động, Chiến thần đánh nát chín tầng trời; một nắm đấm nhỏ của Lâm Phá Thiên tại thời khắc này lại to lớn vô cùng, so với núi còn cao hơn, so với mặt đất còn rộng hơn; chỉ trong chớp mắt đã tràn ngập toàn bộ tâm thần Cơ Trường Không.
Phanh phanh phanh!
Hắn đánh ra ba quyền liên tục, mỗi một quyền đều có thể san bằng một toà núi nhỏ, nhưng mà lực lượng của ba quyền này lại giống như trâu đất xuống biển, không để lại chút dấu vết.
Phốc!
Cơ Trường Không bay ngược ra sau, miệng phun máu tươi.
"Ta đã nói rồi kiến hôi, ngươi không được." Lâm Phá Thiên nhe răng cười, lại nhào tới.
"Chưa hẳn!"
Cơ Trường Không nhàn nhạt mở miệng đáp, thần sắc không biến chuyển, trong mắt bỗng có hai đạo thần quang lao ra, dài đến mấy xích.
Oanh!
Một khắc sau, khí thế hắn tăng vọt lên, chiến ý không giới hạn bạo phát, khuấy động mây gió bốn phương, toàn bộ tu giả Yêu Huyết thành cũng cảm ứng được.
Đông!
Hắn lại đánh ra một quyền, Lâm Phá Thiên lập tức biến sắc, vì một quyền này của hắn thăng hoa đến cực độ, tinh khí thần đều hoà làm một thể, không hề có khuyết điểm, lực lượng chí cương đánh ra, ngưng tụ tại một điểm.
Rặc rặc!
Cánh tay phải của y lại bị đánh gãy lần nữa, giống như cái lần ở Thiên Trì Sơn, cùng một vị trí. Quả thật là sỉ nhục trắng trợn.
"Không có khả năng, kiến hôi, ngươi không thể ngăn cản uy lực của Chiến thần! Sao có thể làm được, ta không tin." Tóc tai Lâm Phá Thiên bù xù, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin.
Đánh nát cái kiêu ngạo của ngươi, đánh nát cái tự hào của ngươi, đánh cho ngươi giác ngộ để ko còn cuồng vọng nữa...
Cơ Trường Không giống như Man long hiện thế, mỗi một quyền đánh xuống đều làm cho Lâm Phá Thiên càng thêm chật vật, mỗi một kích đều làm Lâm Phá Thiên dao động tín niệm. Tổn thương thân thể có lẽ không bao nhiêu nhưng nội tâm bị dao động vì sỉ nhục lại làm cho y càng lúc càng điên cuồng.
"Ta không tin!"
Lâm Phá Thiên mạnh mẽ phản kháng, y muốn liều mình đánh trả nhưng đại thủ Cơ Trường Không đè xuống lại giống như Thần Vương Thượng Cổ, trang nghiêm không thể xâm phạm. Sự phản kháng của Lâm Phá Thiên cùng lắm chỉ tạo nên chút bọt biển rồi biến mất không thấy đâu.
"Còn không ra tay?" Rốt cuộc Lâm Phá Thiên buộc phải lên tiếng cầu cứu, y không muốn bị áp chế như vậy nữa!
Đây là sỉ nhục của y, nếu cứ tiếp tục nữa thì niềm kiêu ngạo của y, lòng tự tôn của hắn hết thảy đều không còn, thậm chí đạo tâm cũng có thể bị nghiền nát. Vì vậy y không thể chịu đựng thêm được nữa.
Ô...ô...n...g!
Bốn cường giả Đạp Hư vốn đã sớm chờ đợi, nay đồng loạt ra tay. Bốn đại cường giả Phong, Vũ, Lôi, Điện liên thủ tạo ra một bức tranh, trong đó vẽ mưa khói mông lung, mênh mông không thấy bờ bến.
Bức tranh mênh mông này như đại thế một phương trấn áp xuống, vô số đạo văn lập loè ẩn hiện hoá thành một tấm lưới lớn phủ xuống Cơ Trường Không.
Bốn người Phong, Vũ, Lôi, Điện hợp lại thành một thể, dù không phải huynh đệ thân thích nhưng từ nhỏ đã sinh hoạt cùng nhau, và bọn họ luyện một loại pháp quyết đồng thời tế luyện một bí bảo, vì vậy bức tranh Phong Vũ Lôi Điện này chính là sát chiêu lớn nhất của bọn họ.
Oanh!
Cơ Trường Không ngẩng mặt đánh ra một quyền kinh thiên động địa, lực lượng của nó tạo ra một gợn sóng mênh mông cuồn cuộn nhưng tấm lưới lại không hề bị sứt mẻ. Lực lượng cuồn cuộn kia chỉ để lại một chút rung động trên tấm lưới mà thôi.
Xoẹt xẹt, xoẹt xẹt, ầm ầm. . .
Từng tia lôi điện hoá thành lôi xà lao thẳng đến Cơ Trường Không, vô lưỡi dao gió (phong nhận) phô thiên cái địa lao đến; còn có những giọt mưa kia, mỗi giọt đều mang theo lực lượng kinh khủng. Tấm lưới hạ xuống, Cơ Trường Không gần như bị tấm lưới này bao phủ.
"Đừng phí công vô ích, bốn vị thúc bá liên thủ thì ngay cả Đạp Hư tầng sáu cũng khó có thể phá vòng vây, ngươi thì tính là cái gì chứ, tiện dân." Lâm Phá Thiên có cảm giác cuồng loạn, tự tin nói với hắn.
Y cần phải nhờ vào chuyện này để lượm nhặt lại chút niềm tin đã đánh rơi, trùng tu lòng kiêu hãnh nhưng đáng tiếc Cơ Trường Không không cho y cơ hội.
"Rống, phá cho ta!"
Bên trong tấm lưới bằng lô, Cơ Trường Không rống to một tiếng thấy trời xanh, pháp lực đáng sợ tàn sát bừa bãi.
Lôi xà vỡ, phong nhận đoạn, cơn mưa như trút nước đã hoá thành hư vô!
Giờ khắc này, Cơ Trường Không giống như một Chiến thần hạ phàm, quần áo toàn thân rách gần hết lộ ra màu da đồng, hữu lực vô cùng.
Đông đông đông đông!
Hắn đánh ra một quyền rồi lại một quyền, mỗi quyền đều là Man Vương Quyền thức thứ nhất, lôi xà phong nhận đều bị nghiền nát, còn những giọt mưa rơi xuống trên người hắn chỉ có thể tạo ra những tiếng nổ bình thường. Thân thể như thế quả thật làm cho người ta khiếp sợ, quả thật giống như một Man long dưới hình hài của con người.
Bốn người Phong, Vũ, Lôi, Điện vô cùng khiếp sợ chuyện đang xảy ra, mặt mũi Lâm Phá Thiên cũng đầy vẻ sợ hãi và tuyệt vọng. Cơ Trường Không này đúng là quá kinh khủng rồi, dưới tình huống như vậy vẫn không rơi vào thế hạ phong, đối chiến với một pháp bảo như thế mà cũng không bị thiệt, so với bọn họ lúc trước thì quả là khác nhau,
"Làm sao có thể như vậy được? Tại sao hắn có thể có chiến lực như vậy được?" Lâm Phá Thiên thất thần.
Y luôn tự nhận mình là người có thiên tư vô song, vẫn luôn nghĩ rằng trận chiến lúc trước với Cơ Trường Không để bị thua cũng chỉ vì Cơ Trường Không mưu mẹo, nhưng hôm nay nhìn thấy một màn này trong lòng y lại sinh ra một cảm giác thất bại.
"Không được, ta muốn giết hắn, nếu không đời này của ta coi như xong." Bỗng nhiên Lâm Phá Thiên cắn răng nói, dứt khoát tiến vào chiến trường, điên cuồng ra tay.
Ầm ầm, ầm ầm. . .
Hai bên đại chiến, khí thế vô cùng, lực lượng kinh khủng tàn sát bốn phía.
Sáu người đánh từ dưới đất lên bầu trời, lại từ bầu trời đánh xuống mặt đất, phạm vi đại chiến đã không còn dừng lại ở con đường này.
"Đây không phải Cơ Trường Không sao? Thật to gan, hắn dám quay về và còn dám ra tay ở Yêu Huyết thành. Hắn cũng quá non nớt đi, lực lượng Chiến Hồn điện ở chỗ này tuy yếu nhưng cũng không phải một mình hắn có thể khiêu chiến dễ dàng được." Một tu giả cười lạnh.
"Không biết trời cao đất rộng, chết cũng đáng đời. Hay là chúng ta cũng có thể ra tay đi? Bán cho Chiến Hồn điện một cái nhân tình ." Tên còn lại lắc đầu.
"Cũng không thể trách người khác được, chính hắn muốn chết nhưng quả thật cũng rất gan dạ." Người thứ ba thở dài nói.
. . .
Đa số tu giả đều nghị luận bàn tán, trong đó có không ít tu giả Đạp Hư nhưng gần như tất cả mọi người đều cho rằng Cơ Trường Không sẽ sống sót.
Oanh!
Lại bị trúng một kích, rốt cuộc Cơ Trường Không cũng phải bại lui, khoé miệng rướm máu, nhưng Lâm Phá Thiên cũng không nhẹ nhàng hơn. Vừa rồi y đại chiến với Cơ Trường Không, luôn có ý nghĩ rằng không chết không thôi, điên cuồng liều lĩnh công kích đã tạo cho y áp lực lớn.
Hiện tại nơi đây đã trở thành nơi náo nhiệt nhất Yêu Huyết thành, vô số tu giả muốn xem cuộc vui đều đã đi qua đây. Tuy bọn họ khiếp sợ chuyện có người dám ra tay ở Yêu Huyết thành nhưng bọn họ cũng khâm phục lòng cam đảm của hắn, một người không sợ trời không sợ đất. Hiện tại nơi này càng ngày càng ồn ào.
Thậm chí có người thông min còn nhìn ra được việc tứ đại gia tộc cố ý buông thả, nếu không thì đã sớm ra tay ngăn cản.
"Cơ Trường Không, tốt, rất tốt. Không phải ngươi muốn dùng trường mâu đâm chết bổn toạ chỗ này sao? Đến đây! Bổn toạ nói cho ngươi biết, một vị Cự đầu đang ở cách Chiến Hồn điện không xa, nhiều lắm thì mất nửa canh giờ nữa là có thể đến nơi, đến lúc đó..."
"Ngươi không chờ được rồi." Bỗng nhiên toàn thân Cơ Trường Không bùng lên ngọn lửa ngút trời, vô số khí huyết hoá thành hoả diễm.
Oanh!
Một tiếng nổ chấn động toàn bộ Yêu Huyết Thành, vô số tu giả trong thành trì ngàn dặm bừng tỉnh ngay lập tức. Còn chỗ vốn dĩ là đường đi trước phân điện Chiến Hồn Điện thì ầm ầm nổ tung, nhiều tu giả bỏ chạy để tránh bị vạ lây.
Năm người liên thủ đánh một mình Cơ Trường Không, hắn bị đánh bay ngược ra sau, tông nát vòm rồi cửa rớt xuống đường cái. Cánh cửa lớn này của Chiến Hồn điện cũng không phải là một phần của Yêu Huyết thành mà là do bọn họ tự dựng nên, vì vậy Cơ Trường Không mới có khả năng đụng nát nó. Chứ nếu không thì sẽ không thể nào có tình huống này xảy ra.
Năm người lao ra từ trong tiểu viện, bốn đại cường giả Đạp Hư đứng trên không trung, còn Lâm Phá Thiên thì bước từng bước vào, dồn ép Cơ Trường Không.
"Thật không biết tự lượng sức mình, chỉ là một tên tiểu tốt Thiên Môn tầng bốn cũng dám huênh hoang. Cứ coi như ngươi là Thể tu thì cùng lắm cũng chỉ có tu vi Đạp Hư tầng ba; ta thật ko biết nên chửi ngươi cuồng vọng hay là chửi ngươi ngu ngốc đây." Lâm Phá Thiên từng bước đến gần, khí thế như bừng bừng.
"Cũng chỉ có vậy, Giết!"
Hắn lau máu nơi khoé miệng, hét lớn một tiếng rồi xông lên.
Long Chiến Vu Dã, Kỳ Huyết Huyền Hoàng, trong chốc lát, chiến lực của hắn đã tăng lên gấp đôi, thậm chí có thể sánh với Đạp Hư tầng bốn. Một quyền của hắn xuất ra, điều bất ngờ hiện lên, Lâm Phá Thiên biến sắc bị đánh bay ra xa mấy chục thước.
Nhưng như thế cũng không làm tổn thương y được.
"Ngươi nghĩ rằng bổn toạ không có chuẩn bị sao! Đồ kiến hôi ti tiện, ta sẽ cho ngươi biết hai từ 'vô lực' viết thế nào!" Khí tức toàn thân Lâm Phá Thiên càng thêm mênh mông cuồn cuộn, khủng bố vô biên, khoé miệng xuất hiện ý cười, giống như thợ săn sắp ra tay bắt lấy con mồi.
Tự tin tràn đầy, khí thế ngập trời, mang theo ngạo khí có từ bụng mẹ.
Bốn người đang đứng trong không trung cũng để mặc cho hai người tự quyết đấu, bọn họ cũng không có ý tham gia nhưng cũng vô ý mà hữu ý đứng chặn ở bốn phía đề phòng hắn chạy trốn.
"Bại tướng dưới tay mà thôi, còn dám nói khoác mà không biết ngượng." Cơ Trường Không thương cảm lắc đầu.
"Đã như vậy thì bổn toạ mở mang kiến thức cho ngươi. Chiến Thần Bát Thức, tiếp thức thứ nhất của ta, Chiến Thần Phá Thiên!" Lâm Phá Thiên, tóc đen sau lưng tung bay tán loạn.
Oanh!
Mây gió nổi lên, trời đất rung động, Chiến thần đánh nát chín tầng trời; một nắm đấm nhỏ của Lâm Phá Thiên tại thời khắc này lại to lớn vô cùng, so với núi còn cao hơn, so với mặt đất còn rộng hơn; chỉ trong chớp mắt đã tràn ngập toàn bộ tâm thần Cơ Trường Không.
Phanh phanh phanh!
Hắn đánh ra ba quyền liên tục, mỗi một quyền đều có thể san bằng một toà núi nhỏ, nhưng mà lực lượng của ba quyền này lại giống như trâu đất xuống biển, không để lại chút dấu vết.
Phốc!
Cơ Trường Không bay ngược ra sau, miệng phun máu tươi.
"Ta đã nói rồi kiến hôi, ngươi không được." Lâm Phá Thiên nhe răng cười, lại nhào tới.
"Chưa hẳn!"
Cơ Trường Không nhàn nhạt mở miệng đáp, thần sắc không biến chuyển, trong mắt bỗng có hai đạo thần quang lao ra, dài đến mấy xích.
Oanh!
Một khắc sau, khí thế hắn tăng vọt lên, chiến ý không giới hạn bạo phát, khuấy động mây gió bốn phương, toàn bộ tu giả Yêu Huyết thành cũng cảm ứng được.
Đông!
Hắn lại đánh ra một quyền, Lâm Phá Thiên lập tức biến sắc, vì một quyền này của hắn thăng hoa đến cực độ, tinh khí thần đều hoà làm một thể, không hề có khuyết điểm, lực lượng chí cương đánh ra, ngưng tụ tại một điểm.
Rặc rặc!
Cánh tay phải của y lại bị đánh gãy lần nữa, giống như cái lần ở Thiên Trì Sơn, cùng một vị trí. Quả thật là sỉ nhục trắng trợn.
"Không có khả năng, kiến hôi, ngươi không thể ngăn cản uy lực của Chiến thần! Sao có thể làm được, ta không tin." Tóc tai Lâm Phá Thiên bù xù, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin.
Đánh nát cái kiêu ngạo của ngươi, đánh nát cái tự hào của ngươi, đánh cho ngươi giác ngộ để ko còn cuồng vọng nữa...
Cơ Trường Không giống như Man long hiện thế, mỗi một quyền đánh xuống đều làm cho Lâm Phá Thiên càng thêm chật vật, mỗi một kích đều làm Lâm Phá Thiên dao động tín niệm. Tổn thương thân thể có lẽ không bao nhiêu nhưng nội tâm bị dao động vì sỉ nhục lại làm cho y càng lúc càng điên cuồng.
"Ta không tin!"
Lâm Phá Thiên mạnh mẽ phản kháng, y muốn liều mình đánh trả nhưng đại thủ Cơ Trường Không đè xuống lại giống như Thần Vương Thượng Cổ, trang nghiêm không thể xâm phạm. Sự phản kháng của Lâm Phá Thiên cùng lắm chỉ tạo nên chút bọt biển rồi biến mất không thấy đâu.
"Còn không ra tay?" Rốt cuộc Lâm Phá Thiên buộc phải lên tiếng cầu cứu, y không muốn bị áp chế như vậy nữa!
Đây là sỉ nhục của y, nếu cứ tiếp tục nữa thì niềm kiêu ngạo của y, lòng tự tôn của hắn hết thảy đều không còn, thậm chí đạo tâm cũng có thể bị nghiền nát. Vì vậy y không thể chịu đựng thêm được nữa.
Ô...ô...n...g!
Bốn cường giả Đạp Hư vốn đã sớm chờ đợi, nay đồng loạt ra tay. Bốn đại cường giả Phong, Vũ, Lôi, Điện liên thủ tạo ra một bức tranh, trong đó vẽ mưa khói mông lung, mênh mông không thấy bờ bến.
Bức tranh mênh mông này như đại thế một phương trấn áp xuống, vô số đạo văn lập loè ẩn hiện hoá thành một tấm lưới lớn phủ xuống Cơ Trường Không.
Bốn người Phong, Vũ, Lôi, Điện hợp lại thành một thể, dù không phải huynh đệ thân thích nhưng từ nhỏ đã sinh hoạt cùng nhau, và bọn họ luyện một loại pháp quyết đồng thời tế luyện một bí bảo, vì vậy bức tranh Phong Vũ Lôi Điện này chính là sát chiêu lớn nhất của bọn họ.
Oanh!
Cơ Trường Không ngẩng mặt đánh ra một quyền kinh thiên động địa, lực lượng của nó tạo ra một gợn sóng mênh mông cuồn cuộn nhưng tấm lưới lại không hề bị sứt mẻ. Lực lượng cuồn cuộn kia chỉ để lại một chút rung động trên tấm lưới mà thôi.
Xoẹt xẹt, xoẹt xẹt, ầm ầm. . .
Từng tia lôi điện hoá thành lôi xà lao thẳng đến Cơ Trường Không, vô lưỡi dao gió (phong nhận) phô thiên cái địa lao đến; còn có những giọt mưa kia, mỗi giọt đều mang theo lực lượng kinh khủng. Tấm lưới hạ xuống, Cơ Trường Không gần như bị tấm lưới này bao phủ.
"Đừng phí công vô ích, bốn vị thúc bá liên thủ thì ngay cả Đạp Hư tầng sáu cũng khó có thể phá vòng vây, ngươi thì tính là cái gì chứ, tiện dân." Lâm Phá Thiên có cảm giác cuồng loạn, tự tin nói với hắn.
Y cần phải nhờ vào chuyện này để lượm nhặt lại chút niềm tin đã đánh rơi, trùng tu lòng kiêu hãnh nhưng đáng tiếc Cơ Trường Không không cho y cơ hội.
"Rống, phá cho ta!"
Bên trong tấm lưới bằng lô, Cơ Trường Không rống to một tiếng thấy trời xanh, pháp lực đáng sợ tàn sát bừa bãi.
Lôi xà vỡ, phong nhận đoạn, cơn mưa như trút nước đã hoá thành hư vô!
Giờ khắc này, Cơ Trường Không giống như một Chiến thần hạ phàm, quần áo toàn thân rách gần hết lộ ra màu da đồng, hữu lực vô cùng.
Đông đông đông đông!
Hắn đánh ra một quyền rồi lại một quyền, mỗi quyền đều là Man Vương Quyền thức thứ nhất, lôi xà phong nhận đều bị nghiền nát, còn những giọt mưa rơi xuống trên người hắn chỉ có thể tạo ra những tiếng nổ bình thường. Thân thể như thế quả thật làm cho người ta khiếp sợ, quả thật giống như một Man long dưới hình hài của con người.
Bốn người Phong, Vũ, Lôi, Điện vô cùng khiếp sợ chuyện đang xảy ra, mặt mũi Lâm Phá Thiên cũng đầy vẻ sợ hãi và tuyệt vọng. Cơ Trường Không này đúng là quá kinh khủng rồi, dưới tình huống như vậy vẫn không rơi vào thế hạ phong, đối chiến với một pháp bảo như thế mà cũng không bị thiệt, so với bọn họ lúc trước thì quả là khác nhau,
"Làm sao có thể như vậy được? Tại sao hắn có thể có chiến lực như vậy được?" Lâm Phá Thiên thất thần.
Y luôn tự nhận mình là người có thiên tư vô song, vẫn luôn nghĩ rằng trận chiến lúc trước với Cơ Trường Không để bị thua cũng chỉ vì Cơ Trường Không mưu mẹo, nhưng hôm nay nhìn thấy một màn này trong lòng y lại sinh ra một cảm giác thất bại.
"Không được, ta muốn giết hắn, nếu không đời này của ta coi như xong." Bỗng nhiên Lâm Phá Thiên cắn răng nói, dứt khoát tiến vào chiến trường, điên cuồng ra tay.
Ầm ầm, ầm ầm. . .
Hai bên đại chiến, khí thế vô cùng, lực lượng kinh khủng tàn sát bốn phía.
Sáu người đánh từ dưới đất lên bầu trời, lại từ bầu trời đánh xuống mặt đất, phạm vi đại chiến đã không còn dừng lại ở con đường này.
"Đây không phải Cơ Trường Không sao? Thật to gan, hắn dám quay về và còn dám ra tay ở Yêu Huyết thành. Hắn cũng quá non nớt đi, lực lượng Chiến Hồn điện ở chỗ này tuy yếu nhưng cũng không phải một mình hắn có thể khiêu chiến dễ dàng được." Một tu giả cười lạnh.
"Không biết trời cao đất rộng, chết cũng đáng đời. Hay là chúng ta cũng có thể ra tay đi? Bán cho Chiến Hồn điện một cái nhân tình ." Tên còn lại lắc đầu.
"Cũng không thể trách người khác được, chính hắn muốn chết nhưng quả thật cũng rất gan dạ." Người thứ ba thở dài nói.
. . .
Đa số tu giả đều nghị luận bàn tán, trong đó có không ít tu giả Đạp Hư nhưng gần như tất cả mọi người đều cho rằng Cơ Trường Không sẽ sống sót.
Oanh!
Lại bị trúng một kích, rốt cuộc Cơ Trường Không cũng phải bại lui, khoé miệng rướm máu, nhưng Lâm Phá Thiên cũng không nhẹ nhàng hơn. Vừa rồi y đại chiến với Cơ Trường Không, luôn có ý nghĩ rằng không chết không thôi, điên cuồng liều lĩnh công kích đã tạo cho y áp lực lớn.
Hiện tại nơi đây đã trở thành nơi náo nhiệt nhất Yêu Huyết thành, vô số tu giả muốn xem cuộc vui đều đã đi qua đây. Tuy bọn họ khiếp sợ chuyện có người dám ra tay ở Yêu Huyết thành nhưng bọn họ cũng khâm phục lòng cam đảm của hắn, một người không sợ trời không sợ đất. Hiện tại nơi này càng ngày càng ồn ào.
Thậm chí có người thông min còn nhìn ra được việc tứ đại gia tộc cố ý buông thả, nếu không thì đã sớm ra tay ngăn cản.
"Cơ Trường Không, tốt, rất tốt. Không phải ngươi muốn dùng trường mâu đâm chết bổn toạ chỗ này sao? Đến đây! Bổn toạ nói cho ngươi biết, một vị Cự đầu đang ở cách Chiến Hồn điện không xa, nhiều lắm thì mất nửa canh giờ nữa là có thể đến nơi, đến lúc đó..."
"Ngươi không chờ được rồi." Bỗng nhiên toàn thân Cơ Trường Không bùng lên ngọn lửa ngút trời, vô số khí huyết hoá thành hoả diễm.
Oanh!