Chương 31: Tôi chiều em
Từ phòng ngủ đi xuống phòng khách gặp lại bạn trai và Kiều Đình Bắc, nhìn người đàn ông ấy, Điền Vi suýt nữa rơi nước mắt. Bởi vì…
“Sao rồi? Cô ấy có chịu ra ngoài với em không?”
Nhận được câu hỏi của Điêu Thái, mà lòng Điền Vi càng thêm nặng nề, chứng minh cho câu nói đầu tiên là cái lắc đầu ão não từ cô.
“Chẳng những không giúp tâm trạng em ấy tốt hơn, ngược lại còn khiến người ta sắp khóc luôn rồi. Anh Kiều, xin lỗi anh.”
Nghe cô nói xong, Kiều Đình Bắc liền đứng bật dậy với thái độ hết sức căng thẳng, Điêu Thái cũng cùng lúc đứng ra che chắn cho bạn gái, vì sợ anh ta bắt nạt cô.
“Có phải đã lỡ lời nhắc tới Lâm Hi trước mặt cô ấy không?”
Cứ tưởng lão ác ma sẽ nổi trận lôi đình, nhưng thật không ngờ khi anh ta chỉ đang trầm giọng hỏi lại Điền Vi.
“Thật ra cũng không phải nhắc tới, mà là em cố tình nói tốt cho anh, nói cô ấy là người đầu tiên được anh sủng ái, chiều chuộng như thế, nhưng cũng vô tình để Thư Cầm nghĩ sâu xa về chuyện cũ nên giờ em ấy đang buồn lắm.”
“Ừm. Thế hai người về trước đi, khi nào rảnh rồi gặp sau.” Nói xong, Kiều Đình Bắc liền bỏ một mạch lên phòng.
Lên tới nơi thì thấy Thư Cầm đang vẽ tranh ngoài ban công. Từ ngày cô tới đây, tính sơ sơ trong nhà đã có hơn hai mươi bức tranh do chính tay cô tạo ra, vì buồn vui gì cô cũng vẽ, giờ lại chẳng biết đang vui hay buồn…
Cầm theo khăn choàng, anh bước ra chỗ cô đang ngồi và nhẹ nhàng khoác khăn lên bờ vai mảnh khảnh ấy.
“Trời lạnh nhiều rồi, từ giờ nên hạn chế ra đây vẫn tốt hơn.”
“Anh không có quyền can thiệp vào sở thích của tôi.” Cô lạnh nhạt trả lời.
“Tùy em thôi, dù gì anh cũng chỉ muốn tốt cho em.” Anh nhún vai, thản nhiên đáp.
Lúc này, có vẻ như cô đang bực tức nhiều hơn. Sau khi gác cọ vẽ, liền kéo chiếc khăn choàng trai vai xuống để ném lên người anh ta, rồi bỏ vào phòng.
Thấy cô bỏ đi anh lại âm thầm mỉm cười, rồi lẽo đẽo theo sau. Cô lên giường, anh cũng đến ngồi bên cạnh.
“Bảo không thương tôi, mà hình như có người vẫn đang ghen thì phải.”
Biết anh ta cố tình khiêu khích, Thư Cầm vẫn im lặng và vờ như không nghe không thấy. Thế thì Kiều Đình Bắc lại tiếp tục nâng giọng mà nói:
“Tôi chả biết phải làm sao để người ta tin tôi yêu người ta thật lòng. Tôi bây giờ chỉ sống vì hiện tại, vì con và vì chính bản thân người con gái tôi yêu, mà nói hết lời, làm đủ kiểu người ta vẫn cứ không tin. Chắc chỉ có khi chết đi, thì tôi mới nhận được sự tin tưởng đó.”
“…” Mặc ai nói gì, Cố Thư Cầm vẫn tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Đúng lúc này, Châu Ngụy lại gọi đến. Kiều Đình Bắc nói gì cô không quan tâm, chứ người khác gọi tới là cô liền vui vẻ nghe máy.
“A lô, em nghe ạ.”
Nghe giọng cô hăng hái khi nói chuyện với người đàn ông khác, Kiều Đình Bắc ở bên cạnh chỉ có lập tức cau mày. Vốn muốn giật lấy chiếc điện thoại cho bỏ tức, nhưng nghĩ tới nghĩ lui rồi lại thôi.
“Em rảnh, giờ có thể ra đó ngay.”
[…]
“Dạ thôi, anh đừng qua đón. Để em bắt xe qua đó được rồi.”
[…]
“Em biết rồi! Lát nữa gặp.”
Nói chuyện điện thoại với Châu Ngụy xong là Cố Thư Cầm tươi tắn hẳn ra, thậm chí còn lơ đẹp người đàn ông bên cạnh để đi qua tủ quần áo chọn đồ ra ngoài.
“Em muốn đi đâu?” Kiều Đình Bắc lạnh giọng hỏi.
“Anh Ngụy rủ tôi đi ăn với bác gái, nên giờ tôi phải đến đó. Anh biết rồi thì cũng đừng có ra lệnh bảo tôi không được đi, vì tôi sẽ làm theo ý mình.” Cố Thư Cầm có vẻ kiên định lắm.
Cô nói xong thì cũng chọn xong quần áo và đi vào phòng tắm. Còn người đàn ông ấy ngồi lại đó với nỗi ấm ức, tức giận trong lòng, tự dằn vặt với cách giải quyết không biết như nào mới giữ được tình yêu?
Đến lúc cô quay trở ra, trông thấy dáng vẻ hân hoan khác hẳn lúc ở bên anh, thì tự dưng anh lại càng thấy bực bội.
“Ở nhà đi, tôi không muốn em gặp thằng đó.”
“Sao anh quyền cao chức trọng, văn minh có học mà mở miệng ra toàn lời khó nghe vậy? Tôi đi đâu, gặp ai thì liên quan gì anh? Chẳng phải anh từng nói sẽ không cấm cản quyền tự do của tôi rồi sao? Kiều Đình Bắc, tôi nói cho anh biết, nếu hôm nay anh mà còn ngông cuồng thì tôi nhất định liều với anh tới cùng.”
Và Cố Thư Cầm đã thẳng thừng tạt hẳn một gáo nước lạnh vào mặt người đàn ông ấy, khiến anh sững ra, nhìn cô rồi lại bất giác cười nhạt, đấy là nụ cười lực bất tòng tâm.
“Được rồi, tôi chiều em. Nhưng em đi đến đâu, thì phía sau vẫn phải có tôi.”
“Sao rồi? Cô ấy có chịu ra ngoài với em không?”
Nhận được câu hỏi của Điêu Thái, mà lòng Điền Vi càng thêm nặng nề, chứng minh cho câu nói đầu tiên là cái lắc đầu ão não từ cô.
“Chẳng những không giúp tâm trạng em ấy tốt hơn, ngược lại còn khiến người ta sắp khóc luôn rồi. Anh Kiều, xin lỗi anh.”
Nghe cô nói xong, Kiều Đình Bắc liền đứng bật dậy với thái độ hết sức căng thẳng, Điêu Thái cũng cùng lúc đứng ra che chắn cho bạn gái, vì sợ anh ta bắt nạt cô.
“Có phải đã lỡ lời nhắc tới Lâm Hi trước mặt cô ấy không?”
Cứ tưởng lão ác ma sẽ nổi trận lôi đình, nhưng thật không ngờ khi anh ta chỉ đang trầm giọng hỏi lại Điền Vi.
“Thật ra cũng không phải nhắc tới, mà là em cố tình nói tốt cho anh, nói cô ấy là người đầu tiên được anh sủng ái, chiều chuộng như thế, nhưng cũng vô tình để Thư Cầm nghĩ sâu xa về chuyện cũ nên giờ em ấy đang buồn lắm.”
“Ừm. Thế hai người về trước đi, khi nào rảnh rồi gặp sau.” Nói xong, Kiều Đình Bắc liền bỏ một mạch lên phòng.
Lên tới nơi thì thấy Thư Cầm đang vẽ tranh ngoài ban công. Từ ngày cô tới đây, tính sơ sơ trong nhà đã có hơn hai mươi bức tranh do chính tay cô tạo ra, vì buồn vui gì cô cũng vẽ, giờ lại chẳng biết đang vui hay buồn…
Cầm theo khăn choàng, anh bước ra chỗ cô đang ngồi và nhẹ nhàng khoác khăn lên bờ vai mảnh khảnh ấy.
“Trời lạnh nhiều rồi, từ giờ nên hạn chế ra đây vẫn tốt hơn.”
“Anh không có quyền can thiệp vào sở thích của tôi.” Cô lạnh nhạt trả lời.
“Tùy em thôi, dù gì anh cũng chỉ muốn tốt cho em.” Anh nhún vai, thản nhiên đáp.
Lúc này, có vẻ như cô đang bực tức nhiều hơn. Sau khi gác cọ vẽ, liền kéo chiếc khăn choàng trai vai xuống để ném lên người anh ta, rồi bỏ vào phòng.
Thấy cô bỏ đi anh lại âm thầm mỉm cười, rồi lẽo đẽo theo sau. Cô lên giường, anh cũng đến ngồi bên cạnh.
“Bảo không thương tôi, mà hình như có người vẫn đang ghen thì phải.”
Biết anh ta cố tình khiêu khích, Thư Cầm vẫn im lặng và vờ như không nghe không thấy. Thế thì Kiều Đình Bắc lại tiếp tục nâng giọng mà nói:
“Tôi chả biết phải làm sao để người ta tin tôi yêu người ta thật lòng. Tôi bây giờ chỉ sống vì hiện tại, vì con và vì chính bản thân người con gái tôi yêu, mà nói hết lời, làm đủ kiểu người ta vẫn cứ không tin. Chắc chỉ có khi chết đi, thì tôi mới nhận được sự tin tưởng đó.”
“…” Mặc ai nói gì, Cố Thư Cầm vẫn tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Đúng lúc này, Châu Ngụy lại gọi đến. Kiều Đình Bắc nói gì cô không quan tâm, chứ người khác gọi tới là cô liền vui vẻ nghe máy.
“A lô, em nghe ạ.”
Nghe giọng cô hăng hái khi nói chuyện với người đàn ông khác, Kiều Đình Bắc ở bên cạnh chỉ có lập tức cau mày. Vốn muốn giật lấy chiếc điện thoại cho bỏ tức, nhưng nghĩ tới nghĩ lui rồi lại thôi.
“Em rảnh, giờ có thể ra đó ngay.”
[…]
“Dạ thôi, anh đừng qua đón. Để em bắt xe qua đó được rồi.”
[…]
“Em biết rồi! Lát nữa gặp.”
Nói chuyện điện thoại với Châu Ngụy xong là Cố Thư Cầm tươi tắn hẳn ra, thậm chí còn lơ đẹp người đàn ông bên cạnh để đi qua tủ quần áo chọn đồ ra ngoài.
“Em muốn đi đâu?” Kiều Đình Bắc lạnh giọng hỏi.
“Anh Ngụy rủ tôi đi ăn với bác gái, nên giờ tôi phải đến đó. Anh biết rồi thì cũng đừng có ra lệnh bảo tôi không được đi, vì tôi sẽ làm theo ý mình.” Cố Thư Cầm có vẻ kiên định lắm.
Cô nói xong thì cũng chọn xong quần áo và đi vào phòng tắm. Còn người đàn ông ấy ngồi lại đó với nỗi ấm ức, tức giận trong lòng, tự dằn vặt với cách giải quyết không biết như nào mới giữ được tình yêu?
Đến lúc cô quay trở ra, trông thấy dáng vẻ hân hoan khác hẳn lúc ở bên anh, thì tự dưng anh lại càng thấy bực bội.
“Ở nhà đi, tôi không muốn em gặp thằng đó.”
“Sao anh quyền cao chức trọng, văn minh có học mà mở miệng ra toàn lời khó nghe vậy? Tôi đi đâu, gặp ai thì liên quan gì anh? Chẳng phải anh từng nói sẽ không cấm cản quyền tự do của tôi rồi sao? Kiều Đình Bắc, tôi nói cho anh biết, nếu hôm nay anh mà còn ngông cuồng thì tôi nhất định liều với anh tới cùng.”
Và Cố Thư Cầm đã thẳng thừng tạt hẳn một gáo nước lạnh vào mặt người đàn ông ấy, khiến anh sững ra, nhìn cô rồi lại bất giác cười nhạt, đấy là nụ cười lực bất tòng tâm.
“Được rồi, tôi chiều em. Nhưng em đi đến đâu, thì phía sau vẫn phải có tôi.”