Chương 30: Chỉ vì đứa bé
Vì để cảm hóa lại trái tim của người con gái mình yêu, Kiều Đình Bắc chẳng chút ngại ngần thay đổi bản thân, học cách làm một người chồng, người cha thật tốt, kể cả trước đó đã từng có một đời vợ.
Nói ra thì cô gái anh yêu bây giờ còn khó hơn cả cô vợ quá cố. Lúc Cố Lâm Hi còn sống, cả hai làm vợ chồng mà cứ như hai người bạn, ăn uống sinh hoạt, bạn bè đều thoải mái, vô tư. Âu cũng khi đó cả hai còn quá trẻ, anh mới 22, cô thì 20, tình yêu dễ đến, nên hạnh phúc cũng ngắn ngủi trôi qua. Giờ gặp Cố Thư Cầm, cô gái ban đầu vô cùng dịu dành, hiền hậu lại vì anh mà trở nên khó hầu, khó bảo.
Suy cho cùng thì phước ai nấy hưởng, họa ai người đó gánh.
“Lão Thái, cậu dù gì cũng giỏi chuyện bếp núc hơn tôi. Nói nghe xem, cua này phải hấp bao lâu thì chín, rồi gỡ thịt như nào?”
Chuyện là Kiều Đình Bắc trước giờ chưa từng đi chợ, nấu ăn, mà anh thì có cậu bạn tốt Điêu Thái giỏi việc nước, đảm việc nhà nên trước khi ra khỏi cổng nhà đã liền gọi điện cậu cứu anh bạn này, nên giờ mới có khung cảnh hai vị tổng tài siêu cấp đẹp trai đứng lựa cua gây xôn xao dư luận tại trung tâm.
“Con lớn thế này thì hấp tầm 15 đến 20 phút. Còn cách lấy thịt cua thì lên YouTube mà xem, chứ hướng dẫn không thực tế thì không hiểu được.” Điêu Thái điềm đạm trả lời.
“Mà trước giờ có khi nào thấy cậu để ý tới mấy chuyện ăn uống, bếp núc hay đi chợ này đâu, tự dưng hôm nay siênh vậy?”
“Bà nội nhỏ muốn ăn.” Kiều Đình Bắc nhanh miện trả lời.
Lúc này, Điêu Thái một mặt suy ngẫm, khó hiểu quá nên phải hỏi lại:
“Ai? Thư Cầm à?”
“Ừ! Có thai bị hành nghén đủ thứ, cái gì cũng không ăn, không uống được, nên ăn được món nào phải làm ngay món đó.”
Hiểu được vấn đề, Điêu Thái liền bật cười, rồi khoác vai anh bạn của mình, đắc ý hỏi:
“Có cần tôi nói với tiểu Vi qua nhà tâm sự với tiểu Cầm của cậu hộ vài tiếng không? Đánh trong, đánh cả vòng ngoài mới nhanh thắng trận.”
“Có lòng thì qua chơi cho cô ấy đỡ buồn chán là được rồi, ông đây không cần phải hỗ trợ, Ok!”
“Ok, để xem thời gian đi đến thành công là bao lâu.”
…----------------…
Sáng sớm, Cố Thư Cầm đòi ăn cua do chính tay Kiều Đình Bắc đi chợ về nấu và lấy sẵn thịt. Cũng sáng hôm đó, tự anh đi chọn từng con cua mang về hấp chín, gỡ từng miếng thịt, pha nước chấm, chuẩn bị thêm rau ăn kèm, vắt nước cam, bỏ từng phần lên khay rồi mang lên tận phòng cho cô gái của mình.
“Món em yêu cầu có rồi, qua ăn nhanh kẻo nguội.” Kiều Đình Bắc hào hứng bê khay thức ăn vào.
Cố Thư Cầm cũng có chút ngỡ ngàng khi nhìn thấy anh xuất hiện với những thứ vừa được mang vào. Bởi vì cô nghĩ, một người suốt ngày chỉ có cầm bút ký hợp đồng tiền tỷ và gõ phím giải quyết công việc, thì không thể nào chấp nhận vào bếp lo chuyện ăn uống cho phụ nữ như này.
Trong khi anh đang mong chờ xem phản ứng của đối phương như nào, thì cô chỉ ngồi đó nhìn anh, rồi hờ hững chốt một câu:
“Chờ anh lâu quá nên tôi hết thèm rồi, giờ không muốn ăn nữa.”
Nghe xong mà mặt anh nóng lên hừng hừng, sắc mặt tối xuống, lông mày cau lại, tỏ rõ sự bất mãn không thể nói thành lời. Trước đó bác sĩ có dặn, phụ nữ mang thai sẽ thay đổi hocmon trong người, nên tính tình thăng trầm không ổn định, nếu không thể nuông chiều được hết mức thì cũng đừng nặng lời, tránh cãi vã tạo thêm áp lực.
Và thế là một Kiều Đình Bắc đang cực kỳ bất mãn đã dằn xuống tất cả, chỉ để lộ nụ cười sượng trân trên môi. Anh tiếp tục kiên nhẫn bê khay thức ăn tới gần Thư Cầm.
“Nếm thử một miếng thôi, đừng nhẫn tâm phụ lòng anh như thế chứ.”
“Mùi khó chịu quá, không ăn đâu, mau bê ra ngoài đi.”
Vừa tới gần, là Cố Thư Cầm nhăn mặt, che hết mũi miệng lại. Cũng không biết cô cố tình hay khó chịu thật, nhưng Kiều Đình Bắc đã thật sự bê khay thức ăn mình cất công chuẩn bị mấy tiếng đó đi ra khỏi phòng.
Thấy anh đi, cô cứ tưởng đối phương đã giận nên cũng không quan tâm nhiều. Bẵng đi khoảng một tiếng sau, thì Điền Vi tìm tới.
Lần này gặp lại, thấy cô có vẻ ngại ngùng, xa cách, nên Điền Vi chủ động bắt chuyện bằng cách xin lỗi chuyện cũ trước.
“Tiểu Cầm, cho chị xin lỗi chuyện ở hồ bơi hôm bữa nha.”
“Em quên chuyện đó rồi, chị cũng đừng để trong lòng nữa.”
Nói được hai câu thì bầu không khí giữa hai người phụ nữ lại lắng xuống. Nhớ đến mục đích trước khi tới đây của mình là gì, nên Điền Vi lại khéo léo gợi chuyện.
“Em này, chị nghe anh Thái nói, anh Đình Bắc có đi chợ, rồi về làm cua cho em ăn đúng không? Mà trước giờ chị chưa từng nghe nói Kiều tổng dốc lòng vì ai đến vậy. Chắc chỉ có mỗi em là người anh ấy thương, nên mới nhận được sự sủng ái này…”
Nghe đến đây, thần sắc của Thư Cầm chợt trầm xuống, sâu trong ánh mắt dường như man mát nỗi buồn, khiến Điền Vi chợt thấy hoang mang.
“Đâu chỉ mỗi em, trước đó còn có vợ của anh ấy nữa mà. Với em thì nói không chừng chỉ vì đứa bé trong bụng thôi.”
Cô nói, mà miệng thì cười gượng. Chính nụ cười này lại làm Điền Vi cảm thấy lo lắng vô cùng. Bởi vì, nhiệm vụ của cô khi tới đây là kết bạn, tâm sự giúp Thư Cầm có cái nhìn thiện cảm hơn với Kiều Đình Bắc, nhưng giờ rơi vào cục diện thế này rồi, sao cô lo cho tương lai mình quá…
Nói ra thì cô gái anh yêu bây giờ còn khó hơn cả cô vợ quá cố. Lúc Cố Lâm Hi còn sống, cả hai làm vợ chồng mà cứ như hai người bạn, ăn uống sinh hoạt, bạn bè đều thoải mái, vô tư. Âu cũng khi đó cả hai còn quá trẻ, anh mới 22, cô thì 20, tình yêu dễ đến, nên hạnh phúc cũng ngắn ngủi trôi qua. Giờ gặp Cố Thư Cầm, cô gái ban đầu vô cùng dịu dành, hiền hậu lại vì anh mà trở nên khó hầu, khó bảo.
Suy cho cùng thì phước ai nấy hưởng, họa ai người đó gánh.
“Lão Thái, cậu dù gì cũng giỏi chuyện bếp núc hơn tôi. Nói nghe xem, cua này phải hấp bao lâu thì chín, rồi gỡ thịt như nào?”
Chuyện là Kiều Đình Bắc trước giờ chưa từng đi chợ, nấu ăn, mà anh thì có cậu bạn tốt Điêu Thái giỏi việc nước, đảm việc nhà nên trước khi ra khỏi cổng nhà đã liền gọi điện cậu cứu anh bạn này, nên giờ mới có khung cảnh hai vị tổng tài siêu cấp đẹp trai đứng lựa cua gây xôn xao dư luận tại trung tâm.
“Con lớn thế này thì hấp tầm 15 đến 20 phút. Còn cách lấy thịt cua thì lên YouTube mà xem, chứ hướng dẫn không thực tế thì không hiểu được.” Điêu Thái điềm đạm trả lời.
“Mà trước giờ có khi nào thấy cậu để ý tới mấy chuyện ăn uống, bếp núc hay đi chợ này đâu, tự dưng hôm nay siênh vậy?”
“Bà nội nhỏ muốn ăn.” Kiều Đình Bắc nhanh miện trả lời.
Lúc này, Điêu Thái một mặt suy ngẫm, khó hiểu quá nên phải hỏi lại:
“Ai? Thư Cầm à?”
“Ừ! Có thai bị hành nghén đủ thứ, cái gì cũng không ăn, không uống được, nên ăn được món nào phải làm ngay món đó.”
Hiểu được vấn đề, Điêu Thái liền bật cười, rồi khoác vai anh bạn của mình, đắc ý hỏi:
“Có cần tôi nói với tiểu Vi qua nhà tâm sự với tiểu Cầm của cậu hộ vài tiếng không? Đánh trong, đánh cả vòng ngoài mới nhanh thắng trận.”
“Có lòng thì qua chơi cho cô ấy đỡ buồn chán là được rồi, ông đây không cần phải hỗ trợ, Ok!”
“Ok, để xem thời gian đi đến thành công là bao lâu.”
…----------------…
Sáng sớm, Cố Thư Cầm đòi ăn cua do chính tay Kiều Đình Bắc đi chợ về nấu và lấy sẵn thịt. Cũng sáng hôm đó, tự anh đi chọn từng con cua mang về hấp chín, gỡ từng miếng thịt, pha nước chấm, chuẩn bị thêm rau ăn kèm, vắt nước cam, bỏ từng phần lên khay rồi mang lên tận phòng cho cô gái của mình.
“Món em yêu cầu có rồi, qua ăn nhanh kẻo nguội.” Kiều Đình Bắc hào hứng bê khay thức ăn vào.
Cố Thư Cầm cũng có chút ngỡ ngàng khi nhìn thấy anh xuất hiện với những thứ vừa được mang vào. Bởi vì cô nghĩ, một người suốt ngày chỉ có cầm bút ký hợp đồng tiền tỷ và gõ phím giải quyết công việc, thì không thể nào chấp nhận vào bếp lo chuyện ăn uống cho phụ nữ như này.
Trong khi anh đang mong chờ xem phản ứng của đối phương như nào, thì cô chỉ ngồi đó nhìn anh, rồi hờ hững chốt một câu:
“Chờ anh lâu quá nên tôi hết thèm rồi, giờ không muốn ăn nữa.”
Nghe xong mà mặt anh nóng lên hừng hừng, sắc mặt tối xuống, lông mày cau lại, tỏ rõ sự bất mãn không thể nói thành lời. Trước đó bác sĩ có dặn, phụ nữ mang thai sẽ thay đổi hocmon trong người, nên tính tình thăng trầm không ổn định, nếu không thể nuông chiều được hết mức thì cũng đừng nặng lời, tránh cãi vã tạo thêm áp lực.
Và thế là một Kiều Đình Bắc đang cực kỳ bất mãn đã dằn xuống tất cả, chỉ để lộ nụ cười sượng trân trên môi. Anh tiếp tục kiên nhẫn bê khay thức ăn tới gần Thư Cầm.
“Nếm thử một miếng thôi, đừng nhẫn tâm phụ lòng anh như thế chứ.”
“Mùi khó chịu quá, không ăn đâu, mau bê ra ngoài đi.”
Vừa tới gần, là Cố Thư Cầm nhăn mặt, che hết mũi miệng lại. Cũng không biết cô cố tình hay khó chịu thật, nhưng Kiều Đình Bắc đã thật sự bê khay thức ăn mình cất công chuẩn bị mấy tiếng đó đi ra khỏi phòng.
Thấy anh đi, cô cứ tưởng đối phương đã giận nên cũng không quan tâm nhiều. Bẵng đi khoảng một tiếng sau, thì Điền Vi tìm tới.
Lần này gặp lại, thấy cô có vẻ ngại ngùng, xa cách, nên Điền Vi chủ động bắt chuyện bằng cách xin lỗi chuyện cũ trước.
“Tiểu Cầm, cho chị xin lỗi chuyện ở hồ bơi hôm bữa nha.”
“Em quên chuyện đó rồi, chị cũng đừng để trong lòng nữa.”
Nói được hai câu thì bầu không khí giữa hai người phụ nữ lại lắng xuống. Nhớ đến mục đích trước khi tới đây của mình là gì, nên Điền Vi lại khéo léo gợi chuyện.
“Em này, chị nghe anh Thái nói, anh Đình Bắc có đi chợ, rồi về làm cua cho em ăn đúng không? Mà trước giờ chị chưa từng nghe nói Kiều tổng dốc lòng vì ai đến vậy. Chắc chỉ có mỗi em là người anh ấy thương, nên mới nhận được sự sủng ái này…”
Nghe đến đây, thần sắc của Thư Cầm chợt trầm xuống, sâu trong ánh mắt dường như man mát nỗi buồn, khiến Điền Vi chợt thấy hoang mang.
“Đâu chỉ mỗi em, trước đó còn có vợ của anh ấy nữa mà. Với em thì nói không chừng chỉ vì đứa bé trong bụng thôi.”
Cô nói, mà miệng thì cười gượng. Chính nụ cười này lại làm Điền Vi cảm thấy lo lắng vô cùng. Bởi vì, nhiệm vụ của cô khi tới đây là kết bạn, tâm sự giúp Thư Cầm có cái nhìn thiện cảm hơn với Kiều Đình Bắc, nhưng giờ rơi vào cục diện thế này rồi, sao cô lo cho tương lai mình quá…