Chương 37: Gặp chó điên trong nhà hàng Hoắc thị
Đối với một con thỏ phải nói là trừ trường học và nhà ra thì chưa từng đi nơi nào, đương nhiên khu vui chơi gì đó cho trẻ nhỏ không tính thì đây là lần đầu cậu đến những nơi thế này. Trong lúc nhất thời cậu không khỏi có chút câu nệ, khép nép đi bên cạnh người đàn ông vừa đưa mắt nhìn khắp nơi. Trong nhà hàng mỗi bàn ăn không có dính liền nhau mà được ngăn cách bằng những vòng đai thực vật xanh tươi, không đến mức che khuất đôi bên nhưng không gian thoáng đãng vừa không dễ làm phiền nhau. Thật sự là một nhà hàng tao nhã.
Bạch Kỷ được người đàn ông dẫn vào, sau khi an vị ở trên ghế còn chưa thôi tò mò nhìn chỗ này một chút, chỗ kia một chút.
Biểu tình của cậu quá sức đáng yêu khiến cho con sói lớn thỏa mãn cong lên khóe miệng.
Đợi Bạch Kỷ hoàn hồn lại thì hắn đã gọi món xong rồi. Nhưng cậu vẫn là từ trong đối thoại của hắn và nhân viên phục vụ bàn nghe ra được chút gì.
Đối phương gọi Hoắc Mạt là thiếu gia.
Thiếu gia mà không phải là tiên sinh.
"Đây là…"
Cậu ngập ngừng quay qua nhìn người đàn ông.
"Nhà hàng này thuộc quyền sở hữu của Hoắc gia."
Thật ra trên thủ đô tinh không hề thiếu những nơi mang theo tiêu chí của Hoắc gia, chỉ là Bạch Kỷ không ra ngoài nhiều nên không biết thôi. Cho dù người ngoài không biết Hoắc Mạt là thiếu gia của Hoắc gia thì họ vẫn có thể biết đâu là sản nghiệp của Hoắc gia, dựa trên tiêu chí ngoài bảng hiệu.
"Là ăn không cần trả tiền sao ạ?"
Bạch Kỷ ngây thơ hỏi.
Cậu nào có nghĩ gì, ai biết lại rước lấy một tiếng cười khinh khỉnh từ bàn bên cạnh.
Rõ ràng không gian của mỗi bàn ăn đều rất rộng thoáng, cho dù Bạch Kỷ có nói chuyện tự nhiên cũng sẽ không đến mức làm ảnh hưởng đến xung quanh. Nhưng nếu người ta cố tình nghe thì không phải là không được. Mà tiếng cười kia đúng là đối phương cười cậu sau khi nghe thấy câu nói kia của cậu.
Bạch Kỷ có chút không hiểu, nhưng cậu lại không nghĩ đối phương cười mình. Chỉ là nghe âm thanh này phát ra quá lớn nên cậu theo bản năng nhìn qua.
Đến khi nghe đối phương nói chuyện cậu mới nhận ra hắn là đang nhắm vào mình: "Người nào lại ngu ngốc nói ăn ở Hoắc thị nhà hàng thì không cần trả tiền thế?"
Đối phương lúc nói còn đứng dậy, ghé người chồm qua vành đai xanh ngăn ở giữa hai bên mà nhìn tới đây. Đuôi mắt đầu mày đều là khinh miệt khi nhìn đến Bạch Kỷ.
Nói ra thì đối phương là beo loại, nhưng Bạch Kỷ lại không cảm thấy sợ hắn dù hắn đang dùng một loại ánh mắt không tính là tốt nhìn cậu. Có lẽ là do bên cạnh cậu có một con sói. Trong suy nghĩ của cậu thỏ sợ sói hơn đi. Nhưng đối với ác ý của dối phương Bạch Kỷ thật sự rất không hiểu nên biểu tình có chút mờ mịt.
Nhưng chẳng đợi cho cậu nghĩ được nên nói cái gì thì khuôn mặt nhỏ đã bị bàn tay to của người đàn ông cưỡng ép dời đi, không cho cậu nhìn qua bên kia nữa. Bạch Kỷ khẽ giương lên mi mắt nhìn hắn. Một đôi thủy linh linh nhìn đến tâm thần người ta rung động.
Hoắc Mạt cho cậu một cái cười ôn nhu cùng chống đỡ. Hắn nói: "Em muốn ăn cái gì thì ăn."
Lời này chẳng khác nào đang thừa nhận cách nói của Bạch Kỷ, ngay lập tức khiến kẻ kia cảm thấy bị coi thường.
"Wow, ai lại lớn lối như vậy! Quay qua đây thiếu gia ta nhìn một cái, chiêm ngưỡng dung nhan của ngươi xem nào!"
Trong cái nhìn của Bạch Kỷ, kẻ kia giống như ăn phải thuốc súng, vừa nghe Hoắc Mạt nói đã mang theo khí thế hùng hổ dọa người hướng họ bắn tới. Cậu khó hiểu nhìn người đàn ông, trong mắt đều là ý tứ: Hắn là ai a?
Hoắc Mạt lại giống như không nghe thấy gì, hướng cậu lắc đầu. Lần này Bạch Kỷ lại có chút hiểu. Thế là cậu ngoan ngoãn lại quy cũ ngồi ở trên ghế, xem như không nhìn thấy tên kia. Trong lòng cậu lại nói, thì ra bên ngoài có nhiều kẽ đầu óc có vấn đề như thế.
Chỉ là so với hai người, tên kia bị làm lơ sắc mặt không tốt tẹo nào. Dù đã bị người bên cạnh khuyên giải nhưng hắn vẫn cứ cố hướng họ bày ra vẻ mặt bất mãn.
Bởi vì góc độ không đúng, Hoắc Mạt còn ngồi quay lưng về phía hắn nên ngoài một đôi tai sói ra thì Lôi Đoán không còn nhìn thấy được gì nữa. Đương nhiên hắn cũng sẽ không đi liên hệ đối phương với huyết mạch Hoắc gia. Dù sao ở trên mảnh đất này cũng không chỉ có Hoắc gia mới có sói loại. Người đi cùng hắn đương nhiên cũng không thấy, nhưng một đám người họ đã quen tính tình của Lôi Đoán, bình thường nhìn hắn hống hách đã quen cũng chưa thấy hắn ăn quả đắng nào nên chỉ khuyên nhủ cho có rồi ngồi xem kịch vui. Nhìn thấy hai người Bạch Kỷ không để ý tới hắn thì họ càng hứng thú hơn. Họ hiểu rõ tính tình của Lôi Đoán, cho nên tự đoán tiếp sau đó nhất định là không thiếu chuyện để xem.
Bạch Kỷ được người đàn ông dẫn vào, sau khi an vị ở trên ghế còn chưa thôi tò mò nhìn chỗ này một chút, chỗ kia một chút.
Biểu tình của cậu quá sức đáng yêu khiến cho con sói lớn thỏa mãn cong lên khóe miệng.
Đợi Bạch Kỷ hoàn hồn lại thì hắn đã gọi món xong rồi. Nhưng cậu vẫn là từ trong đối thoại của hắn và nhân viên phục vụ bàn nghe ra được chút gì.
Đối phương gọi Hoắc Mạt là thiếu gia.
Thiếu gia mà không phải là tiên sinh.
"Đây là…"
Cậu ngập ngừng quay qua nhìn người đàn ông.
"Nhà hàng này thuộc quyền sở hữu của Hoắc gia."
Thật ra trên thủ đô tinh không hề thiếu những nơi mang theo tiêu chí của Hoắc gia, chỉ là Bạch Kỷ không ra ngoài nhiều nên không biết thôi. Cho dù người ngoài không biết Hoắc Mạt là thiếu gia của Hoắc gia thì họ vẫn có thể biết đâu là sản nghiệp của Hoắc gia, dựa trên tiêu chí ngoài bảng hiệu.
"Là ăn không cần trả tiền sao ạ?"
Bạch Kỷ ngây thơ hỏi.
Cậu nào có nghĩ gì, ai biết lại rước lấy một tiếng cười khinh khỉnh từ bàn bên cạnh.
Rõ ràng không gian của mỗi bàn ăn đều rất rộng thoáng, cho dù Bạch Kỷ có nói chuyện tự nhiên cũng sẽ không đến mức làm ảnh hưởng đến xung quanh. Nhưng nếu người ta cố tình nghe thì không phải là không được. Mà tiếng cười kia đúng là đối phương cười cậu sau khi nghe thấy câu nói kia của cậu.
Bạch Kỷ có chút không hiểu, nhưng cậu lại không nghĩ đối phương cười mình. Chỉ là nghe âm thanh này phát ra quá lớn nên cậu theo bản năng nhìn qua.
Đến khi nghe đối phương nói chuyện cậu mới nhận ra hắn là đang nhắm vào mình: "Người nào lại ngu ngốc nói ăn ở Hoắc thị nhà hàng thì không cần trả tiền thế?"
Đối phương lúc nói còn đứng dậy, ghé người chồm qua vành đai xanh ngăn ở giữa hai bên mà nhìn tới đây. Đuôi mắt đầu mày đều là khinh miệt khi nhìn đến Bạch Kỷ.
Nói ra thì đối phương là beo loại, nhưng Bạch Kỷ lại không cảm thấy sợ hắn dù hắn đang dùng một loại ánh mắt không tính là tốt nhìn cậu. Có lẽ là do bên cạnh cậu có một con sói. Trong suy nghĩ của cậu thỏ sợ sói hơn đi. Nhưng đối với ác ý của dối phương Bạch Kỷ thật sự rất không hiểu nên biểu tình có chút mờ mịt.
Nhưng chẳng đợi cho cậu nghĩ được nên nói cái gì thì khuôn mặt nhỏ đã bị bàn tay to của người đàn ông cưỡng ép dời đi, không cho cậu nhìn qua bên kia nữa. Bạch Kỷ khẽ giương lên mi mắt nhìn hắn. Một đôi thủy linh linh nhìn đến tâm thần người ta rung động.
Hoắc Mạt cho cậu một cái cười ôn nhu cùng chống đỡ. Hắn nói: "Em muốn ăn cái gì thì ăn."
Lời này chẳng khác nào đang thừa nhận cách nói của Bạch Kỷ, ngay lập tức khiến kẻ kia cảm thấy bị coi thường.
"Wow, ai lại lớn lối như vậy! Quay qua đây thiếu gia ta nhìn một cái, chiêm ngưỡng dung nhan của ngươi xem nào!"
Trong cái nhìn của Bạch Kỷ, kẻ kia giống như ăn phải thuốc súng, vừa nghe Hoắc Mạt nói đã mang theo khí thế hùng hổ dọa người hướng họ bắn tới. Cậu khó hiểu nhìn người đàn ông, trong mắt đều là ý tứ: Hắn là ai a?
Hoắc Mạt lại giống như không nghe thấy gì, hướng cậu lắc đầu. Lần này Bạch Kỷ lại có chút hiểu. Thế là cậu ngoan ngoãn lại quy cũ ngồi ở trên ghế, xem như không nhìn thấy tên kia. Trong lòng cậu lại nói, thì ra bên ngoài có nhiều kẽ đầu óc có vấn đề như thế.
Chỉ là so với hai người, tên kia bị làm lơ sắc mặt không tốt tẹo nào. Dù đã bị người bên cạnh khuyên giải nhưng hắn vẫn cứ cố hướng họ bày ra vẻ mặt bất mãn.
Bởi vì góc độ không đúng, Hoắc Mạt còn ngồi quay lưng về phía hắn nên ngoài một đôi tai sói ra thì Lôi Đoán không còn nhìn thấy được gì nữa. Đương nhiên hắn cũng sẽ không đi liên hệ đối phương với huyết mạch Hoắc gia. Dù sao ở trên mảnh đất này cũng không chỉ có Hoắc gia mới có sói loại. Người đi cùng hắn đương nhiên cũng không thấy, nhưng một đám người họ đã quen tính tình của Lôi Đoán, bình thường nhìn hắn hống hách đã quen cũng chưa thấy hắn ăn quả đắng nào nên chỉ khuyên nhủ cho có rồi ngồi xem kịch vui. Nhìn thấy hai người Bạch Kỷ không để ý tới hắn thì họ càng hứng thú hơn. Họ hiểu rõ tính tình của Lôi Đoán, cho nên tự đoán tiếp sau đó nhất định là không thiếu chuyện để xem.