Chương 36: Cơ hội là không ai bằng
Xét tính chất thì hắn chỉ nhỏ hơn Bạch Liêm mười mấy hai mươi tuổi thôi, nếu hai người đứng cạnh nhau còn có thể xưng anh gọi đệ được bởi vì bề ngoài không quá chênh lệch. Nhưng xét về vai vế thì hắn tự hạ mình đứng ở vị trí hậu bối là hoàn toàn hợp lễ. Hắn chủ động đứng vào vị trí đó còn có thể khiến cho người ta hiểu được ý định của hắn, thật sự là biết tính toán.
Bạch Liêm đối với hắn dùng vẻ mặt không biểu tình nhìn hắn vài giây, rồi trước khi Bạch Kỷ gấp không nhịn được muốn mở miệng thì đáp lại một tiếng: "Ừ."
Không mặn không nhạt.
"Cha không làm phiền con chứ?"
Bạch Kỷ nghe ông hỏi, dù đứng ngồi không yên nhưng lúc khẽ liếc mắt nhìn qua người đàn ông bên cạnh lại thấy hắn không có vẻ gì là vì thái độ của cha Bạch mà cảm thấy vắng vẻ hay khó chịu thì trong lòng cũng vững vàng một chút. Cậu lại đối với ông cười ngốc nghếch như trước: "Cha, sao cha lại có thời gian gọi cho con rồi? Hội thảo của ngài xong rồi sao?"
Cậu thật sự nhớ a cha nha.
Nhìn con thỏ cười ngây ngô, Hoắc Mạt lặng lẽ câu bàn tay nhỏ của cậu ra cầm lấy, nắn nắn chơi.
Động tác nhỏ của hắn không đánh động Bạch Kỷ lại lọt được vào tầm mắt của Bạch Liêm. Nhưng ông không có nói gì mà tiếp tục cùng cậu tán gẫu: "Cha lúc nào cũng có thể gọi cho con."
"Cha đã nghe ba con nói…"
Lúc nói ông còn khẽ liếc qua bên cạnh khiến Bạch Kỷ có chút xấu hổ nhưng cậu chỉ có thể cười ngốc với ông, bên trong lại mang theo một tia khẩn cầu. Bạch Liêm sao lại không nhìn ra. Đồng thời ông cũng nhìn thấy quyết định của cậu ở trong đó. Không hiểu tại sao trong lòng ông có chút buồn bực không tên đối với lão con rể bỗng nhiên từ đâu chui ra gặm cải trắng nhà ông đi mất này. Tính ra ở trong nhà thường là Kỷ Chiêu đối với Bạch Kỷ nâng niu nhất, Bạch Liêm thì ngược lại, khắc khe hơn. Nhưng không thể vì vậy mà nói ông không thương cậu. Chỉ là nghiêm phụ như từ mẫu thôi.
Ông không khỏi thở dài, lời muốn nói thiết nghĩ cũng không cần nói nữa. Con ông tuy rằng có nhút nhát nhưng lại thừa hưởng phần nào tính tình của ông, bản thân luôn có chính kiến của riêng mình, không khiến người lo nghĩ như ba của nó. Nếu nó đã quyết định rồi thì ông chỉ có thể cố gắng chống đỡ thôi. Bản tính gen nhà ông nếu cứ mãi nuôi dạy cẩn thận trong nhà thì tương lai sẽ phải chịu thiệt, cho nên ông dù có lo lắng cũng nhất quyết đem cậu đưa ra ngoài, để cậu tự lập. Không nghĩ tới vừa mới đưa ra đã bị con sói mắt trắng lừa đi mất. Ông thật tình không biết có nên hối hận hay không nữa.
"Ba con tính sẽ trở về sau khi hội thảo của ta kết thúc."
Quả nhiên vừa nghe ông nói con ông đã để lộ biểu tình bối rối. Nhưng ông không có để cậu lên tiếng đã nói tiếp: "Nhưng ta không cho."
"Con không sao hết. Khó được đi ra ngoài, hai người không cần vì con mà từ bỏ cơ hội ở bên nhau. Con đã quyết định sống độc lập rồi thì có thể tự lo cho mình được. Hai người đừng lo cho con."
Bạch Kỷ mang theo một tia làm nũng khẩn cầu nhìn ông. Ở trước mặt ông cậu vẫn luôn là một con thỏ con mà thôi. Cậu vẫn là con của hai người họ, chưa từng vì trưởng thành mà thiếu đi cái sự thân cận kia. Đều là làm nũng, nhưng đối với người thân lại khác, đối với người ngoài cũng sẽ khác. Có lẽ cả hai đều là người thân thiết nhất của cậu nhưng chung quy nó vẫn có chút khác biệt. Ít nhất Hoắc Mạt nhìn ra được. Chỉ là lúc này hắn có chút không vui vì không đồng tình với lời nói của con thỏ. Con thỏ nào tự lo được chứ. Hắn vừa rời mắt khỏi cậu đã lo đến sốt vó.
"Ở bên ngoài gặp chuyện cũng không cần lo lắng có làm phiền chúng ta hay không, phải gọi cho chúng ta ngay, biết chưa?"
Giọng điệu của ông tuy nghiêm túc nhưng biểu tình lại dịu dàng nhìn đứa con trong mắt ông vẫn là còn nhỏ như vậy căn dặn.
"Con nhớ rồi, cha!"
Con thỏ nhỏ hé môi cười ngọt ngào với ông, vừa nhu thuận đáp lại.
"Con tôi giao cho anh, hi vọng anh đừng làm chúng tôi thất vọng."
Mới giây trước ông còn cười hiền từ với đứa con, đổi một cái biểu tình đã thay đổi hẳn, giọng nói mang theo cảnh cáo ai cũng nghe ra được.
Nhưng Hoắc Mạt lại xem như không thấy, vẫn lễ phép đúng mực đáp lại: "Con biết, cha."
Nghe hắn kêu cha thuận miệng như vậy mấy người còn lại đều giật mình. Bạch Liêm lại chỉ nhướng mày nhìn hắn một cái rồi cúp máy.
So với Bạch Kỷ thì tài xế đang lái xe biểu tình thay đổi mấy lần phải cố gắng cỡ nào mới không khiến cho bản thân bị cách gọi vừa rồi của sếp mình dọa cho hoảng sợ. Còn Bạch Kỷ sau khi giật mình thì không khỏi xấu hổ. Trong bụng cậu còn nói người này thật đúng là tự nhiên, cái gì cũng dám nói hết.
Dù biết nếu họ cứ tiếp tục, hắn gọi vậy cũng không có sai.
Nhưng như vậy cũng quá sớm rồi…
"Sao vậy?"
Ai biết ai đó đối với cậu một lời khó nói hết vẫn còn thản nhiên hỏi được như vậy nữa.
Bạch Kỷ có chút cạn lời lắc đầu: "Không ạ."
"Chúng ta đang đi đâu?"
Bỗng nhiên nhận ra đây không phải hướng đến Dục Anh Nhi, Bạch Kỷ không khỏi hỏi.
"Đi ăn sáng."
Hoắc Mạt đơn giản đáp.
Hắn nói xong thì chừng ba phút sau xe đã dừng lại tại một nhà hàng chuyên phục vụ bữa sáng. Phong cách cực kỳ sang trọng, không hề giống với bữa ăn họ phục vụ. (Bữa sáng không được xem là bữa chính. Trong hiểu biết của tác giả thì nhà hàng phục vụ bữa sáng không có nhiều.)
Bạch Liêm đối với hắn dùng vẻ mặt không biểu tình nhìn hắn vài giây, rồi trước khi Bạch Kỷ gấp không nhịn được muốn mở miệng thì đáp lại một tiếng: "Ừ."
Không mặn không nhạt.
"Cha không làm phiền con chứ?"
Bạch Kỷ nghe ông hỏi, dù đứng ngồi không yên nhưng lúc khẽ liếc mắt nhìn qua người đàn ông bên cạnh lại thấy hắn không có vẻ gì là vì thái độ của cha Bạch mà cảm thấy vắng vẻ hay khó chịu thì trong lòng cũng vững vàng một chút. Cậu lại đối với ông cười ngốc nghếch như trước: "Cha, sao cha lại có thời gian gọi cho con rồi? Hội thảo của ngài xong rồi sao?"
Cậu thật sự nhớ a cha nha.
Nhìn con thỏ cười ngây ngô, Hoắc Mạt lặng lẽ câu bàn tay nhỏ của cậu ra cầm lấy, nắn nắn chơi.
Động tác nhỏ của hắn không đánh động Bạch Kỷ lại lọt được vào tầm mắt của Bạch Liêm. Nhưng ông không có nói gì mà tiếp tục cùng cậu tán gẫu: "Cha lúc nào cũng có thể gọi cho con."
"Cha đã nghe ba con nói…"
Lúc nói ông còn khẽ liếc qua bên cạnh khiến Bạch Kỷ có chút xấu hổ nhưng cậu chỉ có thể cười ngốc với ông, bên trong lại mang theo một tia khẩn cầu. Bạch Liêm sao lại không nhìn ra. Đồng thời ông cũng nhìn thấy quyết định của cậu ở trong đó. Không hiểu tại sao trong lòng ông có chút buồn bực không tên đối với lão con rể bỗng nhiên từ đâu chui ra gặm cải trắng nhà ông đi mất này. Tính ra ở trong nhà thường là Kỷ Chiêu đối với Bạch Kỷ nâng niu nhất, Bạch Liêm thì ngược lại, khắc khe hơn. Nhưng không thể vì vậy mà nói ông không thương cậu. Chỉ là nghiêm phụ như từ mẫu thôi.
Ông không khỏi thở dài, lời muốn nói thiết nghĩ cũng không cần nói nữa. Con ông tuy rằng có nhút nhát nhưng lại thừa hưởng phần nào tính tình của ông, bản thân luôn có chính kiến của riêng mình, không khiến người lo nghĩ như ba của nó. Nếu nó đã quyết định rồi thì ông chỉ có thể cố gắng chống đỡ thôi. Bản tính gen nhà ông nếu cứ mãi nuôi dạy cẩn thận trong nhà thì tương lai sẽ phải chịu thiệt, cho nên ông dù có lo lắng cũng nhất quyết đem cậu đưa ra ngoài, để cậu tự lập. Không nghĩ tới vừa mới đưa ra đã bị con sói mắt trắng lừa đi mất. Ông thật tình không biết có nên hối hận hay không nữa.
"Ba con tính sẽ trở về sau khi hội thảo của ta kết thúc."
Quả nhiên vừa nghe ông nói con ông đã để lộ biểu tình bối rối. Nhưng ông không có để cậu lên tiếng đã nói tiếp: "Nhưng ta không cho."
"Con không sao hết. Khó được đi ra ngoài, hai người không cần vì con mà từ bỏ cơ hội ở bên nhau. Con đã quyết định sống độc lập rồi thì có thể tự lo cho mình được. Hai người đừng lo cho con."
Bạch Kỷ mang theo một tia làm nũng khẩn cầu nhìn ông. Ở trước mặt ông cậu vẫn luôn là một con thỏ con mà thôi. Cậu vẫn là con của hai người họ, chưa từng vì trưởng thành mà thiếu đi cái sự thân cận kia. Đều là làm nũng, nhưng đối với người thân lại khác, đối với người ngoài cũng sẽ khác. Có lẽ cả hai đều là người thân thiết nhất của cậu nhưng chung quy nó vẫn có chút khác biệt. Ít nhất Hoắc Mạt nhìn ra được. Chỉ là lúc này hắn có chút không vui vì không đồng tình với lời nói của con thỏ. Con thỏ nào tự lo được chứ. Hắn vừa rời mắt khỏi cậu đã lo đến sốt vó.
"Ở bên ngoài gặp chuyện cũng không cần lo lắng có làm phiền chúng ta hay không, phải gọi cho chúng ta ngay, biết chưa?"
Giọng điệu của ông tuy nghiêm túc nhưng biểu tình lại dịu dàng nhìn đứa con trong mắt ông vẫn là còn nhỏ như vậy căn dặn.
"Con nhớ rồi, cha!"
Con thỏ nhỏ hé môi cười ngọt ngào với ông, vừa nhu thuận đáp lại.
"Con tôi giao cho anh, hi vọng anh đừng làm chúng tôi thất vọng."
Mới giây trước ông còn cười hiền từ với đứa con, đổi một cái biểu tình đã thay đổi hẳn, giọng nói mang theo cảnh cáo ai cũng nghe ra được.
Nhưng Hoắc Mạt lại xem như không thấy, vẫn lễ phép đúng mực đáp lại: "Con biết, cha."
Nghe hắn kêu cha thuận miệng như vậy mấy người còn lại đều giật mình. Bạch Liêm lại chỉ nhướng mày nhìn hắn một cái rồi cúp máy.
So với Bạch Kỷ thì tài xế đang lái xe biểu tình thay đổi mấy lần phải cố gắng cỡ nào mới không khiến cho bản thân bị cách gọi vừa rồi của sếp mình dọa cho hoảng sợ. Còn Bạch Kỷ sau khi giật mình thì không khỏi xấu hổ. Trong bụng cậu còn nói người này thật đúng là tự nhiên, cái gì cũng dám nói hết.
Dù biết nếu họ cứ tiếp tục, hắn gọi vậy cũng không có sai.
Nhưng như vậy cũng quá sớm rồi…
"Sao vậy?"
Ai biết ai đó đối với cậu một lời khó nói hết vẫn còn thản nhiên hỏi được như vậy nữa.
Bạch Kỷ có chút cạn lời lắc đầu: "Không ạ."
"Chúng ta đang đi đâu?"
Bỗng nhiên nhận ra đây không phải hướng đến Dục Anh Nhi, Bạch Kỷ không khỏi hỏi.
"Đi ăn sáng."
Hoắc Mạt đơn giản đáp.
Hắn nói xong thì chừng ba phút sau xe đã dừng lại tại một nhà hàng chuyên phục vụ bữa sáng. Phong cách cực kỳ sang trọng, không hề giống với bữa ăn họ phục vụ. (Bữa sáng không được xem là bữa chính. Trong hiểu biết của tác giả thì nhà hàng phục vụ bữa sáng không có nhiều.)