Chương : 47
Chương 47 Sinh nhật Hà Lan
Ban đầu khi nhận được tin nhắn của
Hà Lan mời dự sinh nhật, Lâm Tuấn nhất
quyết từ chối. Chỉ đơn giản là anh không
muốn nhìn thấy bộ mặt của cô ta nữa.
Nhưng vì hành động của Gia Linh hôm
qua đã vô tình khiêu khích bản năng ghen
tuông, chợt nhớ đến lời của Hà Lan khi
gọi cho anh:
“Anh có thể xem tôi là ngòi châm để
xác nhận Gia Linh có tình cảm với anh
hay không! Một người suy nghĩ khôn
ngoan như anh còn không cảm nhận
được rằng cô ta còn vấn vương tình cũ sao?
Chỉ vừa nghĩ đến hai chữ “tình cũ” lửa
hận trong anh ngút ngàn, nắm chặt ly
rượu vang trong tay, ngửa cổ uống một
hơi, ánh mắt liếc nhìn sang Gia Linh đang
vui vẻ cười nói với Bảo Hân.
Viện cớ bản thân sợ lẻ loi khi đến dự
tiệc sinh nhật, cô hẹn cả Bảo Hân đến.
Lẻ loi? Lâm Tuấn cười nhạt, vậy anh
bị chó nhai rồi chắc?
Hà Lan thấy anh đơn bóng ngồi một
mình ở ghế, cô lại gần. Hôm nay là ngày
của Hà Lan, cô đặc biệt mang chiếc váy
màu đỏ khoét phía sau lưng một mảnh
lớn, màu sắc nổi bật lên làn da trắng như
tuyết của cô cùng cách trang điểm kiểu
tây, Hà Lan trở thành bông hoa nổi bật
đầy quyến rũ nhất đêm nay.
“Sao lại ngồi đây thế, Lâm Tổng?”
đọc full tại astory
Lâm Tuấn vẫn không nói gì, ánh mắt
vẫn dán lên bóng hình người con gái ở
phía xa đằng kia. Hà Lan cố nén chặt sự
giận giữ trong lòng, giả vờ hướng theo
tâm mắt anh khiêu khích:
“Ái chà, Gia Linh có vẻ thân với Quốc
Anh nhỉ? Nhìn cách cô ấy cười kìa, lần
đầu tiên thấy nụ cười đó đấy!”
Lâm Tuấn trầm mặc, lửa ghen tuông
trong anh đã dâng đến đỉnh điểm, che mờ
đi ẩn ý muốn châm ngòi trong lời của Hà
Lan. Bàn tay càng nắm chặt ly rượu hơn,
đến nổi trên bê mặt ly đã có dấu hiệu nứt
nho nhỏ.
Cùng lúc này, phía đối diện, hình như
Quốc Anh nói điều gì đó khiến cả Gia Linh
và Bảo Hân cười lớn. Nhưng trong tròng
mắt của Lâm Tuấn chỉ thu gọn lại nụ cười
còn nở trên môi Gia Linh.
Không chịu được nữa, anh đứng dậy
tiến đến chỗ cô thì bị Hà Lan giữ chặt:
“Ấy ấy, đừng nên đi tay không như vậy
mà bắt giặc.”
Vừa dứt lời, Hà Lan khoác lấy tay Lâm
Tuấn, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh.
Hành động đó của Hà Lan vượt ngoài suy
nghĩ của anh nhưng bản thân lại không
muốn ngăn cản.
Anh đành đánh cược ván cờ này vậy.
Để xem, trong chuyện này, lẽ thắng sẽ ngả
về anh hay là cô.
Ngược lại không khí có phần mờ ám
thì bên này, Gia Linh cùng Bảo Hân và
Quốc Anh nói chuyện vô cùng vui vẻ. Qua
một hồi nói chuyện, Gia Linh để ý Quốc
Anh có vẻ xiêu xiêu cô bạn thân của
mình. Cái ánh mắt chỉ chăm chăm vào
Bảo Hân là cô thấy có điềm rồi. Chợt
phấn khích trong bụng, chiếc thuyền này
bắt buộc cô phải chèo thôi!
“Hai người thích gì nhỉ?” Quốc Anh cố
tình gợi ý nhằm tìm hiểu về Bảo Hân. Gia
Linh thấy vậy, cố ra hiệu mình là cơ
trưởng, giúp anh đẩy thuyền này:
“Hmm, tôi thì không để ý lắm đến sở
thích của mình nhưng Bảo Hân cô ấy có
vẻ thích bida đấy!”
Ngầm hiểu được ý tứ của Gia Linh,
Quốc Anh mắt sáng lên, ríu rít hỏi Bảo
Hân:
“Hay quá, tôi cũng thích bida này! Hay
là, sau bữa tiệc này chúng ta cùng đi
đánh xuyên đêm đi”
Lời mời của Quốc Anh cũng không tệ,
cô nguýt tay mình vào Bảo Hân một cái.
Rõ ràng, Bảo Hân cũng cảm thấy được
anh chàng này có tình ý với mình, nhưng
vẻ mặt tỏ ra bình thường. Mà nói đúng ra,
cô hoàn toàn không có chút xúc cảm gì
với tên này cả.
“Mọi người đang nói chuyện gì vui vẻ
thế?”
Đột nhiên giọng quen thuộc cất lên,
đằng sau Hà Lan dịu dàng khoác tay Lâm
Tuấn bước đến. Gia Linh bỗng sững sờ
vài giây sau đó giữ bình tĩnh, khẽ liếc nhìn
xuống cánh tay đang ôm chặt eo Hà Lan,
lòng cô không khỏi có chút chua chát
cuộn trào.
“À, hai người đến đúng lúc lắm. Bọn
tôi đang bàn về việc sau khi tiệc tàn sẽ
cùng nhau đi chơi bida xuyên đêm. Thế
nào? Lời đề nghị hấp dẫn chứ?”
Quốc Anh niềm nở đáp lại khiến Bảo
Hân càng cảm thấy khó chịu. Ai chứ riêng
bà cô già này, cô thực sự không muốn
dính dáng đến. Cô vẫn còn ghim vụ bà ta
hẹn Gia Linh ra uy hiếp, còn bây giờ thì cố
tỏ vẻ thân mật. Đấy, chưa kịp nói xong thì
cô ta đã bước đến nắm lấy tay Gia Linh
rồi kìa, vẻ mặt buồn nôn không tả xiết.
“Đề nghị hay đấy! Linh, cô sẽ cho
chúng tôi đi cùng chứ?”
Cố ý nhấn mạnh hai từ chúng tôi, Hà
Lan đưa ánh mắt âu yếm nhìn vê Lâm
Tuấn, anh nãy giờ vẫn trầm mặc. Gia Linh
gượng gạo cười:
“Được chứ! Càng đồng thì càng vui
mài”
Đúng lúc bữa tiệc sắp mở màn, Hà
Lan xin phép rời khỏi để đi tiếp rượu.
Càng ngạc nhiên hơn, cô ta lại khoác tay
Lâm Tuấn, hai người cùng nhau đến ánh
đèn giữa phòng. Cảm giác nam thanh nữ
tú nổi bần bật giữa căn phòng, mọi người
không khỏi thốt lên:
“Hà Lan, cô với Lâm Tổng xứng đôi
quái”
“Oa, Hà Lan hôm nay thật đẹp, Lâm
Tổng cũng rất soái nữa.”
Vô số những người bàn tán khen ngợi,
Hà Lan tỏ vẻ thẹn thùng, cô e lệ nép vào
ngực Lâm Tuấn. Anh cũng vui vẻ hợp tác,
đưa bàn tay lên vén mái tóc của Hà Lan
khiến khắp khán phòng trầm trồ. Từ một
góc khuất ánh sáng Gia Linh lẳng lặng lắc
lắc ly rượu vàng, từ từ nếm thử.
Lâm Tuấn cầm hộp quà đưa lên cho
Hà Lan mở, bên trong là chiếc vòng kim
cương được thiết kế riêng vô cùng tinh
xảo. Hà Lan quá bất ngờ, đưa tay lên che
miệng nghẹn ngào nói không nên lời.
Lâm Tuấn còn đích thân đeo vòng lên cổ
cho cô. Nhưng điều đặc biệt là, ánh mắt
của anh tựa như đang nhìn thẳng vào Gia
Linh vậy.
“Tên Lâm Tuấn này, rốt cuộc anh ta
có bị ấm đầu không cơ chứ?”
Nghĩ đến bữa hẹn gặp hôm ấy, Bảo
Hân không khỏi thất vọng về anh ta. Rõ
ràng là có ý với Gia Linh, cớ sao hôm nay
lại tay trong tay với bà cáo già kia cơ
chứ? Tra nam! Chính xác là tra nam.
Thấy Bảo Hân có ý định muốn xông
lên, Gia Linh kéo tay lại ngăn cản. Cô lắc
đầu, ánh mắt có chút sầu nhìn cô bạn
thân của mình:
“Đừng làm thế, thực ra tớ với Lâm
Tuấn cũng đâu có gì. Cậu làm vậy chỉ
khiến tớ khó xử mà thôi!”
Nói xong, Gia Linh uống cạn ly rượu
trên tay, sau đó vỗ vai Bảo Hân:
“Tớ muốn ra ngoài một chút, trong
này ngột ngạt quát”
“Có cần tớ đi cùng không?” Bảo Hân
lo lắng hỏi.
Gia Linh lắc đầu, cô ra đứng ngoài
ban công, tay cầm ly rượu mới đưa lên
miệng từ từ cảm nhận hương thơm ngọt
ngào thoang thoảng đó. Vô tình xoay
người, cô chợt thấy Lâm Tuấn vẫn đang
cùng Hà Lan đi từng bàn mời rượu. Đưa
lên hớp một ngụm, cảm thấy rượu hôm
nay có chút đắng và chát hơn mọi ngày.
Là do rượu hay là vì tâm trạng nhỉ?
“Haizz….
Thở một hơi thật dài, cô mệt mỏi đưa
tay day day trán, bỗng phía sau có tiếng
đàn ông cất lên:
“Sao thế? Cảm thấy không thoải mái
sao?” Quốc Anh bước đến, đưa ly của
mình cụng với ly của cô, quan tâm hỏi.
Gia Linh cười trừ: “Không, chỉ là cảm
thấy hôm nay có hơi dài một tí.”
Lời nói của cô có chứa ẩn ý, Quốc Anh
xoay người liếc nhìn về Lâm Tuấn ở trong
nhà. Ngay từ lúc Lâm Tuấn cùng Hà Lan
tiến lại gân, anh đã cảm thấy có chuyện
gì đó khác lạ trong việc này.
Trước giờ anh vẫn nghĩ Lâm Tuấn đối
xử với Gia Linh là tình cảm thật sự. Bởi lẽ
qua từng ánh mắt và cử chỉ của Lâm
Tuấn, anh có thể nhận ra được sự chân
thành ẩn chứa trong đó.
–
Nhưng về hành động hôm nay, thì anh
hoàn toàn không thể nào hiểu được. Nhìn
vẻ mặt thoáng chút buồn của Gia Linh,
Quốc Anh đặt lên vai cô, an ủi:
“Nhìn hai người họ giống đối tác đang
cùng nhau làm ăn quá hai”
Biết rõ Quốc Anh đang cố nói giúp
Lâm Tuấn, cô định buông lời nói thì giọng
Lâm Tuấn cất lên:
“Hai người có vẻ thân mật nhỉ?”
Lâm Tuấn cố tình gắn từng chữ, vẻ
mặt lạnh nhạt, bất cần không nhìn vào cô.
“Ha ha, cậu nói gì thế?” Quốc Anh
nhăn nhó. Tên này, hôm nay ăn nhầm cái
gì nói chuyện thiếu đấm thật sự.
“Ha ha, tôi nói không sai sao?” Lâm
Tuấn ném cái nhìn khinh bỉ về phía Gia
Linh. Sau đó không kiêng nể gì, anh xông
đến hôn thật mạnh lên môi cô. Quốc Anh
thấy vậy ban đầu có chút giật mình
nhưng sau đó liền hiểu ý mà bỏ đi.
Để lại Gia Linh cùng Lâm Tuấn đang
chìm đắm trong thế giới riêng. Gia Linh
bỗng thấy lạ lẫm, nụ hôn hôm nay không
kéo dài lâu như mọi ngày, Lâm Tuấn chỉ
đợi Quốc Anh bỏ đi liền rời khỏi môi cô
không luyến tiếc. Chẳng giải thích rõ ràng,
anh chỉ ném lại một câu rồi quay ngược
trở vào:
“Đừng quên em là tình nhân của tôi!”
Mặc dù anh đã khuất dần sau cánh
cửa, Gia Linh vẫn cảm nhận được mùi
hương mạnh mẽ của Lâm Tuấn còn
thoang thoảng trong gia. Trái tim không
khỏi dâng lên một tia khó hiểu, rốt cuộc
hôm nay Lâm Tuấn bị gì vậy?