Chương : 46
Chương 46: Phi vụ trao đổi
“Lâm Tuấn, anh nói đi! Rốt cuộc anh
có giúp họ không?”
“Sao? Em muốn giúp cô ấy hay thực
ra muốn giúp Minh Hoàng? Rồi cùng
nhau nối tình cũ?”
“Anh… Gia Linh không thể chịu nổi cái
cách quy chụp của Lâm Tuấn, cô đành
ngậm ngùi không nói thêm lời nào. Quay
đầu, dựa vào ghế xe vờ ngủ: “Tôi không
nói chuyện với anh nữa.”
Mặc dù sau khi ăn xong, câu chuyện
kia vẫn cứ xoay quanh hai người. Căn bản
Gia Linh vẫn luôn miệng nhờ vả Lâm
Tuấn hãy tiếp tục hợp tác với gia đình
Minh Hoàng. Đừng vì chuyện riêng ảnh
hưởng đến công việc.
Lâm Tuấn mặc dù nói không quan
tâm nhưng trong lòng lại bốn bề đều là
ghen tuông. Chỉ cần từ miệng cô nhắc
đến tên Minh Hoàng thôi, anh đã cảm
thấy như ngàn kim đâm vào cơ thể vậy.
“Em ngủ rồi sao?” Lâm Tuấn đưa tay
sang vỗ nhẹ vào vai cô.
Chỉ vừa mới chạm vào, cô liền hất tay
anh ra thật nhanh, giọng toát lên vẻ giận
dỗi: “Ngủ rồi!”
Thấy bộ dạng né tránh như này chắc
chắn là dỗi anh rồi. Lâm Tuấn lắc đầu,
miệng nhếch lên. Anh thở dài một hơi,
buồn chán nói:
“Tính cho em đi chơi một chuyến, xem
ra nếu em ngủ thì đành phải quay ngược
trở vê nhà vậy.”
Nhanh như cắt, Gia Linh xoay người
háo hức, cô gật đầu, gương mặt đầy sự tò
mò nhìn về phía anh:
“Tỉnh rồi! Đi đi! Chúng ta đi đâu thế?”
Hành động quay ngược 180 độ của
Gia Linh thật có chút dễ thương. Lâm
Tuấn thấy vậy càng muốn trêu cô hơn,
nhất quyết không hé nửa lời. Nhưng vì cô
cứ ríu rít bên tai anh hoài, Lâm Tuấn đành
lòng đáp lại, gương mặt vẫn cố tỏ ra bí ẩn:
“Đó là một nơi em chưa bao giờ đến.”
Bầu trời vê đêm đầy mờ ảo cùng với
ánh trăng nhàn nhạt trên cao, thỉnh
thoảng lại có những cơn gió mát rượi ùa
đến khiến mặt nước trên hồ bơi rung lên,
lấp lánh ánh bạc.
Đây là khu biệt thự nghỉ dưỡng ở
ngoại ô của Lâm Tuấn, nằm ở phía Đông
thành phố. Khác với những căn biệt thự
xa hoa khác, ở đây tràn ngập sự bình yên
và trong lành.
Ban đầu, anh tính rằng ngày mai sẽ
chở cô đến đây, nhưng chỉ vì hôm nay cô
đã xảy ra quá nhiêu chuyện, Lâm Tuấn
muốn giúp cô giải tỏa chút mệt mỏi thế
nên mới gấp rút đưa cô đến đây.
Ngắm một lượt xung quanh, anh
không khỏi nhớ về thuở mới xây của căn
biệt thự này.
Tám năm rồi!
Có trời mới biết, vào cái ngày Gia Linh
kí vào đơn kết hôn, trái tim anh đã có
thoáng rung động như thế nào. Anh đã
từng nghĩ, chỉ cần trói buộc thể xác của
Gia Linh thì cô ấy sẽ là của mình. Nhưng
trước những cách anh cố tiếp cận cô ấy,
Gia Linh vẫn chỉ trưng bộ mặt đầy lạnh
lẽo và thờ ơ khiến bản thân anh đau đớn
tột cùng.
Căn biệt thự này là một tay anh thiết
kế đến chuẩn bị mọi thứ. Lâm Tuấn đã
từng mơ mộng vào 8 năm về trước.
Nhưng sau đó, khi tình cờ ghé ngang qua
phố, Lâm Tuấn thấy cô ngồi gục ngã
trước nhà Minh Hoàng. Kể từ đó, nơi này
trở nên hoang tàn và trống vắng hơn.
Suốt ngần ấy năm chưa một lần anh quay
trở lại, vì anh sợ bản thân không cẩn thận
sẽ rơi vào nỗi nhớ triền miên mất! Cho
đến sau này, khi cô và anh về chung một
nhà thì nó mới bắt đầu thay màu áo mới.
Lâm Tuấn dừng suy nghĩ rồi lên bờ.
Lúc này là đỉnh điểm của ánh trăng chiếu
rọi xuống vô tình làm nổi bật lên thân thể
cường trắng, chỉ đang mặc một quần bơi
bó sát.
Gia Linh nhìn mấy giọt nước đang
theo từng múi thịt trên bụng Lâm Tuấn
đang từ từ chảy xuống cặp đùi chắc khỏe
ấy, lòng cô không khỏi tự trách mình.
Ban nãy vì quá mê mẩn trước khu biệt
thự này, Lâm Tuấn dặn cô đi lấy đồ bơi
của anh ở trong nhà. Nhưng lúc vào
phòng thì thấy có quá nhiều kích cỡ khác
nhau, Gia Linh lúng túng chọn đại một
chiếc. Cô nào đâu biết, chiếc quần đó
thực chất là Quốc Anh, mà người anh ta
hoàn toàn nhỏ bé gấp ngàn lần Lâm Tuấn.
Chợt nhớ đến vẻ mặt ngạc nhiên sau
đó liền cười tà mị của Lâm Tuấn, bản
thân cô thực sự muốn rút súng nhanh
chóng kết liễu đời mình.
“Lâm Tuấn, cũng muộn rồi, chúng ta
nhanh về thôi
Gia Linh đi từng bước lại sát gân chỗ
Lâm Tuấn, đợi anh đến rồi đưa khăn tắm
khoác lên người anh, ánh mắt cố tình lảng
tránh không dám đối diện với cơ thể khỏe
khoắn kia.
“Lau cho tôi.” Bỗng nhiên anh cất lời,
khiến cô chưa kịp xử lý thông tin, hỏi
ngược lại:
“Hả?”
“Nếu em muốn tôi tha cho gia đình
kia.”
Một câu dứt khoát của Lâm Tuấn làm
cô hoàn toàn tỉnh táo. Lòng không khỏi
ấm ức, tại sao chứ? Cô có tội tình gì mà
anh lại đối xử với cô như vậy?
“Xoa bóp cho tôi nữa!” Đưa hai tay vỗ
vỗ lên vai, ý muốn được cô đấm bóp ở đó.
Đến mức này thì cô không thể chịu
nổi sự đòi hỏi của Lâm Tuấn nữa, Gia
Linh phát cáu xoay người tính bụng mắng
anh, nào đâu vô tình trượt chân ngã
xuống hồ bơi.
Lâm Tuấn nhanh chóng nhảy xuống
hồ, dịu dàng đưa cô lên bờ. Gia Linh vì
đột ngột rơi xuống hồ, cả cơ thể không
kịp thích ứng nên tái xanh cả mặt. Hai bờ
môi liên tục va vào nhau, ánh mắt đờ đẫn.
“Em thật ngốc!”
Xem bộ dạng chẳng thể nào thê thảm
hơn của cô, anh buông lời chế giễu còn
tay lấy khăn tắm choàng lên người cô.
Gia Linh không còn sức để cãi lại với
anh, ngoan ngoãn dựa vào lòng Lâm
Tuấn, để anh dìu đi từng bước.
Chỉ vì đến đây đột ngột, cô không hề
chuẩn bị quần áo cho mình. Trên người
chỉ còn bộ váy đã ướt đẫm. Bỗng có cơn
gió thoáng qua, cô lạnh đến nổi run rẩy cả
người. Lúc này, Lâm Tuấn mới đưa cô
chiếc chìa khóa cùng ly trà gừng:
xuống hồ bơi.
Lâm Tuấn nhanh chóng nhảy xuống
hồ, dịu dàng đưa cô lên bờ. Gia Linh vì
đột ngột rơi xuống hồ, cả cơ thể không
kịp thích ứng nên tái xanh cả mặt. Hai bờ
môi liên tục va vào nhau, ánh mắt đờ đẫn.
“Em thật ngốc!”
Xem bộ dạng chẳng thể nào thê thảm
hơn của cô, anh buông lời chế giễu còn
tay lấy khăn tắm choàng lên người cô.
Gia Linh không còn sức để cãi lại với
anh, ngoan ngoãn dựa vào lòng Lâm
Tuấn, để anh dìu đi từng bước.
Chỉ vì đến đây đột ngột, cô không hề
chuẩn bị quần áo cho mình. Trên người
chỉ còn bộ váy đã ướt đẫm. Bỗng có cơn
gió thoáng qua, cô lạnh đến nổi run rẩy cả
người. Lúc này, Lâm Tuấn mới đưa cô
chiếc chìa khóa cùng ly trà gừng:
“Đây là phòng thay đồ, em nhanh
chóng uống đi cho ấm rồi vào phòng thay
đi”
Thay đồ? Ở đây mà cũng có đồ của
con gái sao? Vừa đi theo chỉ dẫn của
Lâm Tuấn vừa thắc mắc, bỗng có ý nghĩ
xẹt ngang qua, cô cười trừ, không khỏi
cười nhạt.
Cô đã quên xung quanh cũng có rất
nhiều người sao
Nhưng thật kì lạ, cho đến khi thay đồ,
mọi thứ ướm lên người cô đều rất vừa
vặn. Đặc biệt là chiếc váy xẻ tà này, hoàn
toàn ôm sát lấy đường cong của Gia Linh,
tựa như nó sinh ra chỉ dần cho cô vậy.
Đôi mắt của Lâm Tuấn dần trở nên
đen hơn, sự âm Ï của những tia lửa trong
đáy mắt sâu thẳm đó dần dần chiếu
thẳng lên người cô một cách lộ liễu.
Gia Linh bất giác kinh hãi, cô cảm
nhận được mối nguy hiểm đang rình rập
mình, chợt nhìn xuống phía cổ của mình
vì khoét quá sâu nên để lộ thứ bên trong
đó đang căng tròn e ấp, gương mặt cô
thoáng ửng hồng.
“Rõ ràng tôi đang thay đồ, tại sao anh
lại bước vào?”
Vừa nói vừa đặt hai tay lên che lại
vùng hở, lại bị bàn tay to lớn kia ôm chặt.
Ý thức được điềm xấu đang bao trùm,
lòng cô chợt rét run.
“Rõ ràng em đang cố tình quyến rũ
tôi!”
Quyến rũ? Gia Linh cứng người, người
đàn ông này có phải bơi nhiều quá nên
não bị úng rồi không? Cảm giác tức giận
đột nhiên bùng lên, cô khẽ trừng mắt nhìn
thẳng vào Lâm Tuấn, hung hăng đá thẳng
vào chỗ hiểm của Lâm Tuấn.
“Hự…” Nỗi đau không bật thành lời
nhưng tái xanh cả mặt của Lâm Tuấn
không khỏi khiến Gia Linh vô cùng thỏa
mãn. Cô cười lạnh một tiếng, bình tĩnh với
lấy chiếc áo khoác lên người, giọng nói tỏ
vẻ ngạc nhiên: “Ôi, xin lỗl! Hành động đó
đơn thuần chỉ là vô thức thôi!”
Nghe được sự châm biến trong câu
nói của cô, Lâm Tuấn nhếch môi, chậm
rãi đứng thẳng lên, từ từ thu gọn khoảng
cách hai người:
“Vậy em có muốn biết hành động vô
thức của tôi là gì không?”
Nhìn vẻ mặt chứa đầy sự nguy hiểm
của Lâm Tuấn, trong lòng cô có chút sợ
hãi nhưng bên ngoài vẫn cố ra vẻ bình
thường. Nhưng chỉ trong phút chốc, cánh
tay lớn của Lâm Tuấn vươn ra dùng sức
ôm trọn cô vào lòng từ phía sau.
Cảm nhận được vùng eo có hơi nhói,
cô bèn đưa chân lên cao lại bị cánh tay
còn lại giữ chặt, thậm chí còn dùng sức
vuốt ve trêu ghẹo:
“Linh, để em biết thế nào là sự vô tình
của tôi. Tôi đã nói rồi, đừng bao giờ cố
chọc vào sự kiên nhẫn của Lâm Tuấn
này.”
Lâm Tuấn cúi thấp đầu, ghé sát vành
tai nhỏ thì thâm. Gia Linh cảm nhận được
hơi thở mạnh mẽ đang bao trùm cả trí óc
cùng sự mẫn cảm trên tai mình. Cô cố
vùng vẫy:
“Anh có buông ra không thì bảo! Tôi
đâu có cố tình làm gì anh!” Cô cố gắng
khống chế tâm tình đang khủng khoảng
của mình nhưng Lâm Tuấn nhất quyết
không chịu thua.
“Chỉ cân em chủ động hôn tôi, mọi
thứ liên quan đến gia đình kia hoàn toàn
được giải quyết.”
Cái gì? Nhất thời cô không kịp phản
ứng, ngây ngốc hỏi anh: “Chủ… chủ
động?”
Không hề một lời đáp lại, anh đưa tay
lên miệng, ám chỉ nơi môi cô cần hạ cánh
là ở đó. Gia Linh hớt hải, cảm giác như
dây thần kinh của mình sắp nổ tung. Chợt
nghĩ đến lời nói của Nhã Thi về tình trạng
của nhà Minh Hoàng, trong lòng có chút
thương xót.
Cô đành bấm bụng, dù sao đứa bé
cũng không có tội, cô không muốn nó
sinh ra oán hận mình. Hít một hơi thật
sâu, Gia Linh đặt nhẹ lên môi anh nụ hôn
chuồn chuồn đạp nước.
Lâm Tuấn thoáng chút mất tự nhiên,
sau đó cảm thấy môi cô đang dần rời xa
liền đưa tay giữ phía sau gáy, mạnh dạn
đáp lại một nụ hôn đầy mạnh bạo.
Để bản thân đắm chìm trong hương
thơm hoa nhài thoang thoảng của cô
nhưng lòng anh không khỏi dấy lên một
tia đau đớn. Cứ ngỡ cô sẽ không vì điều
đó để đánh đổi mình. Nhưng sau tất cả,
cô vẫn chỉ vì người đàn ông đó mới chịu
nghe lời anh sao?
Càng nghĩ, bản thân càng cố mạnh
mẽ xâm chiếm lấy khoang miệng của cô.
Đến mức Gia Linh không thể hít được
không khí liền cố đẩy anh ra lại bị anh níu
chặt. Cảm giác bản thân choáng váng,
bất giác cô cắn vào môi anh, dòng máu
nhàn nhạt lan tỏa trên miệng. Lúc này,
Lâm Tuấn mới rời khỏi môi cô.
“Anh bị gì vậy?” Cô điên tiết, hét vào mặt.
“Phi vụ thành công!” Anh nhàn nhạt
trả lời, ánh mắt có chút hờ hững nhìn cô.
Sau đó lại lấy từ trên bàn xuống tấm thiệp
mời:
“Ngày mai đúng 7h, đứng dưới công
ty, tôi đến đón em đi dự sinh nhật.”
“Của ai thế?”
“Hà Lan.”