Chương : 36
Chương 36: Việc ngoài ý muốn (1)
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua
tấm rèm cửa len lỏi vào phòng, Gia Linh
vì nắng sớm bỗng tỉnh lại, từ từ mở mắt.
Vì chưa quen được ánh sáng, hàng lông
mi khẽ run run.
Thẫn thờ nhìn về phía ngoài cửa, trái
tim cô chợt đập mạnh. Tối qua, cô và
Lâm Tuấn lại vượt phải mức cho phép.
Đặt tay lên ngực lắng nghe tiếng đập của
†im mình, Gia Linh không khỏi lo lắng.
Cớ sao, hôm qua cô lại không thể
kiêm chế được mình cơ chứ. Gia Linh
bước vào phòng tắm, ngắm mình trong
gương.
Mấy hôm nay, Lâm Tuấn dịu dàng
chưa từng thấy, anh không còn nóng nảy,
cưỡng ép cô như trước, chỉ đơn giản như
mặt biển không gợn sóng vậy. Dù đôi lúc,
anh vẫn hơi độc miệng và chọc cô đến
tức điên nhưng chính vì thế lại có thể
khép lại khoảng cách giữa cô và anh.
Rốt cuộc người đàn này là thế nào?
Liệu anh có thể mãi ôn nhu như vậy
không hay có thể chỉ là sự yên bình trước
giông tố? Và bản thân cô, nếu cứ để mình
lún sâu như vậy thì thật sự sẽ không có
kết quả.
Chợt nhớ đến lời Hà Lan nói, cô không
khỏi cười nhạt. Có lẽ, đối với Lâm Tuấn
thì tình yêu chẳng là gì cả, cô đơn giản chỉ
là kẻ giúp anh thỏa mãn dục tính của
mình mà thôi.
Gia Linh à, chả lẽ bản thân mày không
nghĩ đến vì ai năm xưa khiến cuộc đời
mình rẽ sang lối tăm tối sao?
Giơ tay xoa xoa thái dương, muốn để
những suy nghĩ kia rớt ra. Cô nhanh
chóng đánh răng rửa mặt rồi đi làm.
Hôm nay công ty vẫn có nhiều việc
như bao ngày. Khác với ngày đầu, mọi
người đã dần dần thay đổi ánh nhìn về
Gia Linh. Cô cũng nhớ lấy lời Lâm Tuấn,
không quan tâm nhiều chỉ chú tâm làm
việc một cách chăm chỉ. Ngoài ra, ở công
ty còn có thể quen được Tố Quyên – một
cô gái khá thật thà và tốt tình, cô ấn
tượng ngay từ lần đầu gặp.
Đến chiều, khi Gia Linh vừa tạm biệt
Tố Quyên để chờ xe buýt thì phía xa xuất
hiện chiếc xe lại gần dừng ngay chỗ cô.
“Cô Linh, cô còn nhớ tôi chứ?” Người
đàn ông từ từ mở cửa kính, nở nụ cười
chào cô. Gia Linh bất giác lùi về sau,
mình có quen người đàn ông này sao?
“A, đừng sợi Tôi là Trân Đạt Nhân, bạn
của Lâm Tuấn và Quốc Anh.” Nhìn vẻ mặt
thoáng chút bối rối của Gia Linh, Đạt
Nhân ngay lập tức xuống xe giải thích.
“Vâng”
“Tôi vừa mới hẹn Quốc Anh tối nay
cùng nhau đi uống. Cô có muốn đi cùng
chúng tôi không?”
Ban đầu Gia Linh có ý muốn từ chối
nhưng suy nghĩ một hồi, cô nghĩ rằng dù
sao cũng rất lâu rồi chưa giải tỏa tâm lý
của mình. Cũng không phải người xa lạ,
Gia Linh liền gật đâu bước lên xe.
Đạt Nhân dẫn cô đến quán rượu ở sâu
trong hẻm, bề ngoài trông có vẻ chẳng
giống quán rượu tí nào nhưng bên trong
lại tấp nập người. Cô để ý khi cô và Đạt
Nhân vừa mở cửa tiến vào, người phục vụ
liền chạy đến niềm nở dẫn hai người lên
một phòng riêng.
“Đây là quán quen của chúng tôi. Hồi
còn trẻ, tôi, Lâm Tuấn, Hoàng Long và
Quốc Anh thường đi đến đây nhất. Đồ ăn
lẫn thức nhắm ở nơi này phải gọi là tuyệt
đỉnh!” Đạt Nhân vừa nói, vừa kéo ghế cho
cô.
Gia Linh gật đầu cảm ơn, ngượng
ngùng không biết nên nói gì. Cứ ngỡ sẽ
có Quốc Anh đến, cô còn có thể quen sơ
sơ để bắt chủ đề. Giờ chỉ có hai người, lại
mới gặp nên Gia Linh không biết nói gì.
“Cô thực sự không nhớ tôi sao?” Đạt
Nhân lên tiếng, phá tan bầu không khí im
lặng nãy giờ.
“Thật ngại quá, trí nhớ của tôi không
được tốt cho lắm!” Gia Linh đưa tay gãi
đầu, vội vàng lấy ly rượu được đem ra
nhấp một ngụm. Đạt Nhân cũng không
làm khó cô, liền đổi chủ đề:
“Tôi nghe nói hiện tại cô đang làm
cùng công ty với Quốc Anh.”
“Phải!”
“Nhưng theo tôi được biết chuyên
ngành của cô là thời trang nhỉ? Vậy mà lại
làm công ty về đá quý ư?”
Thấy Đạt Nhân nhắc đến chuyện này,
cô không khỏi thở dài, thú nhận: “Thực ra,
hiện tại tôi đang có vấn đề về tài chính.
Nên giờ có việc làm là đã may lắm rồi!”
“Tài chính?” Đạt Nhân ngạc nhiên.
Anh từng nghe rất nhiều tin đồn về gia
đình nhà cô. Trong đó có tin rằng 8 năm
trước cô phải chật vật lắm mới qua được
biến cố năm ấy. Ban đầu còn không tin,
nhưng sau khi nghe cô bộc bạch như vậy,
trong lòng không khỏi cảm thấy đáng
thương.
Bỗng lúc này, cánh cửa mở ra. Người
đàn ông ăn mặc lịch lãm tiến vào, Gia
Linh hơi bối rối liếc sang Đạt Nhân thấy
anh ấy mỉm cười. Chợt cảm giác dường
như đã gặp hai người này ở đâu, nhưng
cô lại hê nhớ nổi kí ức rất mờ nhạt đói
“Đến rồi à!” Đạt Nhân tiến đến võ vai:
“Đây là Gia Linh, cậu còn nhớ chứ!”
Người đàn ông nhìn sang cô, miệng
cười gật đầu: “Nhớ chứ sao không nhớ,
người phụ nữ muốn “nuốt trọn” Lâm Tuấn
đây màt”
Nghe đến từ nuốt trọn, Gia Linh giật
mình, sống lưng lạnh toát. Chuyện này…
không lẽ đây chính là những người trong
đêm hôm đó cô và Bảo Hân tình cờ gặp?
“Có phải chúng ta từng gặp nhau ở
quán kara đúng không?” Vì quá tò mò, cô
đành buông lời hỏi.
Đạt Nhân mắt sáng lên, quay sang kể
lể: “Cuối cùng cô cũng nhớt Oa, nghĩ lại
đêm hôm đó, cô thật là ngầu quá đi!”
“Phải, phải! Lâm Tuấn của chúng ta
thường ngày không sợ trời không sợ đất
nay lại bị cô Gia Linh đây làm cho hoảng
loạn, sa xẩm mặt mày. Ha hail”
Nhắc đến ngày hôm đó, cô không
khỏi ngại ngùng, câm ly rượu uống một
ngụm, cố tình lảng tránh đi. Lúc này, hai
người mới ngồi xuống cùng nói chuyện
khác. Vì rượu đã dần thấm vào người, cô
cảm giác sự tự tin của mình tăng lên. Cô
cao hứng bắt chuyện:
“Mọi người là bạn thân của Lâm Tuấn
thật sao?”
“Phải!” Hai người đồng thanh.
“Oa…” Gia Linh vỗ tay thật mạnh, cô
không ngừng cảm thán: “Tôi phục mọi
người thật đấy! Lại có thể làm bạn được
với con người như vậy!”
“Con người như vậy?” Hoàng Long
cảm thấy lời cô gái này có ẩn ý thú vị, đưa
tay chêm rượu cho Gia Linh. Ngoan
ngoãn nghe cô nói tiếp.
“Ừmm, mọi người muốn biết Lâm
Tuấn thực sự là một người như nào
không?” Nói bằng giọng đầy kích thích,
cô giật ly rượu uống một hơi cạn đáy.
Tròng mắt như chứa lửa ngút ngàn, nói
lớn:
“Lâm Tuấn vừa có tiên, vừa có sắc.
Nhưng rất tiếc, anh ta bị thân kinh”
“Phụt!” Đạt Nhân bị lời nói của cô ho
sặc sụa: “Cái gì cơ? Bị thân kinh?”
Cô gật đầu xác nhận: “Phải! Mọi
người không biết anh ta có thể điên
cuồng như thế nào đâu. Lâm Tuấn có thể
đang rất cao lãnh nhưng chỉ vài giây lại
biến hóa thành đứa con nít hay vòi vĩnh.
Dạo gần đây, còn trở thành ông già tỏ vẻ
sành sỏi đời, mỗi lân mở miệng chỉ toàn
là phân.” Vừa kể, toàn thân Gia Linh rùng mình.
“Phân?” Tiếng Lâm Tuấn vọng ra từ
phía cánh cửa. Gương mặt xám xịt nhả ra
một từ duy nhất.
Trước sự ngỡ ngàng của Quốc Anh và
Hoàng Long, anh tới chỗ Gia Linh ngồi.
Nhìn đống chai lộn xộn trên bàn rồi liếc
sang Gia Linh, gương mặt cô đỏ ửng
thỉnh thoảng phát ra vài tiếng nấc cụt:
“Lâm Tuấn!”
Gia Linh thấy Lâm Tuấn liền chỉ vào
mặt anh, thốt lên: “Đây! Đây chính là tên
mặt mông tôi kể với mọi người, miệng
nhả phân!”
“Em say rồi, để tôi đưa em vê!” Lâm
Tuấn đỡ cô dậy nhưng Gia Linh đẩy anh
ra, bĩu môi: “Anh tránh ra, lâu lắm rồi tôi
mới có người tâm sự.”
Dứt lời xong, Gia Linh vòng tay qua vai
Đạt Nhân làm anh giật mình nhìn lên.
Thấy thái độ Lâm Tuấn với anh không thể
xấu hơn được nữa, vội vàng chữa cháy:
“À không, tớ… tớ chỉ tiện đường rủ cô
ấy đi hôm nay thôi. Không có ý gì!”
“Anh tính làm gì anh ấy, tránh ra!” Đưa
cả người che chắn cho Đạt Nhân, cô quát.
Nhưng đến lúc này, Lâm Tuấn chẳng
chịu đựng được nữa liền nhanh chóng
đưa cô rời khỏi đó. Nhưng chỉ vừa bước
ra khỏi cửa thì thấy Quốc Anh bước vào.
Bên cạnh là Hà Lan đang choàng tay
Quốc Anh, hai người vui vẻ chào Lâm Tuấn:
“Tớ còn chưa vào chỗ, sao cậu lại về?
Ơ, Linh đấy à!” Quốc Anh vẫy vẫy tay với
Gia Linh, cô lập tức đưa tay chào lại liền
bị anh trừng mắt.
“Tuấn!” Lâm Tuấn chỉ vừa xuất hiện,
Hà Lan vội vàng nhẹ giọng, ngọt ngào gọi
tên một cách thân mật.
Thấy anh không màng để ý đến, Hà
Lan lại gân Gia Linh, giả vờ hối lỗi:
“Linh à, hôm ấy tôi xin lỗi vì không
kiêm chế được bình tĩnh. Là do tôi sai, cô
đừng để bụng nhé!”
“Đúng rồi! Đúng rồi! Đều là bạn bè cả,
nào nào, về sớm làm gì! Cùng nhau vào
làm vài ly tiếp nào!” Quốc Anh đẩy Lâm
Tuấn trở ngược vào phòng. Gia Linh nghe
thấy Hà Lan nói thế với mình cũng không
để ý bởi vì hiện tại đầu trống rỗng vô cùng
do rượu.
Lâm Tuấn không màng đến lời hai
người, tính bước đi liền bị Hà Lan níu lại:
“Tuấn, anh định đi như vậy sao? Lâu
lâu chúng ta mới gặp mặt nhau đông đủ
như này. Không những vậy, anh nhìn đi,
Gia Linh có vẻ rất say rồi. Hay là đợi cô ấy
nghỉ ngơi chút, rồi đưa về sau, không
được sao?”
Nghe thế, Lâm Tuấn nhìn người con
gái đang mềm nhữn trong lòng mình, liền
mũi lòng chấp nhận quay lại phòng.
Lúc này, Lâm Tuấn bị Quốc Anh và
Đạt Nhân tách ra khỏi Gia Linh, chuốc
rượu hết ly này đến ly khác. Riêng Hoàng
Long chỉ ngồi ngoài nhìn mọi người vui
vẻ, anh thuộc kiểu trâm mặc từ nhỏ đến
lớn, chưa bao giờ thích ồn ào, náo nhiệt.
Nhưng cũng vì tình bạn lâu năm này, anh
mới phá lệ của mình.
Hà Lan để ý Hoàng Long ngồi yên tĩnh
bên đó, lén lấy từ trong túi gói bột trắng
đổ vào ly nước chanh trên bàn, dỗ dành
rôi đưa cho Gia Linh:
“Linh, cô uống ly nước chanh này đi
để giải rượu!”
Gia Linh mơ màng nghe ai đó gọi
mình, mặc Hà Lan dốc cả ly vào miệng
cũng không hề từ chối. Ngược lại còn nói
muốn đi vệ sinh, Hà Lan nhiệt tình giúp
đỡ đi theo. Lâm Tuấn không hề nghi ngờ,
để hai người rời khỏi phòng.
Sau khi đưa được Gia Linh ra khỏi
phòng, Hà Lan đưa Gia Linh sang phòng
khác rồi gọi điện cho Hoàng Long:
“Tôi để quên túi xách trên ghế, anh có
thể đem đến cho tôi không?”
Hoàng Long tắt máy, mang chiếc túi
xách hướng đến phòng vệ sinh. Lúc đi
ngang qua thấy cửa của một phòng hé
mở, anh vô tình nhìn thấy bên trong là Gia
Linh đang nằm ngủ.
“Gia Linh?” Hoàng Long lấy làm lạ
đến gần. Lúc này khi quan sát gần như
vậy, anh phát hiện gương mặt cô hoàn
toàn đỏ au. Ánh mắt âng ấng nước, toàn
cơ thể đều run lên, cựa quậy không ngừng:
-A… nóng quá”
Gia Linh không ngừng rên rỉ, bàn tay
vô thức đưa lên cởi áo mình. Thấy thế
Hoàng Long giật mình cản lại. Nhưng chỉ
vừa chạm vào, cô liền ôm chặt lấy anh.
Để hơi thở mình phả nhẹ bên tai anh, đôi
môi đào vô tình phớt nhẹ qua cánh tai
Hoàng Long.
Trong lòng anh không khỏi bối rối, vội
vàng gỡ cô ra khỏi mình thì từ phía cánh
cửa Lâm Tuấn cùng mọi người xuất hiện.
“Gia Linh”
“Hoàng Long, anh làm gì ở đây?” Hà
Lan đưa tay tỏ vẻ ngạc nhiên. Ẩn sau bàn
tay đó là nụ cười đầy đắc chí.