Chương : 30
Chương 30: Kí ức mập mờ
Mặt trời đã xuống núi từ lúc nào, Gia
Linh vẫn lười nhác trườn qua trườn lại
trên giường. Cả ngày hôm nay chỉ vì bị
Lâm Tuấn phá đám khiến cô mới ngay
ngày đầu đi làm đã xin nghỉ.
“Cạch.”
Nghe tiếng cửa mở, Lâm Tuấn đi làm
vê. Gia Linh bước ra, tự nhiên cởi áo
khoác giùm. Lâm Tuấn hỏi cô đã ăn tối
chưa, cô lắc đầu bảo thèm đồ ngọt. Thế
rồi Lâm Tuấn ngoan ngoãn gọi bánh kem
dâu cho cô.
Nhìn thấy bộ dạng cô hung hăng ăn
bánh ngọt hết miếng này lại tới miếng
khác, Lâm Tuấn không khỏi co rút một
chút, quả nhiên vẫn còn giận anhI
“Tôi có đặt thêm cho em ly sữa nóng,
uống cho ấm bụng!” Nhân lúc cô mải mê
ăn, đẩy ly sữa bên cạnh.
Cô bĩu môi, anh cười. Dù biết là trong
lòng cô còn đang tức giận, nhưng mà,
nhìn bộ dạng này đúng là rất đáng yêu.
Chợt nhớ đến đêm hôm ấy, khoảnh
khắc đầy trân quý chợt ùa về. Nghĩ lại,
Lâm Tuấn không ngừng tủm tỉm.
“Hả? Sao… anh lại nhìn tôi cười với vẻ
mặt đó?” Gia Linh thấy dáng vẻ đầy ám
muội đó, ngạc nhiên hỏi.
Người đàn ông này quả thực chẳng
khác gì ác ma mà, thoạt nhìn bê ngoài cứ
tưởng rất lịch lãm, uy nghiêm nhưng trải
qua những chuyện đã làm, cô thật sự rất
sợ anh. Tựa như con người khác vậy, biến
thành dã thú làm cô không đề phòng kịp.
Đúng, đúng là như vậy! Gia Linh cắn
một miếng bánh thật to, gật đầu tán
thành suy nghĩ của mình. Bỗng chốc,
trong đầu cô ngập tràn hình ảnh nóng
bỏng hôm đó. Có phải cô bị nó ám ảnh
rồi hay không, đã trôi qua ngần ấy ngày
nhưng chưa bao giờ tâm trí cô thôi ngừng
để ý đến nó.
Nay thấy Lâm Tuấn cười với vẻ mặt tà
mị đó làm cô nhớ hình ảnh mập mờ của
anh lúc ây. Cô cảm thấy cả người nổi cả
da gà, hai má chợt ửng hồng.
Lâm Tuấn lắc đầu, thu hết vẻ mặt
mình lại, tươi cười: “Cũng không có gì, chỉ
là tự nhiên muốn kể cho em nghe về
chuyện hôm ấy…”
Miếng bánh trên tay lập tức rơi xuống,
nằm bẹp một cách đáng thương dưới sàn.
“Tối hôm ấy… tối hôm ấy rốt cuộc anh
đã làm nhưng gì?” Gia Linh không nhịn
được nữa. Bởi vì hôm đó người say khướt
là cô, những hình ảnh suy cho cùng chỉ
mập mờ, cô lớn tiếng chất vấn.
Nhìn vẻ mặt nôn nóng của cô, Lâm
Tuấn bỗng muốn trêu cô một chút. Anh lộ
ra vẻ mặt luyến tiếc, cầm miếng bánh trên
la đặt vào tay cô, sau đó mới nhẹ giọng
khe khẽ: “Em cứ từ từ ăn, chuyện này phải
bình tĩnh ngồi xuống ăn miếng bánh uống
ngụm sữa thư giãn mới nghe được!”
“Anh…” Cô tức tối, tay cầm bánh tay
kia cuộn thành nắm đấm: “Anh đừng có
cố gắng khiêu khích tôi. Mau nói đi!”
Tức thật! Có trời mới biết cô muốn
quay ngược lại thời gian để không chịu bị
nắm trúng đuôi như thế này.
“Rõ ràng em là người có nhu cầu †ò
mò, nhưng lại tỏ vẻ thái độ hung hãn với
tôi?”
Lâm Tuấn thư thái chống cằm, từ từ
đưa ly café lên thưởng thức, gương mặt
bình thản đối lập hoàn toàn với Gia Linh.
“Anh… Tôi mà cần phải để anh kể lại
sao?”
“Thì ra em đã biết hết nhưng vẫn cố
tình ép tôi kể để khơi lại kỷ niệm sao?”
Lâm Tuấn tỏ thái đồ ngại ngùng, đưa hay
che miệng vờ hoảng hốt, chớp chớp mắt
nhìn cô.
“Lâm… Tuấn!”
Gia Linh gần từng chữ, hận không thể
hốt miếng bánh kem dưới sàn trét lên bộ
dạng làm bộ làm tịch đó. Cô cảm thấy vô
cùng hối hận!
“Hmm, đêm hôm đó ấy à..” Lâm Tuấn
chậm rãi nhả từng chữ, nhàn nhã nhấm
nháp ngụm café.
Thấy anh bắt đầu mở lời, ánh mắt cô
thoáng dao động, mặt cố điềm tĩnh
nhưng trong lòng vô vàn sự rối ren chất
chồng.
Cái cách cô đưa tai nhích lại gần từng
chút khiến đáy lòng anh âm thầm cười
trộm, sau đó mới hé ra một câu lưng chừng:
“Thì hôm đó…
Từ lúc ngồi xuống đến giờ không biết
anh đã lặp lại hai chữ “hôm đó” biết bao
nhiêu lần nữa. Sự nhẫn nại của Gia Linh
đã đạt tới cực hạn, không nhịn nổi đập
mạnh lên bàn: “Lâm Tuấn, rốt cuộc anh
có tính kể hay không? Trai tráng gì cứ mở
lời như cà lăm vậy hả?”
Lâm Tuấn lại trưng bộ mặt đáng
thương, đuôi mắt cụp xuống né tránh ánh
mắt cô, tựa như chú cún vừa bị mắng oan
vậy. Trong lòng Gia Linh ngay lập tức nén
cơn giận xuống, đưa tay nhã ý hòa hoãn,
ngoan ngoãn im lặng.
“Thấy em đã có lòng như vậy, tôi
không giỡn nữa!” Anh nhếch môi, đưa tay
cầm khăn giấy lau khóe miệng.
“Để mà diễn tả đêm đó, chỉ đơn giản
khắc họa qua một câu thôi. Đó là…” Anh
cố kéo dài giọng, đảo mắt nhìn trực diện,
nhả từng chữ rồi nháy mắt: “Chuyện gì
cần giải quyết thì phải xông lên, cái gì còn
thiếu thốn cần bù đắp thì phải lấp vào!”
Lâm Tuấn dứt lời hí hửng cười lớn.
Lời nói đầy sự ái muội, ý đã lộ rõ
khiến cô bất giác đỏ bừng mặt. Rốt cuộc,
là tại sao những lời này anh ta có thể nói
ra một cách thoải mái như vậy cơ chứ?
Rốt cuộc, anh ta muốn thể hiện cái gì?
Ngay lập tức, cô túm lấy cánh tay anh,
lớn tiếng hỏi: “Chúng ta cần nói rõ hơn, rốt
cuộc tôi đã làm những gì khiến anh bắt
tôi phải chịu trách nhiệm!”
Nghĩ đến việc sáng hôm sau, cô đã
không biết gì bản thân anh còn vô lại
bước đến nằng nặc đòi cô chịu trách
nhiệm. Cô còn chưa tính sổ anh là đã
may.
Lâm Tuấn cầm tay cô đưa lên má
mình, khoái chí kể tiếp: “Thì như tôi đã nói
rồi đó! Rõ ràng tối hôm ấy, em cưỡng hôn
tôi trước bao nhiêu người. Sau đó, tôi đã
cố đưa em về nhà nhưng em vẫn không
chịu buông tha cho tôi. Chậc, chỉ cần nghĩ
lại sự cuông nhiệt của em đêm hôm ấy,
thật là…” Vừa nói, anh cố tình bật ngón cái
lên, ánh mắt thán phục nhìn cô.
Lợi dụng cô quá say, anh cố ý vặn vẹo
quá khứ lại còn ra vẻ ủy khuất đó. Cái gì
mà không chịu buông tha? Gia Linh nổi
da gà, cô mà chủ động với người khác
sao? Ở đâu ra thói ăn không nói có như
vậy?
“Anh… Tất cả chỉ là giả dối!”
Giọng nói của cô đã sắp bất lực, thực
sự cô không thể nào hình dung rõ một
cách chân thức những hành động mình
đã làm. Nhưng mà, cô chắc chắn rằng
bản thân không thể nào cưỡng chế được
người đàn ông lực lưỡng như mãnh thú
này.
Lễ nào, nhờ rượu mà giúp cô thay
đổi? Làm một việc ngay cả bản thân
thường ngày không dám nghĩ đến?
Càng nghĩ càng rùng mình, cô dở
khóc dở cười lắc đầu. Chẳng lẽ, đúng như
lời Lâm Tuấn nói, là cô chiếm tiện nghỉ
của anh?
Lâm Tuấn vươn tay nâng cằm của Gia
Linh, cô mải suy nghĩ không để ý thuận
theo tự nhiên ngửa mặt lên nhìn anh, đến
khi phát hiện, trong lòng chấn động, ánh
mắt cô đối diện với cặp mắt đen tuyên
mạnh mẽ ấy, tựa như muốn vây kín cô,
khiến cô hóa thành con mồi dễ dàng sa
vào cạm bấy.
“Tôi muốn ăn bánh!”
Anh mở lời, bất giác Gia Linh ngạc
nhiên sau đó đổ dồn về miếng bánh trên
tay mình, gượng gạo đút lên miệng anh.
Lâm Tuấn lắc đầu, đẩy tay cô ra xa.
Hử? Không phải bảo muốn ăn bánh
sao? Sự khó hiểu chưa kịp hình dung thì
ngay lập tức đôi môi đào nhỏ nhắn của
cô liên bị anh ngậm chặt. Cô hớt hải, tròn
to mắt nhìn anh. Vì chưa kịp chuẩn bị,
cảm giác như không khí trong khoang
miệng bị chiếm đóng. Đến khi anh dừng
lại, cô hít một hơi thật sâu, sự choáng
váng lên tận đại não.
“Mì tôm nhỏ thật ngốc, chuyện nam
nữ làm sao có thể dùng lời để diễn tả cho
em hiểu được!”
Nói tới đây, anh đưa tay lau vết kem
trên miệng. Thì ra ăn bánh của anh là ý
muốn cướp trên miệng cô. Thật vô sỉ
Lâm Tuấn sảng khoái thưởng thức
sắc mặt của cô, rồi đột nhiên tới gần,
khuôn mặt tuấn tú ngày một gân đến nỗi
cô có thể cảm nhận được hơi thở đầy
nam tính, mạnh mẽ của anh.
“Nếu em muốn cảm nhận lại sự chân
thực hôm đó, không sao, tôi nguyện cùng
em tái diễn lại một màn tuyệt mĩ ấy!”
Lời nói như có sự mê hoặc thoang
thoảng, trong phút chốc cô không kìm
được cảm xúc mà đắm chìm. Nhưng chỉ
vài giây sau, mặt Gia Linh lập tức ửng
hồng, tỉnh khỏi cơn mộng mịi, lắc đầu dứt
khoát. Đưa hai tay lên che tai của mình:
“Không!”
Lâm Tuấn nhìn theo bóng lưng dần
khuất sau cánh cửa của cô giống như
cánh hoa hồng e ấp đầy ngại ngùng, cực
kỳ mê người lại vô cùng đáng yêu, anh
không nhịn được cười.
Nằm trong phòng, đặt hai tay lên
ngực cố đè nén tim mình lại. Cảm giác
như nó muốn nhảy ra ngoài, Gia Linh hốt
hoảng thở gấp. Người đàn ông này thực
sự thật khiến cô tức nghẹn đến chết mất!
Trong lòng dâng lên sự ấm ức không
ngừng, cô muốn tìm người bày tỏ nỗi lòng
mình liên gọi điện cho Bảo Hân. Nhưng
thật xui xẻo, máy lại bận. Đi lại trong
phòng thấy tù túng, cô mới len lén mở
cửa phòng xuống bếp kiếm đồ ăn, một
mặt cảnh giác nhìn xem Lâm Tuấn còn
đó không.
“Đi rồi sao?” Bước xuống phòng bếp
cầm miếng bánh ban nãy lên, vô thức
nhìn tủ giày ngoài sảnh thấy thiếu giày
của anh. Có lẽ Lâm Tuấn ra ngoài rồi!
Chưa kịp vui vẻ bao lâu thì chuông
điện thoại reo. Cứ nghĩ là Bảo Hân nên
không thèm nhìn số bắt mắt ngay:
“Heyy, Hân để tớ kể cho cậu nghe, tớ
sắp tức chết vì tên quỷ quái đó rồi!”
“Quỷ… quái?” Phía đầu dây vang lên
giọng trầm ấm, bất giác sống lưng cô
lạnh toát. Đây… chẳng phải là giọng của
Lâm Tuấn sao?
Hoảng hồn nhìn lại, cô dụi mắt biết
bao lần nhưng trên màn hình vẫn hiển thị
số điện thoại của Lâm Tuấn.
Thôi toi rồi, lân này cô lại chết chắc
rồi!
“Đang làm gì đấy?” Thấy cô im lặng,
anh mở lời.
“Đang ăn.” Cô đáp lại ngắn gọn, tính
cúp máy thì bỗng nghe thấy bên tai có
tiếng phụ nữ thoáng qua. Âm thanh này,
dường như rất quen thuộc, tựa như cô đã
nghe lần nào rồi.
“Ừ, ăn xong thì đi ngủ trước nhé. Hôm
nay tôi về muộn.”
Nói xong liền nhanh gọn cúp máy
trước. Gia Linh nhún vai, không thèm để ý,
tiếp tục ngồi đánh chén miếng bánh cuối
cùng.
Cùng lúc đó, tại hội quán, Lâm Tuấn
cùng Quốc Anh và cô nàng minh tinh Hà
Lan hẹn nhau đi uống. Trong lúc trò
chuyện, để ý Lâm Tuấn liên tục nhìn đồng
hồ, ánh mắt dán vào điện thoại. Sau đó
lại thấy anh gọi điện với giọng điệu ân
cần hỏi han. Hà Lan đưa mắt thắc mắt
sang Quốc Anh, anh hiểu ý liền nói:
“À, là Gia Linh đấy!”
“Gia Linh?” Gương mặt liền chuyển
sắc, ánh mắt sắc sảo nhìn theo từng cử
chỉ của Lâm Tuấn. Từ từ đưa ly rượu lên,
cô nhẹ nhàng hỏi: “Gia Linh là ai?”