Chương : 15
Chương 15: Ám ảnh xuất hiện (2)
Tiếng nói cất lên vừa chân thực lại rất
rõ ràng vọng lại từ phía sau. Gia Linh giật
mình nhìn về sau.
Tại sao Lâm Tuấn lại xuất hiện ở đây?
“Cô có vẻ xem thường lời cảnh cáo
của tôi quá rồi đấy!” Lâm Tuấn tiếp tục
lên tiếng. Anh nhìn cô, ánh mắt đầy sắc
lạnh đối diện. Vẫn là cảm giác bức người,
Gia Linh sợ hãi vô thức lùi người thì bị
Lâm Tuấn kéo lại. Nắm lấy cổ tay cô, bóp
chặt: “Ngay cả khi tôi ngồi đây, cô cũng
muốn chạy trốn?”
Lâm Tuấn thả tay, bước xuống xe mở
cửa ghế trước rồi kéo cô xuống ngồi phía
sau, anh ngồi bên cạnh cô tiêu sái đưa
tay ra ngoài xe vẫy vẫy. Ngay lập tức, một
người đàn ông trẻ tuổi ngồi vào ghế lái,
Lâm Tuấn an nhàn vắt chéo chân, đặt hai
tay lên đùi ra hiệu:
“Đưa tôi đến quán bar của Lão Hùng!”
Chỉ một lời của Lâm Tuấn cũng khiến
cô chết lặng. Chỉ trong vài phút chạm mặt
ngắn ngủi, anh lại muốn giao cô cho
Hùng Mặt Sẹo sao? Vẫn là nỗi sợ hãi
không thể gạt bỏ trong tâm trí cùng việc
vừa xảy ra hôm kia cũng đủ để bản thân
cô đột nhiên rùng mình.
Truy cập vào astory để đọc nhiều truyện hay nhé.
“Sao? Cô mà cũng biết sợ đấy à?” Để
ý sắc mặt cô biến đổi, anh buông lời chứa
đầy sự mỉa mai.
Cô mà cũng biết sợ sao, con người cô
vì mục đích riêng của mình nên bất chấp
mọi việc, cớ gì lại sợ một lão giang hồ đã
quá tuổi mãn kinh cơ chứ?
Gia Linh nắm chặt hai bàn tay mình, vì
quá sợ hãi khiến móng tay đâm vào nhau
đến nỗi rướm máu. Nhìn chiếc xe bon bon
chạy trên đường, cô quay đầu lại hỏi:
“Bảo Hân đâu?”
Đến giờ phút này, cô vẫn còn tâm trí
quan tâm đến người khác. Lâm Tuấn cau
mày lấy tay mình gạt hai bàn tay đang
cấu vào nhau của cô. Điềm đạm tiếp lời:
“Cũng nhờ phước của anh trai cô ấy,
tôi mới biết được kế hoạch hoàn hảo mà
cô và cô ấy bày ra. Giờ chắc cô ta cũng
được anh trai mình đến đón rồi nhỉ?”
Không để cô nói tiếp, anh buông lời:
“Chẳng phải cô còn móc nối quan hệ để
gặp được Hồng Phú hay sao? Cô cũng
thật to gan, nếu như tôi không cho người
theo dõi, thì liệu cô còn sống sau khi đã
đối diện với Hùng Mặt Sẹo hôm đó hay
không”
Tại sao anh ta biết được Hồng Phú?
Hơn nữa, quả nhiên anh ta theo dõi cô.
Vậy thì chắc chắn căn nhà đó chẳng khác
gì phòng tù đội lốt nhà dân cả.
“Anh dám theo dõi tôi? Anh là đồ tồi!”
“Phải! Tôi là đồ tôi! Không chỉ theo
dõi, nghe lén, quay phim hoặc bất cứ thứ
gì đều là tôi làm đấy!”
Bốp!
Cô tức giận mà vung tay tát thật
mạnh. Cô rưng rưng nhìn anh, ánh mắt
chứa đựng một nỗi căm hận. Lâm Tuấn
đưa tay chạm lên phía mặt của mình, ban
đầu ngạc nhiên sau đó cười lớn, nụ cười
như dần phát điên. Anh trợn mắt nhìn cô.
“Cô đánh tôi? Được! Nếu cô đã xem
tôi là đồ tồi, vậy thì Lâm Tuấn tôi đây sẽ
chiều theo ý cô. Để xem, thằng tôi này sẽ
làm những việc điên mức nào!”
Lâm Tuấn lúc này chẳng còn là anh
như mọi ngày, anh điên cuồng hối thúc tài
xế chạy thật nhanh, một mặt vừa quay
sang cô nhìn cười man rợ.
Gia Linh nắm chặt hai bàn tay mình, vì
quá sợ hãi khiến móng tay đâm vào nhau
đến nỗi rướm máu. Nhìn chiếc xe bon bon
chạy trên đường vụt qua khỏi sân bay, có
chút hụt hãng trào dâng, nước mắt tràn
khóe mi, cô lo lắng cho tương lai của
mình.
Bỗng lúc này Lâm Tuấn ghé sát tai cô,
thì thâm:
“Tới rồi kìa”
Cô giật mình hướng về phía bàn tay
Lâm Tuấn chỉ. Trước mắt cô là quán bar
hôm ấy. Mặt cô cắt không còn giọt máu,
chuyện mấy ngày qua như một thước
phim kinh dị chạy chậm trong đầu cô. Cô
ôm đầu xua đuổi, yếu đuối đưa mắt nhìn
Lâm Tuấn cầu xin:
“Anh… anh có thể trừng phạt tôi bất
cứ điều gì anh muốn. Chỉ xin anh đừng để
tôi lại đây, nếu không tôi sẽ chết mất!”
Những lời van xin chẳng khiến Lâm
Tuấn thay đổi sắc mặt, anh hờ hững đưa
tay chuẩn bị mở cửa. Gia Linh không
chấp nhận cảnh mình tự chui vào chỗ
chết, cô vội rút chiếc điện thoại ra bấm
gọi nhanh. Lâm Tuấn thấy vậy tức tối, hai
tay giữ chặt cô, giật chiếc điện thoại rồi
ném mạnh ra bên ngoài. Cô hét lên:
“Lâm Tuấn, anh là đồ khốn, thả tôi ra!”
Hai người giằng co nhau một hồi cô
yếu sức mà bị đẩy vào một góc, lúc này
bỗng Lâm Tuấn mở cửa bước ra, tiến về
hướng cửa xe phía cô. Gia Linh sợ anh sẽ
lôi mình đến trước mặt Hùng Mặt Sẹo
nên co rúm người, nhất quyết không chịu
rời khỏi xe. Thấy thế, Lâm Tuấn liền bế cô
lên, nhanh chóng chuyển lên phía trước.
Còn anh ngồi vào ghế lái, để lại người tài
xế ở quán bar rồi đạp ga phóng thật
nhanh về phía trước.
Lâm Tuấn điên cuồng đạp ga chạy
với tốc độ nhanh nhất khiến Gia Linh
hoảng sợ, tiếng la của cô làm Lâm Tuấn
nhức đầu, anh quay sang:
“Gia Linh, cô có ngậm miệng lại
không thì bảo!”
Gia Linh vì bị anh quát mà thất thân
người. Vừa hay đến nơi kịp lúc, Lâm Tuấn
dừng lại rồi kéo cô ra khỏi xe. Đây không
phải là biệt thự, nó chỉ là một căn nhà cấp
bốn nhỏ và hẹp nằm ở phía Tây thành
phố. Lâm Tuấn vẫn giữ lấy cổ tay cô kéo
vào, để cô trong phòng nhỏ rồi khóa trái
cửa.
“Đến khi nào cô ngừng ngay cái việc
trở về đất nước Italy quái quỷ gì đó của
cô thì tôi sẽ mở cửa.”
Giọng Lâm Tuấn vọng lại từ sau cánh
cửa, nãy giờ mặc cho anh kéo cô hết lân
đến lần khác, cô như người mất hồn đi
theo. Cho đến khi bị kẹt trong căn phòng
kín và hẹp này, cô mới hoảng hồn chạy lại
gào thét đập cửa.
Căn phòng này khác xa một trời một
vực với căn phòng ở nhà Lâm Tuấn. Nếu
như bên đó có ánh sáng ngập phòng thì
đây cho dù một khe ánh sáng nhỏ cũng
chưa từng xuất hiện. Sự u ám và mùi ẩm
mốc xộc lên mũi, cô sợ sệt khuy xuống,
hai bàn tay ôm lấy đầu. Từ lúc bị trầm
cảm đến giờ, bóng tối và lạnh lẽo là hai
thứ ám ảnh cứ chờn vờn mãi trong tâm
hồn, nó như tảng đá nặng đè nén trong
con người cô. Mãi đến sau này, được điều
trị mới vơi đi thì ngay bây giờ cả hai lại
xuất hiện, hóa thành quỷ xâm chiếm nhận
thức và cơ thể cô.
Bỗng những thước phim năm xưa
chợt tái hiện lại, Gia Linh đau đớn gào
khóc. Tiếng khóc như ai oán cũng chẳng
khiến ai đáp lại. Chỉ có cô và bác sỹ mới
biết, cô bị ám ảnh căn phòng hẹp và kín
đến mức nào. Nay khi bị nhốt lại ở nơi
này, cô khó khăn thở, nhịp tim ngày một
tăng lên. Nhưng không muốn bản thân
phải chết ở đây, cô cố gắng chịu đựng. Ấy
vậy mà mấy tiếng trôi qua trong căn
phòng này, Gia Linh mất đi nhận thức về
không gian và thời gian, cô đã khóc quá
nhiều và khản cả giọng nhưng chỉ có
tiếng rít của gió mùa ở khe cửa đáp lại.
Còn Lâm Tuấn ở đâu, thì câu trả lời chỉ
xuất hiện ở ngoài kia.
Gia Linh mệt mỏi rồi đuối dần, vết
thương vì đứt chỉ khi nấy ngày một lớn
dần. Chẳng có ánh sáng để nhìn nhưng
theo bàn tay cô cảm nhận thì ở dưới bụng
cô có một mảng máu lớn đang ngày một
lan rộng.
Cô không hiểu vì sao Lâm Tuấn lại
làm vậy với cô, rốt cuộc cô đã làm gì sai
mà phải bị trả giá như vậy.
“Lâm… Tuấn… cứu… tôi…
Cảm nhận được hơi sương dần len lỏi
trong căn phòng, cô áp hai bàn tay mình
xoa xoa tạo hơi nóng rồi đặt lên bụng. Ở
nơi không chứa một thứ gì, chỉ là một
phòng rỗng tuếch, cô cố gắng hết cỡ tự
tạo hơi ấm cho bản thân mình.
Ngay lúc này cánh cửa chợt hé mở,
Lâm Tuấn bước vào, trên tay mang theo
đồ ăn tiến lại gần cô:
“Sao, ở chốn tựa như ngục tù này cô
có cảm nhận được sự chân thực đến bất
ngờ không?”
Dẫu căn phòng ngập tràn bóng tối
nhưng cô có thể thấy rõ được nụ cười
như ác ma trên gương mặt anh. Lâm
Tuấn đưa tay đút từng muỗng cơm lên
miệng Gia Linh liền bị cô cự tuyệt lảng
tránh. Anh bật cười thành tiếng:
“Có vẻ thằng tôi như tôi vẫn chưa đủ
khiến cô đau khổ nhỉ?”
Dứt khoát trong từng câu chữ, anh
đặt hộp cơm xuống đất rồi đứng dậy. Từ
trên cao nhìn cô bằng ánh mắt khinh rẻ,
chẳng quay lại để ý cô lần nào, cứ thế
đóng cửa thật mạnh. Mọi thứ lại bắt đầu
chìm vào bóng tối như cũ.
Gia Linh chẳng hé môi buông một lời nào.
Đôi môi vì gào thét liên tục khiến nứt
đến chảy cả máu. Ánh mắt vô hồn nhìn
trong khoảng đen vô định. Có lẽ vì mất
máu quá nhiều cơ thể cô yếu đi hẳn,
chẳng biết mình có thể chống cự đến bao
lâu, cô chợt nhớ đến những chuyện của
quá khứ.
Có lẽ, ngay bây giờ cô đang bị ông
trời trừng phạt chăng? Sau ngần ấy năm,
ắt hẳn cô vẫn chưa trả hết tội của mình.
Thôi thì cuộc đời của cô cũng đã gây
phiên phức cho quá nhiều người rồi. Sống
đến tận từng tuổi này, cô cũng đã mãn
nguyện rồi.
Càng nghĩ Gia Linh càng trở nên mơ
hồ, hơi thở cô yếu dần, bàn tay giữ chặt
bụng thế rôi cũng buông xuống. Cô chìm
vào giấc ngủ, hai mắt nhắm chặt, cả
người năm gọn trong một góc ở căn
phòng tăm tối ấy.
Ngay lúc này, bỗng phía cửa phòng có
tiếng đập mạnh. Gia Linh vô thức nghe
loáng thoáng được ai đó gọi tên mình,
nhưng cô chẳng rõ đó là ai, giọng nam
hay là nữ. Chỉ biết là, khi họ bước vào cô
liền thấy được ánh sáng từ ngoài kia len
lỏi vào.
Ánh sáng ấy, thật ấm áp!