Chương : 13
Chương 13 Gặp lại tình cũ
Gia Linh đau đớn khó khăn bước từng
bước nhỏ vào phòng vệ sinh. Đặt hai tay
lên kệ, sắc mặt chuyển từ xanh sang tím dần.
Cơn đau vừa nhói lên khiến cô không
khỏi bật thành tiếng. Vừa hít thở thật sâu,
Gia Linh vừa nhớ về vết thương hôm qua
Hùng Mặt Sẹo gây ra. Lúc bác sỹ khám,
cô vì ngại ngùng mà lảng tránh không tiết
lộ vết thương vùng này. Có lẽ chính vì vậy
nên đây là nguyên nhân trực tiếp gây ra
việc cô đau chết lên chết xuống như vậy.
Định thân một lúc thì cơn đau cũng đi
qua, cô nhanh chóng để mặt mình ngâm
vào bồn. Nước lạnh giúp cô tỉnh táo hơn
rất nhiêu, sửa sang quần áo, miệng gắng
gượng nở một nụ cười. Dường như cuộc
gặp mặt hôm nay nên khép lại sớm hơn
dự kiến, cô cần tới bệnh viện gấp kiểm tra
xem như thế nào. Hơn nữa, nếu cô đoán
không nhầm thì Hồng Phú chính là người
được Bảo Hân sắp xếp xem mắt cho
mình. Sự tình đã là vậy tất nhiên cô sẽ
thật nhanh bước ra để từ chối. Cho dù
anh có là người giúp cô rời khỏi đây đi
chăng nữa, bản thân cô không mặn mà gì
việc lợi dụng tình cảm người khác như
vậy.
Nhưng chỉ vừa bước đến hành lang
thì bước chân cô dừng lại, nét mặt thoáng
chút biến đổi.
Là anh ấy – Minh Hoàng!
Xin hãy ủng hộ team truyện bằng cách truy
Cập astory nhé. Cảm ơn các bạn.
Anh vẫn không thay đổi chút nào, nếu
nói về diện mạo chắc là trưởng thành và
đậm đà sương gió nhiều hơn thời trẻ. Đã
bao nhiêu năm rồi chứ, từ cái lần anh
ngoảnh mặt quay đi cho đến giờ, chưa
một cuộc gọi nào của cô anh bắt máy,
chưa một lời nhắn nào anh đáp trả. Ngay
cả ngày ấy khi cô để mình quỳ gối ướt
đẫm trước nhà anh, lời nhắn cuối mà anh
nói với cô cũng chỉ là sự chuyển lời qua
người khác.
Bỗng giấc mơ khi sáng lướt ngang
qua. Cứ ngỡ đó chỉ là giấc mơ thường
nhật, không ngờ lại chính là điềm báo.
Vậy có lẽ, cái bóng đen đẩy cô xuống
trong mơ chính là người đang khoác tay
Minh Hoàng sao?
Thật là một việc không lường trước
được, hôm nay ngoài Minh Hoàng ra còn
có thể gặp được người bạn cũ năm xưa –
Mai Trang.
Gia Linh nhìn thấy Mai Trang tay trong
tay. Cô ta diện một chiếc váy đỏ dài xẻ tà,
phía vai trễ xuống để lộ xương quai xanh
đầy mê hoặc, trông cô ta đầy phong cách
không thay đổi chút nào. Ngược lại, hôm
nay Gia Linh ăn mặc rất đơn giản, vì nghĩ
rằng đây là cuộc gặp mặt bình thường cô
chỉ mặc đại chiếc áo len cao cổ rồi khoác
lên chiếc áo dạ cùng chiếc quần jean và
đôi boost cao, tóc buộc đuôi ngựa thanh
thoát, vừa nhẹ nhàng vừa thanh thuần
như tuổi 19. Một vẻ đẹp hoàn toàn đối
lập, dẫu bây giờ gương mặt có chút xanh
xao nhưng không hề lép vế.
Mai Trang ngẩng đầu chạm mắt Gia
Linh, trong nội tâm không khỏi có chút
thất kinh. Năm xưa nghe tin cô rời khỏi
nước nên rất vui mừng, không ngờ tám
năm sau lại có thể gặp nhau ở đây. Mai
Trang đã lầm, cứ ngỡ rằng Gia Linh sẽ
không còn mặt mũi nào trở về quê hương.
Gia Linh dịu dàng mở lời trước:
“Đã lâu không gặp!”
“Đã lâu không gặp.” Mai Trang không
tự nhiên đáp lại. Cô vô thức mà nắm chặt
lấy tay Minh Hoàng, cả người cố tình dựa
hết vào anh.
Quan sát nãy giờ, Gia Linh chưa bao
giờ thấy Minh Hoàng để ý đến mình một
lân, cảm giác lạ lùng mà lại gần hỏi:
“Anh vẫn khỏe chứ?”
Nghe tiếng Gia Linh hỏi, Mai Trang
hốt hoảng liếc sang Minh Hoàng. Lúc bấy
giờ, Minh Hoàng nhìn cô, ánh mắt lạnh
nhạt mà gật đầu. Tựa như những chuyện
trong quá khứ chưa hề xuất hiện, Minh
Hoàng nắm lấy tay Mai Trang hờ hững
bước ngang qua cô.
Một dòng chảy đầy chua chát len lỏi
vào cơ thể, trái tim Gia Linh như lạnh dần.
Tại khoảnh khắc ấy, cơn đau bỗng ập đến
khiến cô không kịp chuẩn bị rồi ngã
khuyu xuống.
Từ phía sau vọng lên tiếng ngã, Minh
Hoàng quay đầu lại thấy Gia Linh gục
dưới đất liền chạy đến trong vô thức. Gia
Linh nửa tỉnh nửa mê thấy được bóng
mập mờ ai như Minh Hoàng, đưa tay
chạm lấy gương mặt đó. Dẫu đau đớn,
nhưng đã rất lâu rồi chưa được chạm vào
anh, cảm giác có chút quen thuộc ùa vê.
“Cô không sao chứ?”
Một câu nói với bốn chữ đầy xa lạ
bằng giọng quen thuộc, tại sao Minh
Hoàng như thể chưa từng quen biết cô
mà nói thế. Cô chua chát gắng đứng dậy.
Mai Trang tức tối trước cảnh hai người
qua lại, hậm hực bước đến kéo Minh Hoàng.
“Đi thôi, để đó có người phục vụ lo ấy
mà. Nhanh lên kẻo bố mẹ chờ đấy!”
Rồi chẳng để anh đáp lại, Mai Trang
kéo mạnh Minh Hoàng đi. Bỏ mặc phía
sau một mình Gia Linh tím tái. Người
phục vụ đi ngang qua hớt hải tới đỡ, chưa
kịp hỏi đôi lời tức khắc Gia Linh bất tỉnh.
Người phục vụ hoảng sợ lay người cô,
bỗng phía sau có tiếng người đàn ông
vọng lại:
“Cô ấy là người quen của tôi!” Hồng
Phú bước đến, đỡ người cô dậy rồi nhanh
chóng đưa đến bệnh viện.
Ở bệnh viện, Gia Linh được nằm trong
phòng hồi sức. Lúc tỉnh dậy liền cảm thấy
phía dưới bụng truyền lên một cơn đau
nhẹ. Ngay lúc này, bác sỹ bước đến:
“Tỉnh rồi à, cô cảm thấy trong người
như thế nào?”
“Có chút đau ở vùng bụng ạ.” Cô đưa
tay tính xoa vùng bụng thì bác sỹ vội ngăn:
“Ấy, cô vừa mới được tiểu phẫu xong,
vết thương còn chưa đóng miệng đừng
chạm mạnh vào kẻo rách đấy.”
“Tiểu phẫu?”
“Đúng vậy, tối qua cô được đưa vào
bệnh viện với tình trạng nguy kịch, vùng
bụng ở phía lá lách có sự tổn thương
nặng tâm 2cm, chính vì vậy mà phải cắt
bỏ rồi khâu lại. Kể cũng may mắn, bị như
thế mà vẫn có thể di chuyển được, cô thật
có phước đấy!”
Lặng yên nghe bác sỹ kể về tình trạng
của mình, cô không khỏi thở phào nhẹ
nhõm. Quả nhiên là cơ thế có vấn đề.
Nhưng mà, hôm qua là ai đã đưa cô vào
đây cơ chứ?
Tựa như cảm nhận được tiếng lòng
của Gia Linh, bác sỹ cười:
“Cô cũng phải cảm ơn bạn trai mình
đấy. Hôm qua nhờ thông tin bạn trai cô
cung cấp giúp chúng tôi nắm rõ được tình
hình nên nhanh chóng vào cấp cứu. Đã
vậy còn thức trắng đêm, bây giờ có lẽ
đang đi mua cháo cho cô rồi đấy!”
Bạn trai?
Thắc mắc đổ dồn lên hai từ nhưng
chẳng để cô được hỏi lại, ngoài cửa vọng
ra tiếng y tá khiến bác sỹ quay người bỏ
đi nhanh. Thả lại cô với vô số câu hỏi
trong đầu thì chợt thấy bóng dáng có
chút quen xuất hiện. Anh bước đến đưa
tay cầm hộp cháo, vẫn là nụ cười với ánh
mắt dịu dàng ấy:
“Dậy rồi hả, nhanh ăn cháo khi còn
nóng nào!”
Hồng Phú ngồi xuống từ từ mở nắp,
chậm rãi múc từng thìa nhỏ lên miệng cô
một cách tự nhiên. Gia Linh ngại ngùng,
ánh mắt lẻn sang nơi khác. Ý tứ được
chuyện này, anh cười đặt bát cháo vào
tay cô:
“Hôm qua tôi được phục vụ báo ai đó
ngất xỉu giữa đường đi nên chạy lại thấy
đó là cô nên nhanh chóng đem vào bệnh
viện. Thật may là kịp lúc, nếu chậm chỉ
giây thôi có thể nguy hiểm đến tính
mạng.”
Đổ dồn ánh mắt vào bát cháo, hai
người chìm vào khoảng không im lặng
đôi phút thì Gia Linh giật mình hỏi:
“Không biết, anh có gọi cho Bảo Hân
hay không?”
“Không, hôm qua vì mải để ý đến ca
cấp cứu của cô nên tôi chẳng để ý đến
việc gì. Nay khi nghe tin cô hồi sức liền
chạy đi mua cháo nên vẫn chưa có thời
gian.”
Nghe được những lời đó, Gia Linh thở
phào nhẹ nhõm. Cô không muốn Bảo Hân
biết chuyện mình nhập viện chút nào.
Nếu cậu ấy biết chắc hẳn sẽ làm loạn lên mất.
Hồng Phú thấy bóng dáng thở phào
nhẹ nhõm của cô bỗng vô thức cười.
Nhưng nụ cười chưa kịp giữ trên môi vài
giây đã ngay lập tức dừng lại. Anh đứng
dậy, khéo léo nói:
“Tôi đi ra ngoài mua nước một chút
nhé!”
Gia Linh gật đầu, đợi Hồng Phú đi rồi
sắc mặt cô tốt hơn hẳn. Quả thật khi đối
diện với anh, cô có chút ngại ngùng. Nay
lại vì vấn đề sức khỏe của mình mà làm
việc gì. Nay khi nghe tin cô hồi sức liền
chạy đi mua cháo nên vẫn chưa có thời
gian.”
Nghe được những lời đó, Gia Linh thở
phào nhẹ nhõm. Cô không muốn Bảo Hân
biết chuyện mình nhập viện chút nào.
Nếu cậu ấy biết chắc hẳn sẽ làm loạn lên
mất.
Hồng Phú thấy bóng dáng thở phào
nhẹ nhõm của cô bỗng vô thức cười.
Nhưng nụ cười chưa kịp giữ trên môi vài
giây đã ngay lập tức dừng lại. Anh đứng
dậy, khéo léo nói:
“Tôi đi ra ngoài mua nước một chút
nhé!”
Gia Linh gật đầu, đợi Hồng Phú đi rồi
sắc mặt cô tốt hơn hẳn. Quả thật khi đối
diện với anh, cô có chút ngại ngùng. Nay
lại vì vấn đề sức khỏe của mình mà làm
phiền đến anh, điều đó khiến cô luôn khó
xử mỗi lần đối diện.
Mãi đến 5 phút sau chưa thấy Hồng
Phú quay lại, cô thoải mái đánh chén
sạch hộp cháo ban nãy. Nhưng chỉ vừa
mới trở người sửa tư thế, cô liền thấy
bóng ai đó bước đến. Tưởng là Hồng Phú,
cô ngẩng đầu lên, người kia liền cúi đầu:
“Bác sỹ bảo cô có thể điều trị ở nhà,
bây giờ tôi sẽ làm thủ tục xuất viện, mong
cô ngồi đây chờ.”
Là… là Idle?