Chương 11
Từ nhỏ Lý Tích Thần đã rất ngoan ngoãn.
Ngay từ nhỏ.
Sau khi cô biết nói chuyện thì đều do chị cô chăm sóc cô.
Nhưng một bạn nhỏ mới học tiểu học làm sao có thể chăm sóc tốt cho một đứa bé?
Năm Lý Tích Thần 4 tuổi, đầu đập vào bậc thang, trên trán phải khâu hai mũi.
Lúc bảo mẫu ở nhà đưa cô đến bệnh viện, Lý Tích Quân vừa căng thẳng vừa sợ hãi, sợ bị ba mẹ mắng, cũng sợ em gái đầu đang không ngừng chảy máu sẽ chết.
Nhưng Tích Thần một giọt nước mắt cũng không rơi, thậm chí còn nằm trong lòng bảo mẫu mà nắm lấy tay cô ấy, "Em không sao cả."
Cô nói: "Em không đau."
Lúc bác sĩ khâu vết thương cho cô, cô buồn ngủ tới mức ngủ thiếp đi, nước mắt đọng trên mi, nhưng lại không khóc.
Sau đó Lý Tích Quân bị ba mẹ mắng cho một trận, còn bị phạt đứng một ngày.
Từ đó Tích Thần bị đưa đến nhà ông nội ở ngoại thành.
Từ sau hôm đó, hai chị em rất lâu không nói chuyện với nhau, thậm chí Tích Quân không bao giờ dẫn theo Tích Thần đi chơi.
Cảm giác tồn tại của Lý Tích Thần ở nhà rất thấp.
Cô rất nhát gan, sợ bóng tối, sợ ma, lại còn thích khóc, xem phim truyền hình thôi cũng có thể khóc sướt mướt.
Nhưng ai cũng biết cô là một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Không giống với Lý Tích Quân.
Ba mẹ bảo cô học cái gì thì cô sẽ đi học cái đó, piano, quốc họa, phác họa, vĩ cầm, tỳ bà, gần như cái nào cũng học, nhưng lại bởi vì không có năng khiếu mà bị thầy giáo khuyên cô từ bỏ một cách khéo léo.
Cho nên ba mẹ thường hay không vui, cảm thấy cô làm cái gì cũng không xong.
Nguyên nhân mà Lý Tích Quân không cần học những thứ này là bởi vì từ lớp 1, tất cả cuộc thi cô ấy tham gia đều giành hạng nhất.
Còn Lý Tích Thần thì không làm được.
Thành tích của cô chỉ có thể xếp ở mức từ trung bình trở lên, cho nên ba mẹ mới bồi dưỡng những sở thích khác cho cô.
Có thể thấy thượng đế đã đóng hết tất cả những cánh cửa và cửa sổ của cô.
Ở nhà mỗi lúc rảnh rỗi sẽ lại nói đến chuyện học hành của Lý Tích Thần, nói thành tích của cô kém, còn nói cô nhát gan, không có năng lực học tập, khả năng xã giao cũng bình thường.
Lý Tích Thần đối với những chuyện này vẫn luôn giữ im lặng, chưa từng phản bác câu nào cả.
Lúc này trong phòng bệnh im lặng lạ thường.
Lý Tích Quân cũng chưa bao giờ nghĩ tới, Lý Tích Thần một khi bùng nổ cảm xúc sẽ như thế này.
Lời chỉ trích mang theo giọt nước mắt giống như một con dao đã được mài, sắc bén.
Cô ấy tự biết mình đã lỡ lời, nhắm mắt lại, giọng nói nghiêm túc, "Hy vọng sau này em đối diện với kẻ bám đuôi cũng có thể cứng rắn như vậy."
Sau đó không nhìn Lý Tích Thần nữa, ra khỏi phòng bệnh.
-
Mười phút sau, Lục Tư Việt nhận được tin nhắn của Lý Tích Quân: [Phiền anh ra ngoài một lát.]
Lục Tư Việt liếc nhìn Lý Tích Thần đang quấn mình thành một khối trong chăn, khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng bệnh.
Lý Tích Quân đã điều chỉnh xong tâm trạng, trước tiên là xin lỗi Lục Tư Việt, sau đó đưa cho anh một tấm thẻ ngân hàng, hy vọng anh có thể đưa lại cho Lý Tích Thần sau khi cô xuất viện.
"Chi phí bệnh viện tôi đã nộp rồi." Lý Tích Quân nói: "Sau này công việc của tôi tương đối bận rộn, chắc sẽ không đến đây nữa. Ở đây có một bác sĩ là bạn học của ba tôi, tôi đã chào hỏi với ông ấy rồi, đến khi Tích Thần xuất viện, cứ thế rời đi là được, những thủ tục về sau ông ấy sẽ xử lý giúp, làm phiền anh rồi."
Lục Tư Việt nhận lấy thẻ, xoay một vòng trên đầu ngón tay, sau khi cân nhắc thì mở miệng hỏi: "Thấy buồn vì câu nói lúc nãy của Tích Thần sao?"
Lý Tích Quân nhíu mày, lập tức phủ nhận: "Làm sao có thể?"
Cô ấy liếm môi, "Chỉ là một đứa nhỏ, sao có thể xem lời nói của con bé là thật được."
Lục Tư Việt cong môi cười khẽ, hỏi ngược lại: "Thật không?"
"Thật." Lý Tích Quân từ lâu đã luyện thành bản lĩnh vui buồn không để lộ trên khuôn mặt, cô ấy chỉ nở một nụ cười nghề nghiệp tiêu chuẩn, "Tôi sẽ thông báo cho những người bạn khác của em ấy đến bệnh viện chăm sóc, nhưng trong khoảng thời gian này đành phiền anh vậy, có thời gian tôi mời anh ăn cơm."
"Không cần." Lục Tư Việt khéo léo từ chối, "Tôi với Tích Thần cũng xem như là bạn bè."
Lý Tích Quân không hỏi nữa.
Sau khi cô ấy rời khỏi bệnh viện, Lục Tư Việt đứng tại chỗ một lúc lâu.
Lại là một mối quan hệ gia đình kỳ quặc.
Lý Tích Thần trở nên như thế này cũng là do gia đình cô đi?
Nhưng gia đình cô hình như không biết đã có chuyện gì xảy ra với cô.
Không biết cô đang trên bờ vực sụp đổ, cũng không biết cảm xúc của cô rất tệ.
Cô có vẻ rất khó có được một mối quan hệ bình đẳng và tốt đẹp.
Lục Tư Việt đến cửa hàng tiện lợi mua gói thuốc lá.
Thời tiết mùa hè thay đổi rất nhanh, rõ ràng lúc trước còn đang nắng đẹp, nhưng chỉ chốc lát sau đã nổi gió, mưa tí tách cũng nhanh chóng rơi xuống.
Người đi bộ trên đường phố vội vã chạy đến nơi họ muốn đến, còn anh thì đứng dưới mái hiên của cửa hàng tiện lợi hút một điếu thuốc.
Khói màu xanh xám tản ra bên cạnh anh.
Điếu thuốc này anh hút rất chậm, anh cố ý dành thời gian cho Lý Tích Thần tiêu hóa cảm xúc.
Chờ đến khi anh trở lại phòng bệnh, Lý Tích Thần đã không còn khóc nữa, cô giả vờ ngủ với đôi mắt sưng lên vì khóc.
Lục Tư Việt cũng không vạch trần, anh cầm quyển sách mới của Tô Nhất Bạch lên tiếp tục đọc.
Tiếng hít thở trên giường bệnh ổn định hơn.
Dần dần, Lý Tích Thần cũng ngủ thiếp đi.
-
Lý Tích Thần gặp phải ác mộng.
Lúc tỉnh lại đã là nửa đêm, trong phòng bệnh chỉ bật một ngọn đèn ngủ, ánh đèn mờ đủ để chiếu sáng toàn bộ phòng bệnh.
Quả nhiên, anh hàng xóm đã rời đi.
Chị cô cũng không có ở đây.
Không chừng sau này chị cũng sẽ không thèm để ý tới cô.
Hô.
Đầu Lý Tích Thần đặt lên đầu gối, cằm nhẹ nhàng ma sát vào chăn, trong đầu rất rối loạn.
Cô đang tính toán những việc tiếp theo cần phải làm, xuất viện, nộp bản thảo, có thể còn phải chuyển nhà.
Mỗi một chuyện đều làm cho cô cảm thấy mệt mỏi.
Cô lần mò lấy điện thoại di động từ bên mép giường, hơn mười giờ tối Cố Từ gửi tin nhắn cho cô.
[Ngõa Ngõa: Cậu cãi nhau với chị cậu à?]
[Ngõa Ngõa: Tớ bay chuyến lúc nửa đêm, sáng mai hạ cánh sẽ đến bệnh viện thăm cậu.]
Sao ngay cả Cố Từ cũng biết?
Lý Tích Thần nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu mới trả lời: [Được.]
Cô là người không thích làm phiền người khác, cô vốn định ngày mai sẽ xuất viện, nếu Cố Từ tới, cô ít nhất còn phải ở lại bệnh viện thêm ba ngày nữa.
Mỗi ngày ở trong bệnh viện đều cảm thấy rất dày vò.
Lý Tích Thần nằm trở lại giường một lần nữa, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm trần nhà.
Cơn ác mộng vừa rồi quá chân thật, khiến cô sợ đến mức cả người toát mồ hôi lạnh.
Bây giờ nhớ tới còn cảm thấy đáng sợ.
Nói ác mộng thì cũng không đúng, chẳng qua là tình huống ngày hôm đó tái hiện lại.
Giờ cũng không ngủ được nữa.
Lý Tích Thần nằm một lát rồi ngồi dậy, cô mò mẫm đi về phía cửa sổ.
Đây có lẽ là sự lãng mạn của một thiếu nữ văn nghệ.
Thích nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn mặt trăng nhìn màn đêm.
Cũng giống như lúc học cấp ba, một nửa số nữ sinh trong lớp xã hội của cô đều thích Trương Ái Linh.
Khi đó thầy giáo nói những cô bé mười mấy tuổi, luôn miễn cưỡng mà làm những việc không đúng lúc*, ngay cả tác phẩm viết ra cũng mang theo phong cách của Trương Ái Linh.
*为赋新词强说愁 xuất phát từ trong bài "Sửu nô nhị • Thư bác Sơn đạo Trung Bích" của thi nhân thời Nam Tống Tân Khí Tật, trong thơ ý là: Vì viết một bài mới mà phải miêu tả cảnh sắc sầu khổ dù không hiểu mùi sầu.
Nhưng như thế chỉ có thể nói được bề ngoài, khó mà chạm được tới cái cốt cách bên trong.
Khi cô sắp đi đến bên cửa sổ, thì bỗng vang lên một tiếng lạch cạch.
Bên trong phòng bệnh đột nhiên sáng đèn, anh hàng xóm đứng ở góc tường.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lý Tích Thần nhanh chóng cúi đầu.
Cô cho rằng trong phòng bệnh chỉ còn một mình cô, kết quả...
"Tối nay không có trăng." Lục Tư Việt mở miệng trước, hơn nữa còn nhường lại vị trí của mình.
Lý Tích Thần cúi đầu càng thấp, anh làm sao biết cô muốn ngắm trăng?
Anh đoán được suy nghĩ của người khác ư?
Là do suy nghĩ của cô dễ đoán lắm sao?
Lý Tích Thần theo phản xạ lùi về sau nửa bước.
"Nhưng có sao đó." Lục Tư Việt nói: "Em có thể qua đây xem."
Lý Tích Thần nhỏ giọng đáp lại, nhưng không dám đi qua. . ?a chương nhanh nhấ? ?ại ﹛ ??uM??U? e?.?n ﹜
Lục Tư Việt nhìn chằm chằm đỉnh đầu của cô, vài giây sau bật cười ra tiếng.
Nhưng anh không trêu chọc cô nữa, mà trực tiếp nhường lại vị trí rồi chuẩn bị trở về ghế sa lon nhỏ ngồi, nhưng khi đi ngang qua cô thì dừng lại, cô lại di chuyển về phía chỗ trống phía bên kia.
"Hoặc là có muốn nói chuyện với anh một chút không?" Lục Tư Việt hỏi một cách rất ôn hòa.
Cố ý khiến giọng nói dịu dàng hơn bình thường rất nhiều, từng bước mà dẫn dắt cô.
Lý Tích Thần thiếu chút nữa là không thể kiềm chế được, trước khi sắp thốt ra tiếng, cô véo đùi mình, giọng run run mà trả lời: "Không muốn. "
Đúng, không muốn.
Cô không muốn để lộ vẻ thảm hại của mình trước mặt anh hàng xóm một lần nữa.
Dáng vẻ bây giờ đã tồi tệ lắm rồi.
Lục Tư Việt nhìn bóng nghiêng của cô.
Cô gái thân hình gầy gò mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, tóc buông xuống trước ngực, che đi nửa khuôn mặt.
Chỉ có thể thoáng nhìn thấy sống mũi xinh đẹp của cô.
Lục Tư Việt không làm khó cô nữa.
Anh trở về ngồi xuống ghế sofa, tiếp tục đọc quyển sách kia.
Lý Tích Thần cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt lại nhịn không được mà liếc nhìn về phía sofa nhỏ.
"Lúc nãy trời có mưa, cho nên không có trăng." Lục Tư Việt nhẹ nhàng lên tiếng.
Lý Tích Thần: "... Ồ."
Lại là sự im lặng quen thuộc.
Theo lý mà nói, Lý Tích Thần từ lâu đã quen với sự trầm mặc.
Nhưng trong một không gian kín như vậy lại có một người khác, cô luôn cảm thấy không được thoải mái.
Ngay cả khi người đó là anh hàng xóm.
Là người đàn ông mà cô có chút hảo cảm.
Có lẽ cũng chính vì thế mà cô mới cảm thấy không được thoải mái.
Sợ anh hàng xóm biết rằng cô từng có suy nghĩ xấu xa đối với anh.
Tối nay không có nhiều sao cho lắm, Lý Tích Thần đứng đó nhìn, suy nghĩ lại trở nên rối loạn.
Ngay cả những ngôi sao cũng đang đánh nhau trên bầu trời, hai ngôi sao sẽ hóa thành đôi mắt của kẻ bám đuôi, nhìn chằm chằm vào cô.
Nửa đêm, anh hàng xóm nằm ngủ thiếp đi trên ghế sofa nhỏ.
Tư thế ngủ của anh không được tự nhiên cho lắm.
Sô pha nhỏ làm cho anh phải cuộn người lại, hai tay ôm lấy cơ thể, là tư thế ngủ rất không có cảm giác an toàn.
Lý Tích Thần ngồi trên giường, một đêm không ngủ.
Cô còn chưa biến thái đến mức cả đêm ngồi nhìn anh hàng xóm ngủ, lúc nửa đêm cô dùng điện thoại mở tài liệu, định viết kịch bản.
Mắt thấy cách ngày giao bản thảo càng ngày càng gần, cô phải bắt đầu viết.
Nhưng viết viết xóa xóa, cả một đêm nhưng cô viết ra được chưa tới một trăm chữ.
Tương đương với không viết.
Đây không phải là một hiện tượng tốt.
-
Sáng hôm sau Cố Từ đến, anh hàng xóm rời đi.
Trong phòng bệnh bỗng nhiên trở nên náo nhiệt.
Cố Từ ép hỏi đã xảy ra chuyện gì, Lý Tích Thần nói ngắn gọn cho cô ấy biết.
Nói đến cuối cùng cô vô thức rùng mình một cái.
Cố Từ tức giận mắng to, "Đó là cái loại bại hoại xã hội gì vậy. Hắn đâu rồi?"
"Không biết." Lý Tích Thần nói: "Có lẽ chị đang xử lý."
Cố Từ: "... Vậy cũng được."
Về phương diện này, cô tín nhiệm Lý Tích Quân vô điều kiện.
Tất cả đều giống như Lý Tích Thần dự đoán, dưới sự kiên trì của Cố Từ, cô ở lại bệnh viện thêm ba ngày.
Ban ngày là Cố Từ ở lại phòng bệnh với cô, buổi tối anh hàng xóm sẽ mua cơm tối cho cô và Cố Từ, lúc các cô ăn cơm anh sẽ ra hành lang hút một điếu thuốc, lúc trở về trên người sẽ có mùi thuốc lá nhàn nhạt, không tính là khó ngửi.
Buổi tối anh ở lại cùng với cô.
Cố Từ vốn không yên tâm lắm, nhưng biết Lý Tích Thần là do anh cứu, hơn nữa bọn họ còn ở đối diện nhau thì thấy yên tâm, thậm chí còn lén lút nói với Lý Tích Thần: "Anh hàng xóm này của cậu khẳng định có ý với cậu, cho anh ấy một cơ hội, cũng là cho cậu một cơ hội. "
Lý Tích Thần nghe vậy liếc mắt nhìn anh hàng xóm, sau đó chạm mắt với anh.
Anh cười dịu dàng, Lý Tích Thần lập tức tránh đi.
Sao có thể chứ.
Cô kém cỏi như vậy, người tốt như anh hàng xóm làm sao có thể thích cô?
Có lẽ do anh ấy... tốt bụng thôi.
Tốt bụng với bất cứ ai.
Lý Tích Thần chưa bao giờ dám hy vọng xa vời.
Trong thời gian nằm viện, Chu Lâm có tới một lần, đem cho cô một ít hoa quả.
Bởi vì cô với chị cô không gặp mặt thường xuyên, chỉ gặp anh rể tương lai này có một lần, cho nên rất xấu hổ.
Cô chỉ có thể cố gắng trả lời Chu Lâm, một khi Chu Lâm không hỏi, bầu không khí liền trầm xuống.
Mười mấy phút đó quả thực giống như bị tra tấn.
Nhưng đây không phải là điều khó chịu nhất.
Khó chịu nhất là chứng mất ngủ của cô vẫn như thường lệ.
Đêm vừa tỉnh dậy, cô nghĩ mình đã khỏe.
Nhưng ngày hôm sau cô cố gắng đi ngủ, lại khôi phục trạng thái trước đây.
Không, nó còn tồi tệ hơn bao giờ hết.
Trước kia ít nhất có thể có giấc ngủ sâu hơn một giờ, nhưng hiện tại cô chỉ cần ngủ sẽ gặp ác mộng.
Ngay cả một giấc ngủ ngắn có nửa giờ cũng vậy.
Nếu ban đêm cô ngủ một mình thì không sao, nhưng trong phòng bệnh còn có thêm anh hàng xóm.
Mỗi lần tỉnh dậy cô đều đánh thức anh hàng xóm của mình.
Sau đó, cô không dám ngủ nữa.
Vào đêm trước khi xuất viện, cô lại bị dọa cho tỉnh lại.
Anh hàng xóm đặt quyển sách đang đọc trong tay xuống, nghiêm túc hỏi cô: "Có cần tôi giúp em không?"
Lý Tích Thần mím môi, do dự một lát rồi lắc đầu.
Lục Tư Việt buông sách xuống, ánh mắt nặng nề nhìn về phía cô: "Em đã đi gặp chuyên gia tư vấn tâm lý đúng không? "
Lý Tích Thần nhíu mày.
Trong nháy mắt đó, tiếng gào khóc đó lại ập đến.
Đúng là một cơn ác mộng.
Cô không muốn trả lời.
"Tôi nghe bạn em nói." Lục Tư Việt nói: "Cô ấy nói quá trình đi trò chuyện trước đây của em không được vui."
Anh không dùng từ chữa bệnh, mà là dùng từ trò chuyện.
Lý Tích Thần lại rúc mình vào trong chăn, chỉ để lộ ra phần chóp mũi trở lên, đôi mắt nai tròn xoe bất an nhìn chằm chằm anh.
Anh hàng xóm muốn nói gì?
Anh có biết cô bị bệnh không?
Có lẽ là vậy rồi.
Người bình thường ai lại đi gặp bác sĩ tư vấn tâm lý chứ.
Ai ngờ đối phương cười khẽ một tiếng: "Tôi cũng từng đi gặp bác sĩ tư vấn tâm lý."
Chính xác mà nói, họ gọi đó là giám sát.
Lý Tích Thần theo bản năng kinh ngạc: "Hả?"
"Có đôi khi gặp áp lực lớn không ngủ được sẽ đi nói chuyện phiếm với bọn họ, thả lỏng tâm trạng." Lục Tư Việt nói.
Uh, là như vậy sao?
Sao quá trình khó khăn với cô lại dễ dàng với anh hàng xóm như vậy?
Lục Tư Việt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, nhất là ánh mắt kia biểu hiện ra vẻ kinh ngạc quá mức rõ ràng, không khỏi buồn cười.
Qua cuộc trò chuyện với bạn của cô, anh suy đoán cô đã hiểu lầm về ngành này.
Bây giờ thì đã xác nhận, cô đúng là hiểu lầm thật.
"Đừng nói em cho rằng bác sĩ tâm lý trị bệnh tâm thần chứ?" Lục Tư Việt nhếch môi cười, "Cho nên em cảm thấy mình có bệnh tâm thần?"
Lý Tích Thần: "..."
Cô ở trong chăn nuốt nước bọt.
Anh hàng xóm... cười rộ lên thật sự rất đẹp mắt.
Đừng cười nữa.
Tim cô lại đập thình thịch.
Vì thế cô hoàn toàn cuộn mình vào trong chăn.
Lục Tư Việt còn cho rằng cô bị vạch trần nên cảm thấy thẹn thùng, chỉ cười nói: "Gần đây em có xem bộ phim này không?"
Lý Tích Thần ở trong chăn buồn bực hỏi: "Phim gì?"
"Dù bị bệnh tâm thần cũng không sao."
Lý Tích Thần: "..."
Ngay từ nhỏ.
Sau khi cô biết nói chuyện thì đều do chị cô chăm sóc cô.
Nhưng một bạn nhỏ mới học tiểu học làm sao có thể chăm sóc tốt cho một đứa bé?
Năm Lý Tích Thần 4 tuổi, đầu đập vào bậc thang, trên trán phải khâu hai mũi.
Lúc bảo mẫu ở nhà đưa cô đến bệnh viện, Lý Tích Quân vừa căng thẳng vừa sợ hãi, sợ bị ba mẹ mắng, cũng sợ em gái đầu đang không ngừng chảy máu sẽ chết.
Nhưng Tích Thần một giọt nước mắt cũng không rơi, thậm chí còn nằm trong lòng bảo mẫu mà nắm lấy tay cô ấy, "Em không sao cả."
Cô nói: "Em không đau."
Lúc bác sĩ khâu vết thương cho cô, cô buồn ngủ tới mức ngủ thiếp đi, nước mắt đọng trên mi, nhưng lại không khóc.
Sau đó Lý Tích Quân bị ba mẹ mắng cho một trận, còn bị phạt đứng một ngày.
Từ đó Tích Thần bị đưa đến nhà ông nội ở ngoại thành.
Từ sau hôm đó, hai chị em rất lâu không nói chuyện với nhau, thậm chí Tích Quân không bao giờ dẫn theo Tích Thần đi chơi.
Cảm giác tồn tại của Lý Tích Thần ở nhà rất thấp.
Cô rất nhát gan, sợ bóng tối, sợ ma, lại còn thích khóc, xem phim truyền hình thôi cũng có thể khóc sướt mướt.
Nhưng ai cũng biết cô là một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Không giống với Lý Tích Quân.
Ba mẹ bảo cô học cái gì thì cô sẽ đi học cái đó, piano, quốc họa, phác họa, vĩ cầm, tỳ bà, gần như cái nào cũng học, nhưng lại bởi vì không có năng khiếu mà bị thầy giáo khuyên cô từ bỏ một cách khéo léo.
Cho nên ba mẹ thường hay không vui, cảm thấy cô làm cái gì cũng không xong.
Nguyên nhân mà Lý Tích Quân không cần học những thứ này là bởi vì từ lớp 1, tất cả cuộc thi cô ấy tham gia đều giành hạng nhất.
Còn Lý Tích Thần thì không làm được.
Thành tích của cô chỉ có thể xếp ở mức từ trung bình trở lên, cho nên ba mẹ mới bồi dưỡng những sở thích khác cho cô.
Có thể thấy thượng đế đã đóng hết tất cả những cánh cửa và cửa sổ của cô.
Ở nhà mỗi lúc rảnh rỗi sẽ lại nói đến chuyện học hành của Lý Tích Thần, nói thành tích của cô kém, còn nói cô nhát gan, không có năng lực học tập, khả năng xã giao cũng bình thường.
Lý Tích Thần đối với những chuyện này vẫn luôn giữ im lặng, chưa từng phản bác câu nào cả.
Lúc này trong phòng bệnh im lặng lạ thường.
Lý Tích Quân cũng chưa bao giờ nghĩ tới, Lý Tích Thần một khi bùng nổ cảm xúc sẽ như thế này.
Lời chỉ trích mang theo giọt nước mắt giống như một con dao đã được mài, sắc bén.
Cô ấy tự biết mình đã lỡ lời, nhắm mắt lại, giọng nói nghiêm túc, "Hy vọng sau này em đối diện với kẻ bám đuôi cũng có thể cứng rắn như vậy."
Sau đó không nhìn Lý Tích Thần nữa, ra khỏi phòng bệnh.
-
Mười phút sau, Lục Tư Việt nhận được tin nhắn của Lý Tích Quân: [Phiền anh ra ngoài một lát.]
Lục Tư Việt liếc nhìn Lý Tích Thần đang quấn mình thành một khối trong chăn, khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng bệnh.
Lý Tích Quân đã điều chỉnh xong tâm trạng, trước tiên là xin lỗi Lục Tư Việt, sau đó đưa cho anh một tấm thẻ ngân hàng, hy vọng anh có thể đưa lại cho Lý Tích Thần sau khi cô xuất viện.
"Chi phí bệnh viện tôi đã nộp rồi." Lý Tích Quân nói: "Sau này công việc của tôi tương đối bận rộn, chắc sẽ không đến đây nữa. Ở đây có một bác sĩ là bạn học của ba tôi, tôi đã chào hỏi với ông ấy rồi, đến khi Tích Thần xuất viện, cứ thế rời đi là được, những thủ tục về sau ông ấy sẽ xử lý giúp, làm phiền anh rồi."
Lục Tư Việt nhận lấy thẻ, xoay một vòng trên đầu ngón tay, sau khi cân nhắc thì mở miệng hỏi: "Thấy buồn vì câu nói lúc nãy của Tích Thần sao?"
Lý Tích Quân nhíu mày, lập tức phủ nhận: "Làm sao có thể?"
Cô ấy liếm môi, "Chỉ là một đứa nhỏ, sao có thể xem lời nói của con bé là thật được."
Lục Tư Việt cong môi cười khẽ, hỏi ngược lại: "Thật không?"
"Thật." Lý Tích Quân từ lâu đã luyện thành bản lĩnh vui buồn không để lộ trên khuôn mặt, cô ấy chỉ nở một nụ cười nghề nghiệp tiêu chuẩn, "Tôi sẽ thông báo cho những người bạn khác của em ấy đến bệnh viện chăm sóc, nhưng trong khoảng thời gian này đành phiền anh vậy, có thời gian tôi mời anh ăn cơm."
"Không cần." Lục Tư Việt khéo léo từ chối, "Tôi với Tích Thần cũng xem như là bạn bè."
Lý Tích Quân không hỏi nữa.
Sau khi cô ấy rời khỏi bệnh viện, Lục Tư Việt đứng tại chỗ một lúc lâu.
Lại là một mối quan hệ gia đình kỳ quặc.
Lý Tích Thần trở nên như thế này cũng là do gia đình cô đi?
Nhưng gia đình cô hình như không biết đã có chuyện gì xảy ra với cô.
Không biết cô đang trên bờ vực sụp đổ, cũng không biết cảm xúc của cô rất tệ.
Cô có vẻ rất khó có được một mối quan hệ bình đẳng và tốt đẹp.
Lục Tư Việt đến cửa hàng tiện lợi mua gói thuốc lá.
Thời tiết mùa hè thay đổi rất nhanh, rõ ràng lúc trước còn đang nắng đẹp, nhưng chỉ chốc lát sau đã nổi gió, mưa tí tách cũng nhanh chóng rơi xuống.
Người đi bộ trên đường phố vội vã chạy đến nơi họ muốn đến, còn anh thì đứng dưới mái hiên của cửa hàng tiện lợi hút một điếu thuốc.
Khói màu xanh xám tản ra bên cạnh anh.
Điếu thuốc này anh hút rất chậm, anh cố ý dành thời gian cho Lý Tích Thần tiêu hóa cảm xúc.
Chờ đến khi anh trở lại phòng bệnh, Lý Tích Thần đã không còn khóc nữa, cô giả vờ ngủ với đôi mắt sưng lên vì khóc.
Lục Tư Việt cũng không vạch trần, anh cầm quyển sách mới của Tô Nhất Bạch lên tiếp tục đọc.
Tiếng hít thở trên giường bệnh ổn định hơn.
Dần dần, Lý Tích Thần cũng ngủ thiếp đi.
-
Lý Tích Thần gặp phải ác mộng.
Lúc tỉnh lại đã là nửa đêm, trong phòng bệnh chỉ bật một ngọn đèn ngủ, ánh đèn mờ đủ để chiếu sáng toàn bộ phòng bệnh.
Quả nhiên, anh hàng xóm đã rời đi.
Chị cô cũng không có ở đây.
Không chừng sau này chị cũng sẽ không thèm để ý tới cô.
Hô.
Đầu Lý Tích Thần đặt lên đầu gối, cằm nhẹ nhàng ma sát vào chăn, trong đầu rất rối loạn.
Cô đang tính toán những việc tiếp theo cần phải làm, xuất viện, nộp bản thảo, có thể còn phải chuyển nhà.
Mỗi một chuyện đều làm cho cô cảm thấy mệt mỏi.
Cô lần mò lấy điện thoại di động từ bên mép giường, hơn mười giờ tối Cố Từ gửi tin nhắn cho cô.
[Ngõa Ngõa: Cậu cãi nhau với chị cậu à?]
[Ngõa Ngõa: Tớ bay chuyến lúc nửa đêm, sáng mai hạ cánh sẽ đến bệnh viện thăm cậu.]
Sao ngay cả Cố Từ cũng biết?
Lý Tích Thần nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu mới trả lời: [Được.]
Cô là người không thích làm phiền người khác, cô vốn định ngày mai sẽ xuất viện, nếu Cố Từ tới, cô ít nhất còn phải ở lại bệnh viện thêm ba ngày nữa.
Mỗi ngày ở trong bệnh viện đều cảm thấy rất dày vò.
Lý Tích Thần nằm trở lại giường một lần nữa, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm trần nhà.
Cơn ác mộng vừa rồi quá chân thật, khiến cô sợ đến mức cả người toát mồ hôi lạnh.
Bây giờ nhớ tới còn cảm thấy đáng sợ.
Nói ác mộng thì cũng không đúng, chẳng qua là tình huống ngày hôm đó tái hiện lại.
Giờ cũng không ngủ được nữa.
Lý Tích Thần nằm một lát rồi ngồi dậy, cô mò mẫm đi về phía cửa sổ.
Đây có lẽ là sự lãng mạn của một thiếu nữ văn nghệ.
Thích nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn mặt trăng nhìn màn đêm.
Cũng giống như lúc học cấp ba, một nửa số nữ sinh trong lớp xã hội của cô đều thích Trương Ái Linh.
Khi đó thầy giáo nói những cô bé mười mấy tuổi, luôn miễn cưỡng mà làm những việc không đúng lúc*, ngay cả tác phẩm viết ra cũng mang theo phong cách của Trương Ái Linh.
*为赋新词强说愁 xuất phát từ trong bài "Sửu nô nhị • Thư bác Sơn đạo Trung Bích" của thi nhân thời Nam Tống Tân Khí Tật, trong thơ ý là: Vì viết một bài mới mà phải miêu tả cảnh sắc sầu khổ dù không hiểu mùi sầu.
Nhưng như thế chỉ có thể nói được bề ngoài, khó mà chạm được tới cái cốt cách bên trong.
Khi cô sắp đi đến bên cửa sổ, thì bỗng vang lên một tiếng lạch cạch.
Bên trong phòng bệnh đột nhiên sáng đèn, anh hàng xóm đứng ở góc tường.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lý Tích Thần nhanh chóng cúi đầu.
Cô cho rằng trong phòng bệnh chỉ còn một mình cô, kết quả...
"Tối nay không có trăng." Lục Tư Việt mở miệng trước, hơn nữa còn nhường lại vị trí của mình.
Lý Tích Thần cúi đầu càng thấp, anh làm sao biết cô muốn ngắm trăng?
Anh đoán được suy nghĩ của người khác ư?
Là do suy nghĩ của cô dễ đoán lắm sao?
Lý Tích Thần theo phản xạ lùi về sau nửa bước.
"Nhưng có sao đó." Lục Tư Việt nói: "Em có thể qua đây xem."
Lý Tích Thần nhỏ giọng đáp lại, nhưng không dám đi qua. . ?a chương nhanh nhấ? ?ại ﹛ ??uM??U? e?.?n ﹜
Lục Tư Việt nhìn chằm chằm đỉnh đầu của cô, vài giây sau bật cười ra tiếng.
Nhưng anh không trêu chọc cô nữa, mà trực tiếp nhường lại vị trí rồi chuẩn bị trở về ghế sa lon nhỏ ngồi, nhưng khi đi ngang qua cô thì dừng lại, cô lại di chuyển về phía chỗ trống phía bên kia.
"Hoặc là có muốn nói chuyện với anh một chút không?" Lục Tư Việt hỏi một cách rất ôn hòa.
Cố ý khiến giọng nói dịu dàng hơn bình thường rất nhiều, từng bước mà dẫn dắt cô.
Lý Tích Thần thiếu chút nữa là không thể kiềm chế được, trước khi sắp thốt ra tiếng, cô véo đùi mình, giọng run run mà trả lời: "Không muốn. "
Đúng, không muốn.
Cô không muốn để lộ vẻ thảm hại của mình trước mặt anh hàng xóm một lần nữa.
Dáng vẻ bây giờ đã tồi tệ lắm rồi.
Lục Tư Việt nhìn bóng nghiêng của cô.
Cô gái thân hình gầy gò mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, tóc buông xuống trước ngực, che đi nửa khuôn mặt.
Chỉ có thể thoáng nhìn thấy sống mũi xinh đẹp của cô.
Lục Tư Việt không làm khó cô nữa.
Anh trở về ngồi xuống ghế sofa, tiếp tục đọc quyển sách kia.
Lý Tích Thần cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt lại nhịn không được mà liếc nhìn về phía sofa nhỏ.
"Lúc nãy trời có mưa, cho nên không có trăng." Lục Tư Việt nhẹ nhàng lên tiếng.
Lý Tích Thần: "... Ồ."
Lại là sự im lặng quen thuộc.
Theo lý mà nói, Lý Tích Thần từ lâu đã quen với sự trầm mặc.
Nhưng trong một không gian kín như vậy lại có một người khác, cô luôn cảm thấy không được thoải mái.
Ngay cả khi người đó là anh hàng xóm.
Là người đàn ông mà cô có chút hảo cảm.
Có lẽ cũng chính vì thế mà cô mới cảm thấy không được thoải mái.
Sợ anh hàng xóm biết rằng cô từng có suy nghĩ xấu xa đối với anh.
Tối nay không có nhiều sao cho lắm, Lý Tích Thần đứng đó nhìn, suy nghĩ lại trở nên rối loạn.
Ngay cả những ngôi sao cũng đang đánh nhau trên bầu trời, hai ngôi sao sẽ hóa thành đôi mắt của kẻ bám đuôi, nhìn chằm chằm vào cô.
Nửa đêm, anh hàng xóm nằm ngủ thiếp đi trên ghế sofa nhỏ.
Tư thế ngủ của anh không được tự nhiên cho lắm.
Sô pha nhỏ làm cho anh phải cuộn người lại, hai tay ôm lấy cơ thể, là tư thế ngủ rất không có cảm giác an toàn.
Lý Tích Thần ngồi trên giường, một đêm không ngủ.
Cô còn chưa biến thái đến mức cả đêm ngồi nhìn anh hàng xóm ngủ, lúc nửa đêm cô dùng điện thoại mở tài liệu, định viết kịch bản.
Mắt thấy cách ngày giao bản thảo càng ngày càng gần, cô phải bắt đầu viết.
Nhưng viết viết xóa xóa, cả một đêm nhưng cô viết ra được chưa tới một trăm chữ.
Tương đương với không viết.
Đây không phải là một hiện tượng tốt.
-
Sáng hôm sau Cố Từ đến, anh hàng xóm rời đi.
Trong phòng bệnh bỗng nhiên trở nên náo nhiệt.
Cố Từ ép hỏi đã xảy ra chuyện gì, Lý Tích Thần nói ngắn gọn cho cô ấy biết.
Nói đến cuối cùng cô vô thức rùng mình một cái.
Cố Từ tức giận mắng to, "Đó là cái loại bại hoại xã hội gì vậy. Hắn đâu rồi?"
"Không biết." Lý Tích Thần nói: "Có lẽ chị đang xử lý."
Cố Từ: "... Vậy cũng được."
Về phương diện này, cô tín nhiệm Lý Tích Quân vô điều kiện.
Tất cả đều giống như Lý Tích Thần dự đoán, dưới sự kiên trì của Cố Từ, cô ở lại bệnh viện thêm ba ngày.
Ban ngày là Cố Từ ở lại phòng bệnh với cô, buổi tối anh hàng xóm sẽ mua cơm tối cho cô và Cố Từ, lúc các cô ăn cơm anh sẽ ra hành lang hút một điếu thuốc, lúc trở về trên người sẽ có mùi thuốc lá nhàn nhạt, không tính là khó ngửi.
Buổi tối anh ở lại cùng với cô.
Cố Từ vốn không yên tâm lắm, nhưng biết Lý Tích Thần là do anh cứu, hơn nữa bọn họ còn ở đối diện nhau thì thấy yên tâm, thậm chí còn lén lút nói với Lý Tích Thần: "Anh hàng xóm này của cậu khẳng định có ý với cậu, cho anh ấy một cơ hội, cũng là cho cậu một cơ hội. "
Lý Tích Thần nghe vậy liếc mắt nhìn anh hàng xóm, sau đó chạm mắt với anh.
Anh cười dịu dàng, Lý Tích Thần lập tức tránh đi.
Sao có thể chứ.
Cô kém cỏi như vậy, người tốt như anh hàng xóm làm sao có thể thích cô?
Có lẽ do anh ấy... tốt bụng thôi.
Tốt bụng với bất cứ ai.
Lý Tích Thần chưa bao giờ dám hy vọng xa vời.
Trong thời gian nằm viện, Chu Lâm có tới một lần, đem cho cô một ít hoa quả.
Bởi vì cô với chị cô không gặp mặt thường xuyên, chỉ gặp anh rể tương lai này có một lần, cho nên rất xấu hổ.
Cô chỉ có thể cố gắng trả lời Chu Lâm, một khi Chu Lâm không hỏi, bầu không khí liền trầm xuống.
Mười mấy phút đó quả thực giống như bị tra tấn.
Nhưng đây không phải là điều khó chịu nhất.
Khó chịu nhất là chứng mất ngủ của cô vẫn như thường lệ.
Đêm vừa tỉnh dậy, cô nghĩ mình đã khỏe.
Nhưng ngày hôm sau cô cố gắng đi ngủ, lại khôi phục trạng thái trước đây.
Không, nó còn tồi tệ hơn bao giờ hết.
Trước kia ít nhất có thể có giấc ngủ sâu hơn một giờ, nhưng hiện tại cô chỉ cần ngủ sẽ gặp ác mộng.
Ngay cả một giấc ngủ ngắn có nửa giờ cũng vậy.
Nếu ban đêm cô ngủ một mình thì không sao, nhưng trong phòng bệnh còn có thêm anh hàng xóm.
Mỗi lần tỉnh dậy cô đều đánh thức anh hàng xóm của mình.
Sau đó, cô không dám ngủ nữa.
Vào đêm trước khi xuất viện, cô lại bị dọa cho tỉnh lại.
Anh hàng xóm đặt quyển sách đang đọc trong tay xuống, nghiêm túc hỏi cô: "Có cần tôi giúp em không?"
Lý Tích Thần mím môi, do dự một lát rồi lắc đầu.
Lục Tư Việt buông sách xuống, ánh mắt nặng nề nhìn về phía cô: "Em đã đi gặp chuyên gia tư vấn tâm lý đúng không? "
Lý Tích Thần nhíu mày.
Trong nháy mắt đó, tiếng gào khóc đó lại ập đến.
Đúng là một cơn ác mộng.
Cô không muốn trả lời.
"Tôi nghe bạn em nói." Lục Tư Việt nói: "Cô ấy nói quá trình đi trò chuyện trước đây của em không được vui."
Anh không dùng từ chữa bệnh, mà là dùng từ trò chuyện.
Lý Tích Thần lại rúc mình vào trong chăn, chỉ để lộ ra phần chóp mũi trở lên, đôi mắt nai tròn xoe bất an nhìn chằm chằm anh.
Anh hàng xóm muốn nói gì?
Anh có biết cô bị bệnh không?
Có lẽ là vậy rồi.
Người bình thường ai lại đi gặp bác sĩ tư vấn tâm lý chứ.
Ai ngờ đối phương cười khẽ một tiếng: "Tôi cũng từng đi gặp bác sĩ tư vấn tâm lý."
Chính xác mà nói, họ gọi đó là giám sát.
Lý Tích Thần theo bản năng kinh ngạc: "Hả?"
"Có đôi khi gặp áp lực lớn không ngủ được sẽ đi nói chuyện phiếm với bọn họ, thả lỏng tâm trạng." Lục Tư Việt nói.
Uh, là như vậy sao?
Sao quá trình khó khăn với cô lại dễ dàng với anh hàng xóm như vậy?
Lục Tư Việt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, nhất là ánh mắt kia biểu hiện ra vẻ kinh ngạc quá mức rõ ràng, không khỏi buồn cười.
Qua cuộc trò chuyện với bạn của cô, anh suy đoán cô đã hiểu lầm về ngành này.
Bây giờ thì đã xác nhận, cô đúng là hiểu lầm thật.
"Đừng nói em cho rằng bác sĩ tâm lý trị bệnh tâm thần chứ?" Lục Tư Việt nhếch môi cười, "Cho nên em cảm thấy mình có bệnh tâm thần?"
Lý Tích Thần: "..."
Cô ở trong chăn nuốt nước bọt.
Anh hàng xóm... cười rộ lên thật sự rất đẹp mắt.
Đừng cười nữa.
Tim cô lại đập thình thịch.
Vì thế cô hoàn toàn cuộn mình vào trong chăn.
Lục Tư Việt còn cho rằng cô bị vạch trần nên cảm thấy thẹn thùng, chỉ cười nói: "Gần đây em có xem bộ phim này không?"
Lý Tích Thần ở trong chăn buồn bực hỏi: "Phim gì?"
"Dù bị bệnh tâm thần cũng không sao."
Lý Tích Thần: "..."