Chương 10
Lý Tích Thần chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ngủ một giấc lâu đến như vậy.
Lúc sắp tỉnh lại, cô cảm thấy mình đang lênh đênh trên mặt biển vô bờ bến, linh hồn lơ lửng trên bầu trời.
Cho nên cô tưởng rằng mình đã chết rồi.
Lúc đó cô nghĩ, thì ra chết là cảm giác như thế này.
Vô lực, yên ắng, thế giới toàn là màu trắng.
Nhưng sau khi cô hỏi câu này, anh hàng xóm đối diện đột nhiên cong môi cười nhẹ, hỏi ngược lại cô: “Em cảm thấy sao?”
Ồ, chưa chết.
Lý Tích Thần nằm ngã xuống giường, trong phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc sát trùng, kim truyền dịch cắm chính xác vào mạch máu trên mu bàn tay, đang truyền glucose cho cô.
Cơ thể cô vẫn bình thường, chỉ là mệt mỏi về mặt tinh thần.
Cho dù đã ngủ rất lâu.
“Em vẫn ổn chứ?” Lục Tư Việt hỏi: “Tôi gọi bác sĩ đến xem một chút.”
Lúc này Lý Tích Thần mới nhìn người đang đứng bên giường, nhưng mà ánh mắt chỉ lướt qua mặt anh hai giây.
Cô mím môi, đầu cố hết sức đè xuống gối, tới mức chỉ có thể nhìn thấy chân của anh.
“Đừng.” Lý Tích Thần yếu ớt nói: “Em muốn yên tĩnh một lát.”
Cách cô nói chuyện không giống với lúc trước.
Không còn là trạng thái nói một câu với Lục Tư Việt cũng phải lắp bắp.
Cô có thể nói ra ý muốn của bản thân mình rõ ràng rành mạch, nhưng cô không muốn nhìn thẳng vào anh.
Có lẽ là tình cảnh tối hôm ấy gây cho cô sự kích thích quá lớn, cô tha thiết nhìn anh như vậy, nhưng anh chỉ nói: “Hai người cứ tiếp tục, tôi về nhà.”
Cho dù sau đó là anh đã cứu cô.
Nhưng trong lòng Lý Tích Thần vẫn thấy mâu thuẫn.
Cô không biết nên dùng tâm trạng thế nào để đối mặt với anh hàng xóm.
Điều đáng sợ nhất là, dáng vẻ nhếch nhác như vậy của cô đã bị anh hàng xóm nhìn thấy.
Bị người ta theo dõi, bị người ta nhấc lên như nhấc một con gà.
Rõ ràng đã nỗ lực như thế, nhưng vẫn không cách nào chống trả.
Điều này thật là quá mất mặt.
Chỉ nghĩ như vậy thôi, nửa người cô đã rút vào trong chăn.
Ngay cả lỗ mũi cũng bịt lại.
Lục Tư Việt ở bên cạnh nhìn thấy như vậy không khỏi cảm thấy buồn cười, cô gái nhỏ này dường như luôn làm ra những động tác kỳ lạ như vậy.
Có lẽ là do sợ hãi?
Gặp phải tình huống như vậy, đợi đến khi cô xuất viện, có lẽ cần phải đến phòng tư vấn tâm lý để giải phóng cảm xúc.
Như thế mới không để lại chấn thương rối loạn căng thẳng.
“Em…” Lý Tích Thần rúc ở trong chăn giọng yếu ớt hỏi: “Đã ngủ bao lâu rồi?”
Giọng của cô rất thấp, có một số chữ nghe không rõ, cộng thêm việc trong đầu Lục Tư Việt đang suy nghĩ tìm cho cô một nhà tư vấn tâm lý thích hợp, có hơi mất tập trung, chỉ nghe được âm cuối của cô.
“Cái gì cơ?” Lục Tư Việt hỏi
Đôi mắt nai to tròn của Lý Tích Thần mở to, sau đó cắn môi dưới của mình, không cẩn thận mà gặm phải một góc chăn, sau đó lập tức nhả ra, chất liệu của cái chăn này không tốt, làm cô ngộp đến mức suýt không thở nổi, nhưng cô vẫn không muốn lấy chăn xuống.
Nó giống như là miếng vải cuối cùng giúp che chắn sự xấu hổ của cô.
Hai phút sau, cô một lần nữa lấy hết can đảm hỏi: "Em đã ngủ bao lâu rồi?"
Lục Tư Việt chỉ nghe thấy “Ê a u u u”
Thực sự là không có cách nào hiểu được câu nói đó có ý gì.
Anh khẽ nhíu mày, tự suy đoán khả năng cô gái này thò đầu ra khỏi chăn để nói chuyện, cuối cùng bị đôi mắt hoảng sợ không biết làm thế nào như con nai nhỏ của cô đánh bại. Anh quỳ một gối xuống đất, tay chống xuống bên cạnh giường bệnh, nghiêng mặt, lỗ tai kề sát với Lý Tích Thần: "Vừa rồi tôi không nghe thấy, nói lại cho tôi nghe một lần nữa có được không?”
Ôi.
Mặt của Lý Tích Thần đỏ lên.
Anh hàng xóm, nói chuyện thì nói chuyện, có thể nào đừng đến gần như thế không.
Cô thực sự rất căng thẳng.
Đột nhiên có cảm giác anh hàng xóm có lẽ đã nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của cô, điều này không được bình thường nhỉ.
Người vừa mới tỉnh lại làm sao tim có thể đập nhanh như thế?
Bàn tay rụt trong chăn của Lý Tích Thần ôm lấy trái tim mình.
Xin mày đó đừng có đập nhanh như vậy chứ.
Nhưng mà anh hàng xóm dựa vào gần như vậy, cô không thể nào khống chế được nhịp tim của mình.
Vì để đối phương không phát hiện, Lý Tích Thần chỉ có thể kéo chăn xuống một chút, nhanh chóng hỏi: “Em hỏi, em ngủ bao lâu rồi á?”
Bản thân cô cũng không hề phát hiện, giọng của cô rất mềm mại.
Trầm trầm, thậm chí còn mang theo chút nũng nịu không rõ ràng.
Cô chỉ hy vọng, anh hàng xóm sau khi nghe thấy thì có thể đi xa ra.
Đừng làm tim cô đập nhanh như thế.
Giây phút khi cô vừa mới tỉnh lại rõ ràng còn có chút ghét anh.
Ghét anh nói ra những lời lẽ bình tĩnh như vậy.
Cho dù biết đó có lẽ là đang kéo dài thời gian, sợ người xấu làm cô bị thương.
Nhưng cũng có thể có một phần nghìn khả năng là anh thực sự không muốn để ý đến.
Cho dù chỉ có một phần nghìn khả năng, Lý Tích Thần cũng cảm thấy buồn.
Anh hàng xóm mà cô quen biết không nên là người như vậy.
Sau khi nói xong Lý Tích Thần lại kéo chăn lên lại, lần này thậm chí chỉ còn chừa ra đôi mắt, nhìn đảo qua đảo lại, như thể làm sai điều gì đó.
Nhưng mà sau khi nghe cô nói xong Lục Tư Việt không những không đứng dậy, mà lại ngồi xổm bên cạnh giường, giơ tay sờ trán cô.
Tay của anh rất nóng, trong lòng bàn tay cứ như có một ngọn lửa vậy.
Trong khoảnh khắc anh vươn tay qua, Lý Tích Thần cảm thấy cơ thể mình cứ như bị điện giật vậy.
Rất đáng sợ.
Là một cảm giác và trải nghiệm trước nay chưa từng có.
Nếu lúc đó bắt cô nói chuyện, cô nhất định sẽ lắp bắp nửa câu cũng nói không xong.
Nhưng anh hàng xóm lại trả lời một cách vô cùng dịu dàng: “Hai ngày rưỡi.”
Lý Tích Thần: “...”
Cơ thể cô đột nhiên nóng lên, đặc biệt là trên trán chỗ bị anh chạm vào.
Lỗ tai cũng rất đỏ.
Cầu xin mà.
Anh hàng xóm rời khỏi giường bệnh của cô có được không?
Cô có chút nhớ mong bầu không khí trong lành rồi.
Không, cho dù không trong lành, bầu không khí mang theo mùi thuốc sát trùng nồng nặc cũng được.
Cô không muốn vừa mới thoát được một kiếp nạn mà lại phải chết ngạt ở trong chăn đâu.
Điều này nhất định sẽ rất xấu hổ.
“Không bị sốt mà.” Lục Tư Việt vẫn không yên tâm mà sờ trán cô một lần nữa, sau đó lại sờ trán của mình, so sánh hai bên với nhau, anh khó hiểu nói: “Nhiệt độ cơ thể của em hình như cao hơn lúc nãy một chút.”
Lý Tích Thần: “...”
Hu hu hu, đừng có nói nữa.
Anh cứ như vậy, nhiệt độ cơ thể em sẽ càng cao hơn, Lý Tích Thần nghĩ.
“Vẫn nên gọi bác sĩ đến khám xem sao.” Lục Tư Việt nói xong lập tức ấn chuông đầu giường, anh nhìn thoáng qua Lý Tích Thần vẫn đang trốn trong chăn, sau đó chợt nghĩ ra có lẽ cô không muốn nhìn thấy người cũng có mặt tại “hiện trường vụ án” là anh, thế nên anh gật gật đầu, “Tôi ra ngoài trước, em bình tĩnh lại, sau đó để bác sĩ vào khám cho em.”
Lý Tích Thần không nói gì, nhưng trong lòng hò hét điên cuồng: "Vâng, anh ra ngoài đi.”
Nếu anh hàng xóm cứ ở lại trong phòng bệnh thêm nữa, cô thực sự sẽ tắt thở.
Như vậy thì rất mất mặt, cô không muốn như vậy.
Đợi cho đến khi anh ra ngoài rồi, Lý Tích Thần mới kéo một góc chăn xuống, nặng nề mà thở phào một hơi.
Cuối cùng cũng có thể hít thở rồi.
Nhưng vậy mà cô lại ngủ hết hai ngày rưỡi, thật là không thể nào ngờ được.
Hai ngày rưỡi này đối với cô mà nói cứ như là đang hôn mê vậy, từ hôm đó trước khi ngất xỉu do bị mất ý thức cho đến hôm nay tỉnh lại, cô đều không có cảm giác gì.
Ngoài việc khi tỉnh lại cảm thấy cổ có chút không được thoải mái.
Còn có tinh thần mệt mỏi.
Những chuyện cô trải qua tối hôm đó cứ như một cơn ác mộng, cô rất sợ hãi.
Nhưng lại không biết nói với ai.
-
Lý Tích Thần lại nằm trên giường thêm một lát nữa, ngẩn người thả lỏng trong vô nghĩa.
Chẳng bao lâu thì bác sĩ bước vào.
Đột nhiên có quá nhiều người xa lạ tràn vào không gian chật hẹp này, Lý Tích Thần nháy mắt cảm thấy mình như sắp hô hấp không nổi vậy, nhưng vẫn có ý thức điều chỉnh hô hấp của mình, hơn nữa không ngừng ám chỉ tâm lý: Đây là bác sĩ, đừng sợ.
Cuối cùng có thể lắp bắp trả lời hết vấn đề của bác sĩ.
Thật ra cũng chỉ hỏi cô có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không, còn đo nhịp tim và huyết áp của cô.
Không có vấn đề gì to tát.
Đến khám bệnh cùng với bác sĩ còn có một thực tập sinh, trước khi rời đi còn cho cô một viên kẹo, bảo cô bổ sung lượng đường trong cơ thể.
Đó là một cô gái trẻ rất ngầu, tóc ngắn, biểu cảm cũng cực ngầu.
Cho nên lúc cô ấy đưa kẹo sang, Lý Tích Thần có hơi kinh ngạc.
Đến khi ra khỏi phòng bệnh, có một thực tập sinh nam hỏi cô ấy, “Sao chỉ có cô ấy có kẹo ăn?”
“Tôi chỉ có một viên thôi.” Cô gái cool ngầu đó nói.
Thực tập sinh nam: “Tạo sao lại cho cô ấy?”
“Anh không cảm thấy cô ấy rất đáng yêu, làm cho người ta có cảm giác muốn bảo vệ sao?” Cô gái cool ngầu đó ôm sổ bệnh án vào lòng, xoay đầu nhìn Lý Tích Thần còn đang ngây người, sau đó cười với cô một cái.
Lý Tích Thần không hiểu gì hết, nhưng cũng lễ phép mà cười đáp lại.
“Em gái ngọt ngào.” Cô gái cool ngầu chậc một tiếng, “Ngay cả không khí cũng ngọt ngào.”
Thực tập sinh nam sờ sờ đầu, “Quả nhiên trông xinh đẹp sẽ được đối xử đặc biệt.”
Lý Tích Thần nghe thấy đoạn đối thoại của họ, nhìn viên kẹo trong tay, đột nhiên chỉ biết cười trừ.
Xem cô như một đứa bé sao?
Thật sự là thái quá rồi.
Nhưng mà sau khi bác sĩ rời đi, anh hàng xóm đã trở vào.
Lý Tích Thần vừa mới lột viên kẹo ra đưa đến bên miệng, vị ngọt còn chưa kịp lan ra.
Anh đột nhiên mở cửa, làm Lý Tích Thần căng thẳng đến mức suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
Sau đó nằm lại xuống giường với tốc độ nhanh như chớp, giả chết một lần nữa.
Lục Tư Việt:...
Anh không hiểu nổi.
Nhưng mà trong mắt bác sĩ, bệnh nhân có làm gì đi nữa thì cũng có thể hiểu được.
Lục Tư Việt đoán có lẽ là cô nhìn thấy anh sẽ nhớ lại chuyện tối hôm đó, cho nên có hơi sợ anh.
Cho nên anh chỉ đứng ngay cửa, chần chờ hai giây rồi hỏi: “Em muốn ăn gì không?”
Giọng của Lý Tích Thần rất nhỏ, nhưng vẫn trả lời: “Ăn kẹo.”
“Muốn ăn kẹo?” Lục Tư Việt hỏi.
Lý Tích Thần: “...”
“Không phải.” Cô nuốt một ngụm nước bọt, để cho tiếng nói của mình được rõ ràng hơn, “Em đang ăn kẹo.”
“Còn cơm thì sao?” Lục Tư Việt thuận miệng hỏi: “Không ăn nữa?”
Lý Tích Thần: “...”
Sao cứ cảm thấy nếu cô nói không ăn, nhất định sẽ bị anh hàng xóm mắng.
Khi đề cập đến vấn đề ăn cơm này, giọng điệu của anh đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Thế là Lý Tích Thần rụt rè trả lời: “Ăn…chứ.”
Tuy rằng cô không cảm thấy đói, nhưng anh hàng xóm đã hỏi như vậy rồi, cô đành phải miễn cưỡng mà ăn thôi.
Ăn chút gì đó, tốt cho cơ thể.
Cô tự an ủi bản thân như vậy.
Nghe thấy đáp án này, đầu lông mày của anh hàng xóm quả nhiên lập tức giãn ra.
Trái tim Lý Tích Thần cũng thả lỏng một chút.
Như vậy thì anh hàng xóm sẽ đi ra ngoài để chuẩn bị cơm, cô có thể có được không gian tự do.
Nhưng không ngờ 10 phút sau, anh hàng xóm đã xách hộp cơm quay trở lại.
Cô thắc mắc vô cùng.
Ánh mắt này bị Lục Tư Việt nhìn thấy, anh hiểu ngay.
"Đoán hẳn là em sắp tỉnh lại, cho nên buổi trưa đã chuẩn bị sẵn cơm." Lục Tư Việt nói: "Ăn một chút đi.”
Lý Tích Thần: "..."
Mặc dù không đói, nhưng Lý Tích Thần vẫn ăn.
Hai cái sủi cảo pha lê, một bát súp sườn với ngô, và nửa phần rau.
Cô đã ăn rất no.
Đến mức chỉ cần ăn thêm một miếng nữa thì sẽ nôn ra.
Nhưng anh hàng xóm dường như cảm thấy cô chưa ăn no, khó tin hỏi: "Như vậy là đủ rồi?"
Lý Tích Thần điên cuồng gật đầu, nhưng sau khi gật vài cái lại dừng lại.
Không thể làm loại động tác mạnh như thế này, sắp nôn ra rồi.
"Ăn quá ít." Lục Tư Việt nói: "Nhưng mà vừa mới tỉnh lại, cũng tạm được.”
Lý Tích Thần: "...!!!”
Không phải bởi vì cô vừa tỉnh lại, mà là bữa ăn bình thường của cô vốn đã ít.
Nhiêu đây đã nhiều hơn mức cơm bình thường của cô rồi.
Nhiều hơn rất nhiều.
Trong mắt anh hàng xóm, cô rốt cuộc ăn được bao nhiêu vậy?
Lý Tích Thần bi thương hai giây.
Nhưng mà cô cũng không bi thương quá lâu, buổi chiều nằm trong phòng bệnh, ánh mặt trời chiếu vào, cô lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Đây đúng là một chuyện hiếm hoi.
Vì thế cô không chống đối lại bản năng của cơ thể, để mặc cho mình ngủ thiếp đi.
Mà Lục Tư Việt thì tiếp tục ngồi trên ghế salon nhỏ đọc sách.
Anh đọc một cuốn tiểu thuyết kinh dị.
Lý Tích Thần liếc mắt nhìn tên, là cuốn sách mới của Bạch Tô, "Sau khi hạ màn".
Cô cũng thích sách của Bạch Tô.
Nhưng mà từ sau khi sống một mình cô không dám xem nữa.
Cũng không biết Bạch Tô có phải có thù với phụ nữ sống một mình hay không, luôn viết chuyện phụ nữ sống một mình bị giết.
Mỗi lần cô muốn xem đều cảm thấy xem xong nhất định sẽ gặp ác mộng, cho nên mua rồi chỉ đặt ở đó, lần nào cũng chỉ dám nhìn bìa cho đỡ nghiện.
Trong lúc suy nghĩ vu vơ, cô đã ngủ thiếp đi.
Cho nên buổi chiều lúc Lý Tích Quân tới, cô cũng không phát hiện.
Lý Tích Quân sau khi nghe cô đã tỉnh lại, xử lý xong chuyện trong tay mới đến bệnh viện, nhìn thấy cô vẫn nằm trên giường, không khỏi nhíu mày, ở ngoài phòng bệnh tán gẫu cùng Lục Tư Việt, "Không phải em ấy đã tỉnh rồi sao?”
"Buổi chiều tỉnh lại một lúc, sau đó lại ngủ thiếp đi." Lục Tư Việt trả lời.
"Được rồi." Lý Tích Quân nói: "Làm phiền anh rồi, tôi đã xử lý xong chuyện trong tay, để tôi chăm sóc em ấy, anh trở về nghỉ ngơi đi.”
Lục Tư Việt nhìn phòng bệnh một cái, "Không có việc gì, tôi có thể ở lại thêm một lát nữa.”
Anh nói: "Buổi chiều lúc cô ấy tỉnh dậy hình như hơi sốt nhẹ, tôi quan sát thêm một lúc nữa."
"Được." Lý Tích Quân cũng không ngăn cản.
Hai người ngồi ở đây có chút lúng túng, Lý Tích Quân bèn hỏi Tích Thần buổi chiều tỉnh lại có ăn cái gì hay chưa.
Lục Tư Việt thành thật kể ra những thứ cô đã ăn, Lý Tích Quân hơi nhíu mày.
"Cô cũng cảm thấy cô ấy ăn ít đúng không." Lục Tư Việt khẽ lắc đầu, "Nhưng mà vừa tỉnh lại, ăn ít như vậy cũng không sao.”
"Không phải." Lý Tích Quân vẫn không dám tin, "Em ấy thật sự đã ăn nhiều như vậy sao?”
Lục Tư Việt gật đầu, "Ừm. ”
"Khá lắm nha." Lý Tích Quân không đầu không đuôi mà nói một câu.
Lục Tư Việt: "?"
"Lượng cơm của con bé rất ít." Lý Tích Quân lúc này mới nói: "Em ấy từ nhỏ đã ăn ít, cho nên tôi mới cảm thấy kinh ngạc."
Lục Tư Việt: "..."
Hả… là do anh đã hiểu lầm à.
Điều này có chút lúng túng nha.
Nhưng mà lúng túng không được bao lâu, Lý Tích Thần đã tỉnh lại.
Lần này cô chỉ ngủ hai tiếng, nhưng có cảm giác sự hao tổn tinh thần đã được bù đắp trở lại.
Trạng thái cả người đều tốt hơn rất nhiều.
Nhưng trạng thái tốt này biến mất hết không còn chút nào khi nhìn thấy chị gái Lý Tích Quân.
Hít.
Thành thật mà nói, khoảnh khắc đó da đầu tê dại.
Trong đầu bất giác tràn vào rất nhiều lời, ví dụ như sao con ngu ngốc như vậy, nếu đổi lại là chị con, nhất định có thể làm tốt hơn thế nhiều.
Còn để cho chị gái phát hiện chuyện này, cô nhất định sẽ không được sống yên ổn.
Lý Tích Thần mím môi, trong nháy mắt khẩn trương hẳn lên.
Hơn nữa chị gái của cô bước vào phòng bệnh cùng với anh hàng xóm của cô.
Hai người nhất định đã nói chuyện với nhau rồi.
Anh hàng xóm nhất định cũng đã phát hiện, chị gái giỏi bắt chuyện hơn so với mình, cũng ưu tú hơn rất nhiều so với mình.
Hơn nữa sự thật tồi tệ như vậy của mình cũng đã bị anh hàng xóm phát hiện.
Mặc dù trước đó bản thân mình vốn đã biểu hiện rất tồi tệ.
Cả người Lý Tích Thần đều trở nên thấp thỏm, cô nhìn về phía Lý Tích Quân, run rẩy kêu: "Chị.”
Lý Tích Quân nhíu mày, không vui vẻ mà ừ một tiếng.
Lục Tư Việt thấy tình huống của hai người không đúng lắm, cho nên sau khi đo nhiệt độ cho Lý Tích Thần xong thì giữ im lặng làm một người tàng hình.
Lý Tích Quân ngồi xuống giường bệnh, Lý Tích Thần lập tức khẩn trương ngồi dậy.
Giống như một phạm nhân đang chờ phán xét.
Ánh mắt cô nhìn về phía chị gái mang vẻ xa cách, cẩn thận, thậm chí mang theo chút sợ hãi.
"Ngủ đủ rồi?" Lý Tích Quân thản nhiên hỏi một câu.
Lý Tích Thần gật đầu như chú gà con mổ thóc: "Ừm.”
"Ngày đó..." Lý Tích Quân vừa mới mở lời, cơ thể Lý Tích Thần liền run lên.
Trạng thái của cô như thế khiến Lý Tích Quân nhíu mày, dừng lại một lúc, nhưng rồi vẫn hỏi, "Vì sao em về nhà muộn như vậy?”
Lý Tích Thần: "...Em… em … là… là do..."
Cô lắp bắp, giọng nói run rẩy.
Trong mắt đã chứa đầy nước mắt, mắt đỏ hoe, giống như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi.
Cô không thể nói ra một câu trả lời hoàn chỉnh.
Hơn nữa khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén của chị gái, có vẻ như trả lời không được sẽ bị khiển trách.
Cổ họng cô cứ như bị cái gì đó chặn lại.
Bộ dạng này khiến cho Lý Tích Quân tức giận, giọng nói của cô ấy càng thêm nghiêm túc: "Chị đã từng nói với em hay chưa, sau khi sống một mình mà có nhát gan, thì nên về nhà sớm một chút.”
Tích Thần không dám trả lời.
"Bây giờ em còn không có việc làm." Lý Tích Quân nói: "Ở yên trong nhà yên lặng viết bản thảo là tốt rồi, vì sao phải ra ngoài?”
Thân thể Tích Thần lại run lên.
Cô nhìn về phía chị gái, vẫn thấy sợ hãi.
"Nếu đã biết mình nhát gan, tại sao còn phải ra ngoài vào buổi tối?!" Lý Tích Quân không muốn thấy cô như vậy, vừa bị nói chút đã khóc, "Em ngoại trừ biết khóc ra thì còn có thể làm gì?! Khóc như vậy, kẻ xấu sẽ để em yên sao? Nhát gan như vậy thì đừng ra ngoài vào ban đêm. Nếu không phải vì em nhút nhát, hắn sẽ để mắt tới em sao?”
Nói đến cuối cùng, Lý Tích Quân tức giận cũng không thèm lựa lời mà nói nữa.
Lý Tích Thần cảm giác trái tim mình bị bóp chặt, sắp hô hấp không nổi nữa.
Cô rơi nước mắt cắn môi dưới của mình.
Trước đây cô chưa bao giờ dám phản bác lại chị gái.
Nhưng hôm nay chị gái nói rất không đúng.
Tại sao lại là lỗi của cô chứ?
Cô nhát gan, buổi tối ra ngoài có sai không?
"Luật sư Lý." Giọng nói của Lục Tư Việt bỗng nhiên vang lên, "Không thể nói..."
Lời của anh nói được một nửa thì bị Lý Tích Thần cắt ngang.
Lý Tích Thần cũng không lau nước mắt, nước mắt mông lung nhìn về phía Lý Tích Quân, câu đầu tiên lại nói với Lục Tư Việt: "Anh không cần quan tâm.”
Lý Tích Quân nhìn về phía cô, đưa tay vào trong túi lấy khăn giấy, nhưng Lý Tích Thần lại nghẹn giọng gọi cô ấy: "Chị.”
Lý Tích Quân mím môi, không trả lời.
"Chị đang nói cái gì vậy?" Lý Tích Thần nhịn không nức nở, nhưng thật sự nhịn không được, âm thanh nghẹn ngào toát ra từ trong lời nói: "Em đi trên đường bị đá ném trúng, rõ ràng là do viên đá bay tới gây họa cho em, chị lại hỏi tại sao em lại đi trên đường, vì sao lại là do em làm sai?”
Lý Tích Thần không hiểu nổi.
Tay cô đấm xuống giường, "Em mới là nạn nhân, không đúng sao?”
Lý Tích Quân không nói gì.
Cô ấy chỉ lẳng lặng nhìn Lý Tích Thần.
Tích Thần cực kỳ ấm ức, khóc chất vấn cô ấy: "Chị, đổi một cách khác mà nói, chị là chị em mà, em bị thương, vì sao chị không giúp em đánh kẻ xấu, mà là nói em làm sai chứ?”
"Em..." Cô khóc gần như mất giọng, nhưng vẫn hỏi cô ấy: "Chị là chị gái em mà, phải không?"
Lúc sắp tỉnh lại, cô cảm thấy mình đang lênh đênh trên mặt biển vô bờ bến, linh hồn lơ lửng trên bầu trời.
Cho nên cô tưởng rằng mình đã chết rồi.
Lúc đó cô nghĩ, thì ra chết là cảm giác như thế này.
Vô lực, yên ắng, thế giới toàn là màu trắng.
Nhưng sau khi cô hỏi câu này, anh hàng xóm đối diện đột nhiên cong môi cười nhẹ, hỏi ngược lại cô: “Em cảm thấy sao?”
Ồ, chưa chết.
Lý Tích Thần nằm ngã xuống giường, trong phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc sát trùng, kim truyền dịch cắm chính xác vào mạch máu trên mu bàn tay, đang truyền glucose cho cô.
Cơ thể cô vẫn bình thường, chỉ là mệt mỏi về mặt tinh thần.
Cho dù đã ngủ rất lâu.
“Em vẫn ổn chứ?” Lục Tư Việt hỏi: “Tôi gọi bác sĩ đến xem một chút.”
Lúc này Lý Tích Thần mới nhìn người đang đứng bên giường, nhưng mà ánh mắt chỉ lướt qua mặt anh hai giây.
Cô mím môi, đầu cố hết sức đè xuống gối, tới mức chỉ có thể nhìn thấy chân của anh.
“Đừng.” Lý Tích Thần yếu ớt nói: “Em muốn yên tĩnh một lát.”
Cách cô nói chuyện không giống với lúc trước.
Không còn là trạng thái nói một câu với Lục Tư Việt cũng phải lắp bắp.
Cô có thể nói ra ý muốn của bản thân mình rõ ràng rành mạch, nhưng cô không muốn nhìn thẳng vào anh.
Có lẽ là tình cảnh tối hôm ấy gây cho cô sự kích thích quá lớn, cô tha thiết nhìn anh như vậy, nhưng anh chỉ nói: “Hai người cứ tiếp tục, tôi về nhà.”
Cho dù sau đó là anh đã cứu cô.
Nhưng trong lòng Lý Tích Thần vẫn thấy mâu thuẫn.
Cô không biết nên dùng tâm trạng thế nào để đối mặt với anh hàng xóm.
Điều đáng sợ nhất là, dáng vẻ nhếch nhác như vậy của cô đã bị anh hàng xóm nhìn thấy.
Bị người ta theo dõi, bị người ta nhấc lên như nhấc một con gà.
Rõ ràng đã nỗ lực như thế, nhưng vẫn không cách nào chống trả.
Điều này thật là quá mất mặt.
Chỉ nghĩ như vậy thôi, nửa người cô đã rút vào trong chăn.
Ngay cả lỗ mũi cũng bịt lại.
Lục Tư Việt ở bên cạnh nhìn thấy như vậy không khỏi cảm thấy buồn cười, cô gái nhỏ này dường như luôn làm ra những động tác kỳ lạ như vậy.
Có lẽ là do sợ hãi?
Gặp phải tình huống như vậy, đợi đến khi cô xuất viện, có lẽ cần phải đến phòng tư vấn tâm lý để giải phóng cảm xúc.
Như thế mới không để lại chấn thương rối loạn căng thẳng.
“Em…” Lý Tích Thần rúc ở trong chăn giọng yếu ớt hỏi: “Đã ngủ bao lâu rồi?”
Giọng của cô rất thấp, có một số chữ nghe không rõ, cộng thêm việc trong đầu Lục Tư Việt đang suy nghĩ tìm cho cô một nhà tư vấn tâm lý thích hợp, có hơi mất tập trung, chỉ nghe được âm cuối của cô.
“Cái gì cơ?” Lục Tư Việt hỏi
Đôi mắt nai to tròn của Lý Tích Thần mở to, sau đó cắn môi dưới của mình, không cẩn thận mà gặm phải một góc chăn, sau đó lập tức nhả ra, chất liệu của cái chăn này không tốt, làm cô ngộp đến mức suýt không thở nổi, nhưng cô vẫn không muốn lấy chăn xuống.
Nó giống như là miếng vải cuối cùng giúp che chắn sự xấu hổ của cô.
Hai phút sau, cô một lần nữa lấy hết can đảm hỏi: "Em đã ngủ bao lâu rồi?"
Lục Tư Việt chỉ nghe thấy “Ê a u u u”
Thực sự là không có cách nào hiểu được câu nói đó có ý gì.
Anh khẽ nhíu mày, tự suy đoán khả năng cô gái này thò đầu ra khỏi chăn để nói chuyện, cuối cùng bị đôi mắt hoảng sợ không biết làm thế nào như con nai nhỏ của cô đánh bại. Anh quỳ một gối xuống đất, tay chống xuống bên cạnh giường bệnh, nghiêng mặt, lỗ tai kề sát với Lý Tích Thần: "Vừa rồi tôi không nghe thấy, nói lại cho tôi nghe một lần nữa có được không?”
Ôi.
Mặt của Lý Tích Thần đỏ lên.
Anh hàng xóm, nói chuyện thì nói chuyện, có thể nào đừng đến gần như thế không.
Cô thực sự rất căng thẳng.
Đột nhiên có cảm giác anh hàng xóm có lẽ đã nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của cô, điều này không được bình thường nhỉ.
Người vừa mới tỉnh lại làm sao tim có thể đập nhanh như thế?
Bàn tay rụt trong chăn của Lý Tích Thần ôm lấy trái tim mình.
Xin mày đó đừng có đập nhanh như vậy chứ.
Nhưng mà anh hàng xóm dựa vào gần như vậy, cô không thể nào khống chế được nhịp tim của mình.
Vì để đối phương không phát hiện, Lý Tích Thần chỉ có thể kéo chăn xuống một chút, nhanh chóng hỏi: “Em hỏi, em ngủ bao lâu rồi á?”
Bản thân cô cũng không hề phát hiện, giọng của cô rất mềm mại.
Trầm trầm, thậm chí còn mang theo chút nũng nịu không rõ ràng.
Cô chỉ hy vọng, anh hàng xóm sau khi nghe thấy thì có thể đi xa ra.
Đừng làm tim cô đập nhanh như thế.
Giây phút khi cô vừa mới tỉnh lại rõ ràng còn có chút ghét anh.
Ghét anh nói ra những lời lẽ bình tĩnh như vậy.
Cho dù biết đó có lẽ là đang kéo dài thời gian, sợ người xấu làm cô bị thương.
Nhưng cũng có thể có một phần nghìn khả năng là anh thực sự không muốn để ý đến.
Cho dù chỉ có một phần nghìn khả năng, Lý Tích Thần cũng cảm thấy buồn.
Anh hàng xóm mà cô quen biết không nên là người như vậy.
Sau khi nói xong Lý Tích Thần lại kéo chăn lên lại, lần này thậm chí chỉ còn chừa ra đôi mắt, nhìn đảo qua đảo lại, như thể làm sai điều gì đó.
Nhưng mà sau khi nghe cô nói xong Lục Tư Việt không những không đứng dậy, mà lại ngồi xổm bên cạnh giường, giơ tay sờ trán cô.
Tay của anh rất nóng, trong lòng bàn tay cứ như có một ngọn lửa vậy.
Trong khoảnh khắc anh vươn tay qua, Lý Tích Thần cảm thấy cơ thể mình cứ như bị điện giật vậy.
Rất đáng sợ.
Là một cảm giác và trải nghiệm trước nay chưa từng có.
Nếu lúc đó bắt cô nói chuyện, cô nhất định sẽ lắp bắp nửa câu cũng nói không xong.
Nhưng anh hàng xóm lại trả lời một cách vô cùng dịu dàng: “Hai ngày rưỡi.”
Lý Tích Thần: “...”
Cơ thể cô đột nhiên nóng lên, đặc biệt là trên trán chỗ bị anh chạm vào.
Lỗ tai cũng rất đỏ.
Cầu xin mà.
Anh hàng xóm rời khỏi giường bệnh của cô có được không?
Cô có chút nhớ mong bầu không khí trong lành rồi.
Không, cho dù không trong lành, bầu không khí mang theo mùi thuốc sát trùng nồng nặc cũng được.
Cô không muốn vừa mới thoát được một kiếp nạn mà lại phải chết ngạt ở trong chăn đâu.
Điều này nhất định sẽ rất xấu hổ.
“Không bị sốt mà.” Lục Tư Việt vẫn không yên tâm mà sờ trán cô một lần nữa, sau đó lại sờ trán của mình, so sánh hai bên với nhau, anh khó hiểu nói: “Nhiệt độ cơ thể của em hình như cao hơn lúc nãy một chút.”
Lý Tích Thần: “...”
Hu hu hu, đừng có nói nữa.
Anh cứ như vậy, nhiệt độ cơ thể em sẽ càng cao hơn, Lý Tích Thần nghĩ.
“Vẫn nên gọi bác sĩ đến khám xem sao.” Lục Tư Việt nói xong lập tức ấn chuông đầu giường, anh nhìn thoáng qua Lý Tích Thần vẫn đang trốn trong chăn, sau đó chợt nghĩ ra có lẽ cô không muốn nhìn thấy người cũng có mặt tại “hiện trường vụ án” là anh, thế nên anh gật gật đầu, “Tôi ra ngoài trước, em bình tĩnh lại, sau đó để bác sĩ vào khám cho em.”
Lý Tích Thần không nói gì, nhưng trong lòng hò hét điên cuồng: "Vâng, anh ra ngoài đi.”
Nếu anh hàng xóm cứ ở lại trong phòng bệnh thêm nữa, cô thực sự sẽ tắt thở.
Như vậy thì rất mất mặt, cô không muốn như vậy.
Đợi cho đến khi anh ra ngoài rồi, Lý Tích Thần mới kéo một góc chăn xuống, nặng nề mà thở phào một hơi.
Cuối cùng cũng có thể hít thở rồi.
Nhưng vậy mà cô lại ngủ hết hai ngày rưỡi, thật là không thể nào ngờ được.
Hai ngày rưỡi này đối với cô mà nói cứ như là đang hôn mê vậy, từ hôm đó trước khi ngất xỉu do bị mất ý thức cho đến hôm nay tỉnh lại, cô đều không có cảm giác gì.
Ngoài việc khi tỉnh lại cảm thấy cổ có chút không được thoải mái.
Còn có tinh thần mệt mỏi.
Những chuyện cô trải qua tối hôm đó cứ như một cơn ác mộng, cô rất sợ hãi.
Nhưng lại không biết nói với ai.
-
Lý Tích Thần lại nằm trên giường thêm một lát nữa, ngẩn người thả lỏng trong vô nghĩa.
Chẳng bao lâu thì bác sĩ bước vào.
Đột nhiên có quá nhiều người xa lạ tràn vào không gian chật hẹp này, Lý Tích Thần nháy mắt cảm thấy mình như sắp hô hấp không nổi vậy, nhưng vẫn có ý thức điều chỉnh hô hấp của mình, hơn nữa không ngừng ám chỉ tâm lý: Đây là bác sĩ, đừng sợ.
Cuối cùng có thể lắp bắp trả lời hết vấn đề của bác sĩ.
Thật ra cũng chỉ hỏi cô có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không, còn đo nhịp tim và huyết áp của cô.
Không có vấn đề gì to tát.
Đến khám bệnh cùng với bác sĩ còn có một thực tập sinh, trước khi rời đi còn cho cô một viên kẹo, bảo cô bổ sung lượng đường trong cơ thể.
Đó là một cô gái trẻ rất ngầu, tóc ngắn, biểu cảm cũng cực ngầu.
Cho nên lúc cô ấy đưa kẹo sang, Lý Tích Thần có hơi kinh ngạc.
Đến khi ra khỏi phòng bệnh, có một thực tập sinh nam hỏi cô ấy, “Sao chỉ có cô ấy có kẹo ăn?”
“Tôi chỉ có một viên thôi.” Cô gái cool ngầu đó nói.
Thực tập sinh nam: “Tạo sao lại cho cô ấy?”
“Anh không cảm thấy cô ấy rất đáng yêu, làm cho người ta có cảm giác muốn bảo vệ sao?” Cô gái cool ngầu đó ôm sổ bệnh án vào lòng, xoay đầu nhìn Lý Tích Thần còn đang ngây người, sau đó cười với cô một cái.
Lý Tích Thần không hiểu gì hết, nhưng cũng lễ phép mà cười đáp lại.
“Em gái ngọt ngào.” Cô gái cool ngầu chậc một tiếng, “Ngay cả không khí cũng ngọt ngào.”
Thực tập sinh nam sờ sờ đầu, “Quả nhiên trông xinh đẹp sẽ được đối xử đặc biệt.”
Lý Tích Thần nghe thấy đoạn đối thoại của họ, nhìn viên kẹo trong tay, đột nhiên chỉ biết cười trừ.
Xem cô như một đứa bé sao?
Thật sự là thái quá rồi.
Nhưng mà sau khi bác sĩ rời đi, anh hàng xóm đã trở vào.
Lý Tích Thần vừa mới lột viên kẹo ra đưa đến bên miệng, vị ngọt còn chưa kịp lan ra.
Anh đột nhiên mở cửa, làm Lý Tích Thần căng thẳng đến mức suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
Sau đó nằm lại xuống giường với tốc độ nhanh như chớp, giả chết một lần nữa.
Lục Tư Việt:...
Anh không hiểu nổi.
Nhưng mà trong mắt bác sĩ, bệnh nhân có làm gì đi nữa thì cũng có thể hiểu được.
Lục Tư Việt đoán có lẽ là cô nhìn thấy anh sẽ nhớ lại chuyện tối hôm đó, cho nên có hơi sợ anh.
Cho nên anh chỉ đứng ngay cửa, chần chờ hai giây rồi hỏi: “Em muốn ăn gì không?”
Giọng của Lý Tích Thần rất nhỏ, nhưng vẫn trả lời: “Ăn kẹo.”
“Muốn ăn kẹo?” Lục Tư Việt hỏi.
Lý Tích Thần: “...”
“Không phải.” Cô nuốt một ngụm nước bọt, để cho tiếng nói của mình được rõ ràng hơn, “Em đang ăn kẹo.”
“Còn cơm thì sao?” Lục Tư Việt thuận miệng hỏi: “Không ăn nữa?”
Lý Tích Thần: “...”
Sao cứ cảm thấy nếu cô nói không ăn, nhất định sẽ bị anh hàng xóm mắng.
Khi đề cập đến vấn đề ăn cơm này, giọng điệu của anh đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Thế là Lý Tích Thần rụt rè trả lời: “Ăn…chứ.”
Tuy rằng cô không cảm thấy đói, nhưng anh hàng xóm đã hỏi như vậy rồi, cô đành phải miễn cưỡng mà ăn thôi.
Ăn chút gì đó, tốt cho cơ thể.
Cô tự an ủi bản thân như vậy.
Nghe thấy đáp án này, đầu lông mày của anh hàng xóm quả nhiên lập tức giãn ra.
Trái tim Lý Tích Thần cũng thả lỏng một chút.
Như vậy thì anh hàng xóm sẽ đi ra ngoài để chuẩn bị cơm, cô có thể có được không gian tự do.
Nhưng không ngờ 10 phút sau, anh hàng xóm đã xách hộp cơm quay trở lại.
Cô thắc mắc vô cùng.
Ánh mắt này bị Lục Tư Việt nhìn thấy, anh hiểu ngay.
"Đoán hẳn là em sắp tỉnh lại, cho nên buổi trưa đã chuẩn bị sẵn cơm." Lục Tư Việt nói: "Ăn một chút đi.”
Lý Tích Thần: "..."
Mặc dù không đói, nhưng Lý Tích Thần vẫn ăn.
Hai cái sủi cảo pha lê, một bát súp sườn với ngô, và nửa phần rau.
Cô đã ăn rất no.
Đến mức chỉ cần ăn thêm một miếng nữa thì sẽ nôn ra.
Nhưng anh hàng xóm dường như cảm thấy cô chưa ăn no, khó tin hỏi: "Như vậy là đủ rồi?"
Lý Tích Thần điên cuồng gật đầu, nhưng sau khi gật vài cái lại dừng lại.
Không thể làm loại động tác mạnh như thế này, sắp nôn ra rồi.
"Ăn quá ít." Lục Tư Việt nói: "Nhưng mà vừa mới tỉnh lại, cũng tạm được.”
Lý Tích Thần: "...!!!”
Không phải bởi vì cô vừa tỉnh lại, mà là bữa ăn bình thường của cô vốn đã ít.
Nhiêu đây đã nhiều hơn mức cơm bình thường của cô rồi.
Nhiều hơn rất nhiều.
Trong mắt anh hàng xóm, cô rốt cuộc ăn được bao nhiêu vậy?
Lý Tích Thần bi thương hai giây.
Nhưng mà cô cũng không bi thương quá lâu, buổi chiều nằm trong phòng bệnh, ánh mặt trời chiếu vào, cô lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Đây đúng là một chuyện hiếm hoi.
Vì thế cô không chống đối lại bản năng của cơ thể, để mặc cho mình ngủ thiếp đi.
Mà Lục Tư Việt thì tiếp tục ngồi trên ghế salon nhỏ đọc sách.
Anh đọc một cuốn tiểu thuyết kinh dị.
Lý Tích Thần liếc mắt nhìn tên, là cuốn sách mới của Bạch Tô, "Sau khi hạ màn".
Cô cũng thích sách của Bạch Tô.
Nhưng mà từ sau khi sống một mình cô không dám xem nữa.
Cũng không biết Bạch Tô có phải có thù với phụ nữ sống một mình hay không, luôn viết chuyện phụ nữ sống một mình bị giết.
Mỗi lần cô muốn xem đều cảm thấy xem xong nhất định sẽ gặp ác mộng, cho nên mua rồi chỉ đặt ở đó, lần nào cũng chỉ dám nhìn bìa cho đỡ nghiện.
Trong lúc suy nghĩ vu vơ, cô đã ngủ thiếp đi.
Cho nên buổi chiều lúc Lý Tích Quân tới, cô cũng không phát hiện.
Lý Tích Quân sau khi nghe cô đã tỉnh lại, xử lý xong chuyện trong tay mới đến bệnh viện, nhìn thấy cô vẫn nằm trên giường, không khỏi nhíu mày, ở ngoài phòng bệnh tán gẫu cùng Lục Tư Việt, "Không phải em ấy đã tỉnh rồi sao?”
"Buổi chiều tỉnh lại một lúc, sau đó lại ngủ thiếp đi." Lục Tư Việt trả lời.
"Được rồi." Lý Tích Quân nói: "Làm phiền anh rồi, tôi đã xử lý xong chuyện trong tay, để tôi chăm sóc em ấy, anh trở về nghỉ ngơi đi.”
Lục Tư Việt nhìn phòng bệnh một cái, "Không có việc gì, tôi có thể ở lại thêm một lát nữa.”
Anh nói: "Buổi chiều lúc cô ấy tỉnh dậy hình như hơi sốt nhẹ, tôi quan sát thêm một lúc nữa."
"Được." Lý Tích Quân cũng không ngăn cản.
Hai người ngồi ở đây có chút lúng túng, Lý Tích Quân bèn hỏi Tích Thần buổi chiều tỉnh lại có ăn cái gì hay chưa.
Lục Tư Việt thành thật kể ra những thứ cô đã ăn, Lý Tích Quân hơi nhíu mày.
"Cô cũng cảm thấy cô ấy ăn ít đúng không." Lục Tư Việt khẽ lắc đầu, "Nhưng mà vừa tỉnh lại, ăn ít như vậy cũng không sao.”
"Không phải." Lý Tích Quân vẫn không dám tin, "Em ấy thật sự đã ăn nhiều như vậy sao?”
Lục Tư Việt gật đầu, "Ừm. ”
"Khá lắm nha." Lý Tích Quân không đầu không đuôi mà nói một câu.
Lục Tư Việt: "?"
"Lượng cơm của con bé rất ít." Lý Tích Quân lúc này mới nói: "Em ấy từ nhỏ đã ăn ít, cho nên tôi mới cảm thấy kinh ngạc."
Lục Tư Việt: "..."
Hả… là do anh đã hiểu lầm à.
Điều này có chút lúng túng nha.
Nhưng mà lúng túng không được bao lâu, Lý Tích Thần đã tỉnh lại.
Lần này cô chỉ ngủ hai tiếng, nhưng có cảm giác sự hao tổn tinh thần đã được bù đắp trở lại.
Trạng thái cả người đều tốt hơn rất nhiều.
Nhưng trạng thái tốt này biến mất hết không còn chút nào khi nhìn thấy chị gái Lý Tích Quân.
Hít.
Thành thật mà nói, khoảnh khắc đó da đầu tê dại.
Trong đầu bất giác tràn vào rất nhiều lời, ví dụ như sao con ngu ngốc như vậy, nếu đổi lại là chị con, nhất định có thể làm tốt hơn thế nhiều.
Còn để cho chị gái phát hiện chuyện này, cô nhất định sẽ không được sống yên ổn.
Lý Tích Thần mím môi, trong nháy mắt khẩn trương hẳn lên.
Hơn nữa chị gái của cô bước vào phòng bệnh cùng với anh hàng xóm của cô.
Hai người nhất định đã nói chuyện với nhau rồi.
Anh hàng xóm nhất định cũng đã phát hiện, chị gái giỏi bắt chuyện hơn so với mình, cũng ưu tú hơn rất nhiều so với mình.
Hơn nữa sự thật tồi tệ như vậy của mình cũng đã bị anh hàng xóm phát hiện.
Mặc dù trước đó bản thân mình vốn đã biểu hiện rất tồi tệ.
Cả người Lý Tích Thần đều trở nên thấp thỏm, cô nhìn về phía Lý Tích Quân, run rẩy kêu: "Chị.”
Lý Tích Quân nhíu mày, không vui vẻ mà ừ một tiếng.
Lục Tư Việt thấy tình huống của hai người không đúng lắm, cho nên sau khi đo nhiệt độ cho Lý Tích Thần xong thì giữ im lặng làm một người tàng hình.
Lý Tích Quân ngồi xuống giường bệnh, Lý Tích Thần lập tức khẩn trương ngồi dậy.
Giống như một phạm nhân đang chờ phán xét.
Ánh mắt cô nhìn về phía chị gái mang vẻ xa cách, cẩn thận, thậm chí mang theo chút sợ hãi.
"Ngủ đủ rồi?" Lý Tích Quân thản nhiên hỏi một câu.
Lý Tích Thần gật đầu như chú gà con mổ thóc: "Ừm.”
"Ngày đó..." Lý Tích Quân vừa mới mở lời, cơ thể Lý Tích Thần liền run lên.
Trạng thái của cô như thế khiến Lý Tích Quân nhíu mày, dừng lại một lúc, nhưng rồi vẫn hỏi, "Vì sao em về nhà muộn như vậy?”
Lý Tích Thần: "...Em… em … là… là do..."
Cô lắp bắp, giọng nói run rẩy.
Trong mắt đã chứa đầy nước mắt, mắt đỏ hoe, giống như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi.
Cô không thể nói ra một câu trả lời hoàn chỉnh.
Hơn nữa khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén của chị gái, có vẻ như trả lời không được sẽ bị khiển trách.
Cổ họng cô cứ như bị cái gì đó chặn lại.
Bộ dạng này khiến cho Lý Tích Quân tức giận, giọng nói của cô ấy càng thêm nghiêm túc: "Chị đã từng nói với em hay chưa, sau khi sống một mình mà có nhát gan, thì nên về nhà sớm một chút.”
Tích Thần không dám trả lời.
"Bây giờ em còn không có việc làm." Lý Tích Quân nói: "Ở yên trong nhà yên lặng viết bản thảo là tốt rồi, vì sao phải ra ngoài?”
Thân thể Tích Thần lại run lên.
Cô nhìn về phía chị gái, vẫn thấy sợ hãi.
"Nếu đã biết mình nhát gan, tại sao còn phải ra ngoài vào buổi tối?!" Lý Tích Quân không muốn thấy cô như vậy, vừa bị nói chút đã khóc, "Em ngoại trừ biết khóc ra thì còn có thể làm gì?! Khóc như vậy, kẻ xấu sẽ để em yên sao? Nhát gan như vậy thì đừng ra ngoài vào ban đêm. Nếu không phải vì em nhút nhát, hắn sẽ để mắt tới em sao?”
Nói đến cuối cùng, Lý Tích Quân tức giận cũng không thèm lựa lời mà nói nữa.
Lý Tích Thần cảm giác trái tim mình bị bóp chặt, sắp hô hấp không nổi nữa.
Cô rơi nước mắt cắn môi dưới của mình.
Trước đây cô chưa bao giờ dám phản bác lại chị gái.
Nhưng hôm nay chị gái nói rất không đúng.
Tại sao lại là lỗi của cô chứ?
Cô nhát gan, buổi tối ra ngoài có sai không?
"Luật sư Lý." Giọng nói của Lục Tư Việt bỗng nhiên vang lên, "Không thể nói..."
Lời của anh nói được một nửa thì bị Lý Tích Thần cắt ngang.
Lý Tích Thần cũng không lau nước mắt, nước mắt mông lung nhìn về phía Lý Tích Quân, câu đầu tiên lại nói với Lục Tư Việt: "Anh không cần quan tâm.”
Lý Tích Quân nhìn về phía cô, đưa tay vào trong túi lấy khăn giấy, nhưng Lý Tích Thần lại nghẹn giọng gọi cô ấy: "Chị.”
Lý Tích Quân mím môi, không trả lời.
"Chị đang nói cái gì vậy?" Lý Tích Thần nhịn không nức nở, nhưng thật sự nhịn không được, âm thanh nghẹn ngào toát ra từ trong lời nói: "Em đi trên đường bị đá ném trúng, rõ ràng là do viên đá bay tới gây họa cho em, chị lại hỏi tại sao em lại đi trên đường, vì sao lại là do em làm sai?”
Lý Tích Thần không hiểu nổi.
Tay cô đấm xuống giường, "Em mới là nạn nhân, không đúng sao?”
Lý Tích Quân không nói gì.
Cô ấy chỉ lẳng lặng nhìn Lý Tích Thần.
Tích Thần cực kỳ ấm ức, khóc chất vấn cô ấy: "Chị, đổi một cách khác mà nói, chị là chị em mà, em bị thương, vì sao chị không giúp em đánh kẻ xấu, mà là nói em làm sai chứ?”
"Em..." Cô khóc gần như mất giọng, nhưng vẫn hỏi cô ấy: "Chị là chị gái em mà, phải không?"