Chương : 23
Edit: Châu || Beta: Bông
Sầm Tuế Tuế che miệng lại, sợ mình kêu thành tiếng. Lời Giản Sóc làm cô muốn khóc. Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, cô luôn chỉ có một thân một mình, cuộc sống vô cùng vất vả. Giờ đột nhiên có cảm giác trở thành công chúa, được một người nâng niu yêu thương.
Sầm Tuế Tuế đưa điện thoại ra xa một chút, hít sâu mấy lần, rồi mới cười gọi “Anh Sóc.” Mắt cô ửng hồng, nhưng thấy rất hạnh phúc.
Giản Sóc không biết cô khóc, anh chỉ cảm thấy là lạ khi mãi cô không lên tiếng: “Tuế Tuế, em… không sao chứ?”
“Em không sao, em rất khỏe và cũng rất nghe lời.”
Giản Sóc cười, nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ nhanh chóng xử lý việc bên này rồi sẽ về ngay.”
Lần này, Sầm Tuế Tuế không nói “Anh không cần vội” nữa mà chỉ đáp một từ “Vâng” rồi nói tiếp, “Anh Sóc, em đã làm lỡ việc một lúc rồi, em không nói chuyện tiếp được nữa, đến cảnh quay rồi.”
“Được.” Giọng Giản Sóc nhẹ nhàng, “Có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho anh, gọi không được thì tìm Đường Tống nhé.”
Cô cười, “Em sắp có người quản lý mới rồi, chị ấy sẽ xử lý giúp em. Bye bye anh Sóc, chú ý giữ sức khỏe, đi ngủ sớm một chút nha”. Nói xong, không đợi anh trả lời, cô cúp máy luôn.
Giản Sóc nhìn màn hình biểu hiện 【 cuộc trò chuyện kết thúc 】 thì nhướng mày. Đột nhiên anh cảm thấy… người quản lý Khương San mà mình chưa từng gặp kia đáng ghét thật.
Lúc Sầm Tuế Tuế quay lại, Lâm Xán đang thảo luận về cảnh quay với Thẩm Chấn Hiên.
“Đạo diễn Lâm, xin lỗi đã tới trễ ạ.”
Lâm Xán lắc đầu, “Tuế Tuế, tới đây một lát.”
“Sao vậy ạ?”
“Chấn Hiên cho rằng chỗ này nên đổi một chút.” Lâm Xán chỉ vào một chỗ, cố nhịn cười, “Chấn Hiên cảm thấy… cô không thể có xuất thân giàu có như vậy được.”
Sầm Tuế Tuế:???
Cảnh diễn này của cô là khi Khương Khương nhớ lại cảnh bị lừa bán. Trước khi bị bắt, Khương Khương là một cô bé con nhà giàu và rất được nuông chiều. Đoạn này là cảnh sau khi Khương Khương giúp Đoạn Tầm chạy trốn thì biết mình mãi mãi không thể trốn khỏi nơi này được nên mới hồi tưởng lại.
“Gì… tại sao Khương Khương không thể có tiền?”
Thẩm Chấn Hiên đáp rất nghiêm túc, “Trẻ con nhà giàu khi ra ngoài đều có vệ sĩ hết.”
Sầm Tuế Tuế bật cười: “Chấn Hiên em ơi.”
“Vâng chị Tuế Tuế.”
“Nhà giàu trong kịch bản với nhà giàu bây giờ không giống nhau.” Cô giải thích,
“Năm đó việc bắt cóc bán người dễ dàng hơn bây giờ nhiều. Huống chi hiện tại cũng không ai có thể bảo đảm trẻ con sẽ không thể bị bắt cóc? Lúc trước, chị đã nói chuyện với biên kịch Trần, thân phận thật sự của Khương Khương ra sao, thực ra không ai biết cả, những gì nhân chứng sống cung cấp chỉ là sau khi Đoạn Tầm trốn ra được thì muốn cho Khương Khương một cuộc sống hạnh phúc, có thế thôi. Đoạn Tầm không hề biết Khương Khương thực sự từng sống thế nào, vì lẽ đó, Đoạn Tầm hi vọng ở trong phim cô ấy có một gia đình hoàn hảo.” Sầm Tuế Tuế hiểu như vậy, lúc đó cũng được Trần Mai Khôi tán thành. Hồi cô và Trần Mai Khôi cùng thảo luận kịch bản, Trần Mai Khôi từng nói vài lời. Tuy rằng cũng có chút thông tin, nhưng không nhiều. Có điều, cô hiểu sự tiếc nuối của Đoạn Tầm.
Thẩm Chấn Hiên gật gù, “Em hiểu rồi, chị Tuế Tuế.”
Sầm Tuế Tuế cười cười, “Đạo diễn Lâm, vậy chúng ta bắt đầu đi.”
Lâm Xán vò đầu Thẩm Chấn Hiên, “Bắt đầu thôi.”
“Vâng, đến đây, đến đây!”
Bảy giờ tối, Sầm Tuế Tuế kết thúc công việc. Hôm nay là ngày kết thúc công việc sớm nhất trong mấy ngày gần đây. Hơn nữa, trạng thái của cô ngày hôm nay cũng tốt đến kì lạ. Cô đổ tại thần may mắn Giản Sóc.
Thẩm Chấn Hiên phải quay bù hai cảnh nên còn chưa quay xong. Sầm Tuế Tuế cầm di động, ngồi trên ghế xem tin tức. Giản Sóc không gửi tin nhắn cho cô, cô cũng không thấy mất mát lắm… cô còn đang muốn xem lại tin nhắn cũ.
“Em là Sầm Tuế Tuế à?”
Sầm Tuế Tuế đang cúi đầu xem điện thoại thì đột nhiên thấy ánh sáng trước mặt bị che lại, bèn ngẩng đầu. Trước mặt là một người phụ nữ tóc ngắn, mặc quần dài đang cười nhìn cô, dáng vẻ rất dịu dàng.
“Vâng.” Sầm Tuế Tuế đứng dậy, “Chào chị.”
Người phụ nữ nở nụ cười, vươn tay ra, “Chào em, chị là người quản lý mới của em, Khương San.”
Sầm Tuế Tuế ngạc nhiên, vội nói, “Chị Khương San, chào chị, em là Sầm Tuế Tuế.”
Khương San bắt tay Sầm Tuế Tuế, tiện đà cười khen, “Em đáng yêu hơn so với tưởng tượng của chị nhiều.”
Sầm Tuế Tuế đỏ mặt, “Chị Khương quá khen rồi.”
“Đừng khách sáo, em gọi chị là chị San San là được.”
“Vâng, chị San San.”
Khương San nhìn đồng hồ, “Em xong việc rồi hả?”
“Vâng, vừa mới xong ạ.”
“Vậy sao còn chưa về?”
Sầm Tuế Tuế nói, “Em có về cũng chỉ có một mình, nên muốn ở lại đây xem kịch bản thêm một lúc, sẵn xem người khác diễn như thế nào.”
Khương San kéo tay Sầm Tuế Tuế, “Vậy bây giờ chúng ta có thể về được chưa?”
“Được ạ.” Cô chỉ vào phía trong, “Em đi lấy ba lô, chị San San chờ em ở đây hay là đi cùng ạ? Phòng hóa trang của em ở ngay kia thôi.”
Khương San cau mày, nhìn chung quanh một lần, “Trợ lý của em chưa tới à?”
“Dạ? Em có trợ lý đâu ạ.” Sầm Tuế Tuế ngơ ngác.
Khương San nhíu mày, lấy di động ra, “Sao thế nhỉ, trợ lý mới của em là Ân Tiểu Nguyệt, đáng ra phải tới trước chị mới đúng.”
“Ân Tiểu Nguyệt… Là ai ạ?”
Khương San nói, “Là trợ lý công ty sắp xếp cho em, hôm nay cũng mới nhậm chức cùng lúc với chị.”
Sầm Tuế Tuế “À” một tiếng, không kiềm chế được niềm vui rạo rực. Hóa ra không chỉ có người quản lý, anh còn tìm cho cô cả một trợ lý nữa: “Có khi có việc gì nên trễ đấy ạ.” Cô cười, không để bụng, “Chị San San, đằng nào cũng đã muộn rồi nên không cần giục đâu ạ, lỡ muộn thì cho muộn luôn cũng được.”
“Ừ.” Khương San gật đầu, “Thế chị sẽ gửi tin cho em ấy biết.”
“Vâng.” Sầm Tuế Tuế vẫn cười híp mắt: “Chị tốt quá.”
Khương San cũng cười, “Tại sao?”
“Em chưa từng nghĩ sẽ có ngày chị là người quản lý của em cũng như sẽ có ngày em có trợ lý.”
Khương San hơi sửng sốt, nhớ tới lúc sáng sớm khi chị nhận được thông báo. Trước khi nhận quản lý Sầm Tuế Tuế, Khương San đang phụ trách hai nghệ sỹ. Từ ngày nghệ sỹ do chị quản lý trở thành Ảnh đế, đầu hết nghệ sỹ dưới tay chị đều là hàng đầu và đã có thành tựu. Rất lâu rồi chị không dẫn dắt người mới.
Sáng nay, tổng giám đốc đích thân gọi điện thoại cho chị, dặn đi dặn lại rằng nhất định phải chăm sóc tốt cho cô nàng họ Sầm này. Đột nhiên nhận được “chức trách lớn”, cả ngày hôm nay Khương San đều dùng để thu xếp hoạt động cho hai nghệ sỹ của mình, bận đến tận tối mịt mới thu xếp thời gian đến gặp Sầm Tuế Tuế được.
Trước khi gặp cô, Khương San thầm giả thiết vài phương án trong lòng, bao gồm cả phương án xấu nhất. Chị cũng từng nghĩ, chắc lại là con gái rượu nhà nào muốn trải nghiệm niềm vui đóng phim, không phải vậy thì cũng là có hậu thuẫn.
Nhưng tiếp xúc một lúc, chị nhận ra rằng Sầm Tuế Tuế đúng là một cô diễn viên mới đơn thuần, vô hại. Đôi mắt cô từ đầu đến cuối đều như có ánh sao, trông rất đẹp. Cách Sầm Tuế Tuế nhìn chị lúc nói chuyện cũng rất chân thành. Khương San có thể cảm nhận được, cô thật sự vui khi biết chị là người quản lý của mình.
Khương San đang định đi cùng Sầm Tuế Tuế đến phòng hóa trang lấy túi thì phía sau vang lên một loạt tiếng bước chân “bình bịch”.
Sầm Tuế Tuế vô thức quay đầu lại.
“Chị Tuế Tuế, em chào chị. Em là Ân Tiểu Nguyệt, trợ lý của chị ạ.”
Một cô gái trẻ vởi một nửa mái tóc búi thành củ tỏi trên đầu, mặc quần yếm phối với áo T-shirt trắng, tươi cười giơ cao túi trong tay: “Xin lỗi chị Tuế Tuế, em đến muộn.”
“Đây là gì vậy?”
Ân Tiểu Nguyệt đưa túi ra: “Đây là trà sữa cho chị, và Americano cho chị San San.”
Khương San cầm túi, nói cám ơn, thấy đỡ bực vì lỗi Ân Tiểu Nguyệt đến muộn hơn, “Làm hết bài chưa?”
Ân Tiểu Nguyệt cười híp mắt, gật đầu, “Em làm hết rồi ạ.”
Khương San cầm cốc cafe Americano nhấp một hớp, “Em gái có tiến bộ đấy.”
“Cảm ơn chị San San.”
Sầm Tuế Tuế nhận cốc sữa trà, lúc cầm trong tay, cô phát hiện cốc nặng hơn so với loại vẫn mua hàng ngày. Ân Tiểu Nguyệt nói nhỏ với cô, “Em lấy thêm thạch dừa và trân châu.”
Sầm Tuế Tuế phì cười, “Em giỏi thế, ngay cả thói quen nhỏ ấy của chị cũng biết được.”
Ân Tiểu Nguyệt làm động tác 【yeah】, “Chị uống nhanh đi, giờ vẫn còn lạnh đấy.”
“Cảm ơn.” Sầm Tuế Tuế nhấp một hớp, “Em rẽ đi mua trà sữa và cà phê à?”
“Vâng” Nói xong, Ân Tiểu Nguyệt bầy tỏ sự áy náy, “Em tự đánh giá cao quá, nghĩ rằng có thể đi nhanh.”
Khương San gọi, “Tuế Tuế, đi lấy túi trước đã. Thật là” Khương San gọi xong, đột nhiên cảm thấy đội tí hon này đúng là rất thú vị. Trước chị toàn quản lý những đoàn đội đã hoàn chỉnh, tự có phương thức hoạt động nội bộ, không thể có loại tình huống mang tính cảm xúc như thế này. Loại đoàn đội gồm mấy cô gái mới lớn như này, quả thực đã rất lâu rồi chị không nhận nữa. Nhưng cũng không tệ.
“Chị Tuế Tuế, chị cứ uống trà sữa đi để em đi lấy đồ cho.” Ân Tiểu Nguyệt cầm mấy thứ đồ trên tay Sầm Tuế Tuế, “Để em cầm cho.”
“Cảm ơn Tiểu Nguyệt.”
“Chị đừng ngại, em là trợ lý mà.”
Ba người cùng đi về phía phòng hóa trang, vừa nói vừa cười, không hề giống mới quen chút nào.
Đúng là có một số người như vậy đấy, chỉ gặp nhau một lần đã biết có thể trở thành chị em lâu dài rồi.
Hai ngày sau, đoàn phim 《Tìm Em》 hoàn thành toàn bộ các cảnh quay ở phim trường, Lâm Xán cho mọi người nghỉ một ngày để về nhà thu xếp hành lý, dù sao lần này sẽ đi những hơn hai tháng mà Thương Sơn cũng không tiện đường đi lại như phim trường.
Trước khi về nhà, Khương San làm cho Sầm Tuế Tuế một danh mục, bảo cô cứ theo đó mà chuẩn bị, còn nếu muốn mang gì khác theo thì xếp vào một vali riêng.
Sầm Tuế Tuế nhận danh sách rồi nhìn lướt qua, “Đồ dùng sinh tồn [*]… Hả?” cô nhìn Khương San: “Chị San San?”
[*] Hay còn gọi là đồ cứu sinh: là những dụng cụ sinh tồn du lịch dùng cho những trường hợp cấp cứu khẩn cấp khi đi phượt, đi rừng, trekking, leo núi và dã ngoại.
“Mang theo đi.” Khương San cười nói, “Lo trước cho yên tâm.”
“Vâng, được ạ.” Sầm Tuế Tuế chuyển tiếp danh sách cho Giản Sóc, cũng dặn cả Ân Tiểu Nguyệt, “Tiểu Nguyệt, em cũng chuẩn bị cho em đi.”
Ân Tiểu Nguyệt đang soạn quần áo cho Sầm Tuế Tuế, nghe thế thì cũng vâng: “Em biết rồi ạ!”
Khương San cười: “Tuế Tuế, một lúc nữa chị và Tiểu Nguyệt sẽ đưa em về trước.”
“Dạ?” Sầm Tuế Tuế đột nhiên nói lắp, “Không, không cần đâu chị San, tự em về là được rồi.”
Khương San không đồng ý: “Không được, có chị với Tiểu Nguyệt ở đây sao lại để em về một mình chứ.”
“Nhưng…” Sầm Tuế Tuế thầm nói, “em đã chuyển tới nhà anh Giản Sóc rồi ạ…”
Khương San thấy thế thì hỏi: “Tuế Tuế, em có chuyện gì giấu chị à?”
“Không, không có ạ!”
Khương San hiển nhiên không tin, “Thật sự không có?”
“Không có.” Sầm Tuế Tuế lắc đầu, “Không có thật, có thì em sẽ nói với chị ngay”
Để Khương San không hỏi tiếp, Sầm Tuế Tuế đồng ý để chị đưa về. Đợi Ân Tiểu Nguyệt thu dọn xong, Khương San lấy chìa khóa xe ra, “Đi thôi.”
“Vâng.”
Khương San mở cửa xe mình, bảo Sầm Tuế Tuế ngồi chỗ phía sau ghế lái. Chị lấy di động ra, mở định vị lên, “Tuế Tuế, nhà em ở đâu? Chị đặt dẫn đường.”
Sầm Tuế Tuế cười gượng gạo, “Em… ở khu biệt thự Vị Lai ở phía Bắc ạ.”
“OK, Khu biết thự Vị… ở đâu?”
“Chị Tuế Tuế, chị vừa nói ở đâu cơ?”
Khương San và Ân Tiểu Nguyệt cùng kinh ngạc thốt lên.
Sầm Tuế Tuế rụt cổ, nụ cười càng yếu ớt hơn, “Vị Lai ở phía Bắc ạ.”
“Tuế Tuế, thật sự em không có gì giấu chị chứ?” Khương San cau mày, “Nếu như em giấu chị, vạn nhất bị người ta chụp ảnh khác thường, chị sẽ không kịp xử lý hậu quả đâu.”
Khương San làm trong giới đã rất nhiều năm nên đã thấy rất nhiều nữ diễn viên từng làm chuyện khuất tất để leo cao. Chị nghiêm mặt, “Em nhất định phải nói thật với chị.”
“Chị San San, em thề, thật sự em không có làm chuyện như vậy!” Sầm Tuế Tuế giơ tay thề, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, “Bảo đảm không có chuyện gì đen tối cả.”
“Woa!” Ân Tiểu Nguyệt chớp chớp mắt, “Chị Tuế Tuế, trông chị thế này mà ghê thật đấy. Ôi chao, đó là khu Vị Lai cơ đấy, giá nhà rẻ nhất cũng phải chín con số đó, còn chưa tính trang trí đâu mà mới chỉ nhà không thôi đấy!”
Sầm Tuế Tuế trợn mắt lên, “Đắt thế cơ à???”
Ân Tiểu Nguyệt gật đầu liên tục, “Đúng vậy, cho nên mới gọi chỗ đó là khu kinh tế trọng điểm của thành phố đó!”
Khương San nhướng mày, “Em không biết à?”
“Em không.”
Sầm Tuế Tuế từng nghĩ nhà Giản Sóc sẽ đắt, nhưng không nghĩ sẽ đắt tới như vậy. Nhà rẻ nhất cũng chín con số, nghĩ cũng biết Giản Sóc không thể mua loại rẻ nhất rồi. Cô lấy điện thoại ra mở khóa, “Em định… chị San San, chị cứ lái xe đi, để em hỏi lại một chút!”
Khương San nghĩ một hồi, trước tiên đặt định vị dẫn đường theo lời Sầm Tuế Tuế rồi lái xe đi.
Sầm Tuế Tuế mở tin nhắn WeChat.
Tuế Tuế: [Anh Sóc! A a a a a!]
Giản Sóc trả lời rất nhanh: [Gì thế?]
Tuế Tuế: [Nhà anh… bao nhiêu tiền?]
Giản Sóc: [Quên rồi, chắc cũng không bao nhiêu.]
Tuế Tuế: [Không bao nhiêu… là bao nhiêu?]
Tuế Tuế: [ôm ngực ngã. jpg]
Giản Sóc: [Tầm gần tám trăm triệu thì phải?]
Sầm Tuế Tuế choáng váng! Chỉ một ngôi nhà đã bằng nửa số tiền cô sẽ có sau khi ly hôn rồi!
Tuế Tuế: [_(:з” ∠)_ Anh Sóc, anh hãy làm anh ruột của em nhé.]
Giản Sóc: [Anh là chồng em. Cảm ơn.]
Sầm Tuế Tuế nói lại một lượt việc Khương San hỏi mình cho Giản Sóc, cuối cùng trưng cầu ý kiến của anh: [Em tính không nói cho chị San San chuyện kết hôn. Em thấy đây là một tin rất shock.]
Giản Sóc: [Cũng được, tự em quyết định đi, anh nghe em.]
Tuế Tuế: [QAQ thật là khó quá đi, chị San San là người quản lý của em, cần phải thật lòng với nhau… nếu nhỡ sau này có gì thì chị ấy mới xử lý được?]
Giản Sóc: [Được, vậy em cứ ăn ngay nói thật đi.]
[Tuế Tuế: OK]
“Chị San San.” Sầm Tuế Tuế tắt màn hình di động, “Em hỏi xong rồi.”
Khương San liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, “Nói đi.”
Sầm Tuế Tuế gãi mũi, “Chờ đến nơi hẵng nói sau đi, giờ phải đảm bảo an toàn đã.”
Khương San bị cô chọc cười: “Được, nghe em vậy.”
Nghe vậy, Sầm Tuế Tuế khẽ thở phào. Cô đưa tay ôm ngực, “Thịch, thịch, thịch”, giống như… có nói ra cũng không sao, thậm chí còn thấy vui vẻ nữa.
Vì không phải vội nên Khương San vẫn luôn duy trì tốc độ xe trong khoảng 60 cây số. Lúc Sầm Tuế Tuế tỉnh lại sau khi chợp mắt một lúc thì cô nhận ra đã tiến vào khu phía Bắc. Vẫn còn mơ mơ màng màng, trước tiên cô mở khóa điện thoại xem có tin nhắn hay không. Đúng chóc, có tin nhắn. Đó là tin Giản Sóc gửi lúc nãy.
Giản Sóc: [Tuế Tuế, lần trước anh chỉ nói địa chỉ khu nhà của chúng ta và mật mã, vì vốn định lúc anh về, sẽ đưa em cùng về cho biết nhà. Giờ lại hơi đột xuất.]
[À, phong cách trang trí có thể không thích hợp với em, lần này em xem qua xem có yêu cầu gì, hoặc muốn đổi chỗ khác thì cứ nói với anh.]
Dưới tin nhắn còn có một sơ đồ. Sầm Tuế Tuế phòng to hình, đó là sơ đồ biệt thự do Giản Sóc vẽ tay. Sầm Tuế Tuế khẽ bật cười, “Đáng yêu quá đi.”
Giản Sóc: [Anh vẫn online, nếu em nhìn không hiểu thì có thể hỏi anh bất cứ lúc nào, anh sẽ giải thích.]
Sầm Tuế Tuế cười trả lời: [Xem hiểu rồi, em biết rồi, cảm ơn anh Sóc.]
Giản Sóc không nhắn lại, cô đoán chắc anh lại bận.
“Tuế Tuế, đến rồi.”
“A, vâng.”
Tuế Tuế: [Anh Sóc, em đến nhà rồi, không nhắn tin với anh nữa nhé, liên lạc sau nha.]
Sầm Tuế Tuế đeo khẩu trang lên, “Chị San San, không phải chủ nhà thì xe không vào được đâu ạ.”
“Được, vậy chị đỗ xe ở đây.”
“Vâng.” Sầm Tuế Tuế gật đầu, “Tiểu Nguyệt, em cũng xuống đi.”
Ân Tiểu Nguyệt: “Vâng chị Tuế Tuế.”
Ân Tiểu Nguyệt kéo vali hành lý, Khương San cầm túi của Sầm Tuế Tuế, hai người cùng theo cô vào bên trong.
Đây là lần đầu tiên Sầm Tuế Tuế đến khu biệt thự Vị Lai. Vì cô chưa lưu dấu vân tay và nhận dạng khuôn mặt, nên đành phải dùng mật khẩu Giản Sóc đưa để vào.
Cô cúi đầu nhập mật khẩu. Khương San cùng Ân Tiểu Nguyệt đứng phía sau. Sau đó, hai người nghe thấy tiếng tick nhỏ, Sầm Tuế Tuế thấy màn hình trước mặt xuất hiện một hàng chữ.【Hoan nghênh Anh Giản về nhà】, hai giây sau thì biến mất.
“Anh Giản?”
“Suỵt” Sầm Tuế Tuế đưa tay lên môi, “Đừng lên tiếng.”
Khương San và Ân Tiểu Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, họ đều nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương.
Cửa mở, Sầm Tuế Tuế đi vào, “Mau vào đi.”
“Được.” Ba người vừa tiến vào, cánh cửa đã tự đóng “Cạch” một tiếng.
So với hai người kia, Sầm Tuế Tuế chỉ biết tình hình trong nhà sớm hơn một chút.
Khương San đứng ở cửa nhìn chung quanh một vòng, “Tuế Tuế, phong cách nhà em… trông nghiêm túc quá nhỉ.”
Cô cười híp mắt, “Sau này sẽ đổi ạ.”
“Hả?”
Sầm Tuế Tuế hơi xấu hổ, “Kỳ thực đây cũng là lần đầu tiên em tới đây, sau khi đăng ký kết hôn thì em đến phim trường luôn.”
“Kết hôn???” Khương San kêu lên sợ hãi, “Em đã kết hôn?”
“Chị Tuế Tuế, chị mà lại đã kết hôn à?”
Sầm Tuế Tuế cười gật đầu, “Đúng vậy, đây là nhà chồng em.”
Khương San và Ân Tiểu Nguyệt người này nhìn người kia, trong một lúc không thể quyết định được là có nên tiếp tục đi vào hay không.
Sầm Tuế Tuế thấy thế thì bật cười “he he”: “Làm gì thế, trông ai cũng cứ như gặp ma ấy.”
Khương San vò đầu: “Đây đúng là tình huống quái đản, chị nghĩ quá lắm thì em có thể có bạn trai, không ngờ thế mà lại có niềm vui bất ngờ lớn như vậy.”
“Xin lỗi chị San San, em không nói rõ ràng với chị ngay từ đâu, kỳ thực em cũng băn khoăn rất lâu đấy.”
“Thế tức là lúc nãy ở trên xe, người mà em bảo hỏi chính là…?”
“À, chồng em.” Sầm Tuế Tuế nói hai chữ “Chồng em” rất thuận miệng, so với khi gọi hai từ “Anh Sóc” thì còn thuận miệng hơn. Mới ngắn ngủi như vậy mà đã gọi được mấy lần rồi.
Vẻ mặt Khương San thản nhiên, “Xin lỗi, mạo muội hỏi em, chồng em là vị nào vậy?”
Sầm Tuế Tuế nhịn cười, “Thực ra chị cũng biết đấy.”
“Chị biết à?” Khương San nghĩ đến hai chữ “Anh Giản” vừa thấy ở cửa, trong lòng lập tức bật ra một ý nghĩ.
Cùng lúc đó, di động của Sầm Tuế Tuế vang lên, là cuộc gọi video. Cô nhận máy, vẫy tay với người trong màn hình, cười tươi rói, gọi: “Anh Sóc.”
Đầu Khương San lập tức nổ tung.
“Tuế Tuế, đến nhà chưa?”
“Đến rồi ạ, mới vừa cùng chị San San và Tiểu Nguyệt vào nhà.”
Nói xong, cô chuyển điện thoại di động tới trước mặt Khương San, “Chị San San, đây là chồng em, Giản Sóc.”
Giản Sóc không kiềm được nụ cười trên môi “Chị Khương, phiền chị quan tâm hơn đến Tuế Tuế nhà tôi nhé.”
Đường Đường: Tổng giám đốc Giản sướng nhé, Tuế Tuế gọi anh là chồng rồi!
Sầm Tuế Tuế che miệng lại, sợ mình kêu thành tiếng. Lời Giản Sóc làm cô muốn khóc. Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, cô luôn chỉ có một thân một mình, cuộc sống vô cùng vất vả. Giờ đột nhiên có cảm giác trở thành công chúa, được một người nâng niu yêu thương.
Sầm Tuế Tuế đưa điện thoại ra xa một chút, hít sâu mấy lần, rồi mới cười gọi “Anh Sóc.” Mắt cô ửng hồng, nhưng thấy rất hạnh phúc.
Giản Sóc không biết cô khóc, anh chỉ cảm thấy là lạ khi mãi cô không lên tiếng: “Tuế Tuế, em… không sao chứ?”
“Em không sao, em rất khỏe và cũng rất nghe lời.”
Giản Sóc cười, nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ nhanh chóng xử lý việc bên này rồi sẽ về ngay.”
Lần này, Sầm Tuế Tuế không nói “Anh không cần vội” nữa mà chỉ đáp một từ “Vâng” rồi nói tiếp, “Anh Sóc, em đã làm lỡ việc một lúc rồi, em không nói chuyện tiếp được nữa, đến cảnh quay rồi.”
“Được.” Giọng Giản Sóc nhẹ nhàng, “Có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho anh, gọi không được thì tìm Đường Tống nhé.”
Cô cười, “Em sắp có người quản lý mới rồi, chị ấy sẽ xử lý giúp em. Bye bye anh Sóc, chú ý giữ sức khỏe, đi ngủ sớm một chút nha”. Nói xong, không đợi anh trả lời, cô cúp máy luôn.
Giản Sóc nhìn màn hình biểu hiện 【 cuộc trò chuyện kết thúc 】 thì nhướng mày. Đột nhiên anh cảm thấy… người quản lý Khương San mà mình chưa từng gặp kia đáng ghét thật.
Lúc Sầm Tuế Tuế quay lại, Lâm Xán đang thảo luận về cảnh quay với Thẩm Chấn Hiên.
“Đạo diễn Lâm, xin lỗi đã tới trễ ạ.”
Lâm Xán lắc đầu, “Tuế Tuế, tới đây một lát.”
“Sao vậy ạ?”
“Chấn Hiên cho rằng chỗ này nên đổi một chút.” Lâm Xán chỉ vào một chỗ, cố nhịn cười, “Chấn Hiên cảm thấy… cô không thể có xuất thân giàu có như vậy được.”
Sầm Tuế Tuế:???
Cảnh diễn này của cô là khi Khương Khương nhớ lại cảnh bị lừa bán. Trước khi bị bắt, Khương Khương là một cô bé con nhà giàu và rất được nuông chiều. Đoạn này là cảnh sau khi Khương Khương giúp Đoạn Tầm chạy trốn thì biết mình mãi mãi không thể trốn khỏi nơi này được nên mới hồi tưởng lại.
“Gì… tại sao Khương Khương không thể có tiền?”
Thẩm Chấn Hiên đáp rất nghiêm túc, “Trẻ con nhà giàu khi ra ngoài đều có vệ sĩ hết.”
Sầm Tuế Tuế bật cười: “Chấn Hiên em ơi.”
“Vâng chị Tuế Tuế.”
“Nhà giàu trong kịch bản với nhà giàu bây giờ không giống nhau.” Cô giải thích,
“Năm đó việc bắt cóc bán người dễ dàng hơn bây giờ nhiều. Huống chi hiện tại cũng không ai có thể bảo đảm trẻ con sẽ không thể bị bắt cóc? Lúc trước, chị đã nói chuyện với biên kịch Trần, thân phận thật sự của Khương Khương ra sao, thực ra không ai biết cả, những gì nhân chứng sống cung cấp chỉ là sau khi Đoạn Tầm trốn ra được thì muốn cho Khương Khương một cuộc sống hạnh phúc, có thế thôi. Đoạn Tầm không hề biết Khương Khương thực sự từng sống thế nào, vì lẽ đó, Đoạn Tầm hi vọng ở trong phim cô ấy có một gia đình hoàn hảo.” Sầm Tuế Tuế hiểu như vậy, lúc đó cũng được Trần Mai Khôi tán thành. Hồi cô và Trần Mai Khôi cùng thảo luận kịch bản, Trần Mai Khôi từng nói vài lời. Tuy rằng cũng có chút thông tin, nhưng không nhiều. Có điều, cô hiểu sự tiếc nuối của Đoạn Tầm.
Thẩm Chấn Hiên gật gù, “Em hiểu rồi, chị Tuế Tuế.”
Sầm Tuế Tuế cười cười, “Đạo diễn Lâm, vậy chúng ta bắt đầu đi.”
Lâm Xán vò đầu Thẩm Chấn Hiên, “Bắt đầu thôi.”
“Vâng, đến đây, đến đây!”
Bảy giờ tối, Sầm Tuế Tuế kết thúc công việc. Hôm nay là ngày kết thúc công việc sớm nhất trong mấy ngày gần đây. Hơn nữa, trạng thái của cô ngày hôm nay cũng tốt đến kì lạ. Cô đổ tại thần may mắn Giản Sóc.
Thẩm Chấn Hiên phải quay bù hai cảnh nên còn chưa quay xong. Sầm Tuế Tuế cầm di động, ngồi trên ghế xem tin tức. Giản Sóc không gửi tin nhắn cho cô, cô cũng không thấy mất mát lắm… cô còn đang muốn xem lại tin nhắn cũ.
“Em là Sầm Tuế Tuế à?”
Sầm Tuế Tuế đang cúi đầu xem điện thoại thì đột nhiên thấy ánh sáng trước mặt bị che lại, bèn ngẩng đầu. Trước mặt là một người phụ nữ tóc ngắn, mặc quần dài đang cười nhìn cô, dáng vẻ rất dịu dàng.
“Vâng.” Sầm Tuế Tuế đứng dậy, “Chào chị.”
Người phụ nữ nở nụ cười, vươn tay ra, “Chào em, chị là người quản lý mới của em, Khương San.”
Sầm Tuế Tuế ngạc nhiên, vội nói, “Chị Khương San, chào chị, em là Sầm Tuế Tuế.”
Khương San bắt tay Sầm Tuế Tuế, tiện đà cười khen, “Em đáng yêu hơn so với tưởng tượng của chị nhiều.”
Sầm Tuế Tuế đỏ mặt, “Chị Khương quá khen rồi.”
“Đừng khách sáo, em gọi chị là chị San San là được.”
“Vâng, chị San San.”
Khương San nhìn đồng hồ, “Em xong việc rồi hả?”
“Vâng, vừa mới xong ạ.”
“Vậy sao còn chưa về?”
Sầm Tuế Tuế nói, “Em có về cũng chỉ có một mình, nên muốn ở lại đây xem kịch bản thêm một lúc, sẵn xem người khác diễn như thế nào.”
Khương San kéo tay Sầm Tuế Tuế, “Vậy bây giờ chúng ta có thể về được chưa?”
“Được ạ.” Cô chỉ vào phía trong, “Em đi lấy ba lô, chị San San chờ em ở đây hay là đi cùng ạ? Phòng hóa trang của em ở ngay kia thôi.”
Khương San cau mày, nhìn chung quanh một lần, “Trợ lý của em chưa tới à?”
“Dạ? Em có trợ lý đâu ạ.” Sầm Tuế Tuế ngơ ngác.
Khương San nhíu mày, lấy di động ra, “Sao thế nhỉ, trợ lý mới của em là Ân Tiểu Nguyệt, đáng ra phải tới trước chị mới đúng.”
“Ân Tiểu Nguyệt… Là ai ạ?”
Khương San nói, “Là trợ lý công ty sắp xếp cho em, hôm nay cũng mới nhậm chức cùng lúc với chị.”
Sầm Tuế Tuế “À” một tiếng, không kiềm chế được niềm vui rạo rực. Hóa ra không chỉ có người quản lý, anh còn tìm cho cô cả một trợ lý nữa: “Có khi có việc gì nên trễ đấy ạ.” Cô cười, không để bụng, “Chị San San, đằng nào cũng đã muộn rồi nên không cần giục đâu ạ, lỡ muộn thì cho muộn luôn cũng được.”
“Ừ.” Khương San gật đầu, “Thế chị sẽ gửi tin cho em ấy biết.”
“Vâng.” Sầm Tuế Tuế vẫn cười híp mắt: “Chị tốt quá.”
Khương San cũng cười, “Tại sao?”
“Em chưa từng nghĩ sẽ có ngày chị là người quản lý của em cũng như sẽ có ngày em có trợ lý.”
Khương San hơi sửng sốt, nhớ tới lúc sáng sớm khi chị nhận được thông báo. Trước khi nhận quản lý Sầm Tuế Tuế, Khương San đang phụ trách hai nghệ sỹ. Từ ngày nghệ sỹ do chị quản lý trở thành Ảnh đế, đầu hết nghệ sỹ dưới tay chị đều là hàng đầu và đã có thành tựu. Rất lâu rồi chị không dẫn dắt người mới.
Sáng nay, tổng giám đốc đích thân gọi điện thoại cho chị, dặn đi dặn lại rằng nhất định phải chăm sóc tốt cho cô nàng họ Sầm này. Đột nhiên nhận được “chức trách lớn”, cả ngày hôm nay Khương San đều dùng để thu xếp hoạt động cho hai nghệ sỹ của mình, bận đến tận tối mịt mới thu xếp thời gian đến gặp Sầm Tuế Tuế được.
Trước khi gặp cô, Khương San thầm giả thiết vài phương án trong lòng, bao gồm cả phương án xấu nhất. Chị cũng từng nghĩ, chắc lại là con gái rượu nhà nào muốn trải nghiệm niềm vui đóng phim, không phải vậy thì cũng là có hậu thuẫn.
Nhưng tiếp xúc một lúc, chị nhận ra rằng Sầm Tuế Tuế đúng là một cô diễn viên mới đơn thuần, vô hại. Đôi mắt cô từ đầu đến cuối đều như có ánh sao, trông rất đẹp. Cách Sầm Tuế Tuế nhìn chị lúc nói chuyện cũng rất chân thành. Khương San có thể cảm nhận được, cô thật sự vui khi biết chị là người quản lý của mình.
Khương San đang định đi cùng Sầm Tuế Tuế đến phòng hóa trang lấy túi thì phía sau vang lên một loạt tiếng bước chân “bình bịch”.
Sầm Tuế Tuế vô thức quay đầu lại.
“Chị Tuế Tuế, em chào chị. Em là Ân Tiểu Nguyệt, trợ lý của chị ạ.”
Một cô gái trẻ vởi một nửa mái tóc búi thành củ tỏi trên đầu, mặc quần yếm phối với áo T-shirt trắng, tươi cười giơ cao túi trong tay: “Xin lỗi chị Tuế Tuế, em đến muộn.”
“Đây là gì vậy?”
Ân Tiểu Nguyệt đưa túi ra: “Đây là trà sữa cho chị, và Americano cho chị San San.”
Khương San cầm túi, nói cám ơn, thấy đỡ bực vì lỗi Ân Tiểu Nguyệt đến muộn hơn, “Làm hết bài chưa?”
Ân Tiểu Nguyệt cười híp mắt, gật đầu, “Em làm hết rồi ạ.”
Khương San cầm cốc cafe Americano nhấp một hớp, “Em gái có tiến bộ đấy.”
“Cảm ơn chị San San.”
Sầm Tuế Tuế nhận cốc sữa trà, lúc cầm trong tay, cô phát hiện cốc nặng hơn so với loại vẫn mua hàng ngày. Ân Tiểu Nguyệt nói nhỏ với cô, “Em lấy thêm thạch dừa và trân châu.”
Sầm Tuế Tuế phì cười, “Em giỏi thế, ngay cả thói quen nhỏ ấy của chị cũng biết được.”
Ân Tiểu Nguyệt làm động tác 【yeah】, “Chị uống nhanh đi, giờ vẫn còn lạnh đấy.”
“Cảm ơn.” Sầm Tuế Tuế nhấp một hớp, “Em rẽ đi mua trà sữa và cà phê à?”
“Vâng” Nói xong, Ân Tiểu Nguyệt bầy tỏ sự áy náy, “Em tự đánh giá cao quá, nghĩ rằng có thể đi nhanh.”
Khương San gọi, “Tuế Tuế, đi lấy túi trước đã. Thật là” Khương San gọi xong, đột nhiên cảm thấy đội tí hon này đúng là rất thú vị. Trước chị toàn quản lý những đoàn đội đã hoàn chỉnh, tự có phương thức hoạt động nội bộ, không thể có loại tình huống mang tính cảm xúc như thế này. Loại đoàn đội gồm mấy cô gái mới lớn như này, quả thực đã rất lâu rồi chị không nhận nữa. Nhưng cũng không tệ.
“Chị Tuế Tuế, chị cứ uống trà sữa đi để em đi lấy đồ cho.” Ân Tiểu Nguyệt cầm mấy thứ đồ trên tay Sầm Tuế Tuế, “Để em cầm cho.”
“Cảm ơn Tiểu Nguyệt.”
“Chị đừng ngại, em là trợ lý mà.”
Ba người cùng đi về phía phòng hóa trang, vừa nói vừa cười, không hề giống mới quen chút nào.
Đúng là có một số người như vậy đấy, chỉ gặp nhau một lần đã biết có thể trở thành chị em lâu dài rồi.
Hai ngày sau, đoàn phim 《Tìm Em》 hoàn thành toàn bộ các cảnh quay ở phim trường, Lâm Xán cho mọi người nghỉ một ngày để về nhà thu xếp hành lý, dù sao lần này sẽ đi những hơn hai tháng mà Thương Sơn cũng không tiện đường đi lại như phim trường.
Trước khi về nhà, Khương San làm cho Sầm Tuế Tuế một danh mục, bảo cô cứ theo đó mà chuẩn bị, còn nếu muốn mang gì khác theo thì xếp vào một vali riêng.
Sầm Tuế Tuế nhận danh sách rồi nhìn lướt qua, “Đồ dùng sinh tồn [*]… Hả?” cô nhìn Khương San: “Chị San San?”
[*] Hay còn gọi là đồ cứu sinh: là những dụng cụ sinh tồn du lịch dùng cho những trường hợp cấp cứu khẩn cấp khi đi phượt, đi rừng, trekking, leo núi và dã ngoại.
“Mang theo đi.” Khương San cười nói, “Lo trước cho yên tâm.”
“Vâng, được ạ.” Sầm Tuế Tuế chuyển tiếp danh sách cho Giản Sóc, cũng dặn cả Ân Tiểu Nguyệt, “Tiểu Nguyệt, em cũng chuẩn bị cho em đi.”
Ân Tiểu Nguyệt đang soạn quần áo cho Sầm Tuế Tuế, nghe thế thì cũng vâng: “Em biết rồi ạ!”
Khương San cười: “Tuế Tuế, một lúc nữa chị và Tiểu Nguyệt sẽ đưa em về trước.”
“Dạ?” Sầm Tuế Tuế đột nhiên nói lắp, “Không, không cần đâu chị San, tự em về là được rồi.”
Khương San không đồng ý: “Không được, có chị với Tiểu Nguyệt ở đây sao lại để em về một mình chứ.”
“Nhưng…” Sầm Tuế Tuế thầm nói, “em đã chuyển tới nhà anh Giản Sóc rồi ạ…”
Khương San thấy thế thì hỏi: “Tuế Tuế, em có chuyện gì giấu chị à?”
“Không, không có ạ!”
Khương San hiển nhiên không tin, “Thật sự không có?”
“Không có.” Sầm Tuế Tuế lắc đầu, “Không có thật, có thì em sẽ nói với chị ngay”
Để Khương San không hỏi tiếp, Sầm Tuế Tuế đồng ý để chị đưa về. Đợi Ân Tiểu Nguyệt thu dọn xong, Khương San lấy chìa khóa xe ra, “Đi thôi.”
“Vâng.”
Khương San mở cửa xe mình, bảo Sầm Tuế Tuế ngồi chỗ phía sau ghế lái. Chị lấy di động ra, mở định vị lên, “Tuế Tuế, nhà em ở đâu? Chị đặt dẫn đường.”
Sầm Tuế Tuế cười gượng gạo, “Em… ở khu biệt thự Vị Lai ở phía Bắc ạ.”
“OK, Khu biết thự Vị… ở đâu?”
“Chị Tuế Tuế, chị vừa nói ở đâu cơ?”
Khương San và Ân Tiểu Nguyệt cùng kinh ngạc thốt lên.
Sầm Tuế Tuế rụt cổ, nụ cười càng yếu ớt hơn, “Vị Lai ở phía Bắc ạ.”
“Tuế Tuế, thật sự em không có gì giấu chị chứ?” Khương San cau mày, “Nếu như em giấu chị, vạn nhất bị người ta chụp ảnh khác thường, chị sẽ không kịp xử lý hậu quả đâu.”
Khương San làm trong giới đã rất nhiều năm nên đã thấy rất nhiều nữ diễn viên từng làm chuyện khuất tất để leo cao. Chị nghiêm mặt, “Em nhất định phải nói thật với chị.”
“Chị San San, em thề, thật sự em không có làm chuyện như vậy!” Sầm Tuế Tuế giơ tay thề, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, “Bảo đảm không có chuyện gì đen tối cả.”
“Woa!” Ân Tiểu Nguyệt chớp chớp mắt, “Chị Tuế Tuế, trông chị thế này mà ghê thật đấy. Ôi chao, đó là khu Vị Lai cơ đấy, giá nhà rẻ nhất cũng phải chín con số đó, còn chưa tính trang trí đâu mà mới chỉ nhà không thôi đấy!”
Sầm Tuế Tuế trợn mắt lên, “Đắt thế cơ à???”
Ân Tiểu Nguyệt gật đầu liên tục, “Đúng vậy, cho nên mới gọi chỗ đó là khu kinh tế trọng điểm của thành phố đó!”
Khương San nhướng mày, “Em không biết à?”
“Em không.”
Sầm Tuế Tuế từng nghĩ nhà Giản Sóc sẽ đắt, nhưng không nghĩ sẽ đắt tới như vậy. Nhà rẻ nhất cũng chín con số, nghĩ cũng biết Giản Sóc không thể mua loại rẻ nhất rồi. Cô lấy điện thoại ra mở khóa, “Em định… chị San San, chị cứ lái xe đi, để em hỏi lại một chút!”
Khương San nghĩ một hồi, trước tiên đặt định vị dẫn đường theo lời Sầm Tuế Tuế rồi lái xe đi.
Sầm Tuế Tuế mở tin nhắn WeChat.
Tuế Tuế: [Anh Sóc! A a a a a!]
Giản Sóc trả lời rất nhanh: [Gì thế?]
Tuế Tuế: [Nhà anh… bao nhiêu tiền?]
Giản Sóc: [Quên rồi, chắc cũng không bao nhiêu.]
Tuế Tuế: [Không bao nhiêu… là bao nhiêu?]
Tuế Tuế: [ôm ngực ngã. jpg]
Giản Sóc: [Tầm gần tám trăm triệu thì phải?]
Sầm Tuế Tuế choáng váng! Chỉ một ngôi nhà đã bằng nửa số tiền cô sẽ có sau khi ly hôn rồi!
Tuế Tuế: [_(:з” ∠)_ Anh Sóc, anh hãy làm anh ruột của em nhé.]
Giản Sóc: [Anh là chồng em. Cảm ơn.]
Sầm Tuế Tuế nói lại một lượt việc Khương San hỏi mình cho Giản Sóc, cuối cùng trưng cầu ý kiến của anh: [Em tính không nói cho chị San San chuyện kết hôn. Em thấy đây là một tin rất shock.]
Giản Sóc: [Cũng được, tự em quyết định đi, anh nghe em.]
Tuế Tuế: [QAQ thật là khó quá đi, chị San San là người quản lý của em, cần phải thật lòng với nhau… nếu nhỡ sau này có gì thì chị ấy mới xử lý được?]
Giản Sóc: [Được, vậy em cứ ăn ngay nói thật đi.]
[Tuế Tuế: OK]
“Chị San San.” Sầm Tuế Tuế tắt màn hình di động, “Em hỏi xong rồi.”
Khương San liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, “Nói đi.”
Sầm Tuế Tuế gãi mũi, “Chờ đến nơi hẵng nói sau đi, giờ phải đảm bảo an toàn đã.”
Khương San bị cô chọc cười: “Được, nghe em vậy.”
Nghe vậy, Sầm Tuế Tuế khẽ thở phào. Cô đưa tay ôm ngực, “Thịch, thịch, thịch”, giống như… có nói ra cũng không sao, thậm chí còn thấy vui vẻ nữa.
Vì không phải vội nên Khương San vẫn luôn duy trì tốc độ xe trong khoảng 60 cây số. Lúc Sầm Tuế Tuế tỉnh lại sau khi chợp mắt một lúc thì cô nhận ra đã tiến vào khu phía Bắc. Vẫn còn mơ mơ màng màng, trước tiên cô mở khóa điện thoại xem có tin nhắn hay không. Đúng chóc, có tin nhắn. Đó là tin Giản Sóc gửi lúc nãy.
Giản Sóc: [Tuế Tuế, lần trước anh chỉ nói địa chỉ khu nhà của chúng ta và mật mã, vì vốn định lúc anh về, sẽ đưa em cùng về cho biết nhà. Giờ lại hơi đột xuất.]
[À, phong cách trang trí có thể không thích hợp với em, lần này em xem qua xem có yêu cầu gì, hoặc muốn đổi chỗ khác thì cứ nói với anh.]
Dưới tin nhắn còn có một sơ đồ. Sầm Tuế Tuế phòng to hình, đó là sơ đồ biệt thự do Giản Sóc vẽ tay. Sầm Tuế Tuế khẽ bật cười, “Đáng yêu quá đi.”
Giản Sóc: [Anh vẫn online, nếu em nhìn không hiểu thì có thể hỏi anh bất cứ lúc nào, anh sẽ giải thích.]
Sầm Tuế Tuế cười trả lời: [Xem hiểu rồi, em biết rồi, cảm ơn anh Sóc.]
Giản Sóc không nhắn lại, cô đoán chắc anh lại bận.
“Tuế Tuế, đến rồi.”
“A, vâng.”
Tuế Tuế: [Anh Sóc, em đến nhà rồi, không nhắn tin với anh nữa nhé, liên lạc sau nha.]
Sầm Tuế Tuế đeo khẩu trang lên, “Chị San San, không phải chủ nhà thì xe không vào được đâu ạ.”
“Được, vậy chị đỗ xe ở đây.”
“Vâng.” Sầm Tuế Tuế gật đầu, “Tiểu Nguyệt, em cũng xuống đi.”
Ân Tiểu Nguyệt: “Vâng chị Tuế Tuế.”
Ân Tiểu Nguyệt kéo vali hành lý, Khương San cầm túi của Sầm Tuế Tuế, hai người cùng theo cô vào bên trong.
Đây là lần đầu tiên Sầm Tuế Tuế đến khu biệt thự Vị Lai. Vì cô chưa lưu dấu vân tay và nhận dạng khuôn mặt, nên đành phải dùng mật khẩu Giản Sóc đưa để vào.
Cô cúi đầu nhập mật khẩu. Khương San cùng Ân Tiểu Nguyệt đứng phía sau. Sau đó, hai người nghe thấy tiếng tick nhỏ, Sầm Tuế Tuế thấy màn hình trước mặt xuất hiện một hàng chữ.【Hoan nghênh Anh Giản về nhà】, hai giây sau thì biến mất.
“Anh Giản?”
“Suỵt” Sầm Tuế Tuế đưa tay lên môi, “Đừng lên tiếng.”
Khương San và Ân Tiểu Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, họ đều nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương.
Cửa mở, Sầm Tuế Tuế đi vào, “Mau vào đi.”
“Được.” Ba người vừa tiến vào, cánh cửa đã tự đóng “Cạch” một tiếng.
So với hai người kia, Sầm Tuế Tuế chỉ biết tình hình trong nhà sớm hơn một chút.
Khương San đứng ở cửa nhìn chung quanh một vòng, “Tuế Tuế, phong cách nhà em… trông nghiêm túc quá nhỉ.”
Cô cười híp mắt, “Sau này sẽ đổi ạ.”
“Hả?”
Sầm Tuế Tuế hơi xấu hổ, “Kỳ thực đây cũng là lần đầu tiên em tới đây, sau khi đăng ký kết hôn thì em đến phim trường luôn.”
“Kết hôn???” Khương San kêu lên sợ hãi, “Em đã kết hôn?”
“Chị Tuế Tuế, chị mà lại đã kết hôn à?”
Sầm Tuế Tuế cười gật đầu, “Đúng vậy, đây là nhà chồng em.”
Khương San và Ân Tiểu Nguyệt người này nhìn người kia, trong một lúc không thể quyết định được là có nên tiếp tục đi vào hay không.
Sầm Tuế Tuế thấy thế thì bật cười “he he”: “Làm gì thế, trông ai cũng cứ như gặp ma ấy.”
Khương San vò đầu: “Đây đúng là tình huống quái đản, chị nghĩ quá lắm thì em có thể có bạn trai, không ngờ thế mà lại có niềm vui bất ngờ lớn như vậy.”
“Xin lỗi chị San San, em không nói rõ ràng với chị ngay từ đâu, kỳ thực em cũng băn khoăn rất lâu đấy.”
“Thế tức là lúc nãy ở trên xe, người mà em bảo hỏi chính là…?”
“À, chồng em.” Sầm Tuế Tuế nói hai chữ “Chồng em” rất thuận miệng, so với khi gọi hai từ “Anh Sóc” thì còn thuận miệng hơn. Mới ngắn ngủi như vậy mà đã gọi được mấy lần rồi.
Vẻ mặt Khương San thản nhiên, “Xin lỗi, mạo muội hỏi em, chồng em là vị nào vậy?”
Sầm Tuế Tuế nhịn cười, “Thực ra chị cũng biết đấy.”
“Chị biết à?” Khương San nghĩ đến hai chữ “Anh Giản” vừa thấy ở cửa, trong lòng lập tức bật ra một ý nghĩ.
Cùng lúc đó, di động của Sầm Tuế Tuế vang lên, là cuộc gọi video. Cô nhận máy, vẫy tay với người trong màn hình, cười tươi rói, gọi: “Anh Sóc.”
Đầu Khương San lập tức nổ tung.
“Tuế Tuế, đến nhà chưa?”
“Đến rồi ạ, mới vừa cùng chị San San và Tiểu Nguyệt vào nhà.”
Nói xong, cô chuyển điện thoại di động tới trước mặt Khương San, “Chị San San, đây là chồng em, Giản Sóc.”
Giản Sóc không kiềm được nụ cười trên môi “Chị Khương, phiền chị quan tâm hơn đến Tuế Tuế nhà tôi nhé.”
Đường Đường: Tổng giám đốc Giản sướng nhé, Tuế Tuế gọi anh là chồng rồi!