Chương : 22
Edit: Châu || Beta: Bông
Nước M, bảy giờ tối. Giản Sóc vừa kết thúc một bữa tiệc không thể không tham gia, lúc này đang trên đường về khách sạn. Liếc nhìn thời gian, anh tính một lúc nữa trở lại khách sạn thì sẽ gửi tin nhắn cho cô vợ mới cưới nhỏ nhắn của mình. Hôm nay Giản Sóc uống hơi nhiều, thấy nặng đầu. Anh nhắm mắt lại, ngả đầu ra sau, hai tay đè lên nhau đặt trên bụng, dáng ngồi rất ngay ngắn.
Đường Tống chuyển sang trạng thái rung cho tất cả các thiết bị có thể đổ chuông, để sếp có thể nghỉ ngơi. Trong thời gian Giản Sóc nghỉ, Đường Tống cầm điện thoại di động yên lặng xem Weibo. Dù sao phu nhân cũng trong làng giải trí, nắm được một vào tin tức trong giới đó cũng yên tâm hơn.
Đang xem, Đường Tống đột nhiên nhìn thấy một chủ đề mới có tiêu đề 《A Tán và người quản lý nắm tay dạo phố, ôm hôn thân mật, liệu có phải chuyện tình cảm bị lộ?》.
Đường Tống biết A Tán, cũng biết người quản lý là Đoạn Doanh. Là nhân vật liên quan đến phu nhân, dù tốt, dù xấu, Đường Tống đều tìm hiểu. Cho nên, anh ta thơ đường dẫn của hot search mở bài viết. Xem mới thấy, tiêu đề bài viết là “ôm hôn thân mật”, đã được viết cho dễ nghe hơn, những tấm ảnh bị lộ ra gồm có: ảnh A Tán và Đoạn Doanh kề sát mặt hôn, thậm chí còn có ảnh tay Đoạn Doanh ở bên trong áo T-Shirt của A Tán. Tuy rằng ảnh đã xử lý làm mờ, nhưng có thể chính vì vậy lại càng khiến người ta tưởng tượng nhiều hơn. Đường Tống cảm thấy nhìn chưa đã mắt, tặc lưỡi một cái, tuy rất nhẹ, nhưng cũng đánh thức Giản Sóc chỉ ngủ lơ mơ.
“Xin lỗi sếp.” Đường Tống nặn ra một nụ cười lúng túng, chỉ vào di động, “Nghệ sĩ của công ty giải trí Ức Cảnh và người quản lý có scandal.”
Giản Sóc cau mày, “Chuyện như vậy không cần nói với tôi.”
“Nhưng…” Đường Tống sờ sờ mũi, đưa di động tới trước mặt Giản Sóc, nói ấp úng, “Là quản lý Đoạn Doanh của phu nhân ạ.”
Giản Sóc tỉnh táo trong chớp mắt, cầm điện thoại trong tay Đường Tống, đọc nội dung thật kỹ.
Sức nóng của đề tài vẫn tăng liên tục, bình luận bên dưới càng nhiều hơn, trong 100 bình luận thì có đến 99 cái là fan chửi mắng. Dù sao A Tán mới 20 tuổi, mà Đoạn Doanh đã 35 tuổi. Kỳ thực, nếu là người bình thường, mối quan hệ như thế cũng sẽ không có phản ứng lớn như vậy. Tệ ở chỗ A Tán là nghệ sĩ mới, là loại cún con ngơ ngác ngây thơ hồn nhiên vô tội. Hai năm qua đã đạt được thành công nhiều bao nhiêu, thì bây giờ bị ngã đau bấy nhiêu. Fan của A Tán hầu như đều là các cô gái mới lớn mười mấy tuổi, thích A Tán vì hình tượng anh bạn học khóa trên sáng chói, hơn nữa thường ngày A Tán cũng hay đăng Weibo theo hướng phát triển, tích cực, hướng về phía trước, tràn đầy năng lượng… có tác dụng dìu dắt mọi người. Tám phần mười đám fan nữ sinh này đều là dạng fan bạn gái, hàng ngày thường tưởng tượng nếu mình và A Tán yêu đương thì sẽ như thế nào. Giờ đột nhiên mọc ra một người có thể gọi là cô, ban ngày ban mặt, nếu đúng là đã làm ra việc đồi phong bại tục như bức ảnh này thì đám fan bạn gái kia quyết không thể nhẫn nhịn! Thế là đám em gái nhỏ hợp lại, ném đá Đoạn Doanh đến mức ngã chổng vó lên trời.
Từ chuyện nọ lại xọ chuyện kia, tất cả những gì Đoạn Doanh từng làm đều bị lôi ra, bày trên mặt đất. So với ảnh hôn môi mà nói, việc ăn chặn tài nguyên của các nghệ sĩ dưới tay khác, cố ý làm người ta dần mai một đi… còn làm người ta giận sôi hơn nhiều. Những nghệ sĩ do Đoạn Doanh quản lý, trừ mỗi A Tán là niềm hạnh phúc của chị ta, là cực hot ra, thì còn lại đều cao không tới, thấp không với, kiểu như Sầm Tuế Tuế, chẳng qua chỉ đứng hàng chót.
Không chỉ như vậy, fan còn bới ra tài khoản phụ của Đoạn Doanh, nội dung tất cả bài đăng đều hạ thấp nghệ sĩ của mình, còn nửa kín nửa hở kể rõ, mình hớt tay trên tài nguyên thế nào.
Weibo nổ tung. Đây không phải là việc mà một người vô đạo đức có thể làm, phải là ma quỷ mới đúng. Kẻ khốn nạn táng tận lương tâm.
Rất nhanh, hashtag #Đoạn Doanh phải xin lỗi, phải cút khỏi Làng Giải Trí# nhanh chóng đạt top. Mà khi fan hâm mộ truy sát Đoạn Doanh, chính là lúc chị ta đang trên đường đến tìm Sầm Tuế Tuế, điện thoại di động để trong túi kêu không ngừng, nhưng chị ta không phát hiện ra.
Xem đến đoạn này, cả người Giản Sóc toát ra hơi lạnh. Đường Tống lập tức nói, “Tôi sẽ thông báo để Giải trí Ức Cảnh lập tức xử lý chuyện này.”
Giản Sóc cau mày, “Người như thế không thích hợp với Tuế Tuế.”
Đường Tống hiểu ý sếp, vội vã cho gọi điện thoại cho Tổng giám đốc của Công ty Giải trí Ức Cảnh, trong đầu thì phân tích xem chuyện này sẽ ảnh hưởng thế nào, cùng lúc lại tính toán xem phu nhân cần người đại diện mới thế nào cho phù hợp với các hoạt động sắp tới. Nói đúng ra những chuyện khác đều ổn cả, chỉ mỗi người đại diện là có vấn đề.
Đường Tống không thể nói với người kia đây là Phu nhân chủ tịch, rồi lại sợ công ty không chú ý lại vẫn để Đoạn Doanh quản lý.
Nói xong câu cuối cùng, Đường Tống nghe Tổng giám đốc nói: “Hay là… tuyển người quản lý mới?”
Tổng giám đốc nghĩ, nếu có thể khiến cho Đường Tống đích thân ngỏ lời đổi người quản lý, chắc chắn có hậu thuẫn, tìm người mới cũng không mất mát gì.
Chỉ có điều nói thì dễ, thực tế nào có dễ như vậy? Nếu như người quản lý tốt nhiều như sung rụng, thì công ty của bọn họ cũng không tới nỗi một người quản lý phải dẫn dắt nhiều nghệ sĩ như vậy rồi. Cho dù Đoạn Doanh làm ra chuyện khiến dư luận xôn xao như này, nhưng công ty cũng phải thừa nhận, ở phương diện tìm kiếm tài nguyên, chị ta rất có năng lực.
Đường Tống bảo bên kia chờ, sau đó che micro, hỏi dò ý Giản Sóc, “Sếp, ý của Giải trí Ức Cảnh là tuyển người quản lý mới.”
Giản Sóc liếc Đường Tống, “Giải trí Ức Cảnh không còn ai sao?”
“Không phải, vẫn còn.” Đường Tống giải thích, “Có điều, hiện tại chưa có ai biết chuyện Sếp và phu nhân kết hôn, đồng thời cũng chưa có ý định công khai, nếu giao cho phu nhân người quản lý hàng đầu thì sợ sẽ phản tác dụng.”
Giản Sóc xì nhỏ, “Phản tác dụng hử?”
Đường Tống ngộ ra, thả tay xuống, hỏi đầu dây bên kia “Khương San có nghệ sĩ nào không?”
“Khương San á?” Tổng giám đốc ngẩn người, dường như nghĩ mình nghe lầm, “Anh nói đến Khương San của Giải trí Ức Cảnh ấy hả?”
Đường Tống ra vẻ cười “Tôi có nói đến Tập đoàn Ức Cảnh không nhỉ?”
“Xin lỗi trợ lý Đường.” Tổng giám đốc vội vàng nói, “Tôi sẽ thu xếp ngay, sau đó gửi đến điện thoại di động của anh.”
Đường Tống ừ “Mặt khác, anh nói với Khương San, nhất định phải tận tâm với cô Sầm, có vấn đề gì có thể trực tiếp liên hệ với tôi, bất cứ lúc nào.”
“Được, được, tôi hiểu.”
“OK, làm ngay đi nhé.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Đường Tống nói với Giản Sóc, “Sếp, Khương San từng là quản lý cho năm Ảnh đế, hai Ảnh hậu. Là quản lý hạng nhất, tài nguyên của nghệ sĩ dưới tay chị ấy cũng không tệ. Hơn nữa chị ấy là người ngay thẳng, là lựa chọn không tồi.”
Giản Sóc ừ, cuối cùng cũng hài lòng hơn một chút. “Tuế Tuế không có trợ lý.” Giản Sóc nhìn di động, nhân tiện nói luôn.
Đường Tống lập tức đồng ý, “Tôi sẽ xử lý ngay ạ.”
“Ừ.”
Giản Sóc trả điện thoại cho Đường Tống, lấy điện thoại của mình ra, định gọi cho bà xã, nhưng lại sợ quấy rầy công việc của cô. Anh liền mở khung chat với Sầm Tuế Tuế, nhập rồi lại xóa mấy lần. Bỗng nhiên, anh ngước mắt nhìn Đường Tống, “Hiện tại Đoạn Doanh đang ở đâu?”
Đường Tống sững sờ. Giản Sóc cau mày, lập tức gọi một cú điện thoại.
Lúc này trong nước mới tầm tám giờ sáng, Essar đang lái xe đi làm, điện thoại di động vang lên, trong tai nghe bluetooth thông báo tên người gọi đến, làm Essar sững sờ một lúc.
Sau khi nghe máy, Essar: “Tổng giám đốc Giản?”
“Phải, là tôi.”
Giản Sóc tóm tắt sự việc bằng mấy câu, cuối cùng nói, “Phiền bà đi một chuyến, tôi sẽ bảo vệ sĩ và luật sư đi thẳng từ tập đoàn, chờ bà ở cổng trường quay.”
Essar cười, “Tôi thì không có vấn đề gì, dù sao Tuế Tuế cũng đã được chọn là người đại diện phát ngôn của chúng tôi, nhưng còn Tổng giám đốc Giản, bên anh hẳn đang là buổi đêm rồi chứ?”
“Vâng.”
“Đầu tiên là Tổng giám đốc Giản vất vả tranh thủ một cơ hội cho Tuế Tuế ứng tuyển, lần này lại bảo tôi đưa vệ sĩ và luật sư của anh đi chống lưng.” Essar nhếch môi, “Sầm Tuế Tuế có bối cảnh gì, mà có thể làm cho Tổng giám đốc Giản hết lần này đến lần khác làm ngoại lệ thế?”
Kỳ thực Essar đã đoán được đại khái, nhưng bà ta muốn xác định.
Giản Sóc trầm mặc hai giây, rồi nói toẹt, “Tuế Tuế là phu nhân của tôi.”
Essar cười ra tiếng, “Quả thế.”
“Essar, mong bà giữ kín cho.”
“Đương nhiên, Tổng giám đốc Giản đã có lời, tôi sẽ im như thóc.”
Giản Sóc lạnh nhạt nói, “Cảm ơn Essar.”
“Đừng khách sáo.” Essar cười trêu ghẹo, “Anh cưới Tuế Tuế, thật đúng là cưới được của quý đấy.”
Giản Sóc cong môi, lặng lẽ cười: “Tôi cúp nhé.”
“Được.”
Sắp xếp xong chuyện này, Giản Sóc nghĩ, chỗ Sầm Tuế Tuế thế là không có vấn đề gì rồi. Một khi tin tức Essar đích thân đến đoàn phim ký hợp đồng với cô lan ra, người trong giới đều sẽ hiểu rõ cả.
“Đường Tống.”
Giản Sóc nghiêng đầu, “Kết quả điều tra có chưa?”
Đường Tống gật đầu, “Có rồi ạ, có điều, theo lời sếp, tôi còn phải xác nhận lại một lần nữa.”
Giản Sóc: “Được, bảo đảm không có chút sơ hở nào.”
“Vâng, sếp.”
?
Trong phòng nghỉ của đoàn phim, Sầm Tuế Tuế mời Essar ngồi xuống sofa, “Essar, bà uống gì để tôi lấy ạ?”
“Không cần đâu.” Essar vỗ vị trí bên cạnh, “Tuế Tuế, ngồi đây đi.”
Sầm Tuế Tuế thấy không hiểu lắm, cô có cảm giác thái độ của Essar đối với mình có vẻ còn nhiệt tình hơn lần trước nhiều.
“Tuế Tuế, lại đây ngồi đi.”
Sầm Tuế Tuế ngồi xuống, nhìn Essar, cô không thể hỏi, ‘Tại sao bà lại nhiệt tình với tôi như vậy?’ được, nếu hỏi thế thì thật ngớ ngẩn.
Essar kéo tay Sầm Tuế Tuế, ánh mắt tươi cười vẫn luôn đánh giá cô, trong mắt Sầm Tuế Tuế, bà ta có dáng vẻ hiền lành như u già vậy
“Essar?”
“À không sao.” Essar cười lắc đầu, “Tuế Tuế, cô đã xem hợp đồng chưa?”
“A… xem rồi.” Sầm Tuế Tuế nhìn về phía balo của mình, “nhưng hôm nay tôi không mang theo đến đây.”
“Không sao.”
Cùng lúc đó, cửa phòng nghỉ có tiếng nói vang lên, “Cô Sầm, tôi là Lý Cách.”
“Luật sư Lý, mời vào.”
Lý Cách mở cửa, cho vệ sĩ chờ bên ngoài.
Sầm Tuế Tuế đứng lên, chào hỏi với Lý Cách “Chào anh, Luật sư Lý.”
Lý Cách nào dám nhận. Sáng sớm nay, anh ta nhận được điện thoại của tổng giám đốc Giản, bảo anh ta đích thân xử lý chuyện hợp đồng. Lý Cách có ngốc thì cũng phải nghĩ ra, rằng Sầm Tuế Tuế quan trọng như thế nào. Anh ta vội vàng nói, “Cô Sầm không cần khách khí, đây là việc của tôi.”
“Dù thế thì cũng phải cảm ơn anh.” Sầm Tuế Tuế cười.
“Cô Sầm, tôi là luật sư của tập đoàn Ức Cảnh, tổng giám đốc Giản giao tôi đến giúp cô việc ký hợp đồng.”
Sầm Tuế Tuế rất ngạc nhiên, rồi trong mắt lập tức hiện lên ý cười. Cô bất giác sờ vành tai, “Thế thì anh trao đổi với Essar nhé?”
“Cô Sầm, cô cũng nghe đi, có vấn đề gì, cô cứ nói tự nhiên.”
Essar cũng đồng tình, “Đúng, Tuế Tuế, có gì cứ nói với luật sư Lý thoải mái, cô yên tâm, anh ta là luật sư hàng đầu của tập đoàn Ức Cảnh đấy.”
“Thế ạ?” Sầm Tuế Tuế cảm ơn anh ta lần nữa, “Thật ngại quá, chắc anh thường rất bận, thế mà chút chuyện nhỏ của tôi còn phải phiền anh.”
“Không, không, không, cô đừng nói thế, giúp được cho cô là vinh hạnh của tôi đấy.” Lý Cách thấy khó xử vì Sầm Tuế Tuế cảm ơn mình mấy lần. Giờ anh ta không còn nghi ngờ gì nữa, nếu cô lại cám ơn lần nữa, anh ta nhất định phải giải thích rõ, hạ mình xuống đến tận cùng mới được.
Hôm nay Essar đến đây có hai việc. Một là ký hợp đồng với Sầm Tuế Tuế, hai là cho cô chỗ dựa. GIờ hai việc đều hoàn thành tốt đẹp, bà ta bèn nói với cô là phải về công ty.
Sầm Tuế Tuế nói với vẻ áy náy, “Essar, xấu hổ quá, lại bắt bà phải chạy đến tận đây”
Essar cười, nhéo má Sầm Tuế Tuế, “Được gặp cô gái nhỏ đáng yêu như cô là tôi thấy ổn rồi.”
Sầm Tuế Tuế cười mím chi, “Lần này quá vội, chờ tôi từ Thương Sơn về, nhất định sẽ mời bà một bữa.”
Essar cong môi, “Được, tôi chờ điện thoại của cô nhé.” Nói xong, Essar lắc lắc hợp đồng đã ký trong tay, “Tuế Tuế, luật sư Lý, tôi đi trước đây.”
“Bye bye, Essar.”
“Bà về nhé, bà Essar.”
Essar mỉm cười, dậm dậm giày cao gót, mở cửa phòng nghỉ đi ra ngoài.
Lý Cách đứng dậy, “Cô Sầm, tôi cũng về đây.”
“A, vâng.” Sầm Tuế Tuế nói, Phiền anh quá.”
Lý Cách cười hiền hòa, “Không phiền, được phục vụ cô vinh hạnh của tôi.”
Sầm Tuế Tuế nhìn đồng hồ, “Luật sư Lý, chắc tôi không tiễn anh được, đạo diễn Lâm sắp gọi tôi rồi.”
“Không sao đâu cô Sầm.” Lý Cách xách cặp tài liệu của mình, “Cô đi làm đi, tự tôi đi được.”
Sầm Tuế Tuế và Lý Cách cùng đi ra cửa phòng nghỉ, hai vệ sĩ chu đáo đi phía sau hai người. Sầm Tuế Tuế lặng lẽ quay đầu lại liếc nhìn, “Luật sư Lý, hai vệ sĩ của anh… rất đẹp trai.”
Lý Cách cười lắc đầu, “Cô Sầm này, đây là vệ sĩ của cô đấy.”
“Sao?” Sầm Tuế Tuế há hốc mồm, “Tôi?”
“Đúng.” Lý Cách gật đầu, “Tổng giám đốc Giản đặc biệt nhắn tôi đưa họ tới đây, bảo vệ an toàn cho cô.”
Sầm Tuế Tuế thấy sợ, liên tục xua tay, “Tôi không muốn, không muốn đâu, tôi ở đoàn phim, có chuyện gì đâu. Thêm nữa, tôi chỉ là một diễn viên nhỏ, giờ có hẳn hai vệ sĩ, người ta sẽ nói sao đây.” Nói mấy lời cuối, giọng cô nhỏ lại.
Lý Cách nói, “Cô Sầm, đây là tổng giám đốc Giản phân công, tôi không quyết được.”
“Anh đưa họ về đi, tí nữa tôi sẽ gọi cho anh… a… tôi sẽ gọi cho tổng giám đốc Giản.”
“Việc này…” Lý Cách do dự.
Sầm Tuế Tuế ra vẻ nghiêm túc, “Luật sư Lý, anh mà không mang người về, tôi sẽ mách với tổng giám đốc Giản đấy.”
Lý Cách chọc cười, “Được, tôi bảo họ về vậy, thế phiền cô nói luôn với tổng giám đốc Giản hộ đi.”
“Vâng.”
Lý Cách cùng hai vệ sĩ vừa định đi, chợt lại nhớ ra một chuyện, “À cô Sầm này, tôi suýt thì quên.”
“Sao ạ?” Sầm Tuế Tuế cảnh giác, chỉ lo luật sư Lý lại đưa cô cái gì.
Lý Cách cười, lấy từ ngăn phụ của cặp tài liệu ra một tấm danh thiếp, “Đây là số điện thoại của cô Khương San, quản lý mới của cô, buổi tối cô ấy sẽ đến.”
“Quản lý mới ạ?”
“Vâng, do tổng giám đốc Giản sắp xếp.” Lý Cách gật đầu, “Tôi về nhé.”
Sầm Tuế Tuế, “Vâng chào anh, chào hai anh.”
Mấy người kia đi khuất rồi, cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục tinh thần. Không phải Giản Sóc đang ở nước ngoài sao? Bên kia hình như là tối muộn rồi nhỉ? Hơn nữa anh bận rộn như vậy, mà vẫn giúp cô sắp xếp nhiều việc như vậy ư?
Sầm Tuế Tuế lấy điện thoại ra, quay thẳng số ra nước ngoài. Nghe chuông thông “Reng reng” vừa vang lên hai tiếng, cô lại thấy không thích hợp, bèn dập máy. Cô nghĩ, bên phía Giản Sóc đang là đêm, chờ đến tối bên này gọi lại thì hơn.
Sầm Tuế Tuế cầm di động đi tiếp. Mới vừa đi hai bước, điện thoại trong bàn tay đã rung. Là Giản Sóc. Cô nghe máy luôn, “Anh Sóc à.”
Bản thân cô không phát hiện là, khi nhìn thấy dãy số của anh, nghe giọng của anh, giọng cô nhẹ nhàng thế nào. Gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn cũng cười tươi như hoa thế nào.
Giản Sóc vừa mới trở lại phòng khách sạn, còn chưa kịp nhận điện thoại của Sầm Tuế Tuế thì cô đã dập máy. Anh vừa gọi lại, vừa dùng một tay bắt đầu cởi cà vạt.
“Anh Sóc à.” Giọng cô như ngâm mật, dù cho cách điện thoại, dù cho hai người ở xa nhau như vậy, anh nghe xong cũng phải bật cười.
Giản Sóc ngồi xuống sofa, “Sao lại dập máy?”
Lúc này, đúng lúc Sầm Tuế Tuế nhìn thấy phó đạo diễn, cô liền chỉ chỉ điện thoại của mình, lại chỉ chỉ Lâm Xán. Phó đạo diễn làm động tác OK, rồi đến chỗ Lâm Xán rồi.
“Tuế Tuế? Em vẫn nghe chứ?”
“Vâng.” cô nói, “Em đây, em vừa xin phó đạo diễn giúp em nói một tiếng với đạo diễn Lâm, em nghe điện thoại xong sẽ trở lại ngay.”
Giản Sóc cười khẽ, giọng cười trầm thấp xuyên thấu qua ống nghe, làm Sầm Tuế Tuế đỏ bừng tai. Cô đổi điện thoại sang tai bên kia, xoa lỗ tai “Anh Sóc.”
“Hả?”
“Cám ơn anh”
Giản Sóc biết rõ còn hỏi, “Cám ơn cái gì?”
Sầm Tuế Tuế mím môi cười, nói luôn, “Cái gì cũng rất cám ơn, từ khi gặp anh, em gặp may suốt.”
Giản Sóc tựa ra phía sau sofa, “Nói như vậy, anh là thần may mắn của em à?”
“Đương nhiên, hì hì.”
Giản Sóc cũng cười, “Em gặp luật sư Lý rồi hả?”
“Gặp rồi.” Sầm Tuế Tuế duỗi một chân ra, dùng mũi chân nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên mặt đất trước mặt, “Anh Sóc, em có làm anh bận thêm không?”
“Làm gì có.”
Sầm Tuế Tuế nói như giải thích, “Nếu không nhờ anh, Essar sẽ không tới chỗ em, luật sư Lý cũng không tới giúp em xử lý mọi chuyện như vậy, lại càng không có người đại diện như chị Khương San. Chị ấy rất giỏi, từng quản lý rất nhiều ảnh đế, ảnh hậu đấy.”
“Thế thì sao?” Giọng Giản Sóc lạnh nhạt, Sầm Tuế Tuế nghe không ra liệu anh có bực vì lời của cô hay không.
“Anh Sóc, em không có ý gì khác đâu, chỉ là… anh biết đấy, em không nổi tiếng. Đi diễn đã hai năm mà chưa có thành tựu gì đáng nói. Lúc nãy luật sư Lý nói, Khương San sẽ là người quản lý của em, em còn nghi hay là trùng tên trùng họ đấy. Em cảm thấy mình không xứng với Khương San.”
“Sầm Tuế Tuế.” Giọng Giản Sóc nghiêm túc lạ thường.
Sầm Tuế Tuế bất giác đứng thẳng theo thói quen, “có”
“Em chính là em, em là duy nhất, em không cần xứng với bất cứ người nào, bởi vì anh xứng với em.”
Nước M, bảy giờ tối. Giản Sóc vừa kết thúc một bữa tiệc không thể không tham gia, lúc này đang trên đường về khách sạn. Liếc nhìn thời gian, anh tính một lúc nữa trở lại khách sạn thì sẽ gửi tin nhắn cho cô vợ mới cưới nhỏ nhắn của mình. Hôm nay Giản Sóc uống hơi nhiều, thấy nặng đầu. Anh nhắm mắt lại, ngả đầu ra sau, hai tay đè lên nhau đặt trên bụng, dáng ngồi rất ngay ngắn.
Đường Tống chuyển sang trạng thái rung cho tất cả các thiết bị có thể đổ chuông, để sếp có thể nghỉ ngơi. Trong thời gian Giản Sóc nghỉ, Đường Tống cầm điện thoại di động yên lặng xem Weibo. Dù sao phu nhân cũng trong làng giải trí, nắm được một vào tin tức trong giới đó cũng yên tâm hơn.
Đang xem, Đường Tống đột nhiên nhìn thấy một chủ đề mới có tiêu đề 《A Tán và người quản lý nắm tay dạo phố, ôm hôn thân mật, liệu có phải chuyện tình cảm bị lộ?》.
Đường Tống biết A Tán, cũng biết người quản lý là Đoạn Doanh. Là nhân vật liên quan đến phu nhân, dù tốt, dù xấu, Đường Tống đều tìm hiểu. Cho nên, anh ta thơ đường dẫn của hot search mở bài viết. Xem mới thấy, tiêu đề bài viết là “ôm hôn thân mật”, đã được viết cho dễ nghe hơn, những tấm ảnh bị lộ ra gồm có: ảnh A Tán và Đoạn Doanh kề sát mặt hôn, thậm chí còn có ảnh tay Đoạn Doanh ở bên trong áo T-Shirt của A Tán. Tuy rằng ảnh đã xử lý làm mờ, nhưng có thể chính vì vậy lại càng khiến người ta tưởng tượng nhiều hơn. Đường Tống cảm thấy nhìn chưa đã mắt, tặc lưỡi một cái, tuy rất nhẹ, nhưng cũng đánh thức Giản Sóc chỉ ngủ lơ mơ.
“Xin lỗi sếp.” Đường Tống nặn ra một nụ cười lúng túng, chỉ vào di động, “Nghệ sĩ của công ty giải trí Ức Cảnh và người quản lý có scandal.”
Giản Sóc cau mày, “Chuyện như vậy không cần nói với tôi.”
“Nhưng…” Đường Tống sờ sờ mũi, đưa di động tới trước mặt Giản Sóc, nói ấp úng, “Là quản lý Đoạn Doanh của phu nhân ạ.”
Giản Sóc tỉnh táo trong chớp mắt, cầm điện thoại trong tay Đường Tống, đọc nội dung thật kỹ.
Sức nóng của đề tài vẫn tăng liên tục, bình luận bên dưới càng nhiều hơn, trong 100 bình luận thì có đến 99 cái là fan chửi mắng. Dù sao A Tán mới 20 tuổi, mà Đoạn Doanh đã 35 tuổi. Kỳ thực, nếu là người bình thường, mối quan hệ như thế cũng sẽ không có phản ứng lớn như vậy. Tệ ở chỗ A Tán là nghệ sĩ mới, là loại cún con ngơ ngác ngây thơ hồn nhiên vô tội. Hai năm qua đã đạt được thành công nhiều bao nhiêu, thì bây giờ bị ngã đau bấy nhiêu. Fan của A Tán hầu như đều là các cô gái mới lớn mười mấy tuổi, thích A Tán vì hình tượng anh bạn học khóa trên sáng chói, hơn nữa thường ngày A Tán cũng hay đăng Weibo theo hướng phát triển, tích cực, hướng về phía trước, tràn đầy năng lượng… có tác dụng dìu dắt mọi người. Tám phần mười đám fan nữ sinh này đều là dạng fan bạn gái, hàng ngày thường tưởng tượng nếu mình và A Tán yêu đương thì sẽ như thế nào. Giờ đột nhiên mọc ra một người có thể gọi là cô, ban ngày ban mặt, nếu đúng là đã làm ra việc đồi phong bại tục như bức ảnh này thì đám fan bạn gái kia quyết không thể nhẫn nhịn! Thế là đám em gái nhỏ hợp lại, ném đá Đoạn Doanh đến mức ngã chổng vó lên trời.
Từ chuyện nọ lại xọ chuyện kia, tất cả những gì Đoạn Doanh từng làm đều bị lôi ra, bày trên mặt đất. So với ảnh hôn môi mà nói, việc ăn chặn tài nguyên của các nghệ sĩ dưới tay khác, cố ý làm người ta dần mai một đi… còn làm người ta giận sôi hơn nhiều. Những nghệ sĩ do Đoạn Doanh quản lý, trừ mỗi A Tán là niềm hạnh phúc của chị ta, là cực hot ra, thì còn lại đều cao không tới, thấp không với, kiểu như Sầm Tuế Tuế, chẳng qua chỉ đứng hàng chót.
Không chỉ như vậy, fan còn bới ra tài khoản phụ của Đoạn Doanh, nội dung tất cả bài đăng đều hạ thấp nghệ sĩ của mình, còn nửa kín nửa hở kể rõ, mình hớt tay trên tài nguyên thế nào.
Weibo nổ tung. Đây không phải là việc mà một người vô đạo đức có thể làm, phải là ma quỷ mới đúng. Kẻ khốn nạn táng tận lương tâm.
Rất nhanh, hashtag #Đoạn Doanh phải xin lỗi, phải cút khỏi Làng Giải Trí# nhanh chóng đạt top. Mà khi fan hâm mộ truy sát Đoạn Doanh, chính là lúc chị ta đang trên đường đến tìm Sầm Tuế Tuế, điện thoại di động để trong túi kêu không ngừng, nhưng chị ta không phát hiện ra.
Xem đến đoạn này, cả người Giản Sóc toát ra hơi lạnh. Đường Tống lập tức nói, “Tôi sẽ thông báo để Giải trí Ức Cảnh lập tức xử lý chuyện này.”
Giản Sóc cau mày, “Người như thế không thích hợp với Tuế Tuế.”
Đường Tống hiểu ý sếp, vội vã cho gọi điện thoại cho Tổng giám đốc của Công ty Giải trí Ức Cảnh, trong đầu thì phân tích xem chuyện này sẽ ảnh hưởng thế nào, cùng lúc lại tính toán xem phu nhân cần người đại diện mới thế nào cho phù hợp với các hoạt động sắp tới. Nói đúng ra những chuyện khác đều ổn cả, chỉ mỗi người đại diện là có vấn đề.
Đường Tống không thể nói với người kia đây là Phu nhân chủ tịch, rồi lại sợ công ty không chú ý lại vẫn để Đoạn Doanh quản lý.
Nói xong câu cuối cùng, Đường Tống nghe Tổng giám đốc nói: “Hay là… tuyển người quản lý mới?”
Tổng giám đốc nghĩ, nếu có thể khiến cho Đường Tống đích thân ngỏ lời đổi người quản lý, chắc chắn có hậu thuẫn, tìm người mới cũng không mất mát gì.
Chỉ có điều nói thì dễ, thực tế nào có dễ như vậy? Nếu như người quản lý tốt nhiều như sung rụng, thì công ty của bọn họ cũng không tới nỗi một người quản lý phải dẫn dắt nhiều nghệ sĩ như vậy rồi. Cho dù Đoạn Doanh làm ra chuyện khiến dư luận xôn xao như này, nhưng công ty cũng phải thừa nhận, ở phương diện tìm kiếm tài nguyên, chị ta rất có năng lực.
Đường Tống bảo bên kia chờ, sau đó che micro, hỏi dò ý Giản Sóc, “Sếp, ý của Giải trí Ức Cảnh là tuyển người quản lý mới.”
Giản Sóc liếc Đường Tống, “Giải trí Ức Cảnh không còn ai sao?”
“Không phải, vẫn còn.” Đường Tống giải thích, “Có điều, hiện tại chưa có ai biết chuyện Sếp và phu nhân kết hôn, đồng thời cũng chưa có ý định công khai, nếu giao cho phu nhân người quản lý hàng đầu thì sợ sẽ phản tác dụng.”
Giản Sóc xì nhỏ, “Phản tác dụng hử?”
Đường Tống ngộ ra, thả tay xuống, hỏi đầu dây bên kia “Khương San có nghệ sĩ nào không?”
“Khương San á?” Tổng giám đốc ngẩn người, dường như nghĩ mình nghe lầm, “Anh nói đến Khương San của Giải trí Ức Cảnh ấy hả?”
Đường Tống ra vẻ cười “Tôi có nói đến Tập đoàn Ức Cảnh không nhỉ?”
“Xin lỗi trợ lý Đường.” Tổng giám đốc vội vàng nói, “Tôi sẽ thu xếp ngay, sau đó gửi đến điện thoại di động của anh.”
Đường Tống ừ “Mặt khác, anh nói với Khương San, nhất định phải tận tâm với cô Sầm, có vấn đề gì có thể trực tiếp liên hệ với tôi, bất cứ lúc nào.”
“Được, được, tôi hiểu.”
“OK, làm ngay đi nhé.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Đường Tống nói với Giản Sóc, “Sếp, Khương San từng là quản lý cho năm Ảnh đế, hai Ảnh hậu. Là quản lý hạng nhất, tài nguyên của nghệ sĩ dưới tay chị ấy cũng không tệ. Hơn nữa chị ấy là người ngay thẳng, là lựa chọn không tồi.”
Giản Sóc ừ, cuối cùng cũng hài lòng hơn một chút. “Tuế Tuế không có trợ lý.” Giản Sóc nhìn di động, nhân tiện nói luôn.
Đường Tống lập tức đồng ý, “Tôi sẽ xử lý ngay ạ.”
“Ừ.”
Giản Sóc trả điện thoại cho Đường Tống, lấy điện thoại của mình ra, định gọi cho bà xã, nhưng lại sợ quấy rầy công việc của cô. Anh liền mở khung chat với Sầm Tuế Tuế, nhập rồi lại xóa mấy lần. Bỗng nhiên, anh ngước mắt nhìn Đường Tống, “Hiện tại Đoạn Doanh đang ở đâu?”
Đường Tống sững sờ. Giản Sóc cau mày, lập tức gọi một cú điện thoại.
Lúc này trong nước mới tầm tám giờ sáng, Essar đang lái xe đi làm, điện thoại di động vang lên, trong tai nghe bluetooth thông báo tên người gọi đến, làm Essar sững sờ một lúc.
Sau khi nghe máy, Essar: “Tổng giám đốc Giản?”
“Phải, là tôi.”
Giản Sóc tóm tắt sự việc bằng mấy câu, cuối cùng nói, “Phiền bà đi một chuyến, tôi sẽ bảo vệ sĩ và luật sư đi thẳng từ tập đoàn, chờ bà ở cổng trường quay.”
Essar cười, “Tôi thì không có vấn đề gì, dù sao Tuế Tuế cũng đã được chọn là người đại diện phát ngôn của chúng tôi, nhưng còn Tổng giám đốc Giản, bên anh hẳn đang là buổi đêm rồi chứ?”
“Vâng.”
“Đầu tiên là Tổng giám đốc Giản vất vả tranh thủ một cơ hội cho Tuế Tuế ứng tuyển, lần này lại bảo tôi đưa vệ sĩ và luật sư của anh đi chống lưng.” Essar nhếch môi, “Sầm Tuế Tuế có bối cảnh gì, mà có thể làm cho Tổng giám đốc Giản hết lần này đến lần khác làm ngoại lệ thế?”
Kỳ thực Essar đã đoán được đại khái, nhưng bà ta muốn xác định.
Giản Sóc trầm mặc hai giây, rồi nói toẹt, “Tuế Tuế là phu nhân của tôi.”
Essar cười ra tiếng, “Quả thế.”
“Essar, mong bà giữ kín cho.”
“Đương nhiên, Tổng giám đốc Giản đã có lời, tôi sẽ im như thóc.”
Giản Sóc lạnh nhạt nói, “Cảm ơn Essar.”
“Đừng khách sáo.” Essar cười trêu ghẹo, “Anh cưới Tuế Tuế, thật đúng là cưới được của quý đấy.”
Giản Sóc cong môi, lặng lẽ cười: “Tôi cúp nhé.”
“Được.”
Sắp xếp xong chuyện này, Giản Sóc nghĩ, chỗ Sầm Tuế Tuế thế là không có vấn đề gì rồi. Một khi tin tức Essar đích thân đến đoàn phim ký hợp đồng với cô lan ra, người trong giới đều sẽ hiểu rõ cả.
“Đường Tống.”
Giản Sóc nghiêng đầu, “Kết quả điều tra có chưa?”
Đường Tống gật đầu, “Có rồi ạ, có điều, theo lời sếp, tôi còn phải xác nhận lại một lần nữa.”
Giản Sóc: “Được, bảo đảm không có chút sơ hở nào.”
“Vâng, sếp.”
?
Trong phòng nghỉ của đoàn phim, Sầm Tuế Tuế mời Essar ngồi xuống sofa, “Essar, bà uống gì để tôi lấy ạ?”
“Không cần đâu.” Essar vỗ vị trí bên cạnh, “Tuế Tuế, ngồi đây đi.”
Sầm Tuế Tuế thấy không hiểu lắm, cô có cảm giác thái độ của Essar đối với mình có vẻ còn nhiệt tình hơn lần trước nhiều.
“Tuế Tuế, lại đây ngồi đi.”
Sầm Tuế Tuế ngồi xuống, nhìn Essar, cô không thể hỏi, ‘Tại sao bà lại nhiệt tình với tôi như vậy?’ được, nếu hỏi thế thì thật ngớ ngẩn.
Essar kéo tay Sầm Tuế Tuế, ánh mắt tươi cười vẫn luôn đánh giá cô, trong mắt Sầm Tuế Tuế, bà ta có dáng vẻ hiền lành như u già vậy
“Essar?”
“À không sao.” Essar cười lắc đầu, “Tuế Tuế, cô đã xem hợp đồng chưa?”
“A… xem rồi.” Sầm Tuế Tuế nhìn về phía balo của mình, “nhưng hôm nay tôi không mang theo đến đây.”
“Không sao.”
Cùng lúc đó, cửa phòng nghỉ có tiếng nói vang lên, “Cô Sầm, tôi là Lý Cách.”
“Luật sư Lý, mời vào.”
Lý Cách mở cửa, cho vệ sĩ chờ bên ngoài.
Sầm Tuế Tuế đứng lên, chào hỏi với Lý Cách “Chào anh, Luật sư Lý.”
Lý Cách nào dám nhận. Sáng sớm nay, anh ta nhận được điện thoại của tổng giám đốc Giản, bảo anh ta đích thân xử lý chuyện hợp đồng. Lý Cách có ngốc thì cũng phải nghĩ ra, rằng Sầm Tuế Tuế quan trọng như thế nào. Anh ta vội vàng nói, “Cô Sầm không cần khách khí, đây là việc của tôi.”
“Dù thế thì cũng phải cảm ơn anh.” Sầm Tuế Tuế cười.
“Cô Sầm, tôi là luật sư của tập đoàn Ức Cảnh, tổng giám đốc Giản giao tôi đến giúp cô việc ký hợp đồng.”
Sầm Tuế Tuế rất ngạc nhiên, rồi trong mắt lập tức hiện lên ý cười. Cô bất giác sờ vành tai, “Thế thì anh trao đổi với Essar nhé?”
“Cô Sầm, cô cũng nghe đi, có vấn đề gì, cô cứ nói tự nhiên.”
Essar cũng đồng tình, “Đúng, Tuế Tuế, có gì cứ nói với luật sư Lý thoải mái, cô yên tâm, anh ta là luật sư hàng đầu của tập đoàn Ức Cảnh đấy.”
“Thế ạ?” Sầm Tuế Tuế cảm ơn anh ta lần nữa, “Thật ngại quá, chắc anh thường rất bận, thế mà chút chuyện nhỏ của tôi còn phải phiền anh.”
“Không, không, không, cô đừng nói thế, giúp được cho cô là vinh hạnh của tôi đấy.” Lý Cách thấy khó xử vì Sầm Tuế Tuế cảm ơn mình mấy lần. Giờ anh ta không còn nghi ngờ gì nữa, nếu cô lại cám ơn lần nữa, anh ta nhất định phải giải thích rõ, hạ mình xuống đến tận cùng mới được.
Hôm nay Essar đến đây có hai việc. Một là ký hợp đồng với Sầm Tuế Tuế, hai là cho cô chỗ dựa. GIờ hai việc đều hoàn thành tốt đẹp, bà ta bèn nói với cô là phải về công ty.
Sầm Tuế Tuế nói với vẻ áy náy, “Essar, xấu hổ quá, lại bắt bà phải chạy đến tận đây”
Essar cười, nhéo má Sầm Tuế Tuế, “Được gặp cô gái nhỏ đáng yêu như cô là tôi thấy ổn rồi.”
Sầm Tuế Tuế cười mím chi, “Lần này quá vội, chờ tôi từ Thương Sơn về, nhất định sẽ mời bà một bữa.”
Essar cong môi, “Được, tôi chờ điện thoại của cô nhé.” Nói xong, Essar lắc lắc hợp đồng đã ký trong tay, “Tuế Tuế, luật sư Lý, tôi đi trước đây.”
“Bye bye, Essar.”
“Bà về nhé, bà Essar.”
Essar mỉm cười, dậm dậm giày cao gót, mở cửa phòng nghỉ đi ra ngoài.
Lý Cách đứng dậy, “Cô Sầm, tôi cũng về đây.”
“A, vâng.” Sầm Tuế Tuế nói, Phiền anh quá.”
Lý Cách cười hiền hòa, “Không phiền, được phục vụ cô vinh hạnh của tôi.”
Sầm Tuế Tuế nhìn đồng hồ, “Luật sư Lý, chắc tôi không tiễn anh được, đạo diễn Lâm sắp gọi tôi rồi.”
“Không sao đâu cô Sầm.” Lý Cách xách cặp tài liệu của mình, “Cô đi làm đi, tự tôi đi được.”
Sầm Tuế Tuế và Lý Cách cùng đi ra cửa phòng nghỉ, hai vệ sĩ chu đáo đi phía sau hai người. Sầm Tuế Tuế lặng lẽ quay đầu lại liếc nhìn, “Luật sư Lý, hai vệ sĩ của anh… rất đẹp trai.”
Lý Cách cười lắc đầu, “Cô Sầm này, đây là vệ sĩ của cô đấy.”
“Sao?” Sầm Tuế Tuế há hốc mồm, “Tôi?”
“Đúng.” Lý Cách gật đầu, “Tổng giám đốc Giản đặc biệt nhắn tôi đưa họ tới đây, bảo vệ an toàn cho cô.”
Sầm Tuế Tuế thấy sợ, liên tục xua tay, “Tôi không muốn, không muốn đâu, tôi ở đoàn phim, có chuyện gì đâu. Thêm nữa, tôi chỉ là một diễn viên nhỏ, giờ có hẳn hai vệ sĩ, người ta sẽ nói sao đây.” Nói mấy lời cuối, giọng cô nhỏ lại.
Lý Cách nói, “Cô Sầm, đây là tổng giám đốc Giản phân công, tôi không quyết được.”
“Anh đưa họ về đi, tí nữa tôi sẽ gọi cho anh… a… tôi sẽ gọi cho tổng giám đốc Giản.”
“Việc này…” Lý Cách do dự.
Sầm Tuế Tuế ra vẻ nghiêm túc, “Luật sư Lý, anh mà không mang người về, tôi sẽ mách với tổng giám đốc Giản đấy.”
Lý Cách chọc cười, “Được, tôi bảo họ về vậy, thế phiền cô nói luôn với tổng giám đốc Giản hộ đi.”
“Vâng.”
Lý Cách cùng hai vệ sĩ vừa định đi, chợt lại nhớ ra một chuyện, “À cô Sầm này, tôi suýt thì quên.”
“Sao ạ?” Sầm Tuế Tuế cảnh giác, chỉ lo luật sư Lý lại đưa cô cái gì.
Lý Cách cười, lấy từ ngăn phụ của cặp tài liệu ra một tấm danh thiếp, “Đây là số điện thoại của cô Khương San, quản lý mới của cô, buổi tối cô ấy sẽ đến.”
“Quản lý mới ạ?”
“Vâng, do tổng giám đốc Giản sắp xếp.” Lý Cách gật đầu, “Tôi về nhé.”
Sầm Tuế Tuế, “Vâng chào anh, chào hai anh.”
Mấy người kia đi khuất rồi, cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục tinh thần. Không phải Giản Sóc đang ở nước ngoài sao? Bên kia hình như là tối muộn rồi nhỉ? Hơn nữa anh bận rộn như vậy, mà vẫn giúp cô sắp xếp nhiều việc như vậy ư?
Sầm Tuế Tuế lấy điện thoại ra, quay thẳng số ra nước ngoài. Nghe chuông thông “Reng reng” vừa vang lên hai tiếng, cô lại thấy không thích hợp, bèn dập máy. Cô nghĩ, bên phía Giản Sóc đang là đêm, chờ đến tối bên này gọi lại thì hơn.
Sầm Tuế Tuế cầm di động đi tiếp. Mới vừa đi hai bước, điện thoại trong bàn tay đã rung. Là Giản Sóc. Cô nghe máy luôn, “Anh Sóc à.”
Bản thân cô không phát hiện là, khi nhìn thấy dãy số của anh, nghe giọng của anh, giọng cô nhẹ nhàng thế nào. Gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn cũng cười tươi như hoa thế nào.
Giản Sóc vừa mới trở lại phòng khách sạn, còn chưa kịp nhận điện thoại của Sầm Tuế Tuế thì cô đã dập máy. Anh vừa gọi lại, vừa dùng một tay bắt đầu cởi cà vạt.
“Anh Sóc à.” Giọng cô như ngâm mật, dù cho cách điện thoại, dù cho hai người ở xa nhau như vậy, anh nghe xong cũng phải bật cười.
Giản Sóc ngồi xuống sofa, “Sao lại dập máy?”
Lúc này, đúng lúc Sầm Tuế Tuế nhìn thấy phó đạo diễn, cô liền chỉ chỉ điện thoại của mình, lại chỉ chỉ Lâm Xán. Phó đạo diễn làm động tác OK, rồi đến chỗ Lâm Xán rồi.
“Tuế Tuế? Em vẫn nghe chứ?”
“Vâng.” cô nói, “Em đây, em vừa xin phó đạo diễn giúp em nói một tiếng với đạo diễn Lâm, em nghe điện thoại xong sẽ trở lại ngay.”
Giản Sóc cười khẽ, giọng cười trầm thấp xuyên thấu qua ống nghe, làm Sầm Tuế Tuế đỏ bừng tai. Cô đổi điện thoại sang tai bên kia, xoa lỗ tai “Anh Sóc.”
“Hả?”
“Cám ơn anh”
Giản Sóc biết rõ còn hỏi, “Cám ơn cái gì?”
Sầm Tuế Tuế mím môi cười, nói luôn, “Cái gì cũng rất cám ơn, từ khi gặp anh, em gặp may suốt.”
Giản Sóc tựa ra phía sau sofa, “Nói như vậy, anh là thần may mắn của em à?”
“Đương nhiên, hì hì.”
Giản Sóc cũng cười, “Em gặp luật sư Lý rồi hả?”
“Gặp rồi.” Sầm Tuế Tuế duỗi một chân ra, dùng mũi chân nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên mặt đất trước mặt, “Anh Sóc, em có làm anh bận thêm không?”
“Làm gì có.”
Sầm Tuế Tuế nói như giải thích, “Nếu không nhờ anh, Essar sẽ không tới chỗ em, luật sư Lý cũng không tới giúp em xử lý mọi chuyện như vậy, lại càng không có người đại diện như chị Khương San. Chị ấy rất giỏi, từng quản lý rất nhiều ảnh đế, ảnh hậu đấy.”
“Thế thì sao?” Giọng Giản Sóc lạnh nhạt, Sầm Tuế Tuế nghe không ra liệu anh có bực vì lời của cô hay không.
“Anh Sóc, em không có ý gì khác đâu, chỉ là… anh biết đấy, em không nổi tiếng. Đi diễn đã hai năm mà chưa có thành tựu gì đáng nói. Lúc nãy luật sư Lý nói, Khương San sẽ là người quản lý của em, em còn nghi hay là trùng tên trùng họ đấy. Em cảm thấy mình không xứng với Khương San.”
“Sầm Tuế Tuế.” Giọng Giản Sóc nghiêm túc lạ thường.
Sầm Tuế Tuế bất giác đứng thẳng theo thói quen, “có”
“Em chính là em, em là duy nhất, em không cần xứng với bất cứ người nào, bởi vì anh xứng với em.”