Chương 35
"Để tôi đổi phòng riêng cho em..." Nói rồi Hoắc Hào Chi liền cúi đầu lục tìm danh bạ điện thoại.
"Thôi." Kiều Vi gọi anh lại, lắc đầu, "Khuya rồi."
Cô không muốn quấy rầy người khác, hơn nữa chuyện cô bị bệnh càng ít người biết càng tốt.
"Nhưng em cũng không thể ở đây." Hoắc Hào Chi nhẫn nại hạ giọng khuyên cô.
"Mọi người ở được thì tôi ở được." Kiều Vi chỉnh lại gối đầu, trả lời, "Việc hôm nay cảm ơn anh, anh về ngủ đi, khuya rồi."
Hoắc Hào Chi bực bội.
Cũng không biết tại sao, cứ như nhiệt huyết khi còn trẻ, cuối cùng lại phát hiện người khác đối diện luôn xa cách với mình.
Anh cúi đầu đi hai bước, khi vừa tới cửa, lại đột nhiên nghe Kiều Vi gọi mình.
"Hoắc Hào Chi." Giọng cô rất nhẹ, mềm mại như gió mát, "Lời mời của anh, tôi đồng ý."
Hoắc Hào Chi thiếu chút tưởng đó là ảo giác, quay đầu mới phát hiện Kiều Vi đang thật sự mỉm cười.
"Nếu tôi có thể sống sang năm sau."
Cô khi cười là dáng vẻ động lòng người nhất như đóa hoa ngọc lan nở rộ, ánh mắt trong suốt như nước, khóe môi cong dịu dàng, cho dù trang điểm đậm cũng không che được khí chất vốn có của cô.
Cô đã đọc tin nhắn kia, cũng đồng ý gia nhập ban nhạc của anh.
Trái tim Hoắc Hào Chi run lên.
Chân dừng lại, như hạ quyết tâm, anh đột nhiên xoay người, lần nữa quay về trước mặt Kiều Vi.
"Tôi ở bên em."
"Cái gì?"
"Ý tôi là đường về xa quá, dù sao cũng không có gì làm, bây giờ tôi rất buồn ngủ, ở đây với em một đêm cũng được."
"Chỗ này không phải khách sạn." Kiều Vi bật cười, "Anh không ở được."
"Em ở được thì tôi ở được." Hoắc Hào Chi dùng lời Kiều Vi nói trả lại cô.
"Hoắc Hào Chi." Kiều Vi bất lực, "Tôi không cần sự đồng tình, anh đã giúp tôi nhiều rồi..."
Cô còn muốn nói gì đó, một góc khác của gian phòng có tiếng ho khan truyền tới, xem ra đã làm ảnh hưởng tới người ta, lời còn lại Kiều Vi chỉ có thể nuốt về.
Cô lạnh đến mức đứng không vững, gom áo khoác lại, dựa vào mép giường ngồi xuống, lặng lẽ lắc đầu, hi vọng anh có thể hiểu ý cô.
Hoắc Hào Chi lại như không thấy mà cũng ngồi xuống ở đầu giường bên kia, cúi đầu bấm điện thoại.
Khi ngẩng đầu, điện thoại trong túi Kiều Vi run lên.
- Tôi không có đồng tình với em.
Kiều Vi không trả lời, Hoắc Hào Chi nóng vội, nhắn tiếp.
- Trên thế giới này người cần giúp đỡ rất nhiều, chẳng lẽ em không thấy tôi giúp người khác à?
Lần này Kiều Vi ngẩng đầu quan sát anh.
Ánh sáng của di động chiếu lên sườn mặt của chàng trai, góc mặt sắc xảo, đôi mắt đen nhánh, cung mày hơi nhíu lại.
Dáng vẻ này cứ như một chàng sinh viên mới ra đời.
Hoắc Hào Chi lớn tuổi hơn cô, nhưng có rất nhiều lúc, Kiều Vi lại cảm thấy mình sống lý trí hơn anh.
Đa số đàn ông thường có lòng thương hại và đồng tình với phái nữ yếu đuối, nếu đem so với tình cảm, có rất nhiều lúc ngay cả chính họ cũng không phân biệt được.
Kiều Vi nghĩ nghĩ, cúi đầu, nhắn.
- Không phải đồng tình, vậy anh thích tôi à?
Nhấn gửi đi.
Nhìn dòng tin nhắn trên màn hình, Hoắc Hào Chi thiếu chút ném điện thoại đi, lập tức đứng ngồi không yên. Anh không dám nhìn Kiều Vi.
Anh có thể cảm nhận được mặt mình đang nóng hừng hực, tim đập thình thịch.
Cũng may phòng không quá sáng, chắc cô không thấy rõ da anh đột nhiên đổi màu, nhưng sự e lệ vẫn khiến anh hận không thể lập tức biến mất trước mặt Kiều Vi.
Đúng vậy, trong từ điển của Hoắc Hào Chi xuất hiện từ "e lệ".
Anh như một cậu nhóc, chuyện khó khăn nhất trên đời chính là ngồi yên trước mặt người mình thích, ngón tay vô thức gõ bàn phím.
- Sao có thể? Không phải đâu, không phải... Anh viết ra rồi lại xóa.
Trả lời thế nào đây?
Hoắc Hào Chi ý thức được bản thân cúi đầu rất lâu, mà Kiều Vi còn đang chờ anh trả lời.
Anh định cất di động, nhưng khoảnh khắc tắt màn hình, ngón cái không cẩn thận ấn vào nút gửi đi.
Tôi không có.
Anh trả lời.
Tại sao tại sao? Tại sao lại gửi tin nhắn như vậy?
Đầu óc trống rỗng, Hoắc Hào Chi đột nhiên có ý định lao qua giật điện thoại, nhưng còn chưa nhúc nhích, anh đã trơ mắt thấy Kiều Vi đọc xong tin nhắn.
Ngón tay xanh nhạt của cô đang trả lời tin nhắn của anh, cuối cùng ấn gửi đi.
Thời gian qua lâu như một thế kỷ, đến lượt di động của anh rung lên.
Anh không dám mở ra nhìn, ngây ngốc mấy giây, bị Kiều Vi nhìn chằm chằm, anh cầm di động, ánh mắt cứng đờ hướng về phía màn hình.
- Tốt, tôi cũng nghĩ chắc không có.
Nhìn qua là đáp lại, càng giống như nhắc nhở hơn.
Dù sao anh sớm đã biết cô mắc ung thư dạ dày.
Gửi xong tin nhắn này, Kiều Vi thở phào nhẹ nhõm.
Cô lấy thuốc bác sĩ vừa kê bỏ ra tay, chuẩn bị một hơi nuốt vào.
Hoắc Hào Chi đột nhiên đứng dậy, nổi giận đùng đùng giật lấy ly nước trong tay cô: "Chờ đó."
Anh bỏ lại một câu rồi lao nhanh ra ngoài.
Hành lang bệnh viện có chỗ cung cấp nước ấm hai mươi tư giờ.
Chỉ là vừa ra khỏi phòng bệnh, Hoắc Hào Chi lập tức mất hết khí thế khi nãy, vừa đá góc tường vừa cáu giận chính mình.
Anh chưa bao giờ là người do dự không quyết đoán, nhưng vừa rồi cảm giác nói không ra lời đúng là chán ghét đến cực điểm.
Vừa khó chịu còn vừa uất ức.
Được anh thích thật sự tệ đến vậy à?
Cô hoàn toàn không hiểu đáy lòng anh rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu rối rắm, tại sao đã lập tức trả lời "Tốt"?
Cũng may khi sắp rót đầy nước ấm, anh bỗng nhận được tin nhắn cứu vớt của Kiều Vi.
- Chỗ cho thuê giường của bệnh viện ở lầu một chắc là ngủ không ngon, nếu không quen, anh quay lại đi.
- Cảm ơn anh.
Tâm trạng khó chịu nãy giờ biến mất, lập tức hăng hái trở lại.
Trong đầu anh bây giờ chỉ có: Kiều Vi đồng ý cho anh ở lại bệnh viện!
Điều này có phải đại diện là trong cảm nhận của cô, anh khác với những bạn bè khác không?
Anh nhìn chằm chằm di động, cười ngây ngô, hoàn toàn không phát hiện nước đã đầy, nước nóng tràn ra khiến anh thiếu chút ném cái ly.
...
Giường bệnh viện cho thuê quả thật khó nằm, nói là giường, thật ra là một cái giá sắt có phủ tấm vải bên trên mà thôi.
Đặc biệt là người cao to như Hoắc Hào Chi, còn chưa nằm xuống, nửa cẳng chân của anh đã ra khỏi giường, anh dứt khoát không cởi giày nữa, cứ thế mà nằm.
Eo đau lưng đau, nhưng anh không dám xoay người.
Có lẽ vì thuốc an thần, cũng có lẽ vì quá mệt, lúc này Kiều Vi vào giấc nhanh hơn anh, vừa nằm xuống đã nhắm hai mắt lại.
Cùng nhau tập luyện một thời gian, anh biết Kiều Vi ngủ rất ít, giấc ngủ còn nông, chỉ chút tiếng động là có thể đánh thức cô, anh không dám mạo hiểm.
Ánh trăng chiếu vào phòng bệnh.
Gương mặt cô bỏ đi lớp trang điểm rất trắng, rất sạch sẽ, như tản ra vầng sáng..
Cực kỳ giống mỹ nhân khi ngủ trong truyện cổ tích anh xem khi nhỏ.
Hoắc Hào Chi nhẹ nhàng nghiêng người nhìn Kiều Vi bình an ngủ say.
Thật muốn hôn thử xem.
Ngay lập tức, anh lại lên án ý tưởng cầm thú này, hoảng loạn rời mắt đi.
Kiều Vi còn đang bệnh.
Từ khoa ung bướu ở lầu mười tám nhìn ra ngoài, pháo hoa mừng năm mới nở rộ cả bầu trời đêm.
"Thôi." Kiều Vi gọi anh lại, lắc đầu, "Khuya rồi."
Cô không muốn quấy rầy người khác, hơn nữa chuyện cô bị bệnh càng ít người biết càng tốt.
"Nhưng em cũng không thể ở đây." Hoắc Hào Chi nhẫn nại hạ giọng khuyên cô.
"Mọi người ở được thì tôi ở được." Kiều Vi chỉnh lại gối đầu, trả lời, "Việc hôm nay cảm ơn anh, anh về ngủ đi, khuya rồi."
Hoắc Hào Chi bực bội.
Cũng không biết tại sao, cứ như nhiệt huyết khi còn trẻ, cuối cùng lại phát hiện người khác đối diện luôn xa cách với mình.
Anh cúi đầu đi hai bước, khi vừa tới cửa, lại đột nhiên nghe Kiều Vi gọi mình.
"Hoắc Hào Chi." Giọng cô rất nhẹ, mềm mại như gió mát, "Lời mời của anh, tôi đồng ý."
Hoắc Hào Chi thiếu chút tưởng đó là ảo giác, quay đầu mới phát hiện Kiều Vi đang thật sự mỉm cười.
"Nếu tôi có thể sống sang năm sau."
Cô khi cười là dáng vẻ động lòng người nhất như đóa hoa ngọc lan nở rộ, ánh mắt trong suốt như nước, khóe môi cong dịu dàng, cho dù trang điểm đậm cũng không che được khí chất vốn có của cô.
Cô đã đọc tin nhắn kia, cũng đồng ý gia nhập ban nhạc của anh.
Trái tim Hoắc Hào Chi run lên.
Chân dừng lại, như hạ quyết tâm, anh đột nhiên xoay người, lần nữa quay về trước mặt Kiều Vi.
"Tôi ở bên em."
"Cái gì?"
"Ý tôi là đường về xa quá, dù sao cũng không có gì làm, bây giờ tôi rất buồn ngủ, ở đây với em một đêm cũng được."
"Chỗ này không phải khách sạn." Kiều Vi bật cười, "Anh không ở được."
"Em ở được thì tôi ở được." Hoắc Hào Chi dùng lời Kiều Vi nói trả lại cô.
"Hoắc Hào Chi." Kiều Vi bất lực, "Tôi không cần sự đồng tình, anh đã giúp tôi nhiều rồi..."
Cô còn muốn nói gì đó, một góc khác của gian phòng có tiếng ho khan truyền tới, xem ra đã làm ảnh hưởng tới người ta, lời còn lại Kiều Vi chỉ có thể nuốt về.
Cô lạnh đến mức đứng không vững, gom áo khoác lại, dựa vào mép giường ngồi xuống, lặng lẽ lắc đầu, hi vọng anh có thể hiểu ý cô.
Hoắc Hào Chi lại như không thấy mà cũng ngồi xuống ở đầu giường bên kia, cúi đầu bấm điện thoại.
Khi ngẩng đầu, điện thoại trong túi Kiều Vi run lên.
- Tôi không có đồng tình với em.
Kiều Vi không trả lời, Hoắc Hào Chi nóng vội, nhắn tiếp.
- Trên thế giới này người cần giúp đỡ rất nhiều, chẳng lẽ em không thấy tôi giúp người khác à?
Lần này Kiều Vi ngẩng đầu quan sát anh.
Ánh sáng của di động chiếu lên sườn mặt của chàng trai, góc mặt sắc xảo, đôi mắt đen nhánh, cung mày hơi nhíu lại.
Dáng vẻ này cứ như một chàng sinh viên mới ra đời.
Hoắc Hào Chi lớn tuổi hơn cô, nhưng có rất nhiều lúc, Kiều Vi lại cảm thấy mình sống lý trí hơn anh.
Đa số đàn ông thường có lòng thương hại và đồng tình với phái nữ yếu đuối, nếu đem so với tình cảm, có rất nhiều lúc ngay cả chính họ cũng không phân biệt được.
Kiều Vi nghĩ nghĩ, cúi đầu, nhắn.
- Không phải đồng tình, vậy anh thích tôi à?
Nhấn gửi đi.
Nhìn dòng tin nhắn trên màn hình, Hoắc Hào Chi thiếu chút ném điện thoại đi, lập tức đứng ngồi không yên. Anh không dám nhìn Kiều Vi.
Anh có thể cảm nhận được mặt mình đang nóng hừng hực, tim đập thình thịch.
Cũng may phòng không quá sáng, chắc cô không thấy rõ da anh đột nhiên đổi màu, nhưng sự e lệ vẫn khiến anh hận không thể lập tức biến mất trước mặt Kiều Vi.
Đúng vậy, trong từ điển của Hoắc Hào Chi xuất hiện từ "e lệ".
Anh như một cậu nhóc, chuyện khó khăn nhất trên đời chính là ngồi yên trước mặt người mình thích, ngón tay vô thức gõ bàn phím.
- Sao có thể? Không phải đâu, không phải... Anh viết ra rồi lại xóa.
Trả lời thế nào đây?
Hoắc Hào Chi ý thức được bản thân cúi đầu rất lâu, mà Kiều Vi còn đang chờ anh trả lời.
Anh định cất di động, nhưng khoảnh khắc tắt màn hình, ngón cái không cẩn thận ấn vào nút gửi đi.
Tôi không có.
Anh trả lời.
Tại sao tại sao? Tại sao lại gửi tin nhắn như vậy?
Đầu óc trống rỗng, Hoắc Hào Chi đột nhiên có ý định lao qua giật điện thoại, nhưng còn chưa nhúc nhích, anh đã trơ mắt thấy Kiều Vi đọc xong tin nhắn.
Ngón tay xanh nhạt của cô đang trả lời tin nhắn của anh, cuối cùng ấn gửi đi.
Thời gian qua lâu như một thế kỷ, đến lượt di động của anh rung lên.
Anh không dám mở ra nhìn, ngây ngốc mấy giây, bị Kiều Vi nhìn chằm chằm, anh cầm di động, ánh mắt cứng đờ hướng về phía màn hình.
- Tốt, tôi cũng nghĩ chắc không có.
Nhìn qua là đáp lại, càng giống như nhắc nhở hơn.
Dù sao anh sớm đã biết cô mắc ung thư dạ dày.
Gửi xong tin nhắn này, Kiều Vi thở phào nhẹ nhõm.
Cô lấy thuốc bác sĩ vừa kê bỏ ra tay, chuẩn bị một hơi nuốt vào.
Hoắc Hào Chi đột nhiên đứng dậy, nổi giận đùng đùng giật lấy ly nước trong tay cô: "Chờ đó."
Anh bỏ lại một câu rồi lao nhanh ra ngoài.
Hành lang bệnh viện có chỗ cung cấp nước ấm hai mươi tư giờ.
Chỉ là vừa ra khỏi phòng bệnh, Hoắc Hào Chi lập tức mất hết khí thế khi nãy, vừa đá góc tường vừa cáu giận chính mình.
Anh chưa bao giờ là người do dự không quyết đoán, nhưng vừa rồi cảm giác nói không ra lời đúng là chán ghét đến cực điểm.
Vừa khó chịu còn vừa uất ức.
Được anh thích thật sự tệ đến vậy à?
Cô hoàn toàn không hiểu đáy lòng anh rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu rối rắm, tại sao đã lập tức trả lời "Tốt"?
Cũng may khi sắp rót đầy nước ấm, anh bỗng nhận được tin nhắn cứu vớt của Kiều Vi.
- Chỗ cho thuê giường của bệnh viện ở lầu một chắc là ngủ không ngon, nếu không quen, anh quay lại đi.
- Cảm ơn anh.
Tâm trạng khó chịu nãy giờ biến mất, lập tức hăng hái trở lại.
Trong đầu anh bây giờ chỉ có: Kiều Vi đồng ý cho anh ở lại bệnh viện!
Điều này có phải đại diện là trong cảm nhận của cô, anh khác với những bạn bè khác không?
Anh nhìn chằm chằm di động, cười ngây ngô, hoàn toàn không phát hiện nước đã đầy, nước nóng tràn ra khiến anh thiếu chút ném cái ly.
...
Giường bệnh viện cho thuê quả thật khó nằm, nói là giường, thật ra là một cái giá sắt có phủ tấm vải bên trên mà thôi.
Đặc biệt là người cao to như Hoắc Hào Chi, còn chưa nằm xuống, nửa cẳng chân của anh đã ra khỏi giường, anh dứt khoát không cởi giày nữa, cứ thế mà nằm.
Eo đau lưng đau, nhưng anh không dám xoay người.
Có lẽ vì thuốc an thần, cũng có lẽ vì quá mệt, lúc này Kiều Vi vào giấc nhanh hơn anh, vừa nằm xuống đã nhắm hai mắt lại.
Cùng nhau tập luyện một thời gian, anh biết Kiều Vi ngủ rất ít, giấc ngủ còn nông, chỉ chút tiếng động là có thể đánh thức cô, anh không dám mạo hiểm.
Ánh trăng chiếu vào phòng bệnh.
Gương mặt cô bỏ đi lớp trang điểm rất trắng, rất sạch sẽ, như tản ra vầng sáng..
Cực kỳ giống mỹ nhân khi ngủ trong truyện cổ tích anh xem khi nhỏ.
Hoắc Hào Chi nhẹ nhàng nghiêng người nhìn Kiều Vi bình an ngủ say.
Thật muốn hôn thử xem.
Ngay lập tức, anh lại lên án ý tưởng cầm thú này, hoảng loạn rời mắt đi.
Kiều Vi còn đang bệnh.
Từ khoa ung bướu ở lầu mười tám nhìn ra ngoài, pháo hoa mừng năm mới nở rộ cả bầu trời đêm.