Chương 34
Tay chơi bass vừa ra ngoài hít thở không khí liền bị Hoắc Hào Chi ngồi ở góc bồn hoa hút thuốc dọa cho giật mình.
"Trời ạ, cậu Hoắc, tôi còn thắc mắc sao vừa xuống sân khấu đã không thấy cậu đâu, cậu chạy tới đây làm gì..."
Người đàn ông cứ như không nghe thấy, vẫn thẫn thờ.
Khói thuốc lượn lờ trước gương mặt anh tuấn, anh chau mày, có vẻ lòng đang có nút thắt không thể tháo bỏ.
Dưới đất có hai tàn thuốc, màn hình di động trong lòng bàn tay từ đầu tới cuối chưa từng sáng lên.
Hoắc Hào Chi ném điếu thuốc xuống đất, thở dài.
"A..."
"Trời ạ, hút nữa không?" Tay bass đưa anh hộp thuốc, trước giờ cậu ta chưa từng thấy Hoắc Hào Chi than ngắn thở dài như vậy, đương nhiên cảm thấy kỳ lạ, liền ngồi xuống bên cạnh, "Nghĩ gì đấy?"
Hoắc Hào Chi cắn điếu thuốc, xin bậc lửa, nhất thời không nói chuyện.
Tay bass nghi ngờ: "Khi nãy tôi thấy Vi Vi cũng nhíu mày có vẻ không khỏe, hai người đúng là ăn ý đấy, chắc không phải cãi nhau..."
Cậu ta còn chưa nói xong đã bị Hoắc Hào Chi ngắt lời: "Ở đâu?"
"Cái gì?"
Anh đứng bật dậy, hỏi lại: "Cô ấy ở đâu?"
"Hả, cậu hỏi Vi Vi à?" Tay bass lúc này mới hoàn hồn, "Lúc tôi đi ra cô ấy còn đứng ở hành lang dưới sân khấu, không biết bây giờ..."
Còn chưa hết câu, người đã đi trước.
Để lại tay bass nhìn chằm chằm điếu thuốc vừa châm lửa đã bị ném dưới đất, vô cùng đau lòng, lãng phí như vậy, sớm biết đã không đưa cho anh.
Quả nhiên dù là thiếu gia nhà giàu một khi rơi vào lưới tình, hỉ nộ ái ố đều không còn do bản thân chi phối.
...
Khi Hoắc Hào Chi tìm được Kiều Vi, cô đang nói chuyện với ai đó ở hành lang. Một nam một nữ, hình như đều là người quen.
Kiều Vi mỉm cười với tên đàn ông kia, từ vẻ ngoài không hề có dấu hiệu của sự không khỏe.
Có thời gian cười với người khác, tin nhắn của anh thì không có thời gian trả lời sao?
Hoắc Hào Chi chua xót nghĩ, bỏ điện thoại vào túi, đi qua. Đột nhiên phát hiện mùi thuốc trên người, anh chỉ có thể lấy viên kẹo cao su bỏ vào miệng, nghiến răng nghiến lợi nhai, híp mắt, vừa nhai vừa nhìn chằm chằm tên đàn ông bên kia.
Không cao bằng anh, lùn bí đao.1
Anh lập tức nhướng mày đắc ý.
Da trắng như thế, nào có khí chất đàn ông như anh?
Cằm không tự chủ mà hất lên.
Miệng còn hôi sữa, thoạt nhìn chỉ như một thằng học sinh, không trưởng thành như anh.
Wow, thắng tuyệt đối!1
Tìm lại sự tự tin của mình, Hoắc Hào Chi phun kẹo cao su vào thùng rác, kéo mũ áo hoodie trên đầu xuống, sải bước đi qua.
"Vi Vi..." Anh cố ý cao giọng, xây dựng bầu không khí thân mật.
"Là anh sao? Ca sĩ hát chính!" Vừa thấy người tới, hai mắt Quý Viên sáng lên, "Anh chơi đàn guitar hay lắm! Siêu hay!"
"Cảm ơn." Hoắc Hào Chi qua loa trả lời một câu, mắt vẫn nhìn chằm chằm chàng trai đối diện, làm bộ nghiêng đầu hỏi Kiều Vi, "Cậu này là..."
"Bạn của tôi, Quý Viên, Lăng Lâm." Kiều Vi giới thiệu, "Đây là ban nhạc trưởng của bọn tớ."
Xa gần rõ ràng.
Trước giờ Kiều Vi chưa từng giới thiệu với người khác anh là bạn của cô!
Cơn ghen của Hoắc Hào Chi lập tức dâng trào tới đỉnh điểm.
"Chào anh." Lăng Lâm lịch sự vươn tay.
Hoắc Hào Chi làm như không nhìn thấy, lướt qua cậu, trực tiếp bắt tay với Quý Viên, khẽ cười: "Chào em."
Điều này khiến Lăng Lâm đen mặt.
Quý Viên còn đắm chìm trong buổi giao lưu với thần tượng, hoàn toàn không quan tâm tới cảm xúc của bạn trai: "Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, anh đứng trên sân khấu thật sự ngầu lắm đây, đêm nay em hét khan cả cổ, sớm biết có thể chơi nhạc như vậy, em cần gì phải lãng phí mấy năm học đại học!"
"Muộn rồi." Lăng Lâm kéo bạn gái lại gần, "Vi Vi, em có muốn cùng bọn anh về không?"
Vi Vi?
Trong lòng Hoắc Hào Chi vang lên tiếng chuông cảnh báo, anh hoàn toàn quên rằng xe mình chỉ có hai chỗ ngồi, cười rộ: "Tôi có lái xe, cũng tiện đường, hay là để tôi chở mọi người?"
Vừa nhìn tên nhóc này liền biết là công tử ăn chơi, chắc không phải để ý Quý Viên đấy chứ?1
Sắc mặt Lăng Lâm lập tức xấu đi: "Không cần, chúng tôi cũng có xe."
Hoắc Hào Chi còn muốn nói gì nữa, Kiều Vi đã lén kéo tay áo anh ý bảo anh im miệng, quay đầu nói: "Anh đưa Quý Viên về trước đi, em còn chút việc, lát nữa mới về."
"Dù sao bọn tớ cũng rảnh, có thể chờ cậu, một mình cậu về cô đơn lắm." Quý Viên chớp mắt.
"Không sao, anh ấy chở mình về." Kiều Vi đẩy người đàn ông bên cạnh.
Đây là lần đầu tiên Kiều Vi chủ động muốn lên xe anh đấy!
Còn ở trước mặt bạn bè!
Hoắc Hào Chi vô cùng hạnh phúc cứ như trên nữ thần giao sứ mệnh thần thánh trên vai.
Anh gật đầu: "Tôi sẽ đưa Vi Vi về nhà an toàn, hai người cứ yên tâm."
Một nam một nữ cuối cùng cũng biết mất ở ngã rẽ, nụ cười của Hoắc Hào Chi vẫn còn treo bên môi, bỗng nghe động tĩnh phía sau, anh quay đầu.
Chỉ thấy Kiều Vi lảo đảo đỡ góc tường, ngồi xổm xuống.
Tình trạng giống hệt hôm ở sảnh hòa nhạc, lần này, ngay cả lớp trang điểm cũng không che được gương mặt trắng bệch của cô.
Lúc này Hoắc Hào Chi mới phát hiện tóc mai của Kiều Vi không biết từ khi nào đã bị mồ hôi làm ướt.
"Vi Vi..."
Anh duỗi tay chạm vào cô, trái tim thắt chặt, cảm thấy mình đúng là ngu ngốc, tại sao vừa rồi không phát hiện nụ cười của cô chỉ là giả vờ.
Kiều Vi vốn là người như vậy, nếu muốn tỏ ra mạnh mẽ, cô chắc chắn sẽ không để bất kỳ ai nhìn ra manh mối.
"Tôi đưa em tới bệnh viện." Anh cuống quýt đỡ cô đứng dậy.
Kiều Vi lại không mượn sức của anh đứng lên, mà duỗi tay đỡ tường, cắn môi: "Anh đi lấy xe đi, tôi ra ngoài chờ anh."
Cách của Kiều Vi quả thật tiết kiệm thời gian hơn, Hoắc Hào Chi dù không muốn nhưng cũng chỉ đành xoay người chạy xuống hầm gara, đến chỗ ngoặt, anh vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn một cái.
Kiều Vi hơi cúi đầu, đôi mắt của cô lại rất sáng, môi dường như sắp bị cắn đến chảy máu.
Anh chạy nhanh hơn.
Hoắc Hào Chi đi rồi, di động của Kiều Vi rung vài cái.
Quý Viên gửi tin nhắn tới, cô ấy mới cùng Lăng Lâm lên xe, vừa vào chỗ liền vội nhắn tin cho Kiều Vi.
Kiều Vi, đêm nay cậu kéo đàn hay lắm, tớ còn muốn nghe nữa!
À, nghĩ tới nghĩ lui tớ vẫn cảm thấy giữa hai cậu có gì đó, khi nào thì cậu chủ động dẫn đàn ông về nhà cậu vậy?
Có điều tớ biết chuyện yêu đương lớn như vậy cậu chắc chắn sẽ không gạt tớ!
Chờ tin tốt của cậu đấy (icon cười xấu xa).
Thôi về nhà ngủ sớm đi, Vi Vi của tớ đừng quá sức đấy nhé!
Quý Viên nhắn liên tiếp rất nhiều tin, nhưng Kiều Vi đã không có sức trả lời, bụng cứ cuồn cuộn, tới cửa dường như đã tiêu hết toàn bộ sức lực của cô.
Những cơn đau bụng trước đi chỉ âm ỉ, nhưng lần này lại như con dao bén nhọn cắt từng miếng thịt, ngay cả trái tim cũng thắt chặt đến không thể thở nổi.
Nó khiến người ta muốn ngất đi ngay giây tiếp theo.
...
||||| Truyện đề cử: |||||
Đây là Hoắc Hào Chi đưa Kiều Vi vào phòng cấp cứu.
Xem bệnh án, bác sĩ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Hoắc Hào chi: "Người ta thì tuyệt vọng vì phát hiện muộn, còn cô cậu thì thấy nghĩ còn quá sớm nên mới kéo dài đúng không?"
Kiều Vi ra hiệu bảo Hoắc Hào Chi lui ra sau, lắc đầu giải thích: "Không liên quan tới anh ấy, là tự tôi không muốn vào viện."
"Vậy sao bây giờ lại bỗng muốn chữa trị? Đau quá chịu không nổi rồi à?" Bác sĩ giận nói, "Tôi sợ nhất là những bệnh nhân không quan tâm đến sức khỏe như cô cậu, sức khỏe của mình mình còn không yêu quý thì thần tiên cũng không cứu được."
Sau khi được tiêm thuốc giảm đau, Kiều Vi đã không còn đau như lúc đầu.
Cô không phản bác mà im lặng nghe bác sĩ mắng.
Có lẽ sắc mặt tái nhợt của cô thật sự quá đáng thương, bác sĩ trách vài câu thì không nói thêm gì nữa: "Cũng may khối u chưa di căn, trước mắt chuẩn bị hóa trị đi. Đêm nay nằm viện quan sát, sáng mai lấy máu xét nghiệm.""
...
Đã quá trễ, trong phòng bệnh ung bướu tạm thời chỉ có ba gian.
Khi Kiều Vi tới, trên hai chiếc giường còn lại đều đã có người, tuy nói là ba gian, nhưng giữa các giường vẫn chật cứng người nhà.
Hoắc Hào Chi sống trong nhung lụa từ nhỏ chưa từng thấy phòng bệnh chen chút như vậy, cau mày nhìn y tá: "Nơi này sao mà ở..."
Còn chưa hết câu, Kiều Vi đã nắm lấy tay áo anh, ý bảo anh câm miệng.
Trong phòng bệnh tuy còn sáng đèn nhưng thật ra bọn họ đều đã vào giấc, Kiều Vi gật đầu xin lỗi người bị đánh thức.
Cho dù đã kéo màn lại, tiếng hít thở của những người khác vẫn mang đến cảm giác bất an.
Tác giả bonus thêm một đoạn ngoại truyện nhỏ:
Trong thời gian nằm viện, mỗi khi rảnh rỗi Kiều Vi thích sao chép bản nhạc. Hoắc Hào Chi lại không có kiên nhẫn với công việc buồn tẻ này, mới chép được hai hàng đã ngủ mất.
Đúng lúc có ánh nắng chiếu vào, Kiều Vi nhìn anh chốc lát, cảm thấy hàng lông mi của Hoắc Hào Chi đúng là dài cong vút.
Cô lấy đống ruột bút còn dư trong hộp ra, nhẹ nhàng đặt lên hàng lông mi ấy.
Một cây, hai cây, ba cây...
Hoắc Hào Chi bất ngờ mở mắt, đống ruột bút rơi xuống, đôi mắt đen nhánh kia chăm chú nhìn cô bỗng cười rộ.
"Vi Vi."
Em thật đáng yêu.
"Anh chưa có chuẩn bị, làm lại đi."
"Trời ạ, cậu Hoắc, tôi còn thắc mắc sao vừa xuống sân khấu đã không thấy cậu đâu, cậu chạy tới đây làm gì..."
Người đàn ông cứ như không nghe thấy, vẫn thẫn thờ.
Khói thuốc lượn lờ trước gương mặt anh tuấn, anh chau mày, có vẻ lòng đang có nút thắt không thể tháo bỏ.
Dưới đất có hai tàn thuốc, màn hình di động trong lòng bàn tay từ đầu tới cuối chưa từng sáng lên.
Hoắc Hào Chi ném điếu thuốc xuống đất, thở dài.
"A..."
"Trời ạ, hút nữa không?" Tay bass đưa anh hộp thuốc, trước giờ cậu ta chưa từng thấy Hoắc Hào Chi than ngắn thở dài như vậy, đương nhiên cảm thấy kỳ lạ, liền ngồi xuống bên cạnh, "Nghĩ gì đấy?"
Hoắc Hào Chi cắn điếu thuốc, xin bậc lửa, nhất thời không nói chuyện.
Tay bass nghi ngờ: "Khi nãy tôi thấy Vi Vi cũng nhíu mày có vẻ không khỏe, hai người đúng là ăn ý đấy, chắc không phải cãi nhau..."
Cậu ta còn chưa nói xong đã bị Hoắc Hào Chi ngắt lời: "Ở đâu?"
"Cái gì?"
Anh đứng bật dậy, hỏi lại: "Cô ấy ở đâu?"
"Hả, cậu hỏi Vi Vi à?" Tay bass lúc này mới hoàn hồn, "Lúc tôi đi ra cô ấy còn đứng ở hành lang dưới sân khấu, không biết bây giờ..."
Còn chưa hết câu, người đã đi trước.
Để lại tay bass nhìn chằm chằm điếu thuốc vừa châm lửa đã bị ném dưới đất, vô cùng đau lòng, lãng phí như vậy, sớm biết đã không đưa cho anh.
Quả nhiên dù là thiếu gia nhà giàu một khi rơi vào lưới tình, hỉ nộ ái ố đều không còn do bản thân chi phối.
...
Khi Hoắc Hào Chi tìm được Kiều Vi, cô đang nói chuyện với ai đó ở hành lang. Một nam một nữ, hình như đều là người quen.
Kiều Vi mỉm cười với tên đàn ông kia, từ vẻ ngoài không hề có dấu hiệu của sự không khỏe.
Có thời gian cười với người khác, tin nhắn của anh thì không có thời gian trả lời sao?
Hoắc Hào Chi chua xót nghĩ, bỏ điện thoại vào túi, đi qua. Đột nhiên phát hiện mùi thuốc trên người, anh chỉ có thể lấy viên kẹo cao su bỏ vào miệng, nghiến răng nghiến lợi nhai, híp mắt, vừa nhai vừa nhìn chằm chằm tên đàn ông bên kia.
Không cao bằng anh, lùn bí đao.1
Anh lập tức nhướng mày đắc ý.
Da trắng như thế, nào có khí chất đàn ông như anh?
Cằm không tự chủ mà hất lên.
Miệng còn hôi sữa, thoạt nhìn chỉ như một thằng học sinh, không trưởng thành như anh.
Wow, thắng tuyệt đối!1
Tìm lại sự tự tin của mình, Hoắc Hào Chi phun kẹo cao su vào thùng rác, kéo mũ áo hoodie trên đầu xuống, sải bước đi qua.
"Vi Vi..." Anh cố ý cao giọng, xây dựng bầu không khí thân mật.
"Là anh sao? Ca sĩ hát chính!" Vừa thấy người tới, hai mắt Quý Viên sáng lên, "Anh chơi đàn guitar hay lắm! Siêu hay!"
"Cảm ơn." Hoắc Hào Chi qua loa trả lời một câu, mắt vẫn nhìn chằm chằm chàng trai đối diện, làm bộ nghiêng đầu hỏi Kiều Vi, "Cậu này là..."
"Bạn của tôi, Quý Viên, Lăng Lâm." Kiều Vi giới thiệu, "Đây là ban nhạc trưởng của bọn tớ."
Xa gần rõ ràng.
Trước giờ Kiều Vi chưa từng giới thiệu với người khác anh là bạn của cô!
Cơn ghen của Hoắc Hào Chi lập tức dâng trào tới đỉnh điểm.
"Chào anh." Lăng Lâm lịch sự vươn tay.
Hoắc Hào Chi làm như không nhìn thấy, lướt qua cậu, trực tiếp bắt tay với Quý Viên, khẽ cười: "Chào em."
Điều này khiến Lăng Lâm đen mặt.
Quý Viên còn đắm chìm trong buổi giao lưu với thần tượng, hoàn toàn không quan tâm tới cảm xúc của bạn trai: "Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, anh đứng trên sân khấu thật sự ngầu lắm đây, đêm nay em hét khan cả cổ, sớm biết có thể chơi nhạc như vậy, em cần gì phải lãng phí mấy năm học đại học!"
"Muộn rồi." Lăng Lâm kéo bạn gái lại gần, "Vi Vi, em có muốn cùng bọn anh về không?"
Vi Vi?
Trong lòng Hoắc Hào Chi vang lên tiếng chuông cảnh báo, anh hoàn toàn quên rằng xe mình chỉ có hai chỗ ngồi, cười rộ: "Tôi có lái xe, cũng tiện đường, hay là để tôi chở mọi người?"
Vừa nhìn tên nhóc này liền biết là công tử ăn chơi, chắc không phải để ý Quý Viên đấy chứ?1
Sắc mặt Lăng Lâm lập tức xấu đi: "Không cần, chúng tôi cũng có xe."
Hoắc Hào Chi còn muốn nói gì nữa, Kiều Vi đã lén kéo tay áo anh ý bảo anh im miệng, quay đầu nói: "Anh đưa Quý Viên về trước đi, em còn chút việc, lát nữa mới về."
"Dù sao bọn tớ cũng rảnh, có thể chờ cậu, một mình cậu về cô đơn lắm." Quý Viên chớp mắt.
"Không sao, anh ấy chở mình về." Kiều Vi đẩy người đàn ông bên cạnh.
Đây là lần đầu tiên Kiều Vi chủ động muốn lên xe anh đấy!
Còn ở trước mặt bạn bè!
Hoắc Hào Chi vô cùng hạnh phúc cứ như trên nữ thần giao sứ mệnh thần thánh trên vai.
Anh gật đầu: "Tôi sẽ đưa Vi Vi về nhà an toàn, hai người cứ yên tâm."
Một nam một nữ cuối cùng cũng biết mất ở ngã rẽ, nụ cười của Hoắc Hào Chi vẫn còn treo bên môi, bỗng nghe động tĩnh phía sau, anh quay đầu.
Chỉ thấy Kiều Vi lảo đảo đỡ góc tường, ngồi xổm xuống.
Tình trạng giống hệt hôm ở sảnh hòa nhạc, lần này, ngay cả lớp trang điểm cũng không che được gương mặt trắng bệch của cô.
Lúc này Hoắc Hào Chi mới phát hiện tóc mai của Kiều Vi không biết từ khi nào đã bị mồ hôi làm ướt.
"Vi Vi..."
Anh duỗi tay chạm vào cô, trái tim thắt chặt, cảm thấy mình đúng là ngu ngốc, tại sao vừa rồi không phát hiện nụ cười của cô chỉ là giả vờ.
Kiều Vi vốn là người như vậy, nếu muốn tỏ ra mạnh mẽ, cô chắc chắn sẽ không để bất kỳ ai nhìn ra manh mối.
"Tôi đưa em tới bệnh viện." Anh cuống quýt đỡ cô đứng dậy.
Kiều Vi lại không mượn sức của anh đứng lên, mà duỗi tay đỡ tường, cắn môi: "Anh đi lấy xe đi, tôi ra ngoài chờ anh."
Cách của Kiều Vi quả thật tiết kiệm thời gian hơn, Hoắc Hào Chi dù không muốn nhưng cũng chỉ đành xoay người chạy xuống hầm gara, đến chỗ ngoặt, anh vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn một cái.
Kiều Vi hơi cúi đầu, đôi mắt của cô lại rất sáng, môi dường như sắp bị cắn đến chảy máu.
Anh chạy nhanh hơn.
Hoắc Hào Chi đi rồi, di động của Kiều Vi rung vài cái.
Quý Viên gửi tin nhắn tới, cô ấy mới cùng Lăng Lâm lên xe, vừa vào chỗ liền vội nhắn tin cho Kiều Vi.
Kiều Vi, đêm nay cậu kéo đàn hay lắm, tớ còn muốn nghe nữa!
À, nghĩ tới nghĩ lui tớ vẫn cảm thấy giữa hai cậu có gì đó, khi nào thì cậu chủ động dẫn đàn ông về nhà cậu vậy?
Có điều tớ biết chuyện yêu đương lớn như vậy cậu chắc chắn sẽ không gạt tớ!
Chờ tin tốt của cậu đấy (icon cười xấu xa).
Thôi về nhà ngủ sớm đi, Vi Vi của tớ đừng quá sức đấy nhé!
Quý Viên nhắn liên tiếp rất nhiều tin, nhưng Kiều Vi đã không có sức trả lời, bụng cứ cuồn cuộn, tới cửa dường như đã tiêu hết toàn bộ sức lực của cô.
Những cơn đau bụng trước đi chỉ âm ỉ, nhưng lần này lại như con dao bén nhọn cắt từng miếng thịt, ngay cả trái tim cũng thắt chặt đến không thể thở nổi.
Nó khiến người ta muốn ngất đi ngay giây tiếp theo.
...
||||| Truyện đề cử: |||||
Đây là Hoắc Hào Chi đưa Kiều Vi vào phòng cấp cứu.
Xem bệnh án, bác sĩ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Hoắc Hào chi: "Người ta thì tuyệt vọng vì phát hiện muộn, còn cô cậu thì thấy nghĩ còn quá sớm nên mới kéo dài đúng không?"
Kiều Vi ra hiệu bảo Hoắc Hào Chi lui ra sau, lắc đầu giải thích: "Không liên quan tới anh ấy, là tự tôi không muốn vào viện."
"Vậy sao bây giờ lại bỗng muốn chữa trị? Đau quá chịu không nổi rồi à?" Bác sĩ giận nói, "Tôi sợ nhất là những bệnh nhân không quan tâm đến sức khỏe như cô cậu, sức khỏe của mình mình còn không yêu quý thì thần tiên cũng không cứu được."
Sau khi được tiêm thuốc giảm đau, Kiều Vi đã không còn đau như lúc đầu.
Cô không phản bác mà im lặng nghe bác sĩ mắng.
Có lẽ sắc mặt tái nhợt của cô thật sự quá đáng thương, bác sĩ trách vài câu thì không nói thêm gì nữa: "Cũng may khối u chưa di căn, trước mắt chuẩn bị hóa trị đi. Đêm nay nằm viện quan sát, sáng mai lấy máu xét nghiệm.""
...
Đã quá trễ, trong phòng bệnh ung bướu tạm thời chỉ có ba gian.
Khi Kiều Vi tới, trên hai chiếc giường còn lại đều đã có người, tuy nói là ba gian, nhưng giữa các giường vẫn chật cứng người nhà.
Hoắc Hào Chi sống trong nhung lụa từ nhỏ chưa từng thấy phòng bệnh chen chút như vậy, cau mày nhìn y tá: "Nơi này sao mà ở..."
Còn chưa hết câu, Kiều Vi đã nắm lấy tay áo anh, ý bảo anh câm miệng.
Trong phòng bệnh tuy còn sáng đèn nhưng thật ra bọn họ đều đã vào giấc, Kiều Vi gật đầu xin lỗi người bị đánh thức.
Cho dù đã kéo màn lại, tiếng hít thở của những người khác vẫn mang đến cảm giác bất an.
Tác giả bonus thêm một đoạn ngoại truyện nhỏ:
Trong thời gian nằm viện, mỗi khi rảnh rỗi Kiều Vi thích sao chép bản nhạc. Hoắc Hào Chi lại không có kiên nhẫn với công việc buồn tẻ này, mới chép được hai hàng đã ngủ mất.
Đúng lúc có ánh nắng chiếu vào, Kiều Vi nhìn anh chốc lát, cảm thấy hàng lông mi của Hoắc Hào Chi đúng là dài cong vút.
Cô lấy đống ruột bút còn dư trong hộp ra, nhẹ nhàng đặt lên hàng lông mi ấy.
Một cây, hai cây, ba cây...
Hoắc Hào Chi bất ngờ mở mắt, đống ruột bút rơi xuống, đôi mắt đen nhánh kia chăm chú nhìn cô bỗng cười rộ.
"Vi Vi."
Em thật đáng yêu.
"Anh chưa có chuẩn bị, làm lại đi."