Chương 38: Bá tổng hai nhân cách x chim hoàng yến nhỏ xinh đẹp 38
Tác giả: Toàn Cơ Phu Nhân
Edit: Gấu Trắng
___________________38
Khương Lạc Lạc giận dỗi: "Vậy anh giết hắn liền đi."
Giọng điệu mềm nhẹ, lời nói ra không hề có tự tin.
Phó Đình Xuyên yên lặng nhìn chăm chú vào cậu vài giây, lông mày nhíu lại, làm vẻ khó hiểu.
Khương Lạc Lạc nhấp môi, hai má phồng lên, tức giận giống cái bánh bao.
Khóe mắt phiếm hồng, đồng tử ướt át, thở phì phò mà nhìn Phó Đình Xuyên.
Đáy lòng Phó Đình Xuyên thở dài, muốn duỗi tay qua sờ sờ đầu cậu, muốn ôm người lại, ôm vào lòng ngực mình hôn một cái.
Nhưng lại sợ làm như vậy quá nuông chiều cậu.
Khiến cậu càng không biết sợ, càng tùy ý làm bậy.
Phó Đình Xuyên rũ mắt, ánh mắt đảo qua gương mặt của Khương Lạc Lạc, rồi nhanh chóng thu trở về.
Khương Lạc Lạc bị ngó lơ trong lòng vừa đau vừa chua xót, cộng với cơ thể đang không khoẻ, làm cậu vừa tủi thân vừa ấm ức, nước mắt suýt chút nữa lăn ra từ trong mắt.
Trước kia cậu chỉ cho rằng bá tổng Phó Đình Xuyên rất quá đáng.
Bây giờ xem ra, nhân cách thứ hai dịu dàng của Phó Đình Xuyên còn quá đáng hơn.
Bá tổng Phó Đình Xuyên tốt xấu gì còn sẽ ôm cậu dỗ dành sau khi làm chuyện đó, nói mấy lời làm tim cậu đập thình thịch.
Nhưng nhân cách thứ hai của Phó Đình Xuyên ăn sạch sẽ liền không chịu trách nhiệm, thậm chí còn không cho cậu một ánh mắt dịu dàng.
Hốc mắt ướt nóng, Khương Lạc Lạc giơ tay lau lau nước mắt.
Đàn ông chó!
Đều là đàn ông chó!!
Đàn ông chẳng có thứ gì tốt đẹp cả!!!
Cậu oán hận xốc chăn xuống giường, chân mới vừa giẫm lên thảm liền khuỵu xuống một cái, thiếu chút nữa ngã xuống đất, cậu vẫn cố chống cánh tay lên mép giường đứng lên.
Nhưng đàn ông ai cũng sĩ diện, lúc này sao có thể nhận thua, nói rời đi liền phải rời đi, cậu không bao giờ để ý tên khốn Phó Đình Xuyên này nữa!
Chân mới vừa bước một bước, cả người Khương Lạc Lạc bỗng nhiên cứng đờ.
Cậu hơi há miệng, khó tin mà nắm chặt tay, chậm rãi cúi đầu --khuôn mặt nhỏ của Khương Lạc Lạc nhanh chóng đỏ lên, cả người như bị đặt trên lò nướng, môi run run hai lần, lời nói ra lắp bắp: "Phó, Phó Đình Xuyên, anh anh anh......"
Cậu căn bản là không thể nói ra mấy lời này.
Khương Lạc Lạc vừa thẹn vừa bực, ngón tay chỉ vào Phó Đình Xuyên cũng run rẩy.
"Sao anh...... anh biết rõ làm như vậy sẽ khiến em bị bệnh......"
Phó Đình Xuyên xốc chăn xuống giường, vòng một vòng đi đến trước mặt Khương Lạc Lạc, bế vợ nhỏ xinh của hắn lên nhét vào bên trong chăn.
"Anh không giống hắn."
Giọng nói Phó Đình Xuyên lạnh lùng bình tĩnh: "Anh sẽ không để em qua đêm như vậy, cũng sẽ không làm em sinh bệnh, anh sẽ chăm sóc em thật tốt."
Khương Lạc Lạc ấm ức mà dựa vào đầu giường, quấn chặt mình trong chăn.
Phó Đình Xuyên ngồi xuống gần cậu, mặt lộ vẻ không vui: "Hắn có thể để lại bên trong, sao anh không thể?"
"Em thích hắn như vậy? Không gả được cho hắn, nên gả cho một người lớn lên giống hắn? Hắn tốt như vậy sao?"
"Khương Lạc Lạc, bây giờ em là người đã có gia đình, em đã kết hôn, cũng có chồng, tại sao còn liên tục làm chuyện như thế này?"
Không chờ cậu trả lời, Phó Đình Xuyên bỗng nhiên thay đổi chủ đề, chỉ về phía cửa sổ: "Biết nơi này là đâu không?"
Sau đó bức màn chạy bằng điện mở ra, cửa sổ sát đất rộng mở hiện ở trước mặt, nhìn xuyên qua cửa sổ, bên ngoài là biển rộng xanh thẳm mênh mông vô tận.
Phía xa là bờ cát vàng, bọt sóng trắng xóa quay cuồng xô vào bờ cát, lưu lại vỏ sò và cá nhỏ mắc cạn, sáng lấp lánh trên bờ cát vàng.
Khương Lạc Lạc nhìn bờ cát, rồi thu hồi tầm mắt nhìn Phó Đình Xuyên.
Phó Đình Xuyên cũng nhìn chằm chằm vào cậu.
Người trước mắt đã không còn khóc, nhưng nước mắt trên mặt vẫn còn chưa khô, đôi môi mềm mại mím lại, tựa như là đã chịu ấm ức rất nhiều.
Cái ý nghĩ muốn sờ vào đầu cậu lại trồi lên trong lòng hắn, ngay sau đó lại bị Phó Đình Xuyên đè ép xuống.
"Khoảng thời gian trước, em nói muốn đi chơi ở bờ biển, chồng sẽ thỏa mãn em."
Phó Đình Xuyên nhìn cậu nói: "Anh mới mua căn biệt thự ven biển này, anh sẽ ở đây cùng em, hưởng tuần trăng mật của chúng ta, cho đến khi em suy nghĩ kĩ, ai mới là người em yêu......"
"Trước đó, trừ khi bên cạnh anh, em không được đi đâu hết."
"Về phần người đàn ông kia, em nghĩ cũng đừng nghĩ, em cũng không có cơ hội gặp lại hắn đâu."
Phó Đình Xuyên lạnh lùng nói.
Khương Lạc Lạc nước mắt lưng tròng nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Nhưng không nhất định."
Phó Đình Xuyên chợt thay đổi sắc mặt, lửa giân kìm nén nơi đáy mắt sôi trào lần nữa, sự ghen ghét trong lòng muốn xé nát hắn.
Vẫn không được sao?
Dù vậy, cậu vẫn muốn gặp cái tên gian phu kia?
Đôi mắt hạnh ngập nước kia xoay chuyển, Khương Lạc Lạc nhìn thẳng mặt Phó Đình Xuyên, giọng nói mềm mại có chút khàn: "Nếu em không chủ động đi gặp hắn, mà hắn chủ động tới gặp em thì sao?"
Sắc mặt Phó Đình Xuyên xanh mét: "Anh sẽ không để hắn gặp."
Như là nghĩ tới cái gì đó, Khương Lạc Lạc nhịn không được cong cong đôi mắt, khóe miệng cong lên một chút: "Nếu anh căn bản không ngăn được hắn, thậm chí còn dung túng hắn làm gì đó với em thì sao?"
Người đàn ông trước mặt nhíu nhíu mày: "Em rốt cuộc có ý gì?"
Hai ngón tay nhỏ của Khương Lạc Lạc lau lau nước mắt, không khóc nữa, cầm điện thoại của Phó Đình Xuyên mở trang trình duyệt ra, nhập một dòng chữ vào.
Màn hình di động hiện ra trước mắt Phó Đình Xuyên, là bách khoa về nhân cách kép.
Phó Đình Xuyên liếc nhìn qua một cái, độ cong giữa mày nhăn càng sâu.
Hắn nhìn Khương Lạc Lạc hỏi: "Em muốn giải thích cái gì? Nói chính em có hai nhân cách?"
Phó Đình Xuyên cười lạnh một tiếng: "Em muốn nói cho anh biết, trong cơ thể em có hai nhân cách, một cái yêu hắn, một cái gả cho anh phải không?"
Nhìn vẻ mặt không đồng tình của Phó Đình Xuyên, Khương Lạc Lạc bỗng nhiên không tức giận, ngược lại cong cong đôi mắt với Phó Đình Xuyên, cười giống như hồ ly nhỏ muốn rắp tâm hại người, vui sướng khi người gặp họa nói:
"Anh có muốn thử, đổi "Em" trong câu nói vừa rồi, thành "Anh" không?"
Giọng nói vừa dứt, hai tay cậu ôm gối ôm, chống tay lên mặt nhìn về phía Phó Đình Xuyên.
Chỉ thấy trên gương mặt lạnh lùng bình tĩnh của Phó Đình Xuyên vỡ ra một chút khe nứt, giữa mày hơi nhíu, đôi mắt đen sâu hiện lên những cảm xúc phức tạp như nghi hoặc khiếp sợ phủ nhận, quai hàm sắc xảo căng chặt.
Giữa mày càng nhíu càng sâu.
Tựa hồ là có chút nôn nóng, hô hấp Phó Đình Xuyên dồn dập hơn, lại bỗng nhiên "xoạt" mà một tiếng đứng dậy.
"Em nói cái gì?"
Khương Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh không tò mò, tên gian phu lừa dối anh rốt cuộc là ai sao?"
Khuôn mặt nhỏ non nớt mỉm cười ngọt ngào, hai khuỷu tay Khương Lạc Lạc chống lên gối ôm, bàn tay nâng cằm mình, "Chẳng lẽ anh không có nghi ngờ gì sao? Hai người các anh lớn lên giống nhau như đúc."
"Anh còn thường xuyên bị mất kí ức, luôn cảm giác bản thân đã quên cái gì đó."
Khương Lạc Lạc nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt ngập nước liên tục chớp chớp:
"Phó Đình Xuyên, tự mình cắm sừng mình, vui không?"
Nửa giờ sau.
Khương Lạc Lạc ngồi trên ghế treo, nhìn Phó Đình Xuyên ngồi đối diện mình video call với người khác.
Cậu cầm một giỏ ngọc trai màu trắng hồng trong tay, quấy rối Phó Đình Xuyên một cách quang minh chính đại.
Mỗi lần Phó Đình Xuyên nói một câu, cậu liền cầm lấy một viên ngọc trai, ném vào chiếc bình hoa men sứ xanh cách Phó Đình Xuyên không xa.
Nếu viên ngọc trai vừa lọt qua miệng bình, thì sẽ kêu "đing" một tiếng; nếu viên ngọc trai bị ném trượt rơi xuống trên thân bình hoa, thì sẽ phải bị nảy trên sàn nhà, sau đó một tràn tiếng "Leng ka leng keng" dội lại.
Ai bảo Phó Đình Xuyên đáng ghét như vậy.
Cũng không cho cậu nghỉ ngơi, coi cậu như cái linh vật tùy thân luôn mang theo bên người, hắn đi đến đâu, đưa cậu đến đấy.
Dù sao cũng phải ở trong tầm mắt hắn.
Khương Lạc Lạc tìm viên ngọc trai lớn nhất trong giỏ, nâng tay nhỏ ném văng ra ngoài, sau đó bám riết không buông mà quấy rối Phó Đình Xuyên.
Phó Đình Xuyên chỉ nhẹ nhàng nhìn cậu một cái, trên mặt vẫn treo nụ cười khiêm tốn, nho nhã lễ độ hỏi trong người trong video:
"Vậy......giáo sư Biện, làm sao mới có thể tiêu diệt cái nhân cách dư thừa trong thân thể?"
Động tác quấy rối của Khương Lạc Lạc ngừng trong giây lát, vểnh tai nghe lén giọng nói trong video.
Giáo sư Biện cười lớn: "Phó tổng, sao ngài vẫn còn rối rắm vấn đề này."
"Lần trước đã giải thích qua cho ngài, tùy tiện tiến hành tiêu diệt nhân cách phân liệt, thật sự rất nguy hiểm, tổn thương đối với sinh lý cơ thể cũng rất lớn; huống hồ loại hành vi này một khi bị đối phương biết, có thể sẽ khiến cho hắn tự sát để phản kích, đến lúc đó hậu quả không dám tưởng tượng......"
"Cho nên tôi còn kiến nghị ngài có thể cùng nhân cách thứ hai giao tiếp, sau đó giao lưu một chút về vấn đề chủ quyền của thân thể này, rồi chúng ta lựa chọn giữ lại nhân cách hay là dung hợp nhân cách......"
Kết thúc video call.
Lại có một viên ngọc trai hồng nhạt "Leng ka leng keng" lăn lại, một đường lăn đến bên chân Phó Đình Xuyên.
Phó Đình Xuyên gập máy tính lại, ngẩng đầu nhìn người vợ nhỏ cáu kỉnh ngồi đối diện mình.
Khương Lạc Lạc đối mặt với ánh mắt hắn, nho nhỏ "Hừ" một tiếng, sau đó xoay người sang chỗ khác, để lại cho hắn một cái ót tròn vo.
Phó Đình Xuyên khom lưng nhặt ngọc trai bên chân lên, viên ngọc trai hồng nhạt lăn lăn trong lòng bàn tay, tròn vo, giống gương mặt bánh bao non nớt của vợ nhỏ xinh đẹp của hắn.
Hắn ngồi xuống kế bên Khương Lạc Lạc, đỡ bả vai đối phương xoay lại, "Em cũng nghe được rồi chứ?"
Khương Lạc Lạc đúng lý hợp tình: "Vốn dĩ không nghe được, là anh một hai phải bắt em lại đây nghe."
Phó Đình Xuyên nhìn cậu, đôi mắt sâu thẳm như biển: "Cho nên em cũng biết, hắn muốn tiêu diệt anh, sau đó độc chiếm em?"
Khí thế kiêu ngạo của Khương Lạc Lạc kiêu đột nhiên yếu đi, "Anh ấy sẽ không tiêu diệt anh, các anh vốn dĩ chính là một người."
Phó Đình Xuyên nhìn thẳng vào đôi mắt Khương Lạc Lạc, hỏi: "Vậy còn em? Nếu số phận của tụi anh chỉ có thể giữ lại một người, phải vì thân thể này mà đi tranh ngươi chết ta sống, em hy vọng người sống sót là ai?"
Ngón tay Khương Lạc Lạc nắm viên ngọc trai thật chặt, hốc mắt nhanh chóng toát ra chút sương mù mông lung, cậu rũ mắt, lông mi thật dài vì bất an mà run rẩy, giọng nói rất nhỏ rất nhỏ:
"Em không muốn các anh tranh ngươi chết ta sống......"
Bất kể nhiệm vụ phải làn là gì, cả hai nhân cách của Phó Đình Xuyên đều rất thương cậu, cậu không muốn nhìn thấy đối phương giết hại lẫn nhau.
Hầu kết của Phó Đình Xuyên lăn lộn một chút, không cam lòng nói: "Nếu nhất định phải có một thì sao?"
Vừa khó khăn dứt lời, hắn liền nhìn thấy hai giọt nước mắt bằng hạt đậu từ trên mi rũ của Khương Lạc Lạc lăn xuống, rơi thẳng vào chiếc giỏ đựng ngọc trai......38
Edit: Gấu Trắng
___________________38
Khương Lạc Lạc giận dỗi: "Vậy anh giết hắn liền đi."
Giọng điệu mềm nhẹ, lời nói ra không hề có tự tin.
Phó Đình Xuyên yên lặng nhìn chăm chú vào cậu vài giây, lông mày nhíu lại, làm vẻ khó hiểu.
Khương Lạc Lạc nhấp môi, hai má phồng lên, tức giận giống cái bánh bao.
Khóe mắt phiếm hồng, đồng tử ướt át, thở phì phò mà nhìn Phó Đình Xuyên.
Đáy lòng Phó Đình Xuyên thở dài, muốn duỗi tay qua sờ sờ đầu cậu, muốn ôm người lại, ôm vào lòng ngực mình hôn một cái.
Nhưng lại sợ làm như vậy quá nuông chiều cậu.
Khiến cậu càng không biết sợ, càng tùy ý làm bậy.
Phó Đình Xuyên rũ mắt, ánh mắt đảo qua gương mặt của Khương Lạc Lạc, rồi nhanh chóng thu trở về.
Khương Lạc Lạc bị ngó lơ trong lòng vừa đau vừa chua xót, cộng với cơ thể đang không khoẻ, làm cậu vừa tủi thân vừa ấm ức, nước mắt suýt chút nữa lăn ra từ trong mắt.
Trước kia cậu chỉ cho rằng bá tổng Phó Đình Xuyên rất quá đáng.
Bây giờ xem ra, nhân cách thứ hai dịu dàng của Phó Đình Xuyên còn quá đáng hơn.
Bá tổng Phó Đình Xuyên tốt xấu gì còn sẽ ôm cậu dỗ dành sau khi làm chuyện đó, nói mấy lời làm tim cậu đập thình thịch.
Nhưng nhân cách thứ hai của Phó Đình Xuyên ăn sạch sẽ liền không chịu trách nhiệm, thậm chí còn không cho cậu một ánh mắt dịu dàng.
Hốc mắt ướt nóng, Khương Lạc Lạc giơ tay lau lau nước mắt.
Đàn ông chó!
Đều là đàn ông chó!!
Đàn ông chẳng có thứ gì tốt đẹp cả!!!
Cậu oán hận xốc chăn xuống giường, chân mới vừa giẫm lên thảm liền khuỵu xuống một cái, thiếu chút nữa ngã xuống đất, cậu vẫn cố chống cánh tay lên mép giường đứng lên.
Nhưng đàn ông ai cũng sĩ diện, lúc này sao có thể nhận thua, nói rời đi liền phải rời đi, cậu không bao giờ để ý tên khốn Phó Đình Xuyên này nữa!
Chân mới vừa bước một bước, cả người Khương Lạc Lạc bỗng nhiên cứng đờ.
Cậu hơi há miệng, khó tin mà nắm chặt tay, chậm rãi cúi đầu --khuôn mặt nhỏ của Khương Lạc Lạc nhanh chóng đỏ lên, cả người như bị đặt trên lò nướng, môi run run hai lần, lời nói ra lắp bắp: "Phó, Phó Đình Xuyên, anh anh anh......"
Cậu căn bản là không thể nói ra mấy lời này.
Khương Lạc Lạc vừa thẹn vừa bực, ngón tay chỉ vào Phó Đình Xuyên cũng run rẩy.
"Sao anh...... anh biết rõ làm như vậy sẽ khiến em bị bệnh......"
Phó Đình Xuyên xốc chăn xuống giường, vòng một vòng đi đến trước mặt Khương Lạc Lạc, bế vợ nhỏ xinh của hắn lên nhét vào bên trong chăn.
"Anh không giống hắn."
Giọng nói Phó Đình Xuyên lạnh lùng bình tĩnh: "Anh sẽ không để em qua đêm như vậy, cũng sẽ không làm em sinh bệnh, anh sẽ chăm sóc em thật tốt."
Khương Lạc Lạc ấm ức mà dựa vào đầu giường, quấn chặt mình trong chăn.
Phó Đình Xuyên ngồi xuống gần cậu, mặt lộ vẻ không vui: "Hắn có thể để lại bên trong, sao anh không thể?"
"Em thích hắn như vậy? Không gả được cho hắn, nên gả cho một người lớn lên giống hắn? Hắn tốt như vậy sao?"
"Khương Lạc Lạc, bây giờ em là người đã có gia đình, em đã kết hôn, cũng có chồng, tại sao còn liên tục làm chuyện như thế này?"
Không chờ cậu trả lời, Phó Đình Xuyên bỗng nhiên thay đổi chủ đề, chỉ về phía cửa sổ: "Biết nơi này là đâu không?"
Sau đó bức màn chạy bằng điện mở ra, cửa sổ sát đất rộng mở hiện ở trước mặt, nhìn xuyên qua cửa sổ, bên ngoài là biển rộng xanh thẳm mênh mông vô tận.
Phía xa là bờ cát vàng, bọt sóng trắng xóa quay cuồng xô vào bờ cát, lưu lại vỏ sò và cá nhỏ mắc cạn, sáng lấp lánh trên bờ cát vàng.
Khương Lạc Lạc nhìn bờ cát, rồi thu hồi tầm mắt nhìn Phó Đình Xuyên.
Phó Đình Xuyên cũng nhìn chằm chằm vào cậu.
Người trước mắt đã không còn khóc, nhưng nước mắt trên mặt vẫn còn chưa khô, đôi môi mềm mại mím lại, tựa như là đã chịu ấm ức rất nhiều.
Cái ý nghĩ muốn sờ vào đầu cậu lại trồi lên trong lòng hắn, ngay sau đó lại bị Phó Đình Xuyên đè ép xuống.
"Khoảng thời gian trước, em nói muốn đi chơi ở bờ biển, chồng sẽ thỏa mãn em."
Phó Đình Xuyên nhìn cậu nói: "Anh mới mua căn biệt thự ven biển này, anh sẽ ở đây cùng em, hưởng tuần trăng mật của chúng ta, cho đến khi em suy nghĩ kĩ, ai mới là người em yêu......"
"Trước đó, trừ khi bên cạnh anh, em không được đi đâu hết."
"Về phần người đàn ông kia, em nghĩ cũng đừng nghĩ, em cũng không có cơ hội gặp lại hắn đâu."
Phó Đình Xuyên lạnh lùng nói.
Khương Lạc Lạc nước mắt lưng tròng nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Nhưng không nhất định."
Phó Đình Xuyên chợt thay đổi sắc mặt, lửa giân kìm nén nơi đáy mắt sôi trào lần nữa, sự ghen ghét trong lòng muốn xé nát hắn.
Vẫn không được sao?
Dù vậy, cậu vẫn muốn gặp cái tên gian phu kia?
Đôi mắt hạnh ngập nước kia xoay chuyển, Khương Lạc Lạc nhìn thẳng mặt Phó Đình Xuyên, giọng nói mềm mại có chút khàn: "Nếu em không chủ động đi gặp hắn, mà hắn chủ động tới gặp em thì sao?"
Sắc mặt Phó Đình Xuyên xanh mét: "Anh sẽ không để hắn gặp."
Như là nghĩ tới cái gì đó, Khương Lạc Lạc nhịn không được cong cong đôi mắt, khóe miệng cong lên một chút: "Nếu anh căn bản không ngăn được hắn, thậm chí còn dung túng hắn làm gì đó với em thì sao?"
Người đàn ông trước mặt nhíu nhíu mày: "Em rốt cuộc có ý gì?"
Hai ngón tay nhỏ của Khương Lạc Lạc lau lau nước mắt, không khóc nữa, cầm điện thoại của Phó Đình Xuyên mở trang trình duyệt ra, nhập một dòng chữ vào.
Màn hình di động hiện ra trước mắt Phó Đình Xuyên, là bách khoa về nhân cách kép.
Phó Đình Xuyên liếc nhìn qua một cái, độ cong giữa mày nhăn càng sâu.
Hắn nhìn Khương Lạc Lạc hỏi: "Em muốn giải thích cái gì? Nói chính em có hai nhân cách?"
Phó Đình Xuyên cười lạnh một tiếng: "Em muốn nói cho anh biết, trong cơ thể em có hai nhân cách, một cái yêu hắn, một cái gả cho anh phải không?"
Nhìn vẻ mặt không đồng tình của Phó Đình Xuyên, Khương Lạc Lạc bỗng nhiên không tức giận, ngược lại cong cong đôi mắt với Phó Đình Xuyên, cười giống như hồ ly nhỏ muốn rắp tâm hại người, vui sướng khi người gặp họa nói:
"Anh có muốn thử, đổi "Em" trong câu nói vừa rồi, thành "Anh" không?"
Giọng nói vừa dứt, hai tay cậu ôm gối ôm, chống tay lên mặt nhìn về phía Phó Đình Xuyên.
Chỉ thấy trên gương mặt lạnh lùng bình tĩnh của Phó Đình Xuyên vỡ ra một chút khe nứt, giữa mày hơi nhíu, đôi mắt đen sâu hiện lên những cảm xúc phức tạp như nghi hoặc khiếp sợ phủ nhận, quai hàm sắc xảo căng chặt.
Giữa mày càng nhíu càng sâu.
Tựa hồ là có chút nôn nóng, hô hấp Phó Đình Xuyên dồn dập hơn, lại bỗng nhiên "xoạt" mà một tiếng đứng dậy.
"Em nói cái gì?"
Khương Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh không tò mò, tên gian phu lừa dối anh rốt cuộc là ai sao?"
Khuôn mặt nhỏ non nớt mỉm cười ngọt ngào, hai khuỷu tay Khương Lạc Lạc chống lên gối ôm, bàn tay nâng cằm mình, "Chẳng lẽ anh không có nghi ngờ gì sao? Hai người các anh lớn lên giống nhau như đúc."
"Anh còn thường xuyên bị mất kí ức, luôn cảm giác bản thân đã quên cái gì đó."
Khương Lạc Lạc nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt ngập nước liên tục chớp chớp:
"Phó Đình Xuyên, tự mình cắm sừng mình, vui không?"
Nửa giờ sau.
Khương Lạc Lạc ngồi trên ghế treo, nhìn Phó Đình Xuyên ngồi đối diện mình video call với người khác.
Cậu cầm một giỏ ngọc trai màu trắng hồng trong tay, quấy rối Phó Đình Xuyên một cách quang minh chính đại.
Mỗi lần Phó Đình Xuyên nói một câu, cậu liền cầm lấy một viên ngọc trai, ném vào chiếc bình hoa men sứ xanh cách Phó Đình Xuyên không xa.
Nếu viên ngọc trai vừa lọt qua miệng bình, thì sẽ kêu "đing" một tiếng; nếu viên ngọc trai bị ném trượt rơi xuống trên thân bình hoa, thì sẽ phải bị nảy trên sàn nhà, sau đó một tràn tiếng "Leng ka leng keng" dội lại.
Ai bảo Phó Đình Xuyên đáng ghét như vậy.
Cũng không cho cậu nghỉ ngơi, coi cậu như cái linh vật tùy thân luôn mang theo bên người, hắn đi đến đâu, đưa cậu đến đấy.
Dù sao cũng phải ở trong tầm mắt hắn.
Khương Lạc Lạc tìm viên ngọc trai lớn nhất trong giỏ, nâng tay nhỏ ném văng ra ngoài, sau đó bám riết không buông mà quấy rối Phó Đình Xuyên.
Phó Đình Xuyên chỉ nhẹ nhàng nhìn cậu một cái, trên mặt vẫn treo nụ cười khiêm tốn, nho nhã lễ độ hỏi trong người trong video:
"Vậy......giáo sư Biện, làm sao mới có thể tiêu diệt cái nhân cách dư thừa trong thân thể?"
Động tác quấy rối của Khương Lạc Lạc ngừng trong giây lát, vểnh tai nghe lén giọng nói trong video.
Giáo sư Biện cười lớn: "Phó tổng, sao ngài vẫn còn rối rắm vấn đề này."
"Lần trước đã giải thích qua cho ngài, tùy tiện tiến hành tiêu diệt nhân cách phân liệt, thật sự rất nguy hiểm, tổn thương đối với sinh lý cơ thể cũng rất lớn; huống hồ loại hành vi này một khi bị đối phương biết, có thể sẽ khiến cho hắn tự sát để phản kích, đến lúc đó hậu quả không dám tưởng tượng......"
"Cho nên tôi còn kiến nghị ngài có thể cùng nhân cách thứ hai giao tiếp, sau đó giao lưu một chút về vấn đề chủ quyền của thân thể này, rồi chúng ta lựa chọn giữ lại nhân cách hay là dung hợp nhân cách......"
Kết thúc video call.
Lại có một viên ngọc trai hồng nhạt "Leng ka leng keng" lăn lại, một đường lăn đến bên chân Phó Đình Xuyên.
Phó Đình Xuyên gập máy tính lại, ngẩng đầu nhìn người vợ nhỏ cáu kỉnh ngồi đối diện mình.
Khương Lạc Lạc đối mặt với ánh mắt hắn, nho nhỏ "Hừ" một tiếng, sau đó xoay người sang chỗ khác, để lại cho hắn một cái ót tròn vo.
Phó Đình Xuyên khom lưng nhặt ngọc trai bên chân lên, viên ngọc trai hồng nhạt lăn lăn trong lòng bàn tay, tròn vo, giống gương mặt bánh bao non nớt của vợ nhỏ xinh đẹp của hắn.
Hắn ngồi xuống kế bên Khương Lạc Lạc, đỡ bả vai đối phương xoay lại, "Em cũng nghe được rồi chứ?"
Khương Lạc Lạc đúng lý hợp tình: "Vốn dĩ không nghe được, là anh một hai phải bắt em lại đây nghe."
Phó Đình Xuyên nhìn cậu, đôi mắt sâu thẳm như biển: "Cho nên em cũng biết, hắn muốn tiêu diệt anh, sau đó độc chiếm em?"
Khí thế kiêu ngạo của Khương Lạc Lạc kiêu đột nhiên yếu đi, "Anh ấy sẽ không tiêu diệt anh, các anh vốn dĩ chính là một người."
Phó Đình Xuyên nhìn thẳng vào đôi mắt Khương Lạc Lạc, hỏi: "Vậy còn em? Nếu số phận của tụi anh chỉ có thể giữ lại một người, phải vì thân thể này mà đi tranh ngươi chết ta sống, em hy vọng người sống sót là ai?"
Ngón tay Khương Lạc Lạc nắm viên ngọc trai thật chặt, hốc mắt nhanh chóng toát ra chút sương mù mông lung, cậu rũ mắt, lông mi thật dài vì bất an mà run rẩy, giọng nói rất nhỏ rất nhỏ:
"Em không muốn các anh tranh ngươi chết ta sống......"
Bất kể nhiệm vụ phải làn là gì, cả hai nhân cách của Phó Đình Xuyên đều rất thương cậu, cậu không muốn nhìn thấy đối phương giết hại lẫn nhau.
Hầu kết của Phó Đình Xuyên lăn lộn một chút, không cam lòng nói: "Nếu nhất định phải có một thì sao?"
Vừa khó khăn dứt lời, hắn liền nhìn thấy hai giọt nước mắt bằng hạt đậu từ trên mi rũ của Khương Lạc Lạc lăn xuống, rơi thẳng vào chiếc giỏ đựng ngọc trai......38