Chương 37: Bá tổng hai nhân cách x chim hoàng yến nhỏ xinh đẹp 37
Tác giả: Toàn Cơ Phu Nhân
Edit: Gấu Trắng
___________________37
Khương Lạc Lạc ngửa đầu ra sau tránh né động tác của hắn, nhưng phía sau không hề có đồ vật có thể dựa vào, cậu dựa vào không trung, suýt chút nữa ngã từ trên tấm ván gỗ xuống.
Một bàn tay vững vàng ôm lấy sau eo cậu, đối phương nghiêng thân mình, phả hơi thở vào mặt cậu.
Tuy không nhìn thấy rõ lắm, nhưng Khương Lạc Lạc cũng có thể cảm giác được có một ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cậu, quét từ mặt đến cổ cậu, không thèm che giấu chút nào.
Cái cảm giác này giống như là bị một con rắn phun nộc độc nhìn chằm chằm vậy, thình lình cắn cậu một phát.
"Biến thái chết tiệt, đừng chạm vào tôi!"
Khương Lạc Lạc liên tiếp giãy giụa, đối phương lại bỗng nhiên buông cậu ra.
"Anh muốn biết chồng tôi là ai phải không?"
Khương Lạc Lạc nâng khuôn mặt nhỏ, vẻ mặt kinh hoảng mang theo chút kiên định: "Chồng tôi chính là Phó Đình Xuyên."
"Anh tùy tiện đi tra trên mạng, lập tức sẽ biết là ai."
"Đến lúc đó anh muốn bao nhiêu tiền, tùy anh ra giá, chồng tôi đều sẽ đáp ứng anh."
"Chỉ cần anh không chạm vào tôi, chúng tôi đều có thể bỏ qua chuyện cũ."
Nhìn Khương Lạc Lạc trước mặt đang bắt lấy cọng rơm cứu mạng lải nhải, sắc mặt Phó Đình Xuyên âm trầm không rõ.
Là bởi vì bọn họ là vợ chồng trên danh nghĩa, cho nên mới báo tên của mình?
Hay là bởi vì cậu biết nếu cậu có vấn đề gì, Khương gia nhất định sẽ không để hắn yên, nên mới báo tên của hắn?
Người trong lòng cậu nghĩ đến có thật sự là hắn không?
Hoặc là nói sợ chuyện tình vụng trộm cùng người yêu bị bại lộ, mới không dám báo tên người kia......
Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt từng chút ngưng kết thành sương giá.
Phó Đình Xuyên nhướng mí mắt, nhìn về phía người trên xích đu, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng.
Hắn vẫn luôn rất tò mò mình giống người kia đến mức nào, cũng tò mò Khương Lạc Lạc rốt cuộc thích người kia đến mức nào.
Cho nên hắn phải thử một chút.
Lấy từ trong túi ra một chiếc mắt kính gọng vàng, Phó Đình Xuyên cầm gọng kính đeo lên sống mũi, hắn lại bắt chước theo bộ dáng trên ảnh trong trí nhớ, luyện tập vài cái vẻ mặt của người kia.
Loại người đã quen ở địa vị cao, quyết đoán tự tin.
Còn mang theo một chút hài hước bất cần đời.
Giữ vẻ mặt đó, gỡ máy thay đổi giọng nói trên người xuống, Phó Đình Xuyên thong thả ung dung mà vòng ra sau lưng Khương Lạc Lạc, cởi sợi dây màu đen đang trói tay cậu.
Mảnh vải đen trước mắt được cởi xuống, ánh mặt trời xuyên qua bóng cây có chút chói mắt, Khương Lạc Lạc giơ tay xoa xoa đôi mắt, trước mắt xuất hiện một bóng người cao lớn.
Cậu dừng động tác xoa mắt lại, ngẩng đầu nhỏ lên, vẻ mặt cậu như bị đông cứng ——
Bá tổng Phó Đình Xuyên mang cặp kính gọng vàng cậu tặng cho hắn, cười như không cười, như đang pha trò nhìn về phía mình.
Còn chưa kịp hoàn toàn thoát khỏi sợ hãi, đột nhiên thấy được người mình nhớ thương, Khương Lạc Lạc không dám tin tưởng lúng ta lúng túng mở miệng: "Chồng......"
Người đàn ông trước mặt "Ừ" một tiếng, giọng nói trầm thấp: "Bảo bối, dọa em rồi?"
Nói rồi ôm Khương Lạc Lạc vào trong lòng ngực.
Ở nơi Khương Lạc Lạc không nhìn tới, gương mặt cười như không cười nháy mắt lạnh xuống, ánh mắt hoàn toàn trở nên tàn khốc lạnh băng.
Đã giống đến mức này sao?
Cậu hoàn toàn không phân biệt được sao?
Nỗi sợ hãi suốt buổi trưa đột nhiên được thay thế bằng sự kinh ngạc vui vẻ, khiến đôi mắt Khương Lạc Lạc đỏ hoe, khác với bộ dáng nhím con vừa rồi, phòng bị quanh thân đều bỏ xuống, cậu dựa vào lòng ngực rộng lớn của người đàn ông, giọng nói mềm mại mang theo ấm ức lên án:
"Anh như vậy làm em sợ quá......"
"Em tưởng em bị bắt cóc giống Bạch Đường......"
"Em tưởng em gặp phải người xấu......"
"Nhưng trông anh thật sự rất biến thái......"
Ánh mắt người đàn ông ôm cậu nhìn thẳng phía trước, khuôn mặt lạnh lùng, đáy mắt không gợn sóng.
Hắn chậm rãi mở miệng, mang theo bài kiểm tra cuối cùng: "Bảo bối không thắc mắc, tại sao anh đột nhiên xuất hiện sao?"
Khương Lạc Lạc dựa vào ngực hắn, mím môi hai má phồng lên, sau khi giải tỏa căng thẳng vẫn còn đắm chìm trong cảm giác an toàn này.
Phó Đình Xuyên nói xong, Khương Lạc Lạc cũng gật đầu thật mạnh theo.
Dựa theo quy luật trước đó, bá tổng Phó Đình Xuyên và người ở rể Phó Đình Xuyên đều mỗi ngày luân phiên thay đổi, hơn nữa chỉ có lúc ngủ say mới có thể thay đổi nhân cách.
Tại sao buổi sáng hôm nay ra cửa vẫn là người ở rể Phó Đình Xuyên, chỉ trong một buổi trưa, nhân cách đã thay đổi?
Chẳng lẽ là bởi vì giáo sư Biện?
Cậu có chút không hiểu, vòng tay ôm eo thon chắc của Phó Đình Xuyên, ngoan ngoãn trả lời: "Thắc mắc."
Cậu nghĩ trong lòng, cũng hỏi ra ngoài miệng: "Hôm nay không nên là anh mà, theo lý mà nói, hôm nay chúng ta không nên gặp nhau......"
Phó Đình Xuyên nhắm hai mắt lại.
Còn có cái gì không rõ?
Hắn đã hiểu ra toàn bộ, hiểu ra tất cả!
Giữa mày tất cả đều là u ám, hai mắt giăng kín tơ máu, lời nói như bị ép ra từ trong cổ họng: "Khương Lạc Lạc!"
Khương Lạc Lạc thoát ra từ trong lòng ngực hắn, không hiểu tại sao đột nhiên mình bị kêu tên đầy đủ.
Ngay sau đó liền thấy gương mặt môi mỏng mím chặt.
Đáy mắt là lửa giận đè nén, biểu cảm trên khuôn mặt anh tuấn vừa lạnh lùng vừa làm cho người ta sợ hãi.
Phó Đình Xuyên nắm chặt bờ vai của cậu, run giọng hỏi:
"Người đàn ông này, đến tột cùng là ai?"
Khương Lạc Lạc chần chờ một giây, đột nhiên như hiểu ra được gì đó.
Bả vai truyền đến từng trận đau đớn, người đàn ông trước mặt cúi đầu nhìn cậu, trên gương mặt thanh quý cấm dục hiện lên sự ghen ghét điên cuồng cháy bỏng, gằn từng chữ một:
"Người đàn ông nên gặp kia, em nghĩ là ai?"
"Tên gian phu ở bên em lâu như vậy, đến tột cùng là ai?"
Một bàn tay to đặt lên xương quai xanh của cậu, Phó Đình Xuyên nhìn chằm chằm vào dấu vết ở bên trên:
"Người đàn ông đã cùng em lừa dối anh, rốt cuộc là ai?"
Khương Lạc Lạc ngạc nhiên, nhất thời không xác định được người đàn ông mang mắt kính này vẫn luôn là nhân cách thứ hai, hay là đột nhiên chuyển sang nhân cách thứ hai.
Nhìn Khương Lạc Lạc im lặng bênh vực tên gian phu kia, Phó Đình Xuyên càng tức giận hơn:
"Không muốn nói?"
"Em thích hắn như vậy sao? Đến bây giờ vẫn còn muốn bảo vệ hắn?"
"Nếu không muốn nói, thì vĩnh viễn đừng rời khỏi nơi này!"
Phó Đình Xuyên càng nói càng tức giận, giống như con thú bị mắc bẫy không thấy lối ra, luẩn quẫn trong mê cung do Khương Lạc Lạc và tên gian phu kia bày ra.
Khương Lạc Lạc nuốt nước miếng, quyết định nói ra sự thật, nói hết thảy từ đầu tới cuối cho đối phương.
Lời nói còn chưa kịp ra khỏi miệng, thì cái ót đã bị một bàn tay to đè ép lại, Phó Đình Xuyên cúi đầu, hung hăng lắp kín môi cậu.
Với cái khí thế công thành đoạt đất lạnh thấu xương, bàn tay to hung hăng chế trụ vòng eo cậu, như là sợ cậu chạy trốn.
Khí chất áp bức che trời lấp đất của người đàn ông đánh úp lại, Khương Lạc Lạc phải dựa vào cánh tay đối phương, mới có thể không ngã vào trong lòng ngực hắn.
Lúc bị buông ra lần nữa, Khương Lạc Lạc nắm cổ áo hắn, ánh mắt sợ hãi nhìn khuôn mặt tuấn mỹ Phó Đình Xuyên từ dưới lên trên.
Lời nói ra đều run rẩy, giọng điệu không ổn định: "Em, em có thể giải thích......"
Cơn giận còn sót lại của Phó Đình Xuyên chưa tiêu tan, lạnh lùng nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp người trước mặt, lại lần nữa bóp cằm đối phương, cúi đầu.
Thẳng đến khi khuôn mặt nhỏ của Khương Lạc Lạc nghẹn đỏ, hắn mới khom lưng ôm người lên, chân dài thẳng tắp đi về phía phòng ngủ.
Giọng nói lạnh dùng lạ thường: "Tới phòng rồi, em có thể từ từ giải thích."
Cửa phòng ngủ bị đóng lại "rầm" một tiếng, Khương Lạc Lạc bị ném trên nệm, chiếc váy xắn lên tới đùi, giống như một đóa hoa trắng, nở trên nệm.
Phó Đình Xuyên kéo kéo cà vạt, vừa đi vừa cởi quần áo, bộ vest bị ném trên sô pha, đi từng bước một về phía cậu.
Phó Đình Xuyên trông như thế này, khiến Khương Lạc Lạc đột nhiên có chút lạnh cả người, như là trong lúc vô ý nhìn thấy một mặt khác của nhân cách này, một mặt trước đây được che giấu rất tốt, chưa bao giờ xuất hiện.
Làm cậu có chút sợ hãi vô cớ.
Khương Lạc Lạc nắm chặt váy nhỏ, sợ hãi mà nhìn Phó Đình Xuyên, dùng giọng cực kì nhỏ hỏi:
"Bây giờ em có thể giải thích được chưa?"
Phó Đình Xuyên dùng một tay cởi bỏ thắt lưng, "Bang" một tiếng ném xuống đất, đôi mắt nặng trĩu như lớp mực nhòe, bên môi mang theo nụ cười lạnh.
"Bây giờ anh không muốn nghe em giải thích."
Cánh tay bị đè ở đỉnh đầu, Khương Lạc Lạc mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phóng to trước mắt.
Thử giãy giụa nói: "Nếu không thì anh nghe một chút, em đảm bảo sau khi anh nghe xong lời giải thích này một hồi sẽ không tức giận nữa ——"
Giọng nói bị lấp kín, giọng nói lạnh lùng cuối cùng của người đàn ông vẫn còn vang vọng trong không khí:
"Gọi tên người khác, sẽ làm anh mất hứng."
......
Tiếng ve sầu lảnh lót vang lên ngoài cửa sổ, Khương Lạc Lạc lười biếng cử động ngón tay, toàn thân vừa đau vừa nhức.
Ngày nào cũng vậy, ngày nào cũng vậy......
Khương Lạc Lạc khóc không ra nước mắt.
Đều là đàn ông, Phó Đình Xuyên người ta một cơ thể có hai nhân cách mà vẫn tràn đầy tinh lực.
Nhưng còn cậu thì cảm thấy mình đã bị đào rỗng......
Cậu rất nhớ hệ thống.
Cậu rất muốn hỏi hệ thống độ hảo cảm đã lên bao nhiêu rồi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, thế nào cậu cũng phải chết ở thế giới này.
Vì khóc nhiều nên cổ họng vừa đau vừa ngứa, Khương Lạc Lạc cử động ngón tay, muốn bò dậy uống nước, chút động tác này kinh động đến Phó Đình Xuyên bên cạnh.
Trong tay Phó Đình Xuyên cầm một cái lọ thuốc, là hôm nay lúc ra cửa hắn tiện tay lấy từ trên tủ đầu giường xuống, trên lọ thuốc đều là tiếng Anh, còn có rất nhiều chữ viết tắt bằng tiếng Anh, trên đó viết chữ "calm" "emotion".
Nói đại khái là hỗ trợ ổn định các vấn đề về phương diện tinh thần, nhưng cuối cùng là trị bệnh của ai, hắn cũng không nghĩ tới.
Người bên cạnh cử động, Phó Đình Xuyên buông lọ thuốc xuống, duỗi tay ôm người trên giường lên, để cậu dựa vào gối.
Mới vừa ngồi lên được, Khương Lạc Lạc hít một hít khí lạnh, che mông lại, vành mắt ửng đỏ.
Phó Đình Xuyên hầu kết lăn lộn một chút, đưa ly nước bên môi đút cậu uống.
Chỉ là đôi mắt kia vẫn lạnh lùng như cũ.
Khương Lạc Lạc vừa đau lại ấm ức, đôi mắt ướt át nhìn về phía Phó Đình Xuyên, rõ ràng muốn nói cái gì đó, nhưng đối với bộ dạng này của Phó Đình Xuyên, cậu nuốt lời nói trong miệng xuống, rồi kiên định mím môi không nói.
Phó Đình Xuyên nhàn nhạt nhìn cậu một cái.
"Về sau phải ở bên cạnh anh, đừng nghĩ tới những điều đó nữa, cũng không cho em dây dưa với người khác."
"Em là vợ của anh, sau này cũng chỉ có thể thuộc về anh."
"Bằng không, anh sẽ nhịn không được, giết hắn ta trước mặt em."
Edit: Gấu Trắng
___________________37
Khương Lạc Lạc ngửa đầu ra sau tránh né động tác của hắn, nhưng phía sau không hề có đồ vật có thể dựa vào, cậu dựa vào không trung, suýt chút nữa ngã từ trên tấm ván gỗ xuống.
Một bàn tay vững vàng ôm lấy sau eo cậu, đối phương nghiêng thân mình, phả hơi thở vào mặt cậu.
Tuy không nhìn thấy rõ lắm, nhưng Khương Lạc Lạc cũng có thể cảm giác được có một ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cậu, quét từ mặt đến cổ cậu, không thèm che giấu chút nào.
Cái cảm giác này giống như là bị một con rắn phun nộc độc nhìn chằm chằm vậy, thình lình cắn cậu một phát.
"Biến thái chết tiệt, đừng chạm vào tôi!"
Khương Lạc Lạc liên tiếp giãy giụa, đối phương lại bỗng nhiên buông cậu ra.
"Anh muốn biết chồng tôi là ai phải không?"
Khương Lạc Lạc nâng khuôn mặt nhỏ, vẻ mặt kinh hoảng mang theo chút kiên định: "Chồng tôi chính là Phó Đình Xuyên."
"Anh tùy tiện đi tra trên mạng, lập tức sẽ biết là ai."
"Đến lúc đó anh muốn bao nhiêu tiền, tùy anh ra giá, chồng tôi đều sẽ đáp ứng anh."
"Chỉ cần anh không chạm vào tôi, chúng tôi đều có thể bỏ qua chuyện cũ."
Nhìn Khương Lạc Lạc trước mặt đang bắt lấy cọng rơm cứu mạng lải nhải, sắc mặt Phó Đình Xuyên âm trầm không rõ.
Là bởi vì bọn họ là vợ chồng trên danh nghĩa, cho nên mới báo tên của mình?
Hay là bởi vì cậu biết nếu cậu có vấn đề gì, Khương gia nhất định sẽ không để hắn yên, nên mới báo tên của hắn?
Người trong lòng cậu nghĩ đến có thật sự là hắn không?
Hoặc là nói sợ chuyện tình vụng trộm cùng người yêu bị bại lộ, mới không dám báo tên người kia......
Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt từng chút ngưng kết thành sương giá.
Phó Đình Xuyên nhướng mí mắt, nhìn về phía người trên xích đu, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng.
Hắn vẫn luôn rất tò mò mình giống người kia đến mức nào, cũng tò mò Khương Lạc Lạc rốt cuộc thích người kia đến mức nào.
Cho nên hắn phải thử một chút.
Lấy từ trong túi ra một chiếc mắt kính gọng vàng, Phó Đình Xuyên cầm gọng kính đeo lên sống mũi, hắn lại bắt chước theo bộ dáng trên ảnh trong trí nhớ, luyện tập vài cái vẻ mặt của người kia.
Loại người đã quen ở địa vị cao, quyết đoán tự tin.
Còn mang theo một chút hài hước bất cần đời.
Giữ vẻ mặt đó, gỡ máy thay đổi giọng nói trên người xuống, Phó Đình Xuyên thong thả ung dung mà vòng ra sau lưng Khương Lạc Lạc, cởi sợi dây màu đen đang trói tay cậu.
Mảnh vải đen trước mắt được cởi xuống, ánh mặt trời xuyên qua bóng cây có chút chói mắt, Khương Lạc Lạc giơ tay xoa xoa đôi mắt, trước mắt xuất hiện một bóng người cao lớn.
Cậu dừng động tác xoa mắt lại, ngẩng đầu nhỏ lên, vẻ mặt cậu như bị đông cứng ——
Bá tổng Phó Đình Xuyên mang cặp kính gọng vàng cậu tặng cho hắn, cười như không cười, như đang pha trò nhìn về phía mình.
Còn chưa kịp hoàn toàn thoát khỏi sợ hãi, đột nhiên thấy được người mình nhớ thương, Khương Lạc Lạc không dám tin tưởng lúng ta lúng túng mở miệng: "Chồng......"
Người đàn ông trước mặt "Ừ" một tiếng, giọng nói trầm thấp: "Bảo bối, dọa em rồi?"
Nói rồi ôm Khương Lạc Lạc vào trong lòng ngực.
Ở nơi Khương Lạc Lạc không nhìn tới, gương mặt cười như không cười nháy mắt lạnh xuống, ánh mắt hoàn toàn trở nên tàn khốc lạnh băng.
Đã giống đến mức này sao?
Cậu hoàn toàn không phân biệt được sao?
Nỗi sợ hãi suốt buổi trưa đột nhiên được thay thế bằng sự kinh ngạc vui vẻ, khiến đôi mắt Khương Lạc Lạc đỏ hoe, khác với bộ dáng nhím con vừa rồi, phòng bị quanh thân đều bỏ xuống, cậu dựa vào lòng ngực rộng lớn của người đàn ông, giọng nói mềm mại mang theo ấm ức lên án:
"Anh như vậy làm em sợ quá......"
"Em tưởng em bị bắt cóc giống Bạch Đường......"
"Em tưởng em gặp phải người xấu......"
"Nhưng trông anh thật sự rất biến thái......"
Ánh mắt người đàn ông ôm cậu nhìn thẳng phía trước, khuôn mặt lạnh lùng, đáy mắt không gợn sóng.
Hắn chậm rãi mở miệng, mang theo bài kiểm tra cuối cùng: "Bảo bối không thắc mắc, tại sao anh đột nhiên xuất hiện sao?"
Khương Lạc Lạc dựa vào ngực hắn, mím môi hai má phồng lên, sau khi giải tỏa căng thẳng vẫn còn đắm chìm trong cảm giác an toàn này.
Phó Đình Xuyên nói xong, Khương Lạc Lạc cũng gật đầu thật mạnh theo.
Dựa theo quy luật trước đó, bá tổng Phó Đình Xuyên và người ở rể Phó Đình Xuyên đều mỗi ngày luân phiên thay đổi, hơn nữa chỉ có lúc ngủ say mới có thể thay đổi nhân cách.
Tại sao buổi sáng hôm nay ra cửa vẫn là người ở rể Phó Đình Xuyên, chỉ trong một buổi trưa, nhân cách đã thay đổi?
Chẳng lẽ là bởi vì giáo sư Biện?
Cậu có chút không hiểu, vòng tay ôm eo thon chắc của Phó Đình Xuyên, ngoan ngoãn trả lời: "Thắc mắc."
Cậu nghĩ trong lòng, cũng hỏi ra ngoài miệng: "Hôm nay không nên là anh mà, theo lý mà nói, hôm nay chúng ta không nên gặp nhau......"
Phó Đình Xuyên nhắm hai mắt lại.
Còn có cái gì không rõ?
Hắn đã hiểu ra toàn bộ, hiểu ra tất cả!
Giữa mày tất cả đều là u ám, hai mắt giăng kín tơ máu, lời nói như bị ép ra từ trong cổ họng: "Khương Lạc Lạc!"
Khương Lạc Lạc thoát ra từ trong lòng ngực hắn, không hiểu tại sao đột nhiên mình bị kêu tên đầy đủ.
Ngay sau đó liền thấy gương mặt môi mỏng mím chặt.
Đáy mắt là lửa giận đè nén, biểu cảm trên khuôn mặt anh tuấn vừa lạnh lùng vừa làm cho người ta sợ hãi.
Phó Đình Xuyên nắm chặt bờ vai của cậu, run giọng hỏi:
"Người đàn ông này, đến tột cùng là ai?"
Khương Lạc Lạc chần chờ một giây, đột nhiên như hiểu ra được gì đó.
Bả vai truyền đến từng trận đau đớn, người đàn ông trước mặt cúi đầu nhìn cậu, trên gương mặt thanh quý cấm dục hiện lên sự ghen ghét điên cuồng cháy bỏng, gằn từng chữ một:
"Người đàn ông nên gặp kia, em nghĩ là ai?"
"Tên gian phu ở bên em lâu như vậy, đến tột cùng là ai?"
Một bàn tay to đặt lên xương quai xanh của cậu, Phó Đình Xuyên nhìn chằm chằm vào dấu vết ở bên trên:
"Người đàn ông đã cùng em lừa dối anh, rốt cuộc là ai?"
Khương Lạc Lạc ngạc nhiên, nhất thời không xác định được người đàn ông mang mắt kính này vẫn luôn là nhân cách thứ hai, hay là đột nhiên chuyển sang nhân cách thứ hai.
Nhìn Khương Lạc Lạc im lặng bênh vực tên gian phu kia, Phó Đình Xuyên càng tức giận hơn:
"Không muốn nói?"
"Em thích hắn như vậy sao? Đến bây giờ vẫn còn muốn bảo vệ hắn?"
"Nếu không muốn nói, thì vĩnh viễn đừng rời khỏi nơi này!"
Phó Đình Xuyên càng nói càng tức giận, giống như con thú bị mắc bẫy không thấy lối ra, luẩn quẫn trong mê cung do Khương Lạc Lạc và tên gian phu kia bày ra.
Khương Lạc Lạc nuốt nước miếng, quyết định nói ra sự thật, nói hết thảy từ đầu tới cuối cho đối phương.
Lời nói còn chưa kịp ra khỏi miệng, thì cái ót đã bị một bàn tay to đè ép lại, Phó Đình Xuyên cúi đầu, hung hăng lắp kín môi cậu.
Với cái khí thế công thành đoạt đất lạnh thấu xương, bàn tay to hung hăng chế trụ vòng eo cậu, như là sợ cậu chạy trốn.
Khí chất áp bức che trời lấp đất của người đàn ông đánh úp lại, Khương Lạc Lạc phải dựa vào cánh tay đối phương, mới có thể không ngã vào trong lòng ngực hắn.
Lúc bị buông ra lần nữa, Khương Lạc Lạc nắm cổ áo hắn, ánh mắt sợ hãi nhìn khuôn mặt tuấn mỹ Phó Đình Xuyên từ dưới lên trên.
Lời nói ra đều run rẩy, giọng điệu không ổn định: "Em, em có thể giải thích......"
Cơn giận còn sót lại của Phó Đình Xuyên chưa tiêu tan, lạnh lùng nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp người trước mặt, lại lần nữa bóp cằm đối phương, cúi đầu.
Thẳng đến khi khuôn mặt nhỏ của Khương Lạc Lạc nghẹn đỏ, hắn mới khom lưng ôm người lên, chân dài thẳng tắp đi về phía phòng ngủ.
Giọng nói lạnh dùng lạ thường: "Tới phòng rồi, em có thể từ từ giải thích."
Cửa phòng ngủ bị đóng lại "rầm" một tiếng, Khương Lạc Lạc bị ném trên nệm, chiếc váy xắn lên tới đùi, giống như một đóa hoa trắng, nở trên nệm.
Phó Đình Xuyên kéo kéo cà vạt, vừa đi vừa cởi quần áo, bộ vest bị ném trên sô pha, đi từng bước một về phía cậu.
Phó Đình Xuyên trông như thế này, khiến Khương Lạc Lạc đột nhiên có chút lạnh cả người, như là trong lúc vô ý nhìn thấy một mặt khác của nhân cách này, một mặt trước đây được che giấu rất tốt, chưa bao giờ xuất hiện.
Làm cậu có chút sợ hãi vô cớ.
Khương Lạc Lạc nắm chặt váy nhỏ, sợ hãi mà nhìn Phó Đình Xuyên, dùng giọng cực kì nhỏ hỏi:
"Bây giờ em có thể giải thích được chưa?"
Phó Đình Xuyên dùng một tay cởi bỏ thắt lưng, "Bang" một tiếng ném xuống đất, đôi mắt nặng trĩu như lớp mực nhòe, bên môi mang theo nụ cười lạnh.
"Bây giờ anh không muốn nghe em giải thích."
Cánh tay bị đè ở đỉnh đầu, Khương Lạc Lạc mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phóng to trước mắt.
Thử giãy giụa nói: "Nếu không thì anh nghe một chút, em đảm bảo sau khi anh nghe xong lời giải thích này một hồi sẽ không tức giận nữa ——"
Giọng nói bị lấp kín, giọng nói lạnh lùng cuối cùng của người đàn ông vẫn còn vang vọng trong không khí:
"Gọi tên người khác, sẽ làm anh mất hứng."
......
Tiếng ve sầu lảnh lót vang lên ngoài cửa sổ, Khương Lạc Lạc lười biếng cử động ngón tay, toàn thân vừa đau vừa nhức.
Ngày nào cũng vậy, ngày nào cũng vậy......
Khương Lạc Lạc khóc không ra nước mắt.
Đều là đàn ông, Phó Đình Xuyên người ta một cơ thể có hai nhân cách mà vẫn tràn đầy tinh lực.
Nhưng còn cậu thì cảm thấy mình đã bị đào rỗng......
Cậu rất nhớ hệ thống.
Cậu rất muốn hỏi hệ thống độ hảo cảm đã lên bao nhiêu rồi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, thế nào cậu cũng phải chết ở thế giới này.
Vì khóc nhiều nên cổ họng vừa đau vừa ngứa, Khương Lạc Lạc cử động ngón tay, muốn bò dậy uống nước, chút động tác này kinh động đến Phó Đình Xuyên bên cạnh.
Trong tay Phó Đình Xuyên cầm một cái lọ thuốc, là hôm nay lúc ra cửa hắn tiện tay lấy từ trên tủ đầu giường xuống, trên lọ thuốc đều là tiếng Anh, còn có rất nhiều chữ viết tắt bằng tiếng Anh, trên đó viết chữ "calm" "emotion".
Nói đại khái là hỗ trợ ổn định các vấn đề về phương diện tinh thần, nhưng cuối cùng là trị bệnh của ai, hắn cũng không nghĩ tới.
Người bên cạnh cử động, Phó Đình Xuyên buông lọ thuốc xuống, duỗi tay ôm người trên giường lên, để cậu dựa vào gối.
Mới vừa ngồi lên được, Khương Lạc Lạc hít một hít khí lạnh, che mông lại, vành mắt ửng đỏ.
Phó Đình Xuyên hầu kết lăn lộn một chút, đưa ly nước bên môi đút cậu uống.
Chỉ là đôi mắt kia vẫn lạnh lùng như cũ.
Khương Lạc Lạc vừa đau lại ấm ức, đôi mắt ướt át nhìn về phía Phó Đình Xuyên, rõ ràng muốn nói cái gì đó, nhưng đối với bộ dạng này của Phó Đình Xuyên, cậu nuốt lời nói trong miệng xuống, rồi kiên định mím môi không nói.
Phó Đình Xuyên nhàn nhạt nhìn cậu một cái.
"Về sau phải ở bên cạnh anh, đừng nghĩ tới những điều đó nữa, cũng không cho em dây dưa với người khác."
"Em là vợ của anh, sau này cũng chỉ có thể thuộc về anh."
"Bằng không, anh sẽ nhịn không được, giết hắn ta trước mặt em."