Chương 37
Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
Chương 37
Tuy rằng Mộ Xuyên Bách nói như thế, nhưng cũng chỉ là do ông xem không được cái kiểu giả vờ của con trai mình, còn chuyện tình của cặp đôi yêu nhau thì ông không muốn chen vào, dù sao ông cũng đã từng trải qua tuổi trẻ, sau khi cảnh cáo một lần, ông bèn đóng cửa gọi video cho vợ.
Lộc Kỳ mím môi cười trộm, Mộ Nam Kiều chọc vào má lúm đồng tiền của cậu.
Bữa ăn trên máy bay thiên về kiểu Tây, Lộc Kỳ không hay ăn cơm Tây nên cũng không biết có phải là cơm Tây chính tông hay không, tóm lại là cậu ăn rất vui vẻ, sau khi ăn hết món này thì ăn đến món khác. Mỗi lần chị gái tiếp viên tới chỗ cậu, cậu đều mỉm cười ngọt ngào, không khác gì động vật nhỏ chờ được cho ăn.
Đa số khách hàng ngồi trên khoang hạng nhất đều rất kiêu căng, chắc có lẽ đây là lần đầu tiên cô gặp một chàng trai trẻ tuổi vừa đẹp trai vừa thích cười như thế, trong lúc mang đồ ăn lên đã có ba cô gái, một anh chàng tới đây rồi, mọi người thay phiên nhau tới xem.
Mộ Nam Kiều bị nụ cười của Lộc Kỳ làm cho khó chịu cả người, hắn rất muốn ở trước mặt người khác hôn cậu một cái để biểu thị công khai chủ quyền, nhưng làm như vậy thật sự rất kỳ quái lại còn dầu, ở giữa còn có chén súp kem ngô, nếu dính ướt người thì không hay cho lắm.
Nhịn thật lâu, tới tận sau bữa ăn tối, Lộc Kỳ hưng phấn nhìn các chị gái tiếp viên trải giường, thậm chí còn tự mình làm thử dưới sự chỉ dẫn của bọn họ, lúc này mọi người mới ý thức được quan hệ của hai chàng trai này, nụ cười thêm nhiều phần tò mò hơn, dần dần chuyển thành nụ cười ăn dưa hiền lành.
Bên phía Mộ Xuyên Bách đã sớm tắt đèn, nhưng vẫn có thể mơ hồ nghe thấy được tiếng nói chuyện, ông đang dùng tiếng Nga nhỏ giọng trò chuyện với vợ.
Lộc Kỳ đạt được thành tựu tắm rửa trên trời, cậu quay về chỗ ngồi với mái tóc ướt nhẹp, mặc áo ngủ màu vàng cam rồi nhào lên giường, tiếc rằng chỗ ngồi sang trọng nhất cũng có giới hạn, hai người nằm trên giường đôi cũng không hề dư một chút nào. Cậu nhào lên như thế rõ ràng là lao vào lòng ngực của Mộ Nam Kiều, tự dâng mình lên miệng cọp.
"Soạt"
Mộ Nam Kiều kéo rèm che lại, không gian nhỏ hoàn toàn cách biệt với bên ngoài, Lộc Kỳ còn chưa kịp rên tiếng nào, đã bị hắn đè lên đầu gối hôn hai cái.
"Anh làm gì đấy....." Lộc Kỳ phát ra tiếng từ trong cổ họng, khẩn trương đến nỗi nắm chặt quần áo của Mộ Nam Kiều, "Anh đừng quậy mà, đừng để chú phải lại đây dỗ anh ngủ như lúc còn nhỏ đấy nhé....."
Mộ Nam Kiều lại hôn thêm mấy cái nữa, nhướng mày một cách thẳng thắn đầy kiêu ngạo: "Anh không biết xấu hổ, anh không sợ ông ấy nhìn thấy."
Nhưng Lộc Kỳ vẫn cần mặt mũi, cậu đành phải nắm vạt áo trước ngực hắn, vừa cẩn thận vừa ngoan ngoãn ngửa đầu để cho hắn hôn, môi lưỡi dây dưa triền miên, có tiếng nước mờ ám vang lên, hàng mi của cậu rung động một cách bất an, giống như một cánh bướm bị giật mình.
Một tiếng "chụt" vang lên kết thúc nụ hôn này, Lộc Kỳ che miệng, trừng mắt nhìn khuôn mặt mỉm cười của Mộ Nam Kiều.
"Được rồi, được rồi....." Hắn cúi đầu hôn lên trán Lộc Kỳ, lại dỗ dành mà hôn lên đuôi mắt của cậu, "Anh không bắt nạt em nữa, em đi máy bay cũng đủ mệt rồi, ngủ đi."
Lộc Kỳ tức giận đến nỗi bức tóc của Mộ Nam Kiều, nhỏ giọng nói: "Anh còn giả làm người tốt gì chứ......được sung sướng còn vênh váo....."
Cậu nắm rớt mấy cọng tóc, cảm thấy rất hài lòng mà hừ một tiếng, sau đó mang theo đôi môi có hơi sưng mà xoay người chuẩn bị đi ngủ.
Chỉ để lại Mộ Nam Kiều đang sờ da đầu hơi đau, may mà tóc của hắn cũng dày.
***
Khi đến được khách sạn thì đã là buổi chiều của ngày hôm sau, buổi biểu diễn bắt đầu lúc chạng vạng.
Tuy rằng khoang hạng nhất được an bài điều kiện tốt nhất, nhưng dù sao vẫn là ở trên máy bay, lúc xuống máy bay vẫn sẽ cảm thấy hơi mệt, Lộc Kỳ tới khách sạn thì lại ngủ thêm một lát.
Lúc tỉnh lại, Mộ Nam Kiều đang dùng tiếng Nga nói chuyện với ai đó, một lúc sau mới đóng cửa đi vào, trên cánh tay còn treo hai bộ quần áo.
Lộc Kỳ sờ sờ tóc, mơ màng ngồi dậy hỏi: "Dì đưa quần áo tới rồi ạ?"
Dù sao cũng là đi xem kịch múa ballet, Lộc Kỳ đã tự chuẩn bị một bộ quần áo trang trọng cho mình rồi, nhưng trước khi đến đây, Mộ Nam Kiều nói là mẹ hắn đã chuẩn bị cho bọn họ ba bộ lễ phục, mong rằng bọn họ sẽ mặc quần áo do bà chuẩn bị.
Bà đã nói như vậy rồi, Lộc Kỳ chỉ đành đồng ý, từ trong tay Mộ Nam Kiều nhận một cái túi màu đen có logo màu vàng, có hơi nặng.
Cậu cầm túi chuẩn bị đi thử xem, Mộ Nam Kiều lại gọi cậu lại, đưa cho cậu một cái túi nhỏ dài, giải thích một câu: "Đây là kẹp áo, em biết cách dùng chứ?"
Thoạt nhìn như hắn đang rất mong chờ Lộc Kỳ nói không biết dùng vậy, nghĩ tới vị trí dây kẹp quanh eo, tai Lộc Kỳ nóng lên, cậu cầm túi rồi nói: "Em biết chứ."
Mộ Nam Kiều sờ sờ mũi có chút tiếc nuối.
Phòng khách sạn mà bọn họ đặt là phòng đôi, Mộ Nam Kiều cầm quần áo của mình về phòng, hắn cũng phải thay lễ phục, hắn hay mặc loại quần áo ba món như thế này, trong những tình huống trang trọng, hắn thường phải mặc như thế, sau khi mặc xong, hắn đứng trước gương sửa sang lại cổ áo và tay áo, chỉ cần không có sai sót gì là được, cũng không có gì mới mẻ.
Mộ Nam Kiều mở cửa, đã thấy Lộc Kỳ bước ra, không ngoài dự đoán của hắn, quý bà Talia cho Lộc Kỳ mặc áo màu trắng, đáng kinh ngạc là Lộc Kỳ mặc lễ phục lên trông vô cùng đẹp.
Bộ quần áo được cắt may khéo léo làm nổi bật vóc dáng cao ráo và vòng eo thon gọn của cậu, túi trước ngực của cậu được bỏ một chiếc khăn lụa màu đỏ, nhưng cậu buộc không đúng cách, vậy mà nhìn cũng khá là đẹp, hệt như một đóa hoa hồng nở rộ, cậu cầm chiếc nơ đi tới trước mặt Mộ Nam Kiều, đưa qua cho hắn rồi nói: "Anh giúp em với, em không đeo được......"
Mộ Nam Kiều cúi đầu đeo nơ cho cậu, còn sửa lại khăn lụa một chút.
Nếu không thường xuyên mặc loại quần áo này, thì sẽ có cảm giác nó hơi chật chội, huống chi Lộc Kỳ hay mặc quần áo rộng rãi ở nhà quen rồi, cậu cứ cảm thấy hơi gò bó, nhấc tay nhấc chân không được tự nhiên, nhưng đúng là chàng trai trong gương đã hoàn toàn trút bỏ vài phần dáng dấp thiếu niên, trở nên kiêu hãnh và tao nhã.
Lộc Kỳ vỗ vỗ lên eo mình, thở dài vì may mắn: "May mà em không béo tới nỗi không mặc được quần áo....."
Lúc này, cậu mới xoay người nhìn Mộ Nam Kiều: "Chừng nào chúng ta mới xuất phát vậy ạ?"
"Em chờ chút." Mộ Nam Kiều đi tới.
Hắn cũng mặc bộ quần áo ba món cùng kiểu màu đen, có hoa văn chìm, với vóc dáng vai rộng chân dài này, hắn đi vài bước nhìn cũng rất thích mắt, Lộc Kỳ lén lút thưởng thức, nghiêng đầu hỏi: "Còn chờ gì nữa vậy?"
Mộ Nam Kiều nói: "Muốn hôn em."
Vì thế không ngoài ý muốn, lúc Lộc Kỳ ra cửa, miệng lại hơi sưng lên.
Talia giữ chỗ hàng đầu tiên cho bọn họ, đó là nơi có góc nhìn rất tốt, trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, người xem lục tục đi vào, Lộc Kỳ nhận ra có vài người trông rất buồn bã, thậm chí có vài quý bà ăn mặc tao nhã nhưng đôi mắt lại đỏ hoe.
Mộ Nam Kiều nhỏ giọng giải thích: "Hôm nay có rất nhiều người là khán giả trung thành của mẹ anh."
Nói lời chia tay luôn là một chuyện khiến người ta khó chịu, Lộc Kỳ ngồi thẳng lưng hơn, cậu thấy hơi tiếc vì bây giờ mình mới quen biết nữ vũ công múa ballet giỏi giang này.
Có lẽ Mộ Xuyên Bách nhìn ra được suy nghĩ của cậu, ông ngồi bên cạnh chợt nói: "Tiểu Lộc đừng buồn, bà ấy chỉ tạm biệt sân khấu thôi, đây cũng là một khởi đầu mới, sau này bà ấy sẽ có nhiều thời gian hơn để khiêu vũ cho người bà ấy yêu thương xem."
Cũng đúng, sau khi lùi về sau ánh đèn sân khấu, Talia sẽ còn làm biên đạo và dạy múa, đó là một hành trình mới trong cuộc đời bà.
Sau khi MC bước lên bục giới thiệu đơn giản chương trình, tiếng nhạc hoành tráng vang lên, ánh đèn sân khấu mờ dần, sau khi bản giao hưởng đột ngột kết thúc, không gian im lặng trong vài giây, màn sâu khấu từ từ mở ra.
Vở kịch ballet "nàng tiên" chính thức bắt đầu.
Trên sân khấu, dưới ánh đèn tối tăm, một người đàn ông đang ngồi ngủ quên trên chiếc ghế tựa cao, khi tiếng nhạc vui vẻ vang lên, một bóng người nhảy ra từ sau ghế, xoay tròn, nhảy lên, mỗi một bước đều vô cùng nhẹ nhàng uyển chuyển.
Lộc Kỳ mừng rỡ mở to mắt, không muốn bỏ qua một chi tiết nào.
Talia diễn vai nàng tiên, bà mặc một chiếc váy lụa dài màu trắng, phần cánh tay được cải biên thêm phần uyển chuyển nhẹ nhàng hơn, hai bên eo thon dẻo dai có hai chiếc cánh nhỏ xinh đẹp, tượng trưng cho thân phận nàng tiên, chiếc cánh còn rung động theo từng động tác của bà.
Bà như là một giấc mộng ảo ảnh, dưới ánh đèn tụ sáng bà hoàn thành một đoạn múa độc thoại, sau đó người đàn ông ngủ quên trên ghế tỉnh lại, hóa ra nàng tiên này xuất hiện trong giấc mơ của ông ta.
Sau một lát, cảnh tượng nàng tiên lên sân khấu cũng không nhiều, Mộ Nam Kiều khẽ giải thích: "Anh nghĩ bà ấy chọn vở này vì đây là vở diễn đầu tiên mà bà ấy diễn khi lên sân khấu."
Khi đó Talia là một cô gái mười bốn tuổi, hiện giờ năm tháng qua đi, bà đã là một người mẹ, nhưng khi bà vẫn còn ở trên sân khấu, thì bà vẫn là một tinh linh của giới múa ballet, ở đây thời gian như ngưng đọng, bà vẫn là một cô gái vui vẻ nhảy múa.
Thậm chí Lộc Kỳ còn không để ý tới thời gian trôi qua cho tới cảnh cuối cùng.
Cuối cùng người đàn ông choàng chiếc khăn lụa mà mụ phù thủy cho ông ta lên người nàng tiên, muốn vì lòng riêng của mình mà trói buộc nàng lại, mà nàng tiên chỉ có thể giãy giụa trong đau đớn, cánh của nàng rơi xuống, cuối cùng nàng tiên chết đi.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, các vũ công cúi chào cảm ơn rồi rời khỏi sân khấu, để lại Talia đang khom người thật thấp trước các khán giả.
Bà cầm lấy micro rồi tạm biệt sân khấu.
Mộ Nam Kiều nhẹ nhàng nhích lại gần Lộc Kỳ dịch lại những gì bà nói cho cậu nghe.
"Tôi mong mọi người sẽ thấy vui mừng cho tôi, từ nay về sau, tôi có thể thưởng thức món ăn mà tôi chưa được ăn suốt nửa đời, tôi từng nhảy múa vì mọi người, sau hôm nay, tôi sẽ nhảy múa vì chính mình...."
"Quý bà Talia thật là xinh đẹp...."Lộc Kỳ khẽ nói, "Bà ấy như phát sáng vậy."
Sau khi những lời tạm biệt của Talia chấm dứt, trong tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, một màn khiến người ta không thể tưởng tượng được đã xảy ra.
Mộ Xuyên Bách đỡ tay vịn xe lăn, cố gắng đứng dậy, ông mặc một bộ lễ phục màu xám bạc mà Talia đã chuẩn bị cho mình, cầm bó hoa hồng nở rộ rực rỡ nhất, cất từng bước tập tễnh đi lên sân khấu, đi về phía vợ của ông.
Đây là món quà mà ông tặng Talia, ông đi từng bước một cách khó khăn, đầy sự cố gắng, mồ hôi ứa ra trên trán, trông người đàn ông luôn phong độ, nhẹ nhàng kia có phần chật vật, nhưng Talia vẫn luôn rất kiên nhẫn đứng tại chỗ chờ ông, khóe mắt dần dần đỏ lên.
Khi hai người ôm lấy nhau, Lộc Kỳ cũng không nhịn được mà hốc mắt nóng bừng, cậu lẳng lặng nắm lấy ngón út của Mộ Nam Kiều trong tiếng vỗ tay chúc mừng.
Mộ Nam Kiều nắm ngược lại tay cậu, hắn rũ mắt nhìn cậu, trong đôi mắt hồ ly hẹp dài phản chiếu bóng dáng của Lộc Kỳ, hắn nhướng mày, lặng lẽ hỏi Lộc Kỳ sao bỗng nhiên lại nắm tay hắn, khuôn mặt hắn tràn đầy chăm chú cùng dịu dàng.
"Chúng ta ra ngoài chút đi." Lộc Kỳ nhón chân ghé vào tai hắn khẽ nói: "Em đem quà tặng dì để lại hậu trường, lát nữa chúng ta đừng làm phiền bọn họ."
Mộ Nam Kiều gật đầu, hắn gọi vệ sĩ của Mộ Xuyên Bách tới để dặn dò vài câu, sau đó hắn nắm tay Lộc Kỳ rồi âm thầm rời khỏi khán đài đang náo nhiệt.
Ánh đèn trên đường dần dần bật sáng, dưới màn đêm bao phủ, nhà hát to lớn trở nên trang nghiêm như một nhà thờ, Lộc Kỳ quay đầu lại nhìn thoáng qua, cậu thở phào một hơi.
Chợt trên vai cậu có hơi nặng, Mộ Nam Kiều đem áo khoác của hắn phủ lên người cậu, hắn rũ mắt cười khẽ: "Em đang nghĩ gì đấy."
Lộc Kỳ lắc đầu, nắm tay kéo Mộ Nam Kiều đi dọc theo con đường phía trước.
"Chỉ là em cảm thấy anh có ba mẹ yêu thương như thế, thật ra anh vẫn có khả năng để yêu một người." Lộc Kỳ nghĩ đến điều gì đó, cậu không nhịn được bật cười: "Chỉ là anh giấu nó đi rồi, may mà em tìm được."
Cậu mỉm cười nắm tay Mộ Nam Kiều lắc lắc, khẽ nói: "Bỗng nhiên em cảm thấy em thật là may mắn."
Mộ Nam Kiều ừ một tiếng, nở nụ cười mà chẳng hề đỏ mặt, " Đúng là may mắn nhỉ."
Hắn vênh váo như thế khiến Lộc Kỳ á khẩu, cậu khẽ trợn đôi mắt nai con lên, chẳng biết nên tiếp lời như thế nào.
Mộ Nam Kiều bật cười, hắn dừng bước, ôm lấy cậu.
"Ý anh là, anh thật là may mắn."
Có lẽ, sự may mắn cả đời của hắn đã dành cho hai chuyện, chuyện thứ nhất là có được ba mẹ yêu thương, bọn họ cho hắn khả năng để yêu ai đó, hệt như gieo một hạt giống hoa hồng vậy.
Chuyện thứ hai là gặp được Lộc Kỳ.
Ánh mặt trời tìm thấy khe hở dưới bùn đất, hạt giống đâm chồi nảy lộc, đón lấy gió tuyết lạnh lẽo, cuối cùng cũng nở ra một cánh hoa hồng đong đưa.
***
Chương 37
Tuy rằng Mộ Xuyên Bách nói như thế, nhưng cũng chỉ là do ông xem không được cái kiểu giả vờ của con trai mình, còn chuyện tình của cặp đôi yêu nhau thì ông không muốn chen vào, dù sao ông cũng đã từng trải qua tuổi trẻ, sau khi cảnh cáo một lần, ông bèn đóng cửa gọi video cho vợ.
Lộc Kỳ mím môi cười trộm, Mộ Nam Kiều chọc vào má lúm đồng tiền của cậu.
Bữa ăn trên máy bay thiên về kiểu Tây, Lộc Kỳ không hay ăn cơm Tây nên cũng không biết có phải là cơm Tây chính tông hay không, tóm lại là cậu ăn rất vui vẻ, sau khi ăn hết món này thì ăn đến món khác. Mỗi lần chị gái tiếp viên tới chỗ cậu, cậu đều mỉm cười ngọt ngào, không khác gì động vật nhỏ chờ được cho ăn.
Đa số khách hàng ngồi trên khoang hạng nhất đều rất kiêu căng, chắc có lẽ đây là lần đầu tiên cô gặp một chàng trai trẻ tuổi vừa đẹp trai vừa thích cười như thế, trong lúc mang đồ ăn lên đã có ba cô gái, một anh chàng tới đây rồi, mọi người thay phiên nhau tới xem.
Mộ Nam Kiều bị nụ cười của Lộc Kỳ làm cho khó chịu cả người, hắn rất muốn ở trước mặt người khác hôn cậu một cái để biểu thị công khai chủ quyền, nhưng làm như vậy thật sự rất kỳ quái lại còn dầu, ở giữa còn có chén súp kem ngô, nếu dính ướt người thì không hay cho lắm.
Nhịn thật lâu, tới tận sau bữa ăn tối, Lộc Kỳ hưng phấn nhìn các chị gái tiếp viên trải giường, thậm chí còn tự mình làm thử dưới sự chỉ dẫn của bọn họ, lúc này mọi người mới ý thức được quan hệ của hai chàng trai này, nụ cười thêm nhiều phần tò mò hơn, dần dần chuyển thành nụ cười ăn dưa hiền lành.
Bên phía Mộ Xuyên Bách đã sớm tắt đèn, nhưng vẫn có thể mơ hồ nghe thấy được tiếng nói chuyện, ông đang dùng tiếng Nga nhỏ giọng trò chuyện với vợ.
Lộc Kỳ đạt được thành tựu tắm rửa trên trời, cậu quay về chỗ ngồi với mái tóc ướt nhẹp, mặc áo ngủ màu vàng cam rồi nhào lên giường, tiếc rằng chỗ ngồi sang trọng nhất cũng có giới hạn, hai người nằm trên giường đôi cũng không hề dư một chút nào. Cậu nhào lên như thế rõ ràng là lao vào lòng ngực của Mộ Nam Kiều, tự dâng mình lên miệng cọp.
"Soạt"
Mộ Nam Kiều kéo rèm che lại, không gian nhỏ hoàn toàn cách biệt với bên ngoài, Lộc Kỳ còn chưa kịp rên tiếng nào, đã bị hắn đè lên đầu gối hôn hai cái.
"Anh làm gì đấy....." Lộc Kỳ phát ra tiếng từ trong cổ họng, khẩn trương đến nỗi nắm chặt quần áo của Mộ Nam Kiều, "Anh đừng quậy mà, đừng để chú phải lại đây dỗ anh ngủ như lúc còn nhỏ đấy nhé....."
Mộ Nam Kiều lại hôn thêm mấy cái nữa, nhướng mày một cách thẳng thắn đầy kiêu ngạo: "Anh không biết xấu hổ, anh không sợ ông ấy nhìn thấy."
Nhưng Lộc Kỳ vẫn cần mặt mũi, cậu đành phải nắm vạt áo trước ngực hắn, vừa cẩn thận vừa ngoan ngoãn ngửa đầu để cho hắn hôn, môi lưỡi dây dưa triền miên, có tiếng nước mờ ám vang lên, hàng mi của cậu rung động một cách bất an, giống như một cánh bướm bị giật mình.
Một tiếng "chụt" vang lên kết thúc nụ hôn này, Lộc Kỳ che miệng, trừng mắt nhìn khuôn mặt mỉm cười của Mộ Nam Kiều.
"Được rồi, được rồi....." Hắn cúi đầu hôn lên trán Lộc Kỳ, lại dỗ dành mà hôn lên đuôi mắt của cậu, "Anh không bắt nạt em nữa, em đi máy bay cũng đủ mệt rồi, ngủ đi."
Lộc Kỳ tức giận đến nỗi bức tóc của Mộ Nam Kiều, nhỏ giọng nói: "Anh còn giả làm người tốt gì chứ......được sung sướng còn vênh váo....."
Cậu nắm rớt mấy cọng tóc, cảm thấy rất hài lòng mà hừ một tiếng, sau đó mang theo đôi môi có hơi sưng mà xoay người chuẩn bị đi ngủ.
Chỉ để lại Mộ Nam Kiều đang sờ da đầu hơi đau, may mà tóc của hắn cũng dày.
***
Khi đến được khách sạn thì đã là buổi chiều của ngày hôm sau, buổi biểu diễn bắt đầu lúc chạng vạng.
Tuy rằng khoang hạng nhất được an bài điều kiện tốt nhất, nhưng dù sao vẫn là ở trên máy bay, lúc xuống máy bay vẫn sẽ cảm thấy hơi mệt, Lộc Kỳ tới khách sạn thì lại ngủ thêm một lát.
Lúc tỉnh lại, Mộ Nam Kiều đang dùng tiếng Nga nói chuyện với ai đó, một lúc sau mới đóng cửa đi vào, trên cánh tay còn treo hai bộ quần áo.
Lộc Kỳ sờ sờ tóc, mơ màng ngồi dậy hỏi: "Dì đưa quần áo tới rồi ạ?"
Dù sao cũng là đi xem kịch múa ballet, Lộc Kỳ đã tự chuẩn bị một bộ quần áo trang trọng cho mình rồi, nhưng trước khi đến đây, Mộ Nam Kiều nói là mẹ hắn đã chuẩn bị cho bọn họ ba bộ lễ phục, mong rằng bọn họ sẽ mặc quần áo do bà chuẩn bị.
Bà đã nói như vậy rồi, Lộc Kỳ chỉ đành đồng ý, từ trong tay Mộ Nam Kiều nhận một cái túi màu đen có logo màu vàng, có hơi nặng.
Cậu cầm túi chuẩn bị đi thử xem, Mộ Nam Kiều lại gọi cậu lại, đưa cho cậu một cái túi nhỏ dài, giải thích một câu: "Đây là kẹp áo, em biết cách dùng chứ?"
Thoạt nhìn như hắn đang rất mong chờ Lộc Kỳ nói không biết dùng vậy, nghĩ tới vị trí dây kẹp quanh eo, tai Lộc Kỳ nóng lên, cậu cầm túi rồi nói: "Em biết chứ."
Mộ Nam Kiều sờ sờ mũi có chút tiếc nuối.
Phòng khách sạn mà bọn họ đặt là phòng đôi, Mộ Nam Kiều cầm quần áo của mình về phòng, hắn cũng phải thay lễ phục, hắn hay mặc loại quần áo ba món như thế này, trong những tình huống trang trọng, hắn thường phải mặc như thế, sau khi mặc xong, hắn đứng trước gương sửa sang lại cổ áo và tay áo, chỉ cần không có sai sót gì là được, cũng không có gì mới mẻ.
Mộ Nam Kiều mở cửa, đã thấy Lộc Kỳ bước ra, không ngoài dự đoán của hắn, quý bà Talia cho Lộc Kỳ mặc áo màu trắng, đáng kinh ngạc là Lộc Kỳ mặc lễ phục lên trông vô cùng đẹp.
Bộ quần áo được cắt may khéo léo làm nổi bật vóc dáng cao ráo và vòng eo thon gọn của cậu, túi trước ngực của cậu được bỏ một chiếc khăn lụa màu đỏ, nhưng cậu buộc không đúng cách, vậy mà nhìn cũng khá là đẹp, hệt như một đóa hoa hồng nở rộ, cậu cầm chiếc nơ đi tới trước mặt Mộ Nam Kiều, đưa qua cho hắn rồi nói: "Anh giúp em với, em không đeo được......"
Mộ Nam Kiều cúi đầu đeo nơ cho cậu, còn sửa lại khăn lụa một chút.
Nếu không thường xuyên mặc loại quần áo này, thì sẽ có cảm giác nó hơi chật chội, huống chi Lộc Kỳ hay mặc quần áo rộng rãi ở nhà quen rồi, cậu cứ cảm thấy hơi gò bó, nhấc tay nhấc chân không được tự nhiên, nhưng đúng là chàng trai trong gương đã hoàn toàn trút bỏ vài phần dáng dấp thiếu niên, trở nên kiêu hãnh và tao nhã.
Lộc Kỳ vỗ vỗ lên eo mình, thở dài vì may mắn: "May mà em không béo tới nỗi không mặc được quần áo....."
Lúc này, cậu mới xoay người nhìn Mộ Nam Kiều: "Chừng nào chúng ta mới xuất phát vậy ạ?"
"Em chờ chút." Mộ Nam Kiều đi tới.
Hắn cũng mặc bộ quần áo ba món cùng kiểu màu đen, có hoa văn chìm, với vóc dáng vai rộng chân dài này, hắn đi vài bước nhìn cũng rất thích mắt, Lộc Kỳ lén lút thưởng thức, nghiêng đầu hỏi: "Còn chờ gì nữa vậy?"
Mộ Nam Kiều nói: "Muốn hôn em."
Vì thế không ngoài ý muốn, lúc Lộc Kỳ ra cửa, miệng lại hơi sưng lên.
Talia giữ chỗ hàng đầu tiên cho bọn họ, đó là nơi có góc nhìn rất tốt, trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, người xem lục tục đi vào, Lộc Kỳ nhận ra có vài người trông rất buồn bã, thậm chí có vài quý bà ăn mặc tao nhã nhưng đôi mắt lại đỏ hoe.
Mộ Nam Kiều nhỏ giọng giải thích: "Hôm nay có rất nhiều người là khán giả trung thành của mẹ anh."
Nói lời chia tay luôn là một chuyện khiến người ta khó chịu, Lộc Kỳ ngồi thẳng lưng hơn, cậu thấy hơi tiếc vì bây giờ mình mới quen biết nữ vũ công múa ballet giỏi giang này.
Có lẽ Mộ Xuyên Bách nhìn ra được suy nghĩ của cậu, ông ngồi bên cạnh chợt nói: "Tiểu Lộc đừng buồn, bà ấy chỉ tạm biệt sân khấu thôi, đây cũng là một khởi đầu mới, sau này bà ấy sẽ có nhiều thời gian hơn để khiêu vũ cho người bà ấy yêu thương xem."
Cũng đúng, sau khi lùi về sau ánh đèn sân khấu, Talia sẽ còn làm biên đạo và dạy múa, đó là một hành trình mới trong cuộc đời bà.
Sau khi MC bước lên bục giới thiệu đơn giản chương trình, tiếng nhạc hoành tráng vang lên, ánh đèn sân khấu mờ dần, sau khi bản giao hưởng đột ngột kết thúc, không gian im lặng trong vài giây, màn sâu khấu từ từ mở ra.
Vở kịch ballet "nàng tiên" chính thức bắt đầu.
Trên sân khấu, dưới ánh đèn tối tăm, một người đàn ông đang ngồi ngủ quên trên chiếc ghế tựa cao, khi tiếng nhạc vui vẻ vang lên, một bóng người nhảy ra từ sau ghế, xoay tròn, nhảy lên, mỗi một bước đều vô cùng nhẹ nhàng uyển chuyển.
Lộc Kỳ mừng rỡ mở to mắt, không muốn bỏ qua một chi tiết nào.
Talia diễn vai nàng tiên, bà mặc một chiếc váy lụa dài màu trắng, phần cánh tay được cải biên thêm phần uyển chuyển nhẹ nhàng hơn, hai bên eo thon dẻo dai có hai chiếc cánh nhỏ xinh đẹp, tượng trưng cho thân phận nàng tiên, chiếc cánh còn rung động theo từng động tác của bà.
Bà như là một giấc mộng ảo ảnh, dưới ánh đèn tụ sáng bà hoàn thành một đoạn múa độc thoại, sau đó người đàn ông ngủ quên trên ghế tỉnh lại, hóa ra nàng tiên này xuất hiện trong giấc mơ của ông ta.
Sau một lát, cảnh tượng nàng tiên lên sân khấu cũng không nhiều, Mộ Nam Kiều khẽ giải thích: "Anh nghĩ bà ấy chọn vở này vì đây là vở diễn đầu tiên mà bà ấy diễn khi lên sân khấu."
Khi đó Talia là một cô gái mười bốn tuổi, hiện giờ năm tháng qua đi, bà đã là một người mẹ, nhưng khi bà vẫn còn ở trên sân khấu, thì bà vẫn là một tinh linh của giới múa ballet, ở đây thời gian như ngưng đọng, bà vẫn là một cô gái vui vẻ nhảy múa.
Thậm chí Lộc Kỳ còn không để ý tới thời gian trôi qua cho tới cảnh cuối cùng.
Cuối cùng người đàn ông choàng chiếc khăn lụa mà mụ phù thủy cho ông ta lên người nàng tiên, muốn vì lòng riêng của mình mà trói buộc nàng lại, mà nàng tiên chỉ có thể giãy giụa trong đau đớn, cánh của nàng rơi xuống, cuối cùng nàng tiên chết đi.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, các vũ công cúi chào cảm ơn rồi rời khỏi sân khấu, để lại Talia đang khom người thật thấp trước các khán giả.
Bà cầm lấy micro rồi tạm biệt sân khấu.
Mộ Nam Kiều nhẹ nhàng nhích lại gần Lộc Kỳ dịch lại những gì bà nói cho cậu nghe.
"Tôi mong mọi người sẽ thấy vui mừng cho tôi, từ nay về sau, tôi có thể thưởng thức món ăn mà tôi chưa được ăn suốt nửa đời, tôi từng nhảy múa vì mọi người, sau hôm nay, tôi sẽ nhảy múa vì chính mình...."
"Quý bà Talia thật là xinh đẹp...."Lộc Kỳ khẽ nói, "Bà ấy như phát sáng vậy."
Sau khi những lời tạm biệt của Talia chấm dứt, trong tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, một màn khiến người ta không thể tưởng tượng được đã xảy ra.
Mộ Xuyên Bách đỡ tay vịn xe lăn, cố gắng đứng dậy, ông mặc một bộ lễ phục màu xám bạc mà Talia đã chuẩn bị cho mình, cầm bó hoa hồng nở rộ rực rỡ nhất, cất từng bước tập tễnh đi lên sân khấu, đi về phía vợ của ông.
Đây là món quà mà ông tặng Talia, ông đi từng bước một cách khó khăn, đầy sự cố gắng, mồ hôi ứa ra trên trán, trông người đàn ông luôn phong độ, nhẹ nhàng kia có phần chật vật, nhưng Talia vẫn luôn rất kiên nhẫn đứng tại chỗ chờ ông, khóe mắt dần dần đỏ lên.
Khi hai người ôm lấy nhau, Lộc Kỳ cũng không nhịn được mà hốc mắt nóng bừng, cậu lẳng lặng nắm lấy ngón út của Mộ Nam Kiều trong tiếng vỗ tay chúc mừng.
Mộ Nam Kiều nắm ngược lại tay cậu, hắn rũ mắt nhìn cậu, trong đôi mắt hồ ly hẹp dài phản chiếu bóng dáng của Lộc Kỳ, hắn nhướng mày, lặng lẽ hỏi Lộc Kỳ sao bỗng nhiên lại nắm tay hắn, khuôn mặt hắn tràn đầy chăm chú cùng dịu dàng.
"Chúng ta ra ngoài chút đi." Lộc Kỳ nhón chân ghé vào tai hắn khẽ nói: "Em đem quà tặng dì để lại hậu trường, lát nữa chúng ta đừng làm phiền bọn họ."
Mộ Nam Kiều gật đầu, hắn gọi vệ sĩ của Mộ Xuyên Bách tới để dặn dò vài câu, sau đó hắn nắm tay Lộc Kỳ rồi âm thầm rời khỏi khán đài đang náo nhiệt.
Ánh đèn trên đường dần dần bật sáng, dưới màn đêm bao phủ, nhà hát to lớn trở nên trang nghiêm như một nhà thờ, Lộc Kỳ quay đầu lại nhìn thoáng qua, cậu thở phào một hơi.
Chợt trên vai cậu có hơi nặng, Mộ Nam Kiều đem áo khoác của hắn phủ lên người cậu, hắn rũ mắt cười khẽ: "Em đang nghĩ gì đấy."
Lộc Kỳ lắc đầu, nắm tay kéo Mộ Nam Kiều đi dọc theo con đường phía trước.
"Chỉ là em cảm thấy anh có ba mẹ yêu thương như thế, thật ra anh vẫn có khả năng để yêu một người." Lộc Kỳ nghĩ đến điều gì đó, cậu không nhịn được bật cười: "Chỉ là anh giấu nó đi rồi, may mà em tìm được."
Cậu mỉm cười nắm tay Mộ Nam Kiều lắc lắc, khẽ nói: "Bỗng nhiên em cảm thấy em thật là may mắn."
Mộ Nam Kiều ừ một tiếng, nở nụ cười mà chẳng hề đỏ mặt, " Đúng là may mắn nhỉ."
Hắn vênh váo như thế khiến Lộc Kỳ á khẩu, cậu khẽ trợn đôi mắt nai con lên, chẳng biết nên tiếp lời như thế nào.
Mộ Nam Kiều bật cười, hắn dừng bước, ôm lấy cậu.
"Ý anh là, anh thật là may mắn."
Có lẽ, sự may mắn cả đời của hắn đã dành cho hai chuyện, chuyện thứ nhất là có được ba mẹ yêu thương, bọn họ cho hắn khả năng để yêu ai đó, hệt như gieo một hạt giống hoa hồng vậy.
Chuyện thứ hai là gặp được Lộc Kỳ.
Ánh mặt trời tìm thấy khe hở dưới bùn đất, hạt giống đâm chồi nảy lộc, đón lấy gió tuyết lạnh lẽo, cuối cùng cũng nở ra một cánh hoa hồng đong đưa.