Chương 36
Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
Chương 36
Nhưng lời nói của Mộ Nam Kiều không hề đáng tin chút nào, tay Lộc Kỳ mỏi lắm rồi, cậu nhịn không được mà nhỏ giọng thì thầm oán trách: "Sao anh chậm thế......"
Mộ Nam Kiều hôn cậu, khẽ dỗ dành, nói lập tức xong ngay.
Dỗ một lúc lâu, cuối cùng tính tình tốt của Lộc Kỳ cũng muốn mất hết, hắn mới không tình nguyện mà kết thúc.
Lộc Kỳ hít mũi, cậu lăn ra khỏi lồng ngực Mộ Nam Kiều, còn không quên kéo quần lên, xốc chăn chui vào.
Mộ Nam Kiều đuổi theo cậu, hắn ôm lấy cuộn chăn, một lòng thỏa mãn mà hôn lên đỉnh đầu của cậu.
Lộc Kỳ rúc cả đầu tóc vào trong chăn, bối rối nói: "Anh nói chuyện không giữ lời gì hết, em không cho anh hôn nữa."
"Bảo bối, em nói chuyện có lý chút....." Mộ Nam Kiều dở khóc dở cười, "Cái này không phải chuyện anh có thể khống chế được....."
Chăn nhúc nhích vài cái, một bộ quần áo ngủ màu xanh đậm và quần lót tứ giác màu đen bị ném ra ngoài, Lộc Kỳ quấn chăn càng chặt hơn, tiếp tục rầu rĩ nói: "Anh đi giặt sạch sẽ đi, còn cả của anh nữa, đều phải giặt sạch sẽ, không được để người khác phát hiện ra."
Thật ra Mộ Nam Kiều còn muốn rèn sắt khi còn nóng, lại tới thêm một lần, nhưng Lộc Kỳ đang hơi giận, nếu như hắn không đem chứng cứ tiêu hủy sạch sẽ thì hắn sẽ không được lên giường nữa, vì thế hắn đành phải lấy một cái quần lót khác đặt ở mép giường, còn mình thì đem quần áo đi vào phòng tắm.
Sau khi hắn đi, Lộc Kỳ ló đầu từ trong chăn ra, nhanh chóng lấy hai tờ khăn giấy trên tủ đầu giường cùng với cái quần lót kia lần nữa chui vào trong chăn.
Cậu mặc quần lót vào, cuối cùng cũng cảm thấy an toàn hơn chút, Lộc Kỳ nằm trong chăn xoa xoa khuôn mặt nóng bỏng của mình, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Vì sao Mộ Nam Kiều lại lớn hơn cậu nhiều như vậy? Là do ưu thế con lai sao? Vì sao lại muốn thể hiện ưu thế ở chỗ này chứ? Cho nên, cái đó thật sự có thể đi vào sao?
Cậu thừa nhận bản thân thèm muốn thân thể của Mộ Nam Kiều, cũng biết hai người thích nhau thì một ngày nào đó sẽ làm chuyện càng thân mật hơn nữa, nhưng hôm nay cậu đã dùng tay đo thử, bước tiếp theo cậu có hơi sợ rồi.
Thời gian rối rắm cứ trôi qua, Mộ Nam Kiều giặt xong quần áo thì trở về, hắn xốc một góc chăn lên muốn nằm xuống lần nữa, lại không bị cậu cản lại, hắn kéo người ra khỏi chăn mới phát hiện cậu đã ngủ rồi.
Không biết cậu đang rầu rĩ điều gì mà lại cau mày, trông như đang có tâm sự.
Mộ Nam Kiều bế cậu lên một chút, đặt đầu của cậu lên trên gối thật cẩn thận, Lộc Kỳ nghiêng người ôm gối đầu cọ cọ, hơi cuộn người lên, sau đó vô thức vươn tay ra bắt đầu tìm kiếm hơi ấm.
Mộ Nam Kiều nhếch môi cười khẽ, hắn cảm thấy rất may mắn vì dạo này trời trở lạnh, Lộc Kỳ rất thích cái thảm điện là hắn đây, hắn nằm xuống, ôm người vào trong lòng.
Hắn cứ tưởng trong lòng có ngàn vạn câu chữ thì sẽ khó có thể đi vào giấc ngủ, nhưng thật ra cũng không có.
Người đang ở trong ngực hắn, những ngón tay ỷ lại mà nắm cổ áo hắn, bọn họ vừa làm chuyện thân mật xong, đuôi mắt Lộc Kỳ vẫn còn hơi đỏ, môi bị hôn sưng lên, còn lẩm bẩm nghẹn ngào mắng hắn.....
Tất cả những chuyện này, đều khiến hắn thỏa mãn như muốn bay lên.
Bên ngoài cửa sổ trời vẫn còn mưa, những hạt mưa nhẹ nhàng va vào khung cửa sổ và mặt kính thủy tinh, mà ở một thế giới nhỏ khác bên trong này, hắn ôm người hắn yêu, dường như gông xiềng có nặng nề tới mấy cũng không thể giam cầm được hắn nữa, thế nên cả thể xác và linh hồn của hắn đều được thả lỏng, chẳng bao lâu sau, hắn cũng vào giấc ngủ.
.....
Rạng sáng trời tạnh mưa, hôm sau là một ngày nắng đẹp.
Mộ Nam Kiều bị ánh sáng len lỏi qua khe hở của bức màn tiến vào làm bừng tỉnh, hắn giơ tay lên che mắt, khi mở mắt ra thì thấy người trong ngực đã tỉnh, đôi mắt nai con đen nhánh nhìn chằm chằm vào hắn.
"Chào buổi sáng, bạn trai nhỏ...." Mộ Nam Kiều lười biếng cười cười, " Em không biết là nếu nhìn chằm chằm vào một người vượt quá 30 giây, thì đó là ám hiệu không phải muốn đánh nhau thì chính là muốn hôn môi sao?"
Hắn ghé sát lại gần hơn một chút, "Anh đoán là, em muốn hôn anh......"
" Sao không phải là em muốn đánh anh chứ?" Lộc Kỳ hừ lạnh đưa điện thoại qua cho hắn xem.
Trong khung tìm kiếm là dòng chữ: Công dụng của thịt nai.
Mộ Nam Kiều:......
Thường ngày ở trên thương trường, Mộ tổng luôn là một người miệng lưỡi xảo quyệt, giờ phút này hắn lại á khẩu không trả lời được, cuối cùng chỉ có thể giống như một đứa nhỏ nhích lại gần Lộc Kỳ vừa chơi xấu, vừa làm nũng, ôm cậu vào lòng khẽ hôn lên tóc cậu, lỗ tai và mũi.
" Anh đã nhắc nhở em rồi, anh có nói muốn đổi loại thịt khác...." Hắn nhỏ giọng lừa dối, " Là em nói chưa từng ăn qua, muốn nếm thử."
Trong chăn, Lộc Kỳ giơ chân đá vào cẳng chân của hắn, " Vậy sao anh không nhắc em ăn ít một chút? Em nói mà, sao ngày hôm qua anh lại không chịu ăn một chút nào hết....."
"Em xác định muốn anh ăn sao?" Mộ Nam Kiều nhướng mày, " Anh không ăn em còn chê anh lâu, anh mà ăn thì em còn có thể cho anh lên giường nữa sao?"
Lộc Kỳ đờ người.
"Dù sao..... dù sao....." Lộc Kỳ nghĩ nghĩ: "Dù sao chuyện chuyển nhà, chờ một thời gian nữa đi."
Cái này thì không được rồi.
Mộ Nam Kiều nghiêm túc, " Ngày hôm qua anh có chỗ nào làm không tốt sao? Em không thoải mái ở đâu hả? Em nói đi, anh sẽ sửa."
Lộc Kỳ:.....
Cậu nên nói như thế nào đây, thật sự là không thể bắt bẻ gì được, bây giờ nghĩ lại thì cậu vẫn cảm thấy tim đập rất nhanh.
Đối diện với đôi mắt "khiêm tốn học hỏi" của Mộ Nam Kiều, Lộc Kỳ ậm ờ nữa ngày, cuối cùng vẫn nhắm mắt bất lực nói: "Là do em sợ quá thôi, cái kia của anh.... Quá......"
Cậu nói rất nhỏ: "Lớn...."
Mộ Nam Kiều sửng sờ.
Vấn đề ở phương diện phần cứng như này, dù thái độ muốn giải quyết của hắn có tốt cỡ nào, cũng không thể làm gì được, Mộ Nam Kiều thở dài, khéo léo ám chỉ: "Bảo bối, anh cảm thấy không lớn lắm, có phải là do em....."
Lộc Kỳ xù lông, trực tiếp ngồi dậy, "Không phải nhé, Lâm Uyên còn không lớn bằng em đâu!"
Lâu lắm rồi không có nghe lại cái tên của kẻ tội đồ kia, thậm chí Mộ Nam Kiều còn phải suy nghĩ hai giây, sau đó mới cau mày hỏi: "Thứ đồ kia của hắn chọc vào mắt em lúc nào rồi?"
Cái chữ "chọc" này, dùng thật sự hay lắm.
"Có một lần em thấy được một hộp bao cao su ở trên xe của hắn." Sắc mặt của cậu không hề thay đổi: "Là size nhỏ."
Mộ Nam Kiều thật sự không nhịn được, mới sáng sớm thiếu chút nữa thì hắn cười đau sốc hông.
Cười mất một lúc, hắn vẫn nên giải quyết vấn đề, Mộ Nam Kiều che giấu lương tâm nói: "Thật sự không lớn mà...."
Lộc Kỳ nửa tin nửa ngờ.
"Với lại, cái này thì có liên quan gì tới việc chuyển nhà chứ?" Mộ Nam Kiều dần dần không còn cười nữa, chỉ còn lại nhàn nhạt một chút vui sướng nơi đáy mắt: "Anh không phải là kẻ chỉ biết nghĩ tới chuyện này, anh thật sự muốn gần gũi với em, nhưng anh không có háo sắc đến thế, hay là em cho rằng anh sẽ ép em?"
Lần này, Lộc Kỳ lắc đầu rất dứt khoát.
" Vị trí của Vân Thịnh Tinh Lan rất tốt, quản lý ở đó rất nghiêm ngặt, sẽ không cho người lạ tiến vào khi chưa được chủ nhà cho phép. Nếu em ở đó, buổi tối trong trường có việc về trễ thì anh cũng sẽ không quá lo lắng, còn có...." Mộ Nam Kiều thở dài: "Bảo bối à, chiếc xe trước đó của anh bị trầy xước, Tiểu Trương đến nhà kiểm tra camera theo dõi thì phát hiện nó bị bám đầy bụi."
Xe của Mộ Nam Kiều đắt bao nhiêu, Lộc Kỳ biết được, cái này không phải là một tổn thất nhỏ, cậu lập tức quên mất mình còn đang giận dỗi, nghiêm túc mà suy nghĩ: "Tháng sau rồi dọn được không? Em đã nộp ba tháng tiền thuê nhà rồi, nếu đi sớm quá thì không lấy lại được tiền cọc."
Người bạn trai giàu có cao sang của cậu không hề xem thường mấy ngàn đồng tiền này, đôi mắt hồ ly xinh đẹp cong cong, hắn nói: "Được."
Lúc rửa mặt, Mộ Nam Kiều muốn cùng cậu đứng chung một bồn rửa mặt, hai người vai chạm vai, Mộ Nam Kiều nói: "Tháng sau quý bà Talia có một buổi biểu diễn, bà ấy chân thành mời em đi sang Nga tham dự, thế nào Lộc tiên sinh? Em có thời gian không?"
Thời gian rảnh thì Lộc Kỳ có, nhưng cậu không có hộ chiếu qua Nga, đang phân vân thì Mộ Nam Kiều nói: "Tháng sau là sinh nhật của bà, sau buổi biểu diễn này, bà liền tạm biệt sân khấu."
Lúc này Lộc Kỳ mới giật mình nhớ ra, Talia đã không còn trẻ nữa, các vũ công ballet thường phải chia tay sân khấu vì chấn thương, sự nghiệp của họ cũng ngắn ngủi hơn những công việc khác, như Talia đã được coi là chấm dứt muộn rồi.
"Em muốn đi...." Lộc Kỳ cắn răng gật đầu. "Còn phải chuẩn bị quà nữa, em tặng tranh được không? Em chỉ biết vẽ tranh thôi....."
"Chắc chắn bà sẽ rất thích." Mộ Nam Kiều nói: "Nếu em tặng cho bà ấy một "Bồ Tát nam" bà ấy sẽ vui đến mức ôm em xoay quanh luôn."
Lộc Kỳ cảm thấy không được đâu, cậu lắc đầu: "Dì vui vẻ hay không thì em không biết, nhưng chắc chắn chú sẽ không vui đâu."
Mộ Nam Kiều không để bụng tí nào: "Ba anh không hẹp hòi như vậy đâu, giống như anh này, nhìn em vẽ người đàn ông khác cũng đâu có ghen đâu."
Nhưng hắn sẽ đòi lại ở chỗ khác.
Có trợ lý Trương hỗ trợ làm thủ tục, việc xin hộ chiếu của Lộc Kỳ diễn ra rất suôn sẻ, hai cha con Mộ Xuyên Bách và Mộ Nam Kiều cùng nhau tăng ca vài ngày, đẩy nhanh tiến độ làm việc, ba người gặp nhau ở sân bay, chuẩn bị bay tới Mát-xcơ-va.
Lúc đăng ký, Lộc Kỳ cong mắt đùa giỡn: "Em cứ tưởng mấy người tổng tài bá đạo thì đều phải ngồi máy bay riêng cơ."
Mộ Nam Kiều nghiêng đầu khẽ nói: "Ba anh nghĩ rằng không cần lắm, bởi vì ông ấy không thường ra nước ngoài, bình thường người đi công tác đều là anh."
Hắn vừa mới nói xong, thì Mộ Xuyên Bách ngồi ở trên xe lăn đằng trước quay đầu lại hỏi: "Tiểu Lộc muốn máy bay riêng hả? Nếu cháu muốn thì có ngay."
Mộ Nam Kiều:......
Lộc Kỳ:....
Tuy rằng không phải là máy bay riêng, nhưng vẫn là khoang hạng nhất, chỉ có ba người bọn họ, người chăm sóc cho Mộ Xuyên Bách thì ngồi ở khoang thương gia đằng sau, sau khi ngồi xuống Mộ Nam Kiều hừ cười một tiếng, lải nhải với Lộc Kỳ: "Còn nâng hạng ghế nữa chứ, bình thường anh đi công tác đều phải ngồi khoang thương gia."
Lộc Kỳ nhìn qua Mộ Xuyên Bách, phát hiện chủ tịch Mộ đã đóng cửa khoang ngồi của mình lại, vì thế cậu nhỏ giọng hỏi Mộ Nam Kiều ở đối diện: "Chú làm như thế khiến em hơi căng thẳng, ba em không có nhiều quà bất ngờ cho anh như vậy đâu.... Nhưng lúc trước ba em có từng nói, sau này nếu em lấy vợ, ông ấy sẽ cho em hai chiếc vòng tay bằng vàng thật lớn....."
Cậu ngừng một chút, nhìn Mộ Nam Kiều hỏi: "Anh có muốn lấy không?"
"Lấy chứ." Mộ Nam Kiều mỉm cười, nốt ruồi son ở đuôi mắt như phát sáng, thoạt nhìn như hắn không hề ngại với cách gọi "vợ" này, hắn vươn cổ tay ra cho Lộc Kỳ xem, "Chỉ là cổ tay của anh có lẽ hơi to hơn dự đoán của chú một chút, chú phải tốn kém hơn rồi."
Lộc Kỳ vươn tay nhéo lên khuôn mặt đẹp trai của hắn, cậu muốn biết cái da mặt hồ ly này làm bằng chất liệu gì, sao cậu cứ cảm thấy hắn không chỉ không thấy ngại, mà nói không chừng sẽ còn mang theo hai cái vòng vàng lớn đó đi làm nữa chứ.
"Xem ra em phải cố gắng hơn nữa." Lộc Kỳ nhéo cằm Mộ Nam Kiều, đánh giá trái phải một phen, rất vừa lòng mà gật đồng, cậu than thở một câu: "Rất xứng với giá trị hai cái vòng tay lớn bằng vàng nha!"
Mộ Nam Kiều bị vẻ mặt ác bá của cậu chọc cười, ngón tay thon dài của hắn nhẹ cong lên, ra hiệu Lộc Kỳ ghé lại gần.
Hai người châu đầu ghé tai trên chiếc bàn nhỏ, Lộc Kỳ còn tưởng hắn muốn nói cái gì, nên đưa lỗ tai qua nghe một cách rất nghiêm túc.
" Thời gian bay tới Mát-xcơ-va mất mười bốn tiếng lận, đêm nay chúng ta phải ngủ một đêm trên máy bay, em có biết không?" Mộ Nam Kiều hỏi.
Lộc Kỳ nghiêm túc gật đầu: "Em biết mà."
"Tấm chắn ở giữa hai chúng ta có thể kéo lên được." Mộ Nam Kiều nói tiếp: "Mở hai chỗ ngồi trái phải ra là có thể ghép lại thành một cái giường đôi, em có biết không?"
"Wow!" Lộc Kỳ mở to hai mắt: "Còn có thể làm được như vậy sao?"
"Đúng vậy." Mộ Nam Kiều chớp mắt: "Không phải em nói muốn cố gắng hơn sao? Đây chính là cơ hội tốt để gạo nấu thành cơm đó, cậu Lộc à, đến lúc đó chú đưa vòng tay lớn bằng vàng cho anh, anh sẽ chia cho em một cái......"
"Mộ Nam Kiều!" Cánh cửa đối diện bỗng mở ra, Mộ Xuyên Bách nhìn sang, cười lạnh nói: "Con đúng thật là không biết xấu hổ."
Trái lại khi nhìn về phía Tiểu Lộc lại vô cùng dịu dàng, ông ôn tồn nói, " Tiểu Lộc, tối nay cháu ngủ ở chỗ của chú đi."
Ông lại nhìn về phía con trai tốt của mình, ra vẻ hiền lành nói: "Giường đôi đúng không? Cho ông đây trải nghiệm một chút."
Mộ Nam Kiều:.....
Lúc dụ dỗ người ta, hắn quên mất ba hắn còn đang ở đây.
***
Chương 36
Nhưng lời nói của Mộ Nam Kiều không hề đáng tin chút nào, tay Lộc Kỳ mỏi lắm rồi, cậu nhịn không được mà nhỏ giọng thì thầm oán trách: "Sao anh chậm thế......"
Mộ Nam Kiều hôn cậu, khẽ dỗ dành, nói lập tức xong ngay.
Dỗ một lúc lâu, cuối cùng tính tình tốt của Lộc Kỳ cũng muốn mất hết, hắn mới không tình nguyện mà kết thúc.
Lộc Kỳ hít mũi, cậu lăn ra khỏi lồng ngực Mộ Nam Kiều, còn không quên kéo quần lên, xốc chăn chui vào.
Mộ Nam Kiều đuổi theo cậu, hắn ôm lấy cuộn chăn, một lòng thỏa mãn mà hôn lên đỉnh đầu của cậu.
Lộc Kỳ rúc cả đầu tóc vào trong chăn, bối rối nói: "Anh nói chuyện không giữ lời gì hết, em không cho anh hôn nữa."
"Bảo bối, em nói chuyện có lý chút....." Mộ Nam Kiều dở khóc dở cười, "Cái này không phải chuyện anh có thể khống chế được....."
Chăn nhúc nhích vài cái, một bộ quần áo ngủ màu xanh đậm và quần lót tứ giác màu đen bị ném ra ngoài, Lộc Kỳ quấn chăn càng chặt hơn, tiếp tục rầu rĩ nói: "Anh đi giặt sạch sẽ đi, còn cả của anh nữa, đều phải giặt sạch sẽ, không được để người khác phát hiện ra."
Thật ra Mộ Nam Kiều còn muốn rèn sắt khi còn nóng, lại tới thêm một lần, nhưng Lộc Kỳ đang hơi giận, nếu như hắn không đem chứng cứ tiêu hủy sạch sẽ thì hắn sẽ không được lên giường nữa, vì thế hắn đành phải lấy một cái quần lót khác đặt ở mép giường, còn mình thì đem quần áo đi vào phòng tắm.
Sau khi hắn đi, Lộc Kỳ ló đầu từ trong chăn ra, nhanh chóng lấy hai tờ khăn giấy trên tủ đầu giường cùng với cái quần lót kia lần nữa chui vào trong chăn.
Cậu mặc quần lót vào, cuối cùng cũng cảm thấy an toàn hơn chút, Lộc Kỳ nằm trong chăn xoa xoa khuôn mặt nóng bỏng của mình, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Vì sao Mộ Nam Kiều lại lớn hơn cậu nhiều như vậy? Là do ưu thế con lai sao? Vì sao lại muốn thể hiện ưu thế ở chỗ này chứ? Cho nên, cái đó thật sự có thể đi vào sao?
Cậu thừa nhận bản thân thèm muốn thân thể của Mộ Nam Kiều, cũng biết hai người thích nhau thì một ngày nào đó sẽ làm chuyện càng thân mật hơn nữa, nhưng hôm nay cậu đã dùng tay đo thử, bước tiếp theo cậu có hơi sợ rồi.
Thời gian rối rắm cứ trôi qua, Mộ Nam Kiều giặt xong quần áo thì trở về, hắn xốc một góc chăn lên muốn nằm xuống lần nữa, lại không bị cậu cản lại, hắn kéo người ra khỏi chăn mới phát hiện cậu đã ngủ rồi.
Không biết cậu đang rầu rĩ điều gì mà lại cau mày, trông như đang có tâm sự.
Mộ Nam Kiều bế cậu lên một chút, đặt đầu của cậu lên trên gối thật cẩn thận, Lộc Kỳ nghiêng người ôm gối đầu cọ cọ, hơi cuộn người lên, sau đó vô thức vươn tay ra bắt đầu tìm kiếm hơi ấm.
Mộ Nam Kiều nhếch môi cười khẽ, hắn cảm thấy rất may mắn vì dạo này trời trở lạnh, Lộc Kỳ rất thích cái thảm điện là hắn đây, hắn nằm xuống, ôm người vào trong lòng.
Hắn cứ tưởng trong lòng có ngàn vạn câu chữ thì sẽ khó có thể đi vào giấc ngủ, nhưng thật ra cũng không có.
Người đang ở trong ngực hắn, những ngón tay ỷ lại mà nắm cổ áo hắn, bọn họ vừa làm chuyện thân mật xong, đuôi mắt Lộc Kỳ vẫn còn hơi đỏ, môi bị hôn sưng lên, còn lẩm bẩm nghẹn ngào mắng hắn.....
Tất cả những chuyện này, đều khiến hắn thỏa mãn như muốn bay lên.
Bên ngoài cửa sổ trời vẫn còn mưa, những hạt mưa nhẹ nhàng va vào khung cửa sổ và mặt kính thủy tinh, mà ở một thế giới nhỏ khác bên trong này, hắn ôm người hắn yêu, dường như gông xiềng có nặng nề tới mấy cũng không thể giam cầm được hắn nữa, thế nên cả thể xác và linh hồn của hắn đều được thả lỏng, chẳng bao lâu sau, hắn cũng vào giấc ngủ.
.....
Rạng sáng trời tạnh mưa, hôm sau là một ngày nắng đẹp.
Mộ Nam Kiều bị ánh sáng len lỏi qua khe hở của bức màn tiến vào làm bừng tỉnh, hắn giơ tay lên che mắt, khi mở mắt ra thì thấy người trong ngực đã tỉnh, đôi mắt nai con đen nhánh nhìn chằm chằm vào hắn.
"Chào buổi sáng, bạn trai nhỏ...." Mộ Nam Kiều lười biếng cười cười, " Em không biết là nếu nhìn chằm chằm vào một người vượt quá 30 giây, thì đó là ám hiệu không phải muốn đánh nhau thì chính là muốn hôn môi sao?"
Hắn ghé sát lại gần hơn một chút, "Anh đoán là, em muốn hôn anh......"
" Sao không phải là em muốn đánh anh chứ?" Lộc Kỳ hừ lạnh đưa điện thoại qua cho hắn xem.
Trong khung tìm kiếm là dòng chữ: Công dụng của thịt nai.
Mộ Nam Kiều:......
Thường ngày ở trên thương trường, Mộ tổng luôn là một người miệng lưỡi xảo quyệt, giờ phút này hắn lại á khẩu không trả lời được, cuối cùng chỉ có thể giống như một đứa nhỏ nhích lại gần Lộc Kỳ vừa chơi xấu, vừa làm nũng, ôm cậu vào lòng khẽ hôn lên tóc cậu, lỗ tai và mũi.
" Anh đã nhắc nhở em rồi, anh có nói muốn đổi loại thịt khác...." Hắn nhỏ giọng lừa dối, " Là em nói chưa từng ăn qua, muốn nếm thử."
Trong chăn, Lộc Kỳ giơ chân đá vào cẳng chân của hắn, " Vậy sao anh không nhắc em ăn ít một chút? Em nói mà, sao ngày hôm qua anh lại không chịu ăn một chút nào hết....."
"Em xác định muốn anh ăn sao?" Mộ Nam Kiều nhướng mày, " Anh không ăn em còn chê anh lâu, anh mà ăn thì em còn có thể cho anh lên giường nữa sao?"
Lộc Kỳ đờ người.
"Dù sao..... dù sao....." Lộc Kỳ nghĩ nghĩ: "Dù sao chuyện chuyển nhà, chờ một thời gian nữa đi."
Cái này thì không được rồi.
Mộ Nam Kiều nghiêm túc, " Ngày hôm qua anh có chỗ nào làm không tốt sao? Em không thoải mái ở đâu hả? Em nói đi, anh sẽ sửa."
Lộc Kỳ:.....
Cậu nên nói như thế nào đây, thật sự là không thể bắt bẻ gì được, bây giờ nghĩ lại thì cậu vẫn cảm thấy tim đập rất nhanh.
Đối diện với đôi mắt "khiêm tốn học hỏi" của Mộ Nam Kiều, Lộc Kỳ ậm ờ nữa ngày, cuối cùng vẫn nhắm mắt bất lực nói: "Là do em sợ quá thôi, cái kia của anh.... Quá......"
Cậu nói rất nhỏ: "Lớn...."
Mộ Nam Kiều sửng sờ.
Vấn đề ở phương diện phần cứng như này, dù thái độ muốn giải quyết của hắn có tốt cỡ nào, cũng không thể làm gì được, Mộ Nam Kiều thở dài, khéo léo ám chỉ: "Bảo bối, anh cảm thấy không lớn lắm, có phải là do em....."
Lộc Kỳ xù lông, trực tiếp ngồi dậy, "Không phải nhé, Lâm Uyên còn không lớn bằng em đâu!"
Lâu lắm rồi không có nghe lại cái tên của kẻ tội đồ kia, thậm chí Mộ Nam Kiều còn phải suy nghĩ hai giây, sau đó mới cau mày hỏi: "Thứ đồ kia của hắn chọc vào mắt em lúc nào rồi?"
Cái chữ "chọc" này, dùng thật sự hay lắm.
"Có một lần em thấy được một hộp bao cao su ở trên xe của hắn." Sắc mặt của cậu không hề thay đổi: "Là size nhỏ."
Mộ Nam Kiều thật sự không nhịn được, mới sáng sớm thiếu chút nữa thì hắn cười đau sốc hông.
Cười mất một lúc, hắn vẫn nên giải quyết vấn đề, Mộ Nam Kiều che giấu lương tâm nói: "Thật sự không lớn mà...."
Lộc Kỳ nửa tin nửa ngờ.
"Với lại, cái này thì có liên quan gì tới việc chuyển nhà chứ?" Mộ Nam Kiều dần dần không còn cười nữa, chỉ còn lại nhàn nhạt một chút vui sướng nơi đáy mắt: "Anh không phải là kẻ chỉ biết nghĩ tới chuyện này, anh thật sự muốn gần gũi với em, nhưng anh không có háo sắc đến thế, hay là em cho rằng anh sẽ ép em?"
Lần này, Lộc Kỳ lắc đầu rất dứt khoát.
" Vị trí của Vân Thịnh Tinh Lan rất tốt, quản lý ở đó rất nghiêm ngặt, sẽ không cho người lạ tiến vào khi chưa được chủ nhà cho phép. Nếu em ở đó, buổi tối trong trường có việc về trễ thì anh cũng sẽ không quá lo lắng, còn có...." Mộ Nam Kiều thở dài: "Bảo bối à, chiếc xe trước đó của anh bị trầy xước, Tiểu Trương đến nhà kiểm tra camera theo dõi thì phát hiện nó bị bám đầy bụi."
Xe của Mộ Nam Kiều đắt bao nhiêu, Lộc Kỳ biết được, cái này không phải là một tổn thất nhỏ, cậu lập tức quên mất mình còn đang giận dỗi, nghiêm túc mà suy nghĩ: "Tháng sau rồi dọn được không? Em đã nộp ba tháng tiền thuê nhà rồi, nếu đi sớm quá thì không lấy lại được tiền cọc."
Người bạn trai giàu có cao sang của cậu không hề xem thường mấy ngàn đồng tiền này, đôi mắt hồ ly xinh đẹp cong cong, hắn nói: "Được."
Lúc rửa mặt, Mộ Nam Kiều muốn cùng cậu đứng chung một bồn rửa mặt, hai người vai chạm vai, Mộ Nam Kiều nói: "Tháng sau quý bà Talia có một buổi biểu diễn, bà ấy chân thành mời em đi sang Nga tham dự, thế nào Lộc tiên sinh? Em có thời gian không?"
Thời gian rảnh thì Lộc Kỳ có, nhưng cậu không có hộ chiếu qua Nga, đang phân vân thì Mộ Nam Kiều nói: "Tháng sau là sinh nhật của bà, sau buổi biểu diễn này, bà liền tạm biệt sân khấu."
Lúc này Lộc Kỳ mới giật mình nhớ ra, Talia đã không còn trẻ nữa, các vũ công ballet thường phải chia tay sân khấu vì chấn thương, sự nghiệp của họ cũng ngắn ngủi hơn những công việc khác, như Talia đã được coi là chấm dứt muộn rồi.
"Em muốn đi...." Lộc Kỳ cắn răng gật đầu. "Còn phải chuẩn bị quà nữa, em tặng tranh được không? Em chỉ biết vẽ tranh thôi....."
"Chắc chắn bà sẽ rất thích." Mộ Nam Kiều nói: "Nếu em tặng cho bà ấy một "Bồ Tát nam" bà ấy sẽ vui đến mức ôm em xoay quanh luôn."
Lộc Kỳ cảm thấy không được đâu, cậu lắc đầu: "Dì vui vẻ hay không thì em không biết, nhưng chắc chắn chú sẽ không vui đâu."
Mộ Nam Kiều không để bụng tí nào: "Ba anh không hẹp hòi như vậy đâu, giống như anh này, nhìn em vẽ người đàn ông khác cũng đâu có ghen đâu."
Nhưng hắn sẽ đòi lại ở chỗ khác.
Có trợ lý Trương hỗ trợ làm thủ tục, việc xin hộ chiếu của Lộc Kỳ diễn ra rất suôn sẻ, hai cha con Mộ Xuyên Bách và Mộ Nam Kiều cùng nhau tăng ca vài ngày, đẩy nhanh tiến độ làm việc, ba người gặp nhau ở sân bay, chuẩn bị bay tới Mát-xcơ-va.
Lúc đăng ký, Lộc Kỳ cong mắt đùa giỡn: "Em cứ tưởng mấy người tổng tài bá đạo thì đều phải ngồi máy bay riêng cơ."
Mộ Nam Kiều nghiêng đầu khẽ nói: "Ba anh nghĩ rằng không cần lắm, bởi vì ông ấy không thường ra nước ngoài, bình thường người đi công tác đều là anh."
Hắn vừa mới nói xong, thì Mộ Xuyên Bách ngồi ở trên xe lăn đằng trước quay đầu lại hỏi: "Tiểu Lộc muốn máy bay riêng hả? Nếu cháu muốn thì có ngay."
Mộ Nam Kiều:......
Lộc Kỳ:....
Tuy rằng không phải là máy bay riêng, nhưng vẫn là khoang hạng nhất, chỉ có ba người bọn họ, người chăm sóc cho Mộ Xuyên Bách thì ngồi ở khoang thương gia đằng sau, sau khi ngồi xuống Mộ Nam Kiều hừ cười một tiếng, lải nhải với Lộc Kỳ: "Còn nâng hạng ghế nữa chứ, bình thường anh đi công tác đều phải ngồi khoang thương gia."
Lộc Kỳ nhìn qua Mộ Xuyên Bách, phát hiện chủ tịch Mộ đã đóng cửa khoang ngồi của mình lại, vì thế cậu nhỏ giọng hỏi Mộ Nam Kiều ở đối diện: "Chú làm như thế khiến em hơi căng thẳng, ba em không có nhiều quà bất ngờ cho anh như vậy đâu.... Nhưng lúc trước ba em có từng nói, sau này nếu em lấy vợ, ông ấy sẽ cho em hai chiếc vòng tay bằng vàng thật lớn....."
Cậu ngừng một chút, nhìn Mộ Nam Kiều hỏi: "Anh có muốn lấy không?"
"Lấy chứ." Mộ Nam Kiều mỉm cười, nốt ruồi son ở đuôi mắt như phát sáng, thoạt nhìn như hắn không hề ngại với cách gọi "vợ" này, hắn vươn cổ tay ra cho Lộc Kỳ xem, "Chỉ là cổ tay của anh có lẽ hơi to hơn dự đoán của chú một chút, chú phải tốn kém hơn rồi."
Lộc Kỳ vươn tay nhéo lên khuôn mặt đẹp trai của hắn, cậu muốn biết cái da mặt hồ ly này làm bằng chất liệu gì, sao cậu cứ cảm thấy hắn không chỉ không thấy ngại, mà nói không chừng sẽ còn mang theo hai cái vòng vàng lớn đó đi làm nữa chứ.
"Xem ra em phải cố gắng hơn nữa." Lộc Kỳ nhéo cằm Mộ Nam Kiều, đánh giá trái phải một phen, rất vừa lòng mà gật đồng, cậu than thở một câu: "Rất xứng với giá trị hai cái vòng tay lớn bằng vàng nha!"
Mộ Nam Kiều bị vẻ mặt ác bá của cậu chọc cười, ngón tay thon dài của hắn nhẹ cong lên, ra hiệu Lộc Kỳ ghé lại gần.
Hai người châu đầu ghé tai trên chiếc bàn nhỏ, Lộc Kỳ còn tưởng hắn muốn nói cái gì, nên đưa lỗ tai qua nghe một cách rất nghiêm túc.
" Thời gian bay tới Mát-xcơ-va mất mười bốn tiếng lận, đêm nay chúng ta phải ngủ một đêm trên máy bay, em có biết không?" Mộ Nam Kiều hỏi.
Lộc Kỳ nghiêm túc gật đầu: "Em biết mà."
"Tấm chắn ở giữa hai chúng ta có thể kéo lên được." Mộ Nam Kiều nói tiếp: "Mở hai chỗ ngồi trái phải ra là có thể ghép lại thành một cái giường đôi, em có biết không?"
"Wow!" Lộc Kỳ mở to hai mắt: "Còn có thể làm được như vậy sao?"
"Đúng vậy." Mộ Nam Kiều chớp mắt: "Không phải em nói muốn cố gắng hơn sao? Đây chính là cơ hội tốt để gạo nấu thành cơm đó, cậu Lộc à, đến lúc đó chú đưa vòng tay lớn bằng vàng cho anh, anh sẽ chia cho em một cái......"
"Mộ Nam Kiều!" Cánh cửa đối diện bỗng mở ra, Mộ Xuyên Bách nhìn sang, cười lạnh nói: "Con đúng thật là không biết xấu hổ."
Trái lại khi nhìn về phía Tiểu Lộc lại vô cùng dịu dàng, ông ôn tồn nói, " Tiểu Lộc, tối nay cháu ngủ ở chỗ của chú đi."
Ông lại nhìn về phía con trai tốt của mình, ra vẻ hiền lành nói: "Giường đôi đúng không? Cho ông đây trải nghiệm một chút."
Mộ Nam Kiều:.....
Lúc dụ dỗ người ta, hắn quên mất ba hắn còn đang ở đây.