Chương 109: Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó
Diệc Thu tự nhận mình là một con Dương Đà có khả năng thích ứng cực nhanh.
Bởi vì trước đây, nàng từng là con người hàng thật giá thật, không lừa già dối trẻ, trong một đêm biến thành Dương Đà, sau đó không lâu nàng đã quen với cảm giác trở thành Dương Đà.
Tối nay, đêm thứ hai sau khi đến núi Côn Luân, nàng cũng nhanh chóng hoà nhập vào bầu không khí nơi đây. Vừa ăn cơm xong, nàng chậm rãi bước đến gần, bắt đầu đi vòng quanh U Nghiên đang ngồi thất thần ở bên ngoài hốc cây.
Ánh mắt của U Nghiên vẫn luôn dõi theo tiểu Dương Đà bên cạnh, mỗi lần thấy nàng quay thêm một vòng, ý cười nơi đáy mắt lại càng sâu hơn một chút.
Bỗng nhiên, nàng duỗi tay chặn cổ tiểu Dương Đà, cười hỏi: "Ngươi vòng quanh làm gì vậy?"
"Tiêu hoá thức ăn, sau khi ăn xong cũng nên vận động một chút." Diệc Thu đáp, "Nhỡ no căng đến mức khó chịu thì sao?"
"Vậy tại sao ngươi không đi vòng quanh gốc cây?" U Nghiên lại hỏi.
Diệc Thu ngước mắt nhìn cái cây đại thụ kia, lắc đầu nói: "Không cần, mệt lắm."
Thật ra nàng đi vòng quanh U Nghiên là vì nàng luôn cảm thấy mình đang muốn nói gì đó, nhưng lại không biết mình nên mở miệng nói gì.
Đợi đến khi sắc trời càng tối, U Nghiên sẽ phải về nhà, mà nàng lại muốn ở bên U Nghiên nhiều chút, cũng như muốn U Nghiên ở bên cạnh nàng nhiều hơn.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên Diệc Thu thấy U Nghiên đặt tay sờ nhẹ lên chiếc bụng phình phình của nàng, xúc cảm lạnh lẽo từ cái chạm ấy khiến cơ thể nàng bất giác rùng mình, nhưng sau đó sợ sự tránh né nhỏ bé kia làm U Nghiên hiểu lầm rồi khổ sở, vì thế nàng vội vàng bổ sung một câu: "Có chút ngứa!"
U Nghiên cười cười, ngón tay mềm mại nhẹ nhàng xoa bụng cho tiểu Dương Đà: "Như vậy có thoải mái hơn không?"
Thoải mái, thật sự rất thoải mái.
Chiếc bụng có chút no căng vì ăn nhiều bị U Nghiên xoa như vậy cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Không ngờ U Nghiên còn biết giúp người khác mát xa nữa đấy.
"Sao cái gì ngươi cũng biết vậy?" Diệc Thu không nhịn được hỏi.
"Làm gì có, vẫn còn nhiều thứ ta không biết lắm." U Nghiên nói, vuốt ve cổ Diệc Thu, sau đó ngước mắt nhìn về ánh trăng xa xăm, nhẹ giọng nói tiếp, "Hầu hết thời gian ta đều không biết mình nên đi đâu, cũng không biết phải làm việc gì, thế là ta thường đến thư phòng của cha, lật xem sách vở mà ông ấy ghi chép từ nhân gian. Nhân gian đúng là một nơi thần kỳ, sách của con người đều được ghi chép lại, rất thú vị!"
Chà chà, thì ra khi còn nhỏ U Nghiên chính là học bá tự học thành tài, hèn gì vẫn luôn cảm thấy U Nghiên tinh thông mọi thứ, không hổ là điểu nữ nhân bị nàng ôm đùi.
Đôi mắt Diệc Thu chứa đựng sự tự hào mà ngay chính bản thân nàng cũng chưa phát hiện.
"Tiểu Dương Đà, ngươi chưa từng đến nhân gian phải không?" Nhắc đến chuyện này, rõ ràng U Nghiên rất vui vẻ, trong mắt chứa đầy khát vọng được bộc lộ, "Nếu ngươi chưa từng đến, ta có thể kể cho ngươi nghe, ta đã từng đọc một vài câu chuyện viết trong sách."
"Nhưng ta đến từ nhân gian mà." Diệc Thu vô thức nói toạc ra, thấy sự xấu trong mắt U Nghiên, nàng vội vàng bịt miệng lại.
U Nghiên xấu hổ một lát, đôi mắt chớp vài lần, mới ngơ ngác hỏi: "Vậy, vậy ngươi kể cho ta nghe một vài câu chuyện ở nhân gian được không?"
Có vẻ tiểu Hồng Hoa cũng cảm thấy hứng thú, nó tung ta tung tăng bò ra ngoài, sau đó lại thuận theo vạt áo của U Nghiên, bò lên bím tóc lồng đèn của U Nghiên, nhìn thoáng qua cứ như một đoá hoa nhỏ được cài trên bím tóc.
Tiểu Dương Đà thấy vậy, bật cười thành tiếng.
"Ngươi cười gì vậy?" U Nghiên chau mày, "Ngươi cảm thấy ta sẽ không hiểu ư?"
"Không phải, ta cảm thấy bộ dạng ngươi đội tiểu Hồng Hoa khá xinh đẹp." Diệc Thu trả lời, nghiêm túc tự hỏi một lúc. Đột nhiên đôi mắt nàng trở nên sáng ngời, cơ thể nằm sấp xuống, đưa mắt nói, "Ta biết một câu chuyện khá mới mẻ, chắc hẳn ngươi chưa từng xem qua, cho dù xem nhiều sách cũng sẽ không biết được!"
"Ngươi nói xem!" U Nghiên thay đổi dáng ngồi, chỉnh tề ngay ngắn hệt như học sinh đang nghe giảng bài.
Diệc Thu rung đùi đắc ý, hắng giọng, dùng chất giọng khàn khàn kể về câu chuyện Hậu Nghệ bắn mặt trời.
Nếu câu chuyện này được kể ở tương lai, nhất định nhà nhà đều biết đến. Nhưng lúc này đây, dựa theo mốc thời gian trong ảo cảnh, Kim Ô vẫn chưa đi tìm đường chết, Hậu Nghệ cũng chưa được sinh ra. Vậy nên câu chuyện này chính là một câu chuyện vô cùng mới mẻ.
"... Ngày hôm ấy, Hậu Nghệ đuổi theo Kim Ô, liên tiếp bắn rơi chín mặt trời, cuối cùng xông đến biển xanh, chặt đứt một chân của Kim Ô ngay dưới tán cây Phù Tang, đang định đoạt tính mạng của nó thì bị Thiên Đế cản lại."
Diệc Thu kể đến đây, tiểu Hồng Hoa nhảy lên vai U Nghiên, hai cẳng chân nhỏ vươn ra, cố tung một "chưởng" mà không hề phát ra tiếng động gì.
Còn U Nghiên lại nghiêng đầu, nói: "Hình như ta đã từng nghe câu chuyện này ở đâu rồi."
"Hả?" Diệc Thu mím môi hỏi, "Ở đâu?"
"Không nhớ nữa, dù sao không ở trong sách." U Nghiên đáp, không tự giác mà cắn ngón tay cái, nghiêm túc nói, "Nếu không nhớ lầm thì trong trong câu chuyện này còn có tình tiết Kim Ô bị biếm xuống trần gian, trải qua mười kiếp nạn lớn... Không biết cuối cùng có thành công không."
Diệc Thu gật đầu, nhìn về phía U Nghiên.
"Cơ mà lá gan của kẻ bịa ra câu chuyện này lớn thật, Tam Túc Kim Ô chính là con trai cưng của Thiên Đế và thần nữ Hi Hòa, sao có thể bịa ra như vậy được?" U Nghiên nói, duỗi tay xoa đầu Diệc Thu đầu, nhíu mày dặn dò, "Tiểu Dương Đà, ngươi nhớ đừng kể câu chuyện này cho người khác nghe nhé, không cẩn thận sẽ mất mạng đấy!"
Quả nhiên, trong đầu của tiểu U Nghiên vẫn còn giữ được một chút ký ức ít ỏi của điểu nữ nhân, những ký ức đó rất mơ hồ nhưng có khả năng cao sẽ là điểm mấu chốt để đánh thức người này.
"Ngươi có nghe ta nói không?" U Nghiên sốt ruột khảy nhẹ lỗ tai tiểu Dương Đà.
Diệc Thu vội vàng hoàn hồn, lắc đầu trong vô thức, rồi sau đó dưới ánh mặt giận dỗi của U Nghiên nàng lại vội vàng gật đầu.
"Biết rồi, về sau ta sẽ không kể cho người khác."
"Tiểu Hồng Hoa, ngươi cũng phải giữ bí mật đấy!" U Nghiên lại quay đầu nhìn thoáng qua tiểu Hồng Hoa đang đứng ngẩn ngơ trên vai mình.
Tiểu Hồng Hoa gật đầu, như sợ U Nghiên không thấy rõ, nó lại lắc lắc đoá hoa sau lưng.
Lúc này U Nghiên mới yên lòng, nhẹ nhàng thở ra như trút được gánh nặng.
Cuối cùng, nàng giương mắt nhìn ánh trăng, nhẹ giọng nói: "Ta phải về nhà."
"Ơ?" Diệc Thu ngơ ngác đứng dậy, chần chừ nhìn U Nghiên một hồi lâu, cuối cùng vẫn nhịn không được mà hỏi, "U Nghiên, ngươi... Ngươi nhất định phải về nhà mỗi ngày sao?"
"Hả?" U Nghiên nghiêng nghiêng đầu, có vẻ như không hiểu được ý trong câu mà tiểu Dương Đà hỏi.
Đôi mi trắng của Diệc Thu cụp xuống, nhỏ giọng nói: "Ta chỉ muốn hỏi rằng, nếu buổi tối ngươi không về nhà, cha ngươi có giận không?"
Vừa dứt lời, nàng cảm thấy có chút hối hận.
Chuyện gì thế này, chẳng lẽ không nỡ xa điểu nữ hài đến vậy ư?
"Sao thế?" U Nghiên không khỏi hỏi lại, "Tiểu Dương Đà, có phải ngươi không quen ở đây không?"
Tiểu Hồng Hoa lập tức nhảy xuống mặt đất, viết một dòng chữ nhỏ.
—— Tối qua Thu Thu vẫn luôn gọi tên ngươi trong lúc nằm mơ!
U Nghiên cúi người nhìn thoáng qua, nhịn không được mà "a" một tiếng, sau đó lại nhìn về phía Diệc Thu với đầy sự ngạc nhiên và cảm động: "Thì ra ngươi không muốn xa ta đến mức ấy!"
Diệc Thu ngượng chín mặt.
Cái gì?! Tối hôm qua nàng gọi tên U Nghiên trong lúc nằm mơ, hơn nữa còn bị tiểu U Nghiên nghe được hả?
Ngại chết đi được!
Ông trời có thể làm chứng, năm thứ hai sau khi tốt nghiệp đại học nàng đã hoàn toàn trở nên độc lập, chắc chắn không có chuyện sống không nổi khi xa một người khác!
Mặc dù, bây giờ nàng chính là một con Dương Đà không thể sống thiếu U Nghiên, nhưng cũng không đến mức ngủ một giấc lại gọi tên U Nghiên như thế...
Đây không phải không nỡ xa, không phải không nỡ xa, đây chỉ là... Chỉ là quan tâm sẽ bị loạn!
Nàng sợ U Nghiên xảy ra chuyện đấy!
"Vậy, vậy là ngươi muốn ta ở lại cùng ngươi à?" U Nghiên gặng hỏi tiếp.
Tiểu Dương Đà lắc đầu liên tục, mỗi một cọng lông trên đầu đang đung đưa theo gió đều viết —— không phải ta, ta không có, ngươi hiểu lầm rồi!
Lắc cả buổi, chợt cảm thấy hoa mắt chóng mặt, Diệc Thu đành ngừng lại, nói bậy nói bạ: "Do ta, ta cảm thấy sàn nhà vừa dơ vừa cứng, cho nên ta, ta muốn ngươi..."
"Muốn ta làm gì?"
"Nhờ ngươi làm cho nơi này mềm mại giúp ta..." Diệc Thu nói, đầu nhỏ gục xuống.
May thay, vừa nãy ấp úng cả buổi làm nàng nghĩ ra một cái cớ để cho qua chuyện.
Bởi vì ngủ không ngon, muốn ngủ ở một nơi mềm mại nên mới luôn nhắc đến tên U Nghiên khi nằm mơ, nghĩ kỹ lại thì chẳng phải có lý lắm sao?
Suy tư một lát, U Nghiên mở miệng nói: "Vậy, vậy ngươi chờ chút nhé!"
"Hơ?" Chỉ mới hơi lơ là, Diệc Thu đã không thấy bóng dáng U Nghiên đâu.
Nàng ngơ ngác nhìn sang tiểu Hồng Hoa, tiểu Hồng Hoa cũng nghiêng đầu nhìn nàng tỏ vẻ hoang mang.
Dưới sự bầu bạn của tiểu Hồng Hoa, Diệc Thu đứng ở cửa động đợi một lúc lâu, cuối cùng thấy U Nghiên ôm một đống cỏ khô về.
Nàng chạy vào hốc cây, trải cỏ khô xuống đất cho thật phẳng, sau đó tự năm lên để cảm nhận một chút, rồi nàng lại ngồi dậy từ đống cỏ khô, tiện tay phủi phủi vài cọng cỏ khô dính trên người, nói với Diệc Thu: "Tiểu Dương Đà, ngươi đến thử xem, như vậy có mềm mại hơn chưa?"
Diệc Thu nhất thời không nói gì, cũng không muốn làm U Nghiên bẽ mặt, nàng đành chậm rãi bước về phía trước, dưới ánh mắt chờ mong của U Nghiên, nàng bò lên đống cỏ khô kia.
Thật không ngờ, như vậy cũng mềm mại hơn.
"Sao nào?" U Nghiên hỏi.
"Thoải mái hơn rồi." Diệc Thu đáp.
U Nghiên cười hì hì, xoa cái đầu xù xù lông của Diệc Thu, đứng dậy nói lời tạm biệt, thoáng chốc đã không thấy tăm hơi.
Đi gấp vậy sao...
Diệc Thu khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt liếc sang bên cạnh, đúng lúc thấy tiểu Hồng Hoa đang nép mình ở một bên, nhìn nàng chằm chằm bằng cặp mắt nho nhỏ.
"Sao vậy?"
—— Ngươi thật sự không muốn nàng rời đi.
"Làm gì có."
Diệc Thu đáp lời, nhắm mắt lại.
Nàng nghĩ, sáng mai thức dậy, cơ thể mình sẽ dính một đống cỏ cho mà xem.
Cuộc sống của tiểu Dương Đà đúng là càng lúc càng gian khổ.
Trước kia không được ngủ trên giường, bây giờ dùng chăn làm đệm để ngủ dưới đất cũng không xứng, chỉ đành phải ngủ trên đống cỏ khô không biết nhặt từ đâu.
Đãi ngộ chênh lệch này khiến Diệc Thu sực nhớ đến một câu tục ngữ —— lấy gà theo gà, lấy chó theo chó.
Tuy U Nghiên không phải gà cũng không phải chó, mà chỉ là một con chim mọc gai độc trên mông và miệng, nàng cũng chắc chắn mình không thể gả cho U Nghiên.
Nhưng sự thật là, nếu U Nghiên sống sung túc, nàng cũng sẽ sống sung túc, nếu U Nghiên sống không tốt, nàng cũng sẽ sống không tốt.
Xem ra giữa đà và chim đúng là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Có điều, nàng cũng không ghét bỏ gì mấy, dù sao tiểu nha đầu có sống không tốt đi chăng nữa cũng sẽ luôn mang những gì có thể tìm được đến, sau đó bưng hết tất cả đến trước mặt nàng.
Mà nàng cũng chỉ là một con Dương Đà không làm được trò trống gì thôi.
- ---o o----
Tác giả có lời muốn nói: "Tuy nàng chắc chắn mình không thể gả cho U Nghiên."
Bởi vì trước đây, nàng từng là con người hàng thật giá thật, không lừa già dối trẻ, trong một đêm biến thành Dương Đà, sau đó không lâu nàng đã quen với cảm giác trở thành Dương Đà.
Tối nay, đêm thứ hai sau khi đến núi Côn Luân, nàng cũng nhanh chóng hoà nhập vào bầu không khí nơi đây. Vừa ăn cơm xong, nàng chậm rãi bước đến gần, bắt đầu đi vòng quanh U Nghiên đang ngồi thất thần ở bên ngoài hốc cây.
Ánh mắt của U Nghiên vẫn luôn dõi theo tiểu Dương Đà bên cạnh, mỗi lần thấy nàng quay thêm một vòng, ý cười nơi đáy mắt lại càng sâu hơn một chút.
Bỗng nhiên, nàng duỗi tay chặn cổ tiểu Dương Đà, cười hỏi: "Ngươi vòng quanh làm gì vậy?"
"Tiêu hoá thức ăn, sau khi ăn xong cũng nên vận động một chút." Diệc Thu đáp, "Nhỡ no căng đến mức khó chịu thì sao?"
"Vậy tại sao ngươi không đi vòng quanh gốc cây?" U Nghiên lại hỏi.
Diệc Thu ngước mắt nhìn cái cây đại thụ kia, lắc đầu nói: "Không cần, mệt lắm."
Thật ra nàng đi vòng quanh U Nghiên là vì nàng luôn cảm thấy mình đang muốn nói gì đó, nhưng lại không biết mình nên mở miệng nói gì.
Đợi đến khi sắc trời càng tối, U Nghiên sẽ phải về nhà, mà nàng lại muốn ở bên U Nghiên nhiều chút, cũng như muốn U Nghiên ở bên cạnh nàng nhiều hơn.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên Diệc Thu thấy U Nghiên đặt tay sờ nhẹ lên chiếc bụng phình phình của nàng, xúc cảm lạnh lẽo từ cái chạm ấy khiến cơ thể nàng bất giác rùng mình, nhưng sau đó sợ sự tránh né nhỏ bé kia làm U Nghiên hiểu lầm rồi khổ sở, vì thế nàng vội vàng bổ sung một câu: "Có chút ngứa!"
U Nghiên cười cười, ngón tay mềm mại nhẹ nhàng xoa bụng cho tiểu Dương Đà: "Như vậy có thoải mái hơn không?"
Thoải mái, thật sự rất thoải mái.
Chiếc bụng có chút no căng vì ăn nhiều bị U Nghiên xoa như vậy cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Không ngờ U Nghiên còn biết giúp người khác mát xa nữa đấy.
"Sao cái gì ngươi cũng biết vậy?" Diệc Thu không nhịn được hỏi.
"Làm gì có, vẫn còn nhiều thứ ta không biết lắm." U Nghiên nói, vuốt ve cổ Diệc Thu, sau đó ngước mắt nhìn về ánh trăng xa xăm, nhẹ giọng nói tiếp, "Hầu hết thời gian ta đều không biết mình nên đi đâu, cũng không biết phải làm việc gì, thế là ta thường đến thư phòng của cha, lật xem sách vở mà ông ấy ghi chép từ nhân gian. Nhân gian đúng là một nơi thần kỳ, sách của con người đều được ghi chép lại, rất thú vị!"
Chà chà, thì ra khi còn nhỏ U Nghiên chính là học bá tự học thành tài, hèn gì vẫn luôn cảm thấy U Nghiên tinh thông mọi thứ, không hổ là điểu nữ nhân bị nàng ôm đùi.
Đôi mắt Diệc Thu chứa đựng sự tự hào mà ngay chính bản thân nàng cũng chưa phát hiện.
"Tiểu Dương Đà, ngươi chưa từng đến nhân gian phải không?" Nhắc đến chuyện này, rõ ràng U Nghiên rất vui vẻ, trong mắt chứa đầy khát vọng được bộc lộ, "Nếu ngươi chưa từng đến, ta có thể kể cho ngươi nghe, ta đã từng đọc một vài câu chuyện viết trong sách."
"Nhưng ta đến từ nhân gian mà." Diệc Thu vô thức nói toạc ra, thấy sự xấu trong mắt U Nghiên, nàng vội vàng bịt miệng lại.
U Nghiên xấu hổ một lát, đôi mắt chớp vài lần, mới ngơ ngác hỏi: "Vậy, vậy ngươi kể cho ta nghe một vài câu chuyện ở nhân gian được không?"
Có vẻ tiểu Hồng Hoa cũng cảm thấy hứng thú, nó tung ta tung tăng bò ra ngoài, sau đó lại thuận theo vạt áo của U Nghiên, bò lên bím tóc lồng đèn của U Nghiên, nhìn thoáng qua cứ như một đoá hoa nhỏ được cài trên bím tóc.
Tiểu Dương Đà thấy vậy, bật cười thành tiếng.
"Ngươi cười gì vậy?" U Nghiên chau mày, "Ngươi cảm thấy ta sẽ không hiểu ư?"
"Không phải, ta cảm thấy bộ dạng ngươi đội tiểu Hồng Hoa khá xinh đẹp." Diệc Thu trả lời, nghiêm túc tự hỏi một lúc. Đột nhiên đôi mắt nàng trở nên sáng ngời, cơ thể nằm sấp xuống, đưa mắt nói, "Ta biết một câu chuyện khá mới mẻ, chắc hẳn ngươi chưa từng xem qua, cho dù xem nhiều sách cũng sẽ không biết được!"
"Ngươi nói xem!" U Nghiên thay đổi dáng ngồi, chỉnh tề ngay ngắn hệt như học sinh đang nghe giảng bài.
Diệc Thu rung đùi đắc ý, hắng giọng, dùng chất giọng khàn khàn kể về câu chuyện Hậu Nghệ bắn mặt trời.
Nếu câu chuyện này được kể ở tương lai, nhất định nhà nhà đều biết đến. Nhưng lúc này đây, dựa theo mốc thời gian trong ảo cảnh, Kim Ô vẫn chưa đi tìm đường chết, Hậu Nghệ cũng chưa được sinh ra. Vậy nên câu chuyện này chính là một câu chuyện vô cùng mới mẻ.
"... Ngày hôm ấy, Hậu Nghệ đuổi theo Kim Ô, liên tiếp bắn rơi chín mặt trời, cuối cùng xông đến biển xanh, chặt đứt một chân của Kim Ô ngay dưới tán cây Phù Tang, đang định đoạt tính mạng của nó thì bị Thiên Đế cản lại."
Diệc Thu kể đến đây, tiểu Hồng Hoa nhảy lên vai U Nghiên, hai cẳng chân nhỏ vươn ra, cố tung một "chưởng" mà không hề phát ra tiếng động gì.
Còn U Nghiên lại nghiêng đầu, nói: "Hình như ta đã từng nghe câu chuyện này ở đâu rồi."
"Hả?" Diệc Thu mím môi hỏi, "Ở đâu?"
"Không nhớ nữa, dù sao không ở trong sách." U Nghiên đáp, không tự giác mà cắn ngón tay cái, nghiêm túc nói, "Nếu không nhớ lầm thì trong trong câu chuyện này còn có tình tiết Kim Ô bị biếm xuống trần gian, trải qua mười kiếp nạn lớn... Không biết cuối cùng có thành công không."
Diệc Thu gật đầu, nhìn về phía U Nghiên.
"Cơ mà lá gan của kẻ bịa ra câu chuyện này lớn thật, Tam Túc Kim Ô chính là con trai cưng của Thiên Đế và thần nữ Hi Hòa, sao có thể bịa ra như vậy được?" U Nghiên nói, duỗi tay xoa đầu Diệc Thu đầu, nhíu mày dặn dò, "Tiểu Dương Đà, ngươi nhớ đừng kể câu chuyện này cho người khác nghe nhé, không cẩn thận sẽ mất mạng đấy!"
Quả nhiên, trong đầu của tiểu U Nghiên vẫn còn giữ được một chút ký ức ít ỏi của điểu nữ nhân, những ký ức đó rất mơ hồ nhưng có khả năng cao sẽ là điểm mấu chốt để đánh thức người này.
"Ngươi có nghe ta nói không?" U Nghiên sốt ruột khảy nhẹ lỗ tai tiểu Dương Đà.
Diệc Thu vội vàng hoàn hồn, lắc đầu trong vô thức, rồi sau đó dưới ánh mặt giận dỗi của U Nghiên nàng lại vội vàng gật đầu.
"Biết rồi, về sau ta sẽ không kể cho người khác."
"Tiểu Hồng Hoa, ngươi cũng phải giữ bí mật đấy!" U Nghiên lại quay đầu nhìn thoáng qua tiểu Hồng Hoa đang đứng ngẩn ngơ trên vai mình.
Tiểu Hồng Hoa gật đầu, như sợ U Nghiên không thấy rõ, nó lại lắc lắc đoá hoa sau lưng.
Lúc này U Nghiên mới yên lòng, nhẹ nhàng thở ra như trút được gánh nặng.
Cuối cùng, nàng giương mắt nhìn ánh trăng, nhẹ giọng nói: "Ta phải về nhà."
"Ơ?" Diệc Thu ngơ ngác đứng dậy, chần chừ nhìn U Nghiên một hồi lâu, cuối cùng vẫn nhịn không được mà hỏi, "U Nghiên, ngươi... Ngươi nhất định phải về nhà mỗi ngày sao?"
"Hả?" U Nghiên nghiêng nghiêng đầu, có vẻ như không hiểu được ý trong câu mà tiểu Dương Đà hỏi.
Đôi mi trắng của Diệc Thu cụp xuống, nhỏ giọng nói: "Ta chỉ muốn hỏi rằng, nếu buổi tối ngươi không về nhà, cha ngươi có giận không?"
Vừa dứt lời, nàng cảm thấy có chút hối hận.
Chuyện gì thế này, chẳng lẽ không nỡ xa điểu nữ hài đến vậy ư?
"Sao thế?" U Nghiên không khỏi hỏi lại, "Tiểu Dương Đà, có phải ngươi không quen ở đây không?"
Tiểu Hồng Hoa lập tức nhảy xuống mặt đất, viết một dòng chữ nhỏ.
—— Tối qua Thu Thu vẫn luôn gọi tên ngươi trong lúc nằm mơ!
U Nghiên cúi người nhìn thoáng qua, nhịn không được mà "a" một tiếng, sau đó lại nhìn về phía Diệc Thu với đầy sự ngạc nhiên và cảm động: "Thì ra ngươi không muốn xa ta đến mức ấy!"
Diệc Thu ngượng chín mặt.
Cái gì?! Tối hôm qua nàng gọi tên U Nghiên trong lúc nằm mơ, hơn nữa còn bị tiểu U Nghiên nghe được hả?
Ngại chết đi được!
Ông trời có thể làm chứng, năm thứ hai sau khi tốt nghiệp đại học nàng đã hoàn toàn trở nên độc lập, chắc chắn không có chuyện sống không nổi khi xa một người khác!
Mặc dù, bây giờ nàng chính là một con Dương Đà không thể sống thiếu U Nghiên, nhưng cũng không đến mức ngủ một giấc lại gọi tên U Nghiên như thế...
Đây không phải không nỡ xa, không phải không nỡ xa, đây chỉ là... Chỉ là quan tâm sẽ bị loạn!
Nàng sợ U Nghiên xảy ra chuyện đấy!
"Vậy, vậy là ngươi muốn ta ở lại cùng ngươi à?" U Nghiên gặng hỏi tiếp.
Tiểu Dương Đà lắc đầu liên tục, mỗi một cọng lông trên đầu đang đung đưa theo gió đều viết —— không phải ta, ta không có, ngươi hiểu lầm rồi!
Lắc cả buổi, chợt cảm thấy hoa mắt chóng mặt, Diệc Thu đành ngừng lại, nói bậy nói bạ: "Do ta, ta cảm thấy sàn nhà vừa dơ vừa cứng, cho nên ta, ta muốn ngươi..."
"Muốn ta làm gì?"
"Nhờ ngươi làm cho nơi này mềm mại giúp ta..." Diệc Thu nói, đầu nhỏ gục xuống.
May thay, vừa nãy ấp úng cả buổi làm nàng nghĩ ra một cái cớ để cho qua chuyện.
Bởi vì ngủ không ngon, muốn ngủ ở một nơi mềm mại nên mới luôn nhắc đến tên U Nghiên khi nằm mơ, nghĩ kỹ lại thì chẳng phải có lý lắm sao?
Suy tư một lát, U Nghiên mở miệng nói: "Vậy, vậy ngươi chờ chút nhé!"
"Hơ?" Chỉ mới hơi lơ là, Diệc Thu đã không thấy bóng dáng U Nghiên đâu.
Nàng ngơ ngác nhìn sang tiểu Hồng Hoa, tiểu Hồng Hoa cũng nghiêng đầu nhìn nàng tỏ vẻ hoang mang.
Dưới sự bầu bạn của tiểu Hồng Hoa, Diệc Thu đứng ở cửa động đợi một lúc lâu, cuối cùng thấy U Nghiên ôm một đống cỏ khô về.
Nàng chạy vào hốc cây, trải cỏ khô xuống đất cho thật phẳng, sau đó tự năm lên để cảm nhận một chút, rồi nàng lại ngồi dậy từ đống cỏ khô, tiện tay phủi phủi vài cọng cỏ khô dính trên người, nói với Diệc Thu: "Tiểu Dương Đà, ngươi đến thử xem, như vậy có mềm mại hơn chưa?"
Diệc Thu nhất thời không nói gì, cũng không muốn làm U Nghiên bẽ mặt, nàng đành chậm rãi bước về phía trước, dưới ánh mắt chờ mong của U Nghiên, nàng bò lên đống cỏ khô kia.
Thật không ngờ, như vậy cũng mềm mại hơn.
"Sao nào?" U Nghiên hỏi.
"Thoải mái hơn rồi." Diệc Thu đáp.
U Nghiên cười hì hì, xoa cái đầu xù xù lông của Diệc Thu, đứng dậy nói lời tạm biệt, thoáng chốc đã không thấy tăm hơi.
Đi gấp vậy sao...
Diệc Thu khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt liếc sang bên cạnh, đúng lúc thấy tiểu Hồng Hoa đang nép mình ở một bên, nhìn nàng chằm chằm bằng cặp mắt nho nhỏ.
"Sao vậy?"
—— Ngươi thật sự không muốn nàng rời đi.
"Làm gì có."
Diệc Thu đáp lời, nhắm mắt lại.
Nàng nghĩ, sáng mai thức dậy, cơ thể mình sẽ dính một đống cỏ cho mà xem.
Cuộc sống của tiểu Dương Đà đúng là càng lúc càng gian khổ.
Trước kia không được ngủ trên giường, bây giờ dùng chăn làm đệm để ngủ dưới đất cũng không xứng, chỉ đành phải ngủ trên đống cỏ khô không biết nhặt từ đâu.
Đãi ngộ chênh lệch này khiến Diệc Thu sực nhớ đến một câu tục ngữ —— lấy gà theo gà, lấy chó theo chó.
Tuy U Nghiên không phải gà cũng không phải chó, mà chỉ là một con chim mọc gai độc trên mông và miệng, nàng cũng chắc chắn mình không thể gả cho U Nghiên.
Nhưng sự thật là, nếu U Nghiên sống sung túc, nàng cũng sẽ sống sung túc, nếu U Nghiên sống không tốt, nàng cũng sẽ sống không tốt.
Xem ra giữa đà và chim đúng là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Có điều, nàng cũng không ghét bỏ gì mấy, dù sao tiểu nha đầu có sống không tốt đi chăng nữa cũng sẽ luôn mang những gì có thể tìm được đến, sau đó bưng hết tất cả đến trước mặt nàng.
Mà nàng cũng chỉ là một con Dương Đà không làm được trò trống gì thôi.
- ---o o----
Tác giả có lời muốn nói: "Tuy nàng chắc chắn mình không thể gả cho U Nghiên."