Chương 108: Tuy rằng đã quên, nhưng lại luôn nhớ kỹ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau một lúc im lặng thật lâu, U Nghiên cụp mi.
Nàng lại tiếp tục vò vò bộ xiêm y rách nát của mình, Diệc Thu đứng bên cạnh nhìn, tạm thời vẫn chưa biết nên an ủi thế nào nên đành dứt khoát ghé vào bên người nàng, nhỏ giọng thì thầm: "Nói chung ta rất thích ngươi."
U Nghiên mím môi nói: "Ta mới đút ngươi ăn hai bữa, ngươi đã thích ta rồi. Sau này người khác đút ngươi ăn, ngươi cũng sẽ thích người khác."
"Không giống nhau." Diệc Thu nói, "Ta nói rồi, ta và ngươi đã từng gặp nhau ở trong mơ, chưa có ai đối xử tốt với ta như ngươi."
Một tia chần chừ hiện lên trong mắt U Nghiên, nàng không trả lời, chỉ yên lặng giặt bộ xiêm y trong tay, sau đó không chờ phơi hô nàng lập tức mặc từng lớp áo lên trên người.
"Ngươi mặc như vậy sẽ dễ bị cảm." Tuy đang là mùa hè, nhưng mặc quần áo ướt thế này cũng không tốt cho sức khỏe.
Diệc Thu thấy vậy bèn lo lắng, nhưng vừa dứt lời nàng liền thấy toàn bộ cơ thể U Nghiên xuất hiện một nguồn linh lực dao động, chỉ trong chốc lát đã hong khô bộ xiêm y mới vớt từ trong nước lên.
Mày Diệc Thu hơi nhíu, lại cảm nhận được sự chênh lệch rất lớn giữa chim và đà.
Nàng đứng dậy với tâm thái không cam lòng, lắc lắc cơ thể ướt đẫm của mình, bọt nước lập tức văng tung toé lên khắp người U Nghiên.
"Đừng quậy." U Nghiên bảo, ý cười hiện lên trong mắt, một tay nàng ôm cổ tiểu Dương Đà, một tay khác lại bắt đầu chà lau cơ thể tiểu Dương Đà.
Lại là cái cảm giác vô cùng quen thuộc ấy.
Không biết từ khi nào, đầu ngón tay của điểu nữ nhân sáng nắng chiều mưa ấy lại mang theo linh lực, kiên nhẫn lau khô từng cọng lông tơ trên người nàng giống như bây giờ.
Lông trên người Dương Đà rất nhiều và dày, khó có thể lau khô trong một khoảng thời gian ngắn.
Diệc Thu hơi nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn thiếu nữ trước mặt đang giúp nàng chà lau cơ thể.
Tóc thiếu nữ còn chưa kịp bện lại, tóc dài buông xõa sau lưng, mặt mũi thon dài, bên trong đôi mắt lại chứa đựng dịu dàng.
Vào khoảnh khắc ấy, Diệc Thu hơi hoảng hốt, suýt còn tưởng rằng nàng đã trở lại bên cạnh điểu nữ nhân mà mình quen thuộc.
Nhưng rất nhanh nàng liền tỉnh táo lại —— ánh mắt của điểu nữ nhân không trong trẻo bằng người trước mặt.
Đúng, ánh mắt của U Nghiên đang đứng trước mặt nàng thật sự rất trong trẻo.
Con ngươi trong trẻo còn mang theo vài phần vui mừng.
Đúng vậy, nàng không nhìn lầm, trong mắt U Nghiên thật sự có chứa vui mừng.
Có lẽ đây không phải ảo giác, tâm trạng của U Nghiên cũng không bị đề tài vừa nãy làm tụt dốc. Nhưng đương nhiên có thể là khi nói đến đề tài ấy, đối với một người đã quen với ác ý từ sớm như U Nghiên, nó cũng không được xem là vết thương không thể nhắc đến.
Như đã nhận ra ánh mắt của tiểu Dương Đà, ngón tay đang đặt sau lưng Diệc Thu của U Nghiên bỗng dưng ngừng lại.
"Hở?" Tiểu Dương Đà tò mò nghiêng đầu.
U Nghiên vội vàng tiếp tục động tác, nhưng sau một hồi do dự, nàng nhẹ giọng hỏi một câu: "Ngươi nói ngươi từng mơ thấy ta, thật sự không phải vì muốn ta vui mà an ủi ư?"
"Tất nhiên rồi, nếu không tại sao ta lại biết tên của ngươi?" Diệc Thu nghiêm túc trả lời.
"Cơ mà, có rất nhiều người trong núi Côn Luân đều biết tên của ta, đây vốn dĩ không phải điều bí mật." U Nghiên nói, ánh mắt khi nhìn Diệc Thu dường như lấp ló sự chờ mong nào đó.
"Nhưng ta mơ thấy ngươi thật mà, ngươi không tin ta hả?" Diệc Thu hỏi lại.
U Nghiên vội vàng xua tay, trong mắt chứa đầy áy náy: "Không phải, ta không có ý này... Ta, ta..." Nói xong, nàng suy nghĩ mấy giây, nhịn không được tò mò hỏi, "Vậy, vậy ở trong mơ, dáng vẻ của ta trông thế nào? Trong giấc mơ của ngươi, ta tốt với ngươi ra sao?"
Diệc Thu bèn hỏi ngược lại: "Tại sao lại muốn hỏi cái này?"
U Nghiên cắn môi dưới, đôi mắt vô tội mở to, nhẹ giọng đáp: "Ta, ta sợ mình không làm tốt bằng trong mơ, ngươi... Ngươi sẽ không thích ta nữa."
Nghe xong Diệc Thu sửng sốt vài giây, qua hơn nửa ngày mới thấy dở khóc khóc dở cười, lắc đầu nói với giọng điệu chắc nịch: "Không có đâu!"
"Ngươi kể ta nghe đi." U Nghiên tò mò, lại gặng hỏi tiếp.
Diệc Thu suy nghĩ, cảm thấy nói ra cũng không sao bèn lục lọi ký ức, tìm một đống ưu điểm của điểu nữ nhân, sau đó liệt kê với U Nghiên từng chút một.
Không nói không biết, khi nói ra mới phát hiện, thì ra điểu nữ nhân nói chuyện khó nghe, hơn nữa còn thích bắt nạt nàng, ấy thế mà vẫn luôn chăm sóc nàng một cách cẩn thận tỉ mỉ suốt từ trước đến giờ.
U Nghiên ngơ ngác nghe hồi lâu, thấy tiểu Dương Đà kể xong mới mê man nghiêng đầu, chớp mắt nói: "Người ngươi gặp trong mơ thật sự là ta ư? Ta cảm thấy cực kỳ xa lạ."
"Xa lạ á?"
"Có vẻ nàng rất mạnh mẽ và tự tin, trên bầu trời lẫn dưới mặt đất dường như không có một ai làm gì được nàng..." U Nghiên nói, "Thấy sao cũng không giống ta."
Diệc Thu chép miệng, tỏ vẻ: "Có lẽ trưởng thành sẽ trở nên như vậy chăng?"
U Nghiên vui vẻ hỏi: "Thật không?"
Diệc Thu gật đầu, sau đó lại lắc đầu, trả lời: "Thật ra, ta cảm thấy ngươi như bây giờ tốt hơn."
Đơn thuần đáng yêu, hơn nữa cũng không tổn thương người ta bằng ngôn ngữ, chẳng phải tốt hơn đại hư điểu kia nhiều sao?
Nhưng nói gì thì nói, đại hư điểu cũng có cái tốt của đại hư điểu, nghĩ lại mới thấy khó mà so sánh hai người này với nhau.
"Cảm ơn ngươi, tiểu Dương... Đà." U Nghiên nhẹ giọng nói, mặc giày vớ vào, đứng dậy, vỗ vỗ cơ thể khô ráo của tiểu Dương Đà, sau đó lại duỗi eo, "Ngươi đói bụng chưa?"
"Hơi đói." Diệc Thu thành thật đáp lời.
Vừa nói nàng vừa ngước mắt nhìn mặt trời đang dần ngả về tây, sắc giờ đã không còn sớm nữa.
Trước khi đến đây, nàng chạy theo sau tiểu U Nghiên suốt một buổi sáng, mà bữa sáng cũng chỉ có hai cái bánh rán trứng gà mỏng, với đủ loại vận động kiểu này không biết nó đã bị tiêu hoá từ bao giờ?
Bụng đương nhiên là đói, nhưng tạm thời bụng vẫn chưa làm ầm ĩ thôi.
U Nghiên vỗ đầu nhỏ của nàng, ngỏ lời: "Ta phải về nấu cơm cho cha, ngươi muốn đi cùng ta không?"
"Hả?" Đối mặt với lời mời của U Nghiên, tiểu Dương Đà vẫn chưa phản ứng lại.
U Nghiên nghiêm túc suy nghĩ, lại nói: "Nhưng cha ta có hơi hung dữ, tốt nhất ngươi đừng đến gần, đứng đợi ta ở xa, ta chuẩn bị xong đồ ăn sẽ mang đến cho ngươi, sau đó lại đưa ngươi về đại thụ."
"Được, được mà!" Nói xong, thấy ngồi U Nghiên xuống, Diệc Thu vội vàng nhảy phịch lên trên lưng U Nghiên.
U Nghiên đứng dậy, bỗng nhiên nhớ đến giấc mơ mà tiểu Dương Đà nói lúc này, nhất thời cười híp mắt nói: "Ta từng cõng ngươi như thế này ở trong mơ!"
Tiểu Dương Đà cũng đáp: "Đúng vậy, ngươi từng cõng ta như thế này ở trong mơ!"
Thiếu nữ vui mừng không thôi, thoắt cái bước chân cũng trở nên uyển chuyển hơn rất nhiều.
Giống như đối với nàng, được người cần trong một giấc mơ chính là một việc vô cùng đáng giá khoe khoang.
"Cười ngây ngô..." Diệc Thu nhỏ giọng nói, bên tai lại truyền đến tiếng cười như chuông bạc của thiếu nữ.
Khi không cần phải giảm tốc độ để chờ người nào đó, U Nghiên chạy nhanh hơn lúc trước rất nhiều, so với những con nai trong rừng tốc độ của nàng cũng nhanh hơn rất nhiều.
Suốt dọc đường, cơn gió mùa hè nhẹ nhàng thổi qua gương mặt xù lông của tiểu Dương Đà, khiến tiểu Dương Đà cực kỳ thoải mái.
Nhớ đến những lần U Nghiên bắt nạt mình, không nhịn được mà có một ít ý xấu ở trong lòng, Diệc Thu không ngừng cọ mái tóc của thiếu nữ, phần cằm dưới cứ ra sức cọ cọ cái đầu nhỏ, mãi đến khi bù xù hệt như tổ chim màu đỏ mới cảm thấy báo được thù lớn, ngừng lại hành động ấu trĩ của mình.
Cứ như Khoa Phụ [1] trong truyền thuyết, tiểu nha đầu vội vàng chạy một mạch về hướng mặt trời.
Không biết chạy bao lâu, nhưng khi những đám mây trên trời đều đã bị mặt trời nhuốm đỏ, nàng mới đặt tiểu Dương Đà xù lông trên lưng mình xuống.
Nàng tuỳ tiện gãi mái tóc, cuối người dặn dò với Diệc Thu: "Đi một đoạn nữa sẽ đến nhà ta, ta về nhé. Ngươi đứng đây chờ ta một lát hoặc có thể đi dạo xung quanh, nhưng đừng đi xa quá, linh tức của ngươi rất mỏng manh, nếu ở khoảng cách xa hoặc đi lạc đường ta sẽ không thể tìm được ngươi."
Diệc Thu nhìn về phương xa, chỉ có núi rừng và núi rừng, nghĩ đến nhà U Nghiên còn cách một quãng đường đi, nàng mới nghiêng cổ hỏi: "Ta không thể đi về cùng ngươi à?"
U Nghiên suy nghĩ, trả lời: "Ta chưa bao giờ mang bạn về nhà, ta sợ cha sẽ giận."
Diệc Thu gật đầu "ừ" một tiếng, nói: "Vậy ta đứng đây đợi ngươi."
"Ừm!" Nói rồi U Nghiên xoay người, chớp mắt đã chạy không thấy bóng dáng tăm hơi.
Tiểu Dương Đà mím môi, tìm một bãi cỏ sạch sẽ gần đó rồi nằm sấp xuống, ngáp một cái.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, nàng mơ màng dần chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại, có vẻ U Nghiên đã ngồi ở bên cạnh nàng một lúc, mái tóc dài đã bện thành hai cái bím tóc lớn, không còn lôi thôi bù xù như lúc trước. Mãi đến giờ phút này, Diệc Thu mới nhận ra một sự thật, thì ra kiểu tóc của tiểu U Nghiên giống y hệt kiểu tóc mà điểu nữ nhân từng bện cho nàng —— là hai cái tóc bím lồng đèn.
Quả nhiên, thẩm mỹ của điểu nữ nhân, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thay đổi.
Thấy tiểu Dương Đà lười biếng mở mắt, U Nghiên không nhịn được mà cảm thán một câu: "Ngươi thích ngủ thật."
"Ngươi cười ta à?" Diệc Thu hơi híp mắt, mở miệng hỏi.
"Không có!" U Nghiên vội vàng giải thích, "Ta đang hâm mộ ngươi đấy, giấc ngủ của ta và tiểu Hồng Hoa không mấy yên ổn, còn ngươi thì lại khác, sau khi ngủ bị người ta khiêng lên cũng không biết, ngủ ngon đến nhường nào."
Tức khắc, Diệc Thu có chút dở khóc dở cười.
Nàng nghĩ, nếu lúc này người đứng trước mặt nàng là điểu nữ nhân ở ngoài ảo cảnh, chắc hẳn sẽ thốt ra câu: "Sét đánh không tỉnh, ngủ say như heo."
Nhưng đổi thành tiểu U Nghiên lại trở thành ngủ ngon giấc.
So về chỉ số thông minh, quả thật điểu nữ nhân trưởng thành hơn nhiều, nhưng nếu so về EQ, điểu nữ nhân đành phải chào thua với bản thân lúc còn nhỏ.
"Ta sẽ xem nó như là lời khen dành cho ta." Diệc Thu nói, vô thức nhìn quanh bốn phía.
Quả nhiên, sắc trời bên ngoài đã tối sầm, mà nàng cũng đã về đến hốc cây lớn kia.
Tiểu Hồng Hoa treo người trên mạng nhện, lắc lư qua lại không biết đang chơi trò gì ở đó.
Lúc Diệc Thu quay đầu lại, chỉ thấy cái chén chứa đầy đồ ăn được U Nghiên biến ra đã đặt trên mặt đất, có chay có mặn, thơm nức mũi —— nàng chưa bao giờ nói với tiểu U Nghiên mình thích ăn món gì, nhưng đồ ăn trong chén đều là những thứ nàng thường thích gọi khi còn ở quán trọ, quán ăn.
"Tại sao ngươi lại biết ta thích ăn những món này?" Diệc Thu hỏi, dường như muốn tìm được chứng cứ để chứng minh, chứng minh mình không hề nhận lầm người.
"Ta... Ta không biết, tự dưng hôm nay rất muốn nấu những món này, có lẽ là trùng hợp." U Nghiên mím môi, bỗng nhiên cong mi cười nói, "Cơ mà bây giờ đã biết rồi, ta sẽ nhớ kỹ!" U Nghiên nói xong, bưng chén đũa lên, "Mau ăn đi, chắc ngươi đói lắm!"
Diệc Thu nhìn U Nghiên, ngăn không được dòng nước nơi khóe mắt.
U Nghiên: "Sao ngươi lại khóc?"
Diệc Thu: "Không có, mới vừa tỉnh ngủ nên đôi mắt không được thoải mái ấy mà."
Thì ra, có một số người tuy rằng đã quên —— nhưng có một số việc lại luôn nhớ kỹ.
- ---o o----
Chú thích:
[1] Khoa Phụ (夸父): là một người khổng lồ trong thần thoại Trung Quốc, cháu tám đời của Viêm Đế sinh sống ở vùng núi phương Bắc. Khoa Phụ tuy có thân hình to lớn nhưng di chuyển cực kỳ nhanh nhẹn, khi chạy thì nhẹ nhàng như bay, có thể nói là trên đời chẳng có sinh vật nào chạy nhanh bằng ông ta lúc đó. Chính vì thế, khi thấy vầng thái dương trôi qua trên bầu trời, Khoa Phụ nảy sinh ý muốn chạy đua với Mặt Trời. Lại có truyền thuyết khác kể rằng do mặt trời nóng quá, khiến vạn vật nóng bức, đất đai khô hạn, dân không chịu được nên Khoa Phụ muốn đuổi theo bắt lấy mặt trời, buộc nó phải nghe theo lệnh mình.
Sau một lúc im lặng thật lâu, U Nghiên cụp mi.
Nàng lại tiếp tục vò vò bộ xiêm y rách nát của mình, Diệc Thu đứng bên cạnh nhìn, tạm thời vẫn chưa biết nên an ủi thế nào nên đành dứt khoát ghé vào bên người nàng, nhỏ giọng thì thầm: "Nói chung ta rất thích ngươi."
U Nghiên mím môi nói: "Ta mới đút ngươi ăn hai bữa, ngươi đã thích ta rồi. Sau này người khác đút ngươi ăn, ngươi cũng sẽ thích người khác."
"Không giống nhau." Diệc Thu nói, "Ta nói rồi, ta và ngươi đã từng gặp nhau ở trong mơ, chưa có ai đối xử tốt với ta như ngươi."
Một tia chần chừ hiện lên trong mắt U Nghiên, nàng không trả lời, chỉ yên lặng giặt bộ xiêm y trong tay, sau đó không chờ phơi hô nàng lập tức mặc từng lớp áo lên trên người.
"Ngươi mặc như vậy sẽ dễ bị cảm." Tuy đang là mùa hè, nhưng mặc quần áo ướt thế này cũng không tốt cho sức khỏe.
Diệc Thu thấy vậy bèn lo lắng, nhưng vừa dứt lời nàng liền thấy toàn bộ cơ thể U Nghiên xuất hiện một nguồn linh lực dao động, chỉ trong chốc lát đã hong khô bộ xiêm y mới vớt từ trong nước lên.
Mày Diệc Thu hơi nhíu, lại cảm nhận được sự chênh lệch rất lớn giữa chim và đà.
Nàng đứng dậy với tâm thái không cam lòng, lắc lắc cơ thể ướt đẫm của mình, bọt nước lập tức văng tung toé lên khắp người U Nghiên.
"Đừng quậy." U Nghiên bảo, ý cười hiện lên trong mắt, một tay nàng ôm cổ tiểu Dương Đà, một tay khác lại bắt đầu chà lau cơ thể tiểu Dương Đà.
Lại là cái cảm giác vô cùng quen thuộc ấy.
Không biết từ khi nào, đầu ngón tay của điểu nữ nhân sáng nắng chiều mưa ấy lại mang theo linh lực, kiên nhẫn lau khô từng cọng lông tơ trên người nàng giống như bây giờ.
Lông trên người Dương Đà rất nhiều và dày, khó có thể lau khô trong một khoảng thời gian ngắn.
Diệc Thu hơi nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn thiếu nữ trước mặt đang giúp nàng chà lau cơ thể.
Tóc thiếu nữ còn chưa kịp bện lại, tóc dài buông xõa sau lưng, mặt mũi thon dài, bên trong đôi mắt lại chứa đựng dịu dàng.
Vào khoảnh khắc ấy, Diệc Thu hơi hoảng hốt, suýt còn tưởng rằng nàng đã trở lại bên cạnh điểu nữ nhân mà mình quen thuộc.
Nhưng rất nhanh nàng liền tỉnh táo lại —— ánh mắt của điểu nữ nhân không trong trẻo bằng người trước mặt.
Đúng, ánh mắt của U Nghiên đang đứng trước mặt nàng thật sự rất trong trẻo.
Con ngươi trong trẻo còn mang theo vài phần vui mừng.
Đúng vậy, nàng không nhìn lầm, trong mắt U Nghiên thật sự có chứa vui mừng.
Có lẽ đây không phải ảo giác, tâm trạng của U Nghiên cũng không bị đề tài vừa nãy làm tụt dốc. Nhưng đương nhiên có thể là khi nói đến đề tài ấy, đối với một người đã quen với ác ý từ sớm như U Nghiên, nó cũng không được xem là vết thương không thể nhắc đến.
Như đã nhận ra ánh mắt của tiểu Dương Đà, ngón tay đang đặt sau lưng Diệc Thu của U Nghiên bỗng dưng ngừng lại.
"Hở?" Tiểu Dương Đà tò mò nghiêng đầu.
U Nghiên vội vàng tiếp tục động tác, nhưng sau một hồi do dự, nàng nhẹ giọng hỏi một câu: "Ngươi nói ngươi từng mơ thấy ta, thật sự không phải vì muốn ta vui mà an ủi ư?"
"Tất nhiên rồi, nếu không tại sao ta lại biết tên của ngươi?" Diệc Thu nghiêm túc trả lời.
"Cơ mà, có rất nhiều người trong núi Côn Luân đều biết tên của ta, đây vốn dĩ không phải điều bí mật." U Nghiên nói, ánh mắt khi nhìn Diệc Thu dường như lấp ló sự chờ mong nào đó.
"Nhưng ta mơ thấy ngươi thật mà, ngươi không tin ta hả?" Diệc Thu hỏi lại.
U Nghiên vội vàng xua tay, trong mắt chứa đầy áy náy: "Không phải, ta không có ý này... Ta, ta..." Nói xong, nàng suy nghĩ mấy giây, nhịn không được tò mò hỏi, "Vậy, vậy ở trong mơ, dáng vẻ của ta trông thế nào? Trong giấc mơ của ngươi, ta tốt với ngươi ra sao?"
Diệc Thu bèn hỏi ngược lại: "Tại sao lại muốn hỏi cái này?"
U Nghiên cắn môi dưới, đôi mắt vô tội mở to, nhẹ giọng đáp: "Ta, ta sợ mình không làm tốt bằng trong mơ, ngươi... Ngươi sẽ không thích ta nữa."
Nghe xong Diệc Thu sửng sốt vài giây, qua hơn nửa ngày mới thấy dở khóc khóc dở cười, lắc đầu nói với giọng điệu chắc nịch: "Không có đâu!"
"Ngươi kể ta nghe đi." U Nghiên tò mò, lại gặng hỏi tiếp.
Diệc Thu suy nghĩ, cảm thấy nói ra cũng không sao bèn lục lọi ký ức, tìm một đống ưu điểm của điểu nữ nhân, sau đó liệt kê với U Nghiên từng chút một.
Không nói không biết, khi nói ra mới phát hiện, thì ra điểu nữ nhân nói chuyện khó nghe, hơn nữa còn thích bắt nạt nàng, ấy thế mà vẫn luôn chăm sóc nàng một cách cẩn thận tỉ mỉ suốt từ trước đến giờ.
U Nghiên ngơ ngác nghe hồi lâu, thấy tiểu Dương Đà kể xong mới mê man nghiêng đầu, chớp mắt nói: "Người ngươi gặp trong mơ thật sự là ta ư? Ta cảm thấy cực kỳ xa lạ."
"Xa lạ á?"
"Có vẻ nàng rất mạnh mẽ và tự tin, trên bầu trời lẫn dưới mặt đất dường như không có một ai làm gì được nàng..." U Nghiên nói, "Thấy sao cũng không giống ta."
Diệc Thu chép miệng, tỏ vẻ: "Có lẽ trưởng thành sẽ trở nên như vậy chăng?"
U Nghiên vui vẻ hỏi: "Thật không?"
Diệc Thu gật đầu, sau đó lại lắc đầu, trả lời: "Thật ra, ta cảm thấy ngươi như bây giờ tốt hơn."
Đơn thuần đáng yêu, hơn nữa cũng không tổn thương người ta bằng ngôn ngữ, chẳng phải tốt hơn đại hư điểu kia nhiều sao?
Nhưng nói gì thì nói, đại hư điểu cũng có cái tốt của đại hư điểu, nghĩ lại mới thấy khó mà so sánh hai người này với nhau.
"Cảm ơn ngươi, tiểu Dương... Đà." U Nghiên nhẹ giọng nói, mặc giày vớ vào, đứng dậy, vỗ vỗ cơ thể khô ráo của tiểu Dương Đà, sau đó lại duỗi eo, "Ngươi đói bụng chưa?"
"Hơi đói." Diệc Thu thành thật đáp lời.
Vừa nói nàng vừa ngước mắt nhìn mặt trời đang dần ngả về tây, sắc giờ đã không còn sớm nữa.
Trước khi đến đây, nàng chạy theo sau tiểu U Nghiên suốt một buổi sáng, mà bữa sáng cũng chỉ có hai cái bánh rán trứng gà mỏng, với đủ loại vận động kiểu này không biết nó đã bị tiêu hoá từ bao giờ?
Bụng đương nhiên là đói, nhưng tạm thời bụng vẫn chưa làm ầm ĩ thôi.
U Nghiên vỗ đầu nhỏ của nàng, ngỏ lời: "Ta phải về nấu cơm cho cha, ngươi muốn đi cùng ta không?"
"Hả?" Đối mặt với lời mời của U Nghiên, tiểu Dương Đà vẫn chưa phản ứng lại.
U Nghiên nghiêm túc suy nghĩ, lại nói: "Nhưng cha ta có hơi hung dữ, tốt nhất ngươi đừng đến gần, đứng đợi ta ở xa, ta chuẩn bị xong đồ ăn sẽ mang đến cho ngươi, sau đó lại đưa ngươi về đại thụ."
"Được, được mà!" Nói xong, thấy ngồi U Nghiên xuống, Diệc Thu vội vàng nhảy phịch lên trên lưng U Nghiên.
U Nghiên đứng dậy, bỗng nhiên nhớ đến giấc mơ mà tiểu Dương Đà nói lúc này, nhất thời cười híp mắt nói: "Ta từng cõng ngươi như thế này ở trong mơ!"
Tiểu Dương Đà cũng đáp: "Đúng vậy, ngươi từng cõng ta như thế này ở trong mơ!"
Thiếu nữ vui mừng không thôi, thoắt cái bước chân cũng trở nên uyển chuyển hơn rất nhiều.
Giống như đối với nàng, được người cần trong một giấc mơ chính là một việc vô cùng đáng giá khoe khoang.
"Cười ngây ngô..." Diệc Thu nhỏ giọng nói, bên tai lại truyền đến tiếng cười như chuông bạc của thiếu nữ.
Khi không cần phải giảm tốc độ để chờ người nào đó, U Nghiên chạy nhanh hơn lúc trước rất nhiều, so với những con nai trong rừng tốc độ của nàng cũng nhanh hơn rất nhiều.
Suốt dọc đường, cơn gió mùa hè nhẹ nhàng thổi qua gương mặt xù lông của tiểu Dương Đà, khiến tiểu Dương Đà cực kỳ thoải mái.
Nhớ đến những lần U Nghiên bắt nạt mình, không nhịn được mà có một ít ý xấu ở trong lòng, Diệc Thu không ngừng cọ mái tóc của thiếu nữ, phần cằm dưới cứ ra sức cọ cọ cái đầu nhỏ, mãi đến khi bù xù hệt như tổ chim màu đỏ mới cảm thấy báo được thù lớn, ngừng lại hành động ấu trĩ của mình.
Cứ như Khoa Phụ [1] trong truyền thuyết, tiểu nha đầu vội vàng chạy một mạch về hướng mặt trời.
Không biết chạy bao lâu, nhưng khi những đám mây trên trời đều đã bị mặt trời nhuốm đỏ, nàng mới đặt tiểu Dương Đà xù lông trên lưng mình xuống.
Nàng tuỳ tiện gãi mái tóc, cuối người dặn dò với Diệc Thu: "Đi một đoạn nữa sẽ đến nhà ta, ta về nhé. Ngươi đứng đây chờ ta một lát hoặc có thể đi dạo xung quanh, nhưng đừng đi xa quá, linh tức của ngươi rất mỏng manh, nếu ở khoảng cách xa hoặc đi lạc đường ta sẽ không thể tìm được ngươi."
Diệc Thu nhìn về phương xa, chỉ có núi rừng và núi rừng, nghĩ đến nhà U Nghiên còn cách một quãng đường đi, nàng mới nghiêng cổ hỏi: "Ta không thể đi về cùng ngươi à?"
U Nghiên suy nghĩ, trả lời: "Ta chưa bao giờ mang bạn về nhà, ta sợ cha sẽ giận."
Diệc Thu gật đầu "ừ" một tiếng, nói: "Vậy ta đứng đây đợi ngươi."
"Ừm!" Nói rồi U Nghiên xoay người, chớp mắt đã chạy không thấy bóng dáng tăm hơi.
Tiểu Dương Đà mím môi, tìm một bãi cỏ sạch sẽ gần đó rồi nằm sấp xuống, ngáp một cái.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, nàng mơ màng dần chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại, có vẻ U Nghiên đã ngồi ở bên cạnh nàng một lúc, mái tóc dài đã bện thành hai cái bím tóc lớn, không còn lôi thôi bù xù như lúc trước. Mãi đến giờ phút này, Diệc Thu mới nhận ra một sự thật, thì ra kiểu tóc của tiểu U Nghiên giống y hệt kiểu tóc mà điểu nữ nhân từng bện cho nàng —— là hai cái tóc bím lồng đèn.
Quả nhiên, thẩm mỹ của điểu nữ nhân, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thay đổi.
Thấy tiểu Dương Đà lười biếng mở mắt, U Nghiên không nhịn được mà cảm thán một câu: "Ngươi thích ngủ thật."
"Ngươi cười ta à?" Diệc Thu hơi híp mắt, mở miệng hỏi.
"Không có!" U Nghiên vội vàng giải thích, "Ta đang hâm mộ ngươi đấy, giấc ngủ của ta và tiểu Hồng Hoa không mấy yên ổn, còn ngươi thì lại khác, sau khi ngủ bị người ta khiêng lên cũng không biết, ngủ ngon đến nhường nào."
Tức khắc, Diệc Thu có chút dở khóc dở cười.
Nàng nghĩ, nếu lúc này người đứng trước mặt nàng là điểu nữ nhân ở ngoài ảo cảnh, chắc hẳn sẽ thốt ra câu: "Sét đánh không tỉnh, ngủ say như heo."
Nhưng đổi thành tiểu U Nghiên lại trở thành ngủ ngon giấc.
So về chỉ số thông minh, quả thật điểu nữ nhân trưởng thành hơn nhiều, nhưng nếu so về EQ, điểu nữ nhân đành phải chào thua với bản thân lúc còn nhỏ.
"Ta sẽ xem nó như là lời khen dành cho ta." Diệc Thu nói, vô thức nhìn quanh bốn phía.
Quả nhiên, sắc trời bên ngoài đã tối sầm, mà nàng cũng đã về đến hốc cây lớn kia.
Tiểu Hồng Hoa treo người trên mạng nhện, lắc lư qua lại không biết đang chơi trò gì ở đó.
Lúc Diệc Thu quay đầu lại, chỉ thấy cái chén chứa đầy đồ ăn được U Nghiên biến ra đã đặt trên mặt đất, có chay có mặn, thơm nức mũi —— nàng chưa bao giờ nói với tiểu U Nghiên mình thích ăn món gì, nhưng đồ ăn trong chén đều là những thứ nàng thường thích gọi khi còn ở quán trọ, quán ăn.
"Tại sao ngươi lại biết ta thích ăn những món này?" Diệc Thu hỏi, dường như muốn tìm được chứng cứ để chứng minh, chứng minh mình không hề nhận lầm người.
"Ta... Ta không biết, tự dưng hôm nay rất muốn nấu những món này, có lẽ là trùng hợp." U Nghiên mím môi, bỗng nhiên cong mi cười nói, "Cơ mà bây giờ đã biết rồi, ta sẽ nhớ kỹ!" U Nghiên nói xong, bưng chén đũa lên, "Mau ăn đi, chắc ngươi đói lắm!"
Diệc Thu nhìn U Nghiên, ngăn không được dòng nước nơi khóe mắt.
U Nghiên: "Sao ngươi lại khóc?"
Diệc Thu: "Không có, mới vừa tỉnh ngủ nên đôi mắt không được thoải mái ấy mà."
Thì ra, có một số người tuy rằng đã quên —— nhưng có một số việc lại luôn nhớ kỹ.
- ---o o----
Chú thích:
[1] Khoa Phụ (夸父): là một người khổng lồ trong thần thoại Trung Quốc, cháu tám đời của Viêm Đế sinh sống ở vùng núi phương Bắc. Khoa Phụ tuy có thân hình to lớn nhưng di chuyển cực kỳ nhanh nhẹn, khi chạy thì nhẹ nhàng như bay, có thể nói là trên đời chẳng có sinh vật nào chạy nhanh bằng ông ta lúc đó. Chính vì thế, khi thấy vầng thái dương trôi qua trên bầu trời, Khoa Phụ nảy sinh ý muốn chạy đua với Mặt Trời. Lại có truyền thuyết khác kể rằng do mặt trời nóng quá, khiến vạn vật nóng bức, đất đai khô hạn, dân không chịu được nên Khoa Phụ muốn đuổi theo bắt lấy mặt trời, buộc nó phải nghe theo lệnh mình.