Chương 75
Làm xong xuôi, Diệp Thành mới biến mất trong màn đêm, trước khi đi, hắn không quên giải độc cho Vương Hoành và Tống Ngọc.
A….!
A…!
Không lâu sau đó, trong khu rừng tối mù mịt liên tiếp vang lên những tiếng hét thất thanh.
Các đệ tử của Địa Dương Phong bị Diệp Thành đánh ngất đã tỉnh lại, thấy túi đựng đồ và các món đồ có giá trị của mình, thậm chí đến quần áo cũng không thấy đâu, ai nấy lần lượt kinh ngạc.
Đêm muộn, cả toán đệ tử của Địa Dương Phong chếnh choáng lên núi Hằng Nhạc Tông.
“Chuyện, chuyện gì đây?”, thấy đệ tử của Địa Dương Phong, người của Hằng Nhạc Tông nhếch miệng xôn xao bàn tán.
Cũng chẳng thể trách bọn họ kinh ngạc đến vậy, vì hơn hai mươi đệ tử của Địa Dương Phong không muốn người khác để ý tới mình cũng khó bởi trên người bọn họ chỉ còn mỗi cái quần lót.
Quan trọng nhất đó chính là bộ dạng thảm hại, không chỉ một người mà hơn hai mươi người nên đương nhiên sẽ trở thành trung tâm của mọi sự chú ý.
“Bị đánh cả sao?”, tất cả mọi người đều thắc mắc.
“Hành động thế này cũng kinh động thật đấy”.
“Quần áo bị lột sạch, hung thủ ra tay thật hiểm”.
“Là kẻ nào gây ra?”, hơn hai mươi đệ tử vừa lên tới Địa Dương Phong đã nghe tiếng nạt nộ kinh thiên động địa của Cát Hồng.
Mà Diệp Thành, kẻ chủ mưu của tất cả mọi chuyện lúc này đang phấn khích đếm chiến lợi phẩm trong Tiểu Linh Viên.
Thu hoạch ngày hôm nay đúng là gấp đôi ngày hôm qua. Quan trọng nhất chính là sự cống hiến của hai tên cảnh giới Nhân Nguyên Vương Hoành và Tống Ngọc, tài sản của đệ tử tầng Ngưng Khí so với đệ tử ở cảnh giới Nhân Nguyên đúng là kém xa một trời một vực.
Trong căn phòng, ánh nến lập loè, Diệp Thành đem chỗ linh thạch, linh dịch và linh khí bỏ vào túi đựng đồ, duy chỉ một bộ cổ quyển là hắn vẫn cầm trong tay.
Cổ quyển trông có hơi cũ kỹ, có lẽ cũng đã được dùng qua nhiều năm tháng nên bề mặt mới ố vàng.
“Luyện Khí Quyết”.
“Luyện Khí Quyết”, Diệp Thành xoa xoa cằm, tiếp tục nhìn xuống phía dưới.
Ngay sau đó, khuôn mặt hắn vui mừng thấy rõ, vì bộ cổ quyển này ghi chép môn pháp luyện chế binh khí, bên trong giới thiệu chi tiết những vật liệu cần dùng cho quá trình luyện binh khí cũng như làm cách nào có thể luyện chế binh khí.
“Đây đúng là bảo bối”, trong lòng Diệp Thành hân hoan.
Đợi tới khi xem xong một lượt Luyện Khí Quyết, Diệp Thành mới trầm ngâm hồi lâu, trong lòng dự định luyện chế ra một loại binh khí.
Kiếm Thiên Khuyết mặc dù dùng thuận tay nhưng lại quá nặng, làm chậm tốc độ, ở thời khắc quyết định, nếu bỏ đi thanh Thiên Khuyết thì tốc độ sẽ tăng nhanh hơn nhiều, vậy thì nếu lúc đó có một binh khí sắc bén đương nhiên sẽ khiến Diệp Thành như hổ mọc thêm cánh.
Nghĩ vậy, Diệp Thành lại lần nữa lấy cổ quyển Luyện Khí Quyết ra, tư từ lĩnh hội.
Hắn ngồi suốt một đêm, tới sáng hôm sau, hắn ăn vội chút gì đó rồi lại tiếp tục nhốt mình trong phòng.
A….!
A…!
Không lâu sau đó, trong khu rừng tối mù mịt liên tiếp vang lên những tiếng hét thất thanh.
Các đệ tử của Địa Dương Phong bị Diệp Thành đánh ngất đã tỉnh lại, thấy túi đựng đồ và các món đồ có giá trị của mình, thậm chí đến quần áo cũng không thấy đâu, ai nấy lần lượt kinh ngạc.
Đêm muộn, cả toán đệ tử của Địa Dương Phong chếnh choáng lên núi Hằng Nhạc Tông.
“Chuyện, chuyện gì đây?”, thấy đệ tử của Địa Dương Phong, người của Hằng Nhạc Tông nhếch miệng xôn xao bàn tán.
Cũng chẳng thể trách bọn họ kinh ngạc đến vậy, vì hơn hai mươi đệ tử của Địa Dương Phong không muốn người khác để ý tới mình cũng khó bởi trên người bọn họ chỉ còn mỗi cái quần lót.
Quan trọng nhất đó chính là bộ dạng thảm hại, không chỉ một người mà hơn hai mươi người nên đương nhiên sẽ trở thành trung tâm của mọi sự chú ý.
“Bị đánh cả sao?”, tất cả mọi người đều thắc mắc.
“Hành động thế này cũng kinh động thật đấy”.
“Quần áo bị lột sạch, hung thủ ra tay thật hiểm”.
“Là kẻ nào gây ra?”, hơn hai mươi đệ tử vừa lên tới Địa Dương Phong đã nghe tiếng nạt nộ kinh thiên động địa của Cát Hồng.
Mà Diệp Thành, kẻ chủ mưu của tất cả mọi chuyện lúc này đang phấn khích đếm chiến lợi phẩm trong Tiểu Linh Viên.
Thu hoạch ngày hôm nay đúng là gấp đôi ngày hôm qua. Quan trọng nhất chính là sự cống hiến của hai tên cảnh giới Nhân Nguyên Vương Hoành và Tống Ngọc, tài sản của đệ tử tầng Ngưng Khí so với đệ tử ở cảnh giới Nhân Nguyên đúng là kém xa một trời một vực.
Trong căn phòng, ánh nến lập loè, Diệp Thành đem chỗ linh thạch, linh dịch và linh khí bỏ vào túi đựng đồ, duy chỉ một bộ cổ quyển là hắn vẫn cầm trong tay.
Cổ quyển trông có hơi cũ kỹ, có lẽ cũng đã được dùng qua nhiều năm tháng nên bề mặt mới ố vàng.
“Luyện Khí Quyết”.
“Luyện Khí Quyết”, Diệp Thành xoa xoa cằm, tiếp tục nhìn xuống phía dưới.
Ngay sau đó, khuôn mặt hắn vui mừng thấy rõ, vì bộ cổ quyển này ghi chép môn pháp luyện chế binh khí, bên trong giới thiệu chi tiết những vật liệu cần dùng cho quá trình luyện binh khí cũng như làm cách nào có thể luyện chế binh khí.
“Đây đúng là bảo bối”, trong lòng Diệp Thành hân hoan.
Đợi tới khi xem xong một lượt Luyện Khí Quyết, Diệp Thành mới trầm ngâm hồi lâu, trong lòng dự định luyện chế ra một loại binh khí.
Kiếm Thiên Khuyết mặc dù dùng thuận tay nhưng lại quá nặng, làm chậm tốc độ, ở thời khắc quyết định, nếu bỏ đi thanh Thiên Khuyết thì tốc độ sẽ tăng nhanh hơn nhiều, vậy thì nếu lúc đó có một binh khí sắc bén đương nhiên sẽ khiến Diệp Thành như hổ mọc thêm cánh.
Nghĩ vậy, Diệp Thành lại lần nữa lấy cổ quyển Luyện Khí Quyết ra, tư từ lĩnh hội.
Hắn ngồi suốt một đêm, tới sáng hôm sau, hắn ăn vội chút gì đó rồi lại tiếp tục nhốt mình trong phòng.