Chương 74
Ngày hôm nay hắn đã đánh ngất hai mươi mấy tên đệ tử của Địa Dương Phong, thu hoạch cũng không tồi, đủ cho hắn tiêu sài vài ngày trời.
Sắc trời không biết tối dần từ bao giờ. Diệp Thành ngẩng đầu nhìn ánh dương buổi chiều tà và quyết định quay về.
Có điều hắn vừa đứng dậy đã thấy ở cửa hang có chân khí cuồn cuộn, hai bóng hình mơ hồ di chuyển từ khu rừng Yêu Thú tới, di chuyển từ xa tới gần, đi xuyên qua sơn cốc.
“Cảnh giới Nhân Nguyên, hai người”, Diệp Thành lại lặng lẽ co người, chắc mẩm bắt được hai con cá lớn. Đợi tới khi tới gần, Diệp Thành mới nhìn rõ dung mạo của hai người này.
Hai người một cao một thấp, người cao hơn tên Vương Hoành, cao to lực lưỡng, trong chân khí còn mang theo cơn thịnh nộ, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn, chỉ cần nhìn là có thể thấy đây là tu sĩ có sức mạnh rồi. Người thấp hơn tên Tống Ngọc, trông hắn có phần ẻo lả, dáng người dong dỏng cao, mặt mày trắng trẻo nhẵn nhụi, người không biết còn tưởng hắn là một cô nương nữa.
“Thực lực hơi yếu hơn một chút, không sao”, thấy Vương Hoành và Tống Ngọc vào phạm vi mai phục của mình, Diệp Thành liền lấy hai cây châm độc ra.
Cảnh giới Nhân Nguyên hơn cảnh giới Ngưng Khí, đánh bại bọn họ mà không để lộ thân phận là việc mà Diệp Thành cho rằng mình không làm được cho nên hắn quyết định dùng chút thủ đoạn hạ đẳng chứ không làm hại tới tính mạng bọn họ.
Nghĩ vậy, Diệp Thành liền lấy một quả đạn khói ra.
“Cẩn thận”, Vương Hoành và Tống Ngọc quả là đề cao cảnh giác, thấy có vật dị thường đột nhiên bay tới thì lập tức rút linh kiếm ra.
Bụp!
Đạn khói nổ tung, làn khói mịt mù lại lần nữa lan toả.
“Là ai?”, Vương Hoành với cơ thể cường tráng lập tức nổi cơn thịnh nộ.
Vút!
Một cây châm độc rất mảnh bay trong không khí, đâm vào cánh tay Vương Hoành, thế nhưng hắn vẫn không hề có cảm giác nào.
Ở một bên, Tống Ngọc cũng chẳng khá khẩm hơn, hắn bị châm độc đâm trúng phần sau lưng và chẳng cảm nhận được có gì bất thường. Cả hai tên ngã ra đất, quay lưng lại với nhau và đẩy ra chân khí, làn khói cứ thế bay mịt mờ trước mặt.
Chẳng mấy chốc, cả hai tên cảm thấy có gì đó bất ổn.
“Vương sư huynh, huynh có cảm thấy hơi choáng váng không?”, Tống Ngọc lảo đảo.
“Đúng…ta thấy hơi choáng”, Vương Hoành quay đầu, chỉ thấy toàn thân rã rời.
“Châm độc của lão già lưng gù kia quả lợi hại”, Diệp Thành thầm nghĩ, hắn trông thấy bộ dạng lúc này của Vương Hoành và Tống Ngọc thì không khỏi tặc lưỡi, tự nhủ ít dùng châm độc thì tốt hơn. Loại châm với tác dụng như vậy mà dùng ở đây thì có phần lãng phí.
Bịch!
Bịch!
Cả hai tên bị đánh vào sau gáy, sau đó thì bất tỉnh nhân sự.
“Đừng trách ta, nên trách sư phụ các ngươi ấy”, Diệp Thành đi ra, dùng tay lôi chân của hai tên kia, nhanh chóng nép vào rừng sâu trong núi.
Cũng giống như hơn hai mươi tên đệ tử của Địa Dương Phong trước đó, túi đựng đồ của Vương Hoành và Tống Ngọc đều bị Diệp Thành lấy đi, phàm là vật có giá trị trên người hai tên đều bị Diệp Thành lục lọi.
Sắc trời không biết tối dần từ bao giờ. Diệp Thành ngẩng đầu nhìn ánh dương buổi chiều tà và quyết định quay về.
Có điều hắn vừa đứng dậy đã thấy ở cửa hang có chân khí cuồn cuộn, hai bóng hình mơ hồ di chuyển từ khu rừng Yêu Thú tới, di chuyển từ xa tới gần, đi xuyên qua sơn cốc.
“Cảnh giới Nhân Nguyên, hai người”, Diệp Thành lại lặng lẽ co người, chắc mẩm bắt được hai con cá lớn. Đợi tới khi tới gần, Diệp Thành mới nhìn rõ dung mạo của hai người này.
Hai người một cao một thấp, người cao hơn tên Vương Hoành, cao to lực lưỡng, trong chân khí còn mang theo cơn thịnh nộ, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn, chỉ cần nhìn là có thể thấy đây là tu sĩ có sức mạnh rồi. Người thấp hơn tên Tống Ngọc, trông hắn có phần ẻo lả, dáng người dong dỏng cao, mặt mày trắng trẻo nhẵn nhụi, người không biết còn tưởng hắn là một cô nương nữa.
“Thực lực hơi yếu hơn một chút, không sao”, thấy Vương Hoành và Tống Ngọc vào phạm vi mai phục của mình, Diệp Thành liền lấy hai cây châm độc ra.
Cảnh giới Nhân Nguyên hơn cảnh giới Ngưng Khí, đánh bại bọn họ mà không để lộ thân phận là việc mà Diệp Thành cho rằng mình không làm được cho nên hắn quyết định dùng chút thủ đoạn hạ đẳng chứ không làm hại tới tính mạng bọn họ.
Nghĩ vậy, Diệp Thành liền lấy một quả đạn khói ra.
“Cẩn thận”, Vương Hoành và Tống Ngọc quả là đề cao cảnh giác, thấy có vật dị thường đột nhiên bay tới thì lập tức rút linh kiếm ra.
Bụp!
Đạn khói nổ tung, làn khói mịt mù lại lần nữa lan toả.
“Là ai?”, Vương Hoành với cơ thể cường tráng lập tức nổi cơn thịnh nộ.
Vút!
Một cây châm độc rất mảnh bay trong không khí, đâm vào cánh tay Vương Hoành, thế nhưng hắn vẫn không hề có cảm giác nào.
Ở một bên, Tống Ngọc cũng chẳng khá khẩm hơn, hắn bị châm độc đâm trúng phần sau lưng và chẳng cảm nhận được có gì bất thường. Cả hai tên ngã ra đất, quay lưng lại với nhau và đẩy ra chân khí, làn khói cứ thế bay mịt mờ trước mặt.
Chẳng mấy chốc, cả hai tên cảm thấy có gì đó bất ổn.
“Vương sư huynh, huynh có cảm thấy hơi choáng váng không?”, Tống Ngọc lảo đảo.
“Đúng…ta thấy hơi choáng”, Vương Hoành quay đầu, chỉ thấy toàn thân rã rời.
“Châm độc của lão già lưng gù kia quả lợi hại”, Diệp Thành thầm nghĩ, hắn trông thấy bộ dạng lúc này của Vương Hoành và Tống Ngọc thì không khỏi tặc lưỡi, tự nhủ ít dùng châm độc thì tốt hơn. Loại châm với tác dụng như vậy mà dùng ở đây thì có phần lãng phí.
Bịch!
Bịch!
Cả hai tên bị đánh vào sau gáy, sau đó thì bất tỉnh nhân sự.
“Đừng trách ta, nên trách sư phụ các ngươi ấy”, Diệp Thành đi ra, dùng tay lôi chân của hai tên kia, nhanh chóng nép vào rừng sâu trong núi.
Cũng giống như hơn hai mươi tên đệ tử của Địa Dương Phong trước đó, túi đựng đồ của Vương Hoành và Tống Ngọc đều bị Diệp Thành lấy đi, phàm là vật có giá trị trên người hai tên đều bị Diệp Thành lục lọi.