Chương 89: Nghịch Dương
Đêm ấy Thời Kính Chi gần như không ngủ.
Loan Xuyên khô và lạnh, quán trọ cũ kỹ. Cửa sổ đã đóng nhưng vẫn bị gió lùa kêu lạch cạch. Mùi rơm và bùn đất ngập ngụa trên đầu mũi Thời Kính Chi, chiếc chăn cũ mèm đắp trên người rất nặng. Hắn nằm thẳng tắp, trông giống người sắp xuống mồ.
Doãn Từ quay lưng về phía hắn, cũng nằm im thin thít, hơi thở đều đều. Cảnh tượng vẫn giống mấy ngày trước, Thời Kính Chi cảm thấy bên cạnh mình là một mỏ hàn hình người, làm hắn nằm kiểu gì cũng không thoải mái được.
Giường nhường hết cho người bệnh, sàn nhà chỉ có một khoảng chừng ấy, Thời chưởng môn có đứng ngủ thì cũng khó tránh khỏi va chạm vào người bên cạnh. Mái tóc dài của Doãn Từ như hóa thành sợi U Sầu yêu quái, Thời Kính Chi không dám để nó dính lên người, chỉ thiếu điều lén lút cuộn hết chúng lại.
Thi Trọng Vũ đã rời đi, Thẩm Chu ngủ ở phòng kế. Bốn gã đàn ông phái Khô Sơn chen chúc nhau trong một gian phòng, một mình hắn tự dưng chuyển ra ngoài thì lại thành ra chột dạ.
Thiệt cho hắn tưởng vạn sự sẵn sàng chỉ thiếu gió đông, nào ngờ gió đông chưa tới, những thứ hắn chuẩn bị đã tự nổi gió luôn.
Thời chưởng môn lật tới lật lui như một chiếc bánh rán, một nửa tâm trí dành cho chính sự, một nửa lại nghĩ ngợi vẩn vơ. Hắn nghĩ đến sự nghiệp trăm năm vĩ đại của đám Quốc sư, rồi lại nghĩ không biết Doãn Từ đã sống mấy trăm năm nữa. Trước khi mình bị bắt đi và bị nuôi như một thằng ngốc, rốt cuộc y đã gặp phải chuyện gì?
Nghĩ đến đây, Thời Kính Chi thậm chí không muốn tiếp tục quan hệ hợp tác lắm. Hắn chỉ muốn bảo Doãn Từ đứng yên sau lưng mình, làm chàng trai miền núi tài cao mà bí ẩn, tốt nhất không bao giờ dính máu.
Hồi ba tuổi còn đỡ, chứ hiện giờ hễ nhớ lại ánh mắt điên cuồng của Doãn Từ tại rừng phong là Thời Kính Chi không còn nghĩ thần tiên dũng mãnh, chỉ thấy xót xa vô cùng.
Cảm xúc của đứa con dục vọng luôn mãnh liệt hơn người thường, mấy canh giờ trôi qua, nỗi xót xa tê tái trong đáy lòng Thời Kính Chi vẫn còn ấm nóng. Thời Kính Chi nhìn chằm chằm cơ thể phập phồng của đồ đệ, chợt vô cớ thấy bức bối...
Khi ấy nếu Doãn Từ hoàn toàn bình thản trước sự bối rối của mình, có lẽ mình còn có thể kìm nén tâm trạng, thay vì hóa thân thành bánh rán nhân dưa chua vào buổi đêm.
Rõ ràng hắn rất giỏi kiềm chế dục vọng, thế mà lại không giỏi đối phó với tình yêu.
Có lẽ cuối cùng Thời-nhân-bánh không nhịn được, phải chống tay ngồi dậy, một mình ra sân ngắm trăng – trăng bị mây đen che khuất thì hắn ngắm mây thôi, không vấn đề gì.
Thành Loan Xuyên khá hẻo, đêm hôm khuya khoắt người ta cũng chẳng lảng vảng ngoài đường, vì vậy khoảng sân vẫn yên tĩnh như Thời Kính Chi tưởng tượng.
Hắn mới bình tĩnh lại đã đụng mặt Thẩm Chu.
Sẻ yêu quá bắt mắt vào ban ngày nên Thẩm Chu phải chăm sóc chúng ban đêm. Lúc Thời Kính Chi thấy nàng, nàng đang bồi bổ cho đám bánh rán tròn lẳn đấy. Chim sẻ thích ngủ tối, đâm ra ăn no rồi chúng lại lim dim, gật gà gật gù như thể bị Thẩm Chu cho ăn cơm rượu.
Thấy Thời Kính Chi ra ngoài, Thẩm Chu gật đầu với hắn: "Vương gia."
Thời Kính Chi uể oải chào hỏi.
Thẩm Chu cũng không phải thuộc hạ trung thành của Thời Kính Chi. Tuy khác biệt về địa vị còn đó song nàng không "trung thành" với hắn theo ý nghĩa thông thường. Khi không có người ngoài, thái độ của nàng rất xuề xòa: "Tôi không tìm ra xuất thân của Doãn Từ, Vương gia thông cảm... Cậu ta giấu quá khứ tài quá, nếu không ngại thì ngài có thể kể tôi nghe lai lịch cậu ta không?"
Có vẻ nàng có một tài năng phi phàm gọi là "đâm bị thóc chọc bị gạo".
Thời Kính Chi lẩm bẩm một cách mơ hồ: "Đó là chuyện riêng của hắn, ta không tiện nói... Nói chung cô đừng để ý, không phải vấn đề trong năng lực của cô."
Người ta là một tay lõi đời sống hơn mấy trăm tuổi, Thẩm Chu chắc chả bằng số lẻ tuổi người ta. Nàng mà dễ dàng tra ra gốc gác Doãn Từ thì Doãn Từ đã bị hội Dẫn Tiên bắt đi làm xiếc từ tám đời rồi.
Quả nhiên Thẩm Chu cũng không thật sự quan tâm đến Doãn Từ, nàng tiện tay rải gạo xuống đất: "Tiếc thật, tôi còn cố tình dời lịch mấy ngày, ai ngờ vẫn không kịp gặp Trần tiền bối."
"Chuyện cô muốn biết ta có nghe được vài manh mối." Thời Kính Chi nói, "Hiện tượng cô phát hiện ra Trần tiền bối cũng biết, ông ấy gọi đó là 'bị trời ghét'."
Thẩm Chu khịt mũi, nét mặt ghét bỏ. Nàng cụp mắt: "Vương gia có lòng rồi."
Thời Kính Chi ủ rũ nhìn nàng một lúc, đoạn xốc tinh thần: "Thẩm cô nương điều tra hội Dẫn Tiên đã lâu, chẳng hay đã từng nghe ngóng tin tức liên quan đến 'đại nghiệp trăm năm' và 'đứa con dục vọng' bao giờ chưa?"
"Chưa từng, chẳng qua chuyến này đến Lăng giáo tôi đã điều tra một chuyện quan trọng khác. Nếu đồ đệ ngài đã biết..."
"Nếu ta đã biết?"
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Thời Kính Chi không ăn trộm mà vẫn thấy chột dạ. Hắn chưa bao giờ nhận ra còn sống là một chuyện phiêu lưu như thế, da gà da vịt nổi rần rần, lông tay dựng đứng cả lên: "Ngươi tỉnh rồi hả A Từ?"
Đôi mắt Doãn Từ lóe sáng, cố tình làm lơ câu hỏi này. Y dựa vào cánh cửa, hỏi thẳng: "Đại nghiệp trăm năm nào? Đứa con dục vọng nào? Chúng ta hợp tác với nhau mà ta còn chưa nghe người kể bao giờ đâu đấy."
Xét riêng ngữ điệu thì Doãn Từ trông có vẻ đã trở lại làm cao nhân nhàn tản. Nếu y không nhìn chằm chằm vào Thẩm Chu với vẻ đề phòng thì còn giống nữa.
Thời Kính Chi hiểu hàm ý trong lời y nói, vội mở miệng: "Thẩm cô nương chung đường với vi sư, đáng tin tưởng."
Sau đó hắn thở dài, giới thiệu sơ qua thuộc hạ của mình.
Thẩm Chu và hội Dẫn Tiên gần như là kẻ thù không đội trời chung, chẳng qua ban đầu Thời Kính Chi tìm tới Thẩm Chu không phải vì mối hận của nàng. Hắn chỉ đơn giản là tìm thấy ở nàng một chấp niệm rất mạnh mẽ - tìm một trợ thủ có mục đích rõ ràng tốt hơn một kẻ mạnh mà ngu xuẩn, chấp nhất với danh lợi.
Duyệt Thủy các giống phái Thái Hành, sau lưng có triều đình đắp tiền cho, các nhánh nhỏ của nó đã trải rộng trên toàn Đại Duẫn.
Duyệt Thủy các được chia làm ba bộ là thiên, địa, nhân, không tập trung riêng vào việc thu thập tin tức giang hồ. Bộ "Nhân" chủ yếu tìm hiểu mấy sự tích thú vị chốn nhân gian kiêm quan sát ý dân, thi thoảng cũng tiếp nhận công việc điều tra thay người khác. Bộ "Địa" chuyên thu gom các dụng cụ và pháp thuật diệu kỳ nhằm có lợi cho việc thêu thùa cày cấy, tìm kiếm giống cây, loài vật, thậm chí là tài nguyên khoáng sản mới. Bộ "Thiên" ít người nhất, người ở đấy rặt một lũ điên chỉ thích mộng mơ. Tất cả mọi câu đố trên đời, bất luận có hữu dụng trong đời sống không thì đều do họ đi tìm hiểu.
Tuy đôi lúc bộ Thiên vẫn có những phát hiện rúng động, nhưng chín phần mười thành viên bộ này đều phải long đong vô ích cả đời, còn chuyên phải xông pha đến những nơi nguy hiểm nhất, nếm trải đủ kiểu khó khăn mà người thường không sao chịu nổi. Ngoại trừ đặc quyền tra cứu thông tin tối mật của Duyệt Thủy các ra thì bộ Thiên có thể nói là bộ vất vả vô nghĩa nhất. Mỗi tội đã đến thế rồi mà phần lớn người bộ này đều tự cho mình là kiêu kỳ lắm, tiêu chuẩn để vào cao ngất ngưởng.
Thẩm Chu chính là một thành viên của bộ Thiên. Để vào được bộ Thiên cằm hếch lên trời bằng thân phận phụ nữ, nàng cũng phải có chấp niệm mạnh đến nỗi bị kiếm Từ Bi đánh cho nhừ đòn mới đạt yêu cầu.
Doãn Từ "à" một tiếng: "Hay đấy."
Trên đường đến đây, một điều đáng ngạc nhiên là không có bất cứ kẻ nào lởn vởn quanh phái Khô Sơn cả. Thẩm Chu phản ứng rất nhạy, thấy Doãn Từ không tỏ vẻ kinh ngạc như người thường, nàng lập tức đổi giọng điệu, thái độ ngả ngớn ban đầu trở nên nghiêm túc hơn: "Tại hạ luôn theo dõi hội Dẫn Tiên, không tránh khỏi dò ra vài manh mối dính líu đến quỷ thần. Thời chưởng môn muốn tìm phương pháp trường sinh nên chúng tôi chia làm hai nhóm. Tôi cho ngài ấy truyền thuyết trường sinh, ngài ấy cho tôi tin đồn về tiên phật, đổi chác theo nhu cầu đúng nghĩa."
Doãn Từ đã hiểu.
Thời Kính Chi không định giấu giếm nữa, đây là có ý chia sẻ toàn bộ tin tức với y. Bản thân y điều tra tượng thần thịt nên vừa khéo trùng khớp một vài điểm nào đó với sự kiện Thẩm Chu thăm dò, chưa biết chừng có thể dẫn ra đầu mối hữu dụng. Dẫu sao dưới con mắt của người phàm, thành viên hội Dẫn Tiên cũng chẳng khác bán tiên, và cũng đều không thoát khỏi liên hệ với truyền thuyết thần tiên.
"Hội Dẫn Tiên" là hoạt động tổ chức mười năm một lần ở Dịch đô, cũng là đơn vị quản lý các miếu thờ thần Đế Ốc. Nhìn bề ngoài thì cứ mỗi mười năm, hội này sẽ mời một nhóm yêu tài hoặc các bậc anh hào có vài thành tựu gia nhập, sau đó phân phát ít rượu tiên, thu phục tí lòng người. Họ cũng giả vờ giả vịt làm nghi thức mời thần rồi lễ tế các loại.
Mấy chục năm nay, nhánh Quốc sư không được nhà vua ưa thích, hội Dẫn Tiên thậm chí không tổ chức lễ mời thần long trọng, tự dưng khiêm tốn lạ thường.
Thế là Doãn Từ tắt hứng, nghỉ điều tra sâu. Quốc sư là kẻ cầm đầu hội Dẫn Tiên mà lại vẫn có tuổi thọ như người phàm, lúc cần chết vẫn chết, có tác dụng quái gì. Bây giờ nhìn lại, trước có thần nữ và thôn Nguyên Tiên, sau có tượng thần Đế Ốc bằng thịt nát. Hội Dẫn Tiên đã che giấu bí mật khổng lồ như vậy thì y cũng nên điều tra cho tử tế.
Chẳng qua Thẩm Chu trông không giống người thật thà, khó đảm bảo nàng ta không có ý đồ gì đằng sau. Doãn Từ trầm ngâm chốc lát: "Nơi này không mấy thích hợp. Cô nương đã muốn hành động chung với chúng ta thì chi bằng tìm chỗ nào yên lặng rồi hai người bàn bạc tiếp."
... Dứt lời Doãn Từ lại thấy bứt rứt trong lòng.
Nếu là hồi trước, y đâu thèm quan tâm Thẩm Chu Thẩm Mặc* gì. Người Thời Kính Chi tự chọn, Doãn Từ không rảnh nhúng tay, nếu có bất trắc thì y xách Thời Kính Chi đi là được. Bây giờ y tự dưng sinh bệnh đa nghi cực nặng, chỉ thiếu nước lật cả ba đời cụ tổ của Thẩm Chu lên tra cho bằng hết.
(*chu trong chu sa, mặc là mực tàu)
Thời Kính Chi chỉ chống chịu được tâm lý phức tạp ngang chú chim non, trong khi dục vọng của hắn lại nặng phi thường. Doãn Từ coi như hắn bất cẩn nảy sinh nhầm loại tình cảm. Hắn xác định dục vọng khi mới ba tuổi, về lý thuyết không thể nào dính dáng đến tình cảm lứa đôi. Hiện tại có đại sự sinh tử đặt trước mắt, đợi bình tĩnh lại, Thời Kính Chi sẽ tự mình hiểu rõ.
Vì thế Doãn Từ nhận định vấn đề của mình khó giải quyết hơn. Xưa nay y là một con bướm đêm khôn ngoan, chỉ mượn hơi ấm không đâm đầu vào lửa. Giờ cánh bất cẩn bị thiêu, khói bốc lên làm đầu y choáng váng.
Mà y lại không thể nào mặc kệ.
Đúng là Doãn Từ từng làm giáo chủ ma giáo, nhưng đã là người thì kiểu gì cũng cần tí thể diện. Thế là y lôi khả năng kiềm chế mà bản thân vẫn lấy làm tự hào ra, bình thản nói: "Chắc sắp phải lên đường gấp đấy, hôm nay cứ nghỉ trước thôi."
"Vậy là A Từ vừa bị ta đánh thức à?" Thời Kính Chi nhìn hết một lượt khuôn mặt của y, hỏi một cách đầy kiên trì và cẩn thận.
Doãn Từ: "..." Uổng công họ bàn chính sự cả buổi, thế mà tên nhãi vẫn chăm chăm vào một sự kiện bên lề.
Doãn Từ liếc nhìn Thẩm Chu, mặt cười mà lòng không thể: "Mải tơ tưởng nên vẫn hoài trăn trở. Sư tôn muốn nghe vậy à?"
Thời Kính Chi cứng họng, người chậm rãi đỏ lên như bị bóng đêm nung chín.
"Mấy chuyện 'vụn vặt' mà thôi, sư tôn không nên để bụng nhiều." Doãn Từ mỉm cười bổ thêm một đao.
Nếu Thời-nào-đó đã quyết tâm không làm con y thì làm gì còn cớ để ngừng trêu nữa. Giờ mà che che đậy đậy, về sau mới gọi là phiền to. Thời Kính Chi được giải phong ấn nhưng lại đến lượt tâm trạng mình bất ổn. Cứ toạc móng heo ra một hồi, tình cảm sâu xa giữa họ sẽ tự động tan biến.
Sau khi thuyết phục bản thân thành công, Doãn Từ nhàn nhã xoay người, để lại cho Thời chưởng môn một bóng lưng vô tội.
Phụ cận Dịch đô.
Thi Trọng Vũ ôm cơ thể chi chít vết thương, thúc tiễn mã đến độ chúng phải chạy trối chết. Lúc nàng về đến tổng bộ Thái Hành, trời còn đen kịt.
Phòng Chưởng môn thắp đèn suốt đêm, Thích Chưởng môn vẫn nằm mê man trên giường bệnh, mặt vàng như nến xen lẫn cái màu xám tro chết chóc. Ông sốt cao, thân thể cường tráng ngày xưa gầy rộp đi chỉ còn lại khung xương.
Kim Lam bưng bát thuốc sinh tử, đôi mắt sưng vù. Hắn ta tiếp nhận nhiệm vụ phiền phức nhất, đó là cứ hai canh giờ lại bón thuốc cho Chưởng môn, kiểm tra việc tiểu tiện và lật người, xoa bóp chân tay cho ông. Trong phòng châm hương thanh tâm, mùi hương nhã nhặn không thể lấn áp mùi hôi thối của bệnh nhân sắp chết.
Thi Trọng Vũ không nghỉ ngơi, nàng mím môi đi thẳng về phía phòng Chưởng môn. Một lát sau, nàng dặn dò Kim Lam ngắn gọn rồi lập tức kích hoạt phù chắn họa.
Luồng nhiệt bỏng rát ập xuống cơ thể, nàng như rơi vào biển lửa. Nửa bát thuốc sinh tử còn lại rơi vào cổ họng Thi Trọng Vũ.
Nàng mở mắt khi trời đã sáng, không biết đã mấy ngày trôi qua. Thi Trọng Vũ mở choàng hai mắt đứng phắt dậy trong cơn choáng váng, sau đó phát hiện mình không nằm trong phòng ngủ mà ở ngoài sảnh chính của Thái Hành – không gian rộng rãi, bày biện trang nghiêm mà tao nhã. Nàng đã thấy nó mấy chục năm nên không thể quen hơn được nữa.
Nàng đang nhổm người chính giữa sảnh, mồ hôi nhễ nhại, cơn sốt làm đầu óc nàng loạn cào cào.
Là mơ à? Nhưng cục diện này thường chỉ xuất hiện khi cần truy tội.
Thi Trọng Vũ thẫn thờ nhìn xung quanh, những khuôn mặt quen thuộc đập vào tầm mắt. Những khuôn mặt trưởng lão dài thượt ra và khuôn mặt của đám đệ tử trẻ đang đứng cúi đầu. Chỉ riêng Khúc Đoạn Vân là nhìn nàng, ánh mắt bộn bề cảm xúc, nét mặt nom có sự tiếc nuối mơ hồ nào đấy.
Thi Trọng Vũ ngẩng đầu. Trên ghế chưởng môn là Thích Tầm Đạo gầy trơ xương. Ông nắm phù chắn họa – một thứ không mấy thẩm mỹ, vẻ mặt xót xa và mỏi mệt.
"Hoang đường." Bầu không khí yên lặng trong sảnh bị phá vỡ bởi tiếng thở dài rõ ràng của Thích Chưởng môn.
Cơn sốt không thể dập tắt nỗi rùng mình dưới đáy lòng Thi Trọng Vũ. Nàng nghĩ đến rất nhiều khả năng, trong đó không bao gồm việc mình sẽ bị trách mắng. Vết thương trên người nàng đau âm ỉ, cái mùi gay mũi của thuốc bôi cho thấy nó không phải thuốc tốt. Rõ ràng nàng không được hưởng đãi ngộ vốn có của mình.
"Lão phu đã nghe nói đến thảm án chùa Kiến Trần. Phái Khô Sơn độc chiếm manh mối thị nhục, sát hại hai vị cao tăng Giác Phi, Giác Hội, khiến chùa Kiến Trần phải đóng cửa đến giờ... Hôm qua tông Mật Sơn truyền tin khẩn cấp, nói ngươi và phái Khô Sơn hợp tác phá hủy bí điển Mật Sơn. Không những vậy, ngươi còn dung túng cho phái Khô Sơn đánh cắp bí mật pháp khí, sau đó giết Trần Thiên Phàm và Vệ Xuân nhằm diệt khẩu. Trọng Vũ, có chuyện này không?"
Thi Trọng Vũ há hốc mồm, không thốt nổi lời nào. Đầy tớ bên cạnh đưa nửa chén trà nguội đến, cổ họng bỏng rát của nàng mới miễn cưỡng được xoa dịu: "... Bí điển bị ai đấy gỡ phong ấn, bất ngờ tập kích nhóm đệ tử, đệ tử buộc phải ứng chiến. Về phần Trần tiền bối và bà Vệ... họ qua đời rồi sao? Đệ tử không hề biết chuyện này!"
Nàng cố chịu cơn choáng váng, kiên định: "Thời chưởng môn đến tìm thầy trị bệnh, hoàn toàn không có ý định gì với bí điển. Cậu ấy khá thân với Trần tiền bối, là người trọng nghĩa... Cậu ấy còn chủ động trao đổi bản dập địa đồ với đệ tử, không thể hại người khá chỉ vì vài manh mối được."
"Ngươi có chứng kiến đến cuối cùng không?" Thích Tầm Đạo cười chua xót.
"Đệ tử..." Thi Trọng Vũ nhất thời á khẩu. Sau trận chiến khốc liệt với bí điển, nàng gần như mất ý thức, quả thực không nhớ gì nhiều. Lúc tỉnh dậy nàng đã ở Loan Xuyên, không biết tin tức về Trần Thiên Phàm và Vệ Xuân.
"Tông Mật Sơn còn mất một vị trưởng lão chạy đến chi viện, ta tin ngươi không giết lão. Tuy nhiên kẻ gần nhất ghé thăm chỉ có phái Khô Sơn. Trọng Vũ, nếu ngươi thừa nhận mình bị phái Khô Sơn lợi dụng, Thái Hành còn có thể bảo vệ ngươi..."
Không biết vì sao, khi nói những lời này, ánh mắt Thích Tầm Đạo lóe lên một niềm đau thương khó hiểu.
Thi Trọng Vũ nhịn cơn đau nhức, gằn giọng: "Sư phụ từng dạy con bất kể chuyện gì cũng phải tự mình đi xem, tự mình suy luận. Trước khi đến tông Mật Sơn, Thời Kính Chi từng có cơ hội tách khỏi con. Nếu cậu ấy có ý đồ xấu thì chắc chắn sẽ không tốn công dẫn theo con như vậy."
Phải là cao thủ mới gỡ được phong ấn bí điển, Thi Trọng Vũ mơ màng nghĩ. Trần Thiên Phàm vừa khéo là cao thủ. Nếu muốn đổ tội kích hoạt bí điển lên đầu phái Khô Sơn, lẽ ra phải bịa là "Trần Thiên Phàm phát hiện Thời Kính Chi ủ mưu làm loạn, do đó giải phóng bí điển nhằm giết gã" mới hợp lý.
Nhưng nàng không thấy có chuyện này, nàng là nhân chứng, nói đúng ra là nhân chứng duy nhất của phái Khô Sơn. Nếu nàng nói dối để bảo vệ bản thân, chắc chắn phái Khô Sơn phải gánh tội danh oan uổng.
"Đệ tử không phải kẻ ngây thơ. Tình hình chưa rõ, mọi nghi ngờ đều là vô căn cứ, đệ tử sẽ không tin lời nói suông."
Thích Tầm Đạo yên lặng hồi lâu. Ông không để lộ cảm xúc, hơi thở ngắn và yếu, trông ông vừa giống người già đi chục tuổi, nhưng cũng giống người đã tìm thấy sự giải thoát.
"Lão phu bệnh nặng, không phải bị yêu tà quấy phá, kẻ xấu hãm hại, chẳng qua là mệnh đã hết mà thôi. Môn phái đương lúc rối ren, ngươi lại cố chấp tìm người kéo dài mạng sống cho lão phu, việc này vừa tốn nhân lực vừa tốn vàng bạc. Ngươi tự mình cản họa cho lão phu là tình sâu nghĩa nặng, song cũng vì thế mà lầm đường lạc lối, bắt tay với kẻ xấu, đã đánh mất bản tâm của Thái Hành ta."
Thích Tầm Đạo chăm chú nhìn Thi Trọng Vũ bằng đôi mắt già nua: "Trọng Vũ, ngươi còn muốn nói gì không?"
Thi Trọng Vũ chống người dậy, quỷ một chân trên mặt đất, sống lưng thẳng tắp.
"Đệ tử không hối hận."
Thích Tầm Đạo nhìn xung quanh. Có vài đệ tử thể hiện sự tức giận hoặc xót xa trên khuôn mặt, nhưng cuối cùng đều không dám nói gì. Ông thở dài: "Thân là Chưởng môn, niệm tình mục đích bảo vệ sư phụ của ngươi ban đầu, ta tạm thời trục xuất ngươi khỏi Thái Hành, chỉ giữ lại cái danh. Nếu muốn bước qua cánh cửa này một lần nữa thì ngươi phải suy nghĩ kỹ."
Thi Trọng Vũ vẫn giữ nguyên tư thế quỳ một chân, bướng bỉnh im lặng.
"Nhưng với tư cách một người già cả bình thường, được sống thêm mấy ngày là ta đã nợ ơn con. Phòng ta có chậu bạch lan, con mang theo ra ngoài. À, nhớ thay bồn, chậu cũ là tài sản của Thái Hành."
Càng nói giọng Thích Tầm Đạo càng nhẹ, không biết vì quá yếu, vì mất mát, hay là vì cảm khái.
"Sư phụ..."
"Đi nhanh đi." Thích Tầm Đạo thản nhiên nói, "Ta chết chắc rồi, không thể mặt dày tiêu tốn tuổi thọ của đệ tử nữa. Gần đây mưa gió không ngừng, con bị sức khỏe ốm yếu của ta làm ảnh hưởng, nhớ phải mặc nhiều áo."
Thi Trọng Vũ được Kim Lam dìu đi, nàng vừa bước xuống bậc thềm đầu tiên, nhiệt độ trong người bỗng dưng biến mất. Thi Trọng Vũ dại ra, cơ thể cực nóng bỗng chuyển sang cực lạnh. Những bôn ba, đau khổ và lo lắng nhiều ngày đều hóa thành nắm tro tàn nực cười cùng cực. Lần đầu trong đời nàng không thể đứng thẳng lưng, người ngợm như bị rút rỗng rồi lại bị trút đầy toàn giá băng đất bắc.
Một khi khởi động, phù chắn họa sẽ không bị hủy dễ dàng. Chỉ có một khả năng để hiệu quả chắn họa biến mất.
Thích Tầm Đạo cắt đứt kinh mạch tự sát.
Nửa canh giờ sau, trước cổng chính Thái Hành.
"Đại sư tỷ... tỷ đừng buồn. Chưởng môn không xóa tên tỷ ở Thái Hành, tỷ nhất định sẽ về lại được." Kim Lam sụt sịt đưa nàng bồn hoa lan – theo lời Chưởng môn dặn, đây là thứ duy nhất nàng được phép mang theo bên mình. Chưởng môn vừa mất, Thái Hành bộn bề nhiều việc, do đó ngoại trừ Kim Lam thì không còn ai đến tiễn nàng đi nữa.
Thi Trọng Vũ cẩn thận lèn tay vào chậu hoa, lấy ra cả cây và đất trong chậu.
"Ta..." Nàng vừa mở miệng, trái tim đã đập mạnh.
Nàng vừa chạm phải thứ gì đó cứng và lạnh dưới đáy chậu.
Thi Trọng Vũ trầm ngâm một lát: "Kim Lam, đặt bồn về chỗ cũ đi. Trong phái đang nhiều việc, không cần để ý đến ta... Tạm thời ta sẽ không đi xa, ngày sau chúng ta lại gặp."
Kim Lam lưu luyến quay đầu, cặp mắt sưng vù không những không xẹp đi mà còn phù hơn nữa. Xung quanh không có người, Thi Trọng Vũ gói kỹ hoa lan và đất, sau đó lén dùng tay áo lau sạch vật lạnh băng.
Khi thấy rõ vật nọ, hốc mắt nàng cay xè, suýt cắn nát môi mình.
Lệnh bài Nghịch Dương - Thái Hành.
Chưởng môn Thái Hành đeo lệnh bài Chính Dương, lệnh bài Nghịch Dương sẽ do người có địa vị ngay dưới Chưởng môn nắm giữ. Khi Chưởng môn đương thời thất đức, chủ nhân lệnh bài Nghịch Dương có thể chỉ huy đệ tử Thái Hành, uốn nắn lời nói và hành động của họ, thậm chí có thể...
Thẳng thừng hủy bỏ chức Chưởng môn.
Thích Tầm Đạo đứng đầu Thái Hành hơn mười năm, là người đức độ và uy tín rất cao trong phái. Để thể hiện sự kính trọng, người giữ lệnh Nghịch Dương đã trao trả lệnh bài cho Thích Tầm Đạo cất giữ. Thái Hành yên bình quá lâu, họ hầu như quên mất sự tồn tại của nó.
Chưởng môn... không, sư phụ đã rất tỉnh táo, nàng nghĩ. Có lẽ Thích Tầm Đạo đã nhìn thấu điều gì đó, nhưng vì sức khỏe quá yếu và xung quanh cũng có quá nhiều người, ông không có cả thời gian lẫn thời cơ tiết lộ.
Chùa Kiến Trần đóng cửa trường kỳ, tông Mật Sơn bỗng phát sinh chuyện lạ, đúng thời khắc ấy, phái Thái Hành lại không thể không đổi Chưởng môn.
Bão bùng sắp đến, sợ rằng, trăm năm hòa bình của giang hồ Đại Duẫn không kéo dài được bao lâu nữa.
Loan Xuyên khô và lạnh, quán trọ cũ kỹ. Cửa sổ đã đóng nhưng vẫn bị gió lùa kêu lạch cạch. Mùi rơm và bùn đất ngập ngụa trên đầu mũi Thời Kính Chi, chiếc chăn cũ mèm đắp trên người rất nặng. Hắn nằm thẳng tắp, trông giống người sắp xuống mồ.
Doãn Từ quay lưng về phía hắn, cũng nằm im thin thít, hơi thở đều đều. Cảnh tượng vẫn giống mấy ngày trước, Thời Kính Chi cảm thấy bên cạnh mình là một mỏ hàn hình người, làm hắn nằm kiểu gì cũng không thoải mái được.
Giường nhường hết cho người bệnh, sàn nhà chỉ có một khoảng chừng ấy, Thời chưởng môn có đứng ngủ thì cũng khó tránh khỏi va chạm vào người bên cạnh. Mái tóc dài của Doãn Từ như hóa thành sợi U Sầu yêu quái, Thời Kính Chi không dám để nó dính lên người, chỉ thiếu điều lén lút cuộn hết chúng lại.
Thi Trọng Vũ đã rời đi, Thẩm Chu ngủ ở phòng kế. Bốn gã đàn ông phái Khô Sơn chen chúc nhau trong một gian phòng, một mình hắn tự dưng chuyển ra ngoài thì lại thành ra chột dạ.
Thiệt cho hắn tưởng vạn sự sẵn sàng chỉ thiếu gió đông, nào ngờ gió đông chưa tới, những thứ hắn chuẩn bị đã tự nổi gió luôn.
Thời chưởng môn lật tới lật lui như một chiếc bánh rán, một nửa tâm trí dành cho chính sự, một nửa lại nghĩ ngợi vẩn vơ. Hắn nghĩ đến sự nghiệp trăm năm vĩ đại của đám Quốc sư, rồi lại nghĩ không biết Doãn Từ đã sống mấy trăm năm nữa. Trước khi mình bị bắt đi và bị nuôi như một thằng ngốc, rốt cuộc y đã gặp phải chuyện gì?
Nghĩ đến đây, Thời Kính Chi thậm chí không muốn tiếp tục quan hệ hợp tác lắm. Hắn chỉ muốn bảo Doãn Từ đứng yên sau lưng mình, làm chàng trai miền núi tài cao mà bí ẩn, tốt nhất không bao giờ dính máu.
Hồi ba tuổi còn đỡ, chứ hiện giờ hễ nhớ lại ánh mắt điên cuồng của Doãn Từ tại rừng phong là Thời Kính Chi không còn nghĩ thần tiên dũng mãnh, chỉ thấy xót xa vô cùng.
Cảm xúc của đứa con dục vọng luôn mãnh liệt hơn người thường, mấy canh giờ trôi qua, nỗi xót xa tê tái trong đáy lòng Thời Kính Chi vẫn còn ấm nóng. Thời Kính Chi nhìn chằm chằm cơ thể phập phồng của đồ đệ, chợt vô cớ thấy bức bối...
Khi ấy nếu Doãn Từ hoàn toàn bình thản trước sự bối rối của mình, có lẽ mình còn có thể kìm nén tâm trạng, thay vì hóa thân thành bánh rán nhân dưa chua vào buổi đêm.
Rõ ràng hắn rất giỏi kiềm chế dục vọng, thế mà lại không giỏi đối phó với tình yêu.
Có lẽ cuối cùng Thời-nhân-bánh không nhịn được, phải chống tay ngồi dậy, một mình ra sân ngắm trăng – trăng bị mây đen che khuất thì hắn ngắm mây thôi, không vấn đề gì.
Thành Loan Xuyên khá hẻo, đêm hôm khuya khoắt người ta cũng chẳng lảng vảng ngoài đường, vì vậy khoảng sân vẫn yên tĩnh như Thời Kính Chi tưởng tượng.
Hắn mới bình tĩnh lại đã đụng mặt Thẩm Chu.
Sẻ yêu quá bắt mắt vào ban ngày nên Thẩm Chu phải chăm sóc chúng ban đêm. Lúc Thời Kính Chi thấy nàng, nàng đang bồi bổ cho đám bánh rán tròn lẳn đấy. Chim sẻ thích ngủ tối, đâm ra ăn no rồi chúng lại lim dim, gật gà gật gù như thể bị Thẩm Chu cho ăn cơm rượu.
Thấy Thời Kính Chi ra ngoài, Thẩm Chu gật đầu với hắn: "Vương gia."
Thời Kính Chi uể oải chào hỏi.
Thẩm Chu cũng không phải thuộc hạ trung thành của Thời Kính Chi. Tuy khác biệt về địa vị còn đó song nàng không "trung thành" với hắn theo ý nghĩa thông thường. Khi không có người ngoài, thái độ của nàng rất xuề xòa: "Tôi không tìm ra xuất thân của Doãn Từ, Vương gia thông cảm... Cậu ta giấu quá khứ tài quá, nếu không ngại thì ngài có thể kể tôi nghe lai lịch cậu ta không?"
Có vẻ nàng có một tài năng phi phàm gọi là "đâm bị thóc chọc bị gạo".
Thời Kính Chi lẩm bẩm một cách mơ hồ: "Đó là chuyện riêng của hắn, ta không tiện nói... Nói chung cô đừng để ý, không phải vấn đề trong năng lực của cô."
Người ta là một tay lõi đời sống hơn mấy trăm tuổi, Thẩm Chu chắc chả bằng số lẻ tuổi người ta. Nàng mà dễ dàng tra ra gốc gác Doãn Từ thì Doãn Từ đã bị hội Dẫn Tiên bắt đi làm xiếc từ tám đời rồi.
Quả nhiên Thẩm Chu cũng không thật sự quan tâm đến Doãn Từ, nàng tiện tay rải gạo xuống đất: "Tiếc thật, tôi còn cố tình dời lịch mấy ngày, ai ngờ vẫn không kịp gặp Trần tiền bối."
"Chuyện cô muốn biết ta có nghe được vài manh mối." Thời Kính Chi nói, "Hiện tượng cô phát hiện ra Trần tiền bối cũng biết, ông ấy gọi đó là 'bị trời ghét'."
Thẩm Chu khịt mũi, nét mặt ghét bỏ. Nàng cụp mắt: "Vương gia có lòng rồi."
Thời Kính Chi ủ rũ nhìn nàng một lúc, đoạn xốc tinh thần: "Thẩm cô nương điều tra hội Dẫn Tiên đã lâu, chẳng hay đã từng nghe ngóng tin tức liên quan đến 'đại nghiệp trăm năm' và 'đứa con dục vọng' bao giờ chưa?"
"Chưa từng, chẳng qua chuyến này đến Lăng giáo tôi đã điều tra một chuyện quan trọng khác. Nếu đồ đệ ngài đã biết..."
"Nếu ta đã biết?"
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Thời Kính Chi không ăn trộm mà vẫn thấy chột dạ. Hắn chưa bao giờ nhận ra còn sống là một chuyện phiêu lưu như thế, da gà da vịt nổi rần rần, lông tay dựng đứng cả lên: "Ngươi tỉnh rồi hả A Từ?"
Đôi mắt Doãn Từ lóe sáng, cố tình làm lơ câu hỏi này. Y dựa vào cánh cửa, hỏi thẳng: "Đại nghiệp trăm năm nào? Đứa con dục vọng nào? Chúng ta hợp tác với nhau mà ta còn chưa nghe người kể bao giờ đâu đấy."
Xét riêng ngữ điệu thì Doãn Từ trông có vẻ đã trở lại làm cao nhân nhàn tản. Nếu y không nhìn chằm chằm vào Thẩm Chu với vẻ đề phòng thì còn giống nữa.
Thời Kính Chi hiểu hàm ý trong lời y nói, vội mở miệng: "Thẩm cô nương chung đường với vi sư, đáng tin tưởng."
Sau đó hắn thở dài, giới thiệu sơ qua thuộc hạ của mình.
Thẩm Chu và hội Dẫn Tiên gần như là kẻ thù không đội trời chung, chẳng qua ban đầu Thời Kính Chi tìm tới Thẩm Chu không phải vì mối hận của nàng. Hắn chỉ đơn giản là tìm thấy ở nàng một chấp niệm rất mạnh mẽ - tìm một trợ thủ có mục đích rõ ràng tốt hơn một kẻ mạnh mà ngu xuẩn, chấp nhất với danh lợi.
Duyệt Thủy các giống phái Thái Hành, sau lưng có triều đình đắp tiền cho, các nhánh nhỏ của nó đã trải rộng trên toàn Đại Duẫn.
Duyệt Thủy các được chia làm ba bộ là thiên, địa, nhân, không tập trung riêng vào việc thu thập tin tức giang hồ. Bộ "Nhân" chủ yếu tìm hiểu mấy sự tích thú vị chốn nhân gian kiêm quan sát ý dân, thi thoảng cũng tiếp nhận công việc điều tra thay người khác. Bộ "Địa" chuyên thu gom các dụng cụ và pháp thuật diệu kỳ nhằm có lợi cho việc thêu thùa cày cấy, tìm kiếm giống cây, loài vật, thậm chí là tài nguyên khoáng sản mới. Bộ "Thiên" ít người nhất, người ở đấy rặt một lũ điên chỉ thích mộng mơ. Tất cả mọi câu đố trên đời, bất luận có hữu dụng trong đời sống không thì đều do họ đi tìm hiểu.
Tuy đôi lúc bộ Thiên vẫn có những phát hiện rúng động, nhưng chín phần mười thành viên bộ này đều phải long đong vô ích cả đời, còn chuyên phải xông pha đến những nơi nguy hiểm nhất, nếm trải đủ kiểu khó khăn mà người thường không sao chịu nổi. Ngoại trừ đặc quyền tra cứu thông tin tối mật của Duyệt Thủy các ra thì bộ Thiên có thể nói là bộ vất vả vô nghĩa nhất. Mỗi tội đã đến thế rồi mà phần lớn người bộ này đều tự cho mình là kiêu kỳ lắm, tiêu chuẩn để vào cao ngất ngưởng.
Thẩm Chu chính là một thành viên của bộ Thiên. Để vào được bộ Thiên cằm hếch lên trời bằng thân phận phụ nữ, nàng cũng phải có chấp niệm mạnh đến nỗi bị kiếm Từ Bi đánh cho nhừ đòn mới đạt yêu cầu.
Doãn Từ "à" một tiếng: "Hay đấy."
Trên đường đến đây, một điều đáng ngạc nhiên là không có bất cứ kẻ nào lởn vởn quanh phái Khô Sơn cả. Thẩm Chu phản ứng rất nhạy, thấy Doãn Từ không tỏ vẻ kinh ngạc như người thường, nàng lập tức đổi giọng điệu, thái độ ngả ngớn ban đầu trở nên nghiêm túc hơn: "Tại hạ luôn theo dõi hội Dẫn Tiên, không tránh khỏi dò ra vài manh mối dính líu đến quỷ thần. Thời chưởng môn muốn tìm phương pháp trường sinh nên chúng tôi chia làm hai nhóm. Tôi cho ngài ấy truyền thuyết trường sinh, ngài ấy cho tôi tin đồn về tiên phật, đổi chác theo nhu cầu đúng nghĩa."
Doãn Từ đã hiểu.
Thời Kính Chi không định giấu giếm nữa, đây là có ý chia sẻ toàn bộ tin tức với y. Bản thân y điều tra tượng thần thịt nên vừa khéo trùng khớp một vài điểm nào đó với sự kiện Thẩm Chu thăm dò, chưa biết chừng có thể dẫn ra đầu mối hữu dụng. Dẫu sao dưới con mắt của người phàm, thành viên hội Dẫn Tiên cũng chẳng khác bán tiên, và cũng đều không thoát khỏi liên hệ với truyền thuyết thần tiên.
"Hội Dẫn Tiên" là hoạt động tổ chức mười năm một lần ở Dịch đô, cũng là đơn vị quản lý các miếu thờ thần Đế Ốc. Nhìn bề ngoài thì cứ mỗi mười năm, hội này sẽ mời một nhóm yêu tài hoặc các bậc anh hào có vài thành tựu gia nhập, sau đó phân phát ít rượu tiên, thu phục tí lòng người. Họ cũng giả vờ giả vịt làm nghi thức mời thần rồi lễ tế các loại.
Mấy chục năm nay, nhánh Quốc sư không được nhà vua ưa thích, hội Dẫn Tiên thậm chí không tổ chức lễ mời thần long trọng, tự dưng khiêm tốn lạ thường.
Thế là Doãn Từ tắt hứng, nghỉ điều tra sâu. Quốc sư là kẻ cầm đầu hội Dẫn Tiên mà lại vẫn có tuổi thọ như người phàm, lúc cần chết vẫn chết, có tác dụng quái gì. Bây giờ nhìn lại, trước có thần nữ và thôn Nguyên Tiên, sau có tượng thần Đế Ốc bằng thịt nát. Hội Dẫn Tiên đã che giấu bí mật khổng lồ như vậy thì y cũng nên điều tra cho tử tế.
Chẳng qua Thẩm Chu trông không giống người thật thà, khó đảm bảo nàng ta không có ý đồ gì đằng sau. Doãn Từ trầm ngâm chốc lát: "Nơi này không mấy thích hợp. Cô nương đã muốn hành động chung với chúng ta thì chi bằng tìm chỗ nào yên lặng rồi hai người bàn bạc tiếp."
... Dứt lời Doãn Từ lại thấy bứt rứt trong lòng.
Nếu là hồi trước, y đâu thèm quan tâm Thẩm Chu Thẩm Mặc* gì. Người Thời Kính Chi tự chọn, Doãn Từ không rảnh nhúng tay, nếu có bất trắc thì y xách Thời Kính Chi đi là được. Bây giờ y tự dưng sinh bệnh đa nghi cực nặng, chỉ thiếu nước lật cả ba đời cụ tổ của Thẩm Chu lên tra cho bằng hết.
(*chu trong chu sa, mặc là mực tàu)
Thời Kính Chi chỉ chống chịu được tâm lý phức tạp ngang chú chim non, trong khi dục vọng của hắn lại nặng phi thường. Doãn Từ coi như hắn bất cẩn nảy sinh nhầm loại tình cảm. Hắn xác định dục vọng khi mới ba tuổi, về lý thuyết không thể nào dính dáng đến tình cảm lứa đôi. Hiện tại có đại sự sinh tử đặt trước mắt, đợi bình tĩnh lại, Thời Kính Chi sẽ tự mình hiểu rõ.
Vì thế Doãn Từ nhận định vấn đề của mình khó giải quyết hơn. Xưa nay y là một con bướm đêm khôn ngoan, chỉ mượn hơi ấm không đâm đầu vào lửa. Giờ cánh bất cẩn bị thiêu, khói bốc lên làm đầu y choáng váng.
Mà y lại không thể nào mặc kệ.
Đúng là Doãn Từ từng làm giáo chủ ma giáo, nhưng đã là người thì kiểu gì cũng cần tí thể diện. Thế là y lôi khả năng kiềm chế mà bản thân vẫn lấy làm tự hào ra, bình thản nói: "Chắc sắp phải lên đường gấp đấy, hôm nay cứ nghỉ trước thôi."
"Vậy là A Từ vừa bị ta đánh thức à?" Thời Kính Chi nhìn hết một lượt khuôn mặt của y, hỏi một cách đầy kiên trì và cẩn thận.
Doãn Từ: "..." Uổng công họ bàn chính sự cả buổi, thế mà tên nhãi vẫn chăm chăm vào một sự kiện bên lề.
Doãn Từ liếc nhìn Thẩm Chu, mặt cười mà lòng không thể: "Mải tơ tưởng nên vẫn hoài trăn trở. Sư tôn muốn nghe vậy à?"
Thời Kính Chi cứng họng, người chậm rãi đỏ lên như bị bóng đêm nung chín.
"Mấy chuyện 'vụn vặt' mà thôi, sư tôn không nên để bụng nhiều." Doãn Từ mỉm cười bổ thêm một đao.
Nếu Thời-nào-đó đã quyết tâm không làm con y thì làm gì còn cớ để ngừng trêu nữa. Giờ mà che che đậy đậy, về sau mới gọi là phiền to. Thời Kính Chi được giải phong ấn nhưng lại đến lượt tâm trạng mình bất ổn. Cứ toạc móng heo ra một hồi, tình cảm sâu xa giữa họ sẽ tự động tan biến.
Sau khi thuyết phục bản thân thành công, Doãn Từ nhàn nhã xoay người, để lại cho Thời chưởng môn một bóng lưng vô tội.
Phụ cận Dịch đô.
Thi Trọng Vũ ôm cơ thể chi chít vết thương, thúc tiễn mã đến độ chúng phải chạy trối chết. Lúc nàng về đến tổng bộ Thái Hành, trời còn đen kịt.
Phòng Chưởng môn thắp đèn suốt đêm, Thích Chưởng môn vẫn nằm mê man trên giường bệnh, mặt vàng như nến xen lẫn cái màu xám tro chết chóc. Ông sốt cao, thân thể cường tráng ngày xưa gầy rộp đi chỉ còn lại khung xương.
Kim Lam bưng bát thuốc sinh tử, đôi mắt sưng vù. Hắn ta tiếp nhận nhiệm vụ phiền phức nhất, đó là cứ hai canh giờ lại bón thuốc cho Chưởng môn, kiểm tra việc tiểu tiện và lật người, xoa bóp chân tay cho ông. Trong phòng châm hương thanh tâm, mùi hương nhã nhặn không thể lấn áp mùi hôi thối của bệnh nhân sắp chết.
Thi Trọng Vũ không nghỉ ngơi, nàng mím môi đi thẳng về phía phòng Chưởng môn. Một lát sau, nàng dặn dò Kim Lam ngắn gọn rồi lập tức kích hoạt phù chắn họa.
Luồng nhiệt bỏng rát ập xuống cơ thể, nàng như rơi vào biển lửa. Nửa bát thuốc sinh tử còn lại rơi vào cổ họng Thi Trọng Vũ.
Nàng mở mắt khi trời đã sáng, không biết đã mấy ngày trôi qua. Thi Trọng Vũ mở choàng hai mắt đứng phắt dậy trong cơn choáng váng, sau đó phát hiện mình không nằm trong phòng ngủ mà ở ngoài sảnh chính của Thái Hành – không gian rộng rãi, bày biện trang nghiêm mà tao nhã. Nàng đã thấy nó mấy chục năm nên không thể quen hơn được nữa.
Nàng đang nhổm người chính giữa sảnh, mồ hôi nhễ nhại, cơn sốt làm đầu óc nàng loạn cào cào.
Là mơ à? Nhưng cục diện này thường chỉ xuất hiện khi cần truy tội.
Thi Trọng Vũ thẫn thờ nhìn xung quanh, những khuôn mặt quen thuộc đập vào tầm mắt. Những khuôn mặt trưởng lão dài thượt ra và khuôn mặt của đám đệ tử trẻ đang đứng cúi đầu. Chỉ riêng Khúc Đoạn Vân là nhìn nàng, ánh mắt bộn bề cảm xúc, nét mặt nom có sự tiếc nuối mơ hồ nào đấy.
Thi Trọng Vũ ngẩng đầu. Trên ghế chưởng môn là Thích Tầm Đạo gầy trơ xương. Ông nắm phù chắn họa – một thứ không mấy thẩm mỹ, vẻ mặt xót xa và mỏi mệt.
"Hoang đường." Bầu không khí yên lặng trong sảnh bị phá vỡ bởi tiếng thở dài rõ ràng của Thích Chưởng môn.
Cơn sốt không thể dập tắt nỗi rùng mình dưới đáy lòng Thi Trọng Vũ. Nàng nghĩ đến rất nhiều khả năng, trong đó không bao gồm việc mình sẽ bị trách mắng. Vết thương trên người nàng đau âm ỉ, cái mùi gay mũi của thuốc bôi cho thấy nó không phải thuốc tốt. Rõ ràng nàng không được hưởng đãi ngộ vốn có của mình.
"Lão phu đã nghe nói đến thảm án chùa Kiến Trần. Phái Khô Sơn độc chiếm manh mối thị nhục, sát hại hai vị cao tăng Giác Phi, Giác Hội, khiến chùa Kiến Trần phải đóng cửa đến giờ... Hôm qua tông Mật Sơn truyền tin khẩn cấp, nói ngươi và phái Khô Sơn hợp tác phá hủy bí điển Mật Sơn. Không những vậy, ngươi còn dung túng cho phái Khô Sơn đánh cắp bí mật pháp khí, sau đó giết Trần Thiên Phàm và Vệ Xuân nhằm diệt khẩu. Trọng Vũ, có chuyện này không?"
Thi Trọng Vũ há hốc mồm, không thốt nổi lời nào. Đầy tớ bên cạnh đưa nửa chén trà nguội đến, cổ họng bỏng rát của nàng mới miễn cưỡng được xoa dịu: "... Bí điển bị ai đấy gỡ phong ấn, bất ngờ tập kích nhóm đệ tử, đệ tử buộc phải ứng chiến. Về phần Trần tiền bối và bà Vệ... họ qua đời rồi sao? Đệ tử không hề biết chuyện này!"
Nàng cố chịu cơn choáng váng, kiên định: "Thời chưởng môn đến tìm thầy trị bệnh, hoàn toàn không có ý định gì với bí điển. Cậu ấy khá thân với Trần tiền bối, là người trọng nghĩa... Cậu ấy còn chủ động trao đổi bản dập địa đồ với đệ tử, không thể hại người khá chỉ vì vài manh mối được."
"Ngươi có chứng kiến đến cuối cùng không?" Thích Tầm Đạo cười chua xót.
"Đệ tử..." Thi Trọng Vũ nhất thời á khẩu. Sau trận chiến khốc liệt với bí điển, nàng gần như mất ý thức, quả thực không nhớ gì nhiều. Lúc tỉnh dậy nàng đã ở Loan Xuyên, không biết tin tức về Trần Thiên Phàm và Vệ Xuân.
"Tông Mật Sơn còn mất một vị trưởng lão chạy đến chi viện, ta tin ngươi không giết lão. Tuy nhiên kẻ gần nhất ghé thăm chỉ có phái Khô Sơn. Trọng Vũ, nếu ngươi thừa nhận mình bị phái Khô Sơn lợi dụng, Thái Hành còn có thể bảo vệ ngươi..."
Không biết vì sao, khi nói những lời này, ánh mắt Thích Tầm Đạo lóe lên một niềm đau thương khó hiểu.
Thi Trọng Vũ nhịn cơn đau nhức, gằn giọng: "Sư phụ từng dạy con bất kể chuyện gì cũng phải tự mình đi xem, tự mình suy luận. Trước khi đến tông Mật Sơn, Thời Kính Chi từng có cơ hội tách khỏi con. Nếu cậu ấy có ý đồ xấu thì chắc chắn sẽ không tốn công dẫn theo con như vậy."
Phải là cao thủ mới gỡ được phong ấn bí điển, Thi Trọng Vũ mơ màng nghĩ. Trần Thiên Phàm vừa khéo là cao thủ. Nếu muốn đổ tội kích hoạt bí điển lên đầu phái Khô Sơn, lẽ ra phải bịa là "Trần Thiên Phàm phát hiện Thời Kính Chi ủ mưu làm loạn, do đó giải phóng bí điển nhằm giết gã" mới hợp lý.
Nhưng nàng không thấy có chuyện này, nàng là nhân chứng, nói đúng ra là nhân chứng duy nhất của phái Khô Sơn. Nếu nàng nói dối để bảo vệ bản thân, chắc chắn phái Khô Sơn phải gánh tội danh oan uổng.
"Đệ tử không phải kẻ ngây thơ. Tình hình chưa rõ, mọi nghi ngờ đều là vô căn cứ, đệ tử sẽ không tin lời nói suông."
Thích Tầm Đạo yên lặng hồi lâu. Ông không để lộ cảm xúc, hơi thở ngắn và yếu, trông ông vừa giống người già đi chục tuổi, nhưng cũng giống người đã tìm thấy sự giải thoát.
"Lão phu bệnh nặng, không phải bị yêu tà quấy phá, kẻ xấu hãm hại, chẳng qua là mệnh đã hết mà thôi. Môn phái đương lúc rối ren, ngươi lại cố chấp tìm người kéo dài mạng sống cho lão phu, việc này vừa tốn nhân lực vừa tốn vàng bạc. Ngươi tự mình cản họa cho lão phu là tình sâu nghĩa nặng, song cũng vì thế mà lầm đường lạc lối, bắt tay với kẻ xấu, đã đánh mất bản tâm của Thái Hành ta."
Thích Tầm Đạo chăm chú nhìn Thi Trọng Vũ bằng đôi mắt già nua: "Trọng Vũ, ngươi còn muốn nói gì không?"
Thi Trọng Vũ chống người dậy, quỷ một chân trên mặt đất, sống lưng thẳng tắp.
"Đệ tử không hối hận."
Thích Tầm Đạo nhìn xung quanh. Có vài đệ tử thể hiện sự tức giận hoặc xót xa trên khuôn mặt, nhưng cuối cùng đều không dám nói gì. Ông thở dài: "Thân là Chưởng môn, niệm tình mục đích bảo vệ sư phụ của ngươi ban đầu, ta tạm thời trục xuất ngươi khỏi Thái Hành, chỉ giữ lại cái danh. Nếu muốn bước qua cánh cửa này một lần nữa thì ngươi phải suy nghĩ kỹ."
Thi Trọng Vũ vẫn giữ nguyên tư thế quỳ một chân, bướng bỉnh im lặng.
"Nhưng với tư cách một người già cả bình thường, được sống thêm mấy ngày là ta đã nợ ơn con. Phòng ta có chậu bạch lan, con mang theo ra ngoài. À, nhớ thay bồn, chậu cũ là tài sản của Thái Hành."
Càng nói giọng Thích Tầm Đạo càng nhẹ, không biết vì quá yếu, vì mất mát, hay là vì cảm khái.
"Sư phụ..."
"Đi nhanh đi." Thích Tầm Đạo thản nhiên nói, "Ta chết chắc rồi, không thể mặt dày tiêu tốn tuổi thọ của đệ tử nữa. Gần đây mưa gió không ngừng, con bị sức khỏe ốm yếu của ta làm ảnh hưởng, nhớ phải mặc nhiều áo."
Thi Trọng Vũ được Kim Lam dìu đi, nàng vừa bước xuống bậc thềm đầu tiên, nhiệt độ trong người bỗng dưng biến mất. Thi Trọng Vũ dại ra, cơ thể cực nóng bỗng chuyển sang cực lạnh. Những bôn ba, đau khổ và lo lắng nhiều ngày đều hóa thành nắm tro tàn nực cười cùng cực. Lần đầu trong đời nàng không thể đứng thẳng lưng, người ngợm như bị rút rỗng rồi lại bị trút đầy toàn giá băng đất bắc.
Một khi khởi động, phù chắn họa sẽ không bị hủy dễ dàng. Chỉ có một khả năng để hiệu quả chắn họa biến mất.
Thích Tầm Đạo cắt đứt kinh mạch tự sát.
Nửa canh giờ sau, trước cổng chính Thái Hành.
"Đại sư tỷ... tỷ đừng buồn. Chưởng môn không xóa tên tỷ ở Thái Hành, tỷ nhất định sẽ về lại được." Kim Lam sụt sịt đưa nàng bồn hoa lan – theo lời Chưởng môn dặn, đây là thứ duy nhất nàng được phép mang theo bên mình. Chưởng môn vừa mất, Thái Hành bộn bề nhiều việc, do đó ngoại trừ Kim Lam thì không còn ai đến tiễn nàng đi nữa.
Thi Trọng Vũ cẩn thận lèn tay vào chậu hoa, lấy ra cả cây và đất trong chậu.
"Ta..." Nàng vừa mở miệng, trái tim đã đập mạnh.
Nàng vừa chạm phải thứ gì đó cứng và lạnh dưới đáy chậu.
Thi Trọng Vũ trầm ngâm một lát: "Kim Lam, đặt bồn về chỗ cũ đi. Trong phái đang nhiều việc, không cần để ý đến ta... Tạm thời ta sẽ không đi xa, ngày sau chúng ta lại gặp."
Kim Lam lưu luyến quay đầu, cặp mắt sưng vù không những không xẹp đi mà còn phù hơn nữa. Xung quanh không có người, Thi Trọng Vũ gói kỹ hoa lan và đất, sau đó lén dùng tay áo lau sạch vật lạnh băng.
Khi thấy rõ vật nọ, hốc mắt nàng cay xè, suýt cắn nát môi mình.
Lệnh bài Nghịch Dương - Thái Hành.
Chưởng môn Thái Hành đeo lệnh bài Chính Dương, lệnh bài Nghịch Dương sẽ do người có địa vị ngay dưới Chưởng môn nắm giữ. Khi Chưởng môn đương thời thất đức, chủ nhân lệnh bài Nghịch Dương có thể chỉ huy đệ tử Thái Hành, uốn nắn lời nói và hành động của họ, thậm chí có thể...
Thẳng thừng hủy bỏ chức Chưởng môn.
Thích Tầm Đạo đứng đầu Thái Hành hơn mười năm, là người đức độ và uy tín rất cao trong phái. Để thể hiện sự kính trọng, người giữ lệnh Nghịch Dương đã trao trả lệnh bài cho Thích Tầm Đạo cất giữ. Thái Hành yên bình quá lâu, họ hầu như quên mất sự tồn tại của nó.
Chưởng môn... không, sư phụ đã rất tỉnh táo, nàng nghĩ. Có lẽ Thích Tầm Đạo đã nhìn thấu điều gì đó, nhưng vì sức khỏe quá yếu và xung quanh cũng có quá nhiều người, ông không có cả thời gian lẫn thời cơ tiết lộ.
Chùa Kiến Trần đóng cửa trường kỳ, tông Mật Sơn bỗng phát sinh chuyện lạ, đúng thời khắc ấy, phái Thái Hành lại không thể không đổi Chưởng môn.
Bão bùng sắp đến, sợ rằng, trăm năm hòa bình của giang hồ Đại Duẫn không kéo dài được bao lâu nữa.