Chương 88: Hoa đăng
Thời Kính Chi yên lặng trong khoảnh khắc. Hắn đờ đẫn nhìn Doãn Từ, dường như chưa ý thức được tiếng "điện hạ" là dùng để gọi hắn.
Sau đó hai mắt hắn mở to.
Tuy rằng đến mười lăm vẫn là năm mới, nhưng giao thừa đã qua được ít lâu, trên trời chẳng có lấy nổi một bóng đèn hoa nào cả. Doãn Từ nhìn đôi mắt đối phương sáng dần lên như thể bắt được đốm sáng nào đó mà y không nhìn thấy.
Doãn Từ kiên nhẫn đợi.
Sau hai tư năm, ban đầu mới gặp lại họ gắn bó lẫn nhau vì có mục đích riêng, chỉ thiếu điều so bì ai lợi dụng ai nhiều hơn. Mỗi một đường đi nước bước của họ đều như hạ quân cờ, đều phải tính toán ác liệt. Thế rồi gặp chiêu nào cản chiêu đấy, đao sắc vung lên gọn gàng và sảng khoái.
Bây giờ muốn quan tâm người ta, thế mà Doãn Từ lại thấy còn tốn sức hơn bình thường.
"Đấy là chuyện riêng của ta, vốn dĩ không dính líu đến ngươi."
Cuối cùng Thời Kính Chi mở miệng, ngữ điệu hơi cảnh cáo.
"Bí mật hoàng gia kéo theo rất nhiều thứ, đặc biệt là khi Quốc sư chuyên tâm vào tiên đạo. Riêng cuộc chiến tranh giành thị nhục đã làm rung chuyển quá nửa giang hồ. Ngươi đã mạo hiểm vì ta, giờ chuyện bất tử bại lộ sẽ chỉ kéo ngươi vào rắc rối liên miên."
Doãn Từ cười nói, "Năm xưa ta hết dùng tên giả Túc Chấp đến ngấm ngầm tranh đấu với Diêm Bất Độ, mà vẫn chỉ là một trong những 'rắc rối' bất tận đấy thôi. Chút chuyện cỏn con của người chẳng đến mức để ta phải lo lắng."
"Thế thì sao?" Thời Kính Chi không hề tỏ ra kích động khi đối mặt với kẻ đã từng là tượng thần "trường thọ".
"Sao lại thì sao?"
"Ngươi chỉ không chết được chứ không phải không đổ máu không đổ lệ, người vô cảm sẽ không tẩu hỏa nhập ma." Thời Kính Chi bình tĩnh nói, "Nếu ngươi chỉ là vì cảm thấy mắc nợ ta, hoặc muốn che chở cho đứa trẻ năm xưa thì không cần thiết. Hai tư năm trước ngươi giữ mạng cho ta, ta giữ lại cho ngươi chút lý trí, chúng ta không nợ gì nhau cả."
Doãn Từ nhíu mày, diễn biến hơi lệch khỏi dự đoán.
Thời Kính Chi không những không nhân cơ hội hỏi chuyện, mà ý tứ của hắn lại như muốn gạt phăng quá khứ giữa hai người.
"Trong mắt ngươi có lẽ ta chỉ là phù du, may mắn được ngươi tạm thời chăm sóc. Ngươi đối tốt với ta, không cho ta tự hại mình, hai ngày trước lại tự làm mình tổn thương để cứu ta. Ta vô cùng cảm kích... Nhưng dù ngươi không coi bản thân là người thì ta cũng không thể coi ngươi là thần tiên được."
Giống nhiều năm về trước, Thời Kính Chi vươn tay, chỉnh lại tóc mai cho Doãn Từ.
Đường nào chẳng là giúp, là người giúp hay thần giúp thì khác gì nhau?
Đã khát khao sự sống đến tận cùng thì cớ sao không thẳng thừng đón nhận giúp đỡ? Doãn Từ nhất thời không hiểu Thời Kính Chi chấp nhất với cái gì.
Thời Kính Chi như nhìn thấu nghi hoặc của y. Hắn đứng dậy, cười nói: "Đúng là ta muốn sống. Đối thủ giờ đã lộ mặt, chắc chắn ta sẽ chiến đấu bằng toàn bộ sức mình. Về phần A Từ... ngươi xem đến cuối cùng là được."
"Trăm năm sau ngươi nhớ về ta, ta không muốn xuất hiện bên cạnh ta là những cảm xúc 'hối hận' và 'thương xót'. Ngươi hứa để ta sống lâu trăm tuổi, không phải lo lắng điều gì. Giờ ta không lo lắng điều gì, ngươi không cần cố chấp với nửa câu trước. Nếu ta thất bại, thì cái chết của ta là bởi chính bản thân ta."
Không liên quan gì tới ngươi, ngươi không cần tự trách.
Gió đêm hiu hiu thổi, tay áo Thời Kính Chi phất phơ bay. Hắn nhìn xuống Doãn Từ đang ngồi trên mái nhà bằng ánh mắt ôn hòa, sau lưng hắn là ánh trăng dịu lạnh.
"... Vả lại, nếu A Từ muốn làm tiên thần toàn năng, thì một kẻ ham sống mãnh liệt như ta khó tránh khỏi sẽ oán hận ngươi lúc cận kề cái chết. Ta ghét như vậy."
Ra là thế.
Rừng phong mờ đi trước mắt Doãn Từ, đứa nhóc có nụ cười rực rỡ chầm chậm biến mất. Thời Kính Chi phá tan ảo ảnh của quá khứ, chân thành tâm sự với y.
"Vậy ta không làm 'thần tiên' của ngươi nữa." Doãn Từ cười nói.
"Không làm đồ đệ, không làm tiền bối, không làm người bất tử, cũng không chỉ sống vì ngươi – ta muốn tiếp tục điều tra tượng thần thịt, hành động cùng ngươi sẽ giúp ta có nhiều manh mối hơn bao giờ hết."
Doãn Từ thở dài, cũng đứng dậy, chìa tay: "Điện hạ, người muốn hợp tác với ta chứ?"
Ánh mắt Thời Kính Chi dịu xuống.
Hắn khẽ thở ra, nhắm mắt lại, chốc lát sau mới cười nắm tay Doãn Từ: "Ta có bệnh tinh thần nhẹ, miễn cưỡng kiểm soát được. Sau này hành tẩu giang hồ mong cao nhân lượng thứ."
.... Đó là nụ cười rạng rỡ mà Doãn Từ chưa từng thấy.
Chẳng biết tại sao, đối diện với nụ cười ấy, Doãn Từ lại vô cớ chột dạ. Nhưng y đưa phù chắn họa từ trước rồi sau đó họ mới xác định quan hệ hợp tác mà, không thể tính là vi phạm lời hứa.
Được cái bản thân chỉ lo chuyện lớn chứ miễn bàn chuyện nhỏ, chẳng mất bao lâu Doãn Từ đã quên khuấy vấn đề này. Thôi thì cứ coi phù chắn họa là kỷ niệm cuối cùng của kiếp sống "thần tiên" của y đi, dù sao Thời Kính Chi cũng đâu thể bóc trần y chứ.
"Nhưng đây là một quyết định quan trọng đấy, ngươi cứ cân nhắc kỹ đi."
Thời Kính Chi không hề hay biết suy nghĩ trong lòng đồ đệ, hắn trầm ngâm một lát rồi chỉ con đường vẫn sáng đèn cách đấy không xa.
"Hay thế này đi, chúng ta ra kia, cùng đi trên con đường ấy. Nếu đi đến cuối đường mà ngươi không đổi ý thì ta cũng không cho phép ngươi đổi ý nữa."
Thời Kính Chi dịu dàng nói, mong đợi và mừng rỡ trong ngữ điệu sắp ứa ra ngoài.
Tết Nguyên Tiêu chưa tới, Loan Xuyên chưa chuẩn bị hội hoa đăng. Tuy nhiên nhiều chủ quán trọ chu đáo đã treo sẵn đèn hoa. Người đi đường lác đác, đèn đuốc vẫn sáng nhưng nhiều thương nhân đã dọn hàng, tạm thời lui về đứng ngoài lề náo nhiệt.
Hai thầy trò đeo mặt nạ, chậm rãi sáng vai đi. Hai bên đường chỉ có nhà dân đơn sơ và ánh lửa mờ, thế mà họ lại cảm tưởng như đi giữa một buổi hội họp sôi nổi.
Thời Kính Chi bước thong dong, đoan chính, và dứt khoát. Quãng đường này, Doãn Từ chợt nghĩ, giống một cơ hội để ổn định cảm xúc mà Thời Kính Chi tự cho bản thân hơn là cho y thời gian hối hận.
Muốn trêu hắn thật đấy.
Suy nghĩ ấy vừa lên men thì đã bị Doãn Từ tự mình bóp chết. Đã bảo hợp tác cơ mà, trêu gì mà trêu không biết. Bị Thẩm Chu nhìn thấy là chuyện nhỏ, bị Thời Kính Chi hiểu lầm mới là chuyện lớn.
Chẳng qua thói nhây đã ăn vào máu mấy chục năm, chưa thể bỏ trong một sớm một chiều. Doãn Từ đành phải tự tìm lối thoát bằng cách tưởng tượng ra khuôn mặt trong sáng của nhóc câm. Y vừa lơ đãng, cơ thể đã khựng lại.
Thời Kính Chi lập tức quay đầu, nghi ngờ theo kiểu thần hồn nát thần tính.
Doãn Từ: "Không phải, ta chỉ đang nghĩ... tình nghĩa giữa chúng ta đã sâu nặng thế này rồi, về sau ta sẽ không trêu người nữa."
"Ta còn tưởng A Từ không để bụng mấy chuyện đấy, không ngờ ngươi lại vẫn canh cánh trong lòng."
Doãn Từ tặc lưỡi, hậm hực kết thúc câu chuyện: "Không phải canh cánh trong lòng, thi thoảng nhớ ra thôi."
Thời Kính Chi không biết tiếp lời ra sao. Doãn Từ ngoài miệng thì bảo "thỉnh thoảng nhớ ra", trên mặt lại tỏ rõ "hồi ngươi nhỏ ta còn từng bế ngươi luôn đấy", "Người lớn phải ra dáng người lớn chứ".
Doãn Từ vẫn đau đáu mấy trò đùa kia chứng tỏ tấm lòng bề trên của y vẫn còn trơ trơ như đá, Thời Kính Chi phải triệt tiêu bóng đen quá khứ này mới được. Mà thế thì có gì khó đâu? Hai người đã biết tường tận về nhau, chi bằng có qua có lại, vậy là có thể lật sang trang mới.
Ẩn mình dưới tấm mặt nạ, Thời chưởng môn tích góp khí phách, sẵn sàng cho màn đùa bỡn ngược.
Phía cuối con đường, hoa đăng một phía cây gỗ một bên.
Mặt nạ gỗ trừ tà thô ráp, thuốc màu bong ra từng mảng, làm tôn nửa khuôn mặt xuất chúng như tiên bên dưới.
Doãn Từ bước từng bước vững vàng. Y không cột tóc, dưới ánh lửa xa xăm, mái tóc dài của y rung rinh và hắt ra quầng sáng dịu. Y có làn da trắng tái, môi nhợt nhạt, khuôn mặt không tì vết như thể cách xa khói bụi trần gian.
Nhưng Doãn Từ lại quen mùi máu hơn bất cứ ai trên đời.
Thời Kính Chi chưa từng quan sát Doãn Từ kỹ lưỡng thế. Hình như y đẹp hơn cả hồi ức của hắn. Rõ ràng hắn chẳng ngại trêu ai, vậy mà giờ lại không biết ra tay thế nào.
Khí phách của Thời chưởng môn bắt đầu sền sệt. Hắn cân nhắc hồi lâu trong trạng thái mất tự nhiên, cuối cùng quyết định đánh xong thì chạy, thơm má đối phương một cái là xong... Hồi xưa hắn còn từng mớm thuốc dưới quỷ mộ rồi cơ mà, có gì gian khó nhỉ?
Ánh mắt của hắn dính lên bờ môi nhợt nhạt ấy, cảm giác mình vừa nuốt sống một con thỏ nghịch ngợm để giờ nó giẫm loạn trong trái tim mình.
... Thôi, đường nào cũng phải dứt điểm chuyện này, không thể chưa gì đã để thua về khí thế. Thời Kính Chi chỉnh mặt nạ, ngó lơ sự lần lữa trong lòng, rồi bất ngờ tập kích.
Hắn hơi nghiêng người, hôn chớp nhoáng lên khóe miệng Doãn Từ.
Hắn vốn định bắt chước mình lần trước mà hôn thẳng lên môi Doãn Từ. Nhưng hắn không làm được. Chỉ mới một nụ hôn phớt mà gáy hắn đã mướt mồ hôi, lòng nhũn ra, đan xen một cảm xúc ngọt ngào mờ ảo.
Như thể đấy là lần đầu họ thân mật như thế.
Thời Kính Chi luống cuống kiểm soát trái tim hẫng nhịp. Hắn bước tiếp, làm bộ mình hoàn toàn trong sáng, bắt đầu lảm nhảm linh tinh: "Giờ chúng ta huề nhé, ngươi không cần..."
Khoan đã, có gì sai sai. Thời Kính Chi quay sang nhìn, phát hiện người bên cạnh đã biến đâu mất.
Doãn Từ đứng sững tại chỗ, không tiến lên thêm. Sau lưng y là ngọn đèn hoa cẩu thả được chăng quanh cây, ánh lửa chập chờn của nó phủ xuống không gian bên dưới một màu đỏ mông lung ấm áp. Ở đó, mặt nạ nửa mặt xấu xí cũng không che nổi nỗi khiếp đảm của Doãn Từ.
Có vẻ Doãn Từ chưa từng liệu trước tình huống này. Nét mặt y không thể hiện sự phẫn nộ vì bị mạo phạm, y chỉ kinh hãi nhìn Thời Kính Chi như mới phát hiện một con yêu quái còn khủng bố hơn cả bí điển.
Thời Kính Chi không thể không dừng bước.
Đủ loại suy nghĩ thượng vàng hạ cám nảy lên trong đầu làm hắn không phân biệt nổi con đường trước mặt. Thói tiêu chuẩn kép của y đúng là tệ thật, Thời chưởng môn chợt nghĩ. Rồi hắn lại nhận ra rằng, hình như họ đã bỏ lỡ thời cơ "gỡ mối tơ vò" tốt nhất, và giờ hắn chỉ đang đẩy một nỗi ngại ngùng sang một nỗi ngại ngùng khác mà thôi.
Sừng sững bất động giữa nùi suy nghĩ rối rắm của Thời Kính Chi là, hình như hắn hoàn toàn đã đánh mất năng lực ứng biến của mình.
Lại nói, tuy Thời Kính Chi chẳng quản nổi nhịp tim song cũng không phải không biết thế nào là tình yêu đôi lứa. Nhưng đối diện là người bất tử cơ mà, chắc y sẽ thành thục hơn mình chứ.
Thời Kính Chi nhìn Doãn Từ: thái độ khác thường, rơi vào thế yếu một cách lộ liễu – cao nhân nhà ngươi làm sao đấy?? Mau mau lại mà giải quyết vấn đề đi.
Mỗi tội Doãn Từ cứ đứng trơ như phỗng.
Bàn về độ choáng thì Doãn Từ hoàn toàn không thua kém Thời Kính Chi.
Trong cuộc đối thoại ban nãy, Thời Kính Chi đã chỉ thiếu điều đẩy y ra xa tám nghìn dặm, rồi bộc bạch, rồi tính toán cẩn thận mỗi một công ơn. Doãn Từ vừa miễn cưỡng đặt đối phương vào hạng "cường giả" thì đã dính một đòn trí mạng bất ngờ, làm y không trở tay kịp.
Chân Doãn Từ đã dừng bước trước cả khi y kịp ý thức. Trò này hiệu quả thật, Doãn Từ thầm nhủ, quả nhiên mình không còn hơi sức nghĩ về nhóc câm thêm.
Nhưng không biết có phải do gửi thân ở cõi trần lâu quá rồi không mà giờ y còn biết xấu hổ luôn nữa – những hành động gần đây được tái hiện song song với hình bóng đứa trẻ đã hằn sâu vào đầu. Nỗi chua xót dấy lên không ngừng rồi bị nụ hôn phá nát, sau cùng hóa thành một niềm tiếc thương bất khả tư nghị.
Cụm từ "già mà không đứng đắn" lóe sáng trong lòng y với ý tứ chỉ trích cực kỳ rõ rệt.
May mới sơ suất một lát thôi, vẫn kịp cứu vãn.
Doãn Từ ngẩng đầu, va phải ánh mắt bối rối của Thời Kính Chi. Hai người nhìn nhau, chỉ thiếu nước lên án kẻ đối diện đã không giả ngu đến cuối.
Hai con gà gỗ cứ đứng vậy đầu đường, mặc cho gió đêm thổi xuống thổi lên.
Đường nào họ chẳng phải bước đến đây, Doãn Từ nghĩ bụng. Dù quá trình và dự tính có lệch thế nào thì kết quả vẫn trăm sông về một biển...
Cuối cùng, y vẫn không thể làm "thần tiên" của người ta nữa.
Sau đó hai mắt hắn mở to.
Tuy rằng đến mười lăm vẫn là năm mới, nhưng giao thừa đã qua được ít lâu, trên trời chẳng có lấy nổi một bóng đèn hoa nào cả. Doãn Từ nhìn đôi mắt đối phương sáng dần lên như thể bắt được đốm sáng nào đó mà y không nhìn thấy.
Doãn Từ kiên nhẫn đợi.
Sau hai tư năm, ban đầu mới gặp lại họ gắn bó lẫn nhau vì có mục đích riêng, chỉ thiếu điều so bì ai lợi dụng ai nhiều hơn. Mỗi một đường đi nước bước của họ đều như hạ quân cờ, đều phải tính toán ác liệt. Thế rồi gặp chiêu nào cản chiêu đấy, đao sắc vung lên gọn gàng và sảng khoái.
Bây giờ muốn quan tâm người ta, thế mà Doãn Từ lại thấy còn tốn sức hơn bình thường.
"Đấy là chuyện riêng của ta, vốn dĩ không dính líu đến ngươi."
Cuối cùng Thời Kính Chi mở miệng, ngữ điệu hơi cảnh cáo.
"Bí mật hoàng gia kéo theo rất nhiều thứ, đặc biệt là khi Quốc sư chuyên tâm vào tiên đạo. Riêng cuộc chiến tranh giành thị nhục đã làm rung chuyển quá nửa giang hồ. Ngươi đã mạo hiểm vì ta, giờ chuyện bất tử bại lộ sẽ chỉ kéo ngươi vào rắc rối liên miên."
Doãn Từ cười nói, "Năm xưa ta hết dùng tên giả Túc Chấp đến ngấm ngầm tranh đấu với Diêm Bất Độ, mà vẫn chỉ là một trong những 'rắc rối' bất tận đấy thôi. Chút chuyện cỏn con của người chẳng đến mức để ta phải lo lắng."
"Thế thì sao?" Thời Kính Chi không hề tỏ ra kích động khi đối mặt với kẻ đã từng là tượng thần "trường thọ".
"Sao lại thì sao?"
"Ngươi chỉ không chết được chứ không phải không đổ máu không đổ lệ, người vô cảm sẽ không tẩu hỏa nhập ma." Thời Kính Chi bình tĩnh nói, "Nếu ngươi chỉ là vì cảm thấy mắc nợ ta, hoặc muốn che chở cho đứa trẻ năm xưa thì không cần thiết. Hai tư năm trước ngươi giữ mạng cho ta, ta giữ lại cho ngươi chút lý trí, chúng ta không nợ gì nhau cả."
Doãn Từ nhíu mày, diễn biến hơi lệch khỏi dự đoán.
Thời Kính Chi không những không nhân cơ hội hỏi chuyện, mà ý tứ của hắn lại như muốn gạt phăng quá khứ giữa hai người.
"Trong mắt ngươi có lẽ ta chỉ là phù du, may mắn được ngươi tạm thời chăm sóc. Ngươi đối tốt với ta, không cho ta tự hại mình, hai ngày trước lại tự làm mình tổn thương để cứu ta. Ta vô cùng cảm kích... Nhưng dù ngươi không coi bản thân là người thì ta cũng không thể coi ngươi là thần tiên được."
Giống nhiều năm về trước, Thời Kính Chi vươn tay, chỉnh lại tóc mai cho Doãn Từ.
Đường nào chẳng là giúp, là người giúp hay thần giúp thì khác gì nhau?
Đã khát khao sự sống đến tận cùng thì cớ sao không thẳng thừng đón nhận giúp đỡ? Doãn Từ nhất thời không hiểu Thời Kính Chi chấp nhất với cái gì.
Thời Kính Chi như nhìn thấu nghi hoặc của y. Hắn đứng dậy, cười nói: "Đúng là ta muốn sống. Đối thủ giờ đã lộ mặt, chắc chắn ta sẽ chiến đấu bằng toàn bộ sức mình. Về phần A Từ... ngươi xem đến cuối cùng là được."
"Trăm năm sau ngươi nhớ về ta, ta không muốn xuất hiện bên cạnh ta là những cảm xúc 'hối hận' và 'thương xót'. Ngươi hứa để ta sống lâu trăm tuổi, không phải lo lắng điều gì. Giờ ta không lo lắng điều gì, ngươi không cần cố chấp với nửa câu trước. Nếu ta thất bại, thì cái chết của ta là bởi chính bản thân ta."
Không liên quan gì tới ngươi, ngươi không cần tự trách.
Gió đêm hiu hiu thổi, tay áo Thời Kính Chi phất phơ bay. Hắn nhìn xuống Doãn Từ đang ngồi trên mái nhà bằng ánh mắt ôn hòa, sau lưng hắn là ánh trăng dịu lạnh.
"... Vả lại, nếu A Từ muốn làm tiên thần toàn năng, thì một kẻ ham sống mãnh liệt như ta khó tránh khỏi sẽ oán hận ngươi lúc cận kề cái chết. Ta ghét như vậy."
Ra là thế.
Rừng phong mờ đi trước mắt Doãn Từ, đứa nhóc có nụ cười rực rỡ chầm chậm biến mất. Thời Kính Chi phá tan ảo ảnh của quá khứ, chân thành tâm sự với y.
"Vậy ta không làm 'thần tiên' của ngươi nữa." Doãn Từ cười nói.
"Không làm đồ đệ, không làm tiền bối, không làm người bất tử, cũng không chỉ sống vì ngươi – ta muốn tiếp tục điều tra tượng thần thịt, hành động cùng ngươi sẽ giúp ta có nhiều manh mối hơn bao giờ hết."
Doãn Từ thở dài, cũng đứng dậy, chìa tay: "Điện hạ, người muốn hợp tác với ta chứ?"
Ánh mắt Thời Kính Chi dịu xuống.
Hắn khẽ thở ra, nhắm mắt lại, chốc lát sau mới cười nắm tay Doãn Từ: "Ta có bệnh tinh thần nhẹ, miễn cưỡng kiểm soát được. Sau này hành tẩu giang hồ mong cao nhân lượng thứ."
.... Đó là nụ cười rạng rỡ mà Doãn Từ chưa từng thấy.
Chẳng biết tại sao, đối diện với nụ cười ấy, Doãn Từ lại vô cớ chột dạ. Nhưng y đưa phù chắn họa từ trước rồi sau đó họ mới xác định quan hệ hợp tác mà, không thể tính là vi phạm lời hứa.
Được cái bản thân chỉ lo chuyện lớn chứ miễn bàn chuyện nhỏ, chẳng mất bao lâu Doãn Từ đã quên khuấy vấn đề này. Thôi thì cứ coi phù chắn họa là kỷ niệm cuối cùng của kiếp sống "thần tiên" của y đi, dù sao Thời Kính Chi cũng đâu thể bóc trần y chứ.
"Nhưng đây là một quyết định quan trọng đấy, ngươi cứ cân nhắc kỹ đi."
Thời Kính Chi không hề hay biết suy nghĩ trong lòng đồ đệ, hắn trầm ngâm một lát rồi chỉ con đường vẫn sáng đèn cách đấy không xa.
"Hay thế này đi, chúng ta ra kia, cùng đi trên con đường ấy. Nếu đi đến cuối đường mà ngươi không đổi ý thì ta cũng không cho phép ngươi đổi ý nữa."
Thời Kính Chi dịu dàng nói, mong đợi và mừng rỡ trong ngữ điệu sắp ứa ra ngoài.
Tết Nguyên Tiêu chưa tới, Loan Xuyên chưa chuẩn bị hội hoa đăng. Tuy nhiên nhiều chủ quán trọ chu đáo đã treo sẵn đèn hoa. Người đi đường lác đác, đèn đuốc vẫn sáng nhưng nhiều thương nhân đã dọn hàng, tạm thời lui về đứng ngoài lề náo nhiệt.
Hai thầy trò đeo mặt nạ, chậm rãi sáng vai đi. Hai bên đường chỉ có nhà dân đơn sơ và ánh lửa mờ, thế mà họ lại cảm tưởng như đi giữa một buổi hội họp sôi nổi.
Thời Kính Chi bước thong dong, đoan chính, và dứt khoát. Quãng đường này, Doãn Từ chợt nghĩ, giống một cơ hội để ổn định cảm xúc mà Thời Kính Chi tự cho bản thân hơn là cho y thời gian hối hận.
Muốn trêu hắn thật đấy.
Suy nghĩ ấy vừa lên men thì đã bị Doãn Từ tự mình bóp chết. Đã bảo hợp tác cơ mà, trêu gì mà trêu không biết. Bị Thẩm Chu nhìn thấy là chuyện nhỏ, bị Thời Kính Chi hiểu lầm mới là chuyện lớn.
Chẳng qua thói nhây đã ăn vào máu mấy chục năm, chưa thể bỏ trong một sớm một chiều. Doãn Từ đành phải tự tìm lối thoát bằng cách tưởng tượng ra khuôn mặt trong sáng của nhóc câm. Y vừa lơ đãng, cơ thể đã khựng lại.
Thời Kính Chi lập tức quay đầu, nghi ngờ theo kiểu thần hồn nát thần tính.
Doãn Từ: "Không phải, ta chỉ đang nghĩ... tình nghĩa giữa chúng ta đã sâu nặng thế này rồi, về sau ta sẽ không trêu người nữa."
"Ta còn tưởng A Từ không để bụng mấy chuyện đấy, không ngờ ngươi lại vẫn canh cánh trong lòng."
Doãn Từ tặc lưỡi, hậm hực kết thúc câu chuyện: "Không phải canh cánh trong lòng, thi thoảng nhớ ra thôi."
Thời Kính Chi không biết tiếp lời ra sao. Doãn Từ ngoài miệng thì bảo "thỉnh thoảng nhớ ra", trên mặt lại tỏ rõ "hồi ngươi nhỏ ta còn từng bế ngươi luôn đấy", "Người lớn phải ra dáng người lớn chứ".
Doãn Từ vẫn đau đáu mấy trò đùa kia chứng tỏ tấm lòng bề trên của y vẫn còn trơ trơ như đá, Thời Kính Chi phải triệt tiêu bóng đen quá khứ này mới được. Mà thế thì có gì khó đâu? Hai người đã biết tường tận về nhau, chi bằng có qua có lại, vậy là có thể lật sang trang mới.
Ẩn mình dưới tấm mặt nạ, Thời chưởng môn tích góp khí phách, sẵn sàng cho màn đùa bỡn ngược.
Phía cuối con đường, hoa đăng một phía cây gỗ một bên.
Mặt nạ gỗ trừ tà thô ráp, thuốc màu bong ra từng mảng, làm tôn nửa khuôn mặt xuất chúng như tiên bên dưới.
Doãn Từ bước từng bước vững vàng. Y không cột tóc, dưới ánh lửa xa xăm, mái tóc dài của y rung rinh và hắt ra quầng sáng dịu. Y có làn da trắng tái, môi nhợt nhạt, khuôn mặt không tì vết như thể cách xa khói bụi trần gian.
Nhưng Doãn Từ lại quen mùi máu hơn bất cứ ai trên đời.
Thời Kính Chi chưa từng quan sát Doãn Từ kỹ lưỡng thế. Hình như y đẹp hơn cả hồi ức của hắn. Rõ ràng hắn chẳng ngại trêu ai, vậy mà giờ lại không biết ra tay thế nào.
Khí phách của Thời chưởng môn bắt đầu sền sệt. Hắn cân nhắc hồi lâu trong trạng thái mất tự nhiên, cuối cùng quyết định đánh xong thì chạy, thơm má đối phương một cái là xong... Hồi xưa hắn còn từng mớm thuốc dưới quỷ mộ rồi cơ mà, có gì gian khó nhỉ?
Ánh mắt của hắn dính lên bờ môi nhợt nhạt ấy, cảm giác mình vừa nuốt sống một con thỏ nghịch ngợm để giờ nó giẫm loạn trong trái tim mình.
... Thôi, đường nào cũng phải dứt điểm chuyện này, không thể chưa gì đã để thua về khí thế. Thời Kính Chi chỉnh mặt nạ, ngó lơ sự lần lữa trong lòng, rồi bất ngờ tập kích.
Hắn hơi nghiêng người, hôn chớp nhoáng lên khóe miệng Doãn Từ.
Hắn vốn định bắt chước mình lần trước mà hôn thẳng lên môi Doãn Từ. Nhưng hắn không làm được. Chỉ mới một nụ hôn phớt mà gáy hắn đã mướt mồ hôi, lòng nhũn ra, đan xen một cảm xúc ngọt ngào mờ ảo.
Như thể đấy là lần đầu họ thân mật như thế.
Thời Kính Chi luống cuống kiểm soát trái tim hẫng nhịp. Hắn bước tiếp, làm bộ mình hoàn toàn trong sáng, bắt đầu lảm nhảm linh tinh: "Giờ chúng ta huề nhé, ngươi không cần..."
Khoan đã, có gì sai sai. Thời Kính Chi quay sang nhìn, phát hiện người bên cạnh đã biến đâu mất.
Doãn Từ đứng sững tại chỗ, không tiến lên thêm. Sau lưng y là ngọn đèn hoa cẩu thả được chăng quanh cây, ánh lửa chập chờn của nó phủ xuống không gian bên dưới một màu đỏ mông lung ấm áp. Ở đó, mặt nạ nửa mặt xấu xí cũng không che nổi nỗi khiếp đảm của Doãn Từ.
Có vẻ Doãn Từ chưa từng liệu trước tình huống này. Nét mặt y không thể hiện sự phẫn nộ vì bị mạo phạm, y chỉ kinh hãi nhìn Thời Kính Chi như mới phát hiện một con yêu quái còn khủng bố hơn cả bí điển.
Thời Kính Chi không thể không dừng bước.
Đủ loại suy nghĩ thượng vàng hạ cám nảy lên trong đầu làm hắn không phân biệt nổi con đường trước mặt. Thói tiêu chuẩn kép của y đúng là tệ thật, Thời chưởng môn chợt nghĩ. Rồi hắn lại nhận ra rằng, hình như họ đã bỏ lỡ thời cơ "gỡ mối tơ vò" tốt nhất, và giờ hắn chỉ đang đẩy một nỗi ngại ngùng sang một nỗi ngại ngùng khác mà thôi.
Sừng sững bất động giữa nùi suy nghĩ rối rắm của Thời Kính Chi là, hình như hắn hoàn toàn đã đánh mất năng lực ứng biến của mình.
Lại nói, tuy Thời Kính Chi chẳng quản nổi nhịp tim song cũng không phải không biết thế nào là tình yêu đôi lứa. Nhưng đối diện là người bất tử cơ mà, chắc y sẽ thành thục hơn mình chứ.
Thời Kính Chi nhìn Doãn Từ: thái độ khác thường, rơi vào thế yếu một cách lộ liễu – cao nhân nhà ngươi làm sao đấy?? Mau mau lại mà giải quyết vấn đề đi.
Mỗi tội Doãn Từ cứ đứng trơ như phỗng.
Bàn về độ choáng thì Doãn Từ hoàn toàn không thua kém Thời Kính Chi.
Trong cuộc đối thoại ban nãy, Thời Kính Chi đã chỉ thiếu điều đẩy y ra xa tám nghìn dặm, rồi bộc bạch, rồi tính toán cẩn thận mỗi một công ơn. Doãn Từ vừa miễn cưỡng đặt đối phương vào hạng "cường giả" thì đã dính một đòn trí mạng bất ngờ, làm y không trở tay kịp.
Chân Doãn Từ đã dừng bước trước cả khi y kịp ý thức. Trò này hiệu quả thật, Doãn Từ thầm nhủ, quả nhiên mình không còn hơi sức nghĩ về nhóc câm thêm.
Nhưng không biết có phải do gửi thân ở cõi trần lâu quá rồi không mà giờ y còn biết xấu hổ luôn nữa – những hành động gần đây được tái hiện song song với hình bóng đứa trẻ đã hằn sâu vào đầu. Nỗi chua xót dấy lên không ngừng rồi bị nụ hôn phá nát, sau cùng hóa thành một niềm tiếc thương bất khả tư nghị.
Cụm từ "già mà không đứng đắn" lóe sáng trong lòng y với ý tứ chỉ trích cực kỳ rõ rệt.
May mới sơ suất một lát thôi, vẫn kịp cứu vãn.
Doãn Từ ngẩng đầu, va phải ánh mắt bối rối của Thời Kính Chi. Hai người nhìn nhau, chỉ thiếu nước lên án kẻ đối diện đã không giả ngu đến cuối.
Hai con gà gỗ cứ đứng vậy đầu đường, mặc cho gió đêm thổi xuống thổi lên.
Đường nào họ chẳng phải bước đến đây, Doãn Từ nghĩ bụng. Dù quá trình và dự tính có lệch thế nào thì kết quả vẫn trăm sông về một biển...
Cuối cùng, y vẫn không thể làm "thần tiên" của người ta nữa.