Chương 47: Hắc ám
Đoàn người mất nửa ngày đi khắp núi Hồi Liên, đến tận khi mặt trời ngả tây màn đêm kéo xuống. Ngâm trong ánh chiều tà, ngọn núi nguy nga hóa thành hình bóng khổng lồ bị áp chế.
Tâm ma dị thường của Doãn Từ làm mọi người không dám vội vã đi sâu vào núi Hồi Liên.
Diêm Thanh dùng quần áo bọc Bạch gia, rồi dìu Tô Tứ theo kiểu vừa ôm vừa kéo. Doãn Từ thì sau hồi lâu yên lặng lại chủ động nắm tay Thời Kính Chi.
Tình trạng có quái dị đến đâu thì ở yên tại chỗ cũng không phải một ý kiến tuyệt vời- ngoại trừ Doãn Từ, tình huống đột ngột mất nội lực khiến những người còn lại sợ lạnh hơn hẳn bình thường, nếu tiếp tục phơi mặt ngoài gió rét thì chẳng mấy chốc sẽ ốm bệnh cả bầy.
Theo đó bốn người phái Khô Sơn thu xếp đồ đạc tiến về mái đình gần sườn núi.
Hai bên đình dựng hai khối đá lạ và một cây thông Hoàng Sơn mập mạp chắn hết thảy rét mướt bên ngoài. Diêm Thanh cố gắng phớt lờ đèn xương sọ, rồi nhanh nhẹn nhóm lửa.
Hơi ấm tản ra theo ngọn lửa bừng sáng, không khí sợ hãi cũng nhạt phai đi.
Không ai đề nghị rút lui. Một khi đã quyết định lên núi thì họ phải sớm quen với tình trạng cơ thể này... cùng với những loại tâm ma quái dị.
"Tâm ma này của A Từ có thể chắn được gió đấy." Hồi lâu sau Thời Kính Chi lên tiếng.
Nào chỉ có thể chắn gió, họ vào ở luôn còn được. Chẳng qua Doãn Từ dẫu sao cũng là đại đệ tử, nên Diêm Thanh đành ngoan ngoãn nuốt trôi suy nghĩ của mình.
Với kích cỡ chỉ lớn bằng một xó của cái đèn xương sọ, mái đình hiện lên trông mỏng manh như được làm bằng giấy. Những cánh tay đêm nhiều vô số kể cứ thi thoảng lại nhúc nhích, chúng bị mắc lại ở giữa các cột đình, dựng thành hai bức "tường tay".
Diêm Thanh Tô Tứ chung quy cũng là người từng trải, nhìn mãi sẽ thành quen.
"Tâm ma hóa hình ra ảnh ảo cũng được mà nhỉ? Ai ngờ lại là thực thể đâu cơ chứ." Tô Tứ đau đớn nện lên đuôi rắn của mình. Vảy lạnh như băng khiến chiếc đuôi như làm bằng kim loại, Tô Tứ chạm vào nó mà gần như phải nghi ngờ có khi nào chân mình đã cóng chết luôn rồi hay không.
Ấy thế nhưng chiếc đuôi này biết cảm nhận, thậm chí xúc giác của nó còn nhạy gấp mấy lần lòng bàn chân thật.
Thời Kính Chi cười ruồi mấy tiếng. Hắn phó mặc cho đồ đệ lôi đi, không hề phản kháng.
Võ công của Diêm Thanh rất sơ sài, chủ yếu dựa vào ngoại công; mà bản thân Thời Kính Chi cũng chưa sánh được bằng ai. Chuyến đi Hồi Liên lần này cả bọn vốn ỷ lại vào Doãn Từ và Tô Tứ- hai người họ vững cả ngoại lẫn khinh công, việc mất đi nội lực sẽ không ảnh hưởng nhiều đến họ.
Kết quả có mà ỷ lại khỉ mốc, vừa mới vào trận được nửa nén hương, hai người đã một anh phế một anh mù.
May là vô số tay quỷ từ tâm ma của Doãn Từ còn có tính năng tự di chuyển- phân tán và tụ họp khi gặp chướng ngại vật. Nếu không thì nói gì đến hỗ trợ, Doãn Từ có mà hoặc không đi nổi, hoặc sẽ cày cho núi Hồi Liên nát be nát bét.
Chẳng trách chùa Kiến Trần dám dùng trận Phật Tâm đuổi người, trận pháp này quả thực khá là rắc rối.
Doãn Từ vẫn tỏ vẻ bình tâm như cụ già, ngoại trừ việc tay y đan kín tay sư phụ ra thì không có gì kỳ lạ. Có điều Doãn Từ nắm tay Thời Kính Chi rất mạnh, không có nội lực, Thời Kính Chi không thể giằng thoát.
Tuy nhiên Thời Kính Chi cũng không định giằng thoát.
Doãn Từ không thể không dựa vào mình, suy nghĩ này đem đến cho Thời Kính Chi một cảm giác khó tả và làm hắn dựng đứng lông tơ.
Từ khi thu nhận Doãn Từ, bản thân hắn luôn dựa dẫm rất nhiều vào đối phương. Hiện giờ đổi chỗ, Thời Kính Chi chỉ thấy bùi ngùi cùng một nỗi lo âu xa lạ.
Nỗi sợ hãi đèn xương sọ chỉ như một đám xơ bông không rễ, gió thổi là tiêu biến.
Mà cảm xúc đắng chát chua cay kia thì Thời Kính Chi cũng không thích nốt. Nhưng nó có thể khơi gợi chút gì đó chắc chắn từ trong xương tủy hắn, xoa dịu dục vọng tràn lan của hắn, giúp hắn dần dần bình tĩnh lại.
Một cảm xúc xa lạ.
Khi Thời Kính Chi còn đang nhấm nháp cảm xúc mới mẻ này thì Doãn Từ mở miệng.
"Trận Phật Tâm chưa hoàn toàn bài trừ chúng ta là đã tốt rồi. Như vậy đến chùa Kiến Trần cũng không phải một hành vi mạo phạm."
Y nói bằng giọng điệu thoải mái, không hề áp lực.
Tô Tứ không phục: "... Thế này mà còn không bài trừ? Nghe nói núi Hồi Liên có tam chủ tham, sân, si tất cả đều là yêu vật thủ núi hùng mạnh. Hiện giờ trận Phật Tâm đã khởi động, họ tất sẽ không chịu nghỉ ngơi. Mà chúng ta thế này thì đừng nói tới yêu vật, ngay cả một con lợn rừng vạm vỡ hơn bình thường cũng có thể húc chúng ta bay tứ tán."
Doãn Từ mở hờ đôi mắt, đồng tử đen sâu mất tiêu cự nhìn về phía hư không: "Thật ra sư tôn đã nói đúng một điểm, trận Phật Tâm suy cho cùng cũng là trận pháp nhà Phật. Tô huynh hãy nghĩ thế này- nếu kẻ ghé tới là một đứa trẻ thì sao?"
Võ công không cao, tâm ma không nặng, dục vọng mưu cầu không thoát ra khỏi phạm vi nghĩa lý và tình người. Trong mỗi trận Phật Tâm, có và không có không khác biệt nhau. Ba yêu vật "tham, sân, si" được hòa thượng giữ lại ắt phải có linh trí, sẽ không đả thương người mà không biết phân biệt đúng sai.
Không thẹn với lương tâm sẽ không bị tam chủ tham, sân, si để mắt. Người như vậy, trận Phật Tâm không thể ngăn, hòa thượng cũng sẽ không để bụng việc họ lên núi.
Sự kiện đóng chùa của chùa Kiến Trần nói là lánh đời nhưng thực tế là tránh giang hồ hiểm ác.
Nghe câu trả lời của Doãn Từ, Tô Tứ như có điều vỡ nhẽ. Hắn ta không nói gì thêm, chỉ yên lặng vuốt ve cái đuôi của mình.
Thời Kính Chi nở nụ cười gắng gượng: "A Từ nói phải, chúng ta đến không mang theo ác ý, qua được trận này các đại sư sẽ không đóng cửa không tiếp khách... Hôm nay cứ qua đêm nơi này trước đi đã."
Hắn dần tìm lại được oai phong của một chưởng môn qua từng lời nói: "Tô Tứ, ngươi làm quen với cơ thể ngươi nhiều thêm chút, đừng để Diêm Thanh tiếp tục dìu ngươi. Nếu thật sự có yêu vật tấn công thì như vậy sẽ không an toàn."
"Ừ, ta vốn cũng định thế."
"Diêm Thanh, ngươi đi giúp đỡ hắn. Ta và A Từ... Ta sẽ chuẩn bị đồ ăn." Nhìn cặp mắt trống rỗng của đồ đệ, Thời Kính Chi sửa lời giữa chừng.
Tô Tứ không thể yên phận được quá ba giây, dán mắt lên tâm ma của Bạch gia một hồi, cuối cùng hắn ta cũng không nhịn được: "Con vịt quay này ăn được không?"
Bạch gia lập tức đứng dậy cắn chóp đuôi Tô Tứ.
Tô Tứ có vảy rồi thì sợ gì miệng ngỗng. Hắn ta trầy trật nhổm người túm con vịt quay trôi bồng bềnh nọ, ai ngờ vịt mới vào tay, hắn ta đã sẵn sàng để thất vọng-
Quá nhẹ.
Dù sờ vào cảm thấy ấm áp, nhưng lại nhẹ như bông.
Tô Tứ thử kéo chân vịt quay, Bạch gia theo đó rên lên một tiếng rồi khoèo chân ngã thẳng cổ.
Diêm Thanh thở dài, đoạn đẩy tay Tô Tứ và thả vịt quay ra: "Tâm ma này chỉ e chính là thân nằm ngoài thân, ban nãy ta thử giằng đứt xích thịt, cũng rất đau... A Tứ, thôi bỏ đi."
Vịt quay dầu mỡ lại bắt đầu lơ lửng tự do theo ánh mắt tràn trề tiếc nuối của Tô Tứ. Tận đến khi bị Diêm Thanh khiêng đi, ánh mắt hắn ta vẫn dán chặt lên cái đùi ngỗng.
Mái đình chỉ còn lại hai người.
Tâm ma khổng lồ của Doãn Từ vẫn chặn kín lối đi bên đình, những đôi tay bóng tối bao trùm từ cổ đến eo như tạo thành một bộ giáp màu đen cho y. Doãn Từ ngồi ngay ngắn trên băng ghế đá, không nói lời nào. Ánh tà ngả xuống phủ thêm sắc màu lên màn tuyết âm u, toàn bộ cảnh tượng trở nên tương đồng với một bức tranh ma quái mà mỹ lệ.
Thời Kính Chi nhẹ nhàng gỡ những ngón tay Doãn Từ: "A Từ, thả ra nào. Vi sư phải đi làm cơm nữa."
Doãn Từ khẽ cau mày, hồi lâu mới chịu buông tay: " Sư tôn, người lo liệu được chứ?"
"Không đảm bảo mùi vị nhưng chung quy vẫn ăn được. Trời lạnh thế này thì để vi sư làm món hầm thập cẩm đi." Thời Kính Chi mơ màng đáp.
Doãn Từ: "..." Y cực lực hoài nghi tên hồ ly này chỉ biết hầm thập cẩm.
Tiếc rằng sướng lâu ngày khổ sao chịu được. Thời Kính Chi cầm dao phay mà lòng quả cảm tích nhặt những ngày qua đã bay biến tan tành. Hắn múa loạn tay chân chán chê rồi quay sang hỏi Doãn Từ: "A Từ, lúc ngươi hầm thập cẩm ấy thì ngươi cắt cà rốt thế nào?"
Doãn Từ đứng dậy, mò mẫm lại gần Thời Kính Chi. Y cảm giác đối phương như thoáng thở phào sau khi y tìm đến.
Đứng sát bên người Thời Kính Chi, ngón tay Doãn Từ lướt qua con dao và nguyên liệu, sau đó lại chạm vào tay Thời Kính Chi mà dẫn hắn múa dao: "Bình thường sư tôn thích độ dày như vậy."
"Ngươi nhớ cả những chuyện này ư?"
"Dĩ nhiên rồi."
Thời Kính Chi ngơ ngẩn, hồi lâu hắn mới yên lặng cúi đầu cắt thái. Doãn Từ vẫn kề bên hắn nửa bước không rời.
Thời Kính Chi muốn hỏi "Ngươi có sợ không", nhưng rồi nghĩ đến cái vẻ hững hờ đầy giả dối trên mặt đối phương, hắn cho rằng y sẽ không trả lời. Cất gọn mối nghi ngờ, Thời Kính Chi ngoan ngoãn cắt cà rốt.
Sau cà rốt là đậu phụ. Đậu phụ bị đông cứng giữa trời đông rét buốt. Không có nội lực trợ giúp khiến việc cắt đậu phụ vừa cứng vừa trơn. Lại thêm vô số bàn tay quỷ thò lò bên cạnh, Thời Kính Chi không tài nào bình tâm được, mà chẳng bao lâu sau sự thiếu tập trung này đã dẫn ra báo ứng- lưỡi dao đi chệch rạch một đường lên ngón trỏ tay trái hắn.
Máu chảy ra, Thời Kính Chi vội vàng rụt tay về và đi sờ hòm thuốc.
... Nếu là bình thường thì chắc chắn A Từ đã đưa thuốc qua rồi, hắn mờ mịt nghĩ.
Thói quen quả là một chuyện đáng sợ biết nhường nào.
Tuy nhiên lần này hắn cũng không sờ được tới hòm thuốc mà chỉ chạm được vào một bàn tay ấm áp. Bàn tay ấy bắt lấy ngón tay bị thương của hắn một cách chính xác và nhấc nó lên. Chỉ một chớp mắt trôi qua, ngón tay bị thương đã được bao bọc trong một vùng ấm nóng.
Một cách rất tự nhiên, Doãn Từ liếm máu trên đầu ngón tay Thời Kính Chi.
Môi mềm kề da thịt, đầu lưỡi mút máu tươi, hết thảy đem đến nhiệt độ nóng bỏng đến kinh người. Thời Kính Chi rụt phắt tay về như bị giật: "Ngươi..."
"Sư tôn sơ ý quá." Doãn Từ lau máu trên môi, "Ta không tìm được hòm thuốc, cũng không thể chờ máu dây vào đồ ăn được."
Cảm giác môi lưỡi đối phương vẫn còn vương trên da thịt, Thời Kính Chi hao mất cả buổi mới vuốt xuôi cơn bối rối: "Ngươi đã không nhìn được thì ngồi ngoan đi. Ta, ta có thể tự mình lo liệu."
Doãn Từ nghe vậy không nhúc nhích nữa: "Ừ."
Tận đến khi bắt đầu hầm rau củ mà trái tim Thời Kính Chi vẫn còn co rúm. Sau giây phút gắng gượng gỡ rối tơ lòng, hắn im lặng bắc nồi và bắt đầu nấu gạo.
Trái lại, chính Doãn Từ lại là người chủ động lên tiếng như thể đã quyết định xong một điều gì đó: "Cảm ơn."
Lời cảm ơn không đầu không cuối, nhưng Thời Kính Chi vẫn bỗng chốc đoán ra- có lẽ bởi hắn không ép y kể về quá khứ, có lẽ bởi hắn không né tránh hành vi tiếp cận của y.
... Cũng có lẽ bởi hắn đã không hỏi ra câu "Ngươi có sợ không" ấy.
Diêm Thanh và Tô Tứ tiếp tục luyện tập hăng say tại đằng xa, Thời Kính Chi ra hiệu cho hai người rồi đánh chén trước. Đồ ăn nóng hổi, mùi vị không tồi, chẳng qua cũng còn xa mới đến độ ngon. Nước hầm cho hơi nhiều muối, mùi đậu nành tươi còn ươm trên đậu phụ, cà rốt hơi nhừ, lấy đũa lia qua ắt tan làm mấy mẩu.
Ăn mà chỉ chực cau mày, Thời Kính Chi không khỏi hướng ánh nhìn có lỗi về phía Doãn Từ.
Doãn Từ thổi hơi nóng trong bát, rồi ăn từng thìa theo lối cẩn thận và tao nhã. Y không có biểu cảm gì đặc biệt, không khác những lần dùng cơm trước kia: cử chỉ cứng ngắc, kiềm chế, trầm lặng mùi chết chóc, kéo theo cảm giác ngột ngạt đến bức người.
Một bữa cơm chỉnh tề đến độ lúng túng trong bầu không khí lặng ngắt như tờ.
Buông bát đũa xong Thời Kính Chi không nhịn được thêm nữa. Hắn kéo Doãn Từ ra khỏi đình nghỉ mát.
Tâm trạng Doãn Từ hiện nay cũng không tốt đẹp là bao.
Phong cảnh trong trận vốn hiện lên rõ ràng trước tầm mắt y, lại dần dần lún sâu vào bóng tối khi tâm ma hóa hình. Tất cả mọi người đều ngỡ y mù, nhưng bản thân Doãn Từ hiểu rõ- người mù sẽ không biết đến chuyện "bóng tối phủ tầm mắt", đây là vấn đề của một kẻ mất đi thị lực.
Y vẫn có thể nhìn, nhưng chỉ có thể nhìn thấy màu đen.
Vô số bàn tay băng giá túm lấy y, dìm y xuống vực sâu lạnh lẽo. Doãn Từ không biết hình dáng tâm ma của mình, cũng không cố gắng đưa ra suy đoán, bởi áp lực đen hoắm nặng nề mà trùng trùng điệp điệp kia suýt chút nữa đã xé toạc y.
Không hổ là trận Phật Tâm thử thách lòng người, nó đã lấy ra chính xác nỗi sợ hãi tiềm tàng ẩn sâu trong y nhất.
Y không thân thiết với Tô Tứ Diêm Thanh, nên Thời Kính Chi tức khắc trở thành tấm ván gỗ cuối cùng còn sót lại.
Doãn Từ không nén nổi khao khát nắm chặt lấy đối phương, suýt thì không kiểm soát được sức mạnh của mình. Cảm nhận hơi ấm và mạch đập của sư phụ, y mới dần dần bình tâm, mới dần dần tỉnh táo.
Còn việc Thời Kính Chi sẽ nghi ngờ hay là thận trọng, tạm thời đều không phải vấn đề y cần suy xét đến.
Y không có lựa chọn nào khác.
Thời Kính Chi vẫn luôn yên lặng, hắn để mặc cho Doãn Từ bám theo, cũng không đặt ra nghi vấn về thứ tâm ma gây chấn động nhân gian ấy. Khi bầu không khí đã nguôi ngoai, câu hỏi đầu tiên sư tôn của mình đặt ra lại là phải thái cà rốt như thế nào.
Dù đã bị lồng giam bóng tối nhấn chìm tâm trí, dù lệ khí đã lan nhanh, thì Doãn Từ vẫn suýt phải bật cười vì sư phụ.
Chẳng qua Thời Kính Chi cứ miệt mài im lặng, mà y thì không thể nhìn thấy biểu cảm của đối phương, nên thành ra nói gì cũng giống che giấu nỗi đau lòng. Sau bữa cơm, bầu không khí mãi mới dịu được đi giữa hai người lại trở nên dần sống sượng.
Doãn Từ cố gắng trấn tĩnh, song đôi chút tiếc nuối vẫn tràn ra giữa kẽ hở của sự điên cuồng.
Ăn xong, Thời Kính Chi rốt cuộc không nhịn được thêm nữa. Doãn Từ bị sư phụ kéo ra ngoài đình. Đêm đông rét buốt phảng gió khô mà lạnh lẽo, Thời Kính Chi chọn ra ngoài giữa thời tiết thế này hẳn là để nghiêm túc nói chuyện một phen.
Cơn cuồng bạo lấp đầy tâm trí Doãn Từ lại bắt đầu rục rịch. Thường ngày y còn có thể trêu chọc hồ ly, nhưng hôm nay y chỉ hy vọng sư phụ có thể ngoan ngoãn cho y bình tâm đôi chút, để y có thể trấn áp sự điên cuồng của mình xuống đáy lòng trước đã.
Nghĩ đoạn y nói: "Đêm dài gió lạnh, chúng ta vẫn nên trở vào mới phải."
Thời Kính Chi: "Không."
"Sư tôn, ta có nỗi khổ riêng, thứ cho ta không thể..."
"Ai muốn hỏi nỗi khổ của ngươi? Ta chỉ không thích nhìn cái điệu bộ sống dở chết dở của ngươi thôi."
Thời Kính Chi dừng bước và đặt mông ngồi xuống. Doãn Từ lần mò chốc lát, mò ra được một cành cây khô rơi trên mặt đất. Y gạt tuyết đọng rồi đành ngồi xuống bên người sư phụ.
"Vi sư dẫn ngươi đi ngắm cảnh." Thế rồi Thời Kính Chi tuyên bố.
Doãn Từ: "..." Sao đây, sao hồ ly lại phát điên rồi.
"Ta không nhìn thấy."
"Ta sẽ tả ngươi nghe, tả trọn bốn phía, ngươi không cần lo lắng. Ta không biết ngươi nghĩ đến nơi nào, nhưng A Từ à, ngươi hiện giờ không còn ở nơi ấy nữa."
Không đợi Doãn Từ đáp lại, Thời Kính Chi đã tự hắng giọng, bắt đầu: "Cách bên trái ngươi năm thước có một cây thông vẹo cổ. Ta biết ngươi cảm nhận được nó... Nhưng trên cành cây này treo một quả thông kỳ dị, dài ghê gớm. Phía trước là những đụn tuyết tròn, trông như món bánh làm từ lòng trắng trứng mua ở quán cơm tại châu Tê..."
Thời Kính Chi không những không buông tay Doãn Từ mà trái lại còn cố gắng vẽ vời trong lòng bàn tay y, giúp y hình dung được chi tiết vạn vật quanh mình.
Chẳng qua trời ngày một lạnh, sợ rằng đêm đã buông màn. Dưới bóng núi ảm đạm, mắt người thường có tinh đến mấy cũng chẳng nhìn được bao xa.
Nhưng Thời Kính Chi vẫn còn tiếp tục.
"Trên đỉnh núi bên kia có một cây đại thụ có lá màu đỏ chói, đứng từ đây mà cũng thấy được luôn. Tiếc rằng A Từ không nhìn thấy, bỏ lỡ cảnh rực rỡ một phương."
Nhầm mùa rồi, Doãn Từ thầm nghĩ. Đông lạnh thế này, lấy đâu ra lá đỏ?
Nhưng y vẫn yên lặng lắng nghe mà không vạch trần hắn.
Doãn Từ nghi Thời Kính Chi đã giật đầu cá vá đầu tôm hết thảy cảnh đẹp vật xinh trong trí nhớ, rồi gán chúng lên ngọn núi Hồi Liên. Y nghe hắn kể về lá đỏ phiêu đãng, về liễu trổ mầm non, về băng treo trĩu cành, về rừng sương mờ mịt.
Tuổi hắn không lớn, nhưng hình như còn thấy nhiều cảnh đẹp hơn mình.
Giọng hắn trong trẻo, nghe rất du dương. Dần dà, Doãn Từ nhắm mắt, tựa đầu lên vai hắn.
Y đưa bàn tay đan nhau của hai người xuống bên đùi và dùng nhiệt độ cơ thể ủ ấm chúng- không có nội lực khiến tay Thời Kính Chi lạnh buốt, lại khiến giọng hắn khẽ run giữa gió thoảng đêm đông.
Không biết đã qua bao lâu, dưới vầng trời chảy đẫm ánh trăng, là bóng đêm lùa qua chân như thủy triều dào dạt. Thời Kính Chi không bịa được nữa, cuối cùng cũng lặng im.
Xoay đầu, hắn thấy Doãn Từ đã nhắm mắt ngủ say trên vai hắn. Tóc hai người hòa vào nhau cùng trượt xuống bả vai, và cùng được phủ lên một quầng sáng mờ như nước lặng sâu lòng. Doãn Từ vẫn khẽ cau mày, chẳng qua nét mặt đã thư thả hơn trước.
Khung trời trên núi trong văn vắt điểm đầy sao sáng chói. Hai người ngồi giữa trời và đất, lấy nguồn nhiệt là hơi ấm đối phương, Thời Kính Chi bỗng chốc sinh ra cảm giác sống nương tựa vào nhau.
Rồi hắn cũng bỗng không muốn vào đình nữa.
Hắn chia sẻ cho Doãn Từ chút áo ngoài, đèn xương sọ bị hai người bỏ mặc sau lưng đang hòa vào bóng núi đậm màu tăm tối.
Hơn hai mươi năm hắn chẳng theo đuổi thứ gì, bất kể là suy nghĩ hay mưu cầu thì đều tan vào không khí. Hiện giờ, chúng đang dập dềnh lắng lại, chúng đang đáp xuống mặt đất tựa như là hạt tuyết. Có lẽ cuộc gặp gỡ giữa hắn và Doãn Từ không phải tình cờ. Những năm này hắn vẫn luôn tìm kiếm, để rồi đến cuối cùng cũng gặp được một người như vậy-
Một người đau đớn tương đồng hắn.
"Ngươi đang ngồi cạnh ta."
Thời Kính Chi lại bắt đầu khẽ nói.
"Bây giờ ta đang cười, ta rất... vui vẻ."
Tâm ma dị thường của Doãn Từ làm mọi người không dám vội vã đi sâu vào núi Hồi Liên.
Diêm Thanh dùng quần áo bọc Bạch gia, rồi dìu Tô Tứ theo kiểu vừa ôm vừa kéo. Doãn Từ thì sau hồi lâu yên lặng lại chủ động nắm tay Thời Kính Chi.
Tình trạng có quái dị đến đâu thì ở yên tại chỗ cũng không phải một ý kiến tuyệt vời- ngoại trừ Doãn Từ, tình huống đột ngột mất nội lực khiến những người còn lại sợ lạnh hơn hẳn bình thường, nếu tiếp tục phơi mặt ngoài gió rét thì chẳng mấy chốc sẽ ốm bệnh cả bầy.
Theo đó bốn người phái Khô Sơn thu xếp đồ đạc tiến về mái đình gần sườn núi.
Hai bên đình dựng hai khối đá lạ và một cây thông Hoàng Sơn mập mạp chắn hết thảy rét mướt bên ngoài. Diêm Thanh cố gắng phớt lờ đèn xương sọ, rồi nhanh nhẹn nhóm lửa.
Hơi ấm tản ra theo ngọn lửa bừng sáng, không khí sợ hãi cũng nhạt phai đi.
Không ai đề nghị rút lui. Một khi đã quyết định lên núi thì họ phải sớm quen với tình trạng cơ thể này... cùng với những loại tâm ma quái dị.
"Tâm ma này của A Từ có thể chắn được gió đấy." Hồi lâu sau Thời Kính Chi lên tiếng.
Nào chỉ có thể chắn gió, họ vào ở luôn còn được. Chẳng qua Doãn Từ dẫu sao cũng là đại đệ tử, nên Diêm Thanh đành ngoan ngoãn nuốt trôi suy nghĩ của mình.
Với kích cỡ chỉ lớn bằng một xó của cái đèn xương sọ, mái đình hiện lên trông mỏng manh như được làm bằng giấy. Những cánh tay đêm nhiều vô số kể cứ thi thoảng lại nhúc nhích, chúng bị mắc lại ở giữa các cột đình, dựng thành hai bức "tường tay".
Diêm Thanh Tô Tứ chung quy cũng là người từng trải, nhìn mãi sẽ thành quen.
"Tâm ma hóa hình ra ảnh ảo cũng được mà nhỉ? Ai ngờ lại là thực thể đâu cơ chứ." Tô Tứ đau đớn nện lên đuôi rắn của mình. Vảy lạnh như băng khiến chiếc đuôi như làm bằng kim loại, Tô Tứ chạm vào nó mà gần như phải nghi ngờ có khi nào chân mình đã cóng chết luôn rồi hay không.
Ấy thế nhưng chiếc đuôi này biết cảm nhận, thậm chí xúc giác của nó còn nhạy gấp mấy lần lòng bàn chân thật.
Thời Kính Chi cười ruồi mấy tiếng. Hắn phó mặc cho đồ đệ lôi đi, không hề phản kháng.
Võ công của Diêm Thanh rất sơ sài, chủ yếu dựa vào ngoại công; mà bản thân Thời Kính Chi cũng chưa sánh được bằng ai. Chuyến đi Hồi Liên lần này cả bọn vốn ỷ lại vào Doãn Từ và Tô Tứ- hai người họ vững cả ngoại lẫn khinh công, việc mất đi nội lực sẽ không ảnh hưởng nhiều đến họ.
Kết quả có mà ỷ lại khỉ mốc, vừa mới vào trận được nửa nén hương, hai người đã một anh phế một anh mù.
May là vô số tay quỷ từ tâm ma của Doãn Từ còn có tính năng tự di chuyển- phân tán và tụ họp khi gặp chướng ngại vật. Nếu không thì nói gì đến hỗ trợ, Doãn Từ có mà hoặc không đi nổi, hoặc sẽ cày cho núi Hồi Liên nát be nát bét.
Chẳng trách chùa Kiến Trần dám dùng trận Phật Tâm đuổi người, trận pháp này quả thực khá là rắc rối.
Doãn Từ vẫn tỏ vẻ bình tâm như cụ già, ngoại trừ việc tay y đan kín tay sư phụ ra thì không có gì kỳ lạ. Có điều Doãn Từ nắm tay Thời Kính Chi rất mạnh, không có nội lực, Thời Kính Chi không thể giằng thoát.
Tuy nhiên Thời Kính Chi cũng không định giằng thoát.
Doãn Từ không thể không dựa vào mình, suy nghĩ này đem đến cho Thời Kính Chi một cảm giác khó tả và làm hắn dựng đứng lông tơ.
Từ khi thu nhận Doãn Từ, bản thân hắn luôn dựa dẫm rất nhiều vào đối phương. Hiện giờ đổi chỗ, Thời Kính Chi chỉ thấy bùi ngùi cùng một nỗi lo âu xa lạ.
Nỗi sợ hãi đèn xương sọ chỉ như một đám xơ bông không rễ, gió thổi là tiêu biến.
Mà cảm xúc đắng chát chua cay kia thì Thời Kính Chi cũng không thích nốt. Nhưng nó có thể khơi gợi chút gì đó chắc chắn từ trong xương tủy hắn, xoa dịu dục vọng tràn lan của hắn, giúp hắn dần dần bình tĩnh lại.
Một cảm xúc xa lạ.
Khi Thời Kính Chi còn đang nhấm nháp cảm xúc mới mẻ này thì Doãn Từ mở miệng.
"Trận Phật Tâm chưa hoàn toàn bài trừ chúng ta là đã tốt rồi. Như vậy đến chùa Kiến Trần cũng không phải một hành vi mạo phạm."
Y nói bằng giọng điệu thoải mái, không hề áp lực.
Tô Tứ không phục: "... Thế này mà còn không bài trừ? Nghe nói núi Hồi Liên có tam chủ tham, sân, si tất cả đều là yêu vật thủ núi hùng mạnh. Hiện giờ trận Phật Tâm đã khởi động, họ tất sẽ không chịu nghỉ ngơi. Mà chúng ta thế này thì đừng nói tới yêu vật, ngay cả một con lợn rừng vạm vỡ hơn bình thường cũng có thể húc chúng ta bay tứ tán."
Doãn Từ mở hờ đôi mắt, đồng tử đen sâu mất tiêu cự nhìn về phía hư không: "Thật ra sư tôn đã nói đúng một điểm, trận Phật Tâm suy cho cùng cũng là trận pháp nhà Phật. Tô huynh hãy nghĩ thế này- nếu kẻ ghé tới là một đứa trẻ thì sao?"
Võ công không cao, tâm ma không nặng, dục vọng mưu cầu không thoát ra khỏi phạm vi nghĩa lý và tình người. Trong mỗi trận Phật Tâm, có và không có không khác biệt nhau. Ba yêu vật "tham, sân, si" được hòa thượng giữ lại ắt phải có linh trí, sẽ không đả thương người mà không biết phân biệt đúng sai.
Không thẹn với lương tâm sẽ không bị tam chủ tham, sân, si để mắt. Người như vậy, trận Phật Tâm không thể ngăn, hòa thượng cũng sẽ không để bụng việc họ lên núi.
Sự kiện đóng chùa của chùa Kiến Trần nói là lánh đời nhưng thực tế là tránh giang hồ hiểm ác.
Nghe câu trả lời của Doãn Từ, Tô Tứ như có điều vỡ nhẽ. Hắn ta không nói gì thêm, chỉ yên lặng vuốt ve cái đuôi của mình.
Thời Kính Chi nở nụ cười gắng gượng: "A Từ nói phải, chúng ta đến không mang theo ác ý, qua được trận này các đại sư sẽ không đóng cửa không tiếp khách... Hôm nay cứ qua đêm nơi này trước đi đã."
Hắn dần tìm lại được oai phong của một chưởng môn qua từng lời nói: "Tô Tứ, ngươi làm quen với cơ thể ngươi nhiều thêm chút, đừng để Diêm Thanh tiếp tục dìu ngươi. Nếu thật sự có yêu vật tấn công thì như vậy sẽ không an toàn."
"Ừ, ta vốn cũng định thế."
"Diêm Thanh, ngươi đi giúp đỡ hắn. Ta và A Từ... Ta sẽ chuẩn bị đồ ăn." Nhìn cặp mắt trống rỗng của đồ đệ, Thời Kính Chi sửa lời giữa chừng.
Tô Tứ không thể yên phận được quá ba giây, dán mắt lên tâm ma của Bạch gia một hồi, cuối cùng hắn ta cũng không nhịn được: "Con vịt quay này ăn được không?"
Bạch gia lập tức đứng dậy cắn chóp đuôi Tô Tứ.
Tô Tứ có vảy rồi thì sợ gì miệng ngỗng. Hắn ta trầy trật nhổm người túm con vịt quay trôi bồng bềnh nọ, ai ngờ vịt mới vào tay, hắn ta đã sẵn sàng để thất vọng-
Quá nhẹ.
Dù sờ vào cảm thấy ấm áp, nhưng lại nhẹ như bông.
Tô Tứ thử kéo chân vịt quay, Bạch gia theo đó rên lên một tiếng rồi khoèo chân ngã thẳng cổ.
Diêm Thanh thở dài, đoạn đẩy tay Tô Tứ và thả vịt quay ra: "Tâm ma này chỉ e chính là thân nằm ngoài thân, ban nãy ta thử giằng đứt xích thịt, cũng rất đau... A Tứ, thôi bỏ đi."
Vịt quay dầu mỡ lại bắt đầu lơ lửng tự do theo ánh mắt tràn trề tiếc nuối của Tô Tứ. Tận đến khi bị Diêm Thanh khiêng đi, ánh mắt hắn ta vẫn dán chặt lên cái đùi ngỗng.
Mái đình chỉ còn lại hai người.
Tâm ma khổng lồ của Doãn Từ vẫn chặn kín lối đi bên đình, những đôi tay bóng tối bao trùm từ cổ đến eo như tạo thành một bộ giáp màu đen cho y. Doãn Từ ngồi ngay ngắn trên băng ghế đá, không nói lời nào. Ánh tà ngả xuống phủ thêm sắc màu lên màn tuyết âm u, toàn bộ cảnh tượng trở nên tương đồng với một bức tranh ma quái mà mỹ lệ.
Thời Kính Chi nhẹ nhàng gỡ những ngón tay Doãn Từ: "A Từ, thả ra nào. Vi sư phải đi làm cơm nữa."
Doãn Từ khẽ cau mày, hồi lâu mới chịu buông tay: " Sư tôn, người lo liệu được chứ?"
"Không đảm bảo mùi vị nhưng chung quy vẫn ăn được. Trời lạnh thế này thì để vi sư làm món hầm thập cẩm đi." Thời Kính Chi mơ màng đáp.
Doãn Từ: "..." Y cực lực hoài nghi tên hồ ly này chỉ biết hầm thập cẩm.
Tiếc rằng sướng lâu ngày khổ sao chịu được. Thời Kính Chi cầm dao phay mà lòng quả cảm tích nhặt những ngày qua đã bay biến tan tành. Hắn múa loạn tay chân chán chê rồi quay sang hỏi Doãn Từ: "A Từ, lúc ngươi hầm thập cẩm ấy thì ngươi cắt cà rốt thế nào?"
Doãn Từ đứng dậy, mò mẫm lại gần Thời Kính Chi. Y cảm giác đối phương như thoáng thở phào sau khi y tìm đến.
Đứng sát bên người Thời Kính Chi, ngón tay Doãn Từ lướt qua con dao và nguyên liệu, sau đó lại chạm vào tay Thời Kính Chi mà dẫn hắn múa dao: "Bình thường sư tôn thích độ dày như vậy."
"Ngươi nhớ cả những chuyện này ư?"
"Dĩ nhiên rồi."
Thời Kính Chi ngơ ngẩn, hồi lâu hắn mới yên lặng cúi đầu cắt thái. Doãn Từ vẫn kề bên hắn nửa bước không rời.
Thời Kính Chi muốn hỏi "Ngươi có sợ không", nhưng rồi nghĩ đến cái vẻ hững hờ đầy giả dối trên mặt đối phương, hắn cho rằng y sẽ không trả lời. Cất gọn mối nghi ngờ, Thời Kính Chi ngoan ngoãn cắt cà rốt.
Sau cà rốt là đậu phụ. Đậu phụ bị đông cứng giữa trời đông rét buốt. Không có nội lực trợ giúp khiến việc cắt đậu phụ vừa cứng vừa trơn. Lại thêm vô số bàn tay quỷ thò lò bên cạnh, Thời Kính Chi không tài nào bình tâm được, mà chẳng bao lâu sau sự thiếu tập trung này đã dẫn ra báo ứng- lưỡi dao đi chệch rạch một đường lên ngón trỏ tay trái hắn.
Máu chảy ra, Thời Kính Chi vội vàng rụt tay về và đi sờ hòm thuốc.
... Nếu là bình thường thì chắc chắn A Từ đã đưa thuốc qua rồi, hắn mờ mịt nghĩ.
Thói quen quả là một chuyện đáng sợ biết nhường nào.
Tuy nhiên lần này hắn cũng không sờ được tới hòm thuốc mà chỉ chạm được vào một bàn tay ấm áp. Bàn tay ấy bắt lấy ngón tay bị thương của hắn một cách chính xác và nhấc nó lên. Chỉ một chớp mắt trôi qua, ngón tay bị thương đã được bao bọc trong một vùng ấm nóng.
Một cách rất tự nhiên, Doãn Từ liếm máu trên đầu ngón tay Thời Kính Chi.
Môi mềm kề da thịt, đầu lưỡi mút máu tươi, hết thảy đem đến nhiệt độ nóng bỏng đến kinh người. Thời Kính Chi rụt phắt tay về như bị giật: "Ngươi..."
"Sư tôn sơ ý quá." Doãn Từ lau máu trên môi, "Ta không tìm được hòm thuốc, cũng không thể chờ máu dây vào đồ ăn được."
Cảm giác môi lưỡi đối phương vẫn còn vương trên da thịt, Thời Kính Chi hao mất cả buổi mới vuốt xuôi cơn bối rối: "Ngươi đã không nhìn được thì ngồi ngoan đi. Ta, ta có thể tự mình lo liệu."
Doãn Từ nghe vậy không nhúc nhích nữa: "Ừ."
Tận đến khi bắt đầu hầm rau củ mà trái tim Thời Kính Chi vẫn còn co rúm. Sau giây phút gắng gượng gỡ rối tơ lòng, hắn im lặng bắc nồi và bắt đầu nấu gạo.
Trái lại, chính Doãn Từ lại là người chủ động lên tiếng như thể đã quyết định xong một điều gì đó: "Cảm ơn."
Lời cảm ơn không đầu không cuối, nhưng Thời Kính Chi vẫn bỗng chốc đoán ra- có lẽ bởi hắn không ép y kể về quá khứ, có lẽ bởi hắn không né tránh hành vi tiếp cận của y.
... Cũng có lẽ bởi hắn đã không hỏi ra câu "Ngươi có sợ không" ấy.
Diêm Thanh và Tô Tứ tiếp tục luyện tập hăng say tại đằng xa, Thời Kính Chi ra hiệu cho hai người rồi đánh chén trước. Đồ ăn nóng hổi, mùi vị không tồi, chẳng qua cũng còn xa mới đến độ ngon. Nước hầm cho hơi nhiều muối, mùi đậu nành tươi còn ươm trên đậu phụ, cà rốt hơi nhừ, lấy đũa lia qua ắt tan làm mấy mẩu.
Ăn mà chỉ chực cau mày, Thời Kính Chi không khỏi hướng ánh nhìn có lỗi về phía Doãn Từ.
Doãn Từ thổi hơi nóng trong bát, rồi ăn từng thìa theo lối cẩn thận và tao nhã. Y không có biểu cảm gì đặc biệt, không khác những lần dùng cơm trước kia: cử chỉ cứng ngắc, kiềm chế, trầm lặng mùi chết chóc, kéo theo cảm giác ngột ngạt đến bức người.
Một bữa cơm chỉnh tề đến độ lúng túng trong bầu không khí lặng ngắt như tờ.
Buông bát đũa xong Thời Kính Chi không nhịn được thêm nữa. Hắn kéo Doãn Từ ra khỏi đình nghỉ mát.
Tâm trạng Doãn Từ hiện nay cũng không tốt đẹp là bao.
Phong cảnh trong trận vốn hiện lên rõ ràng trước tầm mắt y, lại dần dần lún sâu vào bóng tối khi tâm ma hóa hình. Tất cả mọi người đều ngỡ y mù, nhưng bản thân Doãn Từ hiểu rõ- người mù sẽ không biết đến chuyện "bóng tối phủ tầm mắt", đây là vấn đề của một kẻ mất đi thị lực.
Y vẫn có thể nhìn, nhưng chỉ có thể nhìn thấy màu đen.
Vô số bàn tay băng giá túm lấy y, dìm y xuống vực sâu lạnh lẽo. Doãn Từ không biết hình dáng tâm ma của mình, cũng không cố gắng đưa ra suy đoán, bởi áp lực đen hoắm nặng nề mà trùng trùng điệp điệp kia suýt chút nữa đã xé toạc y.
Không hổ là trận Phật Tâm thử thách lòng người, nó đã lấy ra chính xác nỗi sợ hãi tiềm tàng ẩn sâu trong y nhất.
Y không thân thiết với Tô Tứ Diêm Thanh, nên Thời Kính Chi tức khắc trở thành tấm ván gỗ cuối cùng còn sót lại.
Doãn Từ không nén nổi khao khát nắm chặt lấy đối phương, suýt thì không kiểm soát được sức mạnh của mình. Cảm nhận hơi ấm và mạch đập của sư phụ, y mới dần dần bình tâm, mới dần dần tỉnh táo.
Còn việc Thời Kính Chi sẽ nghi ngờ hay là thận trọng, tạm thời đều không phải vấn đề y cần suy xét đến.
Y không có lựa chọn nào khác.
Thời Kính Chi vẫn luôn yên lặng, hắn để mặc cho Doãn Từ bám theo, cũng không đặt ra nghi vấn về thứ tâm ma gây chấn động nhân gian ấy. Khi bầu không khí đã nguôi ngoai, câu hỏi đầu tiên sư tôn của mình đặt ra lại là phải thái cà rốt như thế nào.
Dù đã bị lồng giam bóng tối nhấn chìm tâm trí, dù lệ khí đã lan nhanh, thì Doãn Từ vẫn suýt phải bật cười vì sư phụ.
Chẳng qua Thời Kính Chi cứ miệt mài im lặng, mà y thì không thể nhìn thấy biểu cảm của đối phương, nên thành ra nói gì cũng giống che giấu nỗi đau lòng. Sau bữa cơm, bầu không khí mãi mới dịu được đi giữa hai người lại trở nên dần sống sượng.
Doãn Từ cố gắng trấn tĩnh, song đôi chút tiếc nuối vẫn tràn ra giữa kẽ hở của sự điên cuồng.
Ăn xong, Thời Kính Chi rốt cuộc không nhịn được thêm nữa. Doãn Từ bị sư phụ kéo ra ngoài đình. Đêm đông rét buốt phảng gió khô mà lạnh lẽo, Thời Kính Chi chọn ra ngoài giữa thời tiết thế này hẳn là để nghiêm túc nói chuyện một phen.
Cơn cuồng bạo lấp đầy tâm trí Doãn Từ lại bắt đầu rục rịch. Thường ngày y còn có thể trêu chọc hồ ly, nhưng hôm nay y chỉ hy vọng sư phụ có thể ngoan ngoãn cho y bình tâm đôi chút, để y có thể trấn áp sự điên cuồng của mình xuống đáy lòng trước đã.
Nghĩ đoạn y nói: "Đêm dài gió lạnh, chúng ta vẫn nên trở vào mới phải."
Thời Kính Chi: "Không."
"Sư tôn, ta có nỗi khổ riêng, thứ cho ta không thể..."
"Ai muốn hỏi nỗi khổ của ngươi? Ta chỉ không thích nhìn cái điệu bộ sống dở chết dở của ngươi thôi."
Thời Kính Chi dừng bước và đặt mông ngồi xuống. Doãn Từ lần mò chốc lát, mò ra được một cành cây khô rơi trên mặt đất. Y gạt tuyết đọng rồi đành ngồi xuống bên người sư phụ.
"Vi sư dẫn ngươi đi ngắm cảnh." Thế rồi Thời Kính Chi tuyên bố.
Doãn Từ: "..." Sao đây, sao hồ ly lại phát điên rồi.
"Ta không nhìn thấy."
"Ta sẽ tả ngươi nghe, tả trọn bốn phía, ngươi không cần lo lắng. Ta không biết ngươi nghĩ đến nơi nào, nhưng A Từ à, ngươi hiện giờ không còn ở nơi ấy nữa."
Không đợi Doãn Từ đáp lại, Thời Kính Chi đã tự hắng giọng, bắt đầu: "Cách bên trái ngươi năm thước có một cây thông vẹo cổ. Ta biết ngươi cảm nhận được nó... Nhưng trên cành cây này treo một quả thông kỳ dị, dài ghê gớm. Phía trước là những đụn tuyết tròn, trông như món bánh làm từ lòng trắng trứng mua ở quán cơm tại châu Tê..."
Thời Kính Chi không những không buông tay Doãn Từ mà trái lại còn cố gắng vẽ vời trong lòng bàn tay y, giúp y hình dung được chi tiết vạn vật quanh mình.
Chẳng qua trời ngày một lạnh, sợ rằng đêm đã buông màn. Dưới bóng núi ảm đạm, mắt người thường có tinh đến mấy cũng chẳng nhìn được bao xa.
Nhưng Thời Kính Chi vẫn còn tiếp tục.
"Trên đỉnh núi bên kia có một cây đại thụ có lá màu đỏ chói, đứng từ đây mà cũng thấy được luôn. Tiếc rằng A Từ không nhìn thấy, bỏ lỡ cảnh rực rỡ một phương."
Nhầm mùa rồi, Doãn Từ thầm nghĩ. Đông lạnh thế này, lấy đâu ra lá đỏ?
Nhưng y vẫn yên lặng lắng nghe mà không vạch trần hắn.
Doãn Từ nghi Thời Kính Chi đã giật đầu cá vá đầu tôm hết thảy cảnh đẹp vật xinh trong trí nhớ, rồi gán chúng lên ngọn núi Hồi Liên. Y nghe hắn kể về lá đỏ phiêu đãng, về liễu trổ mầm non, về băng treo trĩu cành, về rừng sương mờ mịt.
Tuổi hắn không lớn, nhưng hình như còn thấy nhiều cảnh đẹp hơn mình.
Giọng hắn trong trẻo, nghe rất du dương. Dần dà, Doãn Từ nhắm mắt, tựa đầu lên vai hắn.
Y đưa bàn tay đan nhau của hai người xuống bên đùi và dùng nhiệt độ cơ thể ủ ấm chúng- không có nội lực khiến tay Thời Kính Chi lạnh buốt, lại khiến giọng hắn khẽ run giữa gió thoảng đêm đông.
Không biết đã qua bao lâu, dưới vầng trời chảy đẫm ánh trăng, là bóng đêm lùa qua chân như thủy triều dào dạt. Thời Kính Chi không bịa được nữa, cuối cùng cũng lặng im.
Xoay đầu, hắn thấy Doãn Từ đã nhắm mắt ngủ say trên vai hắn. Tóc hai người hòa vào nhau cùng trượt xuống bả vai, và cùng được phủ lên một quầng sáng mờ như nước lặng sâu lòng. Doãn Từ vẫn khẽ cau mày, chẳng qua nét mặt đã thư thả hơn trước.
Khung trời trên núi trong văn vắt điểm đầy sao sáng chói. Hai người ngồi giữa trời và đất, lấy nguồn nhiệt là hơi ấm đối phương, Thời Kính Chi bỗng chốc sinh ra cảm giác sống nương tựa vào nhau.
Rồi hắn cũng bỗng không muốn vào đình nữa.
Hắn chia sẻ cho Doãn Từ chút áo ngoài, đèn xương sọ bị hai người bỏ mặc sau lưng đang hòa vào bóng núi đậm màu tăm tối.
Hơn hai mươi năm hắn chẳng theo đuổi thứ gì, bất kể là suy nghĩ hay mưu cầu thì đều tan vào không khí. Hiện giờ, chúng đang dập dềnh lắng lại, chúng đang đáp xuống mặt đất tựa như là hạt tuyết. Có lẽ cuộc gặp gỡ giữa hắn và Doãn Từ không phải tình cờ. Những năm này hắn vẫn luôn tìm kiếm, để rồi đến cuối cùng cũng gặp được một người như vậy-
Một người đau đớn tương đồng hắn.
"Ngươi đang ngồi cạnh ta."
Thời Kính Chi lại bắt đầu khẽ nói.
"Bây giờ ta đang cười, ta rất... vui vẻ."