Chương 32: Câu chuyện thần tiên ma quái
Không biết Bạch Vĩ đã nhịn đói bao lâu, chỉ biết hắn ta nói năng lộn xộn như mớ bòng bong, như thể đã lâu lắm rồi hắn ta không được nghỉ ngơi tử tế. Thời Kính Chi không sốt sắng, mà để Bạch Vĩ ngủ một giấc trước.
Nể tình bạn ngày xưa, Diêm Thanh còn dọn dẹp nhà cửa một phen cho hắn ta, lúc này trông chỗ hắn mới giống nơi ở của người.
Có lẽ nhiều ngày không thấy đồng loại, nay gặp được, yên tâm, nên Bạch Vĩ ngủ đặc biệt say sưa. Đến khi mặt trời sắp lặn, hắn ta mới thức giấc. Bây giờ thì hắn ta hơi đói, cũng cố gắng ăn được chút ít.
Ăn no ngủ kỹ khiến mặc dù trông Bạch Vĩ vẫn giống bộ xương khô, nhưng ít nhất ánh mắt đã có thêm ánh sáng. Doãn Từ biết đấy không phải ánh sáng mưu cầu sự sống. Khi một người rơi vào bước đường cùng, hoàn toàn tuyệt vọng, chỉ còn một chấp niệm cuối cùng không thể buông tay, người ấy sẽ có thứ ánh sáng này trong mắt.
"Mọi chuyện bắt đầu từ một năm trước."
Bạch Vĩ vốn giỏi kể chuyện, nhưng khi nói đến chuyện đời mình thì hắn ta lại trúc trắc.
"Cha mắc bệnh, ta bèn lên núi hái thuốc. Ta đã gặp A Lộ khi ấy... Nàng đang chơi đùa trong rừng, ta chưa từng thấy thiếu nữ đẹp đến thế, nên còn tưởng gặp trúng quỷ rồi."
Là một trong số ít những người có học trong thôn, Bạch Vĩ có chút thói kiêu ngạo, và thường tơ tưởng một thứ tình cảm lãng mạn không thiết thực. Do đó khi thấy một thiếu nữ như là yêu ma quỷ quái, hắn ta đã không chỉ không bỏ chạy mà còn tiến lại gần.
Sau khi trò chuyện chốc lát, Bạch Vĩ đã nhìn thấu tính cách của thiếu nữ này. A Lộ vừa tinh tế vừa đơn thuần, giọng nàng ẩn chứa sự linh động mà các cô gái trong thôn không có.
Bản thân Bạch Vĩ cũng khá ưa nhìn, còn biết điều và khéo ăn khéo nói. Một đôi trai tài gái sắc, hẹn hò một thời gian thì ắt sinh lòng thầm mến lẫn nhau. Cuối cùng bọn họ nên duyên vợ chồng, như những câu chuyện diệu kỳ thường hay kể.
Chẳng qua làm vợ chồng không đơn giản như thế.
Đến tận khi đã ăn nằm với nhau mà Bạch Vĩ vẫn không biết A Lộ từ đâu tới. A Lộ giữ chuyện này kín như bưng, chỉ khuyên Bạch Vĩ hãy đi theo nàng. Có điều cha Bạch Vĩ còn sống, ông lão không nỡ rời thôn Tức, cũng không muốn chết nơi đất khách, thế nên phản đối tới cùng.
Riêng việc rước một A Lộ không rõ xuất thân về làm dâu là Bạch Vĩ đã có lỗi với cha lắm rồi, hắn ta nào dám cãi nửa lời thêm nữa.
"Do đó ta ước hẹn với nàng, đành phải để nàng chịu khổ một phen. Chờ cha ta cưỡi hạc về trời, rồi ta lại đi theo nàng."
Nói đến đây Bạch Vĩ cười mà như khóc.
Diêm Thanh ngờ vực: "Đúng là phần lớn các cô gái lập gia đình đều sẽ được gả về nhà chồng. Nhưng nếu bỏ qua chuyện đó, thì ngươi đã bằng lòng theo nàng rồi, chỉ cần chờ thêm mấy năm là được, sao lại có thể..."
Sao lại có thể liên quan đến sự biến mất của cả thôn?
"Các ngươi vẫn chưa biết à? Phải rồi, chắc chắn Thần nữ sẽ không với các ngươi vội- khi trở thành người của thôn Nguyên Tiên, đúng là các ngươi có thể học được bí quyết để ra vào tùy ý. Nhưng nếu rời thôn Nguyên Tiên quá ba ngày, thì sẽ... sẽ mất ý thức, hôn mê bất tỉnh."
Hắn ta kiên quyết không dùng cách nói "bỏ mạng" hoặc "thành tiên".
"Cha không muốn rời thôn Tức, A Lộ đành phải cứ ở nhà một ngày rồi lại lên núi một ngày. Cứ thế cuộc sống cũng trôi qua khá yên bình. Điều kiện nhà nàng tốt, nên thi thoảng nàng lại mang về ít vàng ngọc giúp đỡ nhà ta. Ta không muốn nàng đến với ta phải chịu khổ hơn nên cũng cố gắng làm việc, tránh cho tương lai theo nàng đến 'cõi tiên' lại khiến nàng bị người ngoài xem nhẹ."
"Ta nói với người thôn Tức nàng là tiên nữ hạ phàm. Người và tiên vốn chẳng thể bên nhau, nên cứ hai ngày nàng sẽ phải về trời một lần."
Lần này Diêm Thanh cũng không hỏi gì nữa.
Người xuất thân từ thôn Tức như cậu ta và Tô Tứ chẳng lạ gì tính nết người trong thôn. Người thôn Tức không phải hạng người ác độc tày trời, mà chỉ là những kẻ nghèo hèn bình thường nhất- có sự chất phác đáng khen, cũng có sự độc ác sinh ra từ mù quáng và ngu muội.
Sự thật cũng không quá khác những gì họ dự đoán.
Đàn ông trẻ tuổi trong thôn bắt đầu nảy sinh những suy nghĩ lệch lạc.
Bạch Vĩ có khuôn mặt đoan chính, lại biết chữ, vốn đã khác biệt với người trong thôn. Nay hắn ta cưới được một người vợ đẹp như tiên, hai người gắn bó keo sơn, gia đình ngày càng đầm ấm, quả là khiến người ta phải ghen tỵ.
Thậm chí Bạch Vĩ cũng chẳng phải một tên lười, ngược lại, hắn ta còn cố gắng làm lụng, đúng là không biết điều.
Nếu Bạch Vĩ có thể tìm được vợ nhà tiên từ trên núi, thì dĩ nhiên họ cũng có thể. Bạch Vĩ chẳng qua là to gan, và may mắn mà thôi. Đàn bà ấy à, tóc dài não ngắn, miễn là họ tìm được thì chắc chắn cũng có thể dẫn về nhà.
Ôm cái suy niệm ngu xuẩn này, họ bắt đầu âm thầm theo dõi A Lộ.
Cách hai ngày A Lộ phải về tiên giới một lần, mà tiên giới thì không chỉ có mình nàng là tiên nữ. Chỉ cần tìm được đường đi tiên giới thì họ sợ gì không cưới được vợ tiên?
Ban đầu A Lộ khá cẩn thận, vào rừng ắt cưỡi khuyển yêu, khuyển yêu chạy nhanh, hoàn toàn không có cơ may bám gót. Sau đó A Lộ mang thai, bụng ngày một lớn, nàng đành phải đổi sang ngồi báo đỏ cho vững vàng hơn.
Bởi nàng mang thai nên báo đỏ cũng không dám chạy nhanh. Rốt cuộc có một ngày hai tên thợ săn âm thầm bám được theo nàng.
Một ngày sau, A Lộ lại trở về thôn Tức, không hề biết chuyện vừa xảy ra, mà hai tên thợ săn thì mất tích, không trở về được nữa.
Hai nhà mất con trai của thôn Tức làm sao bỏ qua cho được. Họ kéo họ hàng thân thích đến chặn cửa nhà Bạch Vĩ, đòi A Lộ giải thích.
"Tiên nữ quái gì, có mà là yêu tinh lừa con trai ta vào núi ăn thịt!"
"Đúng, ả mang thai, chắc chắn thèm ăn thịt người."
"Hai ngày phải vào núi một lần, đừng nói là do không giấu được nguyên hình đấy nhé? Chúng ta chặn ở đây, xem xem rốt cuộc vợ gã là cái thứ gì."
Họ ngồi trước cửa nhà họ Bạch, người nào người nấy đều cầm cuốc và rìu. A Lộ có thể đoán được chuyện đã xảy ra, nhưng sợ thần tiên giáng tội lên người nhà nên nào dám khai vị trí "cõi tiên".
Nàng chỉ biết khóc.
Bên ngoài, Bạch Vĩ vừa quỳ, vừa khản giọng nói phải trái với người trong thôn, hết lần này đến lần khác.
A Lộ thật sự không biết gì cả, nàng cũng thật sự phải trở về. Cha già sắp không qua khỏi, cần phải mời thầy thuốc...
Cầu xin các người.
"Ta đưa hết tiền tài tích góp mấy năm nay cho bọn họ, cũng dập đầu không biết bao nhiêu lần. Ta chỉ xin họ cho A Lộ về núi, cho thầy thuốc vào chữa bệnh cho cha ta, còn đâu cứ nhằm vào ta đây... Nhưng họ thu tiền, mà vẫn đòi A Lộ trả người."
"Họ một mực chắn cửa. A Lộ mang thai không dám đi ra, không thể về núi kịp thời. Thầy thuốc trong thôn cũng sợ phiền không dám đến."
"Cuối cùng cha ta qua đời, nàng cũng ngủ mất."
Bạch Vĩ siết chặt nắm đấm.
Chuyện xảy ra sau đó không khó đoán.
Thần nữ của thôn Nguyên Tiên dẫn theo hai tiểu đồng, cưỡi xe vàng vào thôn. Nàng ta nói mình đến đón A Lộ "say ngủ" về nhà. Như vậy người thôn Tức đã thắng.
Họ tìm thấy cõi tiên, đều có tư cách thành tiên. Thợ săn mất tích cũng đang ở cõi tiên chờ bọn họ.
Nàng ta phát vàng cho mọi người rồi dịu dàng nói: "Ta rất bận rộn, không có nhiều thời gian. Các ngươi không cần mang gì, chỉ cần theo ta là được."
Không biết có phải do thuật pháp gì không, mà lời Thần nữ nói có sức thuyết phục khủng khiếp.
Họ không nghĩ gì đến việc tại sao thần tiên lại phải ban thưởng cho họ trước khi đến cõi tiên. Dù sao cũng được nghe kể nhiều sự việc kỳ lạ như vậy rồi, có thể là thiên đình có luật của thiên đình, còn họ chẳng qua là may mắn.
Chưa đến nửa ngày, trong thôn đã không còn một ai. Để lấy lòng thần tiên trước mắt, người dân thật sự không mang theo gì cả, chỉ sợ không kịp thành tiên.
Một mình Bạch Vĩ không muốn đến cõi tiên.
Hắn ta lặng lẽ chôn cha, rồi canh giữ bên cạnh người vợ đang "say ngủ". Hắn rất luống cuống, nàng vẫn thở, vẫn ấm, có lẽ hết thảy còn kịp, nàng sẽ tỉnh khi về nhà chăng?
Ngày ấy toàn bộ người thôn Tức được dẫn đến thôn Nguyên Tiên. Có lệnh của Thần nữ trước đó, nên người Nguyên Tiên thôn đồng loạt đóng cửa không ra ngoài, để Thần nữ dẫn người thôn Tức vào cấm địa.
Người thôn Tức thấy chốn bồng lai này thì còn nghi ngờ gì nữa, họ ngoan ngoãn bước vào cánh cổng cây.
Và bọn họ không bao giờ ra nữa.
Bạch Vĩ một mực ở bên vợ mình. Dù đã về quê nhưng nàng vẫn ngủ mê man. Một cô bé chạy đến cạnh nàng, dẩu cái miệng mà lay lay A Lộ.
"Chị ơi, chị ơi! Sao chị thành tiên sớm thế? Chị đã hứa sẽ chờ em lớn lên cơ mà?"
"Dẫn Đăng, quay về." Miên tỷ quệt mắt, cố gắng nở nụ cười. "Này con... con là Bạch Vĩ phải không? Buông tay đi. A Lộ đi rồi."
"Con gái ta đi rồi."
...
"Rất kỳ lạ phải không?" Bạch Vĩ căng thẳng nhìn bốn người chằm chằm. "Rõ ràng tim nàng vẫn đập, sao có thể chết được? Sau đó ta muốn đến cấm địa tìm nàng, nhưng Miên tỷ... không, mẹ một mực ngăn cản không chịu để ta đi. Bây giờ kỳ hạn của Thần nữ sắp đến, mẹ có muốn cản cũng không cản nổi nữa rồi."
"Nếu nàng còn sống, thì ngươi định làm gì?"
Thời Kính Chi hỏi một cách hoàn toàn bình tĩnh.
Hắn không đắm chìm vào bi kịch như Diêm Thanh, cũng không im lặng như Doãn Từ và Tô Tứ. Hắn tiếp chuyện ngay khi Bạch Vĩ dứt lời.
Doãn Từ có hơi bất ngờ, y đã tưởng Thời Kính Chi sẽ không kìm được nước mắt nước mũi. Nào ngờ Thời Kính Chi tỉnh táo vô cùng, tỉnh táo đến độ gần như tàn khốc.
Bạch Vĩ cũng không đoán trước được câu hỏi của Thời Kính Chi, nên nhất thời không đáp được: "Sao, sao cơ?"
"Ngươi trưng ra bộ dạng không thiết sống, cũng không muốn chết, rêu rao muốn tích góp tiên duyên, dù rằng ngươi có thể bị Thần nữ đưa đến một nơi vớ vẩn nào đó. Cứ vào cấm địa là được, không cần quan tâm có thể gặp lại phu nhân của mình hay không, mặc cho nàng say ngủ trong cô độc. Đây là tâm nguyện của ngươi sao?"
Bạch Vĩ: "Ta..."
"Thật ra ngươi cũng tin nàng chết rồi đúng chứ?" Thời Kính Chi hờ hững nói.
Hắn có khuôn mặt đẹp đến siêu thực. Khi không biểu đạt cảm xúc, khuôn mặt của hắn sẽ mang lại cảm giác đáng sợ của một thứ "không cùng loại".
Tựa như tà ma khoác tấm da người tinh xảo.
Nhìn chằm chằm vào mắt Thời Kính Chi, Bạch Vĩ không khỏi lùi về sau nửa bước.
"Ta còn có thể làm gì đây?" Giọng hắn ta khản đặc, "Ta không biết làm gì hơn thế."
"Ta không hiểu, rõ ràng ngươi gan dạ đến mức có thể mang mạng mình ra cược, nhưng lại yếu đuối đến nỗi không dám quyết liệt chiến đấu."
"Ngươi nói thì dễ! Nếu ngươi là ta..."
"Nếu ta là ngươi, đầu tiên ta sẽ cố gắng tìm câu trả lời cho vấn đề: tại sao Thần nữ lại xuất hiện sau khi A Lộ 'chết'. Nếu ả thương mến con dân như vậy, thương đến nỗi sẵn lòng hủy diệt toàn bộ thôn Tức, thì sao không ra tay sớm hơn? Thần nữ đã bắt được người thôn Tức đến thăm dò trước đó, lại thêm không thấy A Lộ về đúng hạn, sao ả có thể không đoán ra tình cảnh của A Lộ cho được?"
Bạch Vĩ sững sờ, đúng là hắn ta chưa từng nghĩ đến.
Thần nữ cầm quyền trong thôn hơn năm mươi năm, diện mạo tựa một cô gái xuân thì, nhưng khí thế thì vững như núi. Thế nên mọi người khó lòng sinh ra cảm giác hoài nghi khi đứng trước một người như vậy.
"Thần nữ có thể... có thể có khổ tâm khác..." Bạch Vĩ nói như bị mộng du.
Thời Kính Chi tiếp tục chất vấn: "Rốt cuộc ngươi có muốn gặp lại vợ mình không?"
Ánh mắt mê man của Bạch Vĩ dần dần tỉnh táo lại, hắn ta nhìn Thời Kính Chi hồi lâu rồi thi lễ: "Xin thụ giáo."
"Vậy là được rồi."
Thời Kính Chi có vẻ khá hài lòng, hắn vỗ vai Bạch Vĩ và nói với giọng ẩn sát khí mơ hồ. "Nếu vật ta yêu thích bị cướp đoạt, thì dù đối thủ có là thần tiên, ta cũng sẽ dốc toàn tâm trả thù hắn."
Doãn Từ khẽ cau mày.
Thời Kính Chi không nói quàng. Sự điên cuồng thoáng rỉ ra giữa những âm tiết, rồi lại bị sư phụ gà mờ của y dùng bạo lực kéo về.
"Xin các vị hãy giúp ta một tay." Bạch Vĩ đổ nước nóng lên bánh và ăn ngấu nghiến. "Giúp ta hiểu rõ chuyện của A Lộ, giúp ta tìm được thi thể của nàng... Ta phải sống. Nàng sống, ta cứu nàng ra. Nàng chết, ta chôn cất nàng tử tế, thờ cúng hàng ngày."
"Để đổi lại, Bạch Vĩ ta nguyện làm trâu làm ngựa tùy các vị định đoạt."
Tô Tứ cũng trở nên nghiêm túc, hắn ta cau mày: "Ngươi muốn tìm vợ thì sẽ phải xuống cấm địa đúng chứ? Chúng ta vừa trà trộn vào đoàn đưa tang, nhưng cũng chỉ xuống đó được bao lâu nhỉ? Nửa canh giờ? Một canh giờ? Đủ tìm người không?"
Thời Kính Chi mỉm cười: "Bạch huynh vẫn cứ đi 'tích góp tiên duyên' thôi, có điều đừng góp thật là được."
Bạch Vĩ nghẹn bánh trong miệng, không hiểu: "Là sao?"
"Dưới cấm địa tồn tại ba khả năng. Khả năng thứ nhất sẽ là một thế giới nhỏ, như lời Miên tỷ miêu tả. Khả năng thứ hai, toàn bộ người thôn Tức đều bị giam dưới đáy cấm địa... Thật lòng thì cả hai khả năng này đều không cao. Hoàn cảnh thôn Tức đã đủ tệ rồi, cần gì phải góp tiên duyên ở đâu nữa. Còn nếu là khả năng thứ hai thì phải có người thường xuyên đến đưa cơm mới đúng."
Thời Kính Chi vuốt vuốt cằm.
"Khả năng thứ ba, 'tích góp tiên duyên' thật ra là chết ở đáy cấm địa. Nhìn bộ dạng Thần nữ thì có lẽ sẽ không tự mình ra tay. Chắc hẳn ả sẽ sai quái vật áo trắng xử lý, hoặc chỉ đơn giản đẩy người xuống từ trên cao cho ngã chết là xong."
Bạch Vĩ: "..." Tên này vừa làm dấy lên hy vọng trong mình, giờ hóa ra là bảo mình đi tự sát?
"Dân trong thôn vẫn còn phải đến đó đưa tang, sẽ rất phiền phức nếu họ phát hiện ra dấu vết gì đó. Dù ả có giết thì cũng sẽ không giết ngươi phía trên cấm địa. Đây chính là lúc Bạch Vĩ cần chúng ta giúp đỡ."
Thời Kính Chi quay sang Bạch Vĩ.
"Chúng ta sẽ đưa ngươi công cụ bám đá, nếu ả đẩy ngươi, hoặc sai quái vật áo trắng đưa ngươi xuống dưới rồi giết, thì ngươi phải vùng ra giữa chừng và bám vào vách đá. Khi có tín hiệu của chúng ta ngươi lại leo lên, tìm động đá của vợ ngươi."
"Còn nếu ả đích thân đưa ngươi xuống đáy cấm địa, ngươi quỳ lạy van xin sao cho ả mặc ngươi 'tự sinh tự diệt'. Ả rời đi rồi thì ngươi lại leo lên... Chúng ta sẽ tiếp ứng ở cổng ra. Lúc đó ngươi sẽ phải trốn tạm ít ngày, đợi mọi người cùng nhau tìm thời cơ chạy trốn."
"Nghĩa là ta sẽ không việc gì?"
"Nào có." Thời Kính Chi nhướng mày, "Nhỡ ngươi không chạy thoát, hoặc sự thật vượt ngoài suy đoán, thì ngươi đều có thể mất mạng tại chỗ. Nhưng với sự giúp đỡ của chúng ta, ít nhất ngươi còn nửa khả năng sống sót đi tìm vợ ngươi."
Bạch Vĩ im lặng hồi lâu.
Sau đó hắn ta thở dài, giọng vững vàng: "Vậy các ngươi sẽ được lợi gì khi giúp ta?"
"Ta cần biết rõ tình trạng thôn Nguyên Tiên. Có câu biết người biết ta, trăm trận trăm thắng đấy thôi."
Diêm Thanh gật đầu đồng tình, Tô Tứ nhìn sang hướng khác, không biết nghĩ ngợi gì. Nhận thấy ánh mắt của Doãn Từ, hắn ta bỗng hoàn hồn mà nở nụ cười tươi tắn.
Thời gian còn lại tất cả đều vội vàng đi chuẩn bị dụng cụ.
Bạch Vĩ không thể mang nhiều đồ tránh cho Thần nữ để mắt tới. Thời Kính Chi cho hắn ta một chai thuốc tăng cường thể lực, lại điểm vài huyệt vị cho hắn ta nhằm bảo đảm xương khớp mềm mại, để tối ưu hóa hành động lần này.
Cuối cùng, Thời Kính Chi lấy một lọ thuốc nhỏ dưới đáy hòm thuốc, đổ ra hai thứ gì khô quắt...
"Đây là đậu tương tư được làm từ cỏ yêu, thường dùng để cảm ứng tình trạng của người bệnh. Nhỏ máu ngươi lên chúng, ngươi và chúng ta mỗi bên giữ một hạt."
Thời Kính Chi giải thích.
"Hai hạt đậu liên kết với nhau. Dùng lửa đốt một hạt, hạt kia ắt cũng nóng lên. Lấy đây làm tín hiệu để báo cho ngươi khi Thần nữ rời đi hẳn. Nếu ngươi bỏ mạng ở dưới, hạt đậu này sẽ hóa thành tro bụi, chúng ta biết ngươi gặp chuyện thì sẽ không chờ bên ngoài nữa."
Bạch Vĩ nhận hạt đậu một cách trịnh trọng: "Ta đã hiểu. Thời chưởng môn, Bạch mỗ nhất định sẽ không dễ dàng vứt bỏ mạng mình."
Trong hai ngày sau đó, Bạch Vĩ nghỉ ngơi và luyện tập dùng móc sắt bám vách đá. Ăn đồ ăn đặc chế của Doãn Từ, gò má hắn ta rốt cuộc cũng đầy đặn lên, bớt giống đầu lâu hơn trước.
Điên cuồng trong ánh mắt hắn ta đã không còn đỏ quạch, mà trở nên kiên định như đá.
Doãn Từ khá là hâm mộ Bạch Vĩ. Nếu không bởi Thời Kính Chi luôn giám sát y từng li từng tí thì y đã đích thân xuống quan sát một phen.
Tiếc rằng sự quái đản quá độ của thôn Nguyên Tiên đã khiến Thời Kính Chi cảnh giác ở mức độ cao nhất, ngay cả việc Doãn Từ trở mình mấy lần vào ban đêm hắn cũng nói ra luôn được. Doãn Từ dậy đi tiểu mà hắn cũng bật dậy chờ cùng, chỉ sợ đồ đệ mình bị yêu quái bắt mất.
Doãn Từ dở khóc dở cười.
Đường tìm thị nhục còn dài, y vẫn cần lấy Thời Kính Chi ra làm lá chắn nên chưa thể để lộ thân phận bây giờ được. Y chỉ đành ngoan ngoãn đóng vai một người ham sống bình thường bên cạnh Thời Kính Chi.
Miễn ông trời cho y một cái cớ thích hợp để xông vào cấm địa, thì y nhất định sẽ tận dụng triệt để.
Chẳng qua Doãn Từ không ngờ, cơ hội lại tới nhanh đến thế.
______
Tác giả có lời:
Doãn ma đầu, ngươi mà cứ tưởng hồ ly này dễ ăn, thì sớm muộn ngươi cũng sẽ bị lật tẩy thôi.
Ừm, mà đã định trước thế rồi nên cứ kệ thôi nhỉ...
Doãn Từ: lởn vởn bên lề con đường của sự tìm cái chết.jpg
Thời Kính Chi: Không, ngươi không muốn vậy đâu.jpg
Nể tình bạn ngày xưa, Diêm Thanh còn dọn dẹp nhà cửa một phen cho hắn ta, lúc này trông chỗ hắn mới giống nơi ở của người.
Có lẽ nhiều ngày không thấy đồng loại, nay gặp được, yên tâm, nên Bạch Vĩ ngủ đặc biệt say sưa. Đến khi mặt trời sắp lặn, hắn ta mới thức giấc. Bây giờ thì hắn ta hơi đói, cũng cố gắng ăn được chút ít.
Ăn no ngủ kỹ khiến mặc dù trông Bạch Vĩ vẫn giống bộ xương khô, nhưng ít nhất ánh mắt đã có thêm ánh sáng. Doãn Từ biết đấy không phải ánh sáng mưu cầu sự sống. Khi một người rơi vào bước đường cùng, hoàn toàn tuyệt vọng, chỉ còn một chấp niệm cuối cùng không thể buông tay, người ấy sẽ có thứ ánh sáng này trong mắt.
"Mọi chuyện bắt đầu từ một năm trước."
Bạch Vĩ vốn giỏi kể chuyện, nhưng khi nói đến chuyện đời mình thì hắn ta lại trúc trắc.
"Cha mắc bệnh, ta bèn lên núi hái thuốc. Ta đã gặp A Lộ khi ấy... Nàng đang chơi đùa trong rừng, ta chưa từng thấy thiếu nữ đẹp đến thế, nên còn tưởng gặp trúng quỷ rồi."
Là một trong số ít những người có học trong thôn, Bạch Vĩ có chút thói kiêu ngạo, và thường tơ tưởng một thứ tình cảm lãng mạn không thiết thực. Do đó khi thấy một thiếu nữ như là yêu ma quỷ quái, hắn ta đã không chỉ không bỏ chạy mà còn tiến lại gần.
Sau khi trò chuyện chốc lát, Bạch Vĩ đã nhìn thấu tính cách của thiếu nữ này. A Lộ vừa tinh tế vừa đơn thuần, giọng nàng ẩn chứa sự linh động mà các cô gái trong thôn không có.
Bản thân Bạch Vĩ cũng khá ưa nhìn, còn biết điều và khéo ăn khéo nói. Một đôi trai tài gái sắc, hẹn hò một thời gian thì ắt sinh lòng thầm mến lẫn nhau. Cuối cùng bọn họ nên duyên vợ chồng, như những câu chuyện diệu kỳ thường hay kể.
Chẳng qua làm vợ chồng không đơn giản như thế.
Đến tận khi đã ăn nằm với nhau mà Bạch Vĩ vẫn không biết A Lộ từ đâu tới. A Lộ giữ chuyện này kín như bưng, chỉ khuyên Bạch Vĩ hãy đi theo nàng. Có điều cha Bạch Vĩ còn sống, ông lão không nỡ rời thôn Tức, cũng không muốn chết nơi đất khách, thế nên phản đối tới cùng.
Riêng việc rước một A Lộ không rõ xuất thân về làm dâu là Bạch Vĩ đã có lỗi với cha lắm rồi, hắn ta nào dám cãi nửa lời thêm nữa.
"Do đó ta ước hẹn với nàng, đành phải để nàng chịu khổ một phen. Chờ cha ta cưỡi hạc về trời, rồi ta lại đi theo nàng."
Nói đến đây Bạch Vĩ cười mà như khóc.
Diêm Thanh ngờ vực: "Đúng là phần lớn các cô gái lập gia đình đều sẽ được gả về nhà chồng. Nhưng nếu bỏ qua chuyện đó, thì ngươi đã bằng lòng theo nàng rồi, chỉ cần chờ thêm mấy năm là được, sao lại có thể..."
Sao lại có thể liên quan đến sự biến mất của cả thôn?
"Các ngươi vẫn chưa biết à? Phải rồi, chắc chắn Thần nữ sẽ không với các ngươi vội- khi trở thành người của thôn Nguyên Tiên, đúng là các ngươi có thể học được bí quyết để ra vào tùy ý. Nhưng nếu rời thôn Nguyên Tiên quá ba ngày, thì sẽ... sẽ mất ý thức, hôn mê bất tỉnh."
Hắn ta kiên quyết không dùng cách nói "bỏ mạng" hoặc "thành tiên".
"Cha không muốn rời thôn Tức, A Lộ đành phải cứ ở nhà một ngày rồi lại lên núi một ngày. Cứ thế cuộc sống cũng trôi qua khá yên bình. Điều kiện nhà nàng tốt, nên thi thoảng nàng lại mang về ít vàng ngọc giúp đỡ nhà ta. Ta không muốn nàng đến với ta phải chịu khổ hơn nên cũng cố gắng làm việc, tránh cho tương lai theo nàng đến 'cõi tiên' lại khiến nàng bị người ngoài xem nhẹ."
"Ta nói với người thôn Tức nàng là tiên nữ hạ phàm. Người và tiên vốn chẳng thể bên nhau, nên cứ hai ngày nàng sẽ phải về trời một lần."
Lần này Diêm Thanh cũng không hỏi gì nữa.
Người xuất thân từ thôn Tức như cậu ta và Tô Tứ chẳng lạ gì tính nết người trong thôn. Người thôn Tức không phải hạng người ác độc tày trời, mà chỉ là những kẻ nghèo hèn bình thường nhất- có sự chất phác đáng khen, cũng có sự độc ác sinh ra từ mù quáng và ngu muội.
Sự thật cũng không quá khác những gì họ dự đoán.
Đàn ông trẻ tuổi trong thôn bắt đầu nảy sinh những suy nghĩ lệch lạc.
Bạch Vĩ có khuôn mặt đoan chính, lại biết chữ, vốn đã khác biệt với người trong thôn. Nay hắn ta cưới được một người vợ đẹp như tiên, hai người gắn bó keo sơn, gia đình ngày càng đầm ấm, quả là khiến người ta phải ghen tỵ.
Thậm chí Bạch Vĩ cũng chẳng phải một tên lười, ngược lại, hắn ta còn cố gắng làm lụng, đúng là không biết điều.
Nếu Bạch Vĩ có thể tìm được vợ nhà tiên từ trên núi, thì dĩ nhiên họ cũng có thể. Bạch Vĩ chẳng qua là to gan, và may mắn mà thôi. Đàn bà ấy à, tóc dài não ngắn, miễn là họ tìm được thì chắc chắn cũng có thể dẫn về nhà.
Ôm cái suy niệm ngu xuẩn này, họ bắt đầu âm thầm theo dõi A Lộ.
Cách hai ngày A Lộ phải về tiên giới một lần, mà tiên giới thì không chỉ có mình nàng là tiên nữ. Chỉ cần tìm được đường đi tiên giới thì họ sợ gì không cưới được vợ tiên?
Ban đầu A Lộ khá cẩn thận, vào rừng ắt cưỡi khuyển yêu, khuyển yêu chạy nhanh, hoàn toàn không có cơ may bám gót. Sau đó A Lộ mang thai, bụng ngày một lớn, nàng đành phải đổi sang ngồi báo đỏ cho vững vàng hơn.
Bởi nàng mang thai nên báo đỏ cũng không dám chạy nhanh. Rốt cuộc có một ngày hai tên thợ săn âm thầm bám được theo nàng.
Một ngày sau, A Lộ lại trở về thôn Tức, không hề biết chuyện vừa xảy ra, mà hai tên thợ săn thì mất tích, không trở về được nữa.
Hai nhà mất con trai của thôn Tức làm sao bỏ qua cho được. Họ kéo họ hàng thân thích đến chặn cửa nhà Bạch Vĩ, đòi A Lộ giải thích.
"Tiên nữ quái gì, có mà là yêu tinh lừa con trai ta vào núi ăn thịt!"
"Đúng, ả mang thai, chắc chắn thèm ăn thịt người."
"Hai ngày phải vào núi một lần, đừng nói là do không giấu được nguyên hình đấy nhé? Chúng ta chặn ở đây, xem xem rốt cuộc vợ gã là cái thứ gì."
Họ ngồi trước cửa nhà họ Bạch, người nào người nấy đều cầm cuốc và rìu. A Lộ có thể đoán được chuyện đã xảy ra, nhưng sợ thần tiên giáng tội lên người nhà nên nào dám khai vị trí "cõi tiên".
Nàng chỉ biết khóc.
Bên ngoài, Bạch Vĩ vừa quỳ, vừa khản giọng nói phải trái với người trong thôn, hết lần này đến lần khác.
A Lộ thật sự không biết gì cả, nàng cũng thật sự phải trở về. Cha già sắp không qua khỏi, cần phải mời thầy thuốc...
Cầu xin các người.
"Ta đưa hết tiền tài tích góp mấy năm nay cho bọn họ, cũng dập đầu không biết bao nhiêu lần. Ta chỉ xin họ cho A Lộ về núi, cho thầy thuốc vào chữa bệnh cho cha ta, còn đâu cứ nhằm vào ta đây... Nhưng họ thu tiền, mà vẫn đòi A Lộ trả người."
"Họ một mực chắn cửa. A Lộ mang thai không dám đi ra, không thể về núi kịp thời. Thầy thuốc trong thôn cũng sợ phiền không dám đến."
"Cuối cùng cha ta qua đời, nàng cũng ngủ mất."
Bạch Vĩ siết chặt nắm đấm.
Chuyện xảy ra sau đó không khó đoán.
Thần nữ của thôn Nguyên Tiên dẫn theo hai tiểu đồng, cưỡi xe vàng vào thôn. Nàng ta nói mình đến đón A Lộ "say ngủ" về nhà. Như vậy người thôn Tức đã thắng.
Họ tìm thấy cõi tiên, đều có tư cách thành tiên. Thợ săn mất tích cũng đang ở cõi tiên chờ bọn họ.
Nàng ta phát vàng cho mọi người rồi dịu dàng nói: "Ta rất bận rộn, không có nhiều thời gian. Các ngươi không cần mang gì, chỉ cần theo ta là được."
Không biết có phải do thuật pháp gì không, mà lời Thần nữ nói có sức thuyết phục khủng khiếp.
Họ không nghĩ gì đến việc tại sao thần tiên lại phải ban thưởng cho họ trước khi đến cõi tiên. Dù sao cũng được nghe kể nhiều sự việc kỳ lạ như vậy rồi, có thể là thiên đình có luật của thiên đình, còn họ chẳng qua là may mắn.
Chưa đến nửa ngày, trong thôn đã không còn một ai. Để lấy lòng thần tiên trước mắt, người dân thật sự không mang theo gì cả, chỉ sợ không kịp thành tiên.
Một mình Bạch Vĩ không muốn đến cõi tiên.
Hắn ta lặng lẽ chôn cha, rồi canh giữ bên cạnh người vợ đang "say ngủ". Hắn rất luống cuống, nàng vẫn thở, vẫn ấm, có lẽ hết thảy còn kịp, nàng sẽ tỉnh khi về nhà chăng?
Ngày ấy toàn bộ người thôn Tức được dẫn đến thôn Nguyên Tiên. Có lệnh của Thần nữ trước đó, nên người Nguyên Tiên thôn đồng loạt đóng cửa không ra ngoài, để Thần nữ dẫn người thôn Tức vào cấm địa.
Người thôn Tức thấy chốn bồng lai này thì còn nghi ngờ gì nữa, họ ngoan ngoãn bước vào cánh cổng cây.
Và bọn họ không bao giờ ra nữa.
Bạch Vĩ một mực ở bên vợ mình. Dù đã về quê nhưng nàng vẫn ngủ mê man. Một cô bé chạy đến cạnh nàng, dẩu cái miệng mà lay lay A Lộ.
"Chị ơi, chị ơi! Sao chị thành tiên sớm thế? Chị đã hứa sẽ chờ em lớn lên cơ mà?"
"Dẫn Đăng, quay về." Miên tỷ quệt mắt, cố gắng nở nụ cười. "Này con... con là Bạch Vĩ phải không? Buông tay đi. A Lộ đi rồi."
"Con gái ta đi rồi."
...
"Rất kỳ lạ phải không?" Bạch Vĩ căng thẳng nhìn bốn người chằm chằm. "Rõ ràng tim nàng vẫn đập, sao có thể chết được? Sau đó ta muốn đến cấm địa tìm nàng, nhưng Miên tỷ... không, mẹ một mực ngăn cản không chịu để ta đi. Bây giờ kỳ hạn của Thần nữ sắp đến, mẹ có muốn cản cũng không cản nổi nữa rồi."
"Nếu nàng còn sống, thì ngươi định làm gì?"
Thời Kính Chi hỏi một cách hoàn toàn bình tĩnh.
Hắn không đắm chìm vào bi kịch như Diêm Thanh, cũng không im lặng như Doãn Từ và Tô Tứ. Hắn tiếp chuyện ngay khi Bạch Vĩ dứt lời.
Doãn Từ có hơi bất ngờ, y đã tưởng Thời Kính Chi sẽ không kìm được nước mắt nước mũi. Nào ngờ Thời Kính Chi tỉnh táo vô cùng, tỉnh táo đến độ gần như tàn khốc.
Bạch Vĩ cũng không đoán trước được câu hỏi của Thời Kính Chi, nên nhất thời không đáp được: "Sao, sao cơ?"
"Ngươi trưng ra bộ dạng không thiết sống, cũng không muốn chết, rêu rao muốn tích góp tiên duyên, dù rằng ngươi có thể bị Thần nữ đưa đến một nơi vớ vẩn nào đó. Cứ vào cấm địa là được, không cần quan tâm có thể gặp lại phu nhân của mình hay không, mặc cho nàng say ngủ trong cô độc. Đây là tâm nguyện của ngươi sao?"
Bạch Vĩ: "Ta..."
"Thật ra ngươi cũng tin nàng chết rồi đúng chứ?" Thời Kính Chi hờ hững nói.
Hắn có khuôn mặt đẹp đến siêu thực. Khi không biểu đạt cảm xúc, khuôn mặt của hắn sẽ mang lại cảm giác đáng sợ của một thứ "không cùng loại".
Tựa như tà ma khoác tấm da người tinh xảo.
Nhìn chằm chằm vào mắt Thời Kính Chi, Bạch Vĩ không khỏi lùi về sau nửa bước.
"Ta còn có thể làm gì đây?" Giọng hắn ta khản đặc, "Ta không biết làm gì hơn thế."
"Ta không hiểu, rõ ràng ngươi gan dạ đến mức có thể mang mạng mình ra cược, nhưng lại yếu đuối đến nỗi không dám quyết liệt chiến đấu."
"Ngươi nói thì dễ! Nếu ngươi là ta..."
"Nếu ta là ngươi, đầu tiên ta sẽ cố gắng tìm câu trả lời cho vấn đề: tại sao Thần nữ lại xuất hiện sau khi A Lộ 'chết'. Nếu ả thương mến con dân như vậy, thương đến nỗi sẵn lòng hủy diệt toàn bộ thôn Tức, thì sao không ra tay sớm hơn? Thần nữ đã bắt được người thôn Tức đến thăm dò trước đó, lại thêm không thấy A Lộ về đúng hạn, sao ả có thể không đoán ra tình cảnh của A Lộ cho được?"
Bạch Vĩ sững sờ, đúng là hắn ta chưa từng nghĩ đến.
Thần nữ cầm quyền trong thôn hơn năm mươi năm, diện mạo tựa một cô gái xuân thì, nhưng khí thế thì vững như núi. Thế nên mọi người khó lòng sinh ra cảm giác hoài nghi khi đứng trước một người như vậy.
"Thần nữ có thể... có thể có khổ tâm khác..." Bạch Vĩ nói như bị mộng du.
Thời Kính Chi tiếp tục chất vấn: "Rốt cuộc ngươi có muốn gặp lại vợ mình không?"
Ánh mắt mê man của Bạch Vĩ dần dần tỉnh táo lại, hắn ta nhìn Thời Kính Chi hồi lâu rồi thi lễ: "Xin thụ giáo."
"Vậy là được rồi."
Thời Kính Chi có vẻ khá hài lòng, hắn vỗ vai Bạch Vĩ và nói với giọng ẩn sát khí mơ hồ. "Nếu vật ta yêu thích bị cướp đoạt, thì dù đối thủ có là thần tiên, ta cũng sẽ dốc toàn tâm trả thù hắn."
Doãn Từ khẽ cau mày.
Thời Kính Chi không nói quàng. Sự điên cuồng thoáng rỉ ra giữa những âm tiết, rồi lại bị sư phụ gà mờ của y dùng bạo lực kéo về.
"Xin các vị hãy giúp ta một tay." Bạch Vĩ đổ nước nóng lên bánh và ăn ngấu nghiến. "Giúp ta hiểu rõ chuyện của A Lộ, giúp ta tìm được thi thể của nàng... Ta phải sống. Nàng sống, ta cứu nàng ra. Nàng chết, ta chôn cất nàng tử tế, thờ cúng hàng ngày."
"Để đổi lại, Bạch Vĩ ta nguyện làm trâu làm ngựa tùy các vị định đoạt."
Tô Tứ cũng trở nên nghiêm túc, hắn ta cau mày: "Ngươi muốn tìm vợ thì sẽ phải xuống cấm địa đúng chứ? Chúng ta vừa trà trộn vào đoàn đưa tang, nhưng cũng chỉ xuống đó được bao lâu nhỉ? Nửa canh giờ? Một canh giờ? Đủ tìm người không?"
Thời Kính Chi mỉm cười: "Bạch huynh vẫn cứ đi 'tích góp tiên duyên' thôi, có điều đừng góp thật là được."
Bạch Vĩ nghẹn bánh trong miệng, không hiểu: "Là sao?"
"Dưới cấm địa tồn tại ba khả năng. Khả năng thứ nhất sẽ là một thế giới nhỏ, như lời Miên tỷ miêu tả. Khả năng thứ hai, toàn bộ người thôn Tức đều bị giam dưới đáy cấm địa... Thật lòng thì cả hai khả năng này đều không cao. Hoàn cảnh thôn Tức đã đủ tệ rồi, cần gì phải góp tiên duyên ở đâu nữa. Còn nếu là khả năng thứ hai thì phải có người thường xuyên đến đưa cơm mới đúng."
Thời Kính Chi vuốt vuốt cằm.
"Khả năng thứ ba, 'tích góp tiên duyên' thật ra là chết ở đáy cấm địa. Nhìn bộ dạng Thần nữ thì có lẽ sẽ không tự mình ra tay. Chắc hẳn ả sẽ sai quái vật áo trắng xử lý, hoặc chỉ đơn giản đẩy người xuống từ trên cao cho ngã chết là xong."
Bạch Vĩ: "..." Tên này vừa làm dấy lên hy vọng trong mình, giờ hóa ra là bảo mình đi tự sát?
"Dân trong thôn vẫn còn phải đến đó đưa tang, sẽ rất phiền phức nếu họ phát hiện ra dấu vết gì đó. Dù ả có giết thì cũng sẽ không giết ngươi phía trên cấm địa. Đây chính là lúc Bạch Vĩ cần chúng ta giúp đỡ."
Thời Kính Chi quay sang Bạch Vĩ.
"Chúng ta sẽ đưa ngươi công cụ bám đá, nếu ả đẩy ngươi, hoặc sai quái vật áo trắng đưa ngươi xuống dưới rồi giết, thì ngươi phải vùng ra giữa chừng và bám vào vách đá. Khi có tín hiệu của chúng ta ngươi lại leo lên, tìm động đá của vợ ngươi."
"Còn nếu ả đích thân đưa ngươi xuống đáy cấm địa, ngươi quỳ lạy van xin sao cho ả mặc ngươi 'tự sinh tự diệt'. Ả rời đi rồi thì ngươi lại leo lên... Chúng ta sẽ tiếp ứng ở cổng ra. Lúc đó ngươi sẽ phải trốn tạm ít ngày, đợi mọi người cùng nhau tìm thời cơ chạy trốn."
"Nghĩa là ta sẽ không việc gì?"
"Nào có." Thời Kính Chi nhướng mày, "Nhỡ ngươi không chạy thoát, hoặc sự thật vượt ngoài suy đoán, thì ngươi đều có thể mất mạng tại chỗ. Nhưng với sự giúp đỡ của chúng ta, ít nhất ngươi còn nửa khả năng sống sót đi tìm vợ ngươi."
Bạch Vĩ im lặng hồi lâu.
Sau đó hắn ta thở dài, giọng vững vàng: "Vậy các ngươi sẽ được lợi gì khi giúp ta?"
"Ta cần biết rõ tình trạng thôn Nguyên Tiên. Có câu biết người biết ta, trăm trận trăm thắng đấy thôi."
Diêm Thanh gật đầu đồng tình, Tô Tứ nhìn sang hướng khác, không biết nghĩ ngợi gì. Nhận thấy ánh mắt của Doãn Từ, hắn ta bỗng hoàn hồn mà nở nụ cười tươi tắn.
Thời gian còn lại tất cả đều vội vàng đi chuẩn bị dụng cụ.
Bạch Vĩ không thể mang nhiều đồ tránh cho Thần nữ để mắt tới. Thời Kính Chi cho hắn ta một chai thuốc tăng cường thể lực, lại điểm vài huyệt vị cho hắn ta nhằm bảo đảm xương khớp mềm mại, để tối ưu hóa hành động lần này.
Cuối cùng, Thời Kính Chi lấy một lọ thuốc nhỏ dưới đáy hòm thuốc, đổ ra hai thứ gì khô quắt...
"Đây là đậu tương tư được làm từ cỏ yêu, thường dùng để cảm ứng tình trạng của người bệnh. Nhỏ máu ngươi lên chúng, ngươi và chúng ta mỗi bên giữ một hạt."
Thời Kính Chi giải thích.
"Hai hạt đậu liên kết với nhau. Dùng lửa đốt một hạt, hạt kia ắt cũng nóng lên. Lấy đây làm tín hiệu để báo cho ngươi khi Thần nữ rời đi hẳn. Nếu ngươi bỏ mạng ở dưới, hạt đậu này sẽ hóa thành tro bụi, chúng ta biết ngươi gặp chuyện thì sẽ không chờ bên ngoài nữa."
Bạch Vĩ nhận hạt đậu một cách trịnh trọng: "Ta đã hiểu. Thời chưởng môn, Bạch mỗ nhất định sẽ không dễ dàng vứt bỏ mạng mình."
Trong hai ngày sau đó, Bạch Vĩ nghỉ ngơi và luyện tập dùng móc sắt bám vách đá. Ăn đồ ăn đặc chế của Doãn Từ, gò má hắn ta rốt cuộc cũng đầy đặn lên, bớt giống đầu lâu hơn trước.
Điên cuồng trong ánh mắt hắn ta đã không còn đỏ quạch, mà trở nên kiên định như đá.
Doãn Từ khá là hâm mộ Bạch Vĩ. Nếu không bởi Thời Kính Chi luôn giám sát y từng li từng tí thì y đã đích thân xuống quan sát một phen.
Tiếc rằng sự quái đản quá độ của thôn Nguyên Tiên đã khiến Thời Kính Chi cảnh giác ở mức độ cao nhất, ngay cả việc Doãn Từ trở mình mấy lần vào ban đêm hắn cũng nói ra luôn được. Doãn Từ dậy đi tiểu mà hắn cũng bật dậy chờ cùng, chỉ sợ đồ đệ mình bị yêu quái bắt mất.
Doãn Từ dở khóc dở cười.
Đường tìm thị nhục còn dài, y vẫn cần lấy Thời Kính Chi ra làm lá chắn nên chưa thể để lộ thân phận bây giờ được. Y chỉ đành ngoan ngoãn đóng vai một người ham sống bình thường bên cạnh Thời Kính Chi.
Miễn ông trời cho y một cái cớ thích hợp để xông vào cấm địa, thì y nhất định sẽ tận dụng triệt để.
Chẳng qua Doãn Từ không ngờ, cơ hội lại tới nhanh đến thế.
______
Tác giả có lời:
Doãn ma đầu, ngươi mà cứ tưởng hồ ly này dễ ăn, thì sớm muộn ngươi cũng sẽ bị lật tẩy thôi.
Ừm, mà đã định trước thế rồi nên cứ kệ thôi nhỉ...
Doãn Từ: lởn vởn bên lề con đường của sự tìm cái chết.jpg
Thời Kính Chi: Không, ngươi không muốn vậy đâu.jpg